Tôi Ngủ Với Em Trai Của Nam Thần
Chương 4: Tôi muốn bị cậu thao
Điềm Bính Tả Thủ
15/01/2023
Editor: Hiza
Wat**ad: @hizaday
______________
Lục Tư Tần không nghĩ đến cái thư này lại là viết cho hắn, lời nói vừa rồi của hắn hình như hơi quá đáng?
"Đội trưởng, sẽ không phải là nữ sinh vừa chạy ra khỏi đây chứ? Lớn lên thật xinh đẹp, nếu cậu không định đồng ý..."
"Đừng nói nhiều."
Lục Tư Tần nhanh chóng lau khô mồ hôi rồi thay một bộ đồ sạch sẽ, trong đầu thường xuyên xuất hiện bóng dáng của Nguyễn Tịch.
Thường ngày trong lớp học Nguyễn Tịch là một nữ sinh không được hắn để vào mắt, nếu không phải tiết thể dục mỗi tuần gặp cô vài lần thì hắn còn quên mất trong lớp có mặt người này. Hơn nữa nữ sinh này thường ngày bị mái tóc dày kia che mất một bên mặt, cũng không thể nhìn rõ ràng toàn bộ khuôn mặt của cô. Hôm nay cô trang điểm thành cái bộ dạng đó chẳng lẽ là vì hắn sao?
Lục Tư Tần càng nghĩ càng thấy bực bội, lại đổi về bộ đồ thể thao quay lại sân chơi bóng rổ.
__
Buổi tối, lớp liên hoan.
Phần lớn bạn học trong lớp quan hệ đều rất tốt ngồi tụ lại một chỗ, nhưng bên cạnh người của Lục Tư Tần vĩnh viễn không có người thứ hai bởi vì ngồi bên cạnh hắn có thể nhìn rõ ràng hơn vết sẹo trên mặt hắn, mà vết sẹo kia lại trông rất dọa người.
"Tôi mới không ngồi cạnh tên sửu bát quái kia đâu, tôi sợ đêm nay sẽ gặp ác mộng."
Một nữ sinh nhỏ giọng nói, tiếng tuy nhỏ nhưng phần lớn người trong lớp đều nghe được. Lời nói nghe có vẻ có tính tổn thương người nghe rất cao nhưng trong lớp thực sự không có ai muốn ngồi cùng Lục Tư Tần, nam sinh thì ghen ghét Lục Tư Tần có thể vào đội thể dục còn được người trong đội đề cử, mà nữ sinh lại bị gương mặt của Lục Tư Tần dọa sợ.
Người khác có thể nghe được, so với người bình thường, thính lực của Lục Tư Tần còn nhạy bén hơn, đương nhiên cũng sẽ nghe được những lời đó.
Lục Tư Tần trực tiếp ngồi vào góc tối nhất, lấy lon Coca ngửa đầu uống. Đây không phải lần đầu tiên hắn bị toàn ban cô lập, tuy rằng đồ bị phá hoại cũng không có gì ghê gớm.
"Tớ có thể ngồi đây không?"
Nguyễn Tịch nhỏ giọng nói, so với dáng vẻ lớn mật kêu to ở trên sân thể dục lúc chiều thì vào giờ phút này tiếng của cô nghe có vẻ ' nhút nhát ' hơn rất nhiều.
"Tự nhiên."
Lục Tư Tần lớn giọng rống, nữ sinh trong lớp càng thêm sợ hãi, cơ bắp của Lục Tư Tần nhìn rất khỏe, một quyền cũng có thể đem bọn họ đánh chết. Nhưng Nguyễn Tịch lại không có vẻ sợ hãi còn trực tiếp ngồi bên cạnh Lục Tư Tần, còn thấy chưa đủ, cô cố tình ngồi dịch vào người hắn.
Người trong lớp nhìn đến há mồm trợn mắt, tất cả đều cho rằng Nguyễn Tịch điên rồi, lại còn dám đến gần Lục Tư Tần! Trong chốc lát Lục Tư Tần cho cô một quyền cô chắc chắn sẽ sợ khóc không ngừng được.
"Lục Tư Tần, tuy rằng hôm nay cậu xé thư tình của tôi nhưng tôi vẫn muốn ngồi cạnh cậu, tôi tha thứ cho cậu."
Nguyễn Tịch nhếch môi cười, lộ ra cái lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Lục Tư Tần nhíu mày, hắn cho rằng sau khi xé thư tình của Nguyễn Tịch thì cô sẽ sợ không dám đến gần hắn nữa, lại không nghĩ tới nữ sinh này vẫn còn dám đến tìm hắn. Thấy Lục Tư Tần không nói gì, đáy lòng Nguyễn Tịch cũng muốn cười, hắn bắt đầu không bài xích cô nữa.
"Lục Tư Tần, có thể thêm bạn tốt Wechat không?"
Cô tiếp tục thừa thắng xông lên. Nhưng sắc mặt Lục Tư Tần lại càng kém, a, trước thêm bạn tốt với sau đó nhân tiện thêm Lục Tư Nam, kịch bản này không phải lần đầu tiên hắn thấy.
Con ngươi của hắn mị mị, cười lạnh nói: "Uống xong mười chai rượu tôi liền thêm cậu làm bạn tốt."
"Đây là cậu nói."
Đôi mắt Nguyễn Tịch lập tức sáng lên, phẳng phất giống như nghe thấy trò chơi hay.
Cô lập tức mở một chai bia đổ vào miệng, Tô Viên ngồi cùng bàn lập tức kéo tay cô: "Nguyễn Tịch, cậu điên à? Chúng ta còn chưa thành niên, ai cho cậu uống rượu?"
Nhưng Nguyễn Tịch mặc kệ lời ngăn cản mà tiếp tục uống, cô là nữ sinh, uống đến bình thứ sáu liền ghé vào bàn bất động. Đến khi họp lớp kết thúc, Nguyễn Tịch còn không đứng được, hơi hơi mở cúc áo lộ ra một chỗ ngực trắng tuyết.
Một nam sinh lập tức xung phong nhận việc: "Tôi đưa Nguyễn Tịch về, tôi tiện đường."
Một nam sinh khác cũng vội vàng nói: "Tôi và Nguyễn Tịch ở cùng tiểu khu, vẫn là để tôi đưa cô ấy về."
Lục Tư Tần nhíu mày, duỗi tay ra trực tiếp ôm cô lên, trước mặt mọi người đi ra bên ngoài.
Nguyễn Tịch đưa tay vòng lấy cổ Lục Tư Tần, miệng cô mở ra nhẹ giọng nói: "Hội trưởng, tôi, tôi rất thích cậu..."
Nháy mắt cả người Lục Tư Tần lạnh băng, sắc mặt đen giống đít nồi.
Quả nhiên cô tiếp cận hắn vì Lục Tư Nam. Lục Tư Nam là hội trưởng hội học sinh, là nam thần. Hắn là cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là một sửu bát quái biết chơi bóng rổ.
Lúc Lục Tư Tần chuẩn bị đem người ném văng ra lại nghe thấy Nguyễn Tịch tiếp tục nói: "Tôi rất thích em trai cậu, có thể giới thiệu Lục Tư Tần cho tôi không?"
Lục Tư Tần bất động tại chỗ, có cảm giác giống như có dòng điện chạy qua trái tim hắn.
Hai tay Nguyễn Tịch vòng lấy cổ hắn, hai mắt mê ly, cười hì hì nói: "Lục Tư Tần, tôi muốn bị cậu thao!"
______________
Wat**ad: @hizaday
______________
Lục Tư Tần không nghĩ đến cái thư này lại là viết cho hắn, lời nói vừa rồi của hắn hình như hơi quá đáng?
"Đội trưởng, sẽ không phải là nữ sinh vừa chạy ra khỏi đây chứ? Lớn lên thật xinh đẹp, nếu cậu không định đồng ý..."
"Đừng nói nhiều."
Lục Tư Tần nhanh chóng lau khô mồ hôi rồi thay một bộ đồ sạch sẽ, trong đầu thường xuyên xuất hiện bóng dáng của Nguyễn Tịch.
Thường ngày trong lớp học Nguyễn Tịch là một nữ sinh không được hắn để vào mắt, nếu không phải tiết thể dục mỗi tuần gặp cô vài lần thì hắn còn quên mất trong lớp có mặt người này. Hơn nữa nữ sinh này thường ngày bị mái tóc dày kia che mất một bên mặt, cũng không thể nhìn rõ ràng toàn bộ khuôn mặt của cô. Hôm nay cô trang điểm thành cái bộ dạng đó chẳng lẽ là vì hắn sao?
Lục Tư Tần càng nghĩ càng thấy bực bội, lại đổi về bộ đồ thể thao quay lại sân chơi bóng rổ.
__
Buổi tối, lớp liên hoan.
Phần lớn bạn học trong lớp quan hệ đều rất tốt ngồi tụ lại một chỗ, nhưng bên cạnh người của Lục Tư Tần vĩnh viễn không có người thứ hai bởi vì ngồi bên cạnh hắn có thể nhìn rõ ràng hơn vết sẹo trên mặt hắn, mà vết sẹo kia lại trông rất dọa người.
"Tôi mới không ngồi cạnh tên sửu bát quái kia đâu, tôi sợ đêm nay sẽ gặp ác mộng."
Một nữ sinh nhỏ giọng nói, tiếng tuy nhỏ nhưng phần lớn người trong lớp đều nghe được. Lời nói nghe có vẻ có tính tổn thương người nghe rất cao nhưng trong lớp thực sự không có ai muốn ngồi cùng Lục Tư Tần, nam sinh thì ghen ghét Lục Tư Tần có thể vào đội thể dục còn được người trong đội đề cử, mà nữ sinh lại bị gương mặt của Lục Tư Tần dọa sợ.
Người khác có thể nghe được, so với người bình thường, thính lực của Lục Tư Tần còn nhạy bén hơn, đương nhiên cũng sẽ nghe được những lời đó.
Lục Tư Tần trực tiếp ngồi vào góc tối nhất, lấy lon Coca ngửa đầu uống. Đây không phải lần đầu tiên hắn bị toàn ban cô lập, tuy rằng đồ bị phá hoại cũng không có gì ghê gớm.
"Tớ có thể ngồi đây không?"
Nguyễn Tịch nhỏ giọng nói, so với dáng vẻ lớn mật kêu to ở trên sân thể dục lúc chiều thì vào giờ phút này tiếng của cô nghe có vẻ ' nhút nhát ' hơn rất nhiều.
"Tự nhiên."
Lục Tư Tần lớn giọng rống, nữ sinh trong lớp càng thêm sợ hãi, cơ bắp của Lục Tư Tần nhìn rất khỏe, một quyền cũng có thể đem bọn họ đánh chết. Nhưng Nguyễn Tịch lại không có vẻ sợ hãi còn trực tiếp ngồi bên cạnh Lục Tư Tần, còn thấy chưa đủ, cô cố tình ngồi dịch vào người hắn.
Người trong lớp nhìn đến há mồm trợn mắt, tất cả đều cho rằng Nguyễn Tịch điên rồi, lại còn dám đến gần Lục Tư Tần! Trong chốc lát Lục Tư Tần cho cô một quyền cô chắc chắn sẽ sợ khóc không ngừng được.
"Lục Tư Tần, tuy rằng hôm nay cậu xé thư tình của tôi nhưng tôi vẫn muốn ngồi cạnh cậu, tôi tha thứ cho cậu."
Nguyễn Tịch nhếch môi cười, lộ ra cái lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Lục Tư Tần nhíu mày, hắn cho rằng sau khi xé thư tình của Nguyễn Tịch thì cô sẽ sợ không dám đến gần hắn nữa, lại không nghĩ tới nữ sinh này vẫn còn dám đến tìm hắn. Thấy Lục Tư Tần không nói gì, đáy lòng Nguyễn Tịch cũng muốn cười, hắn bắt đầu không bài xích cô nữa.
"Lục Tư Tần, có thể thêm bạn tốt Wechat không?"
Cô tiếp tục thừa thắng xông lên. Nhưng sắc mặt Lục Tư Tần lại càng kém, a, trước thêm bạn tốt với sau đó nhân tiện thêm Lục Tư Nam, kịch bản này không phải lần đầu tiên hắn thấy.
Con ngươi của hắn mị mị, cười lạnh nói: "Uống xong mười chai rượu tôi liền thêm cậu làm bạn tốt."
"Đây là cậu nói."
Đôi mắt Nguyễn Tịch lập tức sáng lên, phẳng phất giống như nghe thấy trò chơi hay.
Cô lập tức mở một chai bia đổ vào miệng, Tô Viên ngồi cùng bàn lập tức kéo tay cô: "Nguyễn Tịch, cậu điên à? Chúng ta còn chưa thành niên, ai cho cậu uống rượu?"
Nhưng Nguyễn Tịch mặc kệ lời ngăn cản mà tiếp tục uống, cô là nữ sinh, uống đến bình thứ sáu liền ghé vào bàn bất động. Đến khi họp lớp kết thúc, Nguyễn Tịch còn không đứng được, hơi hơi mở cúc áo lộ ra một chỗ ngực trắng tuyết.
Một nam sinh lập tức xung phong nhận việc: "Tôi đưa Nguyễn Tịch về, tôi tiện đường."
Một nam sinh khác cũng vội vàng nói: "Tôi và Nguyễn Tịch ở cùng tiểu khu, vẫn là để tôi đưa cô ấy về."
Lục Tư Tần nhíu mày, duỗi tay ra trực tiếp ôm cô lên, trước mặt mọi người đi ra bên ngoài.
Nguyễn Tịch đưa tay vòng lấy cổ Lục Tư Tần, miệng cô mở ra nhẹ giọng nói: "Hội trưởng, tôi, tôi rất thích cậu..."
Nháy mắt cả người Lục Tư Tần lạnh băng, sắc mặt đen giống đít nồi.
Quả nhiên cô tiếp cận hắn vì Lục Tư Nam. Lục Tư Nam là hội trưởng hội học sinh, là nam thần. Hắn là cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là một sửu bát quái biết chơi bóng rổ.
Lúc Lục Tư Tần chuẩn bị đem người ném văng ra lại nghe thấy Nguyễn Tịch tiếp tục nói: "Tôi rất thích em trai cậu, có thể giới thiệu Lục Tư Tần cho tôi không?"
Lục Tư Tần bất động tại chỗ, có cảm giác giống như có dòng điện chạy qua trái tim hắn.
Hai tay Nguyễn Tịch vòng lấy cổ hắn, hai mắt mê ly, cười hì hì nói: "Lục Tư Tần, tôi muốn bị cậu thao!"
______________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.