Chương 55
LyPhng3
23/06/2016
Hắn lập tức chạy đi mà không thay đồ, nước mắt hắn rào ra khi nào
không hay, chuyện này là sao chứ? Nó đã hứa là sẽ xem hắn đấu trận này
mà, nó còn hứa nếu hắn thắng thì sẽ đãi hắn đi ăn kia mà… Đúng là đồ
không giữ lời… Đồ đáng ghét…
Khi hắn chạy đến nơi thì thấy Seho, Dara và cả Zin đã ở đấy, hắn nhìn nó nằm bất động trên giường, bên cạnh là nhiều loại dây và máy. Hắn đi đến gần nó và quỳ rụp bên cạnh giường:
– Chuyện này là sao hả?…. Hisun…
Seho lại gần và đặt tay lên vai hắn, cậu an ủi:
– Hisun không sao đâu, cô ấy chỉ nằm đấy thôi. Cậu ấy ổn rồi.
– Có chuyện gì đã xảy ra vậy? – Hắn nức nở hỏi Seho.
– Mình không biết, có lẽ là cậu ấy ngã trên bậc thang. À… – Rồi cậu ấy lấy ra chiếc điện thoại của nó đưa cho hắn – Mình nghĩ cái này là của cậu ấy.
Hắn nhận lấy điện thoại từ tay anh. Seho không muốn làm phiền hắn nên đã đưa hai cô gái còn lại ra khỏi phòng, Dara lập tức nói với Seho:
– Sao cậu không nói với cậu ấy là Hisun bị mất trí nhớ chứ?
– Sao tớ có thể?! Jihun đang rất suy sụp. Mình không thể cứ thế mà nói được. – Seho cũng cãi lại.
– Mình đã gọi cho chị gái cậu ấy rồi, có lẽ họ sẽ đến sớm – Zin nói để cắt đứt việc cãi nhau của hai người kia lại.
Lại nói đến hắn, nước mắt đầm đìa mà đọc tin nhắn, tất cả là do hắn, nếu hắn không bảo nó chạy xuống thật nhanh thì nó sẽ không bị vấp ngã đến nông nỗi này. Hắn cầm lấy tay của nó và đưa kề môi mình mà thủ thỉ:
– Cậu làm sao thế? Tỉnh lại đi… Đừng làm tôi sợ, tôi…xin lỗi khi không thể bảo vệ cho cậu. Tôi thật vô dụng…
Cả đêm đó, hắn không về mà chỉ ở bệnh viện bên cạnh nó, Seho và hai người bạn còn lại cũng không nỡ bỏ về mặc dù mắt đã ríu cả lên. Dara đến bên hắn và nói:
– Cậu hãy về đi, cậu đã mệt cả buổi chiều rồi. Để cậu ấy cho mình chăm sóc cũng được.
– Không, sao mình có thể khi cậu ấy vẫn còn ở đây kia chứ? – Hắn đáp lại
– Dara đúng đấy, ngày mai cậu hãy quay lại. Để mình lo cho. – Seho cũng trấn an hắn.
Hắn nghe vậy, trong người thực sự cũng đã mệt rồi nên mệt mỏi giao nó cho Seho và liền bỏ đi. Hắn về nhà tắm rửa và đánh một giấc để lấy lại sức, nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn đã khóc một trận thật đã đời, cứ khóc thét lên như một đứa trẻ…
Trong bệnh viện thì Dara đã về trước vì cô ấy ngày mai phải đi học và tổng kết cho buổi thi đấu. Zin và Seho thì ở lại, Seho đã ngủ gục đầu bên cạnh giường của nó. Zin thì không thể yên được, bây giờ chỉ còn mình cô thì không thể cứ thế mà ngủ được. Cô ngồi trên ghế bấm điện thoại, nhưng điện thoại cũng đã hết pin.
Cô đi lại hai ba vòng trong phòng rồi đi đến chỗ Seho đang nằm. Cô khẽ đưa tay lên định vuốt tóc cậu ấy nhưng lại rụt tay lại vì sợ sẽ đánh thức cậu ấy. Rồi cô thấy mình thật đáng thương, cô giống hệt chị gái mình, mong muốn tình yêu của một người nhưng người đó lại đem tình yêu dành cho người khác… Họ cứ bảo rằng nhà giàu sẽ hạnh phúc nhưng nếu thiếu đi tình yêu như cô và chị cô thì có thể cho là hạnh phúc được không? Cô tủi thân nên khóc lúc nào không hay, nước mắt còn chảy giọt xuống khủy tay của Seho. Cô cũng bất giác giật mình đưa tay lau nước mắt và chạy ra ngoài.
Cô không biết rằng… Seho chưa ngủ…
Hôm sau…
Hắn đến bệnh viện sớm, Seho và Zin thì đã đi về, hắn không đi học vì hắn chăm sóc nó…
Đến trường, mọi người trong lớp nhốn nháo về vụ việc nó bị ngã trên cầu thang, Ina nghe thoáng qua thì liền lo lắng hỏi:
– Có chuyện gì với Hisun sao?
– À, cô bé lớp dưới phát hiện cậu ấy bị ngã trên bậc thang, máu chảy nhiều, nghe nói còn bị mất trí nhớ vì va quá mạnh.
” Thì ra vậy. Không ai biết mình làm rồi. Yên tâm..” – Ina suy nghĩ trong lòng rồi cười thầm.
Đến chiều thì gia đình nó đến, hắn muốn trấn an mọi người nên cũng nói nó không sao. Papa và Mama nó lo lắng cho nó nhiều lắm, nhất là chị gái của nó. Bà chị có lần nói:
– Con thấy vụ này có uẩn khúc, cứ như là không phải do con bé tự ngã.
Nhưng không có gì có thể xác minh nên không ai tin được. Rồi cả lớp nó đại diện một số bạn đến thăm nó, trong đó có cả Ina. Cô còn đại diện cầm cả hoa để đến. Nhưng khi nhìn thấy nó nằm bất tỉnh trên giường cô hơi hoảng loạn vì không thể ngờ nó sẽ đến nông nỗi này, Nhưng với khả năng diễn xuất cô đã qua được mặt mọi người, kể cả Bà la sát, cho dù cô có hơi thấy lạ khi Ina lập tức biến sắc lúc nhìn thấy nó.
Một tuần trôi qua… nhưng nó không có động tĩnh gì, còn hắn thì vẫn đến thăm nó đều đều và mong người đầu tiên nó nhìn thấy khi mở mắt là hắn, không phải chỉ thăm đâu, mà lúc nào cũng nói chuyện với nó, kể những câu chuyện mà hắn gặp phải và cả những lúc khóc vì thấy nó nằm bất động mà không đáp lại.
Seho, Zin và Dara cũng thay nhau đến chăm sóc cho nó, nhiều lần Zin thấy Seho lau mặt cho nó, hơi ngu ngơ nhưng cô ước đó là mình và lại nhiều khi, cô chạy ra khỏi phòng và đi vào nhà vệ sinh để kìm nén cơn nấc lên vì khóc khi nhìn những hành động âu yếm mà Nó nhận được từ Seho… Cô ghen, đúng là phải như thế, nhưng không có nghĩa cô giận nó. Bởi lẽ, nó không sai…
Cho đến một buổi chiều…
Hắn đang ở trong phòng và đang lau mặt cho nó, hắn lại kể về những kỉ niệm mà hắn và nó từng trải qua, rồi lại bật cười một mình, thỉnh thoảng cũng hỏi nó:
– cậu vẫn còn nhớ chứ?
Bỗng hắn sực nhớ là phải đến lấy thuốc cho nó, nhưng khi đang định ra khỏi phòng thì hắn quay lại và đặt một nụ hôn lên trán nó. Hắn mỉm nhẹ môi và mở cửa bỏ đi…. Và để lại nó, với ngón tay đã có chút động tĩnh, cùng lúc đó nhịp tim tăng lên một nhịp…
Hắn trở lại với toa thuốc trên tay, hắn nhìn tờ giấy một lúc rồi nói:
– Chà, đến giờ uống thuốc rồi…
Nhưng cũng ngay lúc đó, Seho đẩy cửa xuất hiện. Thấy hắn cầm trên tay thuốc thì cậu hỏi:
– Định cho cậu ấy uống thuốc à?
– Ừ – Hắn vừa nói vừa đi đến bình đựng nước.
Nhưng đúng là bất cẩn mà, đã hết nước rồi, hắn chán nản đặt ly xuống rồi quay lại nói với Seho:
– Mình đi lấy nước đây, cậu ở lại nhé.
– Ok, cứ yên tâm – Seho đáp lại.
Hắn nghe vậy thì yên tâm bỏ đi, không biết rằng cậu đã bỏ lỡ…
|A
(Còn tiếp)
Khi hắn chạy đến nơi thì thấy Seho, Dara và cả Zin đã ở đấy, hắn nhìn nó nằm bất động trên giường, bên cạnh là nhiều loại dây và máy. Hắn đi đến gần nó và quỳ rụp bên cạnh giường:
– Chuyện này là sao hả?…. Hisun…
Seho lại gần và đặt tay lên vai hắn, cậu an ủi:
– Hisun không sao đâu, cô ấy chỉ nằm đấy thôi. Cậu ấy ổn rồi.
– Có chuyện gì đã xảy ra vậy? – Hắn nức nở hỏi Seho.
– Mình không biết, có lẽ là cậu ấy ngã trên bậc thang. À… – Rồi cậu ấy lấy ra chiếc điện thoại của nó đưa cho hắn – Mình nghĩ cái này là của cậu ấy.
Hắn nhận lấy điện thoại từ tay anh. Seho không muốn làm phiền hắn nên đã đưa hai cô gái còn lại ra khỏi phòng, Dara lập tức nói với Seho:
– Sao cậu không nói với cậu ấy là Hisun bị mất trí nhớ chứ?
– Sao tớ có thể?! Jihun đang rất suy sụp. Mình không thể cứ thế mà nói được. – Seho cũng cãi lại.
– Mình đã gọi cho chị gái cậu ấy rồi, có lẽ họ sẽ đến sớm – Zin nói để cắt đứt việc cãi nhau của hai người kia lại.
Lại nói đến hắn, nước mắt đầm đìa mà đọc tin nhắn, tất cả là do hắn, nếu hắn không bảo nó chạy xuống thật nhanh thì nó sẽ không bị vấp ngã đến nông nỗi này. Hắn cầm lấy tay của nó và đưa kề môi mình mà thủ thỉ:
– Cậu làm sao thế? Tỉnh lại đi… Đừng làm tôi sợ, tôi…xin lỗi khi không thể bảo vệ cho cậu. Tôi thật vô dụng…
Cả đêm đó, hắn không về mà chỉ ở bệnh viện bên cạnh nó, Seho và hai người bạn còn lại cũng không nỡ bỏ về mặc dù mắt đã ríu cả lên. Dara đến bên hắn và nói:
– Cậu hãy về đi, cậu đã mệt cả buổi chiều rồi. Để cậu ấy cho mình chăm sóc cũng được.
– Không, sao mình có thể khi cậu ấy vẫn còn ở đây kia chứ? – Hắn đáp lại
– Dara đúng đấy, ngày mai cậu hãy quay lại. Để mình lo cho. – Seho cũng trấn an hắn.
Hắn nghe vậy, trong người thực sự cũng đã mệt rồi nên mệt mỏi giao nó cho Seho và liền bỏ đi. Hắn về nhà tắm rửa và đánh một giấc để lấy lại sức, nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn đã khóc một trận thật đã đời, cứ khóc thét lên như một đứa trẻ…
Trong bệnh viện thì Dara đã về trước vì cô ấy ngày mai phải đi học và tổng kết cho buổi thi đấu. Zin và Seho thì ở lại, Seho đã ngủ gục đầu bên cạnh giường của nó. Zin thì không thể yên được, bây giờ chỉ còn mình cô thì không thể cứ thế mà ngủ được. Cô ngồi trên ghế bấm điện thoại, nhưng điện thoại cũng đã hết pin.
Cô đi lại hai ba vòng trong phòng rồi đi đến chỗ Seho đang nằm. Cô khẽ đưa tay lên định vuốt tóc cậu ấy nhưng lại rụt tay lại vì sợ sẽ đánh thức cậu ấy. Rồi cô thấy mình thật đáng thương, cô giống hệt chị gái mình, mong muốn tình yêu của một người nhưng người đó lại đem tình yêu dành cho người khác… Họ cứ bảo rằng nhà giàu sẽ hạnh phúc nhưng nếu thiếu đi tình yêu như cô và chị cô thì có thể cho là hạnh phúc được không? Cô tủi thân nên khóc lúc nào không hay, nước mắt còn chảy giọt xuống khủy tay của Seho. Cô cũng bất giác giật mình đưa tay lau nước mắt và chạy ra ngoài.
Cô không biết rằng… Seho chưa ngủ…
Hôm sau…
Hắn đến bệnh viện sớm, Seho và Zin thì đã đi về, hắn không đi học vì hắn chăm sóc nó…
Đến trường, mọi người trong lớp nhốn nháo về vụ việc nó bị ngã trên cầu thang, Ina nghe thoáng qua thì liền lo lắng hỏi:
– Có chuyện gì với Hisun sao?
– À, cô bé lớp dưới phát hiện cậu ấy bị ngã trên bậc thang, máu chảy nhiều, nghe nói còn bị mất trí nhớ vì va quá mạnh.
” Thì ra vậy. Không ai biết mình làm rồi. Yên tâm..” – Ina suy nghĩ trong lòng rồi cười thầm.
Đến chiều thì gia đình nó đến, hắn muốn trấn an mọi người nên cũng nói nó không sao. Papa và Mama nó lo lắng cho nó nhiều lắm, nhất là chị gái của nó. Bà chị có lần nói:
– Con thấy vụ này có uẩn khúc, cứ như là không phải do con bé tự ngã.
Nhưng không có gì có thể xác minh nên không ai tin được. Rồi cả lớp nó đại diện một số bạn đến thăm nó, trong đó có cả Ina. Cô còn đại diện cầm cả hoa để đến. Nhưng khi nhìn thấy nó nằm bất tỉnh trên giường cô hơi hoảng loạn vì không thể ngờ nó sẽ đến nông nỗi này, Nhưng với khả năng diễn xuất cô đã qua được mặt mọi người, kể cả Bà la sát, cho dù cô có hơi thấy lạ khi Ina lập tức biến sắc lúc nhìn thấy nó.
Một tuần trôi qua… nhưng nó không có động tĩnh gì, còn hắn thì vẫn đến thăm nó đều đều và mong người đầu tiên nó nhìn thấy khi mở mắt là hắn, không phải chỉ thăm đâu, mà lúc nào cũng nói chuyện với nó, kể những câu chuyện mà hắn gặp phải và cả những lúc khóc vì thấy nó nằm bất động mà không đáp lại.
Seho, Zin và Dara cũng thay nhau đến chăm sóc cho nó, nhiều lần Zin thấy Seho lau mặt cho nó, hơi ngu ngơ nhưng cô ước đó là mình và lại nhiều khi, cô chạy ra khỏi phòng và đi vào nhà vệ sinh để kìm nén cơn nấc lên vì khóc khi nhìn những hành động âu yếm mà Nó nhận được từ Seho… Cô ghen, đúng là phải như thế, nhưng không có nghĩa cô giận nó. Bởi lẽ, nó không sai…
Cho đến một buổi chiều…
Hắn đang ở trong phòng và đang lau mặt cho nó, hắn lại kể về những kỉ niệm mà hắn và nó từng trải qua, rồi lại bật cười một mình, thỉnh thoảng cũng hỏi nó:
– cậu vẫn còn nhớ chứ?
Bỗng hắn sực nhớ là phải đến lấy thuốc cho nó, nhưng khi đang định ra khỏi phòng thì hắn quay lại và đặt một nụ hôn lên trán nó. Hắn mỉm nhẹ môi và mở cửa bỏ đi…. Và để lại nó, với ngón tay đã có chút động tĩnh, cùng lúc đó nhịp tim tăng lên một nhịp…
Hắn trở lại với toa thuốc trên tay, hắn nhìn tờ giấy một lúc rồi nói:
– Chà, đến giờ uống thuốc rồi…
Nhưng cũng ngay lúc đó, Seho đẩy cửa xuất hiện. Thấy hắn cầm trên tay thuốc thì cậu hỏi:
– Định cho cậu ấy uống thuốc à?
– Ừ – Hắn vừa nói vừa đi đến bình đựng nước.
Nhưng đúng là bất cẩn mà, đã hết nước rồi, hắn chán nản đặt ly xuống rồi quay lại nói với Seho:
– Mình đi lấy nước đây, cậu ở lại nhé.
– Ok, cứ yên tâm – Seho đáp lại.
Hắn nghe vậy thì yên tâm bỏ đi, không biết rằng cậu đã bỏ lỡ…
|A
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.