Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ
Chương 52: Âm mưu bại lộ
Hữu Hồ Thiên Tuế
25/09/2024
"Buông tôi ra! Loại khốn nạn như Trần Thắng Phi không đáng được sống, tôi phải giết ông ta!"
Ngay khi Trương Hồng Diễm bị đẩy vào và nhìn thấy Trần Thắng Phi, cảm xúc vốn bình tĩnh của bà đột nhiên trở nên kích động. Như thể gặp kẻ thù truyền kiếp, bà vùng vẫy mạnh đến nỗi hai người đàn ông to lớn suýt không giữ nổi.
Từ Thanh Nhiên khựng động tác đùa nghịch quả bom.
Thầm nghĩ, thủ phạm thật sự này quả làm cho người ta không ngờ tới?
Thẩm Đình Dục nghe tiếng nhìn qua, nhận ra Trương Hồng Diễm là nhân viên chính của bộ phận linh hồn bạn đời.
Trong ánh mắt có phần dò xét, hiển nhiên ít tiếp xúc với bà ta nên không nắm rõ.
Còn Trần Thắng Phi đang ăn ngấu nghiến, vốn đang run sợ nhìn chằm chằm vào quả bom trong tay Từ Thanh Nhiên, sợ cậu nổi hứng sẽ cho nổ banh hết. Đột nhiên nghe thấy có người chỉ vào mình mà chửi bới, nghi hoặc quay đầu lại, tính khí cũng nổi lên.
Gã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xa lạ của Trương Hồng Diễm một hồi lâu, sau khi chắc chắn mình không quen biết lập tức khó hiểu nói: "Bà chị là ai vậy? Tôi có thù oán gì với bà đâu? Tôi là một thương nhân lương thiện an phận, bà dựa vào đâu mà muốn giết tôi?"
Vậy sự kiện nguy hiểm hôm nay là nhắm vào gã ta sao??
Trần Thắng Phi càng nghĩ càng tức giận, chỉ vào người phụ nữ đang bị áp giải và nói với các vệ sĩ xung quanh: "Tôi muốn kiện bà ta! Những người có vấn đề về tinh thần như bà ta phải bị nhốt vào Ác Tháp mới đúng!"
Nếu không nhận được thông báo kịp thời, mạng nhỏ của gã hôm nay có thể đã bay mẹ rồi!
Trần Thắng Phi không nói thì thôi, vừa mở miệng Trương Hồng Diễm càng thêm phẫn nộ, nhổ nước bọt vào gã và nói: "Mày là đồ rác rưởi xấu xa của xã hội, cặn bã ghê tởm, sao còn mặt mũi nào nói những lời đó?"
"Chính là mày! Chính mày đã hủy hoại cả đời con gái tao, tao liều mạng với mày!"
Có lẽ vì ngọn lửa phẫn nộ trong lòng đã kích thích tiềm năng của Trương Hồng Diễm, bà thực sự thoát khỏi tay hai vệ sĩ đang giữ mình. Bà còn móc từ trong áo ra con dao tinh thần lực đang giấu, mắt đỏ ngầu lao về phía Trần Thắng Phi.
Dao tinh thần lực thông thường chỉ có nhân viên quân đội và cảnh sát mới được phép mang theo hợp pháp, người bình thường nếu có trong tay thì đa số đều có được qua các kênh bất hợp pháp.
Thẩm Đình Dục thấy vậy, không vội ngăn cản Trương Hồng Diễm hay tước vũ khí của bà.
Mà là buông tay đang giữ Trần Thắng Phi ra, lặng lẽ lùi lại.
Không có người xung quanh ngăn cản, hành động ám sát của Trương Hồng Diễm gần như suôn sẻ không trở ngại.
Trần Thắng Phi sợ hãi nhảy bật lên khỏi ghế như một quả bóng, sau đó bắt đầu chạy trốn khắp phòng, lợi dụng bàn ghế để né tránh, hình ảnh hoàn toàn không còn chút thể diện và phong thái nào trông rất buồn cười.
Còn Trương Hồng Diễm đã lớn tuổi lúc này lại anh dũng như một nữ chiến binh, nắm chặt dao, mỗi nhát dao đều mang theo sát khí.
Cắm vào bàn, vào ghế và cả tường.
Cũng không biết những người khác trong phòng là ngây người hay vì một sự đồng lòng nào đó, thực sự không ai lên ngăn cản ngay lập tức.
Chỉ có Trần Thắng Phi ở đó nhảy lên nhảy xuống, liên tục hét cứu mạng.
Cho đến khi gần hết ghế trong phòng đã bị Trần Thắng Phi dùng hết, rồi một chiếc ghế khác chắn trước mặt gã bị Trương Hồng Diễm đâm thủng. Gã trợn mắt nhìn mũi dao chỉ cách mặt mình vài centimet, tiếng kêu cứu trong miệng cũng theo đó mà vỡ giọng: "Cứu — mạng — á —!!"
Ngay từ khi cuộc hỗn chiến bắt đầu trong phòng, Từ Thanh Nhiên đã kéo cả người lẫn ghế trốn vào góc, lặng lẽ xem kịch vui. Một tay nắm vừa lấy vật nguy hiểm vừa đếm ngược, tay kia để trước bụng, cúi đầu cố gắng nhịn cười.
Bữa tiệc tối nay thật đúng là đến đúng lúc, không ngờ lại có thể xem một vở hài kịch miễn phí.
Trong khi cậu đang cười, mấy vệ sĩ ở cửa không còn bình tĩnh được nữa.
Không tiện xông qua chỗ cậu, chỉ có thể trợn tròn mắt căng thẳng, sợ cậu sơ ý làm rơi vật đó xuống đất.
Thẩm Đình Dục thấy Trần Thắng Phi đã chịu đủ khổ, hơn nữa còn có người khác nhìn, cũng không tiện để xảy ra cảnh tượng mong muốn nhất, nên khi Trương Hồng Diễm tiếp tục tấn công lần nữa, anh đã bước tới nắm lấy tay bà.
Dùng sức bóp trúng gân tay khiến tay bà đau nhức, con dao trong lòng bàn tay lập tức rơi xuống đất.
Tiếp theo lại đá văng con dao tinh thần lực về phía các vệ binh, khống chế Trương Hồng Diễm rồi mới giao người cho vệ binh phụ trách.
"Trần Thắng Phi, mày sẽ chết không yên!"
Trương Hồng Diễm trợn mắt lồi ra, khiến lớp mỡ trên người Trần Thắng Phi run lên bần bật.
Gã vốn nghĩ mình chưa từng chọc giận Trương Hồng Diễm, cho đến khi đối phương nhắc đến hai chữ "con gái", gã mới bắt đầu hơi lo lắng.
Gã đã hại không ít nam nữ, đúng là có thể một trong số đó là con của bà ta.
Trương Hồng Diễm tóc tai rối bù, trông như một mụ điên, vừa tức giận vừa rơi những giọt nước mắt phẫn hận và không cam lòng: "Con gái cục cưng của tao, đứa con gái tôi một lòng một dạ nuôi dưỡng mong nó sẽ thành phượng hoàng! Nó trong sáng xinh đẹp như vậy, tao tận tâm nuôi nó lớn đến thế này là để nó tìm cho tao một người con rể đẹp trai giàu có, không phải để cho mày, một lão già đáng ghét không ai muốn, làm nhục!"
Từ Thanh Nhiên nghe đến đây đã hiểu ra.
Trương Hồng Diễm có một cô con gái ngây thơ trong trắng bị Trần Thắng Phi làm nhục phải không?
Cậu không đồng tình với Trương Hồng Diễm, người từng muốn gửi cậu đến cho Trần Thắng Phi làm đồ chơi.
Nghĩ bụng, con nhà người khác thì không đáng thương sao?
"Bà... Mỗi ngày có bao nhiêu cô gái muốn chơi với tôi, ai biết con bà là ai chứ?" Trần Thắng Phi nghiến răng đáp lại, từ chối thừa nhận mình đã làm chuyện bẩn thỉu gì: "Hơn nữa, mấy cái chốn ăn chơi đó nếu có chuyện gì xảy ra thì đều là tự nguyện cả, đừng có nghĩ đến chuyện tống tiền tôi!"
Trương Hồng Diễm nghe xong càng tức giận hơn: "Không thể nào! Mày cũng nên soi gương xem mình trông như thế nào đi? Con gái tao xinh đẹp như vậy, bên cạnh toàn là bạn trai đẹp trai, làm sao có thể chơi với mày được?"
Bà ta tức đến run rẩy say sẩm mặt mày.
Con gái út của Trương Hồng Diễm là báu vật trong lòng bà, từ nhỏ đã được nuông chiều lớn lên. Để cho con gái có thể hòa nhập vào giới thượng lưu, bà đã mua cho con toàn đồ hiệu cao cấp, những thứ tốt nhất trong nhà đều dành cho con.
Kết quả là cách đây vài tháng, cô con gái út này đi chơi với bạn bè và mất liên lạc vài ngày.
Khi trở về, cả người đều trở nên kỳ quặc, không còn hoạt bát vui vẻ như trước, thường xuyên ngẩn người, cả người như mất đi linh khí vậy, hỏi lý do cũng chỉ nói không có gì.
Cho đến tháng trước, con bé đỏ mắt trở về, được mẹ quan tâm cuối cùng không kìm được nữa òa khóc, kể ra sự thật.
Nói rằng lúc đó nó đi chơi ở hộp đêm với bạn bè, sau đó có lẽ do uống quá nhiều rượu nên không tỉnh táo, khi tỉnh lại đã phát hiện mình đã ngủ với ông chủ Trần. Ông Trần ghê tởm đó còn chụp ảnh quay video quá trình, đe dọa nó phải tiếp tục phối hợp với gã.
Cứ như vậy bị đe dọa mấy tháng, cuối cùng con gái bé bỏng của bà không muốn phối hợp nữa, ông chủ Trần liền gửi những hình ảnh đó cho người bạn trai giàu có đang trong giai đoạn tình cảm mập mờ với con gái bà. Đối phương là cậu ấm Mạc gia ở quân đoàn Ngân Long, làm sao có thể chấp nhận một cô bạn gái có đời sống tình cảm không trong sạch, vì vậy chuyện này đã hoàn toàn đổ bể.
Không chỉ đổ bể, thậm chí còn bị tránh né trong giới hào môn!
Trương Hồng Diễm nghĩ đến đây thì đau lòng vạn phần, càng tức giận vì con gái bà đã bị Trần Thắng Phi làm nhục sự trong trắng!
Trần Thắng Phi từ mô tả của cô ta đã biết được thân phận con gái cô, trước tiên là một thoáng lo lắng, sau đó nhớ ra điều gì đó, lại có thêm tự tin.
"Ồ, tôi biết bà nói về ai rồi." — wattpad: atoe1803
Gã nở một nụ cười mỉa mai: "Này, nói trước nhé, tôi có ghi lại video giám sát đấy, rõ ràng là cô ta say rượu rồi chủ động dán vào người tôi trước. Bà nói xem, miếng thịt tự đưa tới miệng, có lý do gì mà không ăn chứ?"
Nói xong, gã lại mang vẻ mặt châm biếm nói với Trương Hồng Diễm: "Con gái bà, chính là cô bé tên Lạc Hiểu Ni phải không?"
"Nó gần như là khách quen của hộp đêm tôi rồi, còn gì là cô gái ngây thơ trong trắng nữa? Thủ đoạn của nó còn ghê gớm hơn tôi đấy, việc cố tình rủ bạn nữ đến rồi cho uống say để hại họ đâu phải hiếm đúng không?"
"Ồ, nghe nói hồi đi học, nó còn rất thích bắt nạt người khác. Nào là làm xấu mặt những cô gái xinh đẹp hơn nó, tìm người đánh đập những cô gái có khả năng phát triển quan hệ với bạn trai xung quanh nó, bắt nạt những cô gái không có thế lực bắt họ chụp ảnh nhục nhã... Ấy chà, tôi cứ tưởng nó thích chơi mấy trò này, nên cũng học theo nó ghi lại một chút."
Trần Thắng Phi thấy Trương Hồng Diễm mặt đầy kinh ngạc, như thể hoàn toàn không biết gì về những chuyện này, nụ cười trên mặt hắn càng thêm ngông cuồng: "Bà chị à, muốn làm bạn gái tôi đâu có dễ, tôi đều phải điều tra kỹ lưỡng về họ trước."
"Bà thật sự nghĩ rằng những việc con gái bà làm sau lưng, đám trẻ giới hào môn kia đều không biết sao?"
"Những gia đình thực sự giàu có quyền thế nào mà chẳng có chút năng lực thế à? Điều tra rõ lai lịch nhà bà đơn giản vô cùng, việc nó vui vẻ với tôi chỉ là một lý do họ dùng để từ chối nó mà thôi."
"Một cô gái như nó, gia đình danh giá nào lại muốn cho nó vào cửa chứ?"
Lúc này, biểu cảm của Trương Hồng Diễm, giống như bị sét đánh trúng vậy, kinh ngạc và sửng sốt.
Khóe mắt Từ Thanh Nhiên lướt qua một tia cười lạnh.
Thì ra, đây là báo ứng nhân quả.
Người phụ nữ trung niên đang bị mọi người chú ý lại một lần nữa giãy giụa dữ dội: "Không thể nào! Ni Ni nhà tôi không phải là đứa nhỏ như vậy! Chắc chắn đây là lý do mày bịa ra để trốn tội!"
Trần Thắng Phi dùng nĩa xiên một miếng tôm trên bàn, vừa ăn vừa cười nhạo Trương Hồng Diễm: "Không tin à? Không tin thì về hỏi con gái bà đi."
"À, nhưng không biết bà có thể về nhà được hay không nữa."
Trương Hồng Diễm hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, đau đớn ôm đầu phát ra tiếng kêu thảm thiết, không muốn đối mặt với những sự thật này.
