Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Chương 37: Chương 37

Thảo Nhi

06/06/2013

Nó ngạc nhiên, nhìn Duy. Tại sao cậu lại có thể tự tin đến thế chứ. Là 1 câu hỏi nhưng lại ẩn chứa luôn câu trả. Nếu câu trả lời của nó là không thì cậu sẽ ngượng mà chết mất. Nó im lặng, không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười rồi gật đầu thôi.

- Oh yeah! My love – Duy hét lên rồi nhảy cẫng lên, nhìn cái điệu bộ vui mừng đó của Duy mà nó cũng phì cười. Trông cậu thật trẻ con.

Có được nó Duy vui như thế sao? Nhưng liệu nó có thể hoàn toàn vui vẻ khi ở bên cạnh Duy? Để có được niềm vui đó, nó phải để cho Vương phải buồn. Nhưng mà, nó cũng đâu có muốn thế. Nó vẫn nghĩ rằng, tình cảm mà Vương dành cho nó đơn giản chỉ vì muốn giữ chân nó ở lại cái nhà này mà thôi.

Còn Duy, cậu vui mừng phải biết. Cậu đã chờ quá lâu rồi để có được những phút giây này, đã quá lâu để được nghe câu đồng ý từ chính miệng nó phát ra. Với cậu, nó là tất cả. được làm bạn trai của nó, với cậu, chẳng còn gì sung sướng hơn. Nhìn thấy cậu vui mừng thế, cậu còn vui hơn nó gấp bội.

Cậu chạy lại chỗ nó ngồi, nắm nhẹ lấy tay nó, đặt trước ngực cậu.

- Thấy nó đập không? - Cậu hỏi

- Thấy gì đâu? – Nó không hiểu ý.

- Thấy tim Duy đập không?

Nghe cậu nói mà nó không thể nhịn cười. Nhìn cánh tay cậu cầm tay nó. Nó đám yêu cậu 1 phát.

- Ôi, Duy ơi là Duy. Tim nằm bên trái nhưng cậu đặt tay Ly bên phải mà.

- Hả?

Duy nhìn lại, đúng là cậu đã đặt nhầm chỗ.

Cậu ngại ngùng nhìn nó, đúng là cậu nhầm thật. Cậu đặt lại đúng chỗ.

- Giờ thì thấy nó đập chứ?

- Ukm, thấy rồi.

- Nó đập vì vui đấy.

- Vậy sao?

- Ukm, được làm bạn trai của Ly, vui thế còn gì.

- ….

- Chắc nay ngủ hơi bị ngon đây.

- … - Nó im lặng, chỉ biết mỉm cười thôi. Nó chẳng biết nói gì nữa.

- À Ly này!

- Hở? Sao Duy?

- Duy đã là bạn trai của Ly rồi, không lẽ vẫn còn xưng cậu - tớ sao?

Nó nhún vai

- Chứ sao?

- Không được, không được. – Cậu lắc đầu. – Phải xưng anh – em chứ?

- H0h0, cái gì mà anh em chứ, Ly với Duy bằng tuổi, sao gọi kiểu đó được.

Duy lại nắm chặt tay nó hơn, nhìn thẳng vào mắt nó, ánh mắt long lanh, Duy chớp chớp mắt.

- Đi mà, năn nỉ á. Pờ liiiiiii. – Nhìn điệu bộ phụng phịu của cậu mà nó không thể nhịn cười.

- A, Ly cười rồi kìa. Vậy coi như là đồng ý nhá.

Nó cũng bó tay với cậu luôn. Nó đỏ mặt, ngại ngùng, rồi gật đầu cái rụp.

- Oh, yeah yeah.

Duy lại nhảy cẫng lên.

Rồi như sực nhớ ra điều gì, cậu đứng lại, nhìn đồng hồ.

- 9 rưỡi rồi, anh phải về rồi. Bye bye em iu nhá.

Duy nói rồi hun cái chụt 1 phát rõ to rồi chạy đi mất, khiến nó không kịp trở tay, nó ngượng . 2 má ửng hồng, trông thật xinh.

Nó trở về phòng bỏ lại 1 ánh mắt. Anh đã đứng ở đó từ lâu, và đã thấy hết những gì từ nãy tới giờ. Anh nhíu mày, khó chịu với những gì vừa thấy được.

- Thú vị đấy.

Duy phóng như bay về nhà, còn nó, trở về phòng. Trên đầu nó bây giờ cứ như là có pháo hoa đang nổ vậy.

Vừa đi vô phòng, lại vừa nhớ lại cái hôn của Duy, nó cứ cười hí ha hí hửng 1 mình khiến mấy người giúp việc tưởng nó có vấn đề.

- Ê, chúng mày, tiểu thư nhà mình bị làm sao vậy nhỉ? – Ng`1 nói, chỉ tay về phía nó.

- Sao mà bọn tao biết được, chắc là đang có chuyện gì rồi. – Ng`2 nói.

- Nhìn thế kia, chắc chắn là đang yêu rồi, à mà nãy thấy tiểu thư với cậu Duy ở sân thường đấy. – Ng`3 nói.

- Oh, thế à. – Ng` 1,2 ngạc nhiên.

- Thôi thôi, xin mấy bà, ngồi nói lung tung rồi mạng họa vào thân đấy, mau dọn dẹp rồi đi ngủ thôi. – Ng` 4

chen vào.

- ừ, ừ. – Đám người giải tán,



Nó trở lại phòng, ngồi trên giường, lôi cái laptop ra lướt web tí. Cô mỏi người, dang tay ra, nằm ngả về phía sau. Thế là đụng phải cái con thỏ bông mà cô bạn tên Ly tặng cho.

Nó ấn nhẹ vào ngực con thỏ, nghe lại cái bản nhạc đó. 1 bản tình ca không lời, buồn. Lòng nó bồi hồi, nhớ lại người bạn của mình. Thật khó khăn để liên lạc được với cô ấy. Nó buồn buồn, ngồi dậy nhìn vào cái laptop.

“ Đã có phiên bản yahoo messenger mới…”(trang vn.yahoo.com)

Nó nhìn dòng quảng cáo.

- A! đúng rồi! – Nó sực nhớ ra 1 điều. – Mài yà hú hù hu….. – Nó nhảy lên vì sung sướng

Nó ngồi xuống, lao đầu ngay vào yahoo. Bây giờ là gần 10h tối, thì ở bên ấy là gần 10h sáng, nếu nó không

nhầm thì bây giờ đang là giờ học Tin.

- A! Online kìa.

Nó vui mừng, mỉm cười, nhìn cái nick sáng của Ly. Hôm được nghỉ học, chính nó là người đã nghĩ ra cái cách

liên lạc với nhau bằng cái yahoo này. 2 người đã lập 2 tài khoản, add nick nhau, chỉ 2 người thôi. Vậy mà nó

lại quên mất.

“BUZZ

Tran_LyLy: A, onl a`.

Trjnh_LyLy: Ukm. Dag hoc tjn a`?

Tran_LyLy: Ukm. Sao? Ben do the nao` oy`?

Trjnh_LyLy: Good het. Moj ng` con` mo? ca? 1 bua~ tiec chao` mung` Ly a’

Tran_LyLy: Z ha? Suong’ nghen.

Trjnh_LyLy: Ukm, con` dc dy choj nua chu’, suong’ thjet

Tran_LyLy: The’ a`, z con` chuyen a chang` Duy kja sao?”

Nó giật mình, nó quên mất là mình đã kể câu chuyện tình của mình cho Ly nghe.

“Trjnh_LyLy: A`, dong` y’ oy

Tran_LyLy: Z ha? Suong’ nghen. H co’ ng co’ ban traj oy kia`

Trjnh_LyLy: Dung` co’ treu tui nha

Tran_LyLy: Treu j dau

Trjnh_LyLy: Ma` con` 3` nua~ a’

Tran_LyLy: Sao?

Trjnh_LyLy: Cung~ phaj kiem’ a nao` i chu’

Tran_LyLy: Ui’ cha`. Traj pen nay` xi’ lam’. De? Khj nao` ve` VN oy tjm sau

Haha

Trjnh_LyLy: Haha.

Tran_LyLy: Thoj h het’ tiet’ oy, de? Luc’ # nc tip’ nhen.Pp

Trjnh_LyLy: Ukm Pp

Tran_LyLy đã offline.

Nó ngậm ngùi tắt máy. Chợt nhớ ra những gì ba nó nói khi nãy mà nó hồi hộp, suy nghĩ:



- Ly này

- Dạ.

- Ba mẹ còn 1 bất ngờ cho con đấy.

- thật ạ? Bất ngờ gì nữa ạ.

- Ừ, vào sáng mai, khi thức dậy con sẽ thấy thôi.

- Vâng ạ.


Nó nằm xuống giường, định bụng sẽ ngủ 1 giấc đến sáng mai. Ai ngờ:

- Tin tin. – Tiếng điện thoại reo.

