Chương 62
Thảo Nhi
06/06/2013
Ngay từ sáng sớm, nó đã bật dậy, làm vệ sinh cá nhân. Trừ mấy người giúp
việc ra thì có thể nó là người dậy sớm nhất. Nó mở cửa phòng, nơi có lan can, nhìn ra bên ngoài. Sáng sớm nơi đây thật yên tĩnh, mặt trời còn
đang lấp ló, 1 đốm vàng cam ở đằng xa xa, nó nghe thấy cả tiếng gió vi
vu ngoài hiên, nhưng chỉ 1 tí nữa thôi thì nó lại nhộn nhịp, đông vui
hẳn lên. Tuy vậy, nhưng nó vẫn thích cái cảm giác thanh thản, yên tĩnh
hơn, nó tạo cảm giác thoải mái, nhẹ nhõm trong người.
Nó bước xuống nhà, nhìn mấy cô giúp việc đang lúi húi lau các cánh cửa. Nó kéo rèm cửa ra..
- Cô dậy rồi à? Tiểu thư? – Bác quản gia hỏi.
- Vâng, ạ. Mà bác đừng gọi cháu là tiểu thư nữa, cứ gọi là Ly là được rồi, bác hơn tuổi cháu mà.
- Được rồi. Cô ăn sáng chưa để chúng tôi chuẩn bị.
- Dạ, để cháu tự lo ạ, các bác cứ làm việc của mình đi.
Nó vào căn bếp, đeo tạp dề vào và bắt tay vào nấu phở.
Thịt bò xắt mỏng ướp gia vị, nấu nước sôi và chuẩn bị phở. Đợi thịt bò đã ngấm gia vị rồi thì bỏ vào nồi, xào sơ, rồi cho nước sôi vào, đun 1 lúc rồi nêm nếm gia vị cho vừa.
Nó chạy lên phòng.
- Bé Vi ơi, dậy thôi em, ăn sáng rồi đi học.
Cô bé vươn vai, bước xuống giường, đi đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà.
Nó sang phòng của Vương, gõ cửa
- Anh ơi, dậy thôi, sáng rồi.
Chưa kịp để Vương nói gì nó đã đi mất, rồi lại sang phòng Quân cũng gõ cửa và nói như thế.
Mọi người trừ bé Vi ra thì ai cũng ngạc nhiên với hành động của nó lúc này, không giống với nó chút nào. Bình thường nó không bao giờ đánh thức mọi người dậy hay chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay thật lạ...
Chỉ 1 lúc sau, mọi người đã có mặt tại bàn ăn. Nó trụng phở, bỏ giá vào, cho nước vào rồi mang ra, mỗi người 1 tô.
- Bữa sáng này là do em chuẩn bị, mọi người ráng ăn nhá. – Nó ráng nở 1 nụ cười.
Mọi người hì hụp ăn hết tô phở, Quân với Vương im lặng, ngơ ngác nhìn nhau, cả 2 không hiểu lí do gì mà nó thành ra thế này. Chỉ có nó với bé Vi là trò chuyện vui vẻ thôi.
- Chiều chị sẽ sang nhà, nói chuyện với ba mẹ em nhá.
- Vâng ạ, chị nói ba mẹ em cho em sang nhà chị ở luôn đi, ở bên này sướng hơn. – Cô bé nũng nĩu nhìn thật đáng yêu.
- Tất nhiên là sướng hơn rồi. – Quân châm chọc. cậu nhìn sang nó, xem phản ứng của nó thế nào, thật không ngờ được, không có gì thay đổi ngoài vẻ gượng cười đó ra.
- Cái đó phải để xem đã chứ, sao lại ở luôn được. Em ăn nhanh đi, tí chị đưa đi học. Mà em học trường nào.
- Mầm non Sơn Ca ạ.
- Ukm, tí chị sẽ kêu người chở em đi. Thế là năm sau bé Vi lên lớp 1 rồi nhỉ?
- Dạ.
- Em ngồi đây ăn hết rồi uống nước nhá, chị lên soạn sách vở rồi đi học, tí chị qua lấy cặp sách cho em sau.
Nó nói rồi chạy lên phòng luôn. 2 anh chàng ở dưới này ngơ ngác nhìn nhau, nó làm sao vậy nhỉ? Cứ như hôm qua chẳng có chuyện gì hết vậy? Có thể bình thường đến mức vậy thì thật sự không bình thường chút nào.
1 lúc sau nó bước xuống, với bộ đồng phục trên người.
- Đi thôi bé Vi. Em đi đây?
Nó đi tới, dắt tay bé Vi bước ra.
- Để anh chở 2 chị em đi. – Quân nói vọng ra, để xem phản ứng của nó sẽ ra sao.
- Được thế thì tốt quá. – Nó cười.
Quân đứng họng, không thể ngờ được, cậu tưởng nó sẽ phải từ chối khéo chứ. Không ngờ nó lại nhiệt tình đến vậy?
Quân tử đã nói phải làm, Quân đành lên phòng, sửa soạn, chạy ra nhà xe, lấy xe mình chở nó với bé Vi đi học rồi cậu cũng đến trường luôn.
- Ly à, em có chuyện gì vậy? – Quân không giấu nổi tò mò.
- Chuyện gì là chuyện gì? - Nó hỏi lại.
- Em…à…sao…em có thể…à… - Quân ấp úng, cậu không biết nên hỏi nó kiểu gì?
- ý anh ấy là hôm nay có chuyện gì mà chị lại như thế, bình thường chị không có như ngày hôm nay? – Bé Vi tiếp lời, cứu giúp Quân. Cô bé nhìn sang Quân. – Đúng không anh?
- À…ừ…đúng rồi đó.
- Sao em hiểu ý anh vậy Vi?
- Tại nãy khi ăn, em cứ thấy 2 anh ngơ ngác nhìn nhau rồi cười cười gì đó.
- Trời, có thế mà em cũng biết sao?
- chị Ly, chị trả lời đi.
- À, chuyện đó hả? Tại tối qua, chị đã nằm mơ thấy ba mẹ mình. Chị đã ôm họ và khóc rất nhiều, chị nói chị đang rất buồn và nhớ họ. Rồi họ cũng ôm chị, nói với chị là không có chuyện gì hết và đừng buồn nữa, hãy cứ sống là chính mình. – Nó nghẹn ngào nói.
- Vậy sao?
- Ukm.
- Tới nơi rồi đó bé Vi à. – Quân dừng xe lại nói.
- Ôi, tới rồi à, thế chiều anh chị có tới đón em không?
- Tất nhiên là có rồi. – Nó mỉm cười.
Quân cho xe lăn bánh. Nụ cười trên môi nó dần tắt. Đợi xe chạy cách trường bé Vi 1 quãng nó mới lên tiếng.
- Anh cho xe dừng ở đây được rồi.
- Sao cơ? Đã tới trường đâu?
- Tôi tự đi taxi được, không phải nhờ vả gì 1 con người thủ đoạn như anh.
Nó nói xong mở cửa bước xuống xe để lại Quân ngơ ngác trong xe. Cậu không nhíu mày, rốt cuộc vì cái quái gì mà nó lại thay đổi nhanh đến thế?
Chiếc xe taxi dừng lại rồi lại nhanh chóng đi. Quân chán nản, cậu cho xe chạy nhanh tới trường.
…
Phía sau của trường học
- Cô gọi tôi ra đây có chuyện gì không Diệp? – Nó hỏi.
- Thế nào Ly Ly, chuyện tối qua vui chứ? – Diệp châm chọc nó.
- Cô…
- Ha ha ha, làm sao mà vui được chứ. Bị chơi 1 cú sốc, đau ơi là đau. – Diệp xuýt xoa.
- Vào thẳng vấn đề đi. – Nó cố nhịn, vẫn nghiêm túc nói.
- Dạo này có đứa nhỏ nào hay sang nhà cô thế?
- Cô theo dõi tôi à?
- Haha. Mai Vi, lớp Lá, Mầm non Sơn ca?
- Cô…
- Cô to gan lắm, dám đắc tội với cả Minh Thanh, 1 trùm xã hội đen, giờ cô không là thành viên của Blood nữa,
lấy ai bảo vệ cô đây?
- H0h0, tôi có đắc tội với ai thì cũng đâu có liên quan tới cô.
- Tất nhiên, đó là người chị em tốt của tôi.
- Chị em tốt? Từ bao giờ vậy? 2 người thành 1 cặp sao? Đẹp đôi đấy?
- Đẹp đôi?
- Độc đoán, nguy hiểm, thủ đoạn và dai như nhau? Ha ha. – Nó cười lớn.
- Cô… - Ngọc Diệp tức giận. – Bép…
1 dấu tay đỏ hiện rõ trên má của nó, ở mép môi còn có tí máu. Nó tức giận, dơ tay, định tát lại nhưng chưa kịp thì đã bị Diệp túm tóc, giật ngược về sau?
- hôm nay tôi chỉ định nói chuyện thôi nhưng vì lời nói của cô mà bị vạ lây nhá. Chiều nay, 4h tại bãi đất trống cạnh khu công ngiệp XY, nhớ đến đúng giờ đấy nhá, nếu không con bé đó có chuyện gì thì đừng trách tôi.
Diệp bỏ tay ra rồi đi thẳng 1 mạch, cô cười hả dạ, nhưng chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.
Nó ngồi thụp xuống, nó không thể ngờ được mình lại bị theo dõi đến vậy, nó thì không sao, nhưng nó đã làm liên lụy tới bé Vi. Nó biết làm gì bây giờ, 1 mình nó không thể bảo vệ cho bé được, nó cần sự trợ giúp. Nó thở dài, đứng dậy, cột lại tóc gọn gàng rồi bước lên lớp.
Nó muốn nói chuyện với Duy, khi nãy lên lớp cậu còn chưa đến. Nó ngồi vào chỗ.
- Duy, chúng ta cần nói chuyện…
- Chuyện…
- Tùng tùng tùng…
Cô giáo bước vào lớp, nó thất vọng, vẫn chưa kịp nói gì.
- Các em, đây sẽ là tuần học rất quan trọng đó, tuần sau chúng ta sẽ ôn tập rồi nên các em phải cố gắng ôn tập và học bài cho thật tốt. Nào bây giờ chúng ta tiến hành ôn tập và học đề cương.
Cả lớp ngồi học rất nghiêm túc, hăng say phát biểu, thỉnh thoảng, Duy nhìn qua nó, nhưng nó không nhìn lại cậu.
Duy khá băn khoăn, cậu không biết chuyện Vương nói có thật hay không nhưng có lẽ cậu cần nghe lời giải thích của nó. Chợt cậu nhìn thấy vết trầy ở miệng nó, cùng với dấu tay, cậu nhói lòng, chắc chắn nó lại bị ai tát đây. Nhưng người tát cậu chỉ có thể là 1 người. Duy tức giận, vì lí do gì mà Ngọc Diệp lại đánh nó chứ???
- Còn 1 tiết ôn tập nữa thôi, các em cố gắng về nhà học bài đi nhá. Bây giờ cả lớp nghỉ.
Cô giáo nói rồi bước ra, thế là đã hết tiết. Nó quay sang Duy, nhìn cậu bằng ánh mắt mệt mỏi.
- Có thể nói chuyện 1 lát được không?
- Ukm. – Duy lạnh lùng đáp.
Nó cùng Duy bước đi, ra chỗ hành lang vắng người.
- Rốt cuộc tối hôm đấy có chuyện gì mà Duy lại như thế? – Nó nhìn Duy. Duy ngạc nhiên, cứ tưởng nó sẽ giải thích chứ sao lại thành chất vấn cậu như thế này.
- chuyện gì ư? 2 người vui vẻ bên nhau quá nhỉ? – Duy mỉa mai.
- Chỉ thế mà nổi nóng sao? Duy à, chỉ tình cờ gặp nhau ở đó nên đi ăn cùng nhau thôi. Còn Quân có nói gì
Duy thì Ly không hề biết, đừng đổ lỗi lên Ly như thế, LY thật sự không biết gì, Duy thực sự không tin tưởng Ly, đúng không? – Nó gắt lên, khóc…
- Duy…tin mà.
- Thôi, đừng nói nữa. Tin mà thế à, tin mà chưa gì đã nổi nóng với Ly, gạt phắt Ly ra, nổi nóng rồi còn quát Ly sao? Rồi còn nói Ly dùng thứ nước mắt ấy để mê hoặc Duy sao? Ngán Ly rồi sao? Ly đã làm phiền Duy sao? Sao Duy không nghĩ cho cảm nhận của Ly. Đủ rồi, Ly mệt mỏi lắm rồi. Cứ làm theo lời của Duy đi, chấm dứt, chúng ta chấm dứt tại đây. – Nó bước đi, ôm mặt, khóc, nó khóc nấc lên.
- Đừng đi mà. – Duy giữ tay nó lại. – Duy xin lỗi, tha lỗi cho Duy đi, tại lúc đấy thực sự Duy rất tức giận.
- Phải, thực sự tức giận nên mới đổ hết lên đầu Ly chứ gì? Bỏ tay ra đi.
- Không, Ly phải tha thứ thì Duy mới bỏ tay ra.
Nó cố gắng bỏ tay Duy ra nhưng không thể, Duy nắm quá chặt. Tay nó đỏ hết lên.
- Bỏ tay Ly ra đi, đau quá. – Nó nói.
- Không. – Duy thẳng thắn.
Bỗng nhiên 1 bàn tay nào đó cầm tay Duy nhấc lên, rời khỏi tay của nó.
- Cô ấy bảo đau tay kìa, cậu định làm cô ấy đau mãi sao?
- Tôi có đau thế nào thì cũng đâu liên quan đến anh.
- Liên quan chứ,Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện với nhau đấy Ly à?
- Ly thì có chuyện gì để nói với anh chứ. – Duy gạt phắt tay Quân ra.
- Tất nhiên là có chứ? Đi thôi Ly
- Không, việc gì tôi phải đi với anh. Tôi sẽ về lớp, không đi với ai hết.
- Thật sao? – Quân nhếch môi.
- Á, bỏ tay tôi ra.
Rồi cứ thế Quân cứ kéo xồng xộc lôi nó đi. Nó cố quay lại nhìn Duy, ánh mắt long lanh, cầu cứu.
- Bỏ tay cô ấy ra!!!
Nó bước xuống nhà, nhìn mấy cô giúp việc đang lúi húi lau các cánh cửa. Nó kéo rèm cửa ra..
- Cô dậy rồi à? Tiểu thư? – Bác quản gia hỏi.
- Vâng, ạ. Mà bác đừng gọi cháu là tiểu thư nữa, cứ gọi là Ly là được rồi, bác hơn tuổi cháu mà.
- Được rồi. Cô ăn sáng chưa để chúng tôi chuẩn bị.
- Dạ, để cháu tự lo ạ, các bác cứ làm việc của mình đi.
Nó vào căn bếp, đeo tạp dề vào và bắt tay vào nấu phở.
Thịt bò xắt mỏng ướp gia vị, nấu nước sôi và chuẩn bị phở. Đợi thịt bò đã ngấm gia vị rồi thì bỏ vào nồi, xào sơ, rồi cho nước sôi vào, đun 1 lúc rồi nêm nếm gia vị cho vừa.
Nó chạy lên phòng.
- Bé Vi ơi, dậy thôi em, ăn sáng rồi đi học.
Cô bé vươn vai, bước xuống giường, đi đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà.
Nó sang phòng của Vương, gõ cửa
- Anh ơi, dậy thôi, sáng rồi.
Chưa kịp để Vương nói gì nó đã đi mất, rồi lại sang phòng Quân cũng gõ cửa và nói như thế.
Mọi người trừ bé Vi ra thì ai cũng ngạc nhiên với hành động của nó lúc này, không giống với nó chút nào. Bình thường nó không bao giờ đánh thức mọi người dậy hay chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay thật lạ...
Chỉ 1 lúc sau, mọi người đã có mặt tại bàn ăn. Nó trụng phở, bỏ giá vào, cho nước vào rồi mang ra, mỗi người 1 tô.
- Bữa sáng này là do em chuẩn bị, mọi người ráng ăn nhá. – Nó ráng nở 1 nụ cười.
Mọi người hì hụp ăn hết tô phở, Quân với Vương im lặng, ngơ ngác nhìn nhau, cả 2 không hiểu lí do gì mà nó thành ra thế này. Chỉ có nó với bé Vi là trò chuyện vui vẻ thôi.
- Chiều chị sẽ sang nhà, nói chuyện với ba mẹ em nhá.
- Vâng ạ, chị nói ba mẹ em cho em sang nhà chị ở luôn đi, ở bên này sướng hơn. – Cô bé nũng nĩu nhìn thật đáng yêu.
- Tất nhiên là sướng hơn rồi. – Quân châm chọc. cậu nhìn sang nó, xem phản ứng của nó thế nào, thật không ngờ được, không có gì thay đổi ngoài vẻ gượng cười đó ra.
- Cái đó phải để xem đã chứ, sao lại ở luôn được. Em ăn nhanh đi, tí chị đưa đi học. Mà em học trường nào.
- Mầm non Sơn Ca ạ.
- Ukm, tí chị sẽ kêu người chở em đi. Thế là năm sau bé Vi lên lớp 1 rồi nhỉ?
- Dạ.
- Em ngồi đây ăn hết rồi uống nước nhá, chị lên soạn sách vở rồi đi học, tí chị qua lấy cặp sách cho em sau.
Nó nói rồi chạy lên phòng luôn. 2 anh chàng ở dưới này ngơ ngác nhìn nhau, nó làm sao vậy nhỉ? Cứ như hôm qua chẳng có chuyện gì hết vậy? Có thể bình thường đến mức vậy thì thật sự không bình thường chút nào.
1 lúc sau nó bước xuống, với bộ đồng phục trên người.
- Đi thôi bé Vi. Em đi đây?
Nó đi tới, dắt tay bé Vi bước ra.
- Để anh chở 2 chị em đi. – Quân nói vọng ra, để xem phản ứng của nó sẽ ra sao.
- Được thế thì tốt quá. – Nó cười.
Quân đứng họng, không thể ngờ được, cậu tưởng nó sẽ phải từ chối khéo chứ. Không ngờ nó lại nhiệt tình đến vậy?
Quân tử đã nói phải làm, Quân đành lên phòng, sửa soạn, chạy ra nhà xe, lấy xe mình chở nó với bé Vi đi học rồi cậu cũng đến trường luôn.
- Ly à, em có chuyện gì vậy? – Quân không giấu nổi tò mò.
- Chuyện gì là chuyện gì? - Nó hỏi lại.
- Em…à…sao…em có thể…à… - Quân ấp úng, cậu không biết nên hỏi nó kiểu gì?
- ý anh ấy là hôm nay có chuyện gì mà chị lại như thế, bình thường chị không có như ngày hôm nay? – Bé Vi tiếp lời, cứu giúp Quân. Cô bé nhìn sang Quân. – Đúng không anh?
- À…ừ…đúng rồi đó.
- Sao em hiểu ý anh vậy Vi?
- Tại nãy khi ăn, em cứ thấy 2 anh ngơ ngác nhìn nhau rồi cười cười gì đó.
- Trời, có thế mà em cũng biết sao?
- chị Ly, chị trả lời đi.
- À, chuyện đó hả? Tại tối qua, chị đã nằm mơ thấy ba mẹ mình. Chị đã ôm họ và khóc rất nhiều, chị nói chị đang rất buồn và nhớ họ. Rồi họ cũng ôm chị, nói với chị là không có chuyện gì hết và đừng buồn nữa, hãy cứ sống là chính mình. – Nó nghẹn ngào nói.
- Vậy sao?
- Ukm.
- Tới nơi rồi đó bé Vi à. – Quân dừng xe lại nói.
- Ôi, tới rồi à, thế chiều anh chị có tới đón em không?
- Tất nhiên là có rồi. – Nó mỉm cười.
Quân cho xe lăn bánh. Nụ cười trên môi nó dần tắt. Đợi xe chạy cách trường bé Vi 1 quãng nó mới lên tiếng.
- Anh cho xe dừng ở đây được rồi.
- Sao cơ? Đã tới trường đâu?
- Tôi tự đi taxi được, không phải nhờ vả gì 1 con người thủ đoạn như anh.
Nó nói xong mở cửa bước xuống xe để lại Quân ngơ ngác trong xe. Cậu không nhíu mày, rốt cuộc vì cái quái gì mà nó lại thay đổi nhanh đến thế?
Chiếc xe taxi dừng lại rồi lại nhanh chóng đi. Quân chán nản, cậu cho xe chạy nhanh tới trường.
…
Phía sau của trường học
- Cô gọi tôi ra đây có chuyện gì không Diệp? – Nó hỏi.
- Thế nào Ly Ly, chuyện tối qua vui chứ? – Diệp châm chọc nó.
- Cô…
- Ha ha ha, làm sao mà vui được chứ. Bị chơi 1 cú sốc, đau ơi là đau. – Diệp xuýt xoa.
- Vào thẳng vấn đề đi. – Nó cố nhịn, vẫn nghiêm túc nói.
- Dạo này có đứa nhỏ nào hay sang nhà cô thế?
- Cô theo dõi tôi à?
- Haha. Mai Vi, lớp Lá, Mầm non Sơn ca?
- Cô…
- Cô to gan lắm, dám đắc tội với cả Minh Thanh, 1 trùm xã hội đen, giờ cô không là thành viên của Blood nữa,
lấy ai bảo vệ cô đây?
- H0h0, tôi có đắc tội với ai thì cũng đâu có liên quan tới cô.
- Tất nhiên, đó là người chị em tốt của tôi.
- Chị em tốt? Từ bao giờ vậy? 2 người thành 1 cặp sao? Đẹp đôi đấy?
- Đẹp đôi?
- Độc đoán, nguy hiểm, thủ đoạn và dai như nhau? Ha ha. – Nó cười lớn.
- Cô… - Ngọc Diệp tức giận. – Bép…
1 dấu tay đỏ hiện rõ trên má của nó, ở mép môi còn có tí máu. Nó tức giận, dơ tay, định tát lại nhưng chưa kịp thì đã bị Diệp túm tóc, giật ngược về sau?
- hôm nay tôi chỉ định nói chuyện thôi nhưng vì lời nói của cô mà bị vạ lây nhá. Chiều nay, 4h tại bãi đất trống cạnh khu công ngiệp XY, nhớ đến đúng giờ đấy nhá, nếu không con bé đó có chuyện gì thì đừng trách tôi.
Diệp bỏ tay ra rồi đi thẳng 1 mạch, cô cười hả dạ, nhưng chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.
Nó ngồi thụp xuống, nó không thể ngờ được mình lại bị theo dõi đến vậy, nó thì không sao, nhưng nó đã làm liên lụy tới bé Vi. Nó biết làm gì bây giờ, 1 mình nó không thể bảo vệ cho bé được, nó cần sự trợ giúp. Nó thở dài, đứng dậy, cột lại tóc gọn gàng rồi bước lên lớp.
Nó muốn nói chuyện với Duy, khi nãy lên lớp cậu còn chưa đến. Nó ngồi vào chỗ.
- Duy, chúng ta cần nói chuyện…
- Chuyện…
- Tùng tùng tùng…
Cô giáo bước vào lớp, nó thất vọng, vẫn chưa kịp nói gì.
- Các em, đây sẽ là tuần học rất quan trọng đó, tuần sau chúng ta sẽ ôn tập rồi nên các em phải cố gắng ôn tập và học bài cho thật tốt. Nào bây giờ chúng ta tiến hành ôn tập và học đề cương.
Cả lớp ngồi học rất nghiêm túc, hăng say phát biểu, thỉnh thoảng, Duy nhìn qua nó, nhưng nó không nhìn lại cậu.
Duy khá băn khoăn, cậu không biết chuyện Vương nói có thật hay không nhưng có lẽ cậu cần nghe lời giải thích của nó. Chợt cậu nhìn thấy vết trầy ở miệng nó, cùng với dấu tay, cậu nhói lòng, chắc chắn nó lại bị ai tát đây. Nhưng người tát cậu chỉ có thể là 1 người. Duy tức giận, vì lí do gì mà Ngọc Diệp lại đánh nó chứ???
- Còn 1 tiết ôn tập nữa thôi, các em cố gắng về nhà học bài đi nhá. Bây giờ cả lớp nghỉ.
Cô giáo nói rồi bước ra, thế là đã hết tiết. Nó quay sang Duy, nhìn cậu bằng ánh mắt mệt mỏi.
- Có thể nói chuyện 1 lát được không?
- Ukm. – Duy lạnh lùng đáp.
Nó cùng Duy bước đi, ra chỗ hành lang vắng người.
- Rốt cuộc tối hôm đấy có chuyện gì mà Duy lại như thế? – Nó nhìn Duy. Duy ngạc nhiên, cứ tưởng nó sẽ giải thích chứ sao lại thành chất vấn cậu như thế này.
- chuyện gì ư? 2 người vui vẻ bên nhau quá nhỉ? – Duy mỉa mai.
- Chỉ thế mà nổi nóng sao? Duy à, chỉ tình cờ gặp nhau ở đó nên đi ăn cùng nhau thôi. Còn Quân có nói gì
Duy thì Ly không hề biết, đừng đổ lỗi lên Ly như thế, LY thật sự không biết gì, Duy thực sự không tin tưởng Ly, đúng không? – Nó gắt lên, khóc…
- Duy…tin mà.
- Thôi, đừng nói nữa. Tin mà thế à, tin mà chưa gì đã nổi nóng với Ly, gạt phắt Ly ra, nổi nóng rồi còn quát Ly sao? Rồi còn nói Ly dùng thứ nước mắt ấy để mê hoặc Duy sao? Ngán Ly rồi sao? Ly đã làm phiền Duy sao? Sao Duy không nghĩ cho cảm nhận của Ly. Đủ rồi, Ly mệt mỏi lắm rồi. Cứ làm theo lời của Duy đi, chấm dứt, chúng ta chấm dứt tại đây. – Nó bước đi, ôm mặt, khóc, nó khóc nấc lên.
- Đừng đi mà. – Duy giữ tay nó lại. – Duy xin lỗi, tha lỗi cho Duy đi, tại lúc đấy thực sự Duy rất tức giận.
- Phải, thực sự tức giận nên mới đổ hết lên đầu Ly chứ gì? Bỏ tay ra đi.
- Không, Ly phải tha thứ thì Duy mới bỏ tay ra.
Nó cố gắng bỏ tay Duy ra nhưng không thể, Duy nắm quá chặt. Tay nó đỏ hết lên.
- Bỏ tay Ly ra đi, đau quá. – Nó nói.
- Không. – Duy thẳng thắn.
Bỗng nhiên 1 bàn tay nào đó cầm tay Duy nhấc lên, rời khỏi tay của nó.
- Cô ấy bảo đau tay kìa, cậu định làm cô ấy đau mãi sao?
- Tôi có đau thế nào thì cũng đâu liên quan đến anh.
- Liên quan chứ,Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện với nhau đấy Ly à?
- Ly thì có chuyện gì để nói với anh chứ. – Duy gạt phắt tay Quân ra.
- Tất nhiên là có chứ? Đi thôi Ly
- Không, việc gì tôi phải đi với anh. Tôi sẽ về lớp, không đi với ai hết.
- Thật sao? – Quân nhếch môi.
- Á, bỏ tay tôi ra.
Rồi cứ thế Quân cứ kéo xồng xộc lôi nó đi. Nó cố quay lại nhìn Duy, ánh mắt long lanh, cầu cứu.
- Bỏ tay cô ấy ra!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.