Càng không thể chấp nhận việc bao nhiêu năm khổ tâm bồi dưỡng, cuối cùng lại là công cốc!
"Mày làm tổn thương con gái tao là sự thật, tao phải kiện mày, tao nhất định phải kiện mày! Cho dù những gì mày nói là thật, nhưng nó vốn là một cô gái trong sạch, dù sao cũng có thể lấy được một nhà tốt, mày đã khiến tất cả điều đó bị hủy hoại hết!"
Trần Thắng Phi thờ ơ nói: "Bà cứ kiện đi."
Hắn là một tay chơi lão luyện, kinh nghiệm dư dả, trước khi ra tay để phòng ngừa sau này bị người ta kiện thành công, đều sẽ dùng kỹ thuật để lưu lại 'bằng chứng' về việc đối phương chủ động. Những gia đình có nền tảng không lớn như Trương Hồng Diễm, muốn kiện thắng gã không dễ như vậy.
"Thật là thú vị."
Tình hình vừa mới bình tĩnh lại, từ góc phòng bỗng vang lên một giọng nói nhạt nhẽo.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy Từ Thanh Nhiên vẫn còn cầm 'đạo cụ', mới kinh hãi nhớ ra vẫn còn một vấn đề lớn chưa giải quyết.
Các vệ binh run rẩy bước đến, giơ tay xin lấy vật nguy hiểm trong tay cậu: "Cái đó, Từ tiên sinh, xin hãy giao vật đó cho chúng tôi xử lý một chút, tránh xảy ra tai nạn gì."
"À, cầm lấy đi." Từ Thanh Nhiên nói xong liền đưa vật đó qua như vứt rác vậy: "Tôi đã xử lý xong rồi, phần còn lại các anh muốn làm gì thì làm, cái đó không thuộc phạm vi của tôi nữa."
Vệ binh ngớ ngẩn nhận lấy, khi thấy số trên quả bom đã ngừng nhảy, biểu cảm lập tức đờ đẫn như gà gỗ.
Cái này, cái này, cái này — Khi nào xử lý vậy? Xử lý như thế nào? Vừa nãy không phải đang ăn dưa sao?!
Sau khi Từ Thanh Nhiên xử lý xong vật đó, cậu bước về phía Trần Thắng Phi và Trương Hồng Diễm.
Trương Hồng Diễm ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt đó của anh, lại là một phen giật mình dữ dội.
Thậm chí khi bắt gặp ánh mắt anh, tim bà đột nhiên đập mạnh, có chút lo lắng.
Từ Thanh Nhiên nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ, nói: "Chuyện của hai người các vị, thực ra rất dễ giải quyết."
Cậu cúi đầu nhìn Trương Hồng Diễm đang quỳ trên đất, nở một nụ cười nhẹ: "Bà không phải một lòng một dạ muốn con gái bà gả vào giới hào môn, trở thành thiếu phu nhân của gia đình có tiền sao?"
Nói xong, cậu chỉ tay về phía Trần Thắng Phi, lòng bàn tay hướng lên: "Ông chủ Trần, một trong đại gia của quân đoàn Kim Dực, hiện đang độc thân. Dù sao họ cũng đã làm chuyện đó rồi, gả con gái bà cho ông ta, cũng có thể thực hiện ước mơ câu được chàng rể vàng của bà."
"Cớ gì mà không vui chứ?"
Trần Thắng Phi nghe xong, cảm thấy ý kiến này dường như cũng không tệ.
Tuy Đế quốc thường khuyến khích kết hợp hai linh hồn phù hợp, nhưng không ít người yêu và kết hôn bất chấp độ phù hợp của linh hồn, điều này không phải là không được.
Trương Hồng Diễm trước tiên là sửng sốt, nghi ngờ tai mình.
Sau khi phản ứng lại Từ Thanh Nhiên đang đẩy con bà ta vào hố lửa, biểu cảm lập tức trở nên khó coi và méo mó: "Có gì vui chứ?!"
"Một kẻ như gã cũng xứng cưới con gái tao sao? Cũng không nhìn xem trên người hắn có mấy lớp mỡ, vừa lùn vừa xấu vừa quê mùa, cái mặt này càng nhìn càng ghê tởm! Con gái tao ưu tú như vậy, gả qua đó chẳng phải như hoa nhài cắm bãi phân trâu sao?"
Từ Thanh Nhiên lại bật cười.
Ánh mắt lạnh lẽo: "Con gái bà không thể gả, vậy con cái nhà người ta thì có thể gửi đi để bị hại sao?"
Trương Hồng Diễm bị cậu nhìn chằm chằm đến nỗi tim run rẩy, bất giác kinh hoàng.
Nghĩ bụng tại sao Từ Thanh Nhiên lại hỏi câu này? Chẳng lẽ cậu biết điều gì? Nhưng không nên chứ, bà ta làm rất kín đáo, làm sao cậu có thể biết chuyện lúc đó chứ?!
Sau một hồi thở dốc, Từ Thanh Nhiên mới cười cong mắt nói: "Tôi đoán trong lòng bà chắc đang nghĩ như vậy phải không?"
"Dù sao con người đều là sinh vật ích kỷ chỉ biết lợi cho mình, những kẻ rác rưởi đó không xứng với con cái nhà mình, nhưng con cái nhà người khác thì có thể tùy ý gửi đi chôn vùi."
Trần Thắng Phi bên cạnh: "..."
Tuy không phải đang nói chuyện với gã, nhưng sao vẫn có cảm giác bị xúc phạm nhỉ?
Dù sao đề xuất này, vì sự phản đối kịch liệt một phía của Trương Hồng Diễm, tạm thời chưa có kế hoạch thực hiện.
Trần Thắng Phi sau khi tạm thời được an toàn tính mạng càng nghĩ càng thấy mất mặt, đang định chuồn đi, nhưng khi sắp ra cửa thì bị Trương Hồng Diễm túm chặt, nhất quyết không cho gã rời đi. Miệng vẫn đang mắng gã cũng chẳng phải người tốt lành gì, vừa khóc vừa kêu để các vệ binh điều tra, kiên quyết muốn kiện gã ta.
Cuối cùng, cả hai đều cần được đưa đến đồn cảnh sát để điều tra.
Trần Thắng Phi nghe nói mình sẽ bị áp giải đi còn đầy vẻ không thể tin nổi, bên cạnh Trương Hồng Diễm vẫn đang chỉ gã mà chửi bới, nói gã đã hại con gái cô ta. Gã ta nghe mà phát bực, đột nhiên nhớ ra Lạc Hiểu Ni là do Từ Thanh An giới thiệu cho gã.
Trước khi đi, gã cố tình áp sát, cười khẩy hạ thấp giọng nói với bà ta: "Sao bà không nghĩ xem trong hộp đêm có nhiều người như vậy, tại sao lại đúng là con gái bà?"
"Thay vì trách tôi, một kẻ vô tội, chi bằng nghĩ xem bà đã đắc tội với ai."
Trương Hồng Diễm lại một lần nữa giật mình.
Còn Trần Thắng Phi sau khi nói xong đã huýt sáo, vẻ mặt kiêu ngạo bị vệ sĩ dẫn đi xa.
Ánh mắt bà đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của Trần Thắng Phi, cho đến khi những vệ binh phụ trách áp giải bà đến đồn cảnh sát thúc giục bà rời đi. Bà đột nhiên nhớ ra Từ Thanh Nhiên trong phòng. Cả ánh mắt cậu nhìn bà vừa rồi và những lời kỳ lạ cậu đã nói nữa.
Có vẻ như... giống như cậu đã biết chuyện trước đây bà và Từ Thanh An âm mưu hãm hại cậu.
Khi nhắc đến con gái mình, Trương Hồng Diễm lại bắt đầu nổi cơn thịnh nộ.
Thay vì tuân theo mệnh lệnh của vệ binh rời đi, bà mạnh mẽ giật tay ra khỏi sự kìm giữ của họ, quay người về phía căn phòng và gào lên giận dữ: "Chính là mày....chính là mày! Từ Thanh Nhiên, chính mày đã cố tình hại con gái tao!"
Từ Thanh Nhiên nghiêng đầu khó hiểu. — wattpad: atoe1803
Trương Hồng Diễm hét lớn trong sự suy sụp: "Mày biết tao đã thay đổi dữ liệu tương hợp của mày, biết tao muốn sắp xếp mày cho ông chủ Trần... Mày đã ra tay với con gái tao để trả thù!"
Khi những lời này được nói ra, xung quanh lại im lặng một lúc.
Thẩm Đình Dục vẫn không đổi sắc mặt, nhưng trong lòng hơi ngừng lại.
Thay đổi dữ liệu tương hợp linh hồn ư?
Còn sự ngạc nhiên của những vệ binh khác chủ yếu là ở chỗ —
Đây là một việc làm vi phạm pháp luật nghiêm trọng! Chưa nói đến việc Trương Hồng Diễm hôm nay đặt bom sẽ bị xét xử thế nào, nếu thêm cả tội làm giả dữ liệu tương hợp linh hồn này nữa, chắc chắn sẽ bị đưa thẳng đến Ác Tháp để trừng phạt nghiêm khắc.
Từ Thanh Nhiên... cậu im lặng.
Không ngờ Trương Hồng Diễm lại ngu đến thế, nghi ngờ đến cậu thì thôi, còn có vẻ liều mạng tiết lộ công khai loại việc phạm pháp này.
"Thay đổi dữ liệu tương hợp linh hồn gì?"
Người hỏi là Thẩm Đình Dục, người từ khi vào đây hầu như chưa mở miệng.
Ánh mắt Từ Thanh Nhiên hơi khựng lại.
Nếu Trương Hồng Diễm nói ra sự thật về việc tương hợp giữa cậu và Lục Thành, với đầu óc của Thẩm Đình Dục, chắc chắn sẽ đoán ra độ tương hợp giữa cậu và Thẩm Thiên Dật có điều bất thường. Nhưng dù sao đối tượng cũng là Thẩm Thiên Dật, thật hay giả Thẩm Đình Dục có lẽ sẽ không quan tâm chứ?
Trương Hồng Diễm hét xong mới nhận ra mình đã bộc lộ sự thật kinh thiên động địa gì trong cơn kích động.
Có nhiều đôi tai đang lắng nghe như vậy, còn có cả thượng tướng của quân đoàn Kim Dực ở đây, điều này có nghĩa là bà không chỉ phải đối mặt với việc mất việc, mà còn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Nhưng bà không chịu nổi nữa, từ khi đối tượng tương hợp của Từ Thanh Nhiên không phát triển theo như bà dự định, trong lòng bà đã rất bất an. Bà rất tự tin vào sự tỉ mỉ của mình trong công việc, lúc đó rõ ràng đã xác nhận là đổi cái của Lục Thành thành Trần Thắng Phi, sao cuối cùng lại xuất hiện Thẩm gia?
Bà luôn lo lắng không biết có phải ai đó đã phát hiện ra chuyện này, thừa lúc bà không để ý mà thay đổi lần nữa không.
Nhưng những người có thể sửa đổi dữ liệu chip chỉ có mấy người đó thôi... Không loại trừ khả năng, ngay từ đầu kết quả kiểm tra của họ đã sai, đối tượng phù hợp 99% của Từ Thanh Nhiên vốn là người Thẩm gia.
"Bà Trương Hồng Diễm, bà có biết rằng bà phải chịu trách nhiệm pháp lý cho những lời nói của mình tối nay không?" Không nhận được phản hồi, Thẩm Đình Dục lại lên tiếng nhắc nhở.
Giọng điệu không lạnh không nóng. — wattpad: atoe1803
Trương Hồng Diễm nắm chặt nắm đấm.
Bà không biết việc tương hợp giữa Từ Thanh Nhiên và người Thẩm gia có vấn đề gì không, nhưng nếu thật sự là Từ Thanh Nhiên hại con gái bà, hôm nay dù phải trả giá tất cả bà cũng phải đòi một sự công bằng!
"Số..."
"Cô Hồng Diễm!"
Trương Hồng Diễm vừa định mở miệng giải thích, đột nhiên từ xa truyền đến một tiếng gọi quen thuộc.
Là Từ Thanh An.
Cậu ta đã thay một bộ quần áo nhẹ nhàng hơn, chạy nhỏ về phía Trương Hồng Diễm, hỏi với vẻ mặt đầy lo lắng: "Cô Hồng Diễm, sao cô lại ở đây?"
Vừa nói vừa nhìn quanh những vệ binh với vẻ mặt nghiêm trọng xung quanh với vẻ bối rối: "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao lại có nhiều người thế? Vụ bom đã được giải quyết chưa?"
Từ Thanh An cũng coi như là người Trương Hồng Diễm đã chứng kiến lớn lên từ nhỏ, gặp cậu ta giống như gặp người thân vậy, cảm thấy an tâm.
Bà bình tĩnh lại một chút, nắm lấy cánh tay Từ Thanh An khóc lóc kể lể: "An An à, cháu không biết đâu, gần đây nhà cô xảy ra nhiều chuyện lắm."
"Tên họ Trần khốn kiếp đó, gã ta đã làm nhục Ni Ni rồi!"
Lục Thành đi theo sau Từ Thanh An, từ tình hình và bầu không khí xung quanh đoán được đây có lẽ là nơi xảy ra khủng hoảng.
Nhưng nhìn bộ dạng này, có vẻ như đã giải quyết xong rồi?
Bên kia Từ Thanh An, từ những lời nói nhanh chóng của Trương Hồng Diễm, cậu ta đã biết được số phận bi thảm của cô con gái nhỏ của bà ta.
Cậu ta trợn tròn mắt, trong đó đầy vẻ sốc, ngỡ ngàng và phẫn nộ, vẻ mặt ngạc nhiên chân thật như thể chưa bao giờ biết chuyện này: "Sao lại có chuyện như vậy?! Cô đừng lo lắng, chúng ta có thể liên hệ với luật sư để thu thập bằng chứng, kiện ông chủ Trần đó!"
Trương Hồng Diễm khóc lóc sụt sùi, hai mắt sưng húp.
Nắm lấy tay Từ Thanh An, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Nhiên vẫn đang ở trong phòng: "Giờ cô nghi ngờ chính là thằng anh đáng ghét của cháu gây ra! Cậu ta chắc chắn là ghi hận chúng ta, hận..."
Từ Thanh An nắm lấy tay bà trước khi bà nói xong, vỗ nhẹ lên cánh tay bà như để an ủi, giọng nói dịu dàng: "Chị Hồng Diễm, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó."
"Anh trai em tuy tính tình không tốt lắm, nhưng những chuyện hại người vô đạo đức như vậy anh ấy chắc chắn sẽ không làm đâu."
Trương Hồng Diễm bị cậu cắt ngang như vậy, mới nhớ ra chuyện này thực sự còn liên quan đến Từ Thanh An và Từ gia.
... Quả thật không thể nói, hôm nay gây ra chuyện như vậy bà chắc chắn sẽ gặp rắc rối, đến lúc đó còn phải mượn sức mạnh của Từ Thanh An và mẹ của cậu ta, cùng với Từ gia để giúp bà thoát nạn. Bà đã hy sinh lớn như vậy vì Từ Thanh An, An An là một đứa trẻ tốt, chắc chắn sẽ giúp bà!
Nhìn thấy bầu không khí dần dần dịu đi, Thẩm Đình Dục lại hỏi với giọng trầm: "Bà Trương, câu nói vừa rồi của bà còn chưa nói hết."
"Đổi dữ liệu tương hợp của Từ Thanh Nhiên thành Trần Thắng Phi là có ý gì?"
Hôm nay Thượng tướng Thẩm đặc biệt kiên trì về câu trả lời cho chuyện này.
Trong giọng nói thậm chí còn pha lẫn một chút bực bội khó nhận thấy.
Lời đã nói ra, làm sao cũng phải bù đắp. — wattpad: atoe1803
Trương Hồng Diễm chỉ có thể cứng đầu nói: "Đúng vậy, trước đây vì không chịu nổi việc cậu ta luôn bắt nạt An An, tôi đã có ý định muốn đổi đối tượng phù hợp cao của cậu ta thành ông chủ Trần!"
"Nhưng, nhưng mà, cuối cùng không đổi được đúng không?"
Trương Hồng Diễm nuốt nước bọt, trừng mắt nhìn Từ Thanh Nhiên giận dữ: "Tôi chỉ nghi ngờ cậu ta có thể biết chúng tôi đã bàn bạc về chuyện này, nên cố ý trả thù!"
Thẩm Đình Dục hoàn hồn, mới phát hiện bàn tay đang buông thõng bên người không biết từ lúc nào đã hơi nắm chặt lại thành nắm đấm.
Anh không biết mình trong khoảnh khắc đó rốt cuộc đang lo lắng điều gì, càng không rõ tâm trạng đang dần dần thả lỏng lúc này.
Bên này Từ Thanh An cũng hơi thả lỏng cơ thể căng thẳng, kiên nhẫn nói với Trương Hồng Diễm: "Cô đừng lo, chúng ta chắc chắn sẽ giúp cô tìm luật sư giỏi nhất, để xử lý chuyện giữa Ni Ni và ông chủ Trần."
Phiền chết đi được.
Không ngờ một trò đùa ác lại có thể khiến Trương Hồng Diễm mất kiểm soát đến mức này, suýt nữa đã hại cậu ta. Người phụ nữ này quá khó đối phó, cậu ta nhất định phải đưa bà đi trước, an ủi bà rồi tính sau.
Trương Hồng Diễm biết lúc này mình cũng chẳng làm được gì, ít nhất tên ác nhân thật sự Trần Thắng Phi đã bị đưa đi, nên chỉ gật đầu chuẩn bị rời đi cùng vệ binh dưới sự đồng hành của Từ Thanh An.
Nhưng vừa mới bước được một bước, một chiếc ghế hơi bị hư hỏng đã bị ném mạnh xuống trước mặt họ.
Cảnh chiếc ghế vỡ vụn khi đập xuống đất phần nào thể hiện sự mạnh mẽ của người ra tay, như thể đang đe dọa, ngăn cản bước chân rời đi của họ.
Mọi người lại sững sờ, quay đầu lại thấy vẻ mặt tức giận của Từ Thanh Nhiên.
Cậu mím môi thành một đường thẳng lạnh lẽo, hơi ngẩng cằm, giọng điệu lạnh lùng nói: "Không phân biệt đúng sai chạy đến trước mặt tôi mắng một trận, còn tạt nước bẩn lên người tôi, gây ra những chuyện này rồi gán cho tôi một tội danh vô căn cứ là muốn đi à?"
Từ Thanh Nhiên cười lạnh: "Được, nhân lúc mọi người đều ở đây, hôm nay nếu không làm rõ kẻ chủ mưu xúi giục ông chủ Trần, thì đừng ai nghĩ đến chuyện rời đi."
Đang xem kịch ăn dưa, vỏ dưa đột nhiên bay vào người, điều này khiến người ta rất khó chịu.
Từ Thanh An suýt nữa đã nghiến nát răng hàm.
Điều cậu ta ghét nhất bây giờ chính là thái độ muốn truy đến tận cùng, tính toán rõ ràng mọi chuyện của Từ Thanh Nhiên.
Cậu ta nâng cao giọng, chất vấn Từ Thanh Nhiên: "Không phải đã nói cô Hồng Diễm không hãm hại anh rồi sao? Từ gia sẽ ủy thác luật sư làm rõ sự việc, anh –"
Lời còn chưa nói hết, đã bị Từ Thanh Nhiên bước đến trước mặt thẳng tay đấm một cú vào mặt.
Rồi nói: "Từ Thanh An, cậu cũng đủ ghê tởm đấy."
"Diễn xuất giỏi như vậy còn học y làm gì? Thẳng tiến vào giới giải trí không tốt sao?"
Trước khi Trần Thắng Phi rời đi đã nói gì với Trương Hồng Diễm mà bà đột nhiên mất kiểm soát bắt đầu cắn bừa.
Vậy thì, có thể suy đoán Trần Thắng Phi có lẽ đã cung cấp thông tin về lý do tại sao con gái bà lại gặp nạn. Đã là bị người khác hãm hại, lại nhắc đến chuyện dữ liệu tương hợp, vậy thì có thể thu hẹp phạm vi xuống còn vài người bọn họ.
Và Từ Thanh Nhiên rất rõ mình không làm chuyện đó.
Đã không phải cậu, vậy chắc chắn là - Từ Thanh An đã không đạt được mục đích nên ghen ghét rồi.
Tuy Từ Thanh Nhiên không thích Trương Hồng Diễm, nghĩ bà ta và con gái bà hôm nay gặp phải chuyện này đều là tự làm tự chịu, nhưng vẫn không chịu nổi hành vi phát tiết oán hận của Từ Thanh An bằng cách này.
Từ Thanh An là một sinh viên y khoa yếu ớt, không có sức mạnh như Từ Thanh Nhiên, bị đánh như vậy suýt nữa bị hất văng đi.
Vừa mới giữ vững được thân thể, mặt bên kia lại ăn thêm một đấm của Từ Thanh Nhiên.
Lục Thành kéo Từ Thanh An ra sau lưng mình để bảo vệ, nhìn Từ Thanh Nhiên với ánh mắt dữ dội như khi kiên quyết muốn chia tay với cậu ngày xưa: "Được rồi Từ Thanh Nhiên, hôm nay em còn chưa quậy đủ sao?!"
Lục Thành chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy: "Em đừng cái gì cũng chỉ dùng nắm đấm để nói chuyện được không, có thể nói lý lẽ một chút không?"
Từ Thanh Nhiên không phải là nguyên chủ, thái độ của Lục Thành với cậu có tệ đến đâu cậu cũng không để tâm, chỉ hỏi ngược lại hắn: "Tôi không phải vì đã nói rất nhiều lý lẽ nhưng đều không có tác dụng, nên mới đổi sang cách hiệu quả hơn sao?"
Lục Thành nhớ lại những gì cậu đã trải qua ở Từ gia trước đây, nhất thời không nói nên lời.
Từ Thanh Nhiên không thèm để ý đến vị thiếu tướng đầu óc ngớ ngẩn này nữa, quay đầu nói với Trương Hồng Diễm: "Tôi tưởng bà là một người có học vấn, chức vụ cũng rất cao, một nhân viên trọng điểm, sẽ có khả năng suy nghĩ cơ bản nhất."
"Giả sử bà muốn hại tôi nhưng không thành công, bây giờ cuộc sống của tôi thuận buồm xuôi gió, tôi có gì để oán hận bà chứ?"
"Hơn nữa, tôi thậm chí còn không biết con gái bà trông như thế nào, làm sao để hại cô ấy?"
Từ Thanh Nhiên cười khinh miệt, liếc nhìn Từ Thanh An, rồi nói tiếp: "Tất nhiên, chúng ta đổi một giả thuyết khác."
"Ví dụ như - bà thực sự đã thực hiện kế hoạch hãm hại tôi, nhưng trong quá trình thực hiện kế hoạch đã xảy ra một số sự cố, dẫn đến sự việc không phát triển theo kết quả mà bà, hoặc không như kẻ đồng phạm mong muốn."
"Nếu xảy ra tình huống như vậy, bà nghĩ là tôi - người được lợi sẽ oán hận bà, hay là người không đạt được mục đích kia sẽ căm hận bà hơn?"
Lời nói của Từ Thanh Nhiên như tỉnh mộng người trong mơ.
Trương Hồng Diễm sững sờ vài giây, cổ cứng đờ quay về phía Từ Thanh An bên cạnh, từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt thân thiết với cậu ta, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Là cậu... Đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?"
Từ lúc nãy, Từ Thanh An luôn vừa kịp lúc ngắt lời bà khi bà định nói ra sự thật liên quan, thái độ này rất bất thường.
Trương Hồng Diễm bị đâm sau lưng, cả người trở nên đờ đẫn, khi hiểu ra đột nhiên cười từng đợt: "Ha, ha ha... Tôi đáng lẽ phải nghĩ ra từ lâu rồi! Cậu không được sắp xếp cho ông chủ Trần, người tức giận nhất đương nhiên là kẻ muốn xem trò cười của cậu."
"Từ Thanh An, tôi tin tưởng cậu như vậy, còn tiêu hao tinh thần và tuổi thọ của mình để giúp cậu, kết quả cậu báo đáp tôi như thế này sao?!"
Từ Thanh An rõ ràng trở nên lo lắng: "Cô Diễm à, cô đừng nghe Từ Thanh Nhiên nói bậy!"
"Làm sao em có thể làm chuyện như vậy với Ni Ni chứ? Hơn nữa em và ông chủ Trần hoàn toàn không quen biết..."
"Nhưng cậu quen Ni Ni!" Trương Hồng Diễm hét lớn mất kiểm soát: "Khi Ni Ni đi chơi về thỉnh thoảng đều nói gặp cậu, trong số người Từ gia nó cũng chỉ quen thân với cậu thôi!"
Từ Thanh An vẫn lắc đầu cố gắng biện hộ: "Em thực sự không làm, cô tin em đi!"
Trương Hồng Diễm kích động gạt tay cậu ta ra khi cậu ta định chạm vào bà, cả người dường như rơi vào trạng thái tinh thần hơi mất bình thường, điên loạn: "Đi ra! Tôi đã không còn ai để tin tưởng nữa! Tôi không thể tin bất kỳ ai trong số các người!"
Nói xong, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào người mà không lâu trước đây còn rất thân thiết với mình: "Từ Thanh An, đã vậy cậu tàn nhẫn như thế, dù tôi có bị gán tội danh cũng sẽ không tha cho cậu!"
"Tôi sẽ cho mọi người biết, lúc đầu chính là cậu mặt dày mày dạn đến tìm tôi, yêu cầu tôi đổi đối tượng tương hợp của Từ Thanh Nhiên thành Trần Thắng Phi!"
"Cậu nói vì cậu sắp kết hôn với Lục Thành, không muốn để cậu ta tiếp tục ở cùng các cậu, nói cậu không thích cậu ta! Tôi xem như vì dì của cậu nên mới giúp cậu chuyện này, kết quả cậu lại tàn nhẫn đến thế..."
Trương Hồng Diễm kích động nói, rồi lại ôm đầu ngồi xổm xuống hét lớn: "Sao các người có thể đối xử với tôi như vậy! Sao các người có thể làm tổn thương con gái đáng thương của tôi như thế!"
"Hỏng hết rồi... cuộc đời của tôi... tất cả của tôi, đều hỏng hết rồi..."
Từ Thanh An còn muốn giải thích với Trương Hồng Diễm, đột nhiên từ phía sau truyền đến giọng nói hơi lạnh lẽo của Lục Thành, hỏi cậu ta -
"Những điều bà ấy nói, là thật sao?"
Trong giọng nói trầm lạnh của Lục Thành, còn pha lẫn một chút run rẩy.
Thật sốc, cũng thật bất ngờ. — wattpad: atoe1803
Không chỉ vì hành vi đáng sợ của Từ Thanh An, mà còn liên quan đến cả Từ Thanh Nhiên!
Lục Thành cuối cùng vẫn còn nhớ đến tình cảm hơn mười năm với Từ Thanh Nhiên.
Khi Từ Thanh An hoảng hốt quay người lại, hắn nắm chặt cánh tay của Từ Thanh An, lớn tiếng chất vấn: "Cậu thực sự đã lén lút sau lưng tôi, sau lưng mọi người, muốn sắp đặt để Từ Thanh Nhiên trở thành bạn đời của Trần Thắng Phi hả?"
Lần này Từ Thanh An thực sự hoảng loạn.
