Chương 13: Ném trên mặt thì đuổi nhanh hơn sao?
Thu Thu Đại Vương
01/03/2023
"A a a a a!!!!"
Tiếng thét chói tai xẹt qua bầu trời đêm, đánh vỡ sự yên tĩnh của đường Nam Khê.
Sắc mặt mọi người biến đổi, bước nhanh chạy tới ngõ nhỏ.
Trong đó có một nam sinh chạy nhanh nhất, cậu ta mới vừa chạy đến đầu ngõ, bước chân đột nhiên dừng lại.
Đầu Lý Phương Phương đụng vào lưng cậu ta, sắc mặt khó coi, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Triệu Tiền gãi đầu, xoay người nói với mọi người: "Tôi nghe thấy Lư Khoa nói cậu ấy không có việc gì, chúng ta đừng vào."
Lý Phương Phương ngẩn người: "Thật vậy sao? Cậu có nghe lầm không?"
Vừa dứt lời, cô cũng nghe thấy trong ngõ nhỏ truyền ra âm thanh của Lư Khoa, hắn gân cổ lên, đại khái là bởi vì vừa rồi thét chói tai, thanh âm có chút khàn: "Tôi không có việc gì ——"
"Không cần vào đây ——"
"Vừa rồi trong công viên có mèo, không phải, có người đột nhiên đi tới ——"
"Tôi bắt đầu lần nữa!"
Biểu tình mọi người hòa hoãn, cũng hiểu được Lư Khoa vừa rồi bị dọa, thứ dọa hắn chỉ là mèo nên hơi khó nói..
Nhạc đệm qua đi, hưng phấn khi chơi game kinh dị biến mất, gió lạnh đêm khuya ập vào trước mặt, thổi đến làm họ thanh tỉnh không ít.
Lý Phương Phương khẽ nhíu mày, có chút lo lắng, nói với Chu Vũ San: "Vũ San, nếu không thì bỏ đi?"
"Nếu chúng ta muốn chơi game kinh dị, đi nhà ma hay mật thất, những cái đó đều có nhân viên công tác quan sát, an toàn hơn......"
Chu Vũ San a một tiếng, vẻ mặt khó xử mà nói: "Tớ đã hứa sẽ chia sẻ lại cho mọi người rồi."
"Huống hồ hiện tại chúng ta cũng đã chơi rồi, Lư Khoa cũng nói muốn tiếp tục mà."
Lý Phương Phương nghiêm túc mà nói với cô: "Chủ yếu là hiện tại chúng ta không thấy được tình huống của Lư Khoa, nếu cậu ấy thật sự xảy ra chuyện gì, ý tớ không phải là gặp quỷ, vạn nhất có kẻ bắt cóc thì sao......"
Chu Vũ San mím môi, cũng bắt đầu rối rắm.
Cô nàng ngẩng đầu nhìn về phía những người khác, bộ dáng Triệu Tiền cùng Tôn Lập không sao cả: "Đều được, theo ý các cậu, vốn dĩ đến đây cùng chơi mà thôi."
Chu Vũ San ngược lại nhìn về phía Giang Từ Vô cùng Yến Triều Nhất, gọi người tới cùng chơi mà lại không chơi, quá ngượng ngùng...
"Hai người thì sao?"
Giang Từ Vô giương mắt nhìn về phía đầu ngõ, không mặn không nhạt mà nói: "Cậu ta không phải nói muốn tiếp tục chơi sao."
"Cho cậu ta chơi."
Chu Vũ San sửng sốt, nghĩ đến cậu vừa rồi nói sẽ có quỷ, chần chờ hỏi: "Thật sự có quỷ hả?"
Giang Từ Vô bình tĩnh nói: "Cậu ta không tin quỷ thần, nếu bây giờ gọi cậu ta trở lại, cậu ta sẽ vui?"
Lư Khoa đi vào chiêu quỷ không phải đơn thuần chơi trò chơi, mà là vì muốn cùng cậu đối nghịch.
Chu Vũ San hiểu ý cậu, nhỏ giọng hỏi: "Nếu thật sự chiêu quỷ thành công, vậy cậu ấy phải làm sao bây giờ?"
Giang Từ Vô liếc cô một cái, thuận miệng nói: "Tôi có người quen bên dưới, gọi tới đánh quỷ."
Chu Vũ San: "???"
Những người khác: "???"
Yến Triều Nhất nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt có nhiều thêm ý tìm tòi nghiên cứu.
Giang Từ Vô không chú ý ánh mắt của hắn, lại nói: "Nếu thật sự đã chết......"
Chu Vũ San vội vàng hỏi: "Người quen, không phải "người quen" đó sẽ mang cậu ấy về hả?"
Giang Từ Vô chớp chớp mắt: "Đã chết rồi thì, các người có thể tới cửa hàng mua linh cữu và đồ dùng mai táng, chiết khấu 90%."
Chu Vũ San: "......"
Cảm ơn, đã được an ủi.
Thấy mọi người nhìn tôi, tôi nhìn mọi người, không biết nên nói gì làm gì, Giang Từ Vô lười nhác mà mở miệng hỏi: "Các người không mang di động?"
Chu Vũ San không rõ nguyên do mà lấy ra di động ra: "Có mang."
Giang Từ Vô nhấc mí mắt: "Muốn biết tình huống ra sao thì gọi cho cậu ta xem."
Chu Vũ San sửng sốt: "Có thể chứ? Quy tắc trò chơi chưa nói là có thể gọi điện thoại."
Giang Từ Vô: "Cũng chưa nói không thể."
Chu Vũ San: "......"
Có đạo lý.
"Để tôi gọi cho." Lý Phương Phương vội vàng lấy di động, gọi Lư Khoa.
Tiếng chuông vang lên hai giây, di động truyền đến thanh âm của Lư Khoa: "Này? Làm sao vậy?"
"Tôi mới vừa đi đến bước thứ mười, sắp xong rồi."
Lý Phương Phương nhẹ nhàng thở ra, nói với hắn: "Không có gì, gọi điện thoại hỏi một chút, miễn cho xảy ra chuyện."
Một mình Lư Khoa đứng trong hẻm nhỏ đen sì thật sự sợ hãi, nghe Lý Phương Phương nói vậy, lập tức nói: "Cứ vậy đi, mọi người nghe, đừng lên tiếng."
Hắn nắm chặt di động, nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi nhấc chân, lúc chân chạm đất thì hô tên mình: "Lư Khoa."
Bước thứ mười một.
"Lư Khoa."
Bước thứ mười hai.
Lư Khoa hít sâu một hơi, khẩn trương mà bước bước cuối cùng: "Lư Khoa."
Vừa dứt lời, một cơn âm phong thổi qua, dọc theo cổ chân hướng lên trên, so với băng còn lạnh hơn.
Lư Khoa nhịn không được giật mình, chà xát cánh tay, cúi đầu nhìn bóng của mình.
Ánh trăng mông lung chiếu trên mặt đất, trừ bỏ bóng dáng của hắn đung đưa cùng bóng cây thì không có gì cả.
Có chó má quỷ gì chứ.
Lư Khoa cười nhạo, nói vào di động: "Không có gì xảy ra cả, tôi ra ngay đây."
Hắn thẳng sống lưng, vừa đi vừa nói: "Tên họ Giang kia tốt nhất nên chuẩn bị, chứng minh cho mọi người cùng xem."
"Tôi không thấy cái gì hết."
Nói xong, hắn cúp điện thoại, click mở đèn pin di động, đi nhanh ra đầu ngõ.
Đi chưa được mấy bước, Lư Khoa đã nhận ra có gì đó không thích hợp, giống như có thứ gì đang đi theo hắn, bên phải vẫn luôn có âm thanh sột sột soạt soạt.
Lư Khoa bước qua một chút, mở sáng đèn pin, chiếu về bên phải.
Ngõ nhỏ thật sự là quá mờ, ánh sáng bị hắc ám cắn nuốt, mơ hồ mà chiếu ra cái cây phía trước với mấy cái thùng đen.
Lư Khoa nheo đôi mắt, ẩn thấy một bóng đen chuyển động.
Là mèo sao?
"Meo meo?"
Hắn hô, bóng đen không có bất luận phản ứng gì.
Lư Khoa đá qua một cục đá, xua đuổi nói: "Đi đi đi, đừng có ở đây dọa trẻ em."
Cục đá nhanh như chớp lăn một vòng trên mặt đất, lăn đến giữa bóng đen.
Lư Khoa đang muốn đi về phía trước, ngõ nhỏ yên tĩnh lại vang lên âm thanh đá lăn.
Viên đá vừa rồi lăn trở về, "Đát" một tiếng đánh lên giày của hắn.
Trái tim Lư Khoa nhảy dựng, phía sau lưng toát một thân mồ hôi lạnh.
Mèo không có khả năng đá cục đá về như thế.
Cùng lúc đó, một hơi thở nghẹn ngào âm lãnh thổi tới trên cổ hắn cùng với tiếng yết hầu bị đè ép khiến người ta phát hãi.
"Khặc......Khặc khặc......"
Tựa hồ bất lực mà phát ra âm thanh, tràn ngập bên tai, làm da đầu người ta tê dại.
Lư Khoa cứng đờ mà nhìn mặt đất, vẫn chỉ có một bóng dáng.
Nói chuyện với hắn không phải người.
Quỷ, quỷ???
Trước mắt Lư Khoa biến thành màu đen, muốn lên tiếng kêu cứu, nhưng hắn sợ tới mức một chút thanh âm cũng không nói được, chỉ có thể nghe rõ tiếng thở dồn dập của bản thân.
****
Bên kia, đám người Chu Vũ San tụ ở đầu ngõ chờ Lư Khoa.
Lý Phương Phương nhìn chằm chằm đầu ngõ, nói thầm: "Lư Khoa vừa rồi nói đã đi trở ra mà? Sao đến giờ còn chưa ra?"
"Tôi không nghe rõ, vừa rồi đột nhiên có tạp âm."
"Tôi nghe cậu ta nói đã trở lại."
"Muốn đi vào tìm cậu ấy không? Dù sao cậu ấy cũng chơi xong rồi."
Đang nói, đầu ngõ đột nhiên xuất hiện một bóng dáng thon dài.
Lư Khoa cúi đầu đi ra.
Chu Vũ San nhẹ nhàng thở phào, quay đầu hỏi những người khác: "Còn muốn chơi không? Chúng ta có thể tiếp tục gọi điện thoại hoặc video, như vậy cũng không dọa người."
"Ai là người thứ hai đi vào?"
"Cậu đi, lão Tôn?"
"Cho lão Triệu cơ hội vào đi."
............
Giang Từ Vô xốc mí mắt, nhìn Lư Khoa đang đến gần.
Hắn cúi đầu, tóc mái thật dài rũ xuống, không thấy rõ mặt, tư thế đi đường có chút cứng đờ, bởi vì đi rất chậm, nên cũng khó nhìn ra được.
Trừ Giang Từ Vô, không có người nào chú ý đến sự dị thường của Lư Khoa.
Giang Từ Vô đánh giá trên dưới âm khí quanh quẩn trên người hắn, chậm rãi giơ khóe môi.
Cậu lấy điện thoại ra, click mở camera ghi hình, nghiêng nghiêng đầu, thấy Yến Triều Nhất đứng bên cạnh mình, tùy tay đưa điện thoại cho hắn.
Yến Triều Nhất giương mắt nhìn cậu.
Giang Từ Vô nâng cằm: "Giúp tôi quay video."
Đầu ngón tay Yến Triều Nhất không động một chút, hỏi: "Dựa vào cái gì?"
Giang Từ Vô nhướng mày: "Tiền thuê phòng đêm nay không tính."
"Thành giao." Yến Triều Nhất tiếp nhận di động, nhắm ngay mặt Giang Từ Vô.
Trên màn ảnh, màu da Giang Từ Vô có vẻ càng thêm tái nhợt, vốn dĩ sắc môi đã nhạt màu nay lại không thấy huyết sắc, thoạt nhìn chính là đại thiếu gia tự phụ ốm yếu.
Yến Triều Nhất rũ mắt nhìn màn hình di động, đột nhiên có chút tò mò, cậu định làm gì.
Bên này Lý Phương Phương mơ hồ nghe thấy quay video, hỏi: "Các cậu có ai muốn vào hả?"
"Không phải," Giang Từ Vô xoay người, tới gần Lư Khoa, "Quay chứng cứ."
"Chứng cứ gì?" Lý Phương Phương hỏi xong, trên vai đột nhiên có bàn tay đặt lên, hàn ý xuyên thấu quần áo thấm vào làn da.
Cô hít một hơi, quay đầu nhìn: "Gì thế, Lư Khoa, sao tay cậu lạnh như vậy?"
Lư Khoa đứng trước mặt cô, vẫn cúi đầu, không nói gì.
Lý Phương Phương ngẩn người, đã nhận ra có gì đó không thích hợp.
Theo lý thuyết thì Lư Khoa hẳn là sẽ khiêu khích Giang Từ Vô, sao bây giờ không nói một câu nào?
Cô nhíu mày, vội vàng hỏi: "Lư Khoa?"
"Lư Khoa cậu không sao chứ?"
"Tôi......" Lư Khoa chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt chỉ có tròng trắng.
Trong đôi mắt toàn tròng trắng kia chỉ có tơ máu, chấn động không ngừng, giống như run rẩy.
Thị giác bị đánh mạnh như vậy, Lý Phương Phương sợ tới mức thét chói tai: "A a a a a!!!"
"Chuyện gì vậ—— a a a a a!!!"
Những người khác sau khi thấy Lư Khoa cũng kêu lên tiếng, Chu Vũ San sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, mọi người loạn thành một đoàn.
Giang Từ Vô bình tĩnh mà đứng một bên, quay đầu hỏi Yến Triều Nhất: "Quay mặt cậu ta chưa?"
Yến Triều Nhất gật đầu.
Giang Từ Vô bước đến trước mặt Lư Khoa, quay đầu nói với màn ảnh: "Cái này gọi là gặp quỷ."
Thân thể bị quỷ bám của Lư Khoa run rẩy kịch liệt, cánh tay xoay chuyển thành tư thế quỷ dị, đánh về phía cổ Giang Từ Vô.
Giang Từ Vô trở tay bắt lấy cánh tay hắn, một chân đá hắn ngã trên đất, lấy ra mấy tờ giấy vàng tiểu nhân ném tới mặt Lư Khoa.
Giấy vàng tiểu nhân sau khi tiếp xúc với âm khí, liền điên cuồng đấm đá Lư Khoa.
Giang Từ Vô tiếp tục nói: "Còn đây gọi là trừ tà trục quỷ."
Lư Khoa nằm trên mặt đất, gầm rú khàn cả giọng, đôi tay hắn bao lấy khuôn mặt, phảng phất như trên mặt hắn không phải giấy trát tiểu nhân, mà là axit đậm đặc.
Thấy hắn không hề có năng lực phản kháng, những người khác vốn bị dọa cũng dần dần bình tĩnh lại.
Lý Phương Phương run rẩy lấy ra giấy trát tiểu nhân, lắp bắp nói với Giang Từ Vô: "Này, ở đây còn nữa này."
Giang Từ Vô khẽ nâng cằm, ý bảo cô nàng tùy tiện ném.
Lý Phương Phương bắt chước bộ dáng vừa rồi của cậu, ném lên mặt Lư Khoa, ném xong thì liên tục lui về phía sau, khẩn trương hỏi Giang Từ Vô: "Ném chỗ nào nữa? Trên mặt sao?"
"Ném trên mặt thì đuổi nó đi nhanh hơn hả?"
Giang Từ Vô rũ mắt nhìn Lư Khoa vặn vẹo giãy giụa trên mặt đất, nhàn nhạt nói: "Không khác gì mấy."
"Chỉ là nếu tay chân bị thương thì......"
Lúc chuẩn bị ném tờ giấy trát cuối cùng thì nghe được mấy lời này, Lý Phương Phương vội vàng dừng lại, truy vấn: "Sẽ thế nào?"
Giang Từ Vô mặt không đổi sắc: "Không có người quét tước vệ sinh cho tôi."
Lý Phương Phương: "......"
Tiếng thét chói tai xẹt qua bầu trời đêm, đánh vỡ sự yên tĩnh của đường Nam Khê.
Sắc mặt mọi người biến đổi, bước nhanh chạy tới ngõ nhỏ.
Trong đó có một nam sinh chạy nhanh nhất, cậu ta mới vừa chạy đến đầu ngõ, bước chân đột nhiên dừng lại.
Đầu Lý Phương Phương đụng vào lưng cậu ta, sắc mặt khó coi, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Triệu Tiền gãi đầu, xoay người nói với mọi người: "Tôi nghe thấy Lư Khoa nói cậu ấy không có việc gì, chúng ta đừng vào."
Lý Phương Phương ngẩn người: "Thật vậy sao? Cậu có nghe lầm không?"
Vừa dứt lời, cô cũng nghe thấy trong ngõ nhỏ truyền ra âm thanh của Lư Khoa, hắn gân cổ lên, đại khái là bởi vì vừa rồi thét chói tai, thanh âm có chút khàn: "Tôi không có việc gì ——"
"Không cần vào đây ——"
"Vừa rồi trong công viên có mèo, không phải, có người đột nhiên đi tới ——"
"Tôi bắt đầu lần nữa!"
Biểu tình mọi người hòa hoãn, cũng hiểu được Lư Khoa vừa rồi bị dọa, thứ dọa hắn chỉ là mèo nên hơi khó nói..
Nhạc đệm qua đi, hưng phấn khi chơi game kinh dị biến mất, gió lạnh đêm khuya ập vào trước mặt, thổi đến làm họ thanh tỉnh không ít.
Lý Phương Phương khẽ nhíu mày, có chút lo lắng, nói với Chu Vũ San: "Vũ San, nếu không thì bỏ đi?"
"Nếu chúng ta muốn chơi game kinh dị, đi nhà ma hay mật thất, những cái đó đều có nhân viên công tác quan sát, an toàn hơn......"
Chu Vũ San a một tiếng, vẻ mặt khó xử mà nói: "Tớ đã hứa sẽ chia sẻ lại cho mọi người rồi."
"Huống hồ hiện tại chúng ta cũng đã chơi rồi, Lư Khoa cũng nói muốn tiếp tục mà."
Lý Phương Phương nghiêm túc mà nói với cô: "Chủ yếu là hiện tại chúng ta không thấy được tình huống của Lư Khoa, nếu cậu ấy thật sự xảy ra chuyện gì, ý tớ không phải là gặp quỷ, vạn nhất có kẻ bắt cóc thì sao......"
Chu Vũ San mím môi, cũng bắt đầu rối rắm.
Cô nàng ngẩng đầu nhìn về phía những người khác, bộ dáng Triệu Tiền cùng Tôn Lập không sao cả: "Đều được, theo ý các cậu, vốn dĩ đến đây cùng chơi mà thôi."
Chu Vũ San ngược lại nhìn về phía Giang Từ Vô cùng Yến Triều Nhất, gọi người tới cùng chơi mà lại không chơi, quá ngượng ngùng...
"Hai người thì sao?"
Giang Từ Vô giương mắt nhìn về phía đầu ngõ, không mặn không nhạt mà nói: "Cậu ta không phải nói muốn tiếp tục chơi sao."
"Cho cậu ta chơi."
Chu Vũ San sửng sốt, nghĩ đến cậu vừa rồi nói sẽ có quỷ, chần chờ hỏi: "Thật sự có quỷ hả?"
Giang Từ Vô bình tĩnh nói: "Cậu ta không tin quỷ thần, nếu bây giờ gọi cậu ta trở lại, cậu ta sẽ vui?"
Lư Khoa đi vào chiêu quỷ không phải đơn thuần chơi trò chơi, mà là vì muốn cùng cậu đối nghịch.
Chu Vũ San hiểu ý cậu, nhỏ giọng hỏi: "Nếu thật sự chiêu quỷ thành công, vậy cậu ấy phải làm sao bây giờ?"
Giang Từ Vô liếc cô một cái, thuận miệng nói: "Tôi có người quen bên dưới, gọi tới đánh quỷ."
Chu Vũ San: "???"
Những người khác: "???"
Yến Triều Nhất nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt có nhiều thêm ý tìm tòi nghiên cứu.
Giang Từ Vô không chú ý ánh mắt của hắn, lại nói: "Nếu thật sự đã chết......"
Chu Vũ San vội vàng hỏi: "Người quen, không phải "người quen" đó sẽ mang cậu ấy về hả?"
Giang Từ Vô chớp chớp mắt: "Đã chết rồi thì, các người có thể tới cửa hàng mua linh cữu và đồ dùng mai táng, chiết khấu 90%."
Chu Vũ San: "......"
Cảm ơn, đã được an ủi.
Thấy mọi người nhìn tôi, tôi nhìn mọi người, không biết nên nói gì làm gì, Giang Từ Vô lười nhác mà mở miệng hỏi: "Các người không mang di động?"
Chu Vũ San không rõ nguyên do mà lấy ra di động ra: "Có mang."
Giang Từ Vô nhấc mí mắt: "Muốn biết tình huống ra sao thì gọi cho cậu ta xem."
Chu Vũ San sửng sốt: "Có thể chứ? Quy tắc trò chơi chưa nói là có thể gọi điện thoại."
Giang Từ Vô: "Cũng chưa nói không thể."
Chu Vũ San: "......"
Có đạo lý.
"Để tôi gọi cho." Lý Phương Phương vội vàng lấy di động, gọi Lư Khoa.
Tiếng chuông vang lên hai giây, di động truyền đến thanh âm của Lư Khoa: "Này? Làm sao vậy?"
"Tôi mới vừa đi đến bước thứ mười, sắp xong rồi."
Lý Phương Phương nhẹ nhàng thở ra, nói với hắn: "Không có gì, gọi điện thoại hỏi một chút, miễn cho xảy ra chuyện."
Một mình Lư Khoa đứng trong hẻm nhỏ đen sì thật sự sợ hãi, nghe Lý Phương Phương nói vậy, lập tức nói: "Cứ vậy đi, mọi người nghe, đừng lên tiếng."
Hắn nắm chặt di động, nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi nhấc chân, lúc chân chạm đất thì hô tên mình: "Lư Khoa."
Bước thứ mười một.
"Lư Khoa."
Bước thứ mười hai.
Lư Khoa hít sâu một hơi, khẩn trương mà bước bước cuối cùng: "Lư Khoa."
Vừa dứt lời, một cơn âm phong thổi qua, dọc theo cổ chân hướng lên trên, so với băng còn lạnh hơn.
Lư Khoa nhịn không được giật mình, chà xát cánh tay, cúi đầu nhìn bóng của mình.
Ánh trăng mông lung chiếu trên mặt đất, trừ bỏ bóng dáng của hắn đung đưa cùng bóng cây thì không có gì cả.
Có chó má quỷ gì chứ.
Lư Khoa cười nhạo, nói vào di động: "Không có gì xảy ra cả, tôi ra ngay đây."
Hắn thẳng sống lưng, vừa đi vừa nói: "Tên họ Giang kia tốt nhất nên chuẩn bị, chứng minh cho mọi người cùng xem."
"Tôi không thấy cái gì hết."
Nói xong, hắn cúp điện thoại, click mở đèn pin di động, đi nhanh ra đầu ngõ.
Đi chưa được mấy bước, Lư Khoa đã nhận ra có gì đó không thích hợp, giống như có thứ gì đang đi theo hắn, bên phải vẫn luôn có âm thanh sột sột soạt soạt.
Lư Khoa bước qua một chút, mở sáng đèn pin, chiếu về bên phải.
Ngõ nhỏ thật sự là quá mờ, ánh sáng bị hắc ám cắn nuốt, mơ hồ mà chiếu ra cái cây phía trước với mấy cái thùng đen.
Lư Khoa nheo đôi mắt, ẩn thấy một bóng đen chuyển động.
Là mèo sao?
"Meo meo?"
Hắn hô, bóng đen không có bất luận phản ứng gì.
Lư Khoa đá qua một cục đá, xua đuổi nói: "Đi đi đi, đừng có ở đây dọa trẻ em."
Cục đá nhanh như chớp lăn một vòng trên mặt đất, lăn đến giữa bóng đen.
Lư Khoa đang muốn đi về phía trước, ngõ nhỏ yên tĩnh lại vang lên âm thanh đá lăn.
Viên đá vừa rồi lăn trở về, "Đát" một tiếng đánh lên giày của hắn.
Trái tim Lư Khoa nhảy dựng, phía sau lưng toát một thân mồ hôi lạnh.
Mèo không có khả năng đá cục đá về như thế.
Cùng lúc đó, một hơi thở nghẹn ngào âm lãnh thổi tới trên cổ hắn cùng với tiếng yết hầu bị đè ép khiến người ta phát hãi.
"Khặc......Khặc khặc......"
Tựa hồ bất lực mà phát ra âm thanh, tràn ngập bên tai, làm da đầu người ta tê dại.
Lư Khoa cứng đờ mà nhìn mặt đất, vẫn chỉ có một bóng dáng.
Nói chuyện với hắn không phải người.
Quỷ, quỷ???
Trước mắt Lư Khoa biến thành màu đen, muốn lên tiếng kêu cứu, nhưng hắn sợ tới mức một chút thanh âm cũng không nói được, chỉ có thể nghe rõ tiếng thở dồn dập của bản thân.
****
Bên kia, đám người Chu Vũ San tụ ở đầu ngõ chờ Lư Khoa.
Lý Phương Phương nhìn chằm chằm đầu ngõ, nói thầm: "Lư Khoa vừa rồi nói đã đi trở ra mà? Sao đến giờ còn chưa ra?"
"Tôi không nghe rõ, vừa rồi đột nhiên có tạp âm."
"Tôi nghe cậu ta nói đã trở lại."
"Muốn đi vào tìm cậu ấy không? Dù sao cậu ấy cũng chơi xong rồi."
Đang nói, đầu ngõ đột nhiên xuất hiện một bóng dáng thon dài.
Lư Khoa cúi đầu đi ra.
Chu Vũ San nhẹ nhàng thở phào, quay đầu hỏi những người khác: "Còn muốn chơi không? Chúng ta có thể tiếp tục gọi điện thoại hoặc video, như vậy cũng không dọa người."
"Ai là người thứ hai đi vào?"
"Cậu đi, lão Tôn?"
"Cho lão Triệu cơ hội vào đi."
............
Giang Từ Vô xốc mí mắt, nhìn Lư Khoa đang đến gần.
Hắn cúi đầu, tóc mái thật dài rũ xuống, không thấy rõ mặt, tư thế đi đường có chút cứng đờ, bởi vì đi rất chậm, nên cũng khó nhìn ra được.
Trừ Giang Từ Vô, không có người nào chú ý đến sự dị thường của Lư Khoa.
Giang Từ Vô đánh giá trên dưới âm khí quanh quẩn trên người hắn, chậm rãi giơ khóe môi.
Cậu lấy điện thoại ra, click mở camera ghi hình, nghiêng nghiêng đầu, thấy Yến Triều Nhất đứng bên cạnh mình, tùy tay đưa điện thoại cho hắn.
Yến Triều Nhất giương mắt nhìn cậu.
Giang Từ Vô nâng cằm: "Giúp tôi quay video."
Đầu ngón tay Yến Triều Nhất không động một chút, hỏi: "Dựa vào cái gì?"
Giang Từ Vô nhướng mày: "Tiền thuê phòng đêm nay không tính."
"Thành giao." Yến Triều Nhất tiếp nhận di động, nhắm ngay mặt Giang Từ Vô.
Trên màn ảnh, màu da Giang Từ Vô có vẻ càng thêm tái nhợt, vốn dĩ sắc môi đã nhạt màu nay lại không thấy huyết sắc, thoạt nhìn chính là đại thiếu gia tự phụ ốm yếu.
Yến Triều Nhất rũ mắt nhìn màn hình di động, đột nhiên có chút tò mò, cậu định làm gì.
Bên này Lý Phương Phương mơ hồ nghe thấy quay video, hỏi: "Các cậu có ai muốn vào hả?"
"Không phải," Giang Từ Vô xoay người, tới gần Lư Khoa, "Quay chứng cứ."
"Chứng cứ gì?" Lý Phương Phương hỏi xong, trên vai đột nhiên có bàn tay đặt lên, hàn ý xuyên thấu quần áo thấm vào làn da.
Cô hít một hơi, quay đầu nhìn: "Gì thế, Lư Khoa, sao tay cậu lạnh như vậy?"
Lư Khoa đứng trước mặt cô, vẫn cúi đầu, không nói gì.
Lý Phương Phương ngẩn người, đã nhận ra có gì đó không thích hợp.
Theo lý thuyết thì Lư Khoa hẳn là sẽ khiêu khích Giang Từ Vô, sao bây giờ không nói một câu nào?
Cô nhíu mày, vội vàng hỏi: "Lư Khoa?"
"Lư Khoa cậu không sao chứ?"
"Tôi......" Lư Khoa chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt chỉ có tròng trắng.
Trong đôi mắt toàn tròng trắng kia chỉ có tơ máu, chấn động không ngừng, giống như run rẩy.
Thị giác bị đánh mạnh như vậy, Lý Phương Phương sợ tới mức thét chói tai: "A a a a a!!!"
"Chuyện gì vậ—— a a a a a!!!"
Những người khác sau khi thấy Lư Khoa cũng kêu lên tiếng, Chu Vũ San sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, mọi người loạn thành một đoàn.
Giang Từ Vô bình tĩnh mà đứng một bên, quay đầu hỏi Yến Triều Nhất: "Quay mặt cậu ta chưa?"
Yến Triều Nhất gật đầu.
Giang Từ Vô bước đến trước mặt Lư Khoa, quay đầu nói với màn ảnh: "Cái này gọi là gặp quỷ."
Thân thể bị quỷ bám của Lư Khoa run rẩy kịch liệt, cánh tay xoay chuyển thành tư thế quỷ dị, đánh về phía cổ Giang Từ Vô.
Giang Từ Vô trở tay bắt lấy cánh tay hắn, một chân đá hắn ngã trên đất, lấy ra mấy tờ giấy vàng tiểu nhân ném tới mặt Lư Khoa.
Giấy vàng tiểu nhân sau khi tiếp xúc với âm khí, liền điên cuồng đấm đá Lư Khoa.
Giang Từ Vô tiếp tục nói: "Còn đây gọi là trừ tà trục quỷ."
Lư Khoa nằm trên mặt đất, gầm rú khàn cả giọng, đôi tay hắn bao lấy khuôn mặt, phảng phất như trên mặt hắn không phải giấy trát tiểu nhân, mà là axit đậm đặc.
Thấy hắn không hề có năng lực phản kháng, những người khác vốn bị dọa cũng dần dần bình tĩnh lại.
Lý Phương Phương run rẩy lấy ra giấy trát tiểu nhân, lắp bắp nói với Giang Từ Vô: "Này, ở đây còn nữa này."
Giang Từ Vô khẽ nâng cằm, ý bảo cô nàng tùy tiện ném.
Lý Phương Phương bắt chước bộ dáng vừa rồi của cậu, ném lên mặt Lư Khoa, ném xong thì liên tục lui về phía sau, khẩn trương hỏi Giang Từ Vô: "Ném chỗ nào nữa? Trên mặt sao?"
"Ném trên mặt thì đuổi nó đi nhanh hơn hả?"
Giang Từ Vô rũ mắt nhìn Lư Khoa vặn vẹo giãy giụa trên mặt đất, nhàn nhạt nói: "Không khác gì mấy."
"Chỉ là nếu tay chân bị thương thì......"
Lúc chuẩn bị ném tờ giấy trát cuối cùng thì nghe được mấy lời này, Lý Phương Phương vội vàng dừng lại, truy vấn: "Sẽ thế nào?"
Giang Từ Vô mặt không đổi sắc: "Không có người quét tước vệ sinh cho tôi."
Lý Phương Phương: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.