Tôi Nghỉ Dưỡng Ở Nhà Tên Bắt Cóc
Chương 45: Rơi vào hoan lạc
Hắc Liên Hoa
11/06/2023
"Cạch"
Quý Hân lau vệt nước mắt còn đọng trên má, quay lại khu khách sạn, mở cửa bước vào phòng.
Thiên Duy nghe tiếng động giấu vội con dao nhưng cánh tay chảy máu đã bị Quý Hân nhìn thấy. Mặt cô tái nhợt, vụt chạy lại, giọng hoảng loạn.
"Anh bị sao thế? Sao lại bị thương? Làm, làm sao giờ. Em đi mua băng gạc ngay."
Quý Hân chưa kịp đi, Thiên Duy đã túm tay cô, nghẹn giọng nói từng chữ một cách khó khăn: "Ở... ở lại với anh."
Trong đôi mắt nhoè mở của Quý Hân dáng vẻ hiện giờ của Thiên Duy như người khắc khổ cầu xin sự thương hại. Trái tim cô co thắt như có ai cào cấu.
Rốt cuộc mình đã làm gì Thiên Duy thế này?
"Em xin lỗi"
Cơ thể Quý Hân run lên, cô bước từng bước ngập ngừng về phía Thiên Duy đến khi khoảng cách chỉ còn lại một cm thì tựa đầu vào lồng ngực anh:
"Em xin lỗi. Em không nên tát anh, không nên ức hiếp anh. Do em vô dụng chỉ biết ỷ lại vào anh nên đem mọi phiền muộn về đổ lên người anh. Do em là đứa khốn nạn nên mới bắt nạt anh."
"Anh đáng ra đã có cuộc sống tốt đẹp hơn nếu không ở bên em. Rõ ràng cố tình dùng lời nói làm tổn thương anh để anh bỏ đi nhưng lại ích kỷ muốn ở bên anh thêm chút nữa. Xin lỗi Thiên Duy, em xin lỗi đã yêu anh theo cách ích kỷ như thế này."
Quý Hân càng nói càng kích động, oà khóc lúc nào không hay. Chiếc rương chứa bí mật như bị con quỷ "ích kỷ" cạy mở. Nó đã bị nhốt trong cái rương ấy quá lâu rồi, bị đày đọa bởi những phép tắc vô lý, bị nhồi ép ăn những tổn thương tâm lý mà lý trí vứt bỏ. Nếu đến trái tim cũng nhẫn tâm cự tuyệt thứ tình cảm này thì nó sẽ nhặt về bảo vệ bằng cả tính mạng.
Đôi mắt Thiên Duy bị lớp nước che phủ, hắn cúi xuống nhìn Quý Hân đang ôm mình, cảnh tượng mờ ảo như một giấc mơ. Nhưng cho dù có là giấc mơ chỉ cần cô ở gần hắn, tim hắn cũng không kìm được mà đập mạnh. Hắn dè dặt chạm vào Quý Hân như sợ cô sẽ biến mất.
"Anh chỉ cần một thứ từ em, chỉ cần em cho anh một thứ thôi. Em biết anh là tên điên mà, nếu em không cho được thì nên chạy ra khỏi đây, chạy khỏi anh càng xa càng tốt đừng quay đầu lại."
"Cho, cái gì em cũng cho anh." Quý Hân nín khóc, cô bước lên ghế gần đó, cúi xuống hôn lên môi Thiên Duy, tay tự động cởi cúc để lộ chiếc áo nhỏ màu trắng bên trong.
"Khoan, khoan." Mặt Thiên Duy đỏ bừng, hắn giữ tay cô, luống cuống nói: "Ý anh không phải muốn cơ thể em. Anh chỉ muốn em nói yêu anh như trước."
"Em yêu anh." Quý Hân nhìn thẳng vào mắt Thiên Duy đáp. Cô không kiêng dè điều gì nữa, vòng tay qua cổ hắn, nhảy lên người hắn, quắp hai chân bám dính lấy hắn, khẳng định một lần nữa: "Em yêu anh. Nên em muốn cho anh tất kể cả cơ thể của em. Anh có lấy không?"
Chữ "yêu" trong lời nói của cô như có mê dược, Thiên Duy vòng tay xuống dưới giữ hông cô, đè môi mình lên môi cô, cuồng loạn hôn, dồn dập đưa môi lưỡi quấn quýt.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt Quý Hân dần mơ hồ nhìn Thiên Duy, chưa kịp thở hắn lại hôn tới tấp, nụ hôn như vũ bão càn quét bên trong khoang miệng cô. Nhưng dù tâm trí cô quay cuồng, cô cũng không cản hắn, cố gắng bắt kịp hắn mơn trớn lại bờ môi nóng rực kia.
Người Thiên Duy hôn đầu tiên là Quý Hân, hôn một lần thành nghiện, từ lúc nói yêu đến lúc cô về nước, dù chỉ có vỏn vẹn một tuần bên nhau nhưng cứ cách một tiếng hắn lại đòi hôn sâu nên tự nhiên hình thành kỹ năng. Quý Hân được hắn hôn lần nào đầu óc cũng lâng lâng nào còn nghĩ được gì.
Nhìn bộ dạng ngờ nghệch cố gắng thoả mãn hắn của cô, tim Thiên Duy như tan chảy. Hắn nhấc cô đi vào phòng ngủ, đặt cô ngồi lên giường, bản thân lại quỳ xuống hôn lên cổ chân cô.
Thiên Duy yêu chiều cô đến mức biến bản thân mình trở nên hèn mọn, Quý Hân không thích điều đó. Cô kéo Thiên Duy lên giường ngồi, ánh mắt kiên quyết, hiên ngang nói:
"Em muốn ngắm cơ thể anh, cho em cởi đồ anh đi."
Thiên Duy sững sờ không tin vào tai mình, trố mắt nhìn Quý Hân. Quý Hân nói xong cũng đơ luôn, mặt đỏ như cà chua chín.
"Em... muốn thật sao?" Thiên Duy ngờ vực hỏi lại.
Quý Hân gật gật.
Mặt Thiên Duy lúc này cũng một màu đỏ, hắn nắm tay Quý Hân đặt lên ngực mình. Quý Hân ngượng thì ngượng nhưng lại không hề rụt rè từ tốn mở từng cúc áo của hắn.
Chiếc cúc thứ 1 vừa được mở Quý Hân cảm thấy mình vẫn ổn, cởi đến chiếc cúc thứ 5 là cô rơi vào trạng thái bất ổn. Con ngươi đen láy nhìn cơ ngực săn chắc lại nhìn cơ bụng hắn không chớp lấy một cái.
Bàn tay nhỏ như bị mê hoặc chạm vào cơ thể nóng bừng của Thiên Duy nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm giác tê dại chạy từ đầu ngón tay chạy thẳng lên cơ quan não bộ của Quý Hân khiến cô bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
"Ahh..." Bàn tay nhỏ nhỡ chạm vào hạt đậu hồng hồng làm Thiên Duy rùng mình rên lên một tiếng, Quý Hân thót tim rụt vội tay lại bị Thiên Duy túm lấy ấn vào vị trí cũ.
Thiên Duy xấu hổ nói: "Quý Hân em cứ tiếp tục đi... thích... thích lắm."
Quý Hân lau vệt nước mắt còn đọng trên má, quay lại khu khách sạn, mở cửa bước vào phòng.
Thiên Duy nghe tiếng động giấu vội con dao nhưng cánh tay chảy máu đã bị Quý Hân nhìn thấy. Mặt cô tái nhợt, vụt chạy lại, giọng hoảng loạn.
"Anh bị sao thế? Sao lại bị thương? Làm, làm sao giờ. Em đi mua băng gạc ngay."
Quý Hân chưa kịp đi, Thiên Duy đã túm tay cô, nghẹn giọng nói từng chữ một cách khó khăn: "Ở... ở lại với anh."
Trong đôi mắt nhoè mở của Quý Hân dáng vẻ hiện giờ của Thiên Duy như người khắc khổ cầu xin sự thương hại. Trái tim cô co thắt như có ai cào cấu.
Rốt cuộc mình đã làm gì Thiên Duy thế này?
"Em xin lỗi"
Cơ thể Quý Hân run lên, cô bước từng bước ngập ngừng về phía Thiên Duy đến khi khoảng cách chỉ còn lại một cm thì tựa đầu vào lồng ngực anh:
"Em xin lỗi. Em không nên tát anh, không nên ức hiếp anh. Do em vô dụng chỉ biết ỷ lại vào anh nên đem mọi phiền muộn về đổ lên người anh. Do em là đứa khốn nạn nên mới bắt nạt anh."
"Anh đáng ra đã có cuộc sống tốt đẹp hơn nếu không ở bên em. Rõ ràng cố tình dùng lời nói làm tổn thương anh để anh bỏ đi nhưng lại ích kỷ muốn ở bên anh thêm chút nữa. Xin lỗi Thiên Duy, em xin lỗi đã yêu anh theo cách ích kỷ như thế này."
Quý Hân càng nói càng kích động, oà khóc lúc nào không hay. Chiếc rương chứa bí mật như bị con quỷ "ích kỷ" cạy mở. Nó đã bị nhốt trong cái rương ấy quá lâu rồi, bị đày đọa bởi những phép tắc vô lý, bị nhồi ép ăn những tổn thương tâm lý mà lý trí vứt bỏ. Nếu đến trái tim cũng nhẫn tâm cự tuyệt thứ tình cảm này thì nó sẽ nhặt về bảo vệ bằng cả tính mạng.
Đôi mắt Thiên Duy bị lớp nước che phủ, hắn cúi xuống nhìn Quý Hân đang ôm mình, cảnh tượng mờ ảo như một giấc mơ. Nhưng cho dù có là giấc mơ chỉ cần cô ở gần hắn, tim hắn cũng không kìm được mà đập mạnh. Hắn dè dặt chạm vào Quý Hân như sợ cô sẽ biến mất.
"Anh chỉ cần một thứ từ em, chỉ cần em cho anh một thứ thôi. Em biết anh là tên điên mà, nếu em không cho được thì nên chạy ra khỏi đây, chạy khỏi anh càng xa càng tốt đừng quay đầu lại."
"Cho, cái gì em cũng cho anh." Quý Hân nín khóc, cô bước lên ghế gần đó, cúi xuống hôn lên môi Thiên Duy, tay tự động cởi cúc để lộ chiếc áo nhỏ màu trắng bên trong.
"Khoan, khoan." Mặt Thiên Duy đỏ bừng, hắn giữ tay cô, luống cuống nói: "Ý anh không phải muốn cơ thể em. Anh chỉ muốn em nói yêu anh như trước."
"Em yêu anh." Quý Hân nhìn thẳng vào mắt Thiên Duy đáp. Cô không kiêng dè điều gì nữa, vòng tay qua cổ hắn, nhảy lên người hắn, quắp hai chân bám dính lấy hắn, khẳng định một lần nữa: "Em yêu anh. Nên em muốn cho anh tất kể cả cơ thể của em. Anh có lấy không?"
Chữ "yêu" trong lời nói của cô như có mê dược, Thiên Duy vòng tay xuống dưới giữ hông cô, đè môi mình lên môi cô, cuồng loạn hôn, dồn dập đưa môi lưỡi quấn quýt.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt Quý Hân dần mơ hồ nhìn Thiên Duy, chưa kịp thở hắn lại hôn tới tấp, nụ hôn như vũ bão càn quét bên trong khoang miệng cô. Nhưng dù tâm trí cô quay cuồng, cô cũng không cản hắn, cố gắng bắt kịp hắn mơn trớn lại bờ môi nóng rực kia.
Người Thiên Duy hôn đầu tiên là Quý Hân, hôn một lần thành nghiện, từ lúc nói yêu đến lúc cô về nước, dù chỉ có vỏn vẹn một tuần bên nhau nhưng cứ cách một tiếng hắn lại đòi hôn sâu nên tự nhiên hình thành kỹ năng. Quý Hân được hắn hôn lần nào đầu óc cũng lâng lâng nào còn nghĩ được gì.
Nhìn bộ dạng ngờ nghệch cố gắng thoả mãn hắn của cô, tim Thiên Duy như tan chảy. Hắn nhấc cô đi vào phòng ngủ, đặt cô ngồi lên giường, bản thân lại quỳ xuống hôn lên cổ chân cô.
Thiên Duy yêu chiều cô đến mức biến bản thân mình trở nên hèn mọn, Quý Hân không thích điều đó. Cô kéo Thiên Duy lên giường ngồi, ánh mắt kiên quyết, hiên ngang nói:
"Em muốn ngắm cơ thể anh, cho em cởi đồ anh đi."
Thiên Duy sững sờ không tin vào tai mình, trố mắt nhìn Quý Hân. Quý Hân nói xong cũng đơ luôn, mặt đỏ như cà chua chín.
"Em... muốn thật sao?" Thiên Duy ngờ vực hỏi lại.
Quý Hân gật gật.
Mặt Thiên Duy lúc này cũng một màu đỏ, hắn nắm tay Quý Hân đặt lên ngực mình. Quý Hân ngượng thì ngượng nhưng lại không hề rụt rè từ tốn mở từng cúc áo của hắn.
Chiếc cúc thứ 1 vừa được mở Quý Hân cảm thấy mình vẫn ổn, cởi đến chiếc cúc thứ 5 là cô rơi vào trạng thái bất ổn. Con ngươi đen láy nhìn cơ ngực săn chắc lại nhìn cơ bụng hắn không chớp lấy một cái.
Bàn tay nhỏ như bị mê hoặc chạm vào cơ thể nóng bừng của Thiên Duy nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm giác tê dại chạy từ đầu ngón tay chạy thẳng lên cơ quan não bộ của Quý Hân khiến cô bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
"Ahh..." Bàn tay nhỏ nhỡ chạm vào hạt đậu hồng hồng làm Thiên Duy rùng mình rên lên một tiếng, Quý Hân thót tim rụt vội tay lại bị Thiên Duy túm lấy ấn vào vị trí cũ.
Thiên Duy xấu hổ nói: "Quý Hân em cứ tiếp tục đi... thích... thích lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.