Cậu ta cố gắng tự nhủ trong lòng rằng Trương Hồng Diễm hiện giờ chỉ có lời nói một phía, không có bằng chứng rõ ràng để buộc tội cậu ta, nên cậu ta phải bình tĩnh.
Từ Thanh An cố gắng nắm lấy tay Lục Thành: "Không có chuyện đó đâu, Lục Thành, là họ phát điên rồi, em không biết tại sao họ lại vu khống em..."
Nhưng Lục Thành như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vừa kinh ngạc vừa tức giận rút tay ra khỏi lòng bàn tay cậu ta, lùi lại vài bước.
Hắn cười khẩy không tin nổi, lẩm bẩm: "Thảo nào, lúc đó khi tôi từ Thẩm gia gặp Từ Thanh Nhiên về và nói chuyện về chuyện của em ấy với cậu, thái độ và từ ngữ của cậu... lại gay gắt đến thế."
"Thì ra 'loại người đó' mà cậu nói, không giống với ý nghĩa của tôi."
Khi đó Từ Thanh An nhắc đến đối tượng được cho là được sắp xếp cho Từ Thanh Nhiên, luôn lộ ra vẻ ghê tởm và khinh bỉ đầy xót xa. So với sự không thích và ghét bỏ thuần túy, nó giống như là do biết đối phương là kẻ xấu có nhân phẩm và tính cách cực kỳ tồi tệ.
Lúc đó, sao hắn không nghi ngờ tại sao Từ Thanh An lại đoán được đối tượng hẹn hò của Từ Thanh Nhiên là ai?
Hơn nữa, Từ Thanh An trước đó đã tỏ ra biết Từ Thanh Nhiên có quan hệ với Thẩm gia, nhưng khi nhà họ Thẩm tuyên bố Thẩm Thiên Dật có độ tương hợp cao với Từ Thanh Nhiên, lại tỏ ra rất bất ngờ và sốc.
Trái tim Lục Thành lạnh đi một nửa.
Dù Từ Thanh An có biện minh thế nào, hắn vẫn có thể xác định từ những dấu vết trong quá khứ rằng những gì Trương Hồng Diễm nói là sự thật. Hơn nữa, Trương Hồng Diễm và Từ Thanh An quan hệ tốt như vậy, dù tinh thần có bất thường đến đâu cũng không thể vô cớ hãm hại cậu ta.
Lục Thành giơ hai tay lên làm động tác ngăn cản Từ Thanh An, không cho cậu ta tiếp tục đến gần.
Đầu óc hắn hiện giờ rất rối, hoàn toàn không ngờ rằng Từ Thanh An mà hắn vẫn luôn cho là ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại âm thầm độc ác đến vậy. Hơn nữa nếu cậu ta thực sự tìm Trương Hồng Diễm làm những chuyện này, thì cũng có nghĩa là nghi ngờ của Trương Hồng Diễm... cũng có thể là sự thật.
— Từ Thanh An vì không đạt được mục đích, đã đẩy con gái của Trương Hồng Diễm vào hố lửa là ông chủ Trần.
Lục Thành lại nghĩ đến những chuyện mà Từ Thanh Nhiên đã tiết lộ trong bữa tiệc mừng tốt nghiệp trước đó, đột nhiên cảm thấy khó thở: "Từ Thanh An... rốt cuộc, bộ mặt thật của cậu là gì?"
Trên khuôn mặt trắng trẻo của Từ Thanh An, hai mắt lại hơi đỏ lên, nước mắt lăn tròn trong hốc mắt.
Vừa mở miệng đã là giọng nghẹn ngào, không biết có mấy phần chân thành: "Lục Thành, anh nghe em nói, tất cả đều là hiểu lầm, em có thể giải thích..."
"Cậu còn muốn giải thích gì nữa?"
Lần đầu tiên Lục Thành cảm thấy người mà hắn đã chia sẻ giường chiếu trong thời gian qua trông thật đáng sợ.
Trên mặt hắn hiện lên vẻ đau đớn và thất vọng đan xen: "Trước đây cậu chụp những bức ảnh đó, cố tình chọc giận Thanh Nhiên trong ngày tiệc đính hôn... Tôi đã tha thứ cho cậu tất cả. Nhưng riêng chuyện hôm nay, tôi không thể chấp nhận được."
"Cậu có biết họ Trần là người như thế nào không? Cậu muốn Từ Thanh Nhiên rời khỏi Từ gia, cũng không nhất thiết phải đẩy em ấy cho Trần Thắng Phi chứ?!"
Hắn không dám tưởng tượng nếu việc thay đổi của Trương Hồng Diễm không xảy ra sai sót, bị Đế quốc công bố có 99% độ tương hợp với Trần Thắng Phi, bị buộc phải kết đôi với hắn, sẽ có hậu quả gì.
Sự ác độc của Trần Thắng Phi gần như ai cũng biết.
Chỉ là gã có tiền và phán quyết của pháp luật luôn đòi hỏi bằng chứng, gã đã chuẩn bị từ trước nên mỗi lần đều có thể trốn thoát khỏi cáo buộc như con lươn. Nếu Từ Thanh Nhiên rơi vào tay gã, chắc chắn sẽ bị gã chơi đến chết!
Lục Thành nghĩ đến đây, lại ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai đang nhìn hắn một cách đáng thương phía trước.
Nhưng hôm nay khuôn mặt đó trong mắt hắn, còn khiến người ta cảm thấy rùng mình và sợ hãi hơn cả Thẩm Đình Dục giả dối. Dưới vẻ ngoài dịu dàng tốt bụng thường ngày của cậu ta, rốt cuộc đang ẩn giấu những suy nghĩ gì?
Hắn càng nghĩ càng lạnh lòng, vẻ mặt cũng trở nên ngày càng lạnh lùng.
Chậm rãi mở miệng nói: "Từ Thanh An, cậu thực sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm."
Một câu nói lạnh lùng, mỗi chữ như hóa thành một khối băng lớn, đập vào người Từ Thanh An.
Đập đến nỗi cả người cậu ta bắt đầu lạnh toát.
... Tại sao? — wattpad: atoe1803
Hôm nay rõ ràng là sinh nhật của cậu ta, lẽ ra phải là ngày vui, tại sao đột nhiên lại trở nên tồi tệ như vậy?!
Từ Thanh Nhiên, lại là Từ Thanh Nhiên!
Chỉ là nghi ngờ cậu ta làm như vậy, Lục Thành đã tức giận đến thế. Nếu hắn biết đối tượng có độ phù hợp cao thực sự với Từ Thanh Nhiên phải là hắn, thì chẳng phải...
Không được, tuyệt đối không thể để hắn biết!
Vở kịch này, cuối cùng kết thúc bằng việc Từ Thanh An cũng phải đi theo Trương Hồng Diễm để phối hợp điều tra.
Từ Thanh An khóc đến nỗi mặt đầy nước mắt, liên tục tìm kiếm cơ hội để Lục Thành cho cậu ta giải thích, hy vọng có thể được hắn tha thứ. Nhưng lần này thái độ của Lục Thành hiếm khi lạnh lùng cứng rắn đến vậy, dù cậu ta có khóc đến mức khiến người ta xót xa đến đâu, cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Còn Trương Hồng Diễm ngồi xổm trên đất đã hoàn toàn suy sụp, bất kể ai đến nói chuyện với bà cũng vô ích.
Cả người như phát điên, muốn hỏi bà điều gì cũng không tiện.
Trước khi các vệ binh đưa bà đi, Thẩm Đình Dục dặn dò: "Nhớ làm xét nghiệm nước tiểu cho bà ta, phản ứng của bà rất giống như đã sử dụng chất kích thích bị cấm."
Như vậy có thể giải thích tại sao lúc nãy khi bà ám sát Trần Thắng Phi lại có sức mạnh và tinh thần mạnh mẽ đến vậy.
Vệ binh phụ trách áp giải cung kính đáp lời, rồi đưa người đi.
Những người còn lại tiếp tục khám xét phòng, xác nhận xem còn có vật nguy hiểm nào bị bỏ sót không.
Từ Thanh Nhiên liếc nhìn thời gian, hỏi Thẩm Đình Dục: "Chúng ta cũng đi chứ?"
Thẩm Đình Dục gật đầu: "Ừm, đi thôi."
Họ đi ngang qua Lục Thành đang tự trấn tĩnh một mình, không chào hỏi, cứ như hắn không tồn tại vậy, họ trực tiếp bước đi.
Ánh mắt mơ hồ của Lục Thành, rơi trên hai bóng người đang sóng vai cùng đi phía trước. Ánh mắt mơ hồ của Lục Thành rơi trên hai bóng người đang sóng vai cùng đi phía trước.
Hắn thấy Từ Thanh Nhiên nhăn mày, như đang phàn nàn điều gì đó.
Thẩm Đình Dục lại nghe mà trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng dịu dàng, kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu ngắn gọn.
Khoảnh khắc này, hắn không thể không thừa nhận hình ảnh hai người đó đứng cùng nhau quả thật hài hòa và xứng đôi.
Đều là những ngôi sao đang tỏa sáng hết mình, nhưng mỗi người đều có vẻ đẹp riêng, không ai che mờ ánh sáng của ai. Dù không phải là cặp đôi, nhưng trông cũng như những người bạn có mối quan hệ cực kỳ tốt đẹp, tốt đến mức khiến người khác phải ghen tị.
Lục Thành cảm nhận sự trống rỗng bên cạnh mình, chợt nhận ra.
Quyết định của hắn khi đó... có phải thực sự đã sai không?
—
Từ Thanh Nhiên đi theo Thẩm Đình Dục vào thang máy.
Khi đang đi xuống tầng dưới, cậu nhìn người đàn ông đứng ở phía bên kia, nhớ lại những chuyện quá khứ mà cậu nghe được từ Thẩm Thiên Hành.
Đột nhiên anh hỏi: "Thẩm Đình Dục, tại sao anh vẫn chưa nổi điên?"
Thẩm Đình Dục sau khi nghe xong, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hiểu cậu đang nói đến điều gì.
Hiếm khi anh không đưa ra câu trả lời tích cực phù hợp với hình ảnh quân tử ôn hòa của mình, mà lại khẽ cười hỏi ngược lại: "Làm sao cậu biết, tôi chưa nổi điên?"
Từ Thanh Nhiên nghe vậy liền nhướng mày.
Thang máy nhanh chóng đến tầng trệt. — wattpad: atoe1803
Mặc dù quả bom đã được phát hiện, nhưng không loại trừ khả năng còn có những quả khác ẩn giấu, nên Vân Thiên Lâu hôm nay tạm thời ngừng hoạt động. Những vị khách được sắp xếp ra khu vực trống trải bên ngoài cũng đã được phép rời đi, khi họ đi ra, bên phía Thẩm gia chỉ còn Thẩm Thiên Hành và Thẩm Thiên Dật đang chờ đợi.
Bữa tiệc kết thúc, lại ồn ào một hồi lâu như vậy, Thẩm Thiên Dật đã chờ đến mức buồn ngủ.
Họ chào tạm biệt đơn giản với Thẩm Thiên Hành, rồi quay về hướng khách sạn.
Đêm khuya, Thẩm Đình Dục vẫn tỉnh táo ôm tấm bảng quang học của mình, đang xem xét các loại tài liệu và kế hoạch.
Từ Thanh Nhiên không biết đến nửa đêm anh có đi nghỉ ngơi không, dù sao cậu cũng đã ngủ thiếp đi, còn mơ một đống giấc mơ. Mơ thấy Thẩm Đình Dục lúc còn nhỏ, cô đơn trong biệt thự lớn của Thẩm gia phải chịu đủ loại bắt nạt, toàn là những điều Thẩm Thiên Hành đã kể với cậu.
Tỉnh dậy còn ngơ ngác một hồi.
Phân không rõ là đêm có mơ, hay là vô tình lại nhìn thấy ký ức linh hồn của Thẩm Đình Dục.
Cuối cùng họ không thể đưa Thẩm Thiên Dật theo, ở lại đây thêm vài ngày.
Hôm chia tay Thẩm Thiên Hành lại nhắn với Từ Thanh Nhiên, nói Đế quốc thông báo cậu phải nhanh chóng đến Nữ vương tinh để phối hợp làm tương hợp linh hồn, nên Thẩm Đình Dục đã nhân tiện gần đó đưa cậu qua trước.
Sau khi đưa Từ Thanh Nhiên đến nơi, anh không ở lại chờ cậu.
Chỉ nói: "Tôi đưa Thiên Dật đi dạo trước, xong việc thì gọi cho tôi nhé."
Từ Thanh Nhiên cười đẹp với anh: "Cảm ơn."
Rồi một mình đi vào tổng bộ của hệ thống tương hợp bạn đời linh hồn.
Thẩm Đình Dục nhìn theo anh, cho đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất, mới lái phi hành khí rời đi.
Nhưng anh không như đã hẹn đưa Thẩm Thiên Dật đi dạo, mà tìm đến Thẩm Thiên Hành vẫn chưa rời khỏi Thiên Thần hệ, giao đứa trẻ cho anh ta trông giúp nửa ngày.
Thẩm Thiên Hành đột nhiên bị giao nhiệm vụ: "Tại sao??"
Thẩm Đình Dục nói với anh ta: "Tôi có chút việc cần đi xử lý, sẽ quay lại ngay."
Thẩm Thiên Hành: "..." — wattpad: atoe1803
Haiz, không còn cách nào khác, thế hệ sau chính là để làm công cụ. Dù sao anh ta vốn cũng định đi dạo, đem theo Thẩm Thiên Dật có thêm người đồng hành cũng không tệ.
Bên kia, Thẩm Đình Dục lái phi hành khí quay lại khu vực thành phố nơi có Vân Thiên Lâu.
Điểm đến là đồn cảnh sát nơi Trương Hồng Diễm bị đưa đến hôm qua.
Có một chuyện, anh muốn xác nhận lại với Trương Hồng Diễm.
Ngay khi Trương Hồng Diễm bị đẩy vào và nhìn thấy Trần Thắng Phi, cảm xúc vốn bình tĩnh của bà đột nhiên trở nên kích động. Như thể gặp kẻ thù truyền kiếp, bà vùng vẫy mạnh đến nỗi hai người đàn ông to lớn suýt không giữ nổi.
Từ Thanh Nhiên khựng động tác đùa nghịch quả bom.
Thầm nghĩ, thủ phạm thật sự này quả làm cho người ta không ngờ tới?
Thẩm Đình Dục nghe tiếng nhìn qua, nhận ra Trương Hồng Diễm là nhân viên chính của bộ phận linh hồn bạn đời.
Trong ánh mắt có phần dò xét, hiển nhiên ít tiếp xúc với bà ta nên không nắm rõ.
Còn Trần Thắng Phi đang ăn ngấu nghiến, vốn đang run sợ nhìn chằm chằm vào quả bom trong tay Từ Thanh Nhiên, sợ cậu nổi hứng sẽ cho nổ banh hết. Đột nhiên nghe thấy có người chỉ vào mình mà chửi bới, nghi hoặc quay đầu lại, tính khí cũng nổi lên.
Gã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xa lạ của Trương Hồng Diễm một hồi lâu, sau khi chắc chắn mình không quen biết lập tức khó hiểu nói: "Bà chị là ai vậy? Tôi có thù oán gì với bà đâu? Tôi là một thương nhân lương thiện an phận, bà dựa vào đâu mà muốn giết tôi?"
Vậy sự kiện nguy hiểm hôm nay là nhắm vào gã ta sao??
Trần Thắng Phi càng nghĩ càng tức giận, chỉ vào người phụ nữ đang bị áp giải và nói với các vệ sĩ xung quanh: "Tôi muốn kiện bà ta! Những người có vấn đề về tinh thần như bà ta phải bị nhốt vào Ác Tháp mới đúng!"
Nếu không nhận được thông báo kịp thời, mạng nhỏ của gã hôm nay có thể đã bay mẹ rồi!
Trần Thắng Phi không nói thì thôi, vừa mở miệng Trương Hồng Diễm càng thêm phẫn nộ, nhổ nước bọt vào gã và nói: "Mày là đồ rác rưởi xấu xa của xã hội, cặn bã ghê tởm, sao còn mặt mũi nào nói những lời đó?"
"Chính là mày! Chính mày đã hủy hoại cả đời con gái tao, tao liều mạng với mày!"
Có lẽ vì ngọn lửa phẫn nộ trong lòng đã kích thích tiềm năng của Trương Hồng Diễm, bà thực sự thoát khỏi tay hai vệ sĩ đang giữ mình. Bà còn móc từ trong áo ra con dao tinh thần lực đang giấu, mắt đỏ ngầu lao về phía Trần Thắng Phi.
Dao tinh thần lực thông thường chỉ có nhân viên quân đội và cảnh sát mới được phép mang theo hợp pháp, người bình thường nếu có trong tay thì đa số đều có được qua các kênh bất hợp pháp.
Thẩm Đình Dục thấy vậy, không vội ngăn cản Trương Hồng Diễm hay tước vũ khí của bà.
Mà là buông tay đang giữ Trần Thắng Phi ra, lặng lẽ lùi lại.
Không có người xung quanh ngăn cản, hành động ám sát của Trương Hồng Diễm gần như suôn sẻ không trở ngại.
Trần Thắng Phi sợ hãi nhảy bật lên khỏi ghế như một quả bóng, sau đó bắt đầu chạy trốn khắp phòng, lợi dụng bàn ghế để né tránh, hình ảnh hoàn toàn không còn chút thể diện và phong thái nào trông rất buồn cười.
Còn Trương Hồng Diễm đã lớn tuổi lúc này lại anh dũng như một nữ chiến binh, nắm chặt dao, mỗi nhát dao đều mang theo sát khí.
Cắm vào bàn, vào ghế và cả tường.
Cũng không biết những người khác trong phòng là ngây người hay vì một sự đồng lòng nào đó, thực sự không ai lên ngăn cản ngay lập tức.
Chỉ có Trần Thắng Phi ở đó nhảy lên nhảy xuống, liên tục hét cứu mạng.
Cho đến khi gần hết ghế trong phòng đã bị Trần Thắng Phi dùng hết, rồi một chiếc ghế khác chắn trước mặt gã bị Trương Hồng Diễm đâm thủng. Gã trợn mắt nhìn mũi dao chỉ cách mặt mình vài centimet, tiếng kêu cứu trong miệng cũng theo đó mà vỡ giọng: "Cứu — mạng — á —!!"
Ngay từ khi cuộc hỗn chiến bắt đầu trong phòng, Từ Thanh Nhiên đã kéo cả người lẫn ghế trốn vào góc, lặng lẽ xem kịch vui. Một tay nắm vừa lấy vật nguy hiểm vừa đếm ngược, tay kia để trước bụng, cúi đầu cố gắng nhịn cười.
Bữa tiệc tối nay thật đúng là đến đúng lúc, không ngờ lại có thể xem một vở hài kịch miễn phí.
Trong khi cậu đang cười, mấy vệ sĩ ở cửa không còn bình tĩnh được nữa.
Không tiện xông qua chỗ cậu, chỉ có thể trợn tròn mắt căng thẳng, sợ cậu sơ ý làm rơi vật đó xuống đất.
Thẩm Đình Dục thấy Trần Thắng Phi đã chịu đủ khổ, hơn nữa còn có người khác nhìn, cũng không tiện để xảy ra cảnh tượng mong muốn nhất, nên khi Trương Hồng Diễm tiếp tục tấn công lần nữa, anh đã bước tới nắm lấy tay bà.
Dùng sức bóp trúng gân tay khiến tay bà đau nhức, con dao trong lòng bàn tay lập tức rơi xuống đất.
Tiếp theo lại đá văng con dao tinh thần lực về phía các vệ binh, khống chế Trương Hồng Diễm rồi mới giao người cho vệ binh phụ trách.
"Trần Thắng Phi, mày sẽ chết không yên!"
Trương Hồng Diễm trợn mắt lồi ra, khiến lớp mỡ trên người Trần Thắng Phi run lên bần bật.
Gã vốn nghĩ mình chưa từng chọc giận Trương Hồng Diễm, cho đến khi đối phương nhắc đến hai chữ "con gái", gã mới bắt đầu hơi lo lắng.
Gã đã hại không ít nam nữ, đúng là có thể một trong số đó là con của bà ta.
Trương Hồng Diễm tóc tai rối bù, trông như một mụ điên, vừa tức giận vừa rơi những giọt nước mắt phẫn hận và không cam lòng: "Con gái cục cưng của tao, đứa con gái tôi một lòng một dạ nuôi dưỡng mong nó sẽ thành phượng hoàng! Nó trong sáng xinh đẹp như vậy, tao tận tâm nuôi nó lớn đến thế này là để nó tìm cho tao một người con rể đẹp trai giàu có, không phải để cho mày, một lão già đáng ghét không ai muốn, làm nhục!"
Từ Thanh Nhiên nghe đến đây đã hiểu ra.
Trương Hồng Diễm có một cô con gái ngây thơ trong trắng bị Trần Thắng Phi làm nhục phải không?
Cậu không đồng tình với Trương Hồng Diễm, người từng muốn gửi cậu đến cho Trần Thắng Phi làm đồ chơi.
Nghĩ bụng, con nhà người khác thì không đáng thương sao?
"Bà... Mỗi ngày có bao nhiêu cô gái muốn chơi với tôi, ai biết con bà là ai chứ?" Trần Thắng Phi nghiến răng đáp lại, từ chối thừa nhận mình đã làm chuyện bẩn thỉu gì: "Hơn nữa, mấy cái chốn ăn chơi đó nếu có chuyện gì xảy ra thì đều là tự nguyện cả, đừng có nghĩ đến chuyện tống tiền tôi!"
Trương Hồng Diễm nghe xong càng tức giận hơn: "Không thể nào! Mày cũng nên soi gương xem mình trông như thế nào đi? Con gái tao xinh đẹp như vậy, bên cạnh toàn là bạn trai đẹp trai, làm sao có thể chơi với mày được?"
Bà ta tức đến run rẩy say sẩm mặt mày.
Con gái út của Trương Hồng Diễm là báu vật trong lòng bà, từ nhỏ đã được nuông chiều lớn lên. Để cho con gái có thể hòa nhập vào giới thượng lưu, bà đã mua cho con toàn đồ hiệu cao cấp, những thứ tốt nhất trong nhà đều dành cho con.
Kết quả là cách đây vài tháng, cô con gái út này đi chơi với bạn bè và mất liên lạc vài ngày.
Khi trở về, cả người đều trở nên kỳ quặc, không còn hoạt bát vui vẻ như trước, thường xuyên ngẩn người, cả người như mất đi linh khí vậy, hỏi lý do cũng chỉ nói không có gì.
Cho đến tháng trước, con bé đỏ mắt trở về, được mẹ quan tâm cuối cùng không kìm được nữa òa khóc, kể ra sự thật.
Nói rằng lúc đó nó đi chơi ở hộp đêm với bạn bè, sau đó có lẽ do uống quá nhiều rượu nên không tỉnh táo, khi tỉnh lại đã phát hiện mình đã ngủ với ông chủ Trần. Ông Trần ghê tởm đó còn chụp ảnh quay video quá trình, đe dọa nó phải tiếp tục phối hợp với gã.
Cứ như vậy bị đe dọa mấy tháng, cuối cùng con gái bé bỏng của bà không muốn phối hợp nữa, ông chủ Trần liền gửi những hình ảnh đó cho người bạn trai giàu có đang trong giai đoạn tình cảm mập mờ với con gái bà. Đối phương là cậu ấm Mạc gia ở quân đoàn Ngân Long, làm sao có thể chấp nhận một cô bạn gái có đời sống tình cảm không trong sạch, vì vậy chuyện này đã hoàn toàn đổ bể.
Không chỉ đổ bể, thậm chí còn bị tránh né trong giới hào môn!
Trương Hồng Diễm nghĩ đến đây thì đau lòng vạn phần, càng tức giận vì con gái bà đã bị Trần Thắng Phi làm nhục sự trong trắng!
Trần Thắng Phi từ mô tả của cô ta đã biết được thân phận con gái cô, trước tiên là một thoáng lo lắng, sau đó nhớ ra điều gì đó, lại có thêm tự tin.
"Ồ, tôi biết bà nói về ai rồi." — wattpad: atoe1803
Gã nở một nụ cười mỉa mai: "Này, nói trước nhé, tôi có ghi lại video giám sát đấy, rõ ràng là cô ta say rượu rồi chủ động dán vào người tôi trước. Bà nói xem, miếng thịt tự đưa tới miệng, có lý do gì mà không ăn chứ?"
Nói xong, gã lại mang vẻ mặt châm biếm nói với Trương Hồng Diễm: "Con gái bà, chính là cô bé tên Lạc Hiểu Ni phải không?"
"Nó gần như là khách quen của hộp đêm tôi rồi, còn gì là cô gái ngây thơ trong trắng nữa? Thủ đoạn của nó còn ghê gớm hơn tôi đấy, việc cố tình rủ bạn nữ đến rồi cho uống say để hại họ đâu phải hiếm đúng không?"
"Ồ, nghe nói hồi đi học, nó còn rất thích bắt nạt người khác. Nào là làm xấu mặt những cô gái xinh đẹp hơn nó, tìm người đánh đập những cô gái có khả năng phát triển quan hệ với bạn trai xung quanh nó, bắt nạt những cô gái không có thế lực bắt họ chụp ảnh nhục nhã... Ấy chà, tôi cứ tưởng nó thích chơi mấy trò này, nên cũng học theo nó ghi lại một chút."
Trần Thắng Phi thấy Trương Hồng Diễm mặt đầy kinh ngạc, như thể hoàn toàn không biết gì về những chuyện này, nụ cười trên mặt hắn càng thêm ngông cuồng: "Bà chị à, muốn làm bạn gái tôi đâu có dễ, tôi đều phải điều tra kỹ lưỡng về họ trước."
"Bà thật sự nghĩ rằng những việc con gái bà làm sau lưng, đám trẻ giới hào môn kia đều không biết sao?"
"Những gia đình thực sự giàu có quyền thế nào mà chẳng có chút năng lực thế à? Điều tra rõ lai lịch nhà bà đơn giản vô cùng, việc nó vui vẻ với tôi chỉ là một lý do họ dùng để từ chối nó mà thôi."
"Một cô gái như nó, gia đình danh giá nào lại muốn cho nó vào cửa chứ?"
Lúc này, biểu cảm của Trương Hồng Diễm, giống như bị sét đánh trúng vậy, kinh ngạc và sửng sốt.
Khóe mắt Từ Thanh Nhiên lướt qua một tia cười lạnh.
Thì ra, đây là báo ứng nhân quả.
Người phụ nữ trung niên đang bị mọi người chú ý lại một lần nữa giãy giụa dữ dội: "Không thể nào! Ni Ni nhà tôi không phải là đứa nhỏ như vậy! Chắc chắn đây là lý do mày bịa ra để trốn tội!"
Trần Thắng Phi dùng nĩa xiên một miếng tôm trên bàn, vừa ăn vừa cười nhạo Trương Hồng Diễm: "Không tin à? Không tin thì về hỏi con gái bà đi."
"À, nhưng không biết bà có thể về nhà được hay không nữa."
Trương Hồng Diễm hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, đau đớn ôm đầu phát ra tiếng kêu thảm thiết, không muốn đối mặt với những sự thật này.
Càng không thể chấp nhận việc bao nhiêu năm khổ tâm bồi dưỡng, cuối cùng lại là công cốc!