Nó chán nản mó ra lấy điện thoại và mở tin nhắn.

“ E ju ha? Moj xa e co ti ak, muk a laj nko e oy!”

Nó mỉm cười, còn ai có thể nhắn tin này được chứ.

“ Z ha? E dau co nko a dau?”

“ Thjet ha? Pun wa’”



“ ZZ. Co’ z muk cung~ pun`”

“ Hjhj, sao muk pun` dc nhi? Ak sang’ mai e ranh k?”

“ Lam` j?”

“Dj gap mat 3 me a”

“ Nkanh z”

“Chu’ sao nua~ E dj nha”

“ Thoj dc oy. Dj thj dj”

“ nko’ nhen, maj phải dj ak”

“ Ukm, nko oy”

“ ak, e pun ngu? Chua”

“ Oy, chac h a tka e ra la` e ngu ak”

“ukm, z e ngu? Ik. Maj a wa don’ e”

“ ukm. Pp G9”

“ G9 . Moahh.”

Nó tắt máy, lại nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

- Tin tin. – lại tiếng điện thoại reo.

Nó bật dậy, mò cái điện thoại.

- Lại gì nữa đây, còn chưa ngủ sao trời.

“ Len san tkuog dj, a co ckuyn mun ns zs e”

Số lạ, lại không phải Vương, vậy thì chỉ có Quân thôi. Giờ này anh ta vẫn chưa ngủ sao???

“ h nay` ma` con` nt ak. H e pun` ngu oy, co j de maj nc sau nka’

Dù không muốn, nhưng nó vẫn phải xưng anh em, vì đằng nào hắn ta cũng là anh trai của nó, lại hơn nó 2

tuổi.

- Tin tin.

“ k, bay h dj, a co ckuy wan trog ak”

“ met lam. K ra dau. Co j maj ns sau. Pp G9”

Nó nhắn xong tin này, thì vứt máy sang 1 bên rồi leo lên giường, tắt điện rồi ngủ ngay. Nó cũng mệt và buồn

ngủ lắm rồi…

Thấy điện phòng nó tắt thì Quân cũng không chờ nữa, cậu trỏa về phòng. Cậu cũng bó tay với tính bướng

bỉnh của nó. Thế mà nó có thể đảm nhiệm vai trò là chị Hai của Blood tốt đến thế.

Cậu biết nó lâu lắm rồi, chẳng qua là không được gặp mặt và tiếp xúc với nó thôi. Cậu cũng là thành viên

“ngầm” của Blood. Mọi chuyện nó làm cậu đều nắm bắt rất nhanh. Cậu khâm phục 1 người con gái như nó,

rất có nghị lực.

Cậu lên giường, nhắm mắt lại và ngủ………..

…..

1 tiếng…2 tiếng…3 tiếng trôi qua. Cậu trằn trọc và không thể ngủ. Cứ nhắm mắt lại là cậu lại mơ màng,

những thứ cậu không muốn nghĩ đến ại cứ hiện lên. Cậu không thể nào ngủ được.

Cậu mơ màng, hành ảnh của 1 cô bé, có đeo sợi dây chuyền đó. Nụ cười rạng rõ của cô bé, có gì đó rất

quen. Nhưng dù cố gắng cậu vẫn không thể nào nhìn mặt đứa bé đó.

Rồi khi cậu nhắm mắt lại, hình ảnh của nó lại hiện lên thật rạng rỡ. Nụ cười của nó, cái cảm giác khi ở bên nó,

khi thấy nó cười cậu cảm thấy có cái gì đó rất quen, nhưng cậu không thể nào biết hay nhớ lại được những

gì??

Cậu đã từng có ý nghĩ sẽ “hủy hoại” người con gái này. Vẻ mặt, điệu bộ trong sáng của nó đã làm cậu ngứa

mắt, Cậu nghĩ ai cũng phải xao xuyến trước vẻ đẹp của cậu, những gì cậu có và những gì cậu làm. Cậu nghĩ

nó giống những loại con gái mà cậu đã từng tiếp xúc. Và cậu tin rằng sẽ làm nó mất đi vẻ trong sáng ấy. Phải

chăng, vì con người cậu quá đen tối, vì cậu không thể như thế nên mới nghĩ như vậy.Cô đã làm anh cậu

buồn, cậu không thể để yên cho cô. Nhưng khi tiếp xúc với nó, cậu mới nghĩ là cậu đã sai, nó như thế và thật

sự như thế. Không có bất cứ 1 sự gả dối nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook