Chương 3: !!!Cái chết lạ!!!
Thảo Nhi
06/06/2013
Nó lo lắng gọi thêm lần nữa...và rốt cuộc
cũng có người nhấc máy.Nó thở phù nhẹ nhõm nhưng...Người nghe máy không
phải ba nó mà là giọng của 1 người đàn ông lạ...
- A lô, cho hỏi ai ở đầu dây đó ạ. - Nó sửng sốt hỏi.
- Cháu có phải con của ông Trịnh Khánh An không vậy. - Người đó hỏi.
- Dạ vâng phải ạ. Mà sao chú biết được tên ba cháu vậy? - Nó tròn xoe mắt.
- Trong CMT, cháu tới ngay bệnh viện thành phố nhé.
- Sao ạ?
- Chiếc xe đó bị 1 chiếc ô tô lạ đâm vào và bị lật rồi. May là có người dân ở đây cứu giúp đó. Họ đưa mấy người trong xe đến bệnh viện đó. Nhưng không kịp nữa rồi. Họ đã tắt thở trong lúc bác sĩ điều trị.Thôi cháu đến đây nhận xác nhanh nhé.
- Thật sao?- Nó hét lên. Rồi ngất đi. Cũng may mà cuộc đồi thoại của nó và người đó có cô Kiều và chú Phong vào bệnh viện. Và cũng đến đó để...nhận xác người nhà nó về.
Trong khi nó còn đang hôn mê, bất tỉnh thì những người hàng xóm tốt bụng đã lo xong đám tang cho họ rồi.
1 đám tang u sầu...4 người chết...không có nó...
3 ngày hôn mê, cuối cùng thì nó cũng tỉnh dậy. Cảm thấy choáng váng. Còn đang mơ màng, chưa nhớ ra được điều gì hết. Như 1 thói quen nó lại đưa ray lên cổ, tìm sợi dây chuyền và...thở phù...1 lúc sau nó mới nhớ ra được chuyện tồi tệ đang xảy ra với mình. Đôi mắt đỏ hoe và ngấn lệ.
- Cháu tỉnh rồi à. - Cô Kiều và chú Phong chạy vào.
- Họ...họ...chết...rồi...sao? - Nó nấc lên.
- Thôi nào Nhím, cháu là người cứng rắn mạnh mẽ cơ mà, đừng để người khác thấy cảnh này chứ. - Cô Kiều vỗ về nó, nói thế nhưng cô biết chắc là không được rồi. Làm sao mà không khóc khi phải chịu đựng 1 cú sock lớn như thế chứ.
- Nhưng...giờ, Cháu...chẳng còn ai cả. Mọi người...ba...mẹ...ông bà...và cả anh Hai nữa, mọi người bỏ cháu đi hết rồi.
Cũng đúng thôi. Nó sẽ gục ngã. Một cú sock quá lớn. Dù cứng rắn đến đâu thì con người bé nhỏ như nó cũng phải gục.
- Cô biết...cô biết rồi...cháu đừng khóc nữa mà. - Cô ôm nó vào lòng.
Rồi một tuần sau, khi từ bệnh viện trở về....
- A lô, cho hỏi ai ở đầu dây đó ạ. - Nó sửng sốt hỏi.
- Cháu có phải con của ông Trịnh Khánh An không vậy. - Người đó hỏi.
- Dạ vâng phải ạ. Mà sao chú biết được tên ba cháu vậy? - Nó tròn xoe mắt.
- Trong CMT, cháu tới ngay bệnh viện thành phố nhé.
- Sao ạ?
- Chiếc xe đó bị 1 chiếc ô tô lạ đâm vào và bị lật rồi. May là có người dân ở đây cứu giúp đó. Họ đưa mấy người trong xe đến bệnh viện đó. Nhưng không kịp nữa rồi. Họ đã tắt thở trong lúc bác sĩ điều trị.Thôi cháu đến đây nhận xác nhanh nhé.
- Thật sao?- Nó hét lên. Rồi ngất đi. Cũng may mà cuộc đồi thoại của nó và người đó có cô Kiều và chú Phong vào bệnh viện. Và cũng đến đó để...nhận xác người nhà nó về.
Trong khi nó còn đang hôn mê, bất tỉnh thì những người hàng xóm tốt bụng đã lo xong đám tang cho họ rồi.
1 đám tang u sầu...4 người chết...không có nó...
3 ngày hôn mê, cuối cùng thì nó cũng tỉnh dậy. Cảm thấy choáng váng. Còn đang mơ màng, chưa nhớ ra được điều gì hết. Như 1 thói quen nó lại đưa ray lên cổ, tìm sợi dây chuyền và...thở phù...1 lúc sau nó mới nhớ ra được chuyện tồi tệ đang xảy ra với mình. Đôi mắt đỏ hoe và ngấn lệ.
- Cháu tỉnh rồi à. - Cô Kiều và chú Phong chạy vào.
- Họ...họ...chết...rồi...sao? - Nó nấc lên.
- Thôi nào Nhím, cháu là người cứng rắn mạnh mẽ cơ mà, đừng để người khác thấy cảnh này chứ. - Cô Kiều vỗ về nó, nói thế nhưng cô biết chắc là không được rồi. Làm sao mà không khóc khi phải chịu đựng 1 cú sock lớn như thế chứ.
- Nhưng...giờ, Cháu...chẳng còn ai cả. Mọi người...ba...mẹ...ông bà...và cả anh Hai nữa, mọi người bỏ cháu đi hết rồi.
Cũng đúng thôi. Nó sẽ gục ngã. Một cú sock quá lớn. Dù cứng rắn đến đâu thì con người bé nhỏ như nó cũng phải gục.
- Cô biết...cô biết rồi...cháu đừng khóc nữa mà. - Cô ôm nó vào lòng.
Rồi một tuần sau, khi từ bệnh viện trở về....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.