"Mày làm tổn thương con gái tao là sự thật, tao phải kiện mày, tao nhất định phải kiện mày! Cho dù những gì mày nói là thật, nhưng nó vốn là một cô gái trong sạch, dù sao cũng có thể lấy được một nhà tốt, mày đã khiến tất cả điều đó bị hủy hoại hết!"
Trần Thắng Phi thờ ơ nói: "Bà cứ kiện đi."
Hắn là một tay chơi lão luyện, kinh nghiệm dư dả, trước khi ra tay để phòng ngừa sau này bị người ta kiện thành công, đều sẽ dùng kỹ thuật để lưu lại 'bằng chứng' về việc đối phương chủ động. Những gia đình có nền tảng không lớn như Trương Hồng Diễm, muốn kiện thắng gã không dễ như vậy.
"Thật là thú vị."
Tình hình vừa mới bình tĩnh lại, từ góc phòng bỗng vang lên một giọng nói nhạt nhẽo.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy Từ Thanh Nhiên vẫn còn cầm 'đạo cụ', mới kinh hãi nhớ ra vẫn còn một vấn đề lớn chưa giải quyết.
Các vệ binh run rẩy bước đến, giơ tay xin lấy vật nguy hiểm trong tay cậu: "Cái đó, Từ tiên sinh, xin hãy giao vật đó cho chúng tôi xử lý một chút, tránh xảy ra tai nạn gì."
"À, cầm lấy đi." Từ Thanh Nhiên nói xong liền đưa vật đó qua như vứt rác vậy: "Tôi đã xử lý xong rồi, phần còn lại các anh muốn làm gì thì làm, cái đó không thuộc phạm vi của tôi nữa."
Vệ binh ngớ ngẩn nhận lấy, khi thấy số trên quả bom đã ngừng nhảy, biểu cảm lập tức đờ đẫn như gà gỗ.
Cái này, cái này, cái này — Khi nào xử lý vậy? Xử lý như thế nào? Vừa nãy không phải đang ăn dưa sao?!
Sau khi Từ Thanh Nhiên xử lý xong vật đó, cậu bước về phía Trần Thắng Phi và Trương Hồng Diễm.
Trương Hồng Diễm ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt đó của anh, lại là một phen giật mình dữ dội.
Thậm chí khi bắt gặp ánh mắt anh, tim bà đột nhiên đập mạnh, có chút lo lắng.
Từ Thanh Nhiên nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ, nói: "Chuyện của hai người các vị, thực ra rất dễ giải quyết."
Cậu cúi đầu nhìn Trương Hồng Diễm đang quỳ trên đất, nở một nụ cười nhẹ: "Bà không phải một lòng một dạ muốn con gái bà gả vào giới hào môn, trở thành thiếu phu nhân của gia đình có tiền sao?"
Nói xong, cậu chỉ tay về phía Trần Thắng Phi, lòng bàn tay hướng lên: "Ông chủ Trần, một trong đại gia của quân đoàn Kim Dực, hiện đang độc thân. Dù sao họ cũng đã làm chuyện đó rồi, gả con gái bà cho ông ta, cũng có thể thực hiện ước mơ câu được chàng rể vàng của bà."
"Cớ gì mà không vui chứ?"
Trần Thắng Phi nghe xong, cảm thấy ý kiến này dường như cũng không tệ.
Tuy Đế quốc thường khuyến khích kết hợp hai linh hồn phù hợp, nhưng không ít người yêu và kết hôn bất chấp độ phù hợp của linh hồn, điều này không phải là không được.
Trương Hồng Diễm trước tiên là sửng sốt, nghi ngờ tai mình.
Sau khi phản ứng lại Từ Thanh Nhiên đang đẩy con bà ta vào hố lửa, biểu cảm lập tức trở nên khó coi và méo mó: "Có gì vui chứ?!"
"Một kẻ như gã cũng xứng cưới con gái tao sao? Cũng không nhìn xem trên người hắn có mấy lớp mỡ, vừa lùn vừa xấu vừa quê mùa, cái mặt này càng nhìn càng ghê tởm! Con gái tao ưu tú như vậy, gả qua đó chẳng phải như hoa nhài cắm bãi phân trâu sao?"
Từ Thanh Nhiên lại bật cười.
Ánh mắt lạnh lẽo: "Con gái bà không thể gả, vậy con cái nhà người ta thì có thể gửi đi để bị hại sao?"
Trương Hồng Diễm bị cậu nhìn chằm chằm đến nỗi tim run rẩy, bất giác kinh hoàng.
Nghĩ bụng tại sao Từ Thanh Nhiên lại hỏi câu này? Chẳng lẽ cậu biết điều gì? Nhưng không nên chứ, bà ta làm rất kín đáo, làm sao cậu có thể biết chuyện lúc đó chứ?!
Sau một hồi thở dốc, Từ Thanh Nhiên mới cười cong mắt nói: "Tôi đoán trong lòng bà chắc đang nghĩ như vậy phải không?"
"Dù sao con người đều là sinh vật ích kỷ chỉ biết lợi cho mình, những kẻ rác rưởi đó không xứng với con cái nhà mình, nhưng con cái nhà người khác thì có thể tùy ý gửi đi chôn vùi."
Trần Thắng Phi bên cạnh: "..."
Tuy không phải đang nói chuyện với gã, nhưng sao vẫn có cảm giác bị xúc phạm nhỉ?
Dù sao đề xuất này, vì sự phản đối kịch liệt một phía của Trương Hồng Diễm, tạm thời chưa có kế hoạch thực hiện.
Trần Thắng Phi sau khi tạm thời được an toàn tính mạng càng nghĩ càng thấy mất mặt, đang định chuồn đi, nhưng khi sắp ra cửa thì bị Trương Hồng Diễm túm chặt, nhất quyết không cho gã rời đi. Miệng vẫn đang mắng gã cũng chẳng phải người tốt lành gì, vừa khóc vừa kêu để các vệ binh điều tra, kiên quyết muốn kiện gã ta.
Cuối cùng, cả hai đều cần được đưa đến đồn cảnh sát để điều tra.
Trần Thắng Phi nghe nói mình sẽ bị áp giải đi còn đầy vẻ không thể tin nổi, bên cạnh Trương Hồng Diễm vẫn đang chỉ gã mà chửi bới, nói gã đã hại con gái cô ta. Gã ta nghe mà phát bực, đột nhiên nhớ ra Lạc Hiểu Ni là do Từ Thanh An giới thiệu cho gã.
Trước khi đi, gã cố tình áp sát, cười khẩy hạ thấp giọng nói với bà ta: "Sao bà không nghĩ xem trong hộp đêm có nhiều người như vậy, tại sao lại đúng là con gái bà?"
"Thay vì trách tôi, một kẻ vô tội, chi bằng nghĩ xem bà đã đắc tội với ai."
Trương Hồng Diễm lại một lần nữa giật mình.
Còn Trần Thắng Phi sau khi nói xong đã huýt sáo, vẻ mặt kiêu ngạo bị vệ sĩ dẫn đi xa.
Ánh mắt bà đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của Trần Thắng Phi, cho đến khi những vệ binh phụ trách áp giải bà đến đồn cảnh sát thúc giục bà rời đi. Bà đột nhiên nhớ ra Từ Thanh Nhiên trong phòng. Cả ánh mắt cậu nhìn bà vừa rồi và những lời kỳ lạ cậu đã nói nữa.
Có vẻ như... giống như cậu đã biết chuyện trước đây bà và Từ Thanh An âm mưu hãm hại cậu.
Khi nhắc đến con gái mình, Trương Hồng Diễm lại bắt đầu nổi cơn thịnh nộ.
Thay vì tuân theo mệnh lệnh của vệ binh rời đi, bà mạnh mẽ giật tay ra khỏi sự kìm giữ của họ, quay người về phía căn phòng và gào lên giận dữ: "Chính là mày....chính là mày! Từ Thanh Nhiên, chính mày đã cố tình hại con gái tao!"
Từ Thanh Nhiên nghiêng đầu khó hiểu. — wattpad: atoe1803
Trương Hồng Diễm hét lớn trong sự suy sụp: "Mày biết tao đã thay đổi dữ liệu tương hợp của mày, biết tao muốn sắp xếp mày cho ông chủ Trần... Mày đã ra tay với con gái tao để trả thù!"
Khi những lời này được nói ra, xung quanh lại im lặng một lúc.
Thẩm Đình Dục vẫn không đổi sắc mặt, nhưng trong lòng hơi ngừng lại.
Thay đổi dữ liệu tương hợp linh hồn ư?
Còn sự ngạc nhiên của những vệ binh khác chủ yếu là ở chỗ —
Đây là một việc làm vi phạm pháp luật nghiêm trọng! Chưa nói đến việc Trương Hồng Diễm hôm nay đặt bom sẽ bị xét xử thế nào, nếu thêm cả tội làm giả dữ liệu tương hợp linh hồn này nữa, chắc chắn sẽ bị đưa thẳng đến Ác Tháp để trừng phạt nghiêm khắc.
Từ Thanh Nhiên... cậu im lặng.
Không ngờ Trương Hồng Diễm lại ngu đến thế, nghi ngờ đến cậu thì thôi, còn có vẻ liều mạng tiết lộ công khai loại việc phạm pháp này.
"Thay đổi dữ liệu tương hợp linh hồn gì?"
Người hỏi là Thẩm Đình Dục, người từ khi vào đây hầu như chưa mở miệng.
Ánh mắt Từ Thanh Nhiên hơi khựng lại.
Nếu Trương Hồng Diễm nói ra sự thật về việc tương hợp giữa cậu và Lục Thành, với đầu óc của Thẩm Đình Dục, chắc chắn sẽ đoán ra độ tương hợp giữa cậu và Thẩm Thiên Dật có điều bất thường. Nhưng dù sao đối tượng cũng là Thẩm Thiên Dật, thật hay giả Thẩm Đình Dục có lẽ sẽ không quan tâm chứ?
Trương Hồng Diễm hét xong mới nhận ra mình đã bộc lộ sự thật kinh thiên động địa gì trong cơn kích động.
Có nhiều đôi tai đang lắng nghe như vậy, còn có cả thượng tướng của quân đoàn Kim Dực ở đây, điều này có nghĩa là bà không chỉ phải đối mặt với việc mất việc, mà còn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Nhưng bà không chịu nổi nữa, từ khi đối tượng tương hợp của Từ Thanh Nhiên không phát triển theo như bà dự định, trong lòng bà đã rất bất an. Bà rất tự tin vào sự tỉ mỉ của mình trong công việc, lúc đó rõ ràng đã xác nhận là đổi cái của Lục Thành thành Trần Thắng Phi, sao cuối cùng lại xuất hiện Thẩm gia?
Bà luôn lo lắng không biết có phải ai đó đã phát hiện ra chuyện này, thừa lúc bà không để ý mà thay đổi lần nữa không.
Nhưng những người có thể sửa đổi dữ liệu chip chỉ có mấy người đó thôi... Không loại trừ khả năng, ngay từ đầu kết quả kiểm tra của họ đã sai, đối tượng phù hợp 99% của Từ Thanh Nhiên vốn là người Thẩm gia.
"Bà Trương Hồng Diễm, bà có biết rằng bà phải chịu trách nhiệm pháp lý cho những lời nói của mình tối nay không?" Không nhận được phản hồi, Thẩm Đình Dục lại lên tiếng nhắc nhở.
Giọng điệu không lạnh không nóng. — wattpad: atoe1803
Trương Hồng Diễm nắm chặt nắm đấm.
Bà không biết việc tương hợp giữa Từ Thanh Nhiên và người Thẩm gia có vấn đề gì không, nhưng nếu thật sự là Từ Thanh Nhiên hại con gái bà, hôm nay dù phải trả giá tất cả bà cũng phải đòi một sự công bằng!
"Số..."
"Cô Hồng Diễm!"
Trương Hồng Diễm vừa định mở miệng giải thích, đột nhiên từ xa truyền đến một tiếng gọi quen thuộc.
Là Từ Thanh An.
Cậu ta đã thay một bộ quần áo nhẹ nhàng hơn, chạy nhỏ về phía Trương Hồng Diễm, hỏi với vẻ mặt đầy lo lắng: "Cô Hồng Diễm, sao cô lại ở đây?"
Vừa nói vừa nhìn quanh những vệ binh với vẻ mặt nghiêm trọng xung quanh với vẻ bối rối: "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao lại có nhiều người thế? Vụ bom đã được giải quyết chưa?"
Từ Thanh An cũng coi như là người Trương Hồng Diễm đã chứng kiến lớn lên từ nhỏ, gặp cậu ta giống như gặp người thân vậy, cảm thấy an tâm.
Bà bình tĩnh lại một chút, nắm lấy cánh tay Từ Thanh An khóc lóc kể lể: "An An à, cháu không biết đâu, gần đây nhà cô xảy ra nhiều chuyện lắm."
"Tên họ Trần khốn kiếp đó, gã ta đã làm nhục Ni Ni rồi!"
Lục Thành đi theo sau Từ Thanh An, từ tình hình và bầu không khí xung quanh đoán được đây có lẽ là nơi xảy ra khủng hoảng.
Nhưng nhìn bộ dạng này, có vẻ như đã giải quyết xong rồi?
Bên kia Từ Thanh An, từ những lời nói nhanh chóng của Trương Hồng Diễm, cậu ta đã biết được số phận bi thảm của cô con gái nhỏ của bà ta.
Cậu ta trợn tròn mắt, trong đó đầy vẻ sốc, ngỡ ngàng và phẫn nộ, vẻ mặt ngạc nhiên chân thật như thể chưa bao giờ biết chuyện này: "Sao lại có chuyện như vậy?! Cô đừng lo lắng, chúng ta có thể liên hệ với luật sư để thu thập bằng chứng, kiện ông chủ Trần đó!"
Trương Hồng Diễm khóc lóc sụt sùi, hai mắt sưng húp.
Nắm lấy tay Từ Thanh An, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Nhiên vẫn đang ở trong phòng: "Giờ cô nghi ngờ chính là thằng anh đáng ghét của cháu gây ra! Cậu ta chắc chắn là ghi hận chúng ta, hận..."
Từ Thanh An nắm lấy tay bà trước khi bà nói xong, vỗ nhẹ lên cánh tay bà như để an ủi, giọng nói dịu dàng: "Chị Hồng Diễm, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó."
"Anh trai em tuy tính tình không tốt lắm, nhưng những chuyện hại người vô đạo đức như vậy anh ấy chắc chắn sẽ không làm đâu."
Trương Hồng Diễm bị cậu cắt ngang như vậy, mới nhớ ra chuyện này thực sự còn liên quan đến Từ Thanh An và Từ gia.
... Quả thật không thể nói, hôm nay gây ra chuyện như vậy bà chắc chắn sẽ gặp rắc rối, đến lúc đó còn phải mượn sức mạnh của Từ Thanh An và mẹ của cậu ta, cùng với Từ gia để giúp bà thoát nạn. Bà đã hy sinh lớn như vậy vì Từ Thanh An, An An là một đứa trẻ tốt, chắc chắn sẽ giúp bà!
Nhìn thấy bầu không khí dần dần dịu đi, Thẩm Đình Dục lại hỏi với giọng trầm: "Bà Trương, câu nói vừa rồi của bà còn chưa nói hết."
"Đổi dữ liệu tương hợp của Từ Thanh Nhiên thành Trần Thắng Phi là có ý gì?"
Hôm nay Thượng tướng Thẩm đặc biệt kiên trì về câu trả lời cho chuyện này.
Trong giọng nói thậm chí còn pha lẫn một chút bực bội khó nhận thấy.
Lời đã nói ra, làm sao cũng phải bù đắp. — wattpad: atoe1803
Trương Hồng Diễm chỉ có thể cứng đầu nói: "Đúng vậy, trước đây vì không chịu nổi việc cậu ta luôn bắt nạt An An, tôi đã có ý định muốn đổi đối tượng phù hợp cao của cậu ta thành ông chủ Trần!"
"Nhưng, nhưng mà, cuối cùng không đổi được đúng không?"
Trương Hồng Diễm nuốt nước bọt, trừng mắt nhìn Từ Thanh Nhiên giận dữ: "Tôi chỉ nghi ngờ cậu ta có thể biết chúng tôi đã bàn bạc về chuyện này, nên cố ý trả thù!"
Thẩm Đình Dục hoàn hồn, mới phát hiện bàn tay đang buông thõng bên người không biết từ lúc nào đã hơi nắm chặt lại thành nắm đấm.
Anh không biết mình trong khoảnh khắc đó rốt cuộc đang lo lắng điều gì, càng không rõ tâm trạng đang dần dần thả lỏng lúc này.
Bên này Từ Thanh An cũng hơi thả lỏng cơ thể căng thẳng, kiên nhẫn nói với Trương Hồng Diễm: "Cô đừng lo, chúng ta chắc chắn sẽ giúp cô tìm luật sư giỏi nhất, để xử lý chuyện giữa Ni Ni và ông chủ Trần."
Phiền chết đi được.
Không ngờ một trò đùa ác lại có thể khiến Trương Hồng Diễm mất kiểm soát đến mức này, suýt nữa đã hại cậu ta. Người phụ nữ này quá khó đối phó, cậu ta nhất định phải đưa bà đi trước, an ủi bà rồi tính sau.
Trương Hồng Diễm biết lúc này mình cũng chẳng làm được gì, ít nhất tên ác nhân thật sự Trần Thắng Phi đã bị đưa đi, nên chỉ gật đầu chuẩn bị rời đi cùng vệ binh dưới sự đồng hành của Từ Thanh An.
Nhưng vừa mới bước được một bước, một chiếc ghế hơi bị hư hỏng đã bị ném mạnh xuống trước mặt họ.
Cảnh chiếc ghế vỡ vụn khi đập xuống đất phần nào thể hiện sự mạnh mẽ của người ra tay, như thể đang đe dọa, ngăn cản bước chân rời đi của họ.
Mọi người lại sững sờ, quay đầu lại thấy vẻ mặt tức giận của Từ Thanh Nhiên.
Cậu mím môi thành một đường thẳng lạnh lẽo, hơi ngẩng cằm, giọng điệu lạnh lùng nói: "Không phân biệt đúng sai chạy đến trước mặt tôi mắng một trận, còn tạt nước bẩn lên người tôi, gây ra những chuyện này rồi gán cho tôi một tội danh vô căn cứ là muốn đi à?"
Từ Thanh Nhiên cười lạnh: "Được, nhân lúc mọi người đều ở đây, hôm nay nếu không làm rõ kẻ chủ mưu xúi giục ông chủ Trần, thì đừng ai nghĩ đến chuyện rời đi."
Đang xem kịch ăn dưa, vỏ dưa đột nhiên bay vào người, điều này khiến người ta rất khó chịu.
Từ Thanh An suýt nữa đã nghiến nát răng hàm.
Điều cậu ta ghét nhất bây giờ chính là thái độ muốn truy đến tận cùng, tính toán rõ ràng mọi chuyện của Từ Thanh Nhiên.
Cậu ta nâng cao giọng, chất vấn Từ Thanh Nhiên: "Không phải đã nói cô Hồng Diễm không hãm hại anh rồi sao? Từ gia sẽ ủy thác luật sư làm rõ sự việc, anh –"
Lời còn chưa nói hết, đã bị Từ Thanh Nhiên bước đến trước mặt thẳng tay đấm một cú vào mặt.
Rồi nói: "Từ Thanh An, cậu cũng đủ ghê tởm đấy."
"Diễn xuất giỏi như vậy còn học y làm gì? Thẳng tiến vào giới giải trí không tốt sao?"
Trước khi Trần Thắng Phi rời đi đã nói gì với Trương Hồng Diễm mà bà đột nhiên mất kiểm soát bắt đầu cắn bừa.
Vậy thì, có thể suy đoán Trần Thắng Phi có lẽ đã cung cấp thông tin về lý do tại sao con gái bà lại gặp nạn. Đã là bị người khác hãm hại, lại nhắc đến chuyện dữ liệu tương hợp, vậy thì có thể thu hẹp phạm vi xuống còn vài người bọn họ.
Và Từ Thanh Nhiên rất rõ mình không làm chuyện đó.
Đã không phải cậu, vậy chắc chắn là - Từ Thanh An đã không đạt được mục đích nên ghen ghét rồi.
Tuy Từ Thanh Nhiên không thích Trương Hồng Diễm, nghĩ bà ta và con gái bà hôm nay gặp phải chuyện này đều là tự làm tự chịu, nhưng vẫn không chịu nổi hành vi phát tiết oán hận của Từ Thanh An bằng cách này.
Từ Thanh An là một sinh viên y khoa yếu ớt, không có sức mạnh như Từ Thanh Nhiên, bị đánh như vậy suýt nữa bị hất văng đi.
Vừa mới giữ vững được thân thể, mặt bên kia lại ăn thêm một đấm của Từ Thanh Nhiên.
Lục Thành kéo Từ Thanh An ra sau lưng mình để bảo vệ, nhìn Từ Thanh Nhiên với ánh mắt dữ dội như khi kiên quyết muốn chia tay với cậu ngày xưa: "Được rồi Từ Thanh Nhiên, hôm nay em còn chưa quậy đủ sao?!"
Lục Thành chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy: "Em đừng cái gì cũng chỉ dùng nắm đấm để nói chuyện được không, có thể nói lý lẽ một chút không?"
Từ Thanh Nhiên không phải là nguyên chủ, thái độ của Lục Thành với cậu có tệ đến đâu cậu cũng không để tâm, chỉ hỏi ngược lại hắn: "Tôi không phải vì đã nói rất nhiều lý lẽ nhưng đều không có tác dụng, nên mới đổi sang cách hiệu quả hơn sao?"
Lục Thành nhớ lại những gì cậu đã trải qua ở Từ gia trước đây, nhất thời không nói nên lời.
Từ Thanh Nhiên không thèm để ý đến vị thiếu tướng đầu óc ngớ ngẩn này nữa, quay đầu nói với Trương Hồng Diễm: "Tôi tưởng bà là một người có học vấn, chức vụ cũng rất cao, một nhân viên trọng điểm, sẽ có khả năng suy nghĩ cơ bản nhất."
"Giả sử bà muốn hại tôi nhưng không thành công, bây giờ cuộc sống của tôi thuận buồm xuôi gió, tôi có gì để oán hận bà chứ?"
"Hơn nữa, tôi thậm chí còn không biết con gái bà trông như thế nào, làm sao để hại cô ấy?"
Từ Thanh Nhiên cười khinh miệt, liếc nhìn Từ Thanh An, rồi nói tiếp: "Tất nhiên, chúng ta đổi một giả thuyết khác."
"Ví dụ như - bà thực sự đã thực hiện kế hoạch hãm hại tôi, nhưng trong quá trình thực hiện kế hoạch đã xảy ra một số sự cố, dẫn đến sự việc không phát triển theo kết quả mà bà, hoặc không như kẻ đồng phạm mong muốn."
"Nếu xảy ra tình huống như vậy, bà nghĩ là tôi - người được lợi sẽ oán hận bà, hay là người không đạt được mục đích kia sẽ căm hận bà hơn?"
Lời nói của Từ Thanh Nhiên như tỉnh mộng người trong mơ.
Trương Hồng Diễm sững sờ vài giây, cổ cứng đờ quay về phía Từ Thanh An bên cạnh, từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt thân thiết với cậu ta, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Là cậu... Đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?"
Từ lúc nãy, Từ Thanh An luôn vừa kịp lúc ngắt lời bà khi bà định nói ra sự thật liên quan, thái độ này rất bất thường.
Trương Hồng Diễm bị đâm sau lưng, cả người trở nên đờ đẫn, khi hiểu ra đột nhiên cười từng đợt: "Ha, ha ha... Tôi đáng lẽ phải nghĩ ra từ lâu rồi! Cậu không được sắp xếp cho ông chủ Trần, người tức giận nhất đương nhiên là kẻ muốn xem trò cười của cậu."
"Từ Thanh An, tôi tin tưởng cậu như vậy, còn tiêu hao tinh thần và tuổi thọ của mình để giúp cậu, kết quả cậu báo đáp tôi như thế này sao?!"
Từ Thanh An rõ ràng trở nên lo lắng: "Cô Diễm à, cô đừng nghe Từ Thanh Nhiên nói bậy!"
"Làm sao em có thể làm chuyện như vậy với Ni Ni chứ? Hơn nữa em và ông chủ Trần hoàn toàn không quen biết..."
"Nhưng cậu quen Ni Ni!" Trương Hồng Diễm hét lớn mất kiểm soát: "Khi Ni Ni đi chơi về thỉnh thoảng đều nói gặp cậu, trong số người Từ gia nó cũng chỉ quen thân với cậu thôi!"
Từ Thanh An vẫn lắc đầu cố gắng biện hộ: "Em thực sự không làm, cô tin em đi!"
Trương Hồng Diễm kích động gạt tay cậu ta ra khi cậu ta định chạm vào bà, cả người dường như rơi vào trạng thái tinh thần hơi mất bình thường, điên loạn: "Đi ra! Tôi đã không còn ai để tin tưởng nữa! Tôi không thể tin bất kỳ ai trong số các người!"
Nói xong, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào người mà không lâu trước đây còn rất thân thiết với mình: "Từ Thanh An, đã vậy cậu tàn nhẫn như thế, dù tôi có bị gán tội danh cũng sẽ không tha cho cậu!"
"Tôi sẽ cho mọi người biết, lúc đầu chính là cậu mặt dày mày dạn đến tìm tôi, yêu cầu tôi đổi đối tượng tương hợp của Từ Thanh Nhiên thành Trần Thắng Phi!"
"Cậu nói vì cậu sắp kết hôn với Lục Thành, không muốn để cậu ta tiếp tục ở cùng các cậu, nói cậu không thích cậu ta! Tôi xem như vì dì của cậu nên mới giúp cậu chuyện này, kết quả cậu lại tàn nhẫn đến thế..."
Trương Hồng Diễm kích động nói, rồi lại ôm đầu ngồi xổm xuống hét lớn: "Sao các người có thể đối xử với tôi như vậy! Sao các người có thể làm tổn thương con gái đáng thương của tôi như thế!"
"Hỏng hết rồi... cuộc đời của tôi... tất cả của tôi, đều hỏng hết rồi..."
Từ Thanh An còn muốn giải thích với Trương Hồng Diễm, đột nhiên từ phía sau truyền đến giọng nói hơi lạnh lẽo của Lục Thành, hỏi cậu ta -
"Những điều bà ấy nói, là thật sao?"
Trong giọng nói trầm lạnh của Lục Thành, còn pha lẫn một chút run rẩy.
Thật sốc, cũng thật bất ngờ. — wattpad: atoe1803
Không chỉ vì hành vi đáng sợ của Từ Thanh An, mà còn liên quan đến cả Từ Thanh Nhiên!
Lục Thành cuối cùng vẫn còn nhớ đến tình cảm hơn mười năm với Từ Thanh Nhiên.
Khi Từ Thanh An hoảng hốt quay người lại, hắn nắm chặt cánh tay của Từ Thanh An, lớn tiếng chất vấn: "Cậu thực sự đã lén lút sau lưng tôi, sau lưng mọi người, muốn sắp đặt để Từ Thanh Nhiên trở thành bạn đời của Trần Thắng Phi hả?"
Lần này Từ Thanh An thực sự hoảng loạn.
Cậu ta cố gắng tự nhủ trong lòng rằng Trương Hồng Diễm hiện giờ chỉ có lời nói một phía, không có bằng chứng rõ ràng để buộc tội cậu ta, nên cậu ta phải bình tĩnh.
Từ Thanh An cố gắng nắm lấy tay Lục Thành: "Không có chuyện đó đâu, Lục Thành, là họ phát điên rồi, em không biết tại sao họ lại vu khống em..."
Nhưng Lục Thành như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vừa kinh ngạc vừa tức giận rút tay ra khỏi lòng bàn tay cậu ta, lùi lại vài bước.
Hắn cười khẩy không tin nổi, lẩm bẩm: "Thảo nào, lúc đó khi tôi từ Thẩm gia gặp Từ Thanh Nhiên về và nói chuyện về chuyện của em ấy với cậu, thái độ và từ ngữ của cậu... lại gay gắt đến thế."
"Thì ra 'loại người đó' mà cậu nói, không giống với ý nghĩa của tôi."
Khi đó Từ Thanh An nhắc đến đối tượng được cho là được sắp xếp cho Từ Thanh Nhiên, luôn lộ ra vẻ ghê tởm và khinh bỉ đầy xót xa. So với sự không thích và ghét bỏ thuần túy, nó giống như là do biết đối phương là kẻ xấu có nhân phẩm và tính cách cực kỳ tồi tệ.
Lúc đó, sao hắn không nghi ngờ tại sao Từ Thanh An lại đoán được đối tượng hẹn hò của Từ Thanh Nhiên là ai?
Hơn nữa, Từ Thanh An trước đó đã tỏ ra biết Từ Thanh Nhiên có quan hệ với Thẩm gia, nhưng khi nhà họ Thẩm tuyên bố Thẩm Thiên Dật có độ tương hợp cao với Từ Thanh Nhiên, lại tỏ ra rất bất ngờ và sốc.
Trái tim Lục Thành lạnh đi một nửa.
Dù Từ Thanh An có biện minh thế nào, hắn vẫn có thể xác định từ những dấu vết trong quá khứ rằng những gì Trương Hồng Diễm nói là sự thật. Hơn nữa, Trương Hồng Diễm và Từ Thanh An quan hệ tốt như vậy, dù tinh thần có bất thường đến đâu cũng không thể vô cớ hãm hại cậu ta.
Lục Thành giơ hai tay lên làm động tác ngăn cản Từ Thanh An, không cho cậu ta tiếp tục đến gần.
Đầu óc hắn hiện giờ rất rối, hoàn toàn không ngờ rằng Từ Thanh An mà hắn vẫn luôn cho là ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại âm thầm độc ác đến vậy. Hơn nữa nếu cậu ta thực sự tìm Trương Hồng Diễm làm những chuyện này, thì cũng có nghĩa là nghi ngờ của Trương Hồng Diễm... cũng có thể là sự thật.
— Từ Thanh An vì không đạt được mục đích, đã đẩy con gái của Trương Hồng Diễm vào hố lửa là ông chủ Trần.
Lục Thành lại nghĩ đến những chuyện mà Từ Thanh Nhiên đã tiết lộ trong bữa tiệc mừng tốt nghiệp trước đó, đột nhiên cảm thấy khó thở: "Từ Thanh An... rốt cuộc, bộ mặt thật của cậu là gì?"
Trên khuôn mặt trắng trẻo của Từ Thanh An, hai mắt lại hơi đỏ lên, nước mắt lăn tròn trong hốc mắt.
Vừa mở miệng đã là giọng nghẹn ngào, không biết có mấy phần chân thành: "Lục Thành, anh nghe em nói, tất cả đều là hiểu lầm, em có thể giải thích..."
"Cậu còn muốn giải thích gì nữa?"
Lần đầu tiên Lục Thành cảm thấy người mà hắn đã chia sẻ giường chiếu trong thời gian qua trông thật đáng sợ.
Trên mặt hắn hiện lên vẻ đau đớn và thất vọng đan xen: "Trước đây cậu chụp những bức ảnh đó, cố tình chọc giận Thanh Nhiên trong ngày tiệc đính hôn... Tôi đã tha thứ cho cậu tất cả. Nhưng riêng chuyện hôm nay, tôi không thể chấp nhận được."
"Cậu có biết họ Trần là người như thế nào không? Cậu muốn Từ Thanh Nhiên rời khỏi Từ gia, cũng không nhất thiết phải đẩy em ấy cho Trần Thắng Phi chứ?!"
Hắn không dám tưởng tượng nếu việc thay đổi của Trương Hồng Diễm không xảy ra sai sót, bị Đế quốc công bố có 99% độ tương hợp với Trần Thắng Phi, bị buộc phải kết đôi với hắn, sẽ có hậu quả gì.
Sự ác độc của Trần Thắng Phi gần như ai cũng biết.
Chỉ là gã có tiền và phán quyết của pháp luật luôn đòi hỏi bằng chứng, gã đã chuẩn bị từ trước nên mỗi lần đều có thể trốn thoát khỏi cáo buộc như con lươn. Nếu Từ Thanh Nhiên rơi vào tay gã, chắc chắn sẽ bị gã chơi đến chết!
Lục Thành nghĩ đến đây, lại ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai đang nhìn hắn một cách đáng thương phía trước.
Nhưng hôm nay khuôn mặt đó trong mắt hắn, còn khiến người ta cảm thấy rùng mình và sợ hãi hơn cả Thẩm Đình Dục giả dối. Dưới vẻ ngoài dịu dàng tốt bụng thường ngày của cậu ta, rốt cuộc đang ẩn giấu những suy nghĩ gì?
Hắn càng nghĩ càng lạnh lòng, vẻ mặt cũng trở nên ngày càng lạnh lùng.
Chậm rãi mở miệng nói: "Từ Thanh An, cậu thực sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm."
Một câu nói lạnh lùng, mỗi chữ như hóa thành một khối băng lớn, đập vào người Từ Thanh An.
Đập đến nỗi cả người cậu ta bắt đầu lạnh toát.
... Tại sao? — wattpad: atoe1803
Hôm nay rõ ràng là sinh nhật của cậu ta, lẽ ra phải là ngày vui, tại sao đột nhiên lại trở nên tồi tệ như vậy?!
Từ Thanh Nhiên, lại là Từ Thanh Nhiên!
Chỉ là nghi ngờ cậu ta làm như vậy, Lục Thành đã tức giận đến thế. Nếu hắn biết đối tượng có độ phù hợp cao thực sự với Từ Thanh Nhiên phải là hắn, thì chẳng phải...
Không được, tuyệt đối không thể để hắn biết!
Vở kịch này, cuối cùng kết thúc bằng việc Từ Thanh An cũng phải đi theo Trương Hồng Diễm để phối hợp điều tra.
Từ Thanh An khóc đến nỗi mặt đầy nước mắt, liên tục tìm kiếm cơ hội để Lục Thành cho cậu ta giải thích, hy vọng có thể được hắn tha thứ. Nhưng lần này thái độ của Lục Thành hiếm khi lạnh lùng cứng rắn đến vậy, dù cậu ta có khóc đến mức khiến người ta xót xa đến đâu, cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Còn Trương Hồng Diễm ngồi xổm trên đất đã hoàn toàn suy sụp, bất kể ai đến nói chuyện với bà cũng vô ích.
Cả người như phát điên, muốn hỏi bà điều gì cũng không tiện.
Trước khi các vệ binh đưa bà đi, Thẩm Đình Dục dặn dò: "Nhớ làm xét nghiệm nước tiểu cho bà ta, phản ứng của bà rất giống như đã sử dụng chất kích thích bị cấm."
Như vậy có thể giải thích tại sao lúc nãy khi bà ám sát Trần Thắng Phi lại có sức mạnh và tinh thần mạnh mẽ đến vậy.
Vệ binh phụ trách áp giải cung kính đáp lời, rồi đưa người đi.
Những người còn lại tiếp tục khám xét phòng, xác nhận xem còn có vật nguy hiểm nào bị bỏ sót không.
Từ Thanh Nhiên liếc nhìn thời gian, hỏi Thẩm Đình Dục: "Chúng ta cũng đi chứ?"
Thẩm Đình Dục gật đầu: "Ừm, đi thôi."
Họ đi ngang qua Lục Thành đang tự trấn tĩnh một mình, không chào hỏi, cứ như hắn không tồn tại vậy, họ trực tiếp bước đi.
Ánh mắt mơ hồ của Lục Thành, rơi trên hai bóng người đang sóng vai cùng đi phía trước. Ánh mắt mơ hồ của Lục Thành rơi trên hai bóng người đang sóng vai cùng đi phía trước.
Hắn thấy Từ Thanh Nhiên nhăn mày, như đang phàn nàn điều gì đó.
Thẩm Đình Dục lại nghe mà trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng dịu dàng, kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu ngắn gọn.
Khoảnh khắc này, hắn không thể không thừa nhận hình ảnh hai người đó đứng cùng nhau quả thật hài hòa và xứng đôi.
Đều là những ngôi sao đang tỏa sáng hết mình, nhưng mỗi người đều có vẻ đẹp riêng, không ai che mờ ánh sáng của ai. Dù không phải là cặp đôi, nhưng trông cũng như những người bạn có mối quan hệ cực kỳ tốt đẹp, tốt đến mức khiến người khác phải ghen tị.
Lục Thành cảm nhận sự trống rỗng bên cạnh mình, chợt nhận ra.
Quyết định của hắn khi đó... có phải thực sự đã sai không?
—
Từ Thanh Nhiên đi theo Thẩm Đình Dục vào thang máy.
Khi đang đi xuống tầng dưới, cậu nhìn người đàn ông đứng ở phía bên kia, nhớ lại những chuyện quá khứ mà cậu nghe được từ Thẩm Thiên Hành.
Đột nhiên anh hỏi: "Thẩm Đình Dục, tại sao anh vẫn chưa nổi điên?"
Thẩm Đình Dục sau khi nghe xong, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hiểu cậu đang nói đến điều gì.
Hiếm khi anh không đưa ra câu trả lời tích cực phù hợp với hình ảnh quân tử ôn hòa của mình, mà lại khẽ cười hỏi ngược lại: "Làm sao cậu biết, tôi chưa nổi điên?"
Từ Thanh Nhiên nghe vậy liền nhướng mày.
Thang máy nhanh chóng đến tầng trệt. — wattpad: atoe1803
Mặc dù quả bom đã được phát hiện, nhưng không loại trừ khả năng còn có những quả khác ẩn giấu, nên Vân Thiên Lâu hôm nay tạm thời ngừng hoạt động. Những vị khách được sắp xếp ra khu vực trống trải bên ngoài cũng đã được phép rời đi, khi họ đi ra, bên phía Thẩm gia chỉ còn Thẩm Thiên Hành và Thẩm Thiên Dật đang chờ đợi.
Bữa tiệc kết thúc, lại ồn ào một hồi lâu như vậy, Thẩm Thiên Dật đã chờ đến mức buồn ngủ.
Họ chào tạm biệt đơn giản với Thẩm Thiên Hành, rồi quay về hướng khách sạn.
Đêm khuya, Thẩm Đình Dục vẫn tỉnh táo ôm tấm bảng quang học của mình, đang xem xét các loại tài liệu và kế hoạch.
Từ Thanh Nhiên không biết đến nửa đêm anh có đi nghỉ ngơi không, dù sao cậu cũng đã ngủ thiếp đi, còn mơ một đống giấc mơ. Mơ thấy Thẩm Đình Dục lúc còn nhỏ, cô đơn trong biệt thự lớn của Thẩm gia phải chịu đủ loại bắt nạt, toàn là những điều Thẩm Thiên Hành đã kể với cậu.
Tỉnh dậy còn ngơ ngác một hồi.
Phân không rõ là đêm có mơ, hay là vô tình lại nhìn thấy ký ức linh hồn của Thẩm Đình Dục.
Cuối cùng họ không thể đưa Thẩm Thiên Dật theo, ở lại đây thêm vài ngày.
Hôm chia tay Thẩm Thiên Hành lại nhắn với Từ Thanh Nhiên, nói Đế quốc thông báo cậu phải nhanh chóng đến Nữ vương tinh để phối hợp làm tương hợp linh hồn, nên Thẩm Đình Dục đã nhân tiện gần đó đưa cậu qua trước.
Sau khi đưa Từ Thanh Nhiên đến nơi, anh không ở lại chờ cậu.
Chỉ nói: "Tôi đưa Thiên Dật đi dạo trước, xong việc thì gọi cho tôi nhé."
Từ Thanh Nhiên cười đẹp với anh: "Cảm ơn."
Rồi một mình đi vào tổng bộ của hệ thống tương hợp bạn đời linh hồn.
Thẩm Đình Dục nhìn theo anh, cho đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất, mới lái phi hành khí rời đi.
Nhưng anh không như đã hẹn đưa Thẩm Thiên Dật đi dạo, mà tìm đến Thẩm Thiên Hành vẫn chưa rời khỏi Thiên Thần hệ, giao đứa trẻ cho anh ta trông giúp nửa ngày.
Thẩm Thiên Hành đột nhiên bị giao nhiệm vụ: "Tại sao??"
Thẩm Đình Dục nói với anh ta: "Tôi có chút việc cần đi xử lý, sẽ quay lại ngay."
Thẩm Thiên Hành: "..." — wattpad: atoe1803
Haiz, không còn cách nào khác, thế hệ sau chính là để làm công cụ. Dù sao anh ta vốn cũng định đi dạo, đem theo Thẩm Thiên Dật có thêm người đồng hành cũng không tệ.
Bên kia, Thẩm Đình Dục lái phi hành khí quay lại khu vực thành phố nơi có Vân Thiên Lâu.
Điểm đến là đồn cảnh sát nơi Trương Hồng Diễm bị đưa đến hôm qua.
Có một chuyện, anh muốn xác nhận lại với Trương Hồng Diễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.