Chương 45: Cầu hôn.
Deathly Rose
24/09/2023
Một tuần sau đó. Nam Phong và Vũ Minh âm thầm chuẩn bị lễ cưới cho tháng sau, Vũ Tuyết Nhi và Trần Ngọc Liên vẫn còn đang dạo quanh khu mua sắm của trung tâm.
_ Cậu nói xem, mọi chuyện đều qua cả rồi mà chẳng nghe nói đến chuyện cưới sinh gì cả.
_ Trông làm gì để chẳng thấy đâu! Nam Phong cũng nói là tôn trọng ý kiến của mình, nên là mình chưa muốn kết hôn, với cả đã cầu hôn đâu?
_ Cũng đúng, nhắc mới nhớ, tuần trước Vũ Minh vừa cầu hôn mình nha!
Trần Ngọc Liên đưa tay trái đã được đeo nhẫn đến trước mặt của Vũ Tuyết Nhi khiến cô trầm trồ ganh tị.
_ Sướng nha, không ngờ anh hai mình lại lãng mạn như vậy.
_ Yên tâm, cậu cũng sẽ được như mình. Mua xong rồi chứ, ra ngoài ăn gì đi?
_ Được, đi thôi nào!
Lễ cưới được chuẩn bị trong âm thầm với sự góp mặt của ba gia đình quyền lực gồm Vũ gia, Nam gia và Trần gia. Nam Phong thì chỉ chuẩn bị được một nửa lại chạy đi chuẩn bị cho buổi cầu hôn vào tối nay.
Tống Khải và Bảo Dung cũng đến giúp một tay. Đặc biệt hơn là anh chuẩn bị cầu hôn ngay tại hoa viên do cô tự tay trồng hoa và sửa sang lại.
Trần Thiên Dương và Lâm Đồng cũng đến giúp một tay, lễ cưới vào tháng sau nhất định sẽ rất long trọng vì có đến hai cặp đôi.
Đến tối, gần bảy giờ cô mới về đến Nam viên, trong nhà lại không mở đèn, tối đến chẳng thấy được đường đi. Nỗi sợ bỗng nhiên ập đến khiến cô đứng ngồi không yên.
_ Sao hôm nay chẳng thấy ai ở nhà vậy nhỉ? Mọi người đâu cả rồi? Phong ở lại công ty chưa về hả ta? Vậy ba mẹ đâu? Dì Lý và người làm? Phải gọi điện hỏi Nam Phong mới được.
Chưa kịp gọi đi, ánh sáng hai bên đường dẫn ra hoa viên đột nhiên vụt sáng làm cô giật cả mình.
_ Ai ở ngoài hoa viên vậy?
Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô bước theo ánh đèn và cánh hoa hồng chỉ dẫn vào hoa viên. Khung cảnh trước mắt làm cô chưa kịp định thần lại thì từ trong bóng tối một thân ảnh quen thuộc bước ra, trên tay còn cầm theo bó hoa hồng.
Nam Phong bước đến trước mặt Vũ Tuyết Nhi trao cho cô bó hoa hồng rồi quỳ một gối xuống đưa tay nắm lấy bàn tay trái của cô, lời nói hôm nay của anh ngọt ngào dễ nghe đến lạ.
_ Bảo bối, điều bất ngờ ngày hôm nay anh dành tặng riêng cho em, đơn giản vì em xứng đáng có được nó. Nhưng điều anh muốn nói hôm nay là Vũ Tuyết Nhi, em có bằng lòng làm vợ anh không? Sau này anh nhất định sẽ dành những điều tốt đẹp cho em, em là người con gái đầu tiên khiến anh rung động, khiến anh biết thế nào là niềm vui và hạnh phúc, khiến anh biết được chờ đợi để có được điều mong ước. Anh chỉ muốn nói là anh yêu em. Em có đồng ý không?
Lời nói chứa bao nhiêu là cảm xúc, cảm động đến bật khóc, mọi người đứng bên trong chờ đợi kết quả. Bây giờ lời nói đối với Vũ Tuyết Nhi không còn quan trọng nữa, cô bước đến khom người hôn lên môi anh một lúc rồi nói nhỏ vào tai anh:
_ Em đồng ý.
Hạnh phúc như vỡ òa, chiếc nhẫn trong hộp đã được đeo lên tay cô lúc nào. Nam Phong đứng lên ôm cô thật chặt vào lòng, sự vui mừng không thể nào diễn tả được. Mọi người bên trong cũng đi ra góp vui, Lâm Đồng lên tiếng trêu chọc:
_ Chị dâu trả lời bằng hành động thay cho lời nói nhỉ?
Nghe câu nói của Lâm Đồng thì cô biết chắc từ nãy đến giờ mọi người đã quan sát thấy hết cả rồi. Ngượng ngùng chỉ biết úp mặt vào ngực anh chẳng dám chui ra.
Sau khi buổi cầu hôn kết thúc, ai nấy đều đi về. Nam Phong và Vũ Tuyết Nhi sau khi tắm rửa sạch sẽ thì ngồi trên giường tâm sự mỏng.
_ Em nói xem, có phải chúng ta là có duyên không lắm không? Hai năm mà anh không từ bỏ để có được thứ mình muốn.
_ Cũng đúng, hôm đấy tình cờ chúng ta lại gặp nhau ở quán bar. Khoan, có gì đó không đúng lắm!
_ Cái... cái gì không đúng?
_ Trần Ngọc Liên là em gái của Trần Thiên Dương, mà Trần Thiên Dương là bạn thân của anh với anh hai, nhưng hôm đó anh hai không có mặt, một sự trùng hợp không hề nhẹ.
_ Có... có gì liên quan với nhau hả?
Nam Phong lắp bắp nhìn Vũ Tuyết Nhi như thám tử, anh là muốn giấu luôn chuyện này đến lúc xuống mồ nha! Vũ Tuyết Nhi nhìn Nam Phong với ánh mắt mờ ám, lên tiếng hỏi:
_ Có phải mọi chuyện là do mọi người sắp đặt?
_ Sắp đặt gì chứ? Có phải em hiểu lầm gì không?
_ Hiểu lầm? Không phải sắp xếp thì tại sao anh hai và ba mẹ em lại có thể giao đứa con gái duy nhất cho anh chứ? Trần Ngọc Liên hôm đấy cũng chẳng ngăn cản em với cả anh trai cậu ấy cũng ở đó mà chẳng nói tiếng nào!
_ Bảo bối, chuyện này anh có thể giải thích, mọi chuyện không như em nghĩ đâu.
_ Giải thích? Vậy anh giải thích em nghe.
Nam Phong ngây người ra một lúc rồi mới cất tiếng nói:
_ Sau khi em chia tay, Trần Ngọc Liên gọi điện cho bọn anh báo tình hình. Rồi đưa em đến quán bar cũng là chủ ý của bạn em. Vũ Minh không đến là do không muốn bị em phát hiện ra. Bọn anh chỉ muốn gây sự chú ý với em nhưng không ngờ em lại chủ động nói ra chuyện kết hôn, anh chỉ bắt lấy thời cơ thôi.
_ Vậy em là người tự chui đầu vào rọ? Em tự mắc bẫy?
_ Ừm.
_ Cậu nói xem, mọi chuyện đều qua cả rồi mà chẳng nghe nói đến chuyện cưới sinh gì cả.
_ Trông làm gì để chẳng thấy đâu! Nam Phong cũng nói là tôn trọng ý kiến của mình, nên là mình chưa muốn kết hôn, với cả đã cầu hôn đâu?
_ Cũng đúng, nhắc mới nhớ, tuần trước Vũ Minh vừa cầu hôn mình nha!
Trần Ngọc Liên đưa tay trái đã được đeo nhẫn đến trước mặt của Vũ Tuyết Nhi khiến cô trầm trồ ganh tị.
_ Sướng nha, không ngờ anh hai mình lại lãng mạn như vậy.
_ Yên tâm, cậu cũng sẽ được như mình. Mua xong rồi chứ, ra ngoài ăn gì đi?
_ Được, đi thôi nào!
Lễ cưới được chuẩn bị trong âm thầm với sự góp mặt của ba gia đình quyền lực gồm Vũ gia, Nam gia và Trần gia. Nam Phong thì chỉ chuẩn bị được một nửa lại chạy đi chuẩn bị cho buổi cầu hôn vào tối nay.
Tống Khải và Bảo Dung cũng đến giúp một tay. Đặc biệt hơn là anh chuẩn bị cầu hôn ngay tại hoa viên do cô tự tay trồng hoa và sửa sang lại.
Trần Thiên Dương và Lâm Đồng cũng đến giúp một tay, lễ cưới vào tháng sau nhất định sẽ rất long trọng vì có đến hai cặp đôi.
Đến tối, gần bảy giờ cô mới về đến Nam viên, trong nhà lại không mở đèn, tối đến chẳng thấy được đường đi. Nỗi sợ bỗng nhiên ập đến khiến cô đứng ngồi không yên.
_ Sao hôm nay chẳng thấy ai ở nhà vậy nhỉ? Mọi người đâu cả rồi? Phong ở lại công ty chưa về hả ta? Vậy ba mẹ đâu? Dì Lý và người làm? Phải gọi điện hỏi Nam Phong mới được.
Chưa kịp gọi đi, ánh sáng hai bên đường dẫn ra hoa viên đột nhiên vụt sáng làm cô giật cả mình.
_ Ai ở ngoài hoa viên vậy?
Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô bước theo ánh đèn và cánh hoa hồng chỉ dẫn vào hoa viên. Khung cảnh trước mắt làm cô chưa kịp định thần lại thì từ trong bóng tối một thân ảnh quen thuộc bước ra, trên tay còn cầm theo bó hoa hồng.
Nam Phong bước đến trước mặt Vũ Tuyết Nhi trao cho cô bó hoa hồng rồi quỳ một gối xuống đưa tay nắm lấy bàn tay trái của cô, lời nói hôm nay của anh ngọt ngào dễ nghe đến lạ.
_ Bảo bối, điều bất ngờ ngày hôm nay anh dành tặng riêng cho em, đơn giản vì em xứng đáng có được nó. Nhưng điều anh muốn nói hôm nay là Vũ Tuyết Nhi, em có bằng lòng làm vợ anh không? Sau này anh nhất định sẽ dành những điều tốt đẹp cho em, em là người con gái đầu tiên khiến anh rung động, khiến anh biết thế nào là niềm vui và hạnh phúc, khiến anh biết được chờ đợi để có được điều mong ước. Anh chỉ muốn nói là anh yêu em. Em có đồng ý không?
Lời nói chứa bao nhiêu là cảm xúc, cảm động đến bật khóc, mọi người đứng bên trong chờ đợi kết quả. Bây giờ lời nói đối với Vũ Tuyết Nhi không còn quan trọng nữa, cô bước đến khom người hôn lên môi anh một lúc rồi nói nhỏ vào tai anh:
_ Em đồng ý.
Hạnh phúc như vỡ òa, chiếc nhẫn trong hộp đã được đeo lên tay cô lúc nào. Nam Phong đứng lên ôm cô thật chặt vào lòng, sự vui mừng không thể nào diễn tả được. Mọi người bên trong cũng đi ra góp vui, Lâm Đồng lên tiếng trêu chọc:
_ Chị dâu trả lời bằng hành động thay cho lời nói nhỉ?
Nghe câu nói của Lâm Đồng thì cô biết chắc từ nãy đến giờ mọi người đã quan sát thấy hết cả rồi. Ngượng ngùng chỉ biết úp mặt vào ngực anh chẳng dám chui ra.
Sau khi buổi cầu hôn kết thúc, ai nấy đều đi về. Nam Phong và Vũ Tuyết Nhi sau khi tắm rửa sạch sẽ thì ngồi trên giường tâm sự mỏng.
_ Em nói xem, có phải chúng ta là có duyên không lắm không? Hai năm mà anh không từ bỏ để có được thứ mình muốn.
_ Cũng đúng, hôm đấy tình cờ chúng ta lại gặp nhau ở quán bar. Khoan, có gì đó không đúng lắm!
_ Cái... cái gì không đúng?
_ Trần Ngọc Liên là em gái của Trần Thiên Dương, mà Trần Thiên Dương là bạn thân của anh với anh hai, nhưng hôm đó anh hai không có mặt, một sự trùng hợp không hề nhẹ.
_ Có... có gì liên quan với nhau hả?
Nam Phong lắp bắp nhìn Vũ Tuyết Nhi như thám tử, anh là muốn giấu luôn chuyện này đến lúc xuống mồ nha! Vũ Tuyết Nhi nhìn Nam Phong với ánh mắt mờ ám, lên tiếng hỏi:
_ Có phải mọi chuyện là do mọi người sắp đặt?
_ Sắp đặt gì chứ? Có phải em hiểu lầm gì không?
_ Hiểu lầm? Không phải sắp xếp thì tại sao anh hai và ba mẹ em lại có thể giao đứa con gái duy nhất cho anh chứ? Trần Ngọc Liên hôm đấy cũng chẳng ngăn cản em với cả anh trai cậu ấy cũng ở đó mà chẳng nói tiếng nào!
_ Bảo bối, chuyện này anh có thể giải thích, mọi chuyện không như em nghĩ đâu.
_ Giải thích? Vậy anh giải thích em nghe.
Nam Phong ngây người ra một lúc rồi mới cất tiếng nói:
_ Sau khi em chia tay, Trần Ngọc Liên gọi điện cho bọn anh báo tình hình. Rồi đưa em đến quán bar cũng là chủ ý của bạn em. Vũ Minh không đến là do không muốn bị em phát hiện ra. Bọn anh chỉ muốn gây sự chú ý với em nhưng không ngờ em lại chủ động nói ra chuyện kết hôn, anh chỉ bắt lấy thời cơ thôi.
_ Vậy em là người tự chui đầu vào rọ? Em tự mắc bẫy?
_ Ừm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.