Chương 35
Thảo Nhi
06/06/2013
Ngồi trên máy bay, nó bâng khuâng, thật khó xử. Trong đầu nó đang có 1 dấu
chấm hỏi to đùng, nó cần giải đáp ngay bây giờ nhưng có ai chịu trả lời
cho nó chứ. Nó cố tìm những câu trả lời biện minh cho những gì mình nhìn thấy.
Có thể lúc 2 người xa nhau, Minh Vương đã tặng sợi dây chuyền cho Minh Quân, cũng có thể do Minh Quân thấy nó đẹp nên đã ngỏ ý xin Minh Vương, vì cậu em trai của mình nên Minh Vương đã đồng ý,…Rồi cứ thế, nó vẫn cố tin, Bi thật sự là Minh Vương chứ không phải Minh Quân, người đã cho nó tình cảm là Minh Vương.
Bức ảnh trong phòng Minh Vương lần trước mà nó nhìn thấy chính là Bi, nếu không phải thì tại sao nó lại ở đó chứ. Haizz, nó khẽ thở dài trong lòng.
Nó tháo sợi dây chuyền ra, cất cẩn thận trong 1 cái hộp nhỏ nó cần tìm hiểu cho rõ chuyện xảy ra. Tạm thời thì nên cất đi thì vẫn hơn. Rồi nó sẽ tìm tìm hiểu xem ai mới thật sự là Bi…
Nhưng còn câu trả lời của Duy thì sao? Nó đã chắc chắn là đồng ý làm bạn gái cậu, nhưng giờ chuyện này đã xảy ra, lại 1 người khác xuất hiện và có khả năng người đó chính là Bi. Nếu quen với cậu trong lúc nó vẫn tìm kiếm Bi thật sự thì chẳng phải nó đang lừa dối Duy, lợi dụng tình cảm của cậu hay sao.
Nếu nó câu trả lời của nó là không thì cả 2 sẽ rất đau khổ, và không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Duy nữa. Nhưng nó thích cậu, bây giờ nó phải làm sao? Không lẽ nó lại bắt cậu phải chờ. 1 tháng, thế là quá đủ rồi, nó đã bắt cậu phải chờ suốt 1 tháng rồi, không lẽ lại bắt cậu chờ thêm. Nếu vậy thì Duy sẽ nghĩ nó như thế nào đây. Nhưng nếu nó nói với cậu là nó cần thời gian thì vẫn có khả năng là cậu sẽ thông cảm và chấp nhận, vì cậu thích nó thật muốn nó chắc chắn trong việc quyết định, và sẽ không đau khổ, buồn bực hay thứ gì khi nó đến với cậu. Cậu muốn nó hoàn toàn tự nguyện đến với cậu, không 1 chút rắc rồi, băn khoăn nào. Nhưng có phải vì thế mà càng làm nó thêm khó xử chăng. Nhưng nếu Bi thật sự là Minh Quân thì sao chứ, chắc gì hắn đã còn tình cảm với nó. Dù hắn có biết nó là Nhím của ngày xưa thì đã làm sao chứ. Nếu có được tình cảm của hắn thì khác gì nó đang bắt cá 2 tay. Nó yêu Duy và đến với Duy là chuyện đương nhiên rồi. Còn chuyện tìm ra Bi thật sự thì chỉ để 2 anh em được đoàn tụ và chỉ dừng lại ở anh trai và bạn gái thôi.
- Xin mời khách hàng chuẩn bị, máy bay sắp hạ cánh tại sân bay Tân Sơn Nhất thành phố HCM. – Tiếng từ cái loa.
Nó theo đoàn người ra ngoài.
- Haizz, cuối cùng cũng tới rồi, nhớ Việt Nam quá đi. - Nó nói rồi tự cười 1 mình.
Rồi ra tới cửa, nó ngóng ra, mong mọi người tới đón nó. Tất cả và đầy đủ mọi người. Nhưng mà, tại sao lại là tất cả nhỉ? Chẳng phải nó chỉ nên mong mỗi Duy thôi hay sao????
Đúng, sau 1 thời gian dài bên Mĩ, nó đã suy nghĩ rất nhiều, nó đã tha thứ cho họ, những người đã lừa dối nó.
Họ đã sai nhưng họ lại luôn cố gắng bù đắp cho nó. Cho nó ăn sung mặc sướng, được làm tiểu thư nhà giàu, được làm mọi thứ mình thích, những thứ mà có mơ nó cũng không dám nghĩ tới. Như thế là quá đủ rồi, nó đã giận và giận như thế là đủ rồi. Cũng đã đến lúc nó nên mở rộng lòng mình ra và tha thứ cho họ. Nó mong và nó sẽ đối xử tốt với họ như những người thân trong gia đình mình, cũng như họ sẽ đối tốt với nó. Điều đó mới thật sự là hạnh phúc. Quên đi quá khứ, quên đi nỗi buồn và luôn hướng tới tương lai điều đó mới làm ta cảm thấy thoải mái và hạnh phúc hơn.
Nó ra ngoài và hướng ánh mắt ra ngoài rồi tìm kiếm, trong biển người, nó tìm 1 đoàn người đang chờ nó. Lướt ánh mắt mình quanh mọi người 1 lượt.
- Haizz, kia rồi. – Nó thở dài khi thấy họ.
Tất cả gần như là có mặt đông đủ, ông bà Trần, Vương, Quân, Duy và chắc chỉ thiếu mấy người giúp việc. Và họ cũng đang tìm nó, trong đám người đó, có người sáng mắt ngay khi thấy nó, anh chạy ra chỗ nó ngay khi mọi người còn chưa kịp nhìn. Tất cả chỉ biết nhìn theo bước chân cậu. Nhìn cậu chạy đến chỗ nó 1 cách vội vã.
Cậu ôm chầm lấy nó trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Sự hạnh phúc bao trùm lấy con người. Phải, cậu đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Cậu đếm từng ngày để được nhìn thấy nó, cậu phải chờ nó bằng được để nghe câu trả lời của nó. Và tất nhiên, không thể là ai khác, cậu là Duy. Cậu không thể kìm lòng nổi nữa rồi. Cậu nhớ nó, nỗi nhớ trong cậu cứ dâng trào khi nhìn thấy nó trong mấy bức ảnh. Cậu khóa tay thật chặt.
- Tôi nhớ em…Cô nhóc của tôi!!! >.<
Nó ngượng đỏ cả người, 2 má hồng hồng. Nhưng niềm vui, sự hạnh phúc cũng đang thấm vào trong cơ thể nó. Nó cũng nhớ cậu và cũng chờ ngày này để gặp lại cậu. Nó đưa tay ôm chặt lấy Duy. Nó cũng không quên đấm yêu cậu 1 cái…
- Này, tôi là của cậu từ bao giờ thế hả? Nhưng mà tôi nhớ cậu nhiều lắm đấy.
Duy không trả lời, được nó ôm chặt như thế cậu là người hạnh phúc hơn cả. Cậu mỉm cười, thế này là cậu đã biết câu trả lời rồi. Cậu nới dần vòng tay, thả nó ra, cầm chặt tay nó và dẫn về phía đám người.
Ở xa xa, trong đám người đó, có 1 anh chàng khác hơi chột dạ với những gì trước mắt. Tất nhiên, người đó là Minh Vương. Cậu cũng yêu nó, tình yêu thật sự, nhưng lại không được đáp trả. Cậu là người thèm khát cái ôm ấp áp kia hơn ai hết. Ánh mắt cậu buồn hẳn, nhưng ẩn chứa trong đó vẫn có tia hi vọng. Phải, cậu tin rằng nó sẽ hiểu tình cảm cậu dành cho nó là thật và mong nó sẽ quay về với cậu.
Nó tiến dần về phía đám người đó. Nở 1 nụ cười rạng rỡ khiến bên kia có ai xao xuyến. Thả nhẹ tay Duy ra nó chạy ngay về phía ông bà Trần. Ôm lấy họ, cái ôm nhẹ nhàng nhưng ấm áp và tình cảm.
- Ba mẹ, con nhớ 2 người nhiều lắm.
2 người hơi ngạc nhiên vì thái độ của nó đột ngột thay đổi, nhưng chỉ 1 lúc sau họ cũng vui vẻ nhận cái ôm đó. Đó cũng coi như nó đã tha thứ cho họ. Và họ sẽ vui vẻ nhận lấy điều đó, đơn giản họ mong chờ nó tha thứ hơn ai hết.
Nhìn thấy nó ôm lấy ba mẹ mình Minh Vương cũng mừng thầm trong lòng. Nó đã tha thứ cho ba mẹ cậu thì còn cớ gì mà giận cậu nữa…
Cái ôm kia cũng dần mở ra, nó tiến về phía Vương, cậu hồi hộp không biết nó sẽ làm gì với cậu.
Nó bước tới, ôm nhẹ lấy cậu. Chỉ nhẹ nhàng thôi, không thắm thiết.
- Em nhớ anh, anh Hai của em. – Nó nói to.
Shock, hắn sửng sốt với mấy lời nói của nó. Tại sao chỉ là anh Hai? Chỉ vậy thôi sao. Hắn đã làm anh Hai của nó từ khi nào vậy. Khi nhận lấy cái ôm của nó, hắn đã mừng cỡ nào. Thế mà nó lại nỡ vậy sao? Thái độ hờ hừng của nó khiến hắn thật đau lòng. Rồi khi ôm lấy cậu, nó lại nói nhỏ chỉ đủ cho hắn nghe:
- Mình chia tay anh nhé! Thế là đủ rồi.
Shock tập 2. Hắn không ngờ nó lại nhẫn tâm như vậy. Trái tim của hắn như bị nó lôi ra ngoài, đặt dưới đất rồi
cứ thế mà đạp vào cho nát ra. Nghe được những lời nó nói hắn sừng sốt, hắn muốn chạy ra ngay khỏi đó nhưng không thể. Hắn dù buồn nhưng không để lộ cảm xúc của mình. Chỉ lén nhìn nó. Nó cũng đâu thoải mái gì. Để nói được như thế nó đã phải suy nghĩ rất nhiều. Nhưng nó đã quá mệt mỏi rồi và nó cần dừng lại và chấm dứt ở đây. Tình cảm dành cho cậu đã hết. Nó không muốn kéo dài thời gian làm gì nữa. Càng dài sẽ làm cả 2 thêm đau khổ mà thôi.
Thả Vương ra, nó nhẹ nhàng tiến tới chỗ Quân. Cậu vui vẻ đưa tay ra, tưởng rằng nó sẽ ôm cậu như mấy người khác. Cậu cười, nụ cười nham hiểm.
Nhưng nó đâu có ôm cậu, nó chỉ đứng trước mặt cậu và cười thôi. Nhìn thấy bộ mặt ngớ ngẩn của hắn ta, nó không sao nhịn cười. Ai chứ hắn mà cũng có ngày tưởng bở vậy sao???
Thấy nó không ôm mình, hắn ta ngượng chín người, xấu hổ chết đi được. Hắn nhìn nó, tức giận. Giá mà lúc đó có cái lỗ nào thì hắn cũng chịu chui xuống đó. Thấy nó nhìn mình hắn chỉ gượng cười và nói:
- Chào em gái.
Nhưng có vẻ nó cũng không dễ dàng để yên cho hắn đâu. Nó nở 1 nụ cười nửa miệng. Cười mỉa mai
- Cái gì? Em gái á? Đây đâu thân mật vậy đâu?
- Ý em là sao?
- Chắc anh còn nhớ vụ ở sân bay chứ? Chúng ta đâu có thân mật gì đâu. Mà xem ra 2 ta không dễ hòa hợp được đâu. – nó cười.
- Cô… - Hắn cứng họng, không nói được gì với nó hết.
2 ông bà Trần khi thấy nó nói chuyện với Quân thì ngạc nhiên:
- 2 con biết nhau à? Ta còn chưa kịp giới thiệu mà?
- Vâng, chúng con gặp nhau lúc ở sân bay Mĩ ạ. – Nó nhanh nhảu nói trước.
Rời khỏi sân bay, mọi người tản về nhà ông bà Trần. Có vài người thôi mà đi tận 3 cái ô tô. Ông bà Trần 1
chiếc, Quân với Vương 1 chiếc, còn lại nó với Duy 1 chiếc.
Anh chàng hí hửng chở nó về. Ngồi trên xe, Duy cứ cười mãi, khuôn mặt hiền, thanh tú, bây giờ lại càng thêm đẹp trai.
- Này, cậu có làm sao không vậy? – Thấy Duy vậy, nó đưa tay rờ trán Duy rồi đùa.
- Bình thường mà, có cần kiểm tra không?
- Sao mà cứ cười cười miết vậy? Lỡ người ngoài tưởng cậu có vấn đề gì thì sao?
- Kệ họ. Thấy vui thì cười thôi. Mà này?
- Hả?
- Chắc cậu khỏi nói tôi cũng biết câu trả lời rồi?
- Thật không?
- Thật chứ.
- Cứ nghe đi. Biết đâu kết quả không được như mong đợi thì sao?
- Ái chà, thôi được. Vậy, tối nói nhé. – Duy nháy mắt.
- Ukm.
Hạnh phúc mỉm cười với đôi bạn trẻ. 2 người bên nhau hạnh phúc chứ không hề biết rằng, ở gần đó, đang có ánh mắt buồn rầu hướng về phía họ. Anh mắt của sự đau khổ, xót xa.
Một khi em đã quay mặt đi
Là không bao giờ quay lại
Cái cảm giác hạnh phúc đó
Cho anh rồi em lại lấy đi.
Có thể lúc 2 người xa nhau, Minh Vương đã tặng sợi dây chuyền cho Minh Quân, cũng có thể do Minh Quân thấy nó đẹp nên đã ngỏ ý xin Minh Vương, vì cậu em trai của mình nên Minh Vương đã đồng ý,…Rồi cứ thế, nó vẫn cố tin, Bi thật sự là Minh Vương chứ không phải Minh Quân, người đã cho nó tình cảm là Minh Vương.
Bức ảnh trong phòng Minh Vương lần trước mà nó nhìn thấy chính là Bi, nếu không phải thì tại sao nó lại ở đó chứ. Haizz, nó khẽ thở dài trong lòng.
Nó tháo sợi dây chuyền ra, cất cẩn thận trong 1 cái hộp nhỏ nó cần tìm hiểu cho rõ chuyện xảy ra. Tạm thời thì nên cất đi thì vẫn hơn. Rồi nó sẽ tìm tìm hiểu xem ai mới thật sự là Bi…
Nhưng còn câu trả lời của Duy thì sao? Nó đã chắc chắn là đồng ý làm bạn gái cậu, nhưng giờ chuyện này đã xảy ra, lại 1 người khác xuất hiện và có khả năng người đó chính là Bi. Nếu quen với cậu trong lúc nó vẫn tìm kiếm Bi thật sự thì chẳng phải nó đang lừa dối Duy, lợi dụng tình cảm của cậu hay sao.
Nếu nó câu trả lời của nó là không thì cả 2 sẽ rất đau khổ, và không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Duy nữa. Nhưng nó thích cậu, bây giờ nó phải làm sao? Không lẽ nó lại bắt cậu phải chờ. 1 tháng, thế là quá đủ rồi, nó đã bắt cậu phải chờ suốt 1 tháng rồi, không lẽ lại bắt cậu chờ thêm. Nếu vậy thì Duy sẽ nghĩ nó như thế nào đây. Nhưng nếu nó nói với cậu là nó cần thời gian thì vẫn có khả năng là cậu sẽ thông cảm và chấp nhận, vì cậu thích nó thật muốn nó chắc chắn trong việc quyết định, và sẽ không đau khổ, buồn bực hay thứ gì khi nó đến với cậu. Cậu muốn nó hoàn toàn tự nguyện đến với cậu, không 1 chút rắc rồi, băn khoăn nào. Nhưng có phải vì thế mà càng làm nó thêm khó xử chăng. Nhưng nếu Bi thật sự là Minh Quân thì sao chứ, chắc gì hắn đã còn tình cảm với nó. Dù hắn có biết nó là Nhím của ngày xưa thì đã làm sao chứ. Nếu có được tình cảm của hắn thì khác gì nó đang bắt cá 2 tay. Nó yêu Duy và đến với Duy là chuyện đương nhiên rồi. Còn chuyện tìm ra Bi thật sự thì chỉ để 2 anh em được đoàn tụ và chỉ dừng lại ở anh trai và bạn gái thôi.
- Xin mời khách hàng chuẩn bị, máy bay sắp hạ cánh tại sân bay Tân Sơn Nhất thành phố HCM. – Tiếng từ cái loa.
Nó theo đoàn người ra ngoài.
- Haizz, cuối cùng cũng tới rồi, nhớ Việt Nam quá đi. - Nó nói rồi tự cười 1 mình.
Rồi ra tới cửa, nó ngóng ra, mong mọi người tới đón nó. Tất cả và đầy đủ mọi người. Nhưng mà, tại sao lại là tất cả nhỉ? Chẳng phải nó chỉ nên mong mỗi Duy thôi hay sao????
Đúng, sau 1 thời gian dài bên Mĩ, nó đã suy nghĩ rất nhiều, nó đã tha thứ cho họ, những người đã lừa dối nó.
Họ đã sai nhưng họ lại luôn cố gắng bù đắp cho nó. Cho nó ăn sung mặc sướng, được làm tiểu thư nhà giàu, được làm mọi thứ mình thích, những thứ mà có mơ nó cũng không dám nghĩ tới. Như thế là quá đủ rồi, nó đã giận và giận như thế là đủ rồi. Cũng đã đến lúc nó nên mở rộng lòng mình ra và tha thứ cho họ. Nó mong và nó sẽ đối xử tốt với họ như những người thân trong gia đình mình, cũng như họ sẽ đối tốt với nó. Điều đó mới thật sự là hạnh phúc. Quên đi quá khứ, quên đi nỗi buồn và luôn hướng tới tương lai điều đó mới làm ta cảm thấy thoải mái và hạnh phúc hơn.
Nó ra ngoài và hướng ánh mắt ra ngoài rồi tìm kiếm, trong biển người, nó tìm 1 đoàn người đang chờ nó. Lướt ánh mắt mình quanh mọi người 1 lượt.
- Haizz, kia rồi. – Nó thở dài khi thấy họ.
Tất cả gần như là có mặt đông đủ, ông bà Trần, Vương, Quân, Duy và chắc chỉ thiếu mấy người giúp việc. Và họ cũng đang tìm nó, trong đám người đó, có người sáng mắt ngay khi thấy nó, anh chạy ra chỗ nó ngay khi mọi người còn chưa kịp nhìn. Tất cả chỉ biết nhìn theo bước chân cậu. Nhìn cậu chạy đến chỗ nó 1 cách vội vã.
Cậu ôm chầm lấy nó trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Sự hạnh phúc bao trùm lấy con người. Phải, cậu đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Cậu đếm từng ngày để được nhìn thấy nó, cậu phải chờ nó bằng được để nghe câu trả lời của nó. Và tất nhiên, không thể là ai khác, cậu là Duy. Cậu không thể kìm lòng nổi nữa rồi. Cậu nhớ nó, nỗi nhớ trong cậu cứ dâng trào khi nhìn thấy nó trong mấy bức ảnh. Cậu khóa tay thật chặt.
- Tôi nhớ em…Cô nhóc của tôi!!! >.<
Nó ngượng đỏ cả người, 2 má hồng hồng. Nhưng niềm vui, sự hạnh phúc cũng đang thấm vào trong cơ thể nó. Nó cũng nhớ cậu và cũng chờ ngày này để gặp lại cậu. Nó đưa tay ôm chặt lấy Duy. Nó cũng không quên đấm yêu cậu 1 cái…
- Này, tôi là của cậu từ bao giờ thế hả? Nhưng mà tôi nhớ cậu nhiều lắm đấy.
Duy không trả lời, được nó ôm chặt như thế cậu là người hạnh phúc hơn cả. Cậu mỉm cười, thế này là cậu đã biết câu trả lời rồi. Cậu nới dần vòng tay, thả nó ra, cầm chặt tay nó và dẫn về phía đám người.
Ở xa xa, trong đám người đó, có 1 anh chàng khác hơi chột dạ với những gì trước mắt. Tất nhiên, người đó là Minh Vương. Cậu cũng yêu nó, tình yêu thật sự, nhưng lại không được đáp trả. Cậu là người thèm khát cái ôm ấp áp kia hơn ai hết. Ánh mắt cậu buồn hẳn, nhưng ẩn chứa trong đó vẫn có tia hi vọng. Phải, cậu tin rằng nó sẽ hiểu tình cảm cậu dành cho nó là thật và mong nó sẽ quay về với cậu.
Nó tiến dần về phía đám người đó. Nở 1 nụ cười rạng rỡ khiến bên kia có ai xao xuyến. Thả nhẹ tay Duy ra nó chạy ngay về phía ông bà Trần. Ôm lấy họ, cái ôm nhẹ nhàng nhưng ấm áp và tình cảm.
- Ba mẹ, con nhớ 2 người nhiều lắm.
2 người hơi ngạc nhiên vì thái độ của nó đột ngột thay đổi, nhưng chỉ 1 lúc sau họ cũng vui vẻ nhận cái ôm đó. Đó cũng coi như nó đã tha thứ cho họ. Và họ sẽ vui vẻ nhận lấy điều đó, đơn giản họ mong chờ nó tha thứ hơn ai hết.
Nhìn thấy nó ôm lấy ba mẹ mình Minh Vương cũng mừng thầm trong lòng. Nó đã tha thứ cho ba mẹ cậu thì còn cớ gì mà giận cậu nữa…
Cái ôm kia cũng dần mở ra, nó tiến về phía Vương, cậu hồi hộp không biết nó sẽ làm gì với cậu.
Nó bước tới, ôm nhẹ lấy cậu. Chỉ nhẹ nhàng thôi, không thắm thiết.
- Em nhớ anh, anh Hai của em. – Nó nói to.
Shock, hắn sửng sốt với mấy lời nói của nó. Tại sao chỉ là anh Hai? Chỉ vậy thôi sao. Hắn đã làm anh Hai của nó từ khi nào vậy. Khi nhận lấy cái ôm của nó, hắn đã mừng cỡ nào. Thế mà nó lại nỡ vậy sao? Thái độ hờ hừng của nó khiến hắn thật đau lòng. Rồi khi ôm lấy cậu, nó lại nói nhỏ chỉ đủ cho hắn nghe:
- Mình chia tay anh nhé! Thế là đủ rồi.
Shock tập 2. Hắn không ngờ nó lại nhẫn tâm như vậy. Trái tim của hắn như bị nó lôi ra ngoài, đặt dưới đất rồi
cứ thế mà đạp vào cho nát ra. Nghe được những lời nó nói hắn sừng sốt, hắn muốn chạy ra ngay khỏi đó nhưng không thể. Hắn dù buồn nhưng không để lộ cảm xúc của mình. Chỉ lén nhìn nó. Nó cũng đâu thoải mái gì. Để nói được như thế nó đã phải suy nghĩ rất nhiều. Nhưng nó đã quá mệt mỏi rồi và nó cần dừng lại và chấm dứt ở đây. Tình cảm dành cho cậu đã hết. Nó không muốn kéo dài thời gian làm gì nữa. Càng dài sẽ làm cả 2 thêm đau khổ mà thôi.
Thả Vương ra, nó nhẹ nhàng tiến tới chỗ Quân. Cậu vui vẻ đưa tay ra, tưởng rằng nó sẽ ôm cậu như mấy người khác. Cậu cười, nụ cười nham hiểm.
Nhưng nó đâu có ôm cậu, nó chỉ đứng trước mặt cậu và cười thôi. Nhìn thấy bộ mặt ngớ ngẩn của hắn ta, nó không sao nhịn cười. Ai chứ hắn mà cũng có ngày tưởng bở vậy sao???
Thấy nó không ôm mình, hắn ta ngượng chín người, xấu hổ chết đi được. Hắn nhìn nó, tức giận. Giá mà lúc đó có cái lỗ nào thì hắn cũng chịu chui xuống đó. Thấy nó nhìn mình hắn chỉ gượng cười và nói:
- Chào em gái.
Nhưng có vẻ nó cũng không dễ dàng để yên cho hắn đâu. Nó nở 1 nụ cười nửa miệng. Cười mỉa mai
- Cái gì? Em gái á? Đây đâu thân mật vậy đâu?
- Ý em là sao?
- Chắc anh còn nhớ vụ ở sân bay chứ? Chúng ta đâu có thân mật gì đâu. Mà xem ra 2 ta không dễ hòa hợp được đâu. – nó cười.
- Cô… - Hắn cứng họng, không nói được gì với nó hết.
2 ông bà Trần khi thấy nó nói chuyện với Quân thì ngạc nhiên:
- 2 con biết nhau à? Ta còn chưa kịp giới thiệu mà?
- Vâng, chúng con gặp nhau lúc ở sân bay Mĩ ạ. – Nó nhanh nhảu nói trước.
Rời khỏi sân bay, mọi người tản về nhà ông bà Trần. Có vài người thôi mà đi tận 3 cái ô tô. Ông bà Trần 1
chiếc, Quân với Vương 1 chiếc, còn lại nó với Duy 1 chiếc.
Anh chàng hí hửng chở nó về. Ngồi trên xe, Duy cứ cười mãi, khuôn mặt hiền, thanh tú, bây giờ lại càng thêm đẹp trai.
- Này, cậu có làm sao không vậy? – Thấy Duy vậy, nó đưa tay rờ trán Duy rồi đùa.
- Bình thường mà, có cần kiểm tra không?
- Sao mà cứ cười cười miết vậy? Lỡ người ngoài tưởng cậu có vấn đề gì thì sao?
- Kệ họ. Thấy vui thì cười thôi. Mà này?
- Hả?
- Chắc cậu khỏi nói tôi cũng biết câu trả lời rồi?
- Thật không?
- Thật chứ.
- Cứ nghe đi. Biết đâu kết quả không được như mong đợi thì sao?
- Ái chà, thôi được. Vậy, tối nói nhé. – Duy nháy mắt.
- Ukm.
Hạnh phúc mỉm cười với đôi bạn trẻ. 2 người bên nhau hạnh phúc chứ không hề biết rằng, ở gần đó, đang có ánh mắt buồn rầu hướng về phía họ. Anh mắt của sự đau khổ, xót xa.
Một khi em đã quay mặt đi
Là không bao giờ quay lại
Cái cảm giác hạnh phúc đó
Cho anh rồi em lại lấy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.