Tôi, Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức

Chương 16: Ra là anh trai ủy quỷ

Thu Thu Đại Vương

01/03/2023

Hơi thở Yến Triều Nhất mang theo hàn ý, lạnh như băng, khác hoàn toàn với người bình thường.

Hắn vừa ngửi, Giang Từ Vô đã nhận ra ngay dù động tác của hắn rất nhẹ.

Giang Từ Vô quay đầu, chăm chú nhìn Yến Triều Nhất, chờ hắn giải thích.

Vừa động, tóc đen ướt át cũng hơi hơi lay động, bọt nước ở ngọn tóc nhỏ giọt, cọ qua lòng bàn tay Yến Triều Nhất.

Yến Triều Nhất lùi một bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Hắn cầm lấy khăn giấy, cau mày chà lau ngón tay.

Yến Triều Nhất không có tính yêu sạch sẽ, nhưng lại không thích tiếp xúc với bất kì con người hay âm hồn nào, thân thể hắn đã theo thói quen mà tránh đi dương khí và cả âm khí.

Cố tình là trên người Giang Từ Vô lại không có âm khí, không có dương khí, sự tồn tại của cậu hoàn toàn dung nhập vào cảnh vật chung quanh.

Yến Triều Nhất cảm giác được hơi thở của Giang Từ Vô, nhanh chóng chuẩn xác mà tránh đi.

Hắn ném khăn giấy vào thùng rác, nói với Giang Từ Vô: "Tránh xa tôi ra một chút."

Nghe vậy, Giang Từ Vô nhướng đuôi lông mày, không chỉ không nghe lời Yến Triều Nhất nói, lại còn tiến lên phía trước một bước, chân trần đứng lên mũi giày của Yến Triều Nhất.

Giang Từ Vô nâng mặt, thấy mình cao hơn Yến Triều Nhất một cái đầu, nhếch khóe môi, nói: "Hửm, vừa rồi anh ngửi tôi."

"Anh là biến thái sao?"

"......"

Yến Triều Nhất lại lùi một bước, kéo ra một khoảng cách: "Không phải."

"Vừa rồi chỉ là không cẩn thận."

Giang Từ Vô nghiêng người về phía trước, cố tình nói: "Tôi cũng là không cẩn thận nên mới đến gần anh."

Yến Triều Nhất: "......"

Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Anh là gay?"

Yến Triều Nhất: "...... Không phải."

Giang Từ Vô a một tiếng, rũ đôi con ngươi, thấy rõ ràng hình xăm trên cổ Yến Triều Nhất.

Không phải đường nét màu đen bình thường, mà là một loại hoa văn kỳ dị và quỷ quyệt, tựa như tự phù, hình xăm từ cổ kéo xuống trước ngực rồi lan ra.

Bởi vì cổ áo hơi rộng nên Giang Từ Vô có thể nhìn thấy được cơ ngực bên trong, thậm chí bên hông Yến Triều Nhất cũng ẩn ẩn có sắc đen.

Thực gợi cảm.

Giang Từ Vô giơ tay, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay sờ cơ ngực hắn, còn rất rắn chắc.

"Đáng tiếc."

Ngực Yến Triều Nhất phảng phất còn sót lại xúc cảm mà cậu chạm qua, hắn càng nhăn chặt mày.

Hắn lui về sau hai bước, mặt vô biểu tình mà nhìn Giang Từ Vô.

Giang Từ Vô rũ mắt, mảnh lông mi dài che lấp cảm xúc nơi đáy mắt, không rõ tâm tình.

Yến Triều Nhất nhịn không được mở miệng: "Đáng tiếc cái gì?"

Đáng tiếc hắn không phải biến thái à?

Giang Từ Vô giương mắt nhìn hắn, thản nhiên mà giải thích: "Anh không phải gay, nhưng tôi là gay."

Yến Triều Nhất ngẩn người, nhìn chằm chằm cậu hai giây, có chút nghi hoặc: "Cậu muốn kết giao với tôi?"

Giang Từ Vô: "???"

"Nghĩ nhiều rồi, chỉ là thấy dáng người anh khá tốt, mông cũng rất vểnh."

Yến Triều Nhất khen lại một cách vô cùng công nghiệp: "...... Quá khen, mông cậu cũng thực vểnh."

Giang Từ Vô nhướng mày: "Bình thường trai thẳng sẽ không nhìn mông của con trai."

"Không phải biến thái cũng không phải gay," cậu dừng một chút, nghiêng người ngồi trên sô pha, giống như không xương cốt dựa lên ghế, tiếp tục nói, "Vậy thì anh có chỗ không bình thường đúng không?"

Yến Triều Nhất: "......"

Ba cái đánh giá này, hắn không định chọn cái nào.



Giang Từ Vô không thèm để ý hắn có trả lời hay không, giơ tay chỉ về hướng nhà vệ sinh: "Xem ra anh thích sữa tắm trên người tôi, vậy thì đến nhà vệ sinh lấy chai mới đi."

"500 tệ một chai, mấy đồ dùng tẩy rửa khác nếu muốn thì phải trả tiền."

Yến Triều Nhất rũ mắt nhìn cậu, gương mặt tái nhợt treo lên nụ cười lười nhác, thoạt nhìn cà lơ phất phơ, lại khiến người khó kiềm chế được.

Hắn bắt đầu hoài nghi mục đích của Giang Từ Vô chính là tiền, cho nên mới nói những lời vừa rồi.

Trầm mặc một lát, Yến Triều Nhất cầm lấy di động, trực tiếp chuyển 500 tệ đến WeChat của Giang Từ Vô.

Giang Từ Vô thấy thông báo chuyển khoản, huýt sáo: "Ông chủ thật rộng lượng nha."

"Tôi cũng không chiếm tiện nghi của anh, tiền nhiều lên rồi tôi sẽ giúp anh an bài phòng ốc tốt nhất."

Nghe vậy, Yến Triều Nhất nhấc mí mắt, hồ nghi mà nhìn cậu: "Cậu lại muốn làm gì? "

Giang Từ Vô: "???"

"Anh đừng hiểu lầm, chỉ là đơn thuần muốn chiếu cố người thuê phòng một chút."

Tay cậu vung lên, nói với Yến Triều Nhất: "Ngày mai Lư Khoa sẽ đến đúng giờ, ưu tiên quét phòng anh trước."

Yến Triều Nhất: "......"

Như dự kiến.

Giang Từ Vô cúi đầu kiểm tra lượng pin của máy chơi game, đầy.

Cậu lười biếng đứng dậy, không nói chuyện phiếm nữa, bước về phòng ngủ chính, nằm trên giường chơi game.

Cậu nheo mắt, nhìn giao diện trò chơi, chậm rãi vuốt ve đầu ngón tay.

Nhiệt độ cơ thể Yến Triều Nhất tuy rằng thấp, nhưng vẫn có tiếng tim đập.

Là người sống.

Không phòng bị mình, không có kẻ thù, còn đưa tiền.

Là người quen cũ của Giang lão đầu......

Giang Từ Vô chớp mi, tự hỏi chẳng lẽ Giang lão đầu cũng đã tính cho hắn một quẻ?

Ngày hôm sau

Thời điểm Giang Từ Vô thức giấc đã chạng vạng 5 giờ.

Vừa đi ra phòng khách, thì phát hiện Yến Triều Nhất đang ngồi trên sô pha xem TV, xem kịch cẩu huyết mẹ chồng nàng dâu. Giang Từ Vô liếc nhìn TV, ngáp một cái rồi đi ra ngoài: "Tôi xuống lầu mở cửa hàng, anh muốn làm gì thì làm đi."

Ngõ nhỏ thực an tĩnh, âm thanh kẽo kẹt của cửa gỗ khi mở ra trở nên phá lệ vang dội.

Giang Từ Vô vừa ngồi xuống, đã thoáng nhìn thấy lão Vương xách theo trái cây và sữa tươi đến đây, phía sau hắn còn có Lư Khoa đi cùng, vết thâm trên mặt còn lớn hơn trên mắt, giống như bị yêu quái hút tinh khí.

Lão Vương tung ta tung tăng đi vào cửa hàng nhang đèn, để đồ ăn lên trên quầy, tiến đến nhỏ giọng nói bên tai cậu: "Người này sáng sớm đã tới đây, tôi cố ý nói không liên hệ được với cậu, để cậu ta chờ, nhìn nhan sắc này của cậu ta, tôi còn không cho cậu ta ngồi, để cậu ta đứng chờ."

Giang Từ Vô mở ống hút, vừa uống vừa khen ngợi: "Không tồi."

Lư Khoa chậm rì bước vào cửa hàng nhang đèn, vừa mới tiến vào đã thấy cơ thể không còn quá lạnh lẽo nữa, trên bàn chân chậm rãi có luồn hơi ấm bao quanh.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm, quả nhiên nơi này là an toàn nhất.

Giang Từ Vô liếc mắt biểu tình như trút được gánh nặng của hắn, lười biếng mở miệng: "Cậu có thể lên lầu quét tước vệ sinh."

"Bắt đầu từ phòng 202, phòng 201 thì khỏi."

Lư Khoa lập tức đáp ứng, hắn cũng không định chuẩn bị đi làm vệ sinh ngay, mà là muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi một lát, cả ngày hôm qua hắn còn chưa chợp mắt.

Hắn nhìn quét qua một vòng, không tìm thấy công cụ quét tước trong cửa hàng, hỏi: "Tôi làm vệ sinh bằng cái gì?"

Giang Từ Vô cắn ống hút, lướt di động, không ngẩng đầu lên mà nói: "Đi đến cửa hàng tiền lợi cách vách mà mua."

Lư Khoa: "......"

"Cậu còn muốn tôi bỏ tiền mua công cụ?"

Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, ném cho hắn một chuỗi chìa khóa: "Cậu cũng có thể mướn người khác quét tước vệ sinh, tôi chỉ quan trọng kết quả, chứ không cần quá trình."

Khóe miệng Lư Khoa run rẩy, hẳn là mẹ nó nhìn kết quả!

Hắn cúi đầu, nghĩ thầm, chờ mình nghỉ ngơi đủ rồi thì tìm đại sư lợi hại khác, ai muốn nhìn sắc mặt của cậu ta chứ.



Nhưng hiện tại thì vẫn phải làm, Lư Khoa xoay người đi về hướng cửa hàng tiện lợi.

Vương Bàng Bàng hô về phía Lư Khoa: "Cậu tùy tiện lấy, trong tiệm có máy theo dõi, đợi chút lại tính tiền."

Giang Từ Vô hai ba ngụm đã uống xong sữa tươi, lướt tin tức, trên mạng đều rất an tĩnh, thành phố Lăng An không có tin tức gì đặc biệt.

Cậu giương mắt hỏi ông chủ Vương: "Chỗ này gần đây có tin tức nào đặc biệt không?"

Ông chủ Vương nghiêm túc tự hỏi một lát, lắc đầu: "Không, cả tin tức bát quái cũng không có."

Giang Từ Vô a một tiếng, lấy âm sai lệnh ra từ trong ngăn kéo, nhẹ nhàng gõ xuống ba lần, hô: "Tiểu Dạ, tôi ở trong tiệm, chạy nhanh đến đây."

Vương Bàng Bàng không thấy rõ động tác của cậu, còn tưởng rằng cậu đang nói chuyện điện thoại, không nghĩ nhiều.

Một lát sau, một đạo âm phong phất qua, thổi rơi mạng nhện trên bảng hiệu.

Dạ Du tuần sử một thân đen tuyền xuất hiện trước cửa tiệm, hắn tới quá vội vàng, không mang mũ, kiểu tóc lộn xộn.

"Ông chủ Giang, cậu có gì phân phó sao?"

Vương Bàng Bàng quay đầu đã thấy một nam nhân ăn mặc lố lăng, như đang cosplay.

Giang Từ Vô: "Có chút việc muốn hỏi ngươi."

"Lần trước ngươi nói có quỷ tụ tập phi pháp là chuyện gì?"

Dạ Du thần sử bay vào cửa, ăn ngay nói thật: "Còn chưa điều tra rõ, chỉ mới nhận được tin báo, ta mới đến nơi này xem xét."

"Mấy ngày nay ta cùng đồng sự tuần tra trên dưới đều không có thu hoạch gì."

Giang Từ Vô truy vấn: "Loại chuyện này rất đặc biệt sao?"

"Chưa điều tra rõ nguyên nhân, không thể xác định là lệ quỷ hay là âm hồn bình thường," Dạ Du tuần sử dừng một chút, giải thích nói, "Đại khái là muốn tránh việc con người trên dương gian tụ lại đánh nhau, tránh xuất hiện ngoài ý muốn, nên cần phải ngăn lại."

Giang Từ Vô một tay chống lên má: "Vậy thành phố Lăng An gần đây có tình huống dị thường nào không?"

Dạ Du tuần sử tự hỏi thật lâu, lắc đầu nói: "Không có, vài thập niên này thành phố Lăng An vẫn luôn là thành thị văn minh hữu hảo ở dương thế, ít phát sinh dị thường."

Giang Từ Vô nhìn chằm chằm biểu tình hắn, tiếp tục hỏi: "Vậy có nghe đồn, lời đồn, quẻ tượng, tiên đoán gì đó không......"

Nghe được hai chữ "tiên đoán", mí mắt Dạ Du tuần sử giật giật, vừa nhấc mắt, đối mặt với biểu tình như cười như không quen thuộc kia.

Hắn sâu kín mà thở dài, biết là không thể gạt được Giang Từ Vô, đành phải bay đến gần quầy, hạ giọng nói: "Đúng thật là có một lời tiên đoán."

"Đây là bí mật trọng đại, ngươi không thể nói cho người khác biết đó."

Giang Từ Vô gật đầu, ý bảo hắn nhanh nói.

Dạ Du tuần sử há miệng thở dốc, lại khép miệng, quay đầu nhìn về phía Vương Bàng Bàng.

Vương Bàng Bàng còn đang đánh giá cách ăn mặc của hắn, tròng mắt đảo vòng, tự hỏi đây là trang phục của đạo quan nào, quá kỳ quái.

Thấy thế, Giang Từ Vô giới thiệu với Dạ Du tuần sử: "Đây là người một nhà, lão Vương."

Cậu lại nói với Vương Bàng Bàng: "Đây là quỷ của tôi, Tiểu Dạ."

Vương Bàng Bàng: "???"

Hắn còn tưởng rằng nghe lầm: "Cái gì của cậu?"

Giang Từ Vô: "Quỷ."

Vương Bàng Bàng sợ ngây người, hắn cúi đầu nhìn mặt đất, không nhìn thấy cái bóng người nọ đâu.

Không phải đạo sĩ?! Là quỷ?!

Thấy biểu tình hắn hoảng hốt, Giang Từ Vô lặp lại một lần nữa: "Tiểu Dạ là quỷ."

"Ủy quỷ."

guigui

Vương Bàng Bàng sửng sốt một hồi lâu, mấy ngày nay hắn đã gặp được Trạch Quỷ, lệ quỷ, hiện tại lại có thêm một con quỷ nữa.

Hắn ngơ ngác mà nhìn Dạ Du tuần sử, hốt hoảng nói: "Thì ra là ủy quỷ ca, thất kính thất kính."

Giang Từ Vô: "......"

Dạ Du tuần sử: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi, Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook