Tôi Ngồi Cùng Bàn Với Crush Cũ
Chương 10: Phải cảm nhận
Nhím
15/07/2024
Tôi ngồi ngoan ngoãn nghe nó trách mắng một hồi lâu mà tôi cũng không biết là bao lâu nữa.
"Sao mày lại đồng ý dễ dàng như thế? Sao mày bán đứng tao hả!?"
Tôi cãi luôn: "Không có nha, tao đang giúp mày đấy!"
"Thích mà bày đặt quá trời cô nương ơi, thích thì nói!"
"Nhỏ này..."
Nhưng nó chỉ nói thế thôi xong im bặt, tại nói đúng quá cãi sao mà được nữa.
Nó hít một hơi, mặt vẫn đỏ bừng mà đã hỏi chuyện cái chân của tôi.
Kể chuyện cho nó xong, Thảo Linh cười khẩy một cái: "Tưởng ai hoá ra con Nhi, nó thì mưu mô có tiếng rồi, gây tội với nó mà nó để yên thì mới lạ ấy."
Mặt tôi ngơ ngác, liên quan ha? Tôi thì gây tội gì với nó được, mới vào lớp được một tuần hình như còn chưa nói chuyện câu nào với nó mà thù oán đâu ra?
"Tao có làm gì nó đâu?"
Thảo Linh nhún vai: "Ai mà biết được, ghét thì cần gì lý do, tổ sư cái con điên đấy."
Tôi cũng cay lắm nhưng thôi kệ nó, bị thương cũng bị rồi giờ làm gì cũng như nhau thôi? thà không làm gì cho xong.
[...]
Đến lúc chiều tối sau khi tan lớp thì Gia Huy lại chở tôi về vì chiều nay Thảo Linh đi học thêm nên không chở tôi về được.
Cả đoạn đường tôi cứ lảm nhảm đủ thứ trên đời nhưng toàn mấy chuyện xàm thôi, một chốc lại hỏi mấy câu ngớ ngẩn không ai hiểu nổi nhưng nó vẫn đáp lại tôi từng câu một, câu hỏi nó cũng trả lời mặc dù chính bản thân tôi còn không biết câu trả lời là gì.
E là...lời nó nói là thật.
Về tới trước cổng thì gặp ngay bố tôi đang tưới cây ngoài vườn, khi thấy chân tôi bị băng bó cả hai bên lại có một bạn nam chở về nên bố tôi hoảng lắm liền chạy ra: "Cậu là ai vậy?"
Tôi vội vàng ngăn bố tôi lại: "Không phải bọn kia đâu bố, đây là bạn con, chân con đau nên cậu ấy mới chở con về."
"Vậy chân con làm sao đây?" Bố tôi lo lắng hỏi.
"Con chạy không cẩn thận nên bị ngã ạ."
Bố tôi đưa tay đỡ lấy tôi rồi nhìn Gia Huy một lượt từ đỉnh đầu tới gót chân làm nó căng thẳng tới nỗi nuốt nước bọt một cái, lúng túng chào bố tôi: "Cháu...cháu chào chú ạ"
Lần đầu tôi thấy bộ dạng khúm núm này của nó, trông buồn cười thật.
Bố tôi đã bớt căng thẳng nên cũng lịch sự chào lại: "Chào cháu, chú xin lỗi vì sự hiểu lầm này, cũng cảm ơn cháu vì đã đưa Quỳnh Anh nhà chú về."
Gia Huy cúi đầu ngoan ngoãn nói: "Bạn bè nên giúp đỡ nhau ạ."
Tưởng xã giao thôi thế mà lại thành hỏi han tới họ hàng hang hốc nhà Gia Huy luôn, làm như ra mắt gia đình ấy...ủa?
Tôi ho nhẹ một cái, đỏ mặt giục bố tôi mau đi vào nhà vì lý do chân tôi đau với muộn rồi phải để Huy về nữa.
Thế là hai người như miễn cưỡng dừng lại câu chuyện.
Lúc Huy ra về bố tôi còn vui vẻ cười cười với nó bảo lần sau rảnh thì tới chơi với bố tôi nữa kìa, sao cách nhau tận mấy con giáp mà thân thiết nhanh gớm.
Trên bàn ăn bố tôi cũng nói chuyện Gia Huy với mẹ, nào là nói Gia Huy trông sáng sủa đẹp trai lại rất tử tế, nào là ngoan ngoãn lễ phép, trời má tôi ói vào, cái sáng sủa đẹp trai thì tôi công nhận nhưng ngoan ngoãn lễ phép với tử tế thì chưa chắc đâu. Sao có thể nhìn bề ngoài mà đánh giá bên trong được.
Vì chân tôi bị đau nên bố mẹ tôi nhất quyết không cho tôi đứng rửa bát, đẩy tôi lên phòng bằng được, tôi đâu thể cãi lời bố mẹ chứ, vậy thôi đành lên phòng.
Mọi người biết mỗi khi chân bị như này thì tới công đoạn nào là đau đớn nhất không? Ngoài rửa và thay băng ra ấy. Chính là tắm đó!
Cũng may giờ là mùa hè còn có thể tắm bằng nước lạnh chứ giờ mà tắm bằng nước nóng chắc tôi khóc tiếng mán.
Khóc thì khóc chứ tắm thì vẫn phải tắm chứ tôi không chịu được khi không tắm vào cái mùa hè nóng chảy mỡ này đâu.
Đi ra khỏi phòng tắm không chỉ có tóc tôi ướt mà mặt tôi cũng ướt luôn, ướt vì nước mắt á!
Sót nhẹ nhàng sót đáng yêu sót từ tốn...
Vì tôi không dám tự thay băng nên phải qua phòng bố mẹ nhờ mẹ tôi thay giúp.
Chắc tại từ lúc bị đau tới giờ tôi chưa phải tự đi lần nào nên giờ đi lại rất khó khăn, lê lết mãi mới đến phòng bố mẹ rồi lại vòng về phòng, giờ tôi đã hiểu cảm giác đau thấu xương là như thế nào rồi.
Hôm nay tôi còn định làm học sinh chăm chỉ nhưng tình hình này tôi lại thấy lười, cứ mỗi khi duỗi chân ra tôi lại đau tới mức kêu cha kêu má nên thôi nằm luôn là an toàn nhất.
Tôi để một con gấu dài dưới chân phần đầu gối của mình, phải dãn một lúc như thế mới đỡ đau được.
Thở phào một hơi, tôi đưa tay với lấy cái điện thoại trên tủ đầu giường để xem phim tại laptop của tôi để ở bàn học mất rồi.
Nhưng lathấy có thông báo của messenger: 'Cậu ấy đã gửi một tin nhắn thoại'
Tôi nhíu mày suy nghĩ, ủa "cậu ấy" là ai cơ? Tôi có lưu thằng nào là "cậu ấy" hả sao tôi không nhớ gì hết vậy?
Ấn vào thì vâng...avatar con gấu đeo kính không lẫn đi đâu được, là Gia Huy!
"Ăn uống gì chưa? Thay băng chưa nhóc con"
- Phạm Quỳnh Anh: Mày để cái biệt danh kiểu gì đấy?
- Cậu ấy: Có gì đâu.
- Phạm Quỳnh Anh: Ầy ơi xàm vãi.
- Cậu ấy: Xoài
Nó tự nhiên chỉ nhắn đúng một chữ "Xoài" làm tôi hơi chột dạ định thu hồi tin nhắn kia lại nhưng nó lại nhắn tiếp.
- Cậu ấy: Đã thay băng chưa?
Thế mà tôi cũng thở phào một hơi thật cơ.
- Phạm Quỳnh Anh: Mới thay xong.
- Cậu ấy: Mai có cần tao qua đón đi học không?
Tôi vội từ chối theo bản năng sống còn của một con độc thân chân chính.
- Phạm Quỳnh Anh: Thôi, mai tao đi cùng Thảo Linh.
Một lúc sau nó mới nhắn đúng một chữ ừ nhạt toẹt.
Quỳnh Anh đã thấy và đánh giá...
- Phạm Quỳnh Anh: Hình như bố tao có ấn tượng tốt với mày lắm ấy.
- Cậu ấy: Tao tốt sẵn mà cần gì có ấn tượng thì mới tốt đâu.
Thằng này tự tin về bản thân quá nhỉ, mà tự tin quá là sinh ra ảo tưởng đấy.
- Phạm Quỳnh Anh: Chắc chỉ có bố tao thấy thế thôi.
'Cậu ấy đã gửi một tin nhắn thoại'
"Mày không thấy được đâu, phải cảm nhận mới được"
"Sao mày lại đồng ý dễ dàng như thế? Sao mày bán đứng tao hả!?"
Tôi cãi luôn: "Không có nha, tao đang giúp mày đấy!"
"Thích mà bày đặt quá trời cô nương ơi, thích thì nói!"
"Nhỏ này..."
Nhưng nó chỉ nói thế thôi xong im bặt, tại nói đúng quá cãi sao mà được nữa.
Nó hít một hơi, mặt vẫn đỏ bừng mà đã hỏi chuyện cái chân của tôi.
Kể chuyện cho nó xong, Thảo Linh cười khẩy một cái: "Tưởng ai hoá ra con Nhi, nó thì mưu mô có tiếng rồi, gây tội với nó mà nó để yên thì mới lạ ấy."
Mặt tôi ngơ ngác, liên quan ha? Tôi thì gây tội gì với nó được, mới vào lớp được một tuần hình như còn chưa nói chuyện câu nào với nó mà thù oán đâu ra?
"Tao có làm gì nó đâu?"
Thảo Linh nhún vai: "Ai mà biết được, ghét thì cần gì lý do, tổ sư cái con điên đấy."
Tôi cũng cay lắm nhưng thôi kệ nó, bị thương cũng bị rồi giờ làm gì cũng như nhau thôi? thà không làm gì cho xong.
[...]
Đến lúc chiều tối sau khi tan lớp thì Gia Huy lại chở tôi về vì chiều nay Thảo Linh đi học thêm nên không chở tôi về được.
Cả đoạn đường tôi cứ lảm nhảm đủ thứ trên đời nhưng toàn mấy chuyện xàm thôi, một chốc lại hỏi mấy câu ngớ ngẩn không ai hiểu nổi nhưng nó vẫn đáp lại tôi từng câu một, câu hỏi nó cũng trả lời mặc dù chính bản thân tôi còn không biết câu trả lời là gì.
E là...lời nó nói là thật.
Về tới trước cổng thì gặp ngay bố tôi đang tưới cây ngoài vườn, khi thấy chân tôi bị băng bó cả hai bên lại có một bạn nam chở về nên bố tôi hoảng lắm liền chạy ra: "Cậu là ai vậy?"
Tôi vội vàng ngăn bố tôi lại: "Không phải bọn kia đâu bố, đây là bạn con, chân con đau nên cậu ấy mới chở con về."
"Vậy chân con làm sao đây?" Bố tôi lo lắng hỏi.
"Con chạy không cẩn thận nên bị ngã ạ."
Bố tôi đưa tay đỡ lấy tôi rồi nhìn Gia Huy một lượt từ đỉnh đầu tới gót chân làm nó căng thẳng tới nỗi nuốt nước bọt một cái, lúng túng chào bố tôi: "Cháu...cháu chào chú ạ"
Lần đầu tôi thấy bộ dạng khúm núm này của nó, trông buồn cười thật.
Bố tôi đã bớt căng thẳng nên cũng lịch sự chào lại: "Chào cháu, chú xin lỗi vì sự hiểu lầm này, cũng cảm ơn cháu vì đã đưa Quỳnh Anh nhà chú về."
Gia Huy cúi đầu ngoan ngoãn nói: "Bạn bè nên giúp đỡ nhau ạ."
Tưởng xã giao thôi thế mà lại thành hỏi han tới họ hàng hang hốc nhà Gia Huy luôn, làm như ra mắt gia đình ấy...ủa?
Tôi ho nhẹ một cái, đỏ mặt giục bố tôi mau đi vào nhà vì lý do chân tôi đau với muộn rồi phải để Huy về nữa.
Thế là hai người như miễn cưỡng dừng lại câu chuyện.
Lúc Huy ra về bố tôi còn vui vẻ cười cười với nó bảo lần sau rảnh thì tới chơi với bố tôi nữa kìa, sao cách nhau tận mấy con giáp mà thân thiết nhanh gớm.
Trên bàn ăn bố tôi cũng nói chuyện Gia Huy với mẹ, nào là nói Gia Huy trông sáng sủa đẹp trai lại rất tử tế, nào là ngoan ngoãn lễ phép, trời má tôi ói vào, cái sáng sủa đẹp trai thì tôi công nhận nhưng ngoan ngoãn lễ phép với tử tế thì chưa chắc đâu. Sao có thể nhìn bề ngoài mà đánh giá bên trong được.
Vì chân tôi bị đau nên bố mẹ tôi nhất quyết không cho tôi đứng rửa bát, đẩy tôi lên phòng bằng được, tôi đâu thể cãi lời bố mẹ chứ, vậy thôi đành lên phòng.
Mọi người biết mỗi khi chân bị như này thì tới công đoạn nào là đau đớn nhất không? Ngoài rửa và thay băng ra ấy. Chính là tắm đó!
Cũng may giờ là mùa hè còn có thể tắm bằng nước lạnh chứ giờ mà tắm bằng nước nóng chắc tôi khóc tiếng mán.
Khóc thì khóc chứ tắm thì vẫn phải tắm chứ tôi không chịu được khi không tắm vào cái mùa hè nóng chảy mỡ này đâu.
Đi ra khỏi phòng tắm không chỉ có tóc tôi ướt mà mặt tôi cũng ướt luôn, ướt vì nước mắt á!
Sót nhẹ nhàng sót đáng yêu sót từ tốn...
Vì tôi không dám tự thay băng nên phải qua phòng bố mẹ nhờ mẹ tôi thay giúp.
Chắc tại từ lúc bị đau tới giờ tôi chưa phải tự đi lần nào nên giờ đi lại rất khó khăn, lê lết mãi mới đến phòng bố mẹ rồi lại vòng về phòng, giờ tôi đã hiểu cảm giác đau thấu xương là như thế nào rồi.
Hôm nay tôi còn định làm học sinh chăm chỉ nhưng tình hình này tôi lại thấy lười, cứ mỗi khi duỗi chân ra tôi lại đau tới mức kêu cha kêu má nên thôi nằm luôn là an toàn nhất.
Tôi để một con gấu dài dưới chân phần đầu gối của mình, phải dãn một lúc như thế mới đỡ đau được.
Thở phào một hơi, tôi đưa tay với lấy cái điện thoại trên tủ đầu giường để xem phim tại laptop của tôi để ở bàn học mất rồi.
Nhưng lathấy có thông báo của messenger: 'Cậu ấy đã gửi một tin nhắn thoại'
Tôi nhíu mày suy nghĩ, ủa "cậu ấy" là ai cơ? Tôi có lưu thằng nào là "cậu ấy" hả sao tôi không nhớ gì hết vậy?
Ấn vào thì vâng...avatar con gấu đeo kính không lẫn đi đâu được, là Gia Huy!
"Ăn uống gì chưa? Thay băng chưa nhóc con"
- Phạm Quỳnh Anh: Mày để cái biệt danh kiểu gì đấy?
- Cậu ấy: Có gì đâu.
- Phạm Quỳnh Anh: Ầy ơi xàm vãi.
- Cậu ấy: Xoài
Nó tự nhiên chỉ nhắn đúng một chữ "Xoài" làm tôi hơi chột dạ định thu hồi tin nhắn kia lại nhưng nó lại nhắn tiếp.
- Cậu ấy: Đã thay băng chưa?
Thế mà tôi cũng thở phào một hơi thật cơ.
- Phạm Quỳnh Anh: Mới thay xong.
- Cậu ấy: Mai có cần tao qua đón đi học không?
Tôi vội từ chối theo bản năng sống còn của một con độc thân chân chính.
- Phạm Quỳnh Anh: Thôi, mai tao đi cùng Thảo Linh.
Một lúc sau nó mới nhắn đúng một chữ ừ nhạt toẹt.
Quỳnh Anh đã thấy và đánh giá...
- Phạm Quỳnh Anh: Hình như bố tao có ấn tượng tốt với mày lắm ấy.
- Cậu ấy: Tao tốt sẵn mà cần gì có ấn tượng thì mới tốt đâu.
Thằng này tự tin về bản thân quá nhỉ, mà tự tin quá là sinh ra ảo tưởng đấy.
- Phạm Quỳnh Anh: Chắc chỉ có bố tao thấy thế thôi.
'Cậu ấy đã gửi một tin nhắn thoại'
"Mày không thấy được đâu, phải cảm nhận mới được"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.