Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 21

LyPhng3

07/06/2016

Chap 21

Ngày hôm sau…

– Á… đi ra – nó lập tức thét lên – Anh làm gì ở trên giường của tôi.

Hắn đang ngủ thì liền bị đạp xuống giường mà không hiểu trời trăng gì cả. Hắn dụi mắt cho tỉnh rồi với đầu tóc rối bù hắn mắt nhắm mắt mở hỏi nó:

– Sáng ra cô bị gì thế hả?

– Tôi phải hỏi anh câu đó mới đúng, sao anh lại ngủ trên giường tôi.

Lần này hắn tỉnh hẳn, nó đang giả vờ sao:

– Cô quá đnag vừa phải thôi chứ. Hôm qua thì cầu xin bây giờ thì trả ơn thế hả?

Hắn không nói nhiều, liền đi vào phòng tắm. Nó bây giờ mới nhận ra. tối hôm qua… Thôi chết, phải xin lỗi thôi. Thế là nó phóng thẳng đến nhà tắm, đẩy của đi vào với vẻ mặt hối lỗi, còn hắn:

– Cô vào đây bằng cách nào?

– Anh đâu có khóa cửa.

Cứng họng, hắn đành quay người nhìn chiếc gương trước mặt, vờ thế thôi, chứ người hắn đang nhìn là nó. Nó đang cúi mặt xuống nền rồi lẩm bẩm:

– Tôi xin lỗi.

– Cái gì…

– Xin lỗi…

– Không nghe rõ.

– XIN LỖI – Nó thét lên.

Hắn nhăn mặt và tặng ngay vào miệng nó bót đánh răng kèm theo câu chế diễu:

– Đánh răng đi, hôi quá.



Rồi hắn đứng ngay bên cạnh nó, nó đưa tay lên đánh răng và nhẻo miệng cười không quên một nụ cười mãn nguyện. Sáng tốt lành nhé.

Trên đường đến trường, qua mỗi con ngõ là nó cứ lén lút, hắn đi trước một cách tỉnh bơ không thèm màng đến nó, cả quãng đường chỉ có những dòng tin nhắn:

” Có ai ở đó không?” – nó gửi tin nhắn

” Không” – hắn trả lời chỉ có thế.

Tiết 1…Tiết 2… mọi thứ trôi qua an toàn. Nhưng cũng trong hai tiết đó, cả hắn và Seho đều thấy có gì đó rất lạ ở nó, ó không bình tĩnh được giây phút nào. Giai lao tiết này, Dara quay người xuống hỏi:

– Sao mà bồ sợ thế?

– Có chuyện gấp lắm, tớ đang sợ chết đi được, mong là chị ấy không biết tớ đang học ở đây.

– Ai cơ – Dara nhăn mặt lên.

Nhưng cũng là lúc tiếng chuông vào lớp. Cô giáo đi vào từ ngoài cửa, tiếng gót nện xuống sàn lạnh tanh như băng, làm nó cứ liên tưởng đến Bà La Sát.

Ngoài cổng trường…

Một chiếc xe mui trần đỏ tấp vào lề đường, chiếc gót đen cao 15 phân lộ ra, sau đó là một thân hình ”không thể từ chối” được bó sát trong bộ váy đen dài đến đầu gối, khoác một chiếc áo khoác lửng rất sành điệu, tay đeo nhẫn đen…khỏng thể tả nổi, cô ấy mang vẻ đẹp của tiên thần nhưng khoác lên vẻ đẹp thần bí của ác quỷ.

Cô đi thẳng đến khu làm việc của thầy cô. Cái trường này, nó còn không thuộc đường, nhưng cô thì khác, mọi việc đối với cô phải luôn nằm trong tầm kiểm soát. Nên một lúc sau cô đã đứng trước phòng của thầy cô, còn ở trong đó thì đang đóng bang khi nhìn thấy cái người đen toàn tập ở trước cửa. Cô nhà ta mấp máy đôi môi đỏ( may quá, vẫn còn chỗ khác màu):

– Tôi là Kim Huynsoong, chị gái của Kim Hisun. Cô Chuni vui lòng dẫn tôi đến gặp cô bé.

– Hả? – Cô Chuni không khỏi bàng hoàng kho bị nhắc tên bởi một người xa lạ.

– Thế chẳng phải cô là cô giáo chủ nhiệm của nó sao?

– À vâng, đợi tôi một lát.

Cô Chuni đứng dậy và dẫn đường cho cô ta. Đi qua các lớp, ai cũng trầm trồ về thân hình của cô ta.

Đến trước cửa lớp, vì đứng ở ngoài, nên chỉ có thằng đang làm bài trên bảng với thầy giáo mới thấy được và họ đã bị đơ, thằng đó còn làm rơi cả phần lẫn sách. Nó ngẩn lên nhìn cảnh vật thì biết chuyện không hay đang đến, sẵn sàng thôi…



– Kim Hisun. – Một giọng kéo dài đến lạnh cả sống lưng, nó đến phải nắm chặt quyển vở trên tay và nhăn mặt đứng lên:

– Vâng ạ.

– Ra đây đi.

Nó đang đi ra thì cô còn nói thêm:

– Cậu Jihun, đi theo tôi, không phiền chứ.

– Chị hai à… – Nó cắt lời, nhưng khi nhìn thấy cặp mắt diều hâu của chị, nó im bặt.

Cả hai đi ra ngoài theo sau bà ” chị hai” của nó, hắn lẩm bẩm nói:

– Ai thế?

– nói anh cũng không biết đâu, im lặng mà đi đi.

– Nó còn chưa nói ra sao?

Cô ấy cất tiếng làm cả hai đang đi liền đứng khựng lại, hắn quay laijn lắc đầu với cô, bà chị thỏ dài ra rồi nói:

– Tôi là chị gái của Hisun, tạm cứ thế đi.

Rồi cô vượt lên đi trước để lại phía sau lời cãi nhau:

– sao cô không nói với tôi là cô có chị gái?

– Nói ra thì anh giúp được gì?

– sao tôi phải giúp, chị cô mà? – Hắn ngẩn mặt ngạc nhiên.

– Người chị thiên thần, áo giáp của ác quỷ bên trong.

– Sao cô sợ chị mình thế

– Không biết gì thì đừng có nói. – Nó thét lên rồi đi trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook