Tôi Ngồi Cùng Bàn Với Crush Cũ
Chương 31: Ghen tuông trong im lặng
Nhím
15/07/2024
Nhưng tôi nghĩ, chuyện ấy thì không cần phải bày vẽ, quà cáp làm gì, cùng lắm thì nói một câu cảm ơn là được rồi.
"Trung Nghĩa là ai?"
Gia Huy từ nãy vẫn im lặng giờ mới lên tiếng hỏi một câu cụt ngủn.
Tôi cũng theo đà trả lời: "Trung Nghĩa ở bên 11a02 ý, nó cũng nổi tiếng phết nên chắc mày cũng biết chứ?"
Gia Huy chỉ nói một câu "không biết" xong thì không nói về vấn đề này nữa, nó hỏi tôi ăn sáng chưa, nhận được câu trả lời rồi thì nó quay đi, cúi đầu làm bài.
Sao đấy? Dỗi à?
[...]
Như bao giờ văn khác, tôi vẫn ngồi viết bài rất đầy đủ nhưng không biết trong đầu có đọng lại được gì không.
Bỗng nhiên trong đầu tôi lại nhớ ra những câu nói của Phương vào đêm hôm qua, đặc biệt là:
Tớ biết cậu cũng thích Huy.
Đúng là thế thật, bị nói trúng tim đen nên tôi phải mất rất lâu mới có thể trả lời, cũng có phân vân, có phấn khích và có cả sợ sệt nữa...
Tôi bất giác quay qua nhìn Huy, mặc dù biết chuyện này có thể làm tim tôi một lần nữa mất kiểm soát, nhưng hiện tại thứ mất kiểm soát đầu tiên chính là tình cảm của tôi.
Đúng là đơn phương nhỉ.
Gia Huy vẫn đang chăm chú viết bài mà không chú ý tới ánh mắt của tôi. Vậy tôi chỉ đành ngắm nó viết bài vậy.
Giờ mới để ý thấy, góc nghiêng của Gia Huy rất đẹp. Tóc dài xõa xuống che đi hết phần trán, dù là con trai nhưng lông mi của nó vừa dài, vừa cong, mũi cũng rất cao, ở bên cánh mũi còn có một cái nốt ruồi nhỏ, đúng là đẹp, hoặc nói, nhan sắc của nó không cần phải mang ra để bàn cãi nữa.
Nhưng khi người con trai đang tập trung làm gì đó thì vẫn cuốn hơn hẳn.
Đang chăm chú nhìn góc nghiêng của Huy thì bỗng nhiên nó quay ra nhìn tôi rồi cúi đầu, bật cười.
Ngượng quá nên tôi quay mặt đi chỗ khác, miệng ấp úng nói: "Cư... cười cái gì? Khùng hả?"
Tôi bối rối cúi đầu, tay mất phương hướng không biết nên làm gì, chắc giờ nhìn tôi chẳng khác gì con khờ.
"Sao vậy? Tao có làm gì mày đâu, sao lại cụp đuôi thế?"
Tai tôi nóng bừng, tưởng như sắp bốc khói, vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ lẩm bẩm.
"Mới nãy còn dỗi tao xong."
"..."
"..."
"Tao á? Sao tao lại dỗi mày được?" Huy vừa nói vừa cười, mắt thì nhắm tịt lại, trông vừa ngố vừa bad thế nào ấy.
"Nhìn mày thế này, có muốn dỗi cũng chẳng nỡ."
Nó vẫn không ngừng mỉm cười, mắt cũng luôn nhìn tôi, nó không tập trung nhìn bảng nữa nên tôi sốt ruột, nhắc nhở: "Cười ít thôi, nhìn bảng đi."
Nói nghe thì bình tĩnh thật đấy, nhưng chắc chỉ có tôi biết bản thân mình đang bất ổn thế nào thôi. Thậm chí tôi còn nghe được tiếng tim tôi đập nữa kìa.
Gia Huy cũng chịu nghe lời, ngoan ngoãn ngồi viết bài, không trêu chọc tôi nữa, thấy thế tôi thở phào trong lòng.
Đưa mắt nhìn lên bảng chi chít toàn chữ với chữ, cộng thêm tiếng giảng bài đều đều của cô ngữ văn, lòng tôi không những không bình tĩnh được mà còn nảy ra hàng loạt các suy nghĩ.
Cụ thể là qua hè này, chúng tôi đã bước vào năm cuối cùng của trung học rồi, cũng phải đối mặt với kì thi đại học cực kì quan trọng, vậy nên, nếu bây giờ yêu đương thì không ổn lắm nhỉ?
Gia Huy rất giỏi, môn nào của nó cũng rất nổi trội nhưng nếu khi yêu đương rồi, nó sẽ lơ đãng việc học tập thì sao? Tôi cũng thế, cũng không chắc chắn được bản thân sẽ vào nổi trường mà tôi hằng mong muốn nếu tôi không giữ được phong độ.
Phải làm thế nào thì mới đúng?
Tôi bất giác thở dài, tạm gác qua chuyện này để tập trung nghe những gì cô nói ở phần cuối bài đã.
Tiếng trống hết tiết vang lên, nhưng tôi không có hứng đi xuống căn tin nên tính sẽ chỉ ở trên lớp thôi.
"Xuống căn tin không?"
Tôi quay ra, như không tin nhìn Gia Huy. Mọi khi nó có bao giờ rủ tôi xuống căn tin đâu? Không phải mọi khi mà là chưa bao giờ luôn, sao nay lại rủ nhỉ?
"Có." Tôi rất nhanh đã thay đổi quyết định ban đầu của mình để theo nó xuống căn tin, vì tò mò thôi.
Cả toà nhà dạy học, lẫn sân trường bây giờ đều vô cùng náo nhiệt, dù nắng nóng nhưng vẫn có rất nhiều học sinh đi lại dưới sân trường, mà lý do thì tôi nghĩ là bởi sân trường của trường tôi có rất nhiều cây to, bóng mát cũng rất nhiều, chỉ cần đi vài bước là được che chắn rồi, nếu không thì chắc sẽ chẳng có ai ngu ngốc muốn đi gieo mình dưới nắng cả đâu.
"Ô, Quỳnh Anh!" Một tiếng gọi từ đằng sau vang lên làm tôi giật mình, cả tôi và Huy đều đồng loạt quay lại nhìn.
"Trung Nghĩa?" Tôi nói mà không chú ý tới cảm xúc của Gia Huy bên cạnh đang dần trở nên không tốt lắm.
"Vẫn nhớ tôi à?" Nó vừa cười vừa hỏi.
Mặc dù mới lúc nãy tôi có quên nó thật nhưng nó cũng đâu cần nói như thế.
"Tất nhiên rồi."
"Nhận được quà chưa?"
Tôi gật đầu bảo nhận được rồi, sau đó nói tiếp: "Mà tặng làm gì?"
Trung Nghĩa cười mỉm nói: "Quà cảm ơn thôi, nhờ bà cả mà."
Nói rồi, nó đưa tay ra như muốn bắt tay. Với cái kiểu vừa như chào, vừa như lời cảm ơn, thống nhất này tôi còn lạ gì nữa nên cũng theo đà đưa tay ra thì bị một tiếng hắng giọng ngăn lại.
Ngẩng đầu lên thì thấy mặt Gia Huy đang xị ra nhưng đấy là tôi cảm nhận thôi, còn mặt nó chẳng có gì khác, chỉ là đôi lông mày đang díu vào nhau, mắt thì nhìn tay tôi và tay Trung Nghĩa đang cách nhau một khoảng, nhìn xong lại nhìn thẳng vào tôi, mắt nó có nhiều tâm trạng lắm, còn đang nhắm vào tôi!
Không hiểu sao tôi lại thụt tay lại, cười gượng: "Không có gì, tôi cũng không giúp được gì nhiều mà."
Như nhận ra được điều gì, Trung Nghĩa cũng rút tay lại, mỉm cười: "Nhiều quá ấy chứ, không có bà thì chắc đến lúc ra trường rồi bọn tôi cũng không thể tới với nhau."
"Nghĩa."
Giọng nói vừa ngọt, vừa nhẹ cất lên gọi một tiếng, thế mà tôi lại thấy thằng Nghĩa nó giật mình thật.
Bọn tôi đều ngoảnh qua nhìn người vừa gọi.
Một cô gái nhỏ nhắn với cái váy ngắn màu đen và kiểu tóc búi, trên đầu còn kẹp thêm một cái kẹp tóc hình ngôi sao nho nhỏ, gương mặt quá đỗi đáng yêu làm ai cũng không nỡ bắt nạt, ấy vậy mà lại là "bà nội" của thằng khứa đang đứng trước mặt tôi đấy.
"Bảo Thi." Tôi gọi.
Thi chạy chậm tới, đứng trước mặt tôi, cười tít mắt, tay thì nắm tay tôi đưa lên đưa xuống.
"Cảm ơn bà!"
Bảo Thi còn tính nhào tới thơm má tôi thì Trung Nghĩa chặn lại, kéo Bảo Thi về phía nó, Gia Huy bên này cũng cầm vào tay tôi, kéo nhẹ ra sau.
"Làm thế anh buồn đấy, bé ơi?" Trung Nghĩa nó thay đổi giọng một cách quá nhanh làm tôi hơi buồn cười.
Mặc dù bình thường giọng của nó cũng rất nhẹ nhưng khi nói chuyện với Bảo Thi lại là tông giọng như con nít đang làm nũng hơn, không còn cái hình tượng ôn nhu, bình tĩnh nào nữa cả.
Ai khi yêu cũng đều thay đổi như vậy à?
"Trung Nghĩa là ai?"
Gia Huy từ nãy vẫn im lặng giờ mới lên tiếng hỏi một câu cụt ngủn.
Tôi cũng theo đà trả lời: "Trung Nghĩa ở bên 11a02 ý, nó cũng nổi tiếng phết nên chắc mày cũng biết chứ?"
Gia Huy chỉ nói một câu "không biết" xong thì không nói về vấn đề này nữa, nó hỏi tôi ăn sáng chưa, nhận được câu trả lời rồi thì nó quay đi, cúi đầu làm bài.
Sao đấy? Dỗi à?
[...]
Như bao giờ văn khác, tôi vẫn ngồi viết bài rất đầy đủ nhưng không biết trong đầu có đọng lại được gì không.
Bỗng nhiên trong đầu tôi lại nhớ ra những câu nói của Phương vào đêm hôm qua, đặc biệt là:
Tớ biết cậu cũng thích Huy.
Đúng là thế thật, bị nói trúng tim đen nên tôi phải mất rất lâu mới có thể trả lời, cũng có phân vân, có phấn khích và có cả sợ sệt nữa...
Tôi bất giác quay qua nhìn Huy, mặc dù biết chuyện này có thể làm tim tôi một lần nữa mất kiểm soát, nhưng hiện tại thứ mất kiểm soát đầu tiên chính là tình cảm của tôi.
Đúng là đơn phương nhỉ.
Gia Huy vẫn đang chăm chú viết bài mà không chú ý tới ánh mắt của tôi. Vậy tôi chỉ đành ngắm nó viết bài vậy.
Giờ mới để ý thấy, góc nghiêng của Gia Huy rất đẹp. Tóc dài xõa xuống che đi hết phần trán, dù là con trai nhưng lông mi của nó vừa dài, vừa cong, mũi cũng rất cao, ở bên cánh mũi còn có một cái nốt ruồi nhỏ, đúng là đẹp, hoặc nói, nhan sắc của nó không cần phải mang ra để bàn cãi nữa.
Nhưng khi người con trai đang tập trung làm gì đó thì vẫn cuốn hơn hẳn.
Đang chăm chú nhìn góc nghiêng của Huy thì bỗng nhiên nó quay ra nhìn tôi rồi cúi đầu, bật cười.
Ngượng quá nên tôi quay mặt đi chỗ khác, miệng ấp úng nói: "Cư... cười cái gì? Khùng hả?"
Tôi bối rối cúi đầu, tay mất phương hướng không biết nên làm gì, chắc giờ nhìn tôi chẳng khác gì con khờ.
"Sao vậy? Tao có làm gì mày đâu, sao lại cụp đuôi thế?"
Tai tôi nóng bừng, tưởng như sắp bốc khói, vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ lẩm bẩm.
"Mới nãy còn dỗi tao xong."
"..."
"..."
"Tao á? Sao tao lại dỗi mày được?" Huy vừa nói vừa cười, mắt thì nhắm tịt lại, trông vừa ngố vừa bad thế nào ấy.
"Nhìn mày thế này, có muốn dỗi cũng chẳng nỡ."
Nó vẫn không ngừng mỉm cười, mắt cũng luôn nhìn tôi, nó không tập trung nhìn bảng nữa nên tôi sốt ruột, nhắc nhở: "Cười ít thôi, nhìn bảng đi."
Nói nghe thì bình tĩnh thật đấy, nhưng chắc chỉ có tôi biết bản thân mình đang bất ổn thế nào thôi. Thậm chí tôi còn nghe được tiếng tim tôi đập nữa kìa.
Gia Huy cũng chịu nghe lời, ngoan ngoãn ngồi viết bài, không trêu chọc tôi nữa, thấy thế tôi thở phào trong lòng.
Đưa mắt nhìn lên bảng chi chít toàn chữ với chữ, cộng thêm tiếng giảng bài đều đều của cô ngữ văn, lòng tôi không những không bình tĩnh được mà còn nảy ra hàng loạt các suy nghĩ.
Cụ thể là qua hè này, chúng tôi đã bước vào năm cuối cùng của trung học rồi, cũng phải đối mặt với kì thi đại học cực kì quan trọng, vậy nên, nếu bây giờ yêu đương thì không ổn lắm nhỉ?
Gia Huy rất giỏi, môn nào của nó cũng rất nổi trội nhưng nếu khi yêu đương rồi, nó sẽ lơ đãng việc học tập thì sao? Tôi cũng thế, cũng không chắc chắn được bản thân sẽ vào nổi trường mà tôi hằng mong muốn nếu tôi không giữ được phong độ.
Phải làm thế nào thì mới đúng?
Tôi bất giác thở dài, tạm gác qua chuyện này để tập trung nghe những gì cô nói ở phần cuối bài đã.
Tiếng trống hết tiết vang lên, nhưng tôi không có hứng đi xuống căn tin nên tính sẽ chỉ ở trên lớp thôi.
"Xuống căn tin không?"
Tôi quay ra, như không tin nhìn Gia Huy. Mọi khi nó có bao giờ rủ tôi xuống căn tin đâu? Không phải mọi khi mà là chưa bao giờ luôn, sao nay lại rủ nhỉ?
"Có." Tôi rất nhanh đã thay đổi quyết định ban đầu của mình để theo nó xuống căn tin, vì tò mò thôi.
Cả toà nhà dạy học, lẫn sân trường bây giờ đều vô cùng náo nhiệt, dù nắng nóng nhưng vẫn có rất nhiều học sinh đi lại dưới sân trường, mà lý do thì tôi nghĩ là bởi sân trường của trường tôi có rất nhiều cây to, bóng mát cũng rất nhiều, chỉ cần đi vài bước là được che chắn rồi, nếu không thì chắc sẽ chẳng có ai ngu ngốc muốn đi gieo mình dưới nắng cả đâu.
"Ô, Quỳnh Anh!" Một tiếng gọi từ đằng sau vang lên làm tôi giật mình, cả tôi và Huy đều đồng loạt quay lại nhìn.
"Trung Nghĩa?" Tôi nói mà không chú ý tới cảm xúc của Gia Huy bên cạnh đang dần trở nên không tốt lắm.
"Vẫn nhớ tôi à?" Nó vừa cười vừa hỏi.
Mặc dù mới lúc nãy tôi có quên nó thật nhưng nó cũng đâu cần nói như thế.
"Tất nhiên rồi."
"Nhận được quà chưa?"
Tôi gật đầu bảo nhận được rồi, sau đó nói tiếp: "Mà tặng làm gì?"
Trung Nghĩa cười mỉm nói: "Quà cảm ơn thôi, nhờ bà cả mà."
Nói rồi, nó đưa tay ra như muốn bắt tay. Với cái kiểu vừa như chào, vừa như lời cảm ơn, thống nhất này tôi còn lạ gì nữa nên cũng theo đà đưa tay ra thì bị một tiếng hắng giọng ngăn lại.
Ngẩng đầu lên thì thấy mặt Gia Huy đang xị ra nhưng đấy là tôi cảm nhận thôi, còn mặt nó chẳng có gì khác, chỉ là đôi lông mày đang díu vào nhau, mắt thì nhìn tay tôi và tay Trung Nghĩa đang cách nhau một khoảng, nhìn xong lại nhìn thẳng vào tôi, mắt nó có nhiều tâm trạng lắm, còn đang nhắm vào tôi!
Không hiểu sao tôi lại thụt tay lại, cười gượng: "Không có gì, tôi cũng không giúp được gì nhiều mà."
Như nhận ra được điều gì, Trung Nghĩa cũng rút tay lại, mỉm cười: "Nhiều quá ấy chứ, không có bà thì chắc đến lúc ra trường rồi bọn tôi cũng không thể tới với nhau."
"Nghĩa."
Giọng nói vừa ngọt, vừa nhẹ cất lên gọi một tiếng, thế mà tôi lại thấy thằng Nghĩa nó giật mình thật.
Bọn tôi đều ngoảnh qua nhìn người vừa gọi.
Một cô gái nhỏ nhắn với cái váy ngắn màu đen và kiểu tóc búi, trên đầu còn kẹp thêm một cái kẹp tóc hình ngôi sao nho nhỏ, gương mặt quá đỗi đáng yêu làm ai cũng không nỡ bắt nạt, ấy vậy mà lại là "bà nội" của thằng khứa đang đứng trước mặt tôi đấy.
"Bảo Thi." Tôi gọi.
Thi chạy chậm tới, đứng trước mặt tôi, cười tít mắt, tay thì nắm tay tôi đưa lên đưa xuống.
"Cảm ơn bà!"
Bảo Thi còn tính nhào tới thơm má tôi thì Trung Nghĩa chặn lại, kéo Bảo Thi về phía nó, Gia Huy bên này cũng cầm vào tay tôi, kéo nhẹ ra sau.
"Làm thế anh buồn đấy, bé ơi?" Trung Nghĩa nó thay đổi giọng một cách quá nhanh làm tôi hơi buồn cười.
Mặc dù bình thường giọng của nó cũng rất nhẹ nhưng khi nói chuyện với Bảo Thi lại là tông giọng như con nít đang làm nũng hơn, không còn cái hình tượng ôn nhu, bình tĩnh nào nữa cả.
Ai khi yêu cũng đều thay đổi như vậy à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.