Tôi Ngồi Cùng Bàn Với Crush Cũ
Chương 38: Thử
Nhím
15/07/2024
Huy đứng ở cửa, vừa thở hổn hển, vừa nhìn tôi, nhưng mặt nó trông có vẻ ngạc nhiên lắm, cứ như là tình cờ gặp được tôi ấy.
Nó đứng lặng người một lát mới nhấc chân chạy chậm vào phòng, mà khi quan sát thái độ của Huy, tôi thấy trên gương mặt của nó thoáng qua vẻ lo sợ, kèm theo một chút mừng rỡ. Vừa chạy tới giường tôi, nó đã cúi gập người xuống, vòng tay qua ôm trọn lấy tôi vào lòng.
Cũng vì quá đột ngột nên tôi bị giật mình, bất giác đưa tay để đẩy nó ra nhưng không được, nó dùng sức để ôm chặt lấy tôi không muốn rời, cứ như nếu buông tay ra thì tôi sẽ biến mất mãi mãi không bằng.
Nghĩ vậy tôi lại tự hỏi, liệu việc tôi nhập viện thế này Gia Huy có biết không? Nó mà biết thì đã từng qua đây thăm tôi lần nào hay chưa? Cũng không đúng, nếu nó đã qua từ trước thì sao lại có biểu cảm ngạc nhiên như thế khi nhìn thấy tôi chứ.
Bỗng nhiên người Huy run lên một cái khiến tôi bừng tỉnh, muốn tách nó ra để xem nó bị sao thì nghe nó nói: "Để tao ôm mày một lát."
Nghe vậy tôi liền thả lỏng tay, không còn cự quậy muốn đẩy Huy ra nữa. Thấy nó như này, tôi thoáng có suy nghĩ, có khi nào nó đang cảm thấy bất an không? Đột nhiên hành động như vậy có lẽ nó lo cho tôi lắm...
Tôi thở nhẹ một hơi rồi đưa một tay lên xoa xoa lưng nó để trấn an, lúc sau còn đưa tay lên xoa đầu nó, không biết có ích gì hay không nhưng nhìn tóc của nó cứ dựng đứng hết lên như bị gió tạt mạnh, tôi lại nhịn không được mà muốn đè tụi nó xuống hết.
Vừa nhắm mắt thì Huy buông tôi ra, thậm chí tôi còn chưa kịp rút cánh tay đang dơ lên nữa kìa.
"Sao..."
Chưa kịp nói gì thêm thì cả gương mặt của tôi đã bị bàn tay của Huy ôm lấy, nó dịu dàng nâng mặt tôi lên, khiến cho mắt đối mắt, tôi cũng thuận theo, nhìn chăm chú vào mắt Huy.
Ngón tay của nó khẽ động đậy, xoa lấy gò má của tôi, rồi xuống má, từng hành động của nó đều nhẹ nhàng như nước chảy, mây bay, nâng niu từng chút.
Cứ thế nó lại làm tôi rung động lần nữa chỉ bằng những hành động nhỏ, ngay cả khi nó nói thôi thì tim tôi đã không thể làm chủ mà run lên từng hồi.
Vậy làm sao mà một con người tính tình vốn hoà nhã thế này mà từ trước tới giờ không có ai nhận ra?
Nhưng nếu họ nhận ra ngay từ đầu thì có lẽ tôi sẽ chẳng còn cơ hội nào để được Huy đối xử thế này đâu.
"Mày sao thế?" Tôi chạm nhẹ lên mu bàn tay của Huy, mắt ngước lên nhìn nó, hỏi nhỏ.
"Tao lo."
Đây là lần đầu Huy chủ động nói thẳng là nó lo cho tôi, mọi lần khi tôi gặp chuyện, dù có là chuyện gì nó cũng chỉ an ủi và trấn an tôi, không hề nói đến từ "lo". Có vẻ lần này tôi đã doạ Huy một vố khiến nó tái mặt luôn rồi.
Tôi phì cười, vừa nói, tay vừa vỗ vào ngực mình, nói: "Đừng lo, tao ổn, rất ổn là đằng khác ấy."
Gia Huy khẽ nhíu mày, nó nhanh chóng vươn tay tới túm vào cổ tay của tôi rồi giữ chặt, không cho tôi cử động.
"Đừng vỗ thế, chỉ tự làm mày đau thêm thôi, không chỉ mày, tao cũng đau mà."
Nói rồi nó từ từ đặt tay tôi xuống, đầu hơi cúi làm tôi không nhìn được mặt nó nữa, sau một lúc như thế, nó mới lại nói: "Chẳng có ai hôn mê hai ngày mà ổn đâu. Xoài, mày cũng có nhiều tài năng nhỉ? Vừa biết gieo tương tư, lại vừa biết làm người ta lo lắng nữa."
Ra là Huy cũng biết chuyện rồi, tạm bỏ qua vấn đề gieo rắc tương tư, ngay thời điểm này tôi chỉ muốn hỏi: "Mày... biết chuyện của tao lâu chưa?"
Gia Huy bình tĩnh ngồi xuống cái ghế cạnh giường, vươn tay tới chỉnh lại độ dốc của giường để tôi ngồi dựa lưng đỡ mỏi, xong xuôi nó mới lấy trong túi quần ra một cái kẹp tóc hoạ tiết gấu bông được thiết kế đơn giản nhưng rất đáng yêu, đặt lên bàn đầu giường, nói:
"Tao biết khi vừa mua cái kẹp này vì nghĩ mày sẽ thích."
"Mua xong thì con Linh đột ngột gửi cho tao một dãy thông tin của bệnh viện, ngoài ra không nói thêm gì, nhưng tao chạy vội tới đây."
Tôi im lặng nghe nó nói, mắt cũng theo từng chữ của nó đưa tới chỗ chiếc kẹp, cảm xúc lẫn lộn, lúc thấy cảm động, lúc lại thấy buồn, có lúc lại thấy có lỗi... Ra là vì chạy vội, chạy vàng để tới đây nên nó mới thở dốc như thế, còn cả đầu tóc dựng đứng và thấm mồ hôi kia nữa, tất cả lại chỉ do tôi.
"Tada, tao về rồi đây." Bỗng Thảo Linh mở tung cửa rồi nói lớn như ở chỗ không người khiến ai có mặt trong phòng đều hướng mắt nhìn nó, đương nhiên là toàn người quen, duy chỉ có Đức là Linh không có quen biết thôi.
Nó cầm túi cháo trên tay, đưa mắt nhìn hai người kia như nhìn người lạ, nhưng trên mặt nó có vẻ bất ngờ khi nhìn tới Gia Huy, lắp bắp hỏi: "M... mày tới thật... đấy à Huy?"
Huy gật đầu: "Mày gửi định vị thế, tao có vô tri thì cũng phải hiểu lơ mơ chuyện gì chứ."
Thảo Linh cười nhẹ, đi tới chỗ tôi nhưng vẫn không quên trêu thằng Huy: "Đúng nhỉ? Có sao thì vẫn phải đến mà, đúng không? Cũng may mà nó chưa bị gì nặng tới mức mất luôn trí nhớ đây, chứ giờ nó mà quên mày thì không biết phải đựng nước mắt bằng xô hay chậu nữa."
Tôi nghe thế thì bật cười, sao lúc không có Gia Huy thì nó cứ như một thuyền trưởng mẫu mực, luôn đẩy thuyền bằng tất cả sức lực, vậy mà lúc đụng mặt lại khịa nó, nhưng không sao, tôi cũng thích vậy.
"Ây, bạn gì giường bên ơi?" Đang yên đang lành thì Linh nói to để gọi Đức, một người mà nó chưa từng tiếp xúc trước đây, nhưng nghe thì tự nhiên hết sức.
Trung Đức nghe thấy có người gọi thì ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại, quay qua nhìn nhưng không trả lời, chỉ khẽ nhấc một bên lông mày.
Thảo Linh cười cười rồi hỏi: "Cho mình hỏi chút, nãy giờ cậu ở đây thì có hai đứa này có làm gì gọi là "quá bổn phận" không?"
Tôi giật mình, không nghĩ con này có thể mạnh dạn đến thế, nhưng nếu nó không ngại rồi, thì người ngại chắc chắn là tôi!
Đức liếc mắt qua nhìn tôi, lại nhìn Huy một cái, xong thì giơ điện thoại lên, nói cùng vẻ mặt tỉnh bơ: "Không biết, nhắn tin với bạn, không để ý."
Nếu ai nói thế thì tôi còn thấy nghi ngờ chứ riêng Đức là tôi tin, không cần phải dò xét thêm, với tính cách "bỏ mặc thế giới" của nó thì chuyện không thèm để ý tới bọn tôi làm trò gì chỉ chuyện thường thôi.
"Chậc chậc, thế thì chán quá." Linh thở dài tỏ vẻ tiếc nuối lắm, làm tôi tức chết, liền mắng: "Khùng hả con này? Im đi."
Linh không vì thế mà tủi thân đâu, ngược lại nó còn diễn lố lăng hơn nãy, giả bộ đưa tay lên lau nước mắt mặc dù không có lấy một giọt.
Nhìn thế này, tôi bị đơ ra một lúc rồi hạ mắt nhìn Gia Huy đang ngồi một chỗ không nói năng gì, tôi hỏi: "Nói thật đi, thằng bạn của mày đã làm gì bạn tao mà giờ nó lại khùng như này?"
Gia Huy cười mỉm, chầm chậm đưa tay lên xoa đầu tôi rồi trả lời: "Không làm gì cả, chỉ yêu thương thôi, mày muốn thử không?"
Tôi khó hiểu nhìn Gia Huy, vì chưa hoàn toàn hiểu ý của nó nên tôi hỏi tiếp: "Thử với ai cơ? Với thằng Phúc á?"
Huy nhẹ đáp: "Không, với tao."
___
Dạo gần đây Nhím thường xuyên ra chương muộn vì một số lý do riêng, mong mọi người thông cảm ạ. Xin hứa từ sau sẽ ra chương sớm hơn nha, cảm ơn mọi người nhiều
Nó đứng lặng người một lát mới nhấc chân chạy chậm vào phòng, mà khi quan sát thái độ của Huy, tôi thấy trên gương mặt của nó thoáng qua vẻ lo sợ, kèm theo một chút mừng rỡ. Vừa chạy tới giường tôi, nó đã cúi gập người xuống, vòng tay qua ôm trọn lấy tôi vào lòng.
Cũng vì quá đột ngột nên tôi bị giật mình, bất giác đưa tay để đẩy nó ra nhưng không được, nó dùng sức để ôm chặt lấy tôi không muốn rời, cứ như nếu buông tay ra thì tôi sẽ biến mất mãi mãi không bằng.
Nghĩ vậy tôi lại tự hỏi, liệu việc tôi nhập viện thế này Gia Huy có biết không? Nó mà biết thì đã từng qua đây thăm tôi lần nào hay chưa? Cũng không đúng, nếu nó đã qua từ trước thì sao lại có biểu cảm ngạc nhiên như thế khi nhìn thấy tôi chứ.
Bỗng nhiên người Huy run lên một cái khiến tôi bừng tỉnh, muốn tách nó ra để xem nó bị sao thì nghe nó nói: "Để tao ôm mày một lát."
Nghe vậy tôi liền thả lỏng tay, không còn cự quậy muốn đẩy Huy ra nữa. Thấy nó như này, tôi thoáng có suy nghĩ, có khi nào nó đang cảm thấy bất an không? Đột nhiên hành động như vậy có lẽ nó lo cho tôi lắm...
Tôi thở nhẹ một hơi rồi đưa một tay lên xoa xoa lưng nó để trấn an, lúc sau còn đưa tay lên xoa đầu nó, không biết có ích gì hay không nhưng nhìn tóc của nó cứ dựng đứng hết lên như bị gió tạt mạnh, tôi lại nhịn không được mà muốn đè tụi nó xuống hết.
Vừa nhắm mắt thì Huy buông tôi ra, thậm chí tôi còn chưa kịp rút cánh tay đang dơ lên nữa kìa.
"Sao..."
Chưa kịp nói gì thêm thì cả gương mặt của tôi đã bị bàn tay của Huy ôm lấy, nó dịu dàng nâng mặt tôi lên, khiến cho mắt đối mắt, tôi cũng thuận theo, nhìn chăm chú vào mắt Huy.
Ngón tay của nó khẽ động đậy, xoa lấy gò má của tôi, rồi xuống má, từng hành động của nó đều nhẹ nhàng như nước chảy, mây bay, nâng niu từng chút.
Cứ thế nó lại làm tôi rung động lần nữa chỉ bằng những hành động nhỏ, ngay cả khi nó nói thôi thì tim tôi đã không thể làm chủ mà run lên từng hồi.
Vậy làm sao mà một con người tính tình vốn hoà nhã thế này mà từ trước tới giờ không có ai nhận ra?
Nhưng nếu họ nhận ra ngay từ đầu thì có lẽ tôi sẽ chẳng còn cơ hội nào để được Huy đối xử thế này đâu.
"Mày sao thế?" Tôi chạm nhẹ lên mu bàn tay của Huy, mắt ngước lên nhìn nó, hỏi nhỏ.
"Tao lo."
Đây là lần đầu Huy chủ động nói thẳng là nó lo cho tôi, mọi lần khi tôi gặp chuyện, dù có là chuyện gì nó cũng chỉ an ủi và trấn an tôi, không hề nói đến từ "lo". Có vẻ lần này tôi đã doạ Huy một vố khiến nó tái mặt luôn rồi.
Tôi phì cười, vừa nói, tay vừa vỗ vào ngực mình, nói: "Đừng lo, tao ổn, rất ổn là đằng khác ấy."
Gia Huy khẽ nhíu mày, nó nhanh chóng vươn tay tới túm vào cổ tay của tôi rồi giữ chặt, không cho tôi cử động.
"Đừng vỗ thế, chỉ tự làm mày đau thêm thôi, không chỉ mày, tao cũng đau mà."
Nói rồi nó từ từ đặt tay tôi xuống, đầu hơi cúi làm tôi không nhìn được mặt nó nữa, sau một lúc như thế, nó mới lại nói: "Chẳng có ai hôn mê hai ngày mà ổn đâu. Xoài, mày cũng có nhiều tài năng nhỉ? Vừa biết gieo tương tư, lại vừa biết làm người ta lo lắng nữa."
Ra là Huy cũng biết chuyện rồi, tạm bỏ qua vấn đề gieo rắc tương tư, ngay thời điểm này tôi chỉ muốn hỏi: "Mày... biết chuyện của tao lâu chưa?"
Gia Huy bình tĩnh ngồi xuống cái ghế cạnh giường, vươn tay tới chỉnh lại độ dốc của giường để tôi ngồi dựa lưng đỡ mỏi, xong xuôi nó mới lấy trong túi quần ra một cái kẹp tóc hoạ tiết gấu bông được thiết kế đơn giản nhưng rất đáng yêu, đặt lên bàn đầu giường, nói:
"Tao biết khi vừa mua cái kẹp này vì nghĩ mày sẽ thích."
"Mua xong thì con Linh đột ngột gửi cho tao một dãy thông tin của bệnh viện, ngoài ra không nói thêm gì, nhưng tao chạy vội tới đây."
Tôi im lặng nghe nó nói, mắt cũng theo từng chữ của nó đưa tới chỗ chiếc kẹp, cảm xúc lẫn lộn, lúc thấy cảm động, lúc lại thấy buồn, có lúc lại thấy có lỗi... Ra là vì chạy vội, chạy vàng để tới đây nên nó mới thở dốc như thế, còn cả đầu tóc dựng đứng và thấm mồ hôi kia nữa, tất cả lại chỉ do tôi.
"Tada, tao về rồi đây." Bỗng Thảo Linh mở tung cửa rồi nói lớn như ở chỗ không người khiến ai có mặt trong phòng đều hướng mắt nhìn nó, đương nhiên là toàn người quen, duy chỉ có Đức là Linh không có quen biết thôi.
Nó cầm túi cháo trên tay, đưa mắt nhìn hai người kia như nhìn người lạ, nhưng trên mặt nó có vẻ bất ngờ khi nhìn tới Gia Huy, lắp bắp hỏi: "M... mày tới thật... đấy à Huy?"
Huy gật đầu: "Mày gửi định vị thế, tao có vô tri thì cũng phải hiểu lơ mơ chuyện gì chứ."
Thảo Linh cười nhẹ, đi tới chỗ tôi nhưng vẫn không quên trêu thằng Huy: "Đúng nhỉ? Có sao thì vẫn phải đến mà, đúng không? Cũng may mà nó chưa bị gì nặng tới mức mất luôn trí nhớ đây, chứ giờ nó mà quên mày thì không biết phải đựng nước mắt bằng xô hay chậu nữa."
Tôi nghe thế thì bật cười, sao lúc không có Gia Huy thì nó cứ như một thuyền trưởng mẫu mực, luôn đẩy thuyền bằng tất cả sức lực, vậy mà lúc đụng mặt lại khịa nó, nhưng không sao, tôi cũng thích vậy.
"Ây, bạn gì giường bên ơi?" Đang yên đang lành thì Linh nói to để gọi Đức, một người mà nó chưa từng tiếp xúc trước đây, nhưng nghe thì tự nhiên hết sức.
Trung Đức nghe thấy có người gọi thì ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại, quay qua nhìn nhưng không trả lời, chỉ khẽ nhấc một bên lông mày.
Thảo Linh cười cười rồi hỏi: "Cho mình hỏi chút, nãy giờ cậu ở đây thì có hai đứa này có làm gì gọi là "quá bổn phận" không?"
Tôi giật mình, không nghĩ con này có thể mạnh dạn đến thế, nhưng nếu nó không ngại rồi, thì người ngại chắc chắn là tôi!
Đức liếc mắt qua nhìn tôi, lại nhìn Huy một cái, xong thì giơ điện thoại lên, nói cùng vẻ mặt tỉnh bơ: "Không biết, nhắn tin với bạn, không để ý."
Nếu ai nói thế thì tôi còn thấy nghi ngờ chứ riêng Đức là tôi tin, không cần phải dò xét thêm, với tính cách "bỏ mặc thế giới" của nó thì chuyện không thèm để ý tới bọn tôi làm trò gì chỉ chuyện thường thôi.
"Chậc chậc, thế thì chán quá." Linh thở dài tỏ vẻ tiếc nuối lắm, làm tôi tức chết, liền mắng: "Khùng hả con này? Im đi."
Linh không vì thế mà tủi thân đâu, ngược lại nó còn diễn lố lăng hơn nãy, giả bộ đưa tay lên lau nước mắt mặc dù không có lấy một giọt.
Nhìn thế này, tôi bị đơ ra một lúc rồi hạ mắt nhìn Gia Huy đang ngồi một chỗ không nói năng gì, tôi hỏi: "Nói thật đi, thằng bạn của mày đã làm gì bạn tao mà giờ nó lại khùng như này?"
Gia Huy cười mỉm, chầm chậm đưa tay lên xoa đầu tôi rồi trả lời: "Không làm gì cả, chỉ yêu thương thôi, mày muốn thử không?"
Tôi khó hiểu nhìn Gia Huy, vì chưa hoàn toàn hiểu ý của nó nên tôi hỏi tiếp: "Thử với ai cơ? Với thằng Phúc á?"
Huy nhẹ đáp: "Không, với tao."
___
Dạo gần đây Nhím thường xuyên ra chương muộn vì một số lý do riêng, mong mọi người thông cảm ạ. Xin hứa từ sau sẽ ra chương sớm hơn nha, cảm ơn mọi người nhiều
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.