Chương 15
Thảo Nhi
20/05/2018
Thời gian trôi qua thật tẻ nhạt, thời gian ngồi trong bệnh viện khiến tôi phải tạm hoãn 1 số dự định của mình. Nhưng giờ, 1 buổi chiều thanh thản, tôi đang ngồi ở nhà. Được trở về nhà thật là hạnh phúc, không sực nức mùi ê te, mùi kháng sinh nữa mà thay vào đó là 1 mùi thoang thoảng nước xịt phòng. Nó dịu nhẹ…1 cảm giác thật thoải mái…nhưng cũng thật cô đơn.
Anh Vương vì công việc người mẫu của mình, anh phải bỏ tôi lại 1 mình và đến thành phố HCM. Bỏ lại trách nhiệm tạm thời điều hành Blood cho tôi. Khổ thân, tôi thì biết cái gì mà điều hành chứ. Haizz, cuộc đời thật là hài.
Vết thương của tôi đã gọi là lành hẳn. Không còn ảnh hưởng gì trong việc sinh hoạt của mình. Điều đó khiến anh ấy yên tâm hơn khi bỏ tôi lại như thế. Nhưng tôi đâu hẳn đã ở lại 1 mình. Còn 1 số người làm nữa mà. Nghe tin tôi về, họ mừng lắm, quấn quít lấy tôi. Họ lo lắng cho tôi lắm. Họ chẳng để cho tôi đụng lấy việc gì trong nhà cả. Điều đó nhiều lúc khiến tôi tủi thân. Ở bệnh viện, tôi đã không được làm gì. Giờ về đến nhà lại thế nữa.
Nhưng có lẽ việc học đã khiến tôi quên đi nỗi tủi thân đó. Vì nghỉ học mất mấy ngày, lượng kiến thức mất khá nhiều, tôi phỉa học bù. Bù lại những gì đã mất.
Tối hôm nay, tôi phải đến Blood. Hôm nay theo lịch Blood phải tụ họp. Híc híc, không biết phải nói gì với họ nữa. Tôi ôm đầu…
Chọn cho mình 1 bộ đồ khá đơn giản, nhưng không thiếu phần quý phái. Đơn giản, tôi sẽ làm Chị Hai!!!
Tôi hôi hộp nghĩ đến con đường tôi sẽ đi. Tim tôi đập rộn ràng. Lo lắng… Tất cả tạo thành 1 mớ hỗn độn cảm xúc của tôi. Ngồi lặng thinh trên chiếc xe ô tô nhìn ra bên ngoài. Cảnh vật trôi qua 1 cách chậm chạm, bình thản cứ như nói tôi không sao đâu cố lên vậy. Điều đó cũng khiến tôi đỡ hơn….
Chiếc xe dừng lại…Tôi bước xuống. Nhìn quanh, không có ai cả. Chắc họ vào trong hết rồi. Bác toàn đã cho xe về. Đứng ngoài cửa, tôi lưỡng lự. Không biết có nên vào hay không. Tôi đã đến đây 1 lần rồi, nhưng lần đó tôi là khác lại đi cùng với anh. Giờ tôi lại chỉ có 1 mình. Bơ vơ giữa chốn đông người. Giống 1 đứa bé lạc mẹ, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Gió bắt đầu thổi mạnh. Nếu không vào chắc tôi sẽ chết vì rét mất. Tôi đang cố hình dung chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi bước vào quán bar đó. Nhưng có phải vì quá mải mê suy nghĩ mà tôi đã không để ý đến sự tồn tại của 1 người…
Người đó khoác lên người tôi chiếc áo khoác của anh ấy.
- Sao cô chưa vào, mọi người đợi cô đấy. Ở ngoài đây, cô không thấy lạnh à.
Tôi ngoảnh lại và ngạc nhiên. Hắn chính là người mà nói tôi là “chân dài” hôm trước. Nhưng lần này trông hắn rất nghiêm túc và chẳng có gì là giễu cợt như lần trước nữa.
Tôi chẳng nói gì, lẳng lặng nhìn hắn. 1 vẻ đẹp rất thu hút. Với mái tóc nâu màu hạt dẻ. 2 mắt to và đầy hiền từ. Cái mũi cao cao,…
Tôi còn chưa nói gì thì đã bị hắn kéo vào trong…
Mọi người đang ồn ào, náo nhiệt nhưng khi thấy sự có mặt của tôi thì bỗng im bặt. Lúc này tôi thật oai nghiêm. Đứng trước bao người như vậy. Họ cúi đầu chào tôi
- Chị Hai!!!
Tôi khá lúng túng, chẳng biết làm gì cả. Nhìn sang hắn, với ánh mắt cầu cứu. Hắn như hiểu được nên đã bảo họ thôi. Và bắt đầu vào công việc. Hắn đẩy tôi lên cái sân khấu, nơi mà lần trước đến đây tôi đã hát. Vừa đi hắn vừa thủ thỉ.
- Chút nữa, cô chỉ cần tuyên bố với mọi người là do anh Vương vắng mặt, không có vấn đề gì để bàn luận cho mọi người giải tán là được rồi.
Giọng hắn hiền từ, ấm áp. Tôi chỉ còn cách răm rắp nghe theo. Đứng trước đông đảo mọi người.Tôi e dè sợ sệt. Nhưng rồi, 1 bàn tay ấm áp nắm lấy tôi. Cảm giác này quen lắm cơ, làm trước anh Vương cũng làm thế với tôi.
- Cứ bình tĩnh mà nói, không có vấn đề gì đâu.
Tôi cũng nhờ thế mà bình tĩnh hơn. Tự ti hơn. Hít 1 hơi thật dài. Thẳng thắn nói với mọi người.
- Tôi xin lỗi, do có việc bận nên anh Vương, anh Hai của mọi người đã vắng mặt, không thể tới được. Mà tôi thì chẳng biết làm gì cả. Nếu có vấn đề gì thì đợi anh ấy về rồi mọi người bàn luận sau. Giờ mọi người có thể giải tán.
Như hoàn thành xong trách nhiệm của mình, tôi bình thản bước xuống và ra về. Và tưởng mọi người cũng thế, nhưng ai ngờ…
- Đứng lại. Chị Hai đứng lại. – Tiếng chị Hai được hắn nhấn mạnh và kéo dài khiến tôi khiếp sợ.
Tôi ngoảnh lại. Vài ánh mắt đáng sợ đang hướng về tôi.
- Cô nghĩ thế là xong sao? – 1 anh chàng lên tiếng
- Chứ mọi người muốn sao nữa?
- Lần trước, chúng tôi nể cô chỉ vì có anh Vương thôi. Còn giờ thì chẳng có chuyện đó đâu. Đúng không mọi người. – Hắn la lên. Và điều đáng sợ tới, hơn nửa người nói phải.
- Cô nói đi? Cô dùng kế sách gì mà quyễn rũ được 1 người vốn có trái tim cứng như kim cương của anh Vương. – Hắn nhìn tôi. Ánh mắt đầy đe dọa, sự nghi ngờ.
- Tôi…tôi chẳng làm gì cả. Các người nghĩ ai cũng như mình chắc. – Bỗng dưng tôi lại có dũng khí dám nói lại. – Các người chỉ quen nịnh hót, có được 1 chân trong Blood là cả 1 sự cố gắng bất chính của các người. Bởi vậy, các người nghĩ tôi cũng như thế chắc.
Nhìn mọi người quanh 1 lượt. Nét mặt đã có chút biến sắc. Có lẽ họ không nghĩ tôi dám đứng lên nói lại bọn họ. Họ tưởng tôi hiền nên bắt nạt chắc. Và thật không may cho họ, tôi không hiền lành như thế. Chẳng qua là tôi không làm gì khi họ chưa động chạm gì đến tôi thôi. Còn đã đụng vào tôi là sẽ có 1 kết cục “đẹp” hết.
Tôi có biết 1 số chiêu võ do học được từ vài cuốn sách cơ bản. Cũng nhờ vậy mà tôi vận dụng rất tốt. Đã có lần tôi đánh gục 5 thằng biến thái có ý định sàm sỡ tôi.
Còn giờ tôi lại đang đối mặt với 1 số người khó ưa đây.
1 người bước đến vuốt nhẹ tóc tôi làm sởn hết tóc gáy.
- Cô bé, trông xinh đó, làm bạn gái anh nhé. Anh hứa sẽ không để em chịu thiệt đâu. – Hắn nhìn tôi, ánh mắt đầy gian xảo.
1 ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu tôi.
- Được thôi.
Anh Vương vì công việc người mẫu của mình, anh phải bỏ tôi lại 1 mình và đến thành phố HCM. Bỏ lại trách nhiệm tạm thời điều hành Blood cho tôi. Khổ thân, tôi thì biết cái gì mà điều hành chứ. Haizz, cuộc đời thật là hài.
Vết thương của tôi đã gọi là lành hẳn. Không còn ảnh hưởng gì trong việc sinh hoạt của mình. Điều đó khiến anh ấy yên tâm hơn khi bỏ tôi lại như thế. Nhưng tôi đâu hẳn đã ở lại 1 mình. Còn 1 số người làm nữa mà. Nghe tin tôi về, họ mừng lắm, quấn quít lấy tôi. Họ lo lắng cho tôi lắm. Họ chẳng để cho tôi đụng lấy việc gì trong nhà cả. Điều đó nhiều lúc khiến tôi tủi thân. Ở bệnh viện, tôi đã không được làm gì. Giờ về đến nhà lại thế nữa.
Nhưng có lẽ việc học đã khiến tôi quên đi nỗi tủi thân đó. Vì nghỉ học mất mấy ngày, lượng kiến thức mất khá nhiều, tôi phỉa học bù. Bù lại những gì đã mất.
Tối hôm nay, tôi phải đến Blood. Hôm nay theo lịch Blood phải tụ họp. Híc híc, không biết phải nói gì với họ nữa. Tôi ôm đầu…
Chọn cho mình 1 bộ đồ khá đơn giản, nhưng không thiếu phần quý phái. Đơn giản, tôi sẽ làm Chị Hai!!!
Tôi hôi hộp nghĩ đến con đường tôi sẽ đi. Tim tôi đập rộn ràng. Lo lắng… Tất cả tạo thành 1 mớ hỗn độn cảm xúc của tôi. Ngồi lặng thinh trên chiếc xe ô tô nhìn ra bên ngoài. Cảnh vật trôi qua 1 cách chậm chạm, bình thản cứ như nói tôi không sao đâu cố lên vậy. Điều đó cũng khiến tôi đỡ hơn….
Chiếc xe dừng lại…Tôi bước xuống. Nhìn quanh, không có ai cả. Chắc họ vào trong hết rồi. Bác toàn đã cho xe về. Đứng ngoài cửa, tôi lưỡng lự. Không biết có nên vào hay không. Tôi đã đến đây 1 lần rồi, nhưng lần đó tôi là khác lại đi cùng với anh. Giờ tôi lại chỉ có 1 mình. Bơ vơ giữa chốn đông người. Giống 1 đứa bé lạc mẹ, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Gió bắt đầu thổi mạnh. Nếu không vào chắc tôi sẽ chết vì rét mất. Tôi đang cố hình dung chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi bước vào quán bar đó. Nhưng có phải vì quá mải mê suy nghĩ mà tôi đã không để ý đến sự tồn tại của 1 người…
Người đó khoác lên người tôi chiếc áo khoác của anh ấy.
- Sao cô chưa vào, mọi người đợi cô đấy. Ở ngoài đây, cô không thấy lạnh à.
Tôi ngoảnh lại và ngạc nhiên. Hắn chính là người mà nói tôi là “chân dài” hôm trước. Nhưng lần này trông hắn rất nghiêm túc và chẳng có gì là giễu cợt như lần trước nữa.
Tôi chẳng nói gì, lẳng lặng nhìn hắn. 1 vẻ đẹp rất thu hút. Với mái tóc nâu màu hạt dẻ. 2 mắt to và đầy hiền từ. Cái mũi cao cao,…
Tôi còn chưa nói gì thì đã bị hắn kéo vào trong…
Mọi người đang ồn ào, náo nhiệt nhưng khi thấy sự có mặt của tôi thì bỗng im bặt. Lúc này tôi thật oai nghiêm. Đứng trước bao người như vậy. Họ cúi đầu chào tôi
- Chị Hai!!!
Tôi khá lúng túng, chẳng biết làm gì cả. Nhìn sang hắn, với ánh mắt cầu cứu. Hắn như hiểu được nên đã bảo họ thôi. Và bắt đầu vào công việc. Hắn đẩy tôi lên cái sân khấu, nơi mà lần trước đến đây tôi đã hát. Vừa đi hắn vừa thủ thỉ.
- Chút nữa, cô chỉ cần tuyên bố với mọi người là do anh Vương vắng mặt, không có vấn đề gì để bàn luận cho mọi người giải tán là được rồi.
Giọng hắn hiền từ, ấm áp. Tôi chỉ còn cách răm rắp nghe theo. Đứng trước đông đảo mọi người.Tôi e dè sợ sệt. Nhưng rồi, 1 bàn tay ấm áp nắm lấy tôi. Cảm giác này quen lắm cơ, làm trước anh Vương cũng làm thế với tôi.
- Cứ bình tĩnh mà nói, không có vấn đề gì đâu.
Tôi cũng nhờ thế mà bình tĩnh hơn. Tự ti hơn. Hít 1 hơi thật dài. Thẳng thắn nói với mọi người.
- Tôi xin lỗi, do có việc bận nên anh Vương, anh Hai của mọi người đã vắng mặt, không thể tới được. Mà tôi thì chẳng biết làm gì cả. Nếu có vấn đề gì thì đợi anh ấy về rồi mọi người bàn luận sau. Giờ mọi người có thể giải tán.
Như hoàn thành xong trách nhiệm của mình, tôi bình thản bước xuống và ra về. Và tưởng mọi người cũng thế, nhưng ai ngờ…
- Đứng lại. Chị Hai đứng lại. – Tiếng chị Hai được hắn nhấn mạnh và kéo dài khiến tôi khiếp sợ.
Tôi ngoảnh lại. Vài ánh mắt đáng sợ đang hướng về tôi.
- Cô nghĩ thế là xong sao? – 1 anh chàng lên tiếng
- Chứ mọi người muốn sao nữa?
- Lần trước, chúng tôi nể cô chỉ vì có anh Vương thôi. Còn giờ thì chẳng có chuyện đó đâu. Đúng không mọi người. – Hắn la lên. Và điều đáng sợ tới, hơn nửa người nói phải.
- Cô nói đi? Cô dùng kế sách gì mà quyễn rũ được 1 người vốn có trái tim cứng như kim cương của anh Vương. – Hắn nhìn tôi. Ánh mắt đầy đe dọa, sự nghi ngờ.
- Tôi…tôi chẳng làm gì cả. Các người nghĩ ai cũng như mình chắc. – Bỗng dưng tôi lại có dũng khí dám nói lại. – Các người chỉ quen nịnh hót, có được 1 chân trong Blood là cả 1 sự cố gắng bất chính của các người. Bởi vậy, các người nghĩ tôi cũng như thế chắc.
Nhìn mọi người quanh 1 lượt. Nét mặt đã có chút biến sắc. Có lẽ họ không nghĩ tôi dám đứng lên nói lại bọn họ. Họ tưởng tôi hiền nên bắt nạt chắc. Và thật không may cho họ, tôi không hiền lành như thế. Chẳng qua là tôi không làm gì khi họ chưa động chạm gì đến tôi thôi. Còn đã đụng vào tôi là sẽ có 1 kết cục “đẹp” hết.
Tôi có biết 1 số chiêu võ do học được từ vài cuốn sách cơ bản. Cũng nhờ vậy mà tôi vận dụng rất tốt. Đã có lần tôi đánh gục 5 thằng biến thái có ý định sàm sỡ tôi.
Còn giờ tôi lại đang đối mặt với 1 số người khó ưa đây.
1 người bước đến vuốt nhẹ tóc tôi làm sởn hết tóc gáy.
- Cô bé, trông xinh đó, làm bạn gái anh nhé. Anh hứa sẽ không để em chịu thiệt đâu. – Hắn nhìn tôi, ánh mắt đầy gian xảo.
1 ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu tôi.
- Được thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.