Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 4: Tất cả những hành vi xúc phạm Trần tiên sinh, đối với tôi là điều không thể tha thứ.

Hoa Hoa

16/01/2023

Từ Thanh đang nói rất nhanh.

Nhưng Chu Thái Vi sau khi nhìn hắn một cái liền không để ý tới hắn nữa, mà hướng ánh mắt về một phía khác, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Bên này, đám người xung quanh tiếp tục bàn tán.

"Các ngươi có nghe thấy lời Thanh gia vừa nói không? Trần… tập đoàn Trần Thị!"

"Chẳng trách… chẳng trách Thanh gia lại trịnh trọng nghênh đón như thế, nếu như là tập đoàn Trần Thị, thì có thể lý giải được."

Những âm thanh tỉnh ngộ phát ra từ đám người đó.

Đương nhiên cũng có những người còn mù mịt, nhưng lập tức đã được những người bên cạnh nhanh chóng phổ cập kiến thức, vẻ mặt nghi hoặc dần dần chuyển thành vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Nhìn phản ứng phô trương của đám người kia, tôi không khỏi âm thầm líu lưỡi.

Tuy rằng đã sớm biết tập đoàn Trần Thị thế lực ngập trời, phú khả địch quốc, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ tin vỉa hè, tin lá cải, cũng không hình dung cụ thể được.

Cho đến hôm nay nhìn thấy phản ứng của mọi người, lúc này mới thật sự ý thức được mình sắp phải đối mặt với một thế lực khổng lồ như thế nào.

Phú khả địch quốc, quả nhiên không phải lời nói suông.

Đây chỉ là một trợ lý nhỏ mà thôi…

Mà tôi lại là con trai của gia chủ tập đoàn lớn như vậy sao?

Một cảm giác hừng hực như lửa đốt bắt đầu lan tỏa trong lòng tôi.

Trước cửa quán bar, Chu Thái Vi không để ý đến lời nói của Từ Thanh, vẫn liếc mắt nhìn xung quanh như cũ, nhưng không thể nhìn thấy tôi đang đứng trong đám người.

Tôi đứng lên, nhấc chân định đi ra ngoài.

Ai ngờ Vương Kim Minh trừng mắt ngăn cản tôi, "Đứng lại cho ta! Ai cho ngươi đi lung tung vậy hả? !”

Tôi dừng lại một chút, nhíu mày và nói:"Ta đi đâu cần ngươi quản sao?"

“Mẹ kiếp ta không quan tâm ngươi đi đâu. Vương Kim Minh cười lạnh lùng và nói: "Nhưng Thanh gia đã nói giải tán quán bar, ngươi còn dám đi đến cửa quán bar, quấy nhiễu đến vị đại nhân vật kia, chọc Thanh gia tức giận thì làm sao bây giờ."

Lời nói của Vương Kim Minh khiến Từ Hiểu Tĩnh liên tục gật đầu, vẻ mặt khinh thường nhìn tôi: "Đúng vậy, không thấy ngay cả Vương thiếu gia cũng phải trốn ở đây sao, loại phế vật như ngươi lại còn dám đi qua đó, tự mình muốn chết thì cũng đừng liên lụy đến chúng tôi!"

“Ngươi là cái thứ gì hả, đầu óc không đủ thông minh thì cứ ở trong nhà, đừng ra ngoài để rồi bị mất mặt.”

“……”

Tại sao năm đó tôi lại thích một người phụ nữ ngu si như vậy?

Tôi giận không chỗ phát tiết, cũng không muôn dây dưa với họ, lạnh lùng nói: "Cô ta đến tìm ta, ta tất nhiên phải đi qua đó."

Vừa nói dứt lời, mấy người trước mặt đồng loạt tỏ ra sửng sốt.

“Ngươi nói cái gì?”

Vương Kim Minh giơ tay chỉ vào mũi ta, vẻ mặt châm chọc cười nói: "Vị mỹ nữ tập đoàn Trần Thị kia tới tìm ngươi ư? Haha haha, trước khi khoe khoang khoác lác ngươi có thể soạn bản thảo trước được không, cười chết ta rồi!"

Vẻ mặt Từ Hiểu Tĩnh tỏ vẻ chán ghét nhìn tôi, nói "Trần Thiên Vị, ta vốn cho rằng ngươi chỉ là nghèo thôi, không ngờ ngươi còn mặt dày mà bịa ra những lời nói dối này, xem ra ngươi không chỉ là một người nghèo, mà còn là một người não tàn nữa. Thành thật thừa nhận mình là một tên gà mờ ngốc nghếnh không được sao, ngươi làm như vậy sẽ chỉ làm cho ta cảm thấy ghê tởm muốn ói mà thôi."

“Chẳng lẽ vừa rồi vệ sĩ của ta ra tay quá nặng, đánh cho tên phế vật này bị tâm thần luôn rồi sao?” Vương Kim Minh ngạo mạn đi tới trước mặt tôi, bỗng nhiên móc ra một xấp tiền giấy ném vào mặt tôi, "Đây là ta thưởng cho ngươi, nhanh đi bệnh viện kiểm tra đầu óc đi, sau này thành thật làm một kẻ nghèo kiết xác, đừng ở đây lộng ngôn dọa người nữa."

Haha haha. Từ Hiểu Tĩnh thấy thế liền cười to một trận.

Không chỉ có bọn họ, ngay cả mấy người bên cạnh cũng xúm lại cười theo.

“Con gà này ở đâu ra, nói khoác không biết ngượng, sao không tự đi tiểu một bãi rồi tự soi vẻ mặt mình xem.”

“Lại là một tên nghèo kiết xác ham tiền muốn điên rồi!”



“Đầu óc bị bệnh thật đúng không?”

“Phải trông chừng hắn một chút, đừng để hắn xông ra mạo phạm đến vị đại nhân vật kia, nếu không chúng ta đều bị liên lụy theo.”

Tiếng khinh thường trào phúng truyền vào trong tai tôi, làm ánh mắt của tôi dần dần nguội lạnh.

Động tĩnh ồn ào bên này đã khiến cho Chu Thái Vi chú ý.

Chỉ thấy cô ấy nhìn về phía này, đôi mắt sáng ngời lên, liền nhấc chân đi về phía bên này.

Tám vệ sĩ áo đen lập tức đi theo phía sau.

Từ Thanh hơi sửng sốt, cũng vội vàng đuổi theo.

Đám người hỗn loạn này nhất thời kinh ngạc một phen, sức ép mạnh đến mức khiến mọi người đều thấy lo sợ trong lòng.

“Ấy chà, mỹ nữ kia sao lại đi về hướng này?”

“Không biết, có khi nào chúng ta lớn tiếng quá, làm cho cô ấy không vui ư?"

“Câm miệng, mẹ kiếp đừng nói nữa!”

Thấy Chu Thái Vi đi về phía mình, đám người vốn đang cười nhạo tôi trong nháy mắt trở nên yên tĩnh bất động, hoảng sợ mà nhìn theo người phụ nữ đang đi về phía mình.

“Đát đát đát …”

Tiếng giày cao gót đạp trên mặt đất ngày càng rõ ràng.

Khi Chu Thái Vi đến gần, đám người xung quanh câm như hến, sau đó tự động tách ra.

Chu Thái Vi không chớp mắt mà tiếp tục đi về phía trước.

Khí chất mạnh mẽ của cô ấy khiến đám người này tự động tách ra hai bên tạo thành một con đường.

Vương Kim Minh chậm rãi trừng lớn hai mắt, nhìn Chu Thái Vi cách mình càng ngày càng gần, giống như hiểu lầm cái gì.

Cuối cùng, Chu Thái Vi đứng lại trước mặt tôi.

Tôi cười cười, đang muốn mở miệng nói chuyện.

Vương Kim Minh bên cạnh đã giành mở miệng trước.

“Vị tiểu thư này, kẻ hèn mọn ta là Vương Kim Minh, không biết có thể giúp được gì cho cô?” Sắc mặt hắn đỏ lên, thân thể kích động run rẩy, nhưng lại cố gắng ra dáng một nam nhân đại trượng phu.

“Cút ngay.”

Chu Thái Vi nhíu mày, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng phun ra hai chữ.

“Ách” Vương Kim Minh mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng của Chu Thái Vi, theo bản năng mà lui về phía sau một bước.

Thật sự đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Tôi lẳng lặng nhìn Chu Thái Vi.

Chu Thái Vi cũng nhìn tôi không chớp mắt, sau đó lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt thanh mảnh kia, giọng nói dịu dàng và kính cẩn, "Trần tiên sinh, tôi không tới muộn chứ?"

Nụ cười kia giống như đóa hoa nở rộ trong hàn băng, đẹp đến kinh thiên động địa, khiến tôi như bị mê hoặc.

Tôi hơi gật đầu với Chu Thái Vi, nói: "Hai mươi phút còn chưa tới."

"Làm sao có thể vậy được?!”

Bên cạnh truyền đến tiếng kinh hãi không tin vào mắt mình của Vương Kim Minh.

Chỉ thấy hai mắt hắn trừng trừng, nhìn tôi như nhìn thấy ma quỷ, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi khó có thể che giấu.



Ngay sau đó, sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, hai đùi run run, thân thể không ngừng phát run, giống như mất hồn thấp giọng thì thào, "Không thể được, thật sự là tới tìm hắn sao? Làm sao có thể như vậy…"

Bên cạnh đó, dáng vẻ của Từ Hiểu Tĩnh cũng không khá hơn chút nào.

Cả người cô ta như bị sét đánh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía tôi, vẻ mặt cứng ngắc, há to miệng, không nói nên lời.

Chu Thái Vi không để ý tới bọn họ, bỗng nhiên tiến về phía trước một bước.

Một mùi thơm thoang thoảng lập tức ập vào mặt tôi.

Cô ấy lấy ra một chiếc khăn lụa trắng tinh, nhẹ nhàng lau gò má của tôi, vẻ mặt cẩn thận và dịu dàng.

Cảnh tượng này nhất thời làm mọi người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, nhao nhao hít sâu một hơi.

Dường như không ai nghĩ rằng, vị đại mỹ nữ như là từ trong tranh đi ra này không chỉ tới tìm tôi, thậm chí còn có mối quan hệ mật thiết với tôi nữa.

Tôi nhìn thấy vẻ kinh ngạc và khiếp sợ trên mặt Từ Thanh chợt lóe lên rồi biến mất, ánh mắt nhìn về phía tôi đột nhiên trở nên vô cùng xem trọng.

Vương Kim Minh vẻ mặt không dám tin, trong thần sắc tràn ngập ghen tị.

Từ Hiểu Tĩnh che miệng, ngơ ngác nhìn tôi.

Lúc này, khoảng cách giữa Chu Thái Vi và tôi chỉ ngắn ngủn vài cm, tôi có thể thấy rõ ràng vành tai trong suốt như ngọc của cô ấy, cùng với cái cổ dài.

Cô ấy ghé sát tai của tôi, hạ giọng mà nói: "Thiếu gia, vì an toàn của ngài, trước mặt người ngoài tôi chỉ có thể gọi ngài là Trần tiên sinh. Ngoài ra, người mà ngài nhắc đến trong điện thoại… có phải hai người bọn họ không?"

Vừa nói, cô ấy vừa hướng về phía Từ Hiểu Tĩnh và Vương Kim Minh.

Rất hiển nhiên, cô biết Từ Hiểu Tĩnh.

Điều này không có gì lạ.

Chu Thái Vi hẳn là đã xem qua ảnh của Từ Hiểu Tĩnh.

Bởi vì cô ấy đã nói qua điện thoại, trước khi xác nhận thân phận của tôi, đã từng điều tra thông tin và mối quan hệ của tôi.

Như vậy Từ Hiểu Tĩnh là bạn gái của tôi, chắc chắn cũng nằm trong kế hoạch điều tra của đối phương.

Vì vậy vừa rồi cô ấy đã nhận ra Từ Hiểu Tĩnh.

Sau khi nhìn thấy Từ Hiểu Tĩnh bị Vương Kim Minh ôm trong lòng, ánh mắt của cô ấy liền lạnh xuống.

Quả là một người phụ nữ rất thông minh.

Tôi thậm chí không nói thêm một câu, cô ấy đã suy đoán ra sự nhục nhã mà tôi đề cập trong điện thoại là ám chỉ cái gì.

Tôi khẽ gật đầu.

“Tôi hiểu rồi, xin hãy giao cho tôi xử lý.”

Chu Thái Vi sau khi lau khô vết máu trên mặt tôi, liền đứng dậy.

Mùi thơm thoang thoảng rời đi theo bước chân của cô ấy, tự nhiên trong lòng tôi dâng lên một loại cảm xúc buồn bã như mất mát.

Chu Thái Vi nhìn khăn lụa bị máu tươi nhuộm đỏ trong tay, lại nhìn vết thương trên trán tôi, khí chất vốn trong trẻo lạnh lùng kia lại càng lạnh lẻo hơn, ngay cả không khí xung quanh cũng giống như đang giảm xuống mấy độ.

Cô nhìn thẳng vào hai người Vương Kim Minh và Từ Hiểu Tĩnh, mặt không chút biểu cảm, giọng đanh thép mà nói: "Đời người thời gian rất ngắn, nhịn một chút đi, rất nhanh sẽ qua thôi."

Sắc mặt Vương Kim Minh và Từ Hiểu Tĩnh lập tức biến sắc, mặc dù nghe không hiểu ý của Chu Thái Vi, nhưng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời nói.

Vương Kim Minh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi trên mặt, lắp bắp nói: "Tiểu thư, có phải… có hiểu lầm gì hay không?

“Không có hiểu lầm.”

Chu Thái Vi lạnh lùng nói: "Tất cả sự mạo phạm đối với Trần Thiên Vị tiên sinh, đối với tôi mà nói, đều là sự khiêu khích không thể tha thứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook