Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Chương 64

Thảo Nhi

06/06/2013

Quân đưa nó vào phòng cấp cứu, lúc này nó đang trong trạng thái nguy kịch. Ngay khi đến bệnh viện, cậu đã gào thét, đưa ngay nó vào phòng VIP, và cấp cứu ngay. Cậu gọi ngay cho Vương và Duy. Biết tin nó đang cấp cứu, nguy kịch, họ chạy nhanh đến.

Quân ngồi ở hàng ghế chờ, cậu suy nghĩ. Cậu làm thế liệu có đúng? Cậu làm thế là việc nên làm của 1 người anh trai với 1 người em gái hay là của 1 thằng con trai và 1 bạn gái.

Cậu lắc đầu mạnh, xua ngay cái ý nghĩ tầm bậy trong đầu ra.

- Ly sao rồi. – Duy chạy xồng xộc tới. Cậu vừa nói vừa thở.

- Đang cấp cứu. Phải ngồi chờ thôi.

- Ly sao rồi. – Vương lật đật chạy tới.

- Đang cấp cứu. Phải ngồi chờ thôi.

Vẫn những câu đối thoại ngắn ngủn lặp lại.

Tíc tắc, tíc tắc thời gian trôi qua thật chậm. 3 người con trai chờ ở ngoài này, ai cũng sốt ruột, lo lắng, hồi hộp.

- Rốt cuộc là Ly đã có chuyện gì? – Duy nhìn Quân, ánh mắt đáng sợ.

- Hỏi tôi ư? Cậu là bạn trai mà còn không bảo vệ được bạn gái của mình để Ly bị đánh đến nông nỗi đó mà con hỏi tôi sao?

- Anh.. – Duy lao tới, nhưng bị Vương cản lại.

- Đây là bệnh viện đấy. Bình tĩnh lại coi. – Cậu quay sang Quân. – Em nghiêm túc được không, thôi ngay cái kiểu nói móc đó đi.

Quân im lặng 1 lúc, bình tĩnh lại, rồi điềm tĩnh nói.

- Cô ấy bị như vậy là vì chúng ta đó Duy à.

- Chúng ta?

- phải, Minh Thanh và Ngọc Diệp.

- họ dám làm thế với Ly Ly sao? Sao anh biết được.

- tôi đã nhìn thấy họ đánh Ly. – Cậu nhỏ giọng dần.

- Cái gì? Anh nhìn thấy mà để họ đánh tới nông nỗi này sao? Tại sao anh không ra sớm hơn.

- Duy à, tôi đến sau, lại ở 1 quãng cách đó khá xa. Nếu tôi đến muộn tí nữa thì chắc Ly đã…

- Tin… - Phòng cấp cứu mở cửa.

Vị bác sĩ đi ra. Thở phù nhẹ nhõm.

- Ca cấp cứu rất thành công, bệnh nhân cần 1 đến 2 tuần để bình phục hoàn toàn.

- Sao? 1 đến 2 tuần ư? Chẳng phải sắp thi học kì rồi sao?

- Cái đó…mong là mọi người thu xếp chứ tình trạng bệnh nhân bây giờ yếu lắm đấy. Mà có chuyện gì bệnh nhân lại bị bạo hành đến mức đó vậy, các vết xước cào trên người cần phải rửa sạch sẽ mỗi ngày nếu không sẽ bị nhiễm trùng đó. Bây giờ mời 1 người theo tôi đi làm thủ tục nhập viện.– Vị bác sĩ nói 1 hồi rồi đi.

- Để anh đi làm cho. – Vương nhanh nhảu.



Nhìn nó nằm yên trên giường với hơi thở yếu ớt, đôi môi trắng bệnh, khuôn mặt xanh xao chẳng còn hồng hào như trước, tay chân thì lắm dây chuyền nước, ai cũng đau lòng.



- Mình ra ngoài nói chuyện nhá. – Duy đắp nhẹ cái chăn lên người nó rồi quay sang Quân nói.

Quân im lặng, gạt đầu rồi cùng bước ra ngoài với Duy.

- Anh định xử lí chuyện này sao?

- Tôi có cách của tôi, cậu không phải bận tâm.

- Cách đó ổn chứ?

- Yên tâm đi. Cậu chăm sóc Ly nhá, anh có việc phải đi đây.



- Buông tôi ra, các người có nghe không, bỏ tôi ra.

Tiếng cô gái hét lên trong ngôi nhà hoang. Cô không khó để đối phó, chỉ cần 2 tên là có thể tóm gọn cô ta 1 cách dễ dàng. Họ đưa cô ấy đến phía cuối nhà hoang, nơi đó có 1 khoảng sáng, và có người đã đợi cô sẵn ở đó.

- Bỏ cô ấy ra được rồi đó, 2 người ra ngoài canh chừng cho tôi. – Tiếng nõi dõng dạc của cậu thanh niên làm cô gái ngỡ ngàng.

- Anh…Quân.

- Ngọc Diệp, cô nghĩ mình đang làm gì vậy hả? – Ngả lưng về sau, gác chân lên ghế. Quân “ nhẹ nhàng” hỏi.

- Tôi…tôi…

- Cô phải biết cô đang làm việc với ai. Phải đối mặt với cái gì? – Cậu đến chỗ Diệp, “ nhẹ nhàng” vuốt má cô. – Cô biết chứ?

- Tôi…tôi biết.

- Biết mà cô còn làm thế. Nên nhớ mục đích của chúng ta hợp tác là để làm gì? Có cần tôi phải nhắc lại không? Là để Ly về bên Vương, còn cô về bên Duy. – Quân nói nhẹ nhàng đến nỗi Ngọc Diệp sởn cả tóc gáy. – Cho dù cô không còn tình cảm với Duy nữa thì cũng không có quyền gì để đối xử tàn nhẫn với Ly như thế? – Quân gắt.

- Nhưng đó là chuyện giữa tôi và Ly Ly, anh đâu xem vào được.

- H0h0, vậy sao? Cô chưa từng biết tôi chưa nương tay với phụ nữ bao giờ à? – Quân trừng mắt. – Việc cô cấu kết với Minh Thanh đã đủ biết cô là cái loại cáo như thế nào rồi.

- …

- Nghe đây, nghe cho rõ đây. Lần này tôi sẽ tạm tha cho cô. Nhưng lần sau, cho dù cô với Minh Thanh có cấu kết gì thì đừng đụng vào Ly Ly. Chỉ cần 1 lần như thế này nữa thì tôi sẽ không bao giờ nương tay cho cô đâu. Cô có tin ngày mai, nhà cô sẽ phá sản không?

- Anh…

- Ở đấy mà suy nghĩ đi nhá. Bye – Quân bước ra ngoài.



Sau khi dặn dò đàn em cẩn thận, Quân lại tiếp tục lại lên đường. Cầm chiếc đĩa trên tay, cậu tự tin bước đến 1 quán bar, là địa bàn của Kill.

Cậu ngang nhiên đi vào, mặc kệ mấy tên gác cổng ngăn cản, cậu vẫn hiên ngang đi vào.

- Nói Chu Thanh Tân ra đây, Minh Quân này có chuyện muốn gặp.

1 cậu em nhanh nhảu chạy vào báo với Đại Ca.

1 lúc sau thì ông Tân ra thật.

- Ôi, cơn gió nào đưa cậu chủ họ Trần đến đây vậy?

- Tôi có chuyện quan trọng đây.



- Cậu biết rằng mình đang ở đâu không? Là địa bàn của Kill đấy, chỉ cần cái nháy mắt là tính mạng của cậu sẽ tiêu đời đấy, cậu có biết không, cậu nghĩ gì mà 1 mình lại dẫn thân đến đây vậy?

- Anh Tân, hôm nay tôi đến đây không phải vì chuyện giữa 2 băng đảng. Còn nếu anh thích, thì cứ thực hiện cái nháy mắt của mình đi. Rồi ngay ngày mai, mà cũng có thể là tối nay Kill sẽ trở thành 1 băng đảng hư vô, sẽ không bao giờ tồn tại trong thế giới ngầm nữa. – Quân thản nhiên nói.

- Cái gì? Cậu nghĩ mình là ai mà dám dọa ai như thế hả?

- Không tin sao? Cứ chờ đấy anh Tân à? – Cậu nhếch môi, cười đểu.

- Thôi được rồi, có chuyện gì, cậu lại đây ngồi, chúng ta sẽ nghiêm túc nói chuyện.

- Ok. Anh biết trong thế giới ngầm chuyện đánh lén hay 2 đánh 1 là chuyện tối kị nhất đúng không?

- Đúng?

- Chỉ 1 bằng chứng nho nhỏ về việc vi phạm đó có thể sẽ làm bay cả 1 băng đảng, đúng không? Bởi thế nên khi biết được “thủ phạm” tốt nhất là hãy xử lí sớm, trước khi để các vị tối cao trong thế giới ngầm biết được đúng không?

- Đúng. Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì? – Ông Tân sốt ruột.

- Xem cái này đi. – Cậu đưa cái đĩa.

Màn hình chiếu rất rõ ràng, cảnh Minh Thanh đánh lén Ly và cảnh 2 đánh 1.

- Anh thấy rõ chứ? Người con gái ấy là ai, chắc anh nhận ra chứ? Chỉ cần chiếc đĩa này gởi lên trên là Kill coi như xong đấy.

- Được rồi, ý cậu bây giờ sao?

- Còn sao nữa, cứ theo luật mà làm thôi.

- Nhưng đó là 1 người con gái, lại là…

- Là tình nhân cũ của anh nữa. Đúng không?

- Cái đó…đúng…là thế?

- Nếu chị nhà biết tin anh cho tình nhân cũ vào Kill thì sẽ sao nhỉ? Chắc là sẽ làm thịt anh luôn đúng không?

- Cậu…

- Tôi có cầm cuốn băng “tình cảm” của 2 người đó. Nên nhớ cảnh trong đó rất rõ mặt.

- Sao…Sao cậu có được.

- Anh không nhớ lúc đó là ở khách sạn nào sao?

- Cậu…Giỏi lắm. – Ông Tân sốc, không thể ngờ được Quân lại nắm thóp của ông 1 cách dễ dàng. – Giờ cậu muốn gì?

- Cứ theo luật mà làm. Trục xuất ra khỏi Kill, và trước khi trục xuất thì phải xử lí gọn đẹp.

- Nhưng với 1 người con gái, chịu trận xong để vào nhà xác luôn à.

- Nếu không thể toàn bộ Kill thì có thể chỉ cho vài người thân cận xử lí thôi mà. – Quân cười đểu.

- Thôi. Đành vậy?

- Cố gắng nhá, anh Tân, đây là đĩa, nên nhớ chỉ là bản sao, còn bản gốc thì… Phải để xem thái độ của anh thế nào đã. – Quân đập đập nhẹ lên lưng ông Tân rồi bỏ ra ngoài.

- Grrrr. – Ông Tân đập mạnh tay lên bàn. – Hừ, để 1 thằng nhóc ranh, vắt mũi còn chưa sạch như vậy qua mặt thật là...Quá quắt. Thù này nhất định ta phải trả. – Ông quay sang đàn em. – Mau bắt Minh Thanh lại đây…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nhớ Em... Cô Nhóc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook