Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ
Chương 63: Bắt đầu chỉnh đốn
Hữu Hồ Thiên Tuế
18/10/2024
Không trách được người dân của Nam Châu Thượng đã không lường trước được tình huống này.
Xét cho cùng, nghi thức chào đón lãnh đạo nhậm chức này vốn là một hoạt động làm màu do các đời thượng tá trước đây tạo ra. Thậm chí nhiều người trong số họ đến đây chỉ để tận hưởng khoảnh khắc được vây quanh và tung hô, sau đó thể hiện thái độ muốn bắt đầu "chỉnh đốn" nói một tràng dài.
Thông thường, để duy trì hoạt động tốt hơn của bộ phận quân sự ở Thượng Nam Châu, các quan chức cấp cao nhậm chức sẽ giao nhiệm vụ mới hoặc mục tiêu tháng cho các trưởng khu vực vào ngày này, làm cho có vẻ. Dù sao thì cũng chỉ là nói suông, công việc vất vả đều do cấp dưới làm.
Kết quả là vị này thì hay rồi, ngay cả việc xuất hiện để duy trì hình thức bề ngoài cũng lười làm sao?!
Thậm chí không giao bất kỳ nhiệm vụ nào!
"Đệt, ai đã nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc này!"
Trong đám đông, không biết ai đã chửi thề một câu.
Theo kế hoạch ban đầu, từ chối tham dự không phải là tốt hơn sao!
Bây giờ thì hay rồi, lại bị thượng tá mới cho leo cây?! Thượng tá này rốt cuộc là người thế nào, sao có thể lười đến vậy!
Viên phó quan nhỏ đứng ở phía trước chịu trách nhiệm chủ trì tình hình, nắm chặt loa phát thanh.
Trong lòng nghĩ đến 100.000 đồng mà Từ Thanh Nhiên đưa cho hắn, cố nhịn không chửi sau lưng.
Hắn đáng lẽ phải biết, một thượng tá có thể đốt cháy tòa nhà văn phòng của chính mình thì có thể bình thường đến đâu!
Chỉ là không ngờ cậu lại thực sự ném một cái hố to như vậy cho hắn! Làm việc ở đây nhiều năm, hắn hiểu rõ nhất về "bản tính hoang dã" của người dân Thượng Nam Châu. Hôm nay những người này đều trang bị đầy đủ, nếu họ nổi điên vì xấu hổ và trút giận lên hắn thì sao?
Viên phó quan nhỏ đang cân nhắc xem có nên chạy trốn trước không nhưng phát hiện ra rằng những điều hắn dự đoán đã không xảy ra.
Đám đông tụ tập trên sân sau khi la ó phàn nàn xong, chỉ ném hết đạo cụ đã chuẩn bị xuống đất, chủ yếu là đã đến rồi thì không dùng cũng phí. Sau khi xả giận tại chỗ xong, họ mới chửi rủa rồi bỏ đi.
Trước khi rời đi, họ không quên đóng gói mang về những thức ăn đã chuẩn bị cho vị thượng tá mới đến.
Mao Phó quan với thân hình nhỏ bé trốn sau lưng hai người lính lực lưỡng phụ trách bảo vệ trật tự trên sân, lại đẩy cặp kính trên mũi, chỉ dám thò một cái đầu ra quan sát tình hình bên ngoài.
Hắn nghe thấy có người đang cười phá lên.
"Ha, bọn Ngân Long ngu dốt kia làm tốt lắm, người được phái đến càng ngày càng tệ!"
"Đây là đang xuôi theo chiều gió phải không? Chắc chắn là đang xuôi theo chiều gió nhỉ? Ngay cả nội dung công việc cũng không giao à?"
"Cũng tốt, tốt thôi, tốt nhất là anh ta cứ xuôi theo suốt đời như vậy, đừng can thiệp vào bất kỳ việc gì của Nam Châu, bớt gây rắc rối cho chúng ta!"
Cũng có người đang tức giận.
"Má, bị lừa rồi!"
"Ngay cả mặt cũng không dám lộ, chắc chắn là một lão già vừa xấu vừa béo lại hói đầu!"
"Tốt nhất là ông ta đừng bao giờ xuất hiện, nếu không để lão tử phát hiện ông ta là ai, chắc chắn sẽ cho ông ta một bài học!"
Trong khi đang bị chửi, Từ Thanh Nhiên lúc này đã vui vẻ ăn lẩu rồi.
Mấy người của khu vực 6-7 vừa thấy cậu liền như thấy ông chủ vậy, theo phản xạ đứng dậy sắp xếp ghế nhường chỗ, cung kính mời cậu lên bàn.
Khi đứng ngoan ngoãn bên cạnh, họ mới chợt giật mình nhận ra tại sao họ lại phục tùng một tên lính mới đến như vậy chứ!
Từ Thanh Nhiên vô tình hỏi họ một câu: "Gần đây không uống rượu vào ngày làm việc chứ?"
Nghe vậy họ lạnh sống lưng, đồng loạt lắc đầu: "Không có không có, tất cả đều cho người khác rồi, đều cho hết rồi!"
... Không còn cách nào khác, đánh không lại chỉ có thể nghe lời.
Họ cũng đã từng nghĩ đến việc gọi anh Mã đến chống lưng, nhưng nếu thực sự gọi người đến, trước tiên là không giải thích được chuyện của Tiểu Quai Quai. Bất kể Tiểu Quai Quai bị ai giết, họ đều khó thoát tội! Thứ hai, quan hệ giữa họ và Mã Bưu thực ra cũng không thân thiết đến thế, chỉ là tình cờ trạm nghỉ trong khu vực tuần tra có thể cung cấp một số giá trị mới coi như quen biết.
Hơn nữa, nghe nói khu vực 1 và 2 của Nam Thành mà Mã Bưu chủ yếu quản lý gần đây đang phải đối mặt với thảm họa quỷ loại I khá nghiêm trọng.
Ngay sát bên là khu 3 và khu 5, cả hai khu vực này đều thuộc về những nơi đã bị tấn công hoàn toàn, cư dân bên trong hiện đã buộc phải rút lui đến khu 1 và 2. Nhưng gần đây hai khu vực này cũng bắt đầu có dấu hiệu bị xâm nhập bởi quỷ loại I và loại II cấp thấp.
Vì vậy, Mã Bưu và đội quân của anh ta mỗi đêm đều phải canh gác ở biên giới.
Xét cho cùng, khu 1 và 2 là khu dân cư lâu đời nhất ở Nam Thành giáp với khu vực của Tây Thành, từng được coi là khu vực có thể chống chọi đến cuối cùng ở Nam Thành. Trùng hợp là mối quan hệ giữa quân đội Tây Thành và Nam Thành cũng không tốt lắm, khó có khả năng sẽ ra tay giúp đỡ, thậm chí Nam Thành còn nghi ngờ rằng quỷ xâm nhập hai khu này là do Tây Thành đẩy sang.
Dù sao thì gần đây Mã Bưu và những người khác đang bận rộn đến mức chân không chạm đất vì những chuyện rắc rối này. Hôm nay lại vì quyết định thay đổi đột ngột mà tham dự nghi lễ chào đón thượng tá mới, không thể đến đây theo kế hoạch.
Sau khi cân nhắc đủ điều, Tôn Hoành Binh và những người khác không dám báo cáo tên lính mới đáng ghét Từ Thanh Nhiên lên cấp trên.
Ở đây, Từ Thanh Nhiên khá hài lòng với thái độ làm việc của Tôn Hoành Binh và những người khác, ngoại trừ việc thích bắt nạt các lính mới đến, những lúc khác ít nhất họ đều đang làm việc. Dù sao cũng là lính tuần tra, cậu không quá nghiêm khắc với họ, mục đích chính đến đây hôm nay cũng là để ăn --
Ồ không phải, mà là để thảo luận với họ về tình hình phân bố quân sự ở các khu vực của Nam Thành.
Nói một cách đơn giản, là những khu nào là khu bị thiên tai, khu nào chưa bị quỷ loại I xâm nhập quấy rối, cũng như phân bổ số lượng nhân viên hiện tại của các trạm phân khu.
Tôn Hoành Binh đưa cho cậu cuốn sổ viết tay đã chuẩn bị từ sớm, nghi ngờ hỏi: "Đồng chí Từ, đồng chí cần những thông tin này để làm gì?"
Trong giọng nói còn có thêm vài phần cảnh giác, rõ ràng là lo lắng vị lính mới đến từ hệ sao khác này sau khi nắm rõ phòng thủ quân sự của Nam Thành họ sẽ gây rắc rối.
Từ Thanh Nhiên cầm cuốn sổ nhỏ lật qua vài trang, hài lòng cong mắt lại, nói: "Tất nhiên là tôi muốn -- đi khiêu chiến."
Tôn Hoành Binh: "??"
Sau khi nhận được cuốn sổ, Từ Thanh Nhiên không tiếp tục ăn lẩu với họ nữa.
Cậu đứng dậy lấy điện thoại ra, trước tiên chụp vài bức ảnh bàn ăn đầy thịt bạch tuộc và rau, sau đó mở chế độ quay màn hình quay một loạt cảnh nồi lẩu đang bốc hơi nóng cùng với Tôn Hoành Binh và những người khác đang đứng bên bàn, miệng đầy dầu mỡ.
Quay xong lại gật đầu: "Sau này anh Mã đến, các anh cũng là đồng phạm rồi."
Nói xong cất điện thoại, vừa vẫy tay chào họ vừa rời đi.
Tôn Hoành Binh và mấy người khác lập tức ngẩn người.
Đậu má! Không được bắt nạt người như vậy chứ! Đây là vu khống! Là bôi nhọ!
Anh Lưu râu ria vỗ một cái vào đầu người đồng đội bên cạnh, trợn mắt giận dữ mắng: "Tại mày hết, hôm nay tại sao lại đề nghị ăn lẩu chứ!"
·
Từ Thanh Nhiên rời khỏi trạm nghỉ của khu 6-7, lên chuyến tàu nhỏ đi đến các điểm dừng khác, bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh Nam Thành của cậu.
Trong Nam Thành ngoài các trạm nhỏ ở cửa khẩu, còn có vài trại quân sự phân khu.
Nghe nói lính canh ở đó chủ yếu phụ trách hỗ trợ đột kích, cũng như làm sạch sâu từng khu vực bị thiên tai.
Có người nói rằng trong mỗi khu vực bị thiên tai đều có một 'cơ thể mẹ' lớn nhất và khó đối phó nhất, năng lượng mạnh mẽ trên cơ thể nó cung cấp sức mạnh vô tận và bất tận cho đám quỷ trong toàn bộ khu vực, vì vậy nếu có thể xử lý được nó, sẽ có thể kiềm chế đáng kể sự phát triển của các con quỷ khác trong khu vực đó.
Nhưng ở các hệ sao khác, ngay cả khi có những người tài năng như Thẩm Đình Dục lãnh đạo, có đầy đủ trang thiết bị quân sự hoàn chỉnh, 'cơ thể mẹ' lớn nhất trong một khu vực bị thiên tai nhỏ cũng có thể mất vài tháng mới có thể phát hiện, định vị, tìm ra Nguyên Tinh rồi mới xử lý.
Giống như khu 13 Nam Thành mà Từ Thanh Nhiên vừa xuyên không đến được coi là một trong những khu khó đối phó nhất. Từ Ngân Long đến Kim Dực tiếp quản, tổng cộng mất khoảng mười năm mới thành công giết chết cơ thể mẹ lớn nhất đó. Đừng nói đến việc ở vùng đất lưu đày như hệ Thiên Long này, nơi quần long vô chủ, muốn thành công giết chết cơ thể mẹ là vô cùng khó khăn.
Vì vậy ý tưởng mà người ở đây ôm là chiến thắng bằng 'số lượng'.
Số lượng này chỉ số lần tấn công và số người, họ tin rằng chỉ cần tăng số lần toàn quân xuất động, tập trung tấn công vào mục tiêu cơ thể mẹ loại I đó, tổng có một ngày sẽ may mắn đánh trúng Nguyên Tinh của đối phương, giết chết nó.
Khi nghe được cách nói này, Từ Thanh Nhiên không bày tỏ ý kiến.
Muốn ngẫu nhiên đánh trúng Nguyên Tinh nhỏ xíu trên cơ thể loại I ghép nối lớn như vậy, xác suất thấp gần như bằng không. Chưa nói đến việc Nguyên Tinh trên cơ thể loại I có thể di chuyển và thay đổi vị trí trong thời gian thực, quan trọng là cơ thể mẹ mạnh mẽ đến mức đó, con loại I mang Nguyên Tinh trên người còn có cảm nhận mạnh mẽ khác với các cơ thể ghép nối khác.
Nó có thể dự đoán trước khoảng một giây về đòn tấn công sắp đánh trúng cơ thể mình, từ đó tránh né trước.
Vì vậy, dù thực sự may mắn nhắm trúng vị trí Nguyên Tinh cũng sẽ bị đối phương tránh né trước một bước. Tiếp đến là với tư cách là một sinh vật ngoại tộc cấp trung cao lớn, sức phòng thủ trên Nguyên Tinh cũng vô cùng mạnh mẽ, ngay cả cấp 3S đến cũng cần tiêu hao vài lần tấn công tinh thần lực mới có thể thực sự phá vỡ viên Nguyên Tinh đó.
Tàu nhỏ dừng lại ở một trạm nghỉ có thể đi đến một khu quân sự phân khu nào đó, Từ Thanh Nhiên nhìn một cái, không xuống tàu.
Cậu không có ý định dừng lại ở khu quân sự trước.
Người ở khu quân sự quá đông, không phải cậu vào đó đấm đá bừa bãi một chút là có thể đe dọa quản trị. Mặc dù không phải là không thể đánh họ một lượt, nhưng điều này không có ý nghĩa, thậm chí nếu họ bị thương quá nặng không làm việc được, người bị hại cũng là cư dân ở đây.
Vì vậy mục tiêu hiện tại của cậu chỉ là xem xét tình hình lính canh ở các trạm khu vực, bao gồm cả nhân viên tuần tra.
Sau khi rời khỏi khu 7, điểm dừng đầu tiên Từ Thanh Nhiên xuống tàu là khu an toàn của khu 4.
Lúc này vừa vặn là buổi chiều tối, những người bày quầy trên đường phố đều đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Cậu thấy vài lính canh của trạm nghỉ khu 4 đang đi lại trên đường phố, đùa giỡn như những đứa trẻ nghịch ngợm. Khi đi qua một quầy hàng nọ, vì động tác quá lớn nên vô ý làm đổ cái sọt trên đó, những quả cam lăn lông lốc khắp mặt đất.
"Trời ơi!" Người trông quầy hàng là một bà lão đã lớn tuổi.
Bà kinh ngạc che mặt, lưng còng bước chân khập khiễng đi ra giữa đường, bắt đầu nhặt từng quả cam rơi một. Những lính canh gây họa kia như không thấy gì, cười cợt đi qua, đôi ủng màu bạc đen không biết là cố ý hay vô ý, đạp nát vài quả cam.
Nhìn mà bà lão suýt ngất đi vì tức giận, giận dữ chỉ về hướng mấy người đó rời đi và hét: "Này, mấy người kia, không giúp nhặt thì thôi, có thể đừng vô văn hóa như vậy không!"
Mấy lính canh đang nói cười bị bà mắng có chút không vui, quay người nhìn bà chằm chằm với ánh mắt hung dữ: "Bà già nói chuyện phải tôn trọng một chút."
Nói xong lại cố ý giẫm nát một quả cam còn nguyên vẹn bên chân, giọng điệu kiêu ngạo: "Tôi giẫm thì sao nào? Tự mình không để đồ cho tốt còn trách người khác, còn lải nhải nữa cẩn thận tôi ném bà vào khu thiên tai cho quỷ ăn bà đấy"
Bà lão vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng là một cư dân bình thường tay không tấc sắt, bà cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt xuống sự tủi thân này.
Mấy người cười ha hả quay người định đi tiếp về phía bên kia đường, nhưng phát hiện trước mặt họ không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng dáng cao ráo. Đối phương đeo một chiếc khẩu trang quái vật hoạt hình buồn cười, ánh mắt nhạt nhòa không có cảm xúc gì, cứ đứng im bất động nhìn họ như vậy.
Ánh mắt cao ngạo một cách kỳ lạ đó, khiến mấy người cảm thấy khó chịu.
Tên lính canh vừa mới nổi giận mắng bà lão ưỡn ngực bước tới: "Thằng nhóc này --"
Vừa mới mở miệng, một chân đột nhiên bị đối phương đá mạnh, trúng ngay dây thần kinh, buộc phải quỳ gối xuống với chân mềm nhũn.
Chàng trai tóc nâu cúi mắt nhìn xuống anh ta, lạnh lùng hỏi: "Làm sai việc, không xin lỗi người ta sao?"
"Đây là kỷ luật mà các anh với tư cách là quân nhân nên có sao?"
Tên lính canh vô tình bị đánh một đòn chửi thầm một câu, vừa định đứng dậy vừa hỏi: "Mày là thằng nào? Có tư cách gì mà quản chuyện của ông?"
"Ông ghét nhất là người khác dạy đời, cũng rất ghét tuân thủ cái gì gọi là quy tắc chó má!" Gã đứng dậy, vung nắm đấm nhằm vào đôi mắt của người trước mặt định đánh tới.
Không ngoài dự đoán, không đánh trúng.
Thậm chí những đòn tấn công tiếp theo đều bị tránh né hết, dễ dàng bị đối phương nắm được sơ hở, nắm lấy cánh tay gã phóng thích tinh thần lực rõ ràng cao hơn gã, sau khi áp chế gã, cho gã một cú quật vai mạnh mẽ.
Tên lính gác bị quật đến đau đầu, chưa kịp đứng dậy thì cái chân vừa giẫm lên trái cây đã bị một chân khác đè lên mắt cá. Ngay sau đó, tiếng xương gãy vang lên, tiếng kêu thảm thiết vọng khắp con phố, thấu tận tim gan. Trong mắt Từ Thanh Nhiên lóe lên vẻ lạnh lùng, cậu nói với giọng lạnh tanh: "Cái chân dùng để phí phạm thức ăn này, có thể không cần nữa đúng không?"
Những người bán hàng khác trên phố như bị hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, nhất thời quên cả cử động. Những tên lính gác còn lại cũng mới phản ứng lại, đối mặt với kẻ nguy hiểm như Từ Thanh Nhiên, chúng trực tiếp rút dao ra vây công. Từ Thanh Nhiên cũng có vũ khí, nhưng cậu không dùng, chỉ dùng khóe mắt dễ dàng bắt được những động tác muốn đánh lén và khéo léo né tránh.
Xoay người một cú đá chính xác, đá bay người. Đá xong như có mắt sau lưng vậy, quay đầu lại trực tiếp nắm lấy hai bàn tay đâm về phía cậu, dùng sức đánh mạnh vào cổ tay họ, đánh rơi con dao trong tay. Những tên lính gác cấp A B không còn vũ khí trong tay, hoàn toàn không phải đối thủ của cậu, chỉ vài ba hiệp đã bị hạ gục. Năm sáu người cùng lúc tấn công, nhưng không một ai đánh lại được.
Loại cảnh tượng mang vũ khí, rất có thể sẽ xuất hiện hình ảnh đẫm máu kinh hoàng bạo lực này, đối với những cư dân bình thường xung quanh có lẽ là một cảnh tượng rất đáng sợ. Nhưng trong khi họ đang vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn khỏi hiện trường, họ không nhịn được dần dần bị thu hút bởi chàng trai đeo khẩu trang kia.
Một cách kỳ lạ, ngay cả khi cậu không nói gì, trên người cậu cũng như có một sức hút đặc biệt. Rõ ràng đang đánh người đánh rất dữ dội, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác thân thiện trái ngược. Hơn nữa, tư thế và động tác đánh nhau của cậu dường như khác hẳn với những người khác, từ né tránh đến phản công, động tác như nước chảy mây trôi, hoàn hảo như đang quay phim vậy, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.
Sau khi tất cả những tên lính gác đều bị Từ Thanh Nhiên đánh ngã, trên con phố tĩnh lặng bỗng vang lên tiếng vỗ tay. Đó là bà lão vừa bị đe dọa lúc nãy.
Lính gác ở Nam thành vừa dũng cảm vừa nhát gan. Dũng cảm ở chỗ chỉ cần là người họ không ưa, bất kể là ai cũng không quan tâm đối phương có sức mạnh mạnh hơn mình hay không, họ đều xông lên trước. Nhát gan ở chỗ chỉ cần xác định được đó là đối tượng họ thực sự không đánh lại được, họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời chịu thua trước khi bị giết.
Vì vậy, mấy tên lính gác khu vực vừa rồi còn rất ngạo mạn, giờ đây đang mang một thân thương tích, nhăn nhó giúp bà lão mà họ vừa bắt nạt dọn dẹp mớ hỗn độn trên mặt đất. Thậm chí còn bị Từ Thanh Nhiên sai bảo, giúp bà ấy thu dọn toàn bộ quầy hàng, đẩy số trái cây còn lại về nhà bà.
Tất nhiên, không phải cư dân nào cũng đáng được giúp đỡ. Ví dụ như gần đó còn có một ông chú, tự mình làm rơi đồ trên quầy xuống đất, rồi nhân cơ hội gọi những tên lính gác đang khuất phục dưới uy lực của Từ Thanh Nhiên: "Này, ai đó, mày đấy, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đến giúp tao đi!"
Tên lính gác vừa nhặt xong mấy quả cam quýt gần đó rất không hài lòng với thái độ kiêu ngạo của ông chú này, nhưng nhớ lại ánh mắt của Từ Thanh Nhiên khi đánh họ lúc nãy, chỉ có thể chịu đựng đi qua để bị sai khiến. Đi được vài bước, bỗng vai bị một bàn tay đặt lên.
Ngoảnh đầu nhìn thấy là Từ Thanh Nhiên, thân thể hắn phản xạ có điều kiện run lên, liên tục nói: "Đừng đánh nữa đừng đánh nữa tôi đi ngay đây." Nhưng bàn tay Từ Thanh Nhiên đè trên vai hắn càng mạnh hơn, vừa ngăn hắn tiến lên, vừa nói: "Không cần."
Nói xong hai chữ, Từ Thanh Nhiên liền đi về phía quầy hàng của ông chú đó. Nhìn kỹ, trong tay cậu còn cầm một cây gậy không biết lấy từ đâu ra.
Ông chú đang thu dọn được một nửa ngẩng đầu lên, phát hiện tên lính gác mình gọi không đến, ngược lại là Từ Thanh Nhiên đang cầm cây gậy đứng bên cạnh quầy hàng của mình không nói một lời nhìn chằm chằm vào ông ta.
Ông ta đã từng chứng kiến sự tàn nhẫn của Từ Thanh Nhiên, không dám quá bất lịch sự với cậu, chỉ hỏi: "Quan lớn, có chuyện gì vậy?"
Ông ta không nhận ra Từ Thanh Nhiên, thấy cậu có sức ảnh hưởng mạnh mẽ như vậy đối với mấy tên lính nhỏ kia, còn tưởng cậu là đội trưởng của họ.
Đôi mắt đẹp của Từ Thanh Nhiên khẽ cong lên, hỏi ông ta: "Chú à, đồ đạc của chú là tự chú làm rơi hay là lính của tôi động tay?"
Ông chú ngập ngừng một lúc, nghĩ rằng lúc nãy họ đều đang bận rộn dọn dẹp mớ hỗn độn, chắc chắn không để ý đến ông ta ở góc này, liền đáp lại một cách lý lẽ đường hoàng: "Nói gì vậy, đương nhiên là người của cậu làm rồi, chẳng lẽ còn là tôi sao?"
"Nhìn mấy thứ rau củ và trái cây này của tôi này, đều bị các người làm hỏng hết rồi, phải bồi thường đấy!"
Từ Thanh Nhiên cười mà không nói gì.
Thực ra, lúc nãy cậu đã thấy ông chú này vô ý làm rơi đồ của mình, sau đó phát hiện có thể có lao động miễn phí, lại chủ động làm rơi thêm nhiều đồ nữa. Chỉ muốn xem những tên lính gác thường ngày cao cao tại thượng kia làm công việc vất vả cho ông ta, thỏa mãn ác ý trong lòng.
Từ Thanh Nhiên không quên rằng, về mặt lý thuyết, quân đội ở Nam Châu hiện giờ là do cậu quản lý. Thái độ không tốt không tuân thủ kỷ luật cậu sẽ dạy cho họ một bài học, nhưng cũng không để họ bị người khác đè nén bắt nạt vô cớ như vậy.
Vì vậy Từ Thanh Nhiên không đáp ứng yêu cầu của ông chú, mà dùng giọng điệu bình thản như cũ hỏi lại một lần nữa: "Chú à, chú suy nghĩ kỹ rồi nói cho tôi biết, những thứ này là do chú vô ý làm rơi, hay là lính của tôi làm?"
Ông chú kia biểu hiện thêm chút không kiên nhẫn, đang định trả lời, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt chứa đầy nụ cười của Từ Thanh Nhiên, bỗng nhiên rùng mình.
Đột nhiên, ông ta lại chú ý đến những ngón tay của cậu đang gõ nhẹ qua lại trên cây gậy.
Những lời nói bên mép bỗng trở nên do dự, cuối cùng ông ta ngượng ngùng trả lời: "À thì, bận rộn thu dọn để về nhà trước khi mặt trời lặn, vô ý làm rơi thôi mà! Các cậu không thể nhìn vào tuổi tác của tôi mà giúp một tay sao?"
Từ Thanh Nhiên liếc nhìn ông ta, chỉ vào một cái giỏ nhỏ và nói với tên lính gác vẫn đang ngoan ngoãn chờ đợi quyết định của cậu: "Giúp ông ấy thu dọn mấy củ cải và hành tây đó là được."
Nói xong, cậu lại nói với ông chú: "Những thứ còn lại, ông tự thu dọn đi."
Dưới ánh mắt là sự lạnh lùng nhìn thấu tất cả.
Lúc này ông chú mới thực sự cảm thấy hơi sợ hãi. Bởi vì những thứ Từ Thanh Nhiên bảo ông ta tự thu dọn, đều là những thứ mà ông ta cố ý làm rơi sau đó để tìm việc cho bọn lính gác. Rõ ràng vị quan lớn có con mắt tinh tường này đã nhìn thấu hết những hành động nhỏ nhặt của ông ta.
Ông ta đã chứng kiến sự lợi hại của Từ Thanh Nhiên khi đánh người, không dám đảm bảo cậu ta nổi điên lên có phải sẽ đánh cả cư dân ở đây hay không, chỉ có thể cúi người nghe lời bắt đầu dọn dẹp mớ hỗn độn. Tên lính gác được gọi đến giúp đỡ nhìn phản ứng của Từ Thanh Nhiên và ông chú cũng đoán được phần nào sự thật của vụ việc.
Hắn với tâm trạng phức tạp sắp xếp gọn gàng cả giỏ đồ đó, cảm thấy oán giận ban đầu đối với Từ Thanh Nhiên dường như đột nhiên ít đi một chút.
Hừ, cũng chỉ một chút thôi.
...
Và thế là, Từ Thanh Nhiên bắt đầu chiến dịch quan sát và "chấn chỉnh" tại các trạm kiểm soát khác nhau.
Lợi dụng việc các lính gác ở các khu vực khác nhau không thường xuyên gặp mặt, nên mỗi lần đến cậu đều tỉnh bơ nói mình là lính mới đến rồi "dạy dỗ" theo "quy tắc" của mình với những kẻ lười biếng, thái độ không tốt.
Cũng có một số ít lính gác phụ trách tuần tra hoặc dọn dẹp có thái độ làm việc khá nghiêm túc, Từ Thanh Nhiên sẽ quan sát những thiếu sót của họ, giống như lúc diễn tập ở học viện quân sự trước đây, dựa vào cấp bậc biển tinh thần và tình hình bản thân của họ mà dạy họ phát huy ưu điểm, khắc phục nhược điểm.
Cậu phát hiện ra rằng phần lớn các quân nhân ở hệ Thiên Long này thực ra đều có trình độ nhất định.
Chỉ là họ nếu không phải là trực tiếp thi vào doanh trại quân đội ở địa phương thì là trước đây học ở những trường quân sự "dỏm", huấn luyện cơ bản không được tốt lắm dẫn đến khi ra ngoài đối mặt với người ngoại tộc cũng chỉ biết có một chữ "đánh" và một chữ "liều", chẳng có kỹ thuật gì đáng nói.
Vì vậy khi Từ Thanh Nhiên gặp những người khá nghiêm túc và nghe lời, cậu sẽ điều chỉnh theo công việc họ tham gia.
Gặp những kẻ chây lười lại thái độ không tốt, cậu sẽ ép họ nghiêm túc lên. Thỉnh thoảng cũng có vài kẻ thực sự là mối độc hại, thiên phú không đủ cao lại không muốn nỗ lực, thậm chí không có mục tiêu, rõ ràng vào quân đội chỉ để hưởng một số đặc quyền ở Nam Châu.
Họ thuộc loại không sợ đánh, không chỉ tiếp tục xúi giục những đồng nghiệp bắt đầu có ý thức mà còn nhiều lần muốn âm thầm ám sát Từ Thanh Nhiên - cái gai trong mắt đáng ghét này. Đối với những kẻ kiểu này có lẽ cũng đã từng giết người ở nơi khác, Từ Thanh Nhiên không khách sáo với họ, lấy lý do "phòng vệ chính đáng" để giết sạch bọn họ.
-- Những kẻ ngay từ đầu đã tự xếp mình vào loại cặn bã xã hội, không cần thiết phải để lại.
Sau khi trải qua vài trạm, ấn tượng lớn nhất của Từ Thanh Nhiên là mối quan hệ giữa cư dân trong Nam Thành và quân lính phần lớn đều không tốt.
Cả hai bên đều có vấn đề riêng ở một mức độ nhất định, nên đôi khi ngoài việc chấn chỉnh những quân lính có thái độ không đúng đắn, cậu cũng tiện thể dạy cho những kẻ xấu trong khu vực đó cách làm người. Đáng đánh thì đánh, nam nữ già trẻ, chỉ cần hung dữ độc ác như nhau đều sẽ nhận được đối xử như nhau.
Sau một vòng, những khu vực đã từng chứng kiến Từ Thanh Nhiên "nổi điên", phong cách đều đã cải thiện rất nhiều.
Tuy nhiên, những trạm nhỏ này chỉ là những nơi cậu tình cờ nhìn thấy trong quá trình tuần tra và tiện tay làm.
Mục tiêu thực sự của cậu không phải là giải quyết những binh lính rải rác này, mà là những "con cá lớn" có thể giúp cậu giải quyết hiệu quả hơn một lượng lớn người.
Thời gian bất giác trôi qua một tháng.
Trên sao Thái Nguyệt, Nam Châu cũng bắt đầu bước vào mùa đông.
Mùa đông ở Thượng Nam không có tuyết rơi, Từ Thanh Nhiên khi ra ngoài chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác dài có thể chống lạnh.
Các lính gác ở trạm khu vực 9-10 tiễn cậu lên tàu hỏa nhỏ, hướng đến khu vực mới.
Nhìn thấy lính mới đáng sợ cuối cùng cũng rời đi, mấy người thở phào nhẹ nhõm.
Thở xong, bỗng nhiên lại cảm thấy một nỗi cô đơn khó tả.
Khu 9 và khu 10 lần lượt là khu dân cư và khu bị thiên tai, lính gác ở đây được chia thành hai nhóm, một tuần luân chuyển một lần phụ trách khu vực.
Lần đầu tiên họ gặp Từ Thanh Nhiên là ở khu dân cư 9.
Lúc đó đã là buổi tối, mọi người đều ngoan ngoãn về nhà, chỉ có một mình cậu còn đi lang thang trên đường phố, bóng dáng trông cô đơn và lạnh lẽo. Những con quỷ loại IV nhát gan xung quanh cũng không làm hại cậu, chỉ cần nhìn thấy cậu là chạy mất như thấy thần dịch bệnh vậy.
Họ không hiểu tại sao, nhưng vẫn đưa gã được cho là lính mới này về trạm nghỉ.
Trong trạm khu 9-10 có một tên côn đồ nổi tiếng, thân hình gấp hai ba lần Từ Thanh Nhiên, là người tồn tại như một đội trưởng của cả trạm. Vì không ai có thể trừng phạt hắn và hắn thực sự cũng có chút ít năng lực nên mọi người chỉ có thể nhẫn nhịn trước mọi hành vi kiêu ngạo của hắn.
Tên côn đồ này còn có một sở thích đặc biệt đó là thích nam.
Đặc biệt là những người thanh niên như Từ Thanh Nhiên, da trắng đẹp trai, thân hình tốt lại cao.
Khi Từ Thanh Nhiên lúc đầu được họ đưa về đã bị tên côn đồ này nhắm trúng. Chỉ có điều Từ Thanh Nhiên khác với những chàng trai khác có vẻ ngoài yếu đuối và tính cách cũng rất mềm yếu, cảnh giác và khả năng phản kích của cậu rất tốt, tên côn đồ muốn tiếp cận cậu hàng ngày không dễ dàng.
Cho đến một tối nọ, tên côn đồ cố tình xếp cậu và một thành viên khác khá gầy yếu cùng nhau đi tuần tra ở khu 9, những người còn lại đều được sắp xếp đến khu 10 để dọn dẹp định kỳ. Mọi người lúc đó khá lo lắng, dù sao người có mắt đều biết tên côn đồ muốn làm gì.
Kết quả là hai giờ sau, những lính gác đang làm việc ở khu 10 đã thấy họ trở về.
Nhưng cảnh tượng rất kinh hoàng, thực sự là một cú sốc thị giác.
Thành viên bị kéo đi cho đủ số lượng đi trước, cả người run rẩy như cái rây.
Còn Từ Thanh Nhiên đi sau lưng anh ta, trên người vẫn mặc bộ quân phục bạc long làm cậu trông càng lạnh lùng hơn và chiếc áo khoác dài bảnh bao, tay kéo theo một thân thể to lớn đầy máu me, không có chỗ nào còn nguyên vẹn.
Mọi người nhìn đến ngây người.
Không biết trong hai giờ đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy chiếc cổ áo cao gọn gàng trên bộ quân phục của Từ Thanh Nhiên, cái nút trên cùng đã bị ai đó giật đứt. Còn ánh mắt của cậu, hung dữ lạnh lùng như một ác quỷ vừa mới bò ra từ địa ngục, thân thể bị cậu kéo đi để lại một vệt máu dài trên đường đi qua.
Từ Thanh Nhiên cứ thế kéo tên côn đồ không biết đã tắt thở hay chưa vào khu 10.
Khi quay lại, bên cạnh cậu đã trống không.
Theo lời kể lại của một thành viên trong nhóm, sự việc diễn ra đại khái như sau: tên côn đồ cố tình tìm lý do để Từ Thanh Nhiên ra ngoài, đưa cậu đến một góc vắng vẻ trong thị trấn với ý định làm chuyện không hay nhưng cuối cùng lại bị phản sát.
Trước khi tên côn đồ bị đưa lên xe, không ai trong nhóm nhớ nổi gã đã bị Từ Thanh Nhiên đè xuống đất và đâm bao nhiêu nhát.
Họ chỉ cảm thấy cảnh tượng đó còn kinh hoàng hơn bất kỳ bộ phim kinh dị nào họ từng xem trong những năm gần đây.
Vì vậy từ ngày hôm đó, Từ Thanh Nhiên trở thành "kẻ côn đồ" mới của trạm của họ.
Yêu cầu của cậu, họ không dám không nghe theo. Nhưng khác với tên côn đồ thật sự trước đây, phần lớn thời gian cậu chỉ giám sát xem họ có làm tốt công việc không, bắt buộc nâng cao khả năng của họ trên mọi mặt, đảm bảo họ có thể thực hiện hành động càn quét Khu 10 nhanh chóng và hiệu quả hơn.
Những ngày bị Từ Thanh Nhiên ép buộc huấn luyện rất gian khổ, nhưng giờ đây khi vị Phật lớn này cuối cùng đã rời đi, họ lại cảm thấy mất mát một cách kỳ lạ.
Dù sao thì có cậu ở đó, hành động càn quét luôn mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.
Mặc dù cậu ấy ác độc và ít nói nhưng cảm giác ở cùng một không gian với cậu, phần lớn thời gian là thoải mái.
-- Cảm giác chung đó là một lính mới rất xuất sắc và khác biệt.
·
Trên chuyến tàu nhỏ, Từ Thanh Nhiên lấy ra tấm bảng quang của cậu, đang xem xét các tệp ngoại tuyến đã tải xuống.
Vật dụng công nghệ mới tinh trong tay cậu thu hút sự chú ý của những người khác trong toa, nhưng Từ Thanh Nhiên như không cảm nhận được những ánh mắt đó, bình tĩnh xử lý "công vụ" của mình.
Trong thời gian tuần tra ở Nam Thành, cậu đã tranh thủ quay về Đông Thành tổng doanh một lần.
Vì cậu đến văn phòng của Mao Phó quan, nên không ai nghi ngờ về danh tính của cậu. Chủ yếu cậu muốn mượn mạng của tổng doanh để tải xuống những tài liệu công vụ đó, để cậu có thể xem xét khi ở những nơi khác.
Lúc đó cậu ngồi trên ghế sofa, tiện miệng hỏi Phó quan Mao một câu: "Tại sao ở Thượng Nam Châu chỉ có Đông Thành này là có mạng?"
Phó quan Mao sau bàn làm việc ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, nghiêm túc trả lời: "Thực ra ban đầu các khu vực khác của Nam Châu cũng đã lắp đặt trạm không dây, chỉ là tình hình Nam Châu quá bất ổn, thường xuyên vừa lắp xong đã gặp phải sự tấn công của nhóm quỷ, không thì cũng bị chiếm đóng."
Cứ lặp đi lặp lại, luôn là vừa lắp xong lại xui xẻo bị phá hủy.
Quay đi quay lại, phe trại cảm thấy việc lắp mạng ở đây là một khoản chi tiêu vô ích nên họ đã quyết định không lắp đặt mạng cho những nơi ngoài tổng doanh nữa. Ngay cả hệ thống viễn thông cũng rất yếu, tín hiệu ở một số khu vực không tốt lắm.
Từ Thanh Nhiên rút khỏi hồi ức, cúi đầu nhìn vào tệp tin đã mở trên tấm bảng quang một lúc lâu, bỗng bật cười.
Cậu đang xem những yêu cầu được gửi đến từ các trung tá, thiếu tá và các đội trưởng của các khu vực thành phố lớn.
Có lẽ vì biết rằng những yêu cầu này sẽ không bao giờ được chấp nhận nên nội dung yêu cầu từ ban đầu bình thường đến sau này bắt đầu trở nên quá đáng, càng viết càng phóng đại.
Ví dụ như ở Nam Thành, yêu cầu ban đầu rất khiêm tốn.
Chỉ cần một vạn súng tinh thần lực, năm trăm xe bọc thép mặt đất.
Lại như Tây Thành, muốn năm nghìn súng tinh thần lực, một vạn dao tinh thần lực, mười bộ giáp chiến đấu.
Trại Đông Thành cũng đưa ra yêu cầu, hy vọng có thể tăng cường một vạn vệ binh tinh nhuệ đến Thượng Nam Châu, đảm bảo khi họ đến, mỗi người đều có đầy đủ trang bị cơ bản - chẳng hạn như súng và dao tinh thần lực, cũng như quân phục bảo hộ, v.v.
Vì mãi không được thỏa mãn, sau này yêu cầu hàng năm của họ cũng ngày càng cao.
Nào là một trăm vạn súng và dao vũ khí tinh thần lực.
Một vạn bộ giáp chiến đấu, mười vạn xe bọc thép, năm mươi vạn quân tiếp viện, cung cấp bộ đồng phục bảo hộ mới nhất cho mỗi quân nhân ở Thượng Nam Châu, v.v...
Còn có đề xuất một tấn thịt gà, thịt lợn, thịt bò.
Năm nghìn cân chuối xoài, gạo, khoai tây, thậm chí cả mô hình bán buôn Ultraman... Dù sao những gì có thể nghĩ ra, họ đều viết một cách phóng đại.
Từ Thanh Nhiên không nhịn được cười.
Chỉ có Bắc Thành là yêu cầu hàng năm luôn nhất quán.
Ba mươi vạn khẩu súng, ba mươi vạn vũ khí, năm vạn xe cộ, một vạn giáp trụ, năm mươi vạn bộ quân phục và các trang bị quân sự cơ bản khác.
Từ Thanh Nhiên cứ xem như vậy rất lâu.
Cho đến khi tiếng còi báo hiệu tàu nhỏ đến ga vang lên, cậu mới thu dọn đồ đạc, đeo chiếc ba lô nhỏ lên một bên vai, chuẩn bị xuống tàu.
Mỗi lần rời khỏi trạm, Từ Thanh Nhiên đều ngẫu nhiên lên một chuyến tàu nhỏ.
Tàu dừng ở đâu, cậu xuống ở đó.
Hôm nay chuyến tàu nhỏ đưa cậu đến Khu 12-13 của Nam Thành.
Cũng là lần đầu tiên cậu đến trạm này.
Hai khu vực này, Từ Thanh Nhiên đã quan tâm một thời gian rồi.
Chúng đều là khu dân cư chỉ bị xâm nhập loại IV, nằm liền kề nhau. Trong khi các Khu 10, 11, 14 và 18 bao quanh chúng đều là khu vực bị ảnh hưởng hoàn toàn.
Nhìn từ vị trí địa lý, có thể nói là rơi vào tình thế bốn bề thọ địch.
Nhưng hai nơi bị bao vây này vẫn tồn tại đến bây giờ, vẫn chưa bị đại quân loại I nuốt chửng, điều này khiến cậu ngạc nhiên và rất muốn tìm hiểu.
Từ Thanh Nhiên bước ra khỏi toa tàu.
Ngước mắt lên, cậu nhìn thấy trong phòng điều khiển trong suốt của trạm nghỉ, có một vệ binh Ngân Long đang tạo dáng quyến rũ, nghiêng mông trước micro bên cạnh bảng điều khiển, giọng điệu vui vẻ thông báo: "Chào mừng mọi người đến trạm nghỉ cửa khẩu Nam Thành 12-13, bên trái là khu 12, bên phải là khu 13. Khách thăm khu 13 mang theo thịt lợn và đồ uống có cồn xin hãy tôn trọng phong tục địa phương, chúng tôi không ngăn cấm việc ăn uống, nhưng xin đừng có hành vi khiêu khích."
"Nếu phát hiện, sẽ bị xử bắn ngay lập tức nhé."
Từ Thanh Nhiên vừa rời mắt khỏi anh ta thì thấy từ toa cuối cùng của đoàn tàu nhỏ, bước ra vài vệ binh mặc đồng phục giống nhau.
Có cả nam lẫn nữ.
Người từ phòng điều khiển đi ra, cười nói với chàng trai tóc đỏ trong số họ: "Anh Lâm, các anh đã về rồi! Tình hình ở khu 18 thế nào? Có nghiêm trọng không?"
"Cũng ổn, chỉ có một mẫu thể loại I hơi khó chịu, mất gần nửa tháng mới xử lý được nó, khu vực cảnh giới chắc vẫn có thể giữ vững."
"Giá mà có thể xin được thêm thiết bị và vũ khí quân sự từ Đế quốc thì tốt quá, không biết viên thượng tá mới có thể làm được việc gì hữu ích không?"
"Thôi đi, tháng trước ở Đông Thành, A Nam chẳng phải đã than phiền với chúng ta rằng viên thượng tá này đã bỏ mặc mọi người sao? Với tính cách đó, chắc chắn không cần nghĩ cũng biết là không thể mưu cầu phúc lợi cho chúng ta rồi."
"Ha, chúng tôi vừa mới nói về chuyện này! May mà hôm đó tôi lanh lẹ, đã dự đoán trước điều này nên không đi!"
Người tự khen là một chàng trai tóc đỏ.
Thân hình khá nhanh nhẹn, làn da khỏe mạnh, ngũ quan cũng rất sâu sắc, đôi mắt to và linh hoạt, khi nói chuyện thì thần thái rạng rỡ. Nhìn từ phù hiệu trên vai, chức vụ của cậu ta có vẻ cao hơn một chút so với những đồng đội xung quanh.
"À đúng đúng, anh thông minh dự đoán trước được điểm này, chứ không phải vì dậy không nổi nên không kịp chuyến xe đi Đông Thành ngày hôm trước mới vắng mặt." Cô gái tiếp lời, khuỷu tay tựa lên vai anh ta, vừa nói vừa không khách sáo mà liếc mắt một cái.
Cô gái có màu tóc giống anh ta, buộc cao thành đuôi ngựa.
Cô thậm chí còn cao hơn anh ta một chút, đôi mắt cũng rất to và linh động, mọi cảm xúc đều hiện rõ trong đó.
Rất rõ ràng, họ là một cặp anh em.
"Nghĩ đến việc viên thượng tá mới cũng không đáng tin cậy thì thật tuyệt vọng."
"Không nói chuyện này nữa, anh Lâm, nghe nói các anh đã chuẩn bị xong để đột phá khu 10 vào tuần sau rồi phải không?"
"Đúng vậy, đang chờ vũ khí và thiết bị... Lát nữa tôi sẽ đi với A Nhai để kiểm tra tình hình ở trại."
Chàng trai tóc đỏ chào hỏi vài vệ binh đang đứng gác ở trạm nghỉ, rồi cùng cô gái bên cạnh đi về phía cửa ra khu 12.
Trên đường đi, khi gặp cư dân từ các toa tàu khác xuống, họ đều cười tươi chào hỏi hai người.
Có một bà cụ xách giỏ rau còn cho mỗi người họ một quả táo, rồi đi đến bên cửa phòng nghỉ, cười híp mắt nói với những người bên trong: "Các cháu trai cháu gái ơi, vườn cây nhà con trai bà đã có trái chín rồi, bà xin nó một ít mang đến cho các cháu ăn đấy."
Thật kỳ lạ, tình hình này rất khác so với cách binh lính và cư dân ở các khu khác của Nam Thành tương tác với nhau.
Từ Thanh Nhiên cúi đầu lật qua lật lại cuốn sổ tay Tôn Hoành Binh đưa cho cậu.
Khu 12 Nam Thành là một trong những nơi đóng quân phân trại của Nam Thành. Tuy không phải là tổng trại quân sự của khu 10-18, nhưng nghe nói vị trung tá phụ trách nửa phân khu Nam Thành này đang đóng quân ở đó, việc phân bố quân sự và điều động nhân sự của nửa khu này đều do anh ta phụ trách.
Từ Thanh Nhiên trầm ngâm suy nghĩ.
Vừa mới cất cuốn sổ tay vào túi, đột nhiên từ phía trước rất gần truyền đến một giọng nói: "Này anh bạn, trông anh có vẻ như đang bị lạc đường vậy?"
Ngẩng đầu lên nhìn, chàng trai tóc đỏ vốn đang hướng về khu 12 không biết từ lúc nào đã đến trước mặt cậu.
Có lẽ vì cậu cũng mặc đồng phục vệ binh Ngân Long nên anh ta để ý.
Từ Thanh Nhiên suy nghĩ một chút, thuận theo lời anh ta nói: "Tôi là lính mới vừa đến Thượng Nam Châu, muốn hỏi làm thế nào để đến trại ở khu 12?"
Chàng trai tóc đỏ đánh giá cậu một lượt, không nghi ngờ gì: "Thì ra là viện binh mới đến! Chào mừng chào mừng, chúng tôi cũng đang định qua khu 12 đây, cậu đi cùng chúng tôi nhé!"
Từ Thanh Nhiên không khách sáo.
Phương tiện giao thông vẫn là chiếc xe địa hình quen thuộc.
Trên xe, cậu biết được hai người tóc đỏ là anh em sinh đôi trai gái. Nam gọi là Lâm Hiên, nữ gọi là Lâm Nhã, không chỉ đều là người của quân bộ mà còn là người bản địa Nam Thành, nhà ở khu 13.
Ở ghế phụ lái, Lâm Nhã đang than phiền: "Ôi, rau rừng chiên tôi mang về đều không giòn nữa rồi!"
"Tại anh đấy, cứ đòi tôi nhét vào túi!"
Lâm Hiên tặc lưỡi: "Trong khu trại có nồi chiên không dầu, em ăn trước khi chiên vài phút là được mà?"
"Em muốn ăn ngay bây giờ!"
Từ Thanh Nhiên ngồi ở ghế sau xe, nhìn anh em Lâm Hiên và Lâm Nhã trò chuyện theo kiểu đấu khẩu, không khỏi có chút tư lự.
Nếu Từ Thanh Dao có thể cùng lớn lên với cậu, có lẽ cô em gái hay cáu kỉnh của cậu cũng sẽ như thế này chăng?
Chiếc xe địa hình màu đen chở ba người thẳng tiến về phía trại phân khu 12.
Mặt trời cũng theo họ dần khuất sau chân trời.
Cùng đêm đó, tại cửa khẩu khu 2-3 Nam Thành.
Trong đường hầm là những bóng người đang tất bật di chuyển, liên tục có những binh sĩ vũ trang đầy đủ chạy từ đầu này sang đầu kia của cửa khẩu.
Vẻ mặt nghiêm trọng, bước chân vội vã, dường như đang diễn ra một trận chiến ác liệt.
Ở vùng ngoại vi gần cửa khẩu khu 3, Mã Bưu ôm khẩu súng lễ pháo tinh thần nặng nề, nhắm vào một cá thể loại I không xa và phát động tấn công.
Hắn đã kiên trì ở đây bốn năm giờ đồng hồ.
Sự tiêu hao quá mức trong vài ngày liên tiếp khiến nguồn dự trữ trong biển tinh thần của anh gần như cạn kiệt, mỗi lần tấn công mới đều khiến sắc mặt hắn tái đi một phần, mồ hôi trên trán cũng tuôn như mưa.
Chỉ thấy không xa lại có đồng đội cũng bị tiêu hao quá độ ngất xỉu, được các đồng đội đỡ về phía trạm cửa khẩu.
Có người chạy đến báo cáo với anh: "Anh Mã, biển tinh thần của anh em đều sắp cạn rồi, nếu cố gắng thêm nữa có thể sẽ gây ra thương vong..."
Sắc mặt Mã Bưu rất khó coi, sau khi chửi thề một tiếng, hắn nói: "Tối nay rút lui trước!"
Hắn trở về trạm nghỉ, nhìn các vệ binh kiệt sức nằm la liệt, đi đến góc phòng ném mạnh chiếc mũ của mình để trút giận.
Cũng không phải là giận những người đó vô dụng mà chỉ đang lo lắng về tình hình không mấy khả quan của khu 3.
Khu 3 và khu 5 đất đai màu mỡ, khí hậu khu vực lại đặc biệt ẩm ướt, mưa nhiều nên lượng dinh dưỡng trong đất rất cao.
Điều này dẫn đến việc những con quỷ ở khu 3 có nguồn năng lượng rất dồi dào, tốc độ phát triển và sinh sôi đều nhanh hơn các khu khác. Công việc dọn dẹp hàng ngày của họ phải gấp mấy lần các khu khác nhưng dù vậy, sự sinh sôi của loại I ở đây vẫn vượt quá dự đoán của họ.
Nếu không kiểm soát được những cơ thể mẹ đó, khu 2 sẽ sớm bị liên lụy.
Mã Bưu đang cảm thấy đau đầu, bỗng có một quân nhân cẩn thận bước đến bên cạnh anh, ngập ngừng mở lời: "Anh Mã, gần đây em nghe được một tin tức, có thể có cơ hội cải thiện tình hình khu 3 và khu 5."
Mã Bưu châm một điếu thuốc ngậm trong miệng, không mấy hy vọng hỏi: "Tin tức gì?"
"Nghe nói gần đây có một... lính mới rất giỏi đến Nam Thành."
Xét cho cùng, nghi thức chào đón lãnh đạo nhậm chức này vốn là một hoạt động làm màu do các đời thượng tá trước đây tạo ra. Thậm chí nhiều người trong số họ đến đây chỉ để tận hưởng khoảnh khắc được vây quanh và tung hô, sau đó thể hiện thái độ muốn bắt đầu "chỉnh đốn" nói một tràng dài.
Thông thường, để duy trì hoạt động tốt hơn của bộ phận quân sự ở Thượng Nam Châu, các quan chức cấp cao nhậm chức sẽ giao nhiệm vụ mới hoặc mục tiêu tháng cho các trưởng khu vực vào ngày này, làm cho có vẻ. Dù sao thì cũng chỉ là nói suông, công việc vất vả đều do cấp dưới làm.
Kết quả là vị này thì hay rồi, ngay cả việc xuất hiện để duy trì hình thức bề ngoài cũng lười làm sao?!
Thậm chí không giao bất kỳ nhiệm vụ nào!
"Đệt, ai đã nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc này!"
Trong đám đông, không biết ai đã chửi thề một câu.
Theo kế hoạch ban đầu, từ chối tham dự không phải là tốt hơn sao!
Bây giờ thì hay rồi, lại bị thượng tá mới cho leo cây?! Thượng tá này rốt cuộc là người thế nào, sao có thể lười đến vậy!
Viên phó quan nhỏ đứng ở phía trước chịu trách nhiệm chủ trì tình hình, nắm chặt loa phát thanh.
Trong lòng nghĩ đến 100.000 đồng mà Từ Thanh Nhiên đưa cho hắn, cố nhịn không chửi sau lưng.
Hắn đáng lẽ phải biết, một thượng tá có thể đốt cháy tòa nhà văn phòng của chính mình thì có thể bình thường đến đâu!
Chỉ là không ngờ cậu lại thực sự ném một cái hố to như vậy cho hắn! Làm việc ở đây nhiều năm, hắn hiểu rõ nhất về "bản tính hoang dã" của người dân Thượng Nam Châu. Hôm nay những người này đều trang bị đầy đủ, nếu họ nổi điên vì xấu hổ và trút giận lên hắn thì sao?
Viên phó quan nhỏ đang cân nhắc xem có nên chạy trốn trước không nhưng phát hiện ra rằng những điều hắn dự đoán đã không xảy ra.
Đám đông tụ tập trên sân sau khi la ó phàn nàn xong, chỉ ném hết đạo cụ đã chuẩn bị xuống đất, chủ yếu là đã đến rồi thì không dùng cũng phí. Sau khi xả giận tại chỗ xong, họ mới chửi rủa rồi bỏ đi.
Trước khi rời đi, họ không quên đóng gói mang về những thức ăn đã chuẩn bị cho vị thượng tá mới đến.
Mao Phó quan với thân hình nhỏ bé trốn sau lưng hai người lính lực lưỡng phụ trách bảo vệ trật tự trên sân, lại đẩy cặp kính trên mũi, chỉ dám thò một cái đầu ra quan sát tình hình bên ngoài.
Hắn nghe thấy có người đang cười phá lên.
"Ha, bọn Ngân Long ngu dốt kia làm tốt lắm, người được phái đến càng ngày càng tệ!"
"Đây là đang xuôi theo chiều gió phải không? Chắc chắn là đang xuôi theo chiều gió nhỉ? Ngay cả nội dung công việc cũng không giao à?"
"Cũng tốt, tốt thôi, tốt nhất là anh ta cứ xuôi theo suốt đời như vậy, đừng can thiệp vào bất kỳ việc gì của Nam Châu, bớt gây rắc rối cho chúng ta!"
Cũng có người đang tức giận.
"Má, bị lừa rồi!"
"Ngay cả mặt cũng không dám lộ, chắc chắn là một lão già vừa xấu vừa béo lại hói đầu!"
"Tốt nhất là ông ta đừng bao giờ xuất hiện, nếu không để lão tử phát hiện ông ta là ai, chắc chắn sẽ cho ông ta một bài học!"
Trong khi đang bị chửi, Từ Thanh Nhiên lúc này đã vui vẻ ăn lẩu rồi.
Mấy người của khu vực 6-7 vừa thấy cậu liền như thấy ông chủ vậy, theo phản xạ đứng dậy sắp xếp ghế nhường chỗ, cung kính mời cậu lên bàn.
Khi đứng ngoan ngoãn bên cạnh, họ mới chợt giật mình nhận ra tại sao họ lại phục tùng một tên lính mới đến như vậy chứ!
Từ Thanh Nhiên vô tình hỏi họ một câu: "Gần đây không uống rượu vào ngày làm việc chứ?"
Nghe vậy họ lạnh sống lưng, đồng loạt lắc đầu: "Không có không có, tất cả đều cho người khác rồi, đều cho hết rồi!"
... Không còn cách nào khác, đánh không lại chỉ có thể nghe lời.
Họ cũng đã từng nghĩ đến việc gọi anh Mã đến chống lưng, nhưng nếu thực sự gọi người đến, trước tiên là không giải thích được chuyện của Tiểu Quai Quai. Bất kể Tiểu Quai Quai bị ai giết, họ đều khó thoát tội! Thứ hai, quan hệ giữa họ và Mã Bưu thực ra cũng không thân thiết đến thế, chỉ là tình cờ trạm nghỉ trong khu vực tuần tra có thể cung cấp một số giá trị mới coi như quen biết.
Hơn nữa, nghe nói khu vực 1 và 2 của Nam Thành mà Mã Bưu chủ yếu quản lý gần đây đang phải đối mặt với thảm họa quỷ loại I khá nghiêm trọng.
Ngay sát bên là khu 3 và khu 5, cả hai khu vực này đều thuộc về những nơi đã bị tấn công hoàn toàn, cư dân bên trong hiện đã buộc phải rút lui đến khu 1 và 2. Nhưng gần đây hai khu vực này cũng bắt đầu có dấu hiệu bị xâm nhập bởi quỷ loại I và loại II cấp thấp.
Vì vậy, Mã Bưu và đội quân của anh ta mỗi đêm đều phải canh gác ở biên giới.
Xét cho cùng, khu 1 và 2 là khu dân cư lâu đời nhất ở Nam Thành giáp với khu vực của Tây Thành, từng được coi là khu vực có thể chống chọi đến cuối cùng ở Nam Thành. Trùng hợp là mối quan hệ giữa quân đội Tây Thành và Nam Thành cũng không tốt lắm, khó có khả năng sẽ ra tay giúp đỡ, thậm chí Nam Thành còn nghi ngờ rằng quỷ xâm nhập hai khu này là do Tây Thành đẩy sang.
Dù sao thì gần đây Mã Bưu và những người khác đang bận rộn đến mức chân không chạm đất vì những chuyện rắc rối này. Hôm nay lại vì quyết định thay đổi đột ngột mà tham dự nghi lễ chào đón thượng tá mới, không thể đến đây theo kế hoạch.
Sau khi cân nhắc đủ điều, Tôn Hoành Binh và những người khác không dám báo cáo tên lính mới đáng ghét Từ Thanh Nhiên lên cấp trên.
Ở đây, Từ Thanh Nhiên khá hài lòng với thái độ làm việc của Tôn Hoành Binh và những người khác, ngoại trừ việc thích bắt nạt các lính mới đến, những lúc khác ít nhất họ đều đang làm việc. Dù sao cũng là lính tuần tra, cậu không quá nghiêm khắc với họ, mục đích chính đến đây hôm nay cũng là để ăn --
Ồ không phải, mà là để thảo luận với họ về tình hình phân bố quân sự ở các khu vực của Nam Thành.
Nói một cách đơn giản, là những khu nào là khu bị thiên tai, khu nào chưa bị quỷ loại I xâm nhập quấy rối, cũng như phân bổ số lượng nhân viên hiện tại của các trạm phân khu.
Tôn Hoành Binh đưa cho cậu cuốn sổ viết tay đã chuẩn bị từ sớm, nghi ngờ hỏi: "Đồng chí Từ, đồng chí cần những thông tin này để làm gì?"
Trong giọng nói còn có thêm vài phần cảnh giác, rõ ràng là lo lắng vị lính mới đến từ hệ sao khác này sau khi nắm rõ phòng thủ quân sự của Nam Thành họ sẽ gây rắc rối.
Từ Thanh Nhiên cầm cuốn sổ nhỏ lật qua vài trang, hài lòng cong mắt lại, nói: "Tất nhiên là tôi muốn -- đi khiêu chiến."
Tôn Hoành Binh: "??"
Sau khi nhận được cuốn sổ, Từ Thanh Nhiên không tiếp tục ăn lẩu với họ nữa.
Cậu đứng dậy lấy điện thoại ra, trước tiên chụp vài bức ảnh bàn ăn đầy thịt bạch tuộc và rau, sau đó mở chế độ quay màn hình quay một loạt cảnh nồi lẩu đang bốc hơi nóng cùng với Tôn Hoành Binh và những người khác đang đứng bên bàn, miệng đầy dầu mỡ.
Quay xong lại gật đầu: "Sau này anh Mã đến, các anh cũng là đồng phạm rồi."
Nói xong cất điện thoại, vừa vẫy tay chào họ vừa rời đi.
Tôn Hoành Binh và mấy người khác lập tức ngẩn người.
Đậu má! Không được bắt nạt người như vậy chứ! Đây là vu khống! Là bôi nhọ!
Anh Lưu râu ria vỗ một cái vào đầu người đồng đội bên cạnh, trợn mắt giận dữ mắng: "Tại mày hết, hôm nay tại sao lại đề nghị ăn lẩu chứ!"
·
Từ Thanh Nhiên rời khỏi trạm nghỉ của khu 6-7, lên chuyến tàu nhỏ đi đến các điểm dừng khác, bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh Nam Thành của cậu.
Trong Nam Thành ngoài các trạm nhỏ ở cửa khẩu, còn có vài trại quân sự phân khu.
Nghe nói lính canh ở đó chủ yếu phụ trách hỗ trợ đột kích, cũng như làm sạch sâu từng khu vực bị thiên tai.
Có người nói rằng trong mỗi khu vực bị thiên tai đều có một 'cơ thể mẹ' lớn nhất và khó đối phó nhất, năng lượng mạnh mẽ trên cơ thể nó cung cấp sức mạnh vô tận và bất tận cho đám quỷ trong toàn bộ khu vực, vì vậy nếu có thể xử lý được nó, sẽ có thể kiềm chế đáng kể sự phát triển của các con quỷ khác trong khu vực đó.
Nhưng ở các hệ sao khác, ngay cả khi có những người tài năng như Thẩm Đình Dục lãnh đạo, có đầy đủ trang thiết bị quân sự hoàn chỉnh, 'cơ thể mẹ' lớn nhất trong một khu vực bị thiên tai nhỏ cũng có thể mất vài tháng mới có thể phát hiện, định vị, tìm ra Nguyên Tinh rồi mới xử lý.
Giống như khu 13 Nam Thành mà Từ Thanh Nhiên vừa xuyên không đến được coi là một trong những khu khó đối phó nhất. Từ Ngân Long đến Kim Dực tiếp quản, tổng cộng mất khoảng mười năm mới thành công giết chết cơ thể mẹ lớn nhất đó. Đừng nói đến việc ở vùng đất lưu đày như hệ Thiên Long này, nơi quần long vô chủ, muốn thành công giết chết cơ thể mẹ là vô cùng khó khăn.
Vì vậy ý tưởng mà người ở đây ôm là chiến thắng bằng 'số lượng'.
Số lượng này chỉ số lần tấn công và số người, họ tin rằng chỉ cần tăng số lần toàn quân xuất động, tập trung tấn công vào mục tiêu cơ thể mẹ loại I đó, tổng có một ngày sẽ may mắn đánh trúng Nguyên Tinh của đối phương, giết chết nó.
Khi nghe được cách nói này, Từ Thanh Nhiên không bày tỏ ý kiến.
Muốn ngẫu nhiên đánh trúng Nguyên Tinh nhỏ xíu trên cơ thể loại I ghép nối lớn như vậy, xác suất thấp gần như bằng không. Chưa nói đến việc Nguyên Tinh trên cơ thể loại I có thể di chuyển và thay đổi vị trí trong thời gian thực, quan trọng là cơ thể mẹ mạnh mẽ đến mức đó, con loại I mang Nguyên Tinh trên người còn có cảm nhận mạnh mẽ khác với các cơ thể ghép nối khác.
Nó có thể dự đoán trước khoảng một giây về đòn tấn công sắp đánh trúng cơ thể mình, từ đó tránh né trước.
Vì vậy, dù thực sự may mắn nhắm trúng vị trí Nguyên Tinh cũng sẽ bị đối phương tránh né trước một bước. Tiếp đến là với tư cách là một sinh vật ngoại tộc cấp trung cao lớn, sức phòng thủ trên Nguyên Tinh cũng vô cùng mạnh mẽ, ngay cả cấp 3S đến cũng cần tiêu hao vài lần tấn công tinh thần lực mới có thể thực sự phá vỡ viên Nguyên Tinh đó.
Tàu nhỏ dừng lại ở một trạm nghỉ có thể đi đến một khu quân sự phân khu nào đó, Từ Thanh Nhiên nhìn một cái, không xuống tàu.
Cậu không có ý định dừng lại ở khu quân sự trước.
Người ở khu quân sự quá đông, không phải cậu vào đó đấm đá bừa bãi một chút là có thể đe dọa quản trị. Mặc dù không phải là không thể đánh họ một lượt, nhưng điều này không có ý nghĩa, thậm chí nếu họ bị thương quá nặng không làm việc được, người bị hại cũng là cư dân ở đây.
Vì vậy mục tiêu hiện tại của cậu chỉ là xem xét tình hình lính canh ở các trạm khu vực, bao gồm cả nhân viên tuần tra.
Sau khi rời khỏi khu 7, điểm dừng đầu tiên Từ Thanh Nhiên xuống tàu là khu an toàn của khu 4.
Lúc này vừa vặn là buổi chiều tối, những người bày quầy trên đường phố đều đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Cậu thấy vài lính canh của trạm nghỉ khu 4 đang đi lại trên đường phố, đùa giỡn như những đứa trẻ nghịch ngợm. Khi đi qua một quầy hàng nọ, vì động tác quá lớn nên vô ý làm đổ cái sọt trên đó, những quả cam lăn lông lốc khắp mặt đất.
"Trời ơi!" Người trông quầy hàng là một bà lão đã lớn tuổi.
Bà kinh ngạc che mặt, lưng còng bước chân khập khiễng đi ra giữa đường, bắt đầu nhặt từng quả cam rơi một. Những lính canh gây họa kia như không thấy gì, cười cợt đi qua, đôi ủng màu bạc đen không biết là cố ý hay vô ý, đạp nát vài quả cam.
Nhìn mà bà lão suýt ngất đi vì tức giận, giận dữ chỉ về hướng mấy người đó rời đi và hét: "Này, mấy người kia, không giúp nhặt thì thôi, có thể đừng vô văn hóa như vậy không!"
Mấy lính canh đang nói cười bị bà mắng có chút không vui, quay người nhìn bà chằm chằm với ánh mắt hung dữ: "Bà già nói chuyện phải tôn trọng một chút."
Nói xong lại cố ý giẫm nát một quả cam còn nguyên vẹn bên chân, giọng điệu kiêu ngạo: "Tôi giẫm thì sao nào? Tự mình không để đồ cho tốt còn trách người khác, còn lải nhải nữa cẩn thận tôi ném bà vào khu thiên tai cho quỷ ăn bà đấy"
Bà lão vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng là một cư dân bình thường tay không tấc sắt, bà cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt xuống sự tủi thân này.
Mấy người cười ha hả quay người định đi tiếp về phía bên kia đường, nhưng phát hiện trước mặt họ không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng dáng cao ráo. Đối phương đeo một chiếc khẩu trang quái vật hoạt hình buồn cười, ánh mắt nhạt nhòa không có cảm xúc gì, cứ đứng im bất động nhìn họ như vậy.
Ánh mắt cao ngạo một cách kỳ lạ đó, khiến mấy người cảm thấy khó chịu.
Tên lính canh vừa mới nổi giận mắng bà lão ưỡn ngực bước tới: "Thằng nhóc này --"
Vừa mới mở miệng, một chân đột nhiên bị đối phương đá mạnh, trúng ngay dây thần kinh, buộc phải quỳ gối xuống với chân mềm nhũn.
Chàng trai tóc nâu cúi mắt nhìn xuống anh ta, lạnh lùng hỏi: "Làm sai việc, không xin lỗi người ta sao?"
"Đây là kỷ luật mà các anh với tư cách là quân nhân nên có sao?"
Tên lính canh vô tình bị đánh một đòn chửi thầm một câu, vừa định đứng dậy vừa hỏi: "Mày là thằng nào? Có tư cách gì mà quản chuyện của ông?"
"Ông ghét nhất là người khác dạy đời, cũng rất ghét tuân thủ cái gì gọi là quy tắc chó má!" Gã đứng dậy, vung nắm đấm nhằm vào đôi mắt của người trước mặt định đánh tới.
Không ngoài dự đoán, không đánh trúng.
Thậm chí những đòn tấn công tiếp theo đều bị tránh né hết, dễ dàng bị đối phương nắm được sơ hở, nắm lấy cánh tay gã phóng thích tinh thần lực rõ ràng cao hơn gã, sau khi áp chế gã, cho gã một cú quật vai mạnh mẽ.
Tên lính gác bị quật đến đau đầu, chưa kịp đứng dậy thì cái chân vừa giẫm lên trái cây đã bị một chân khác đè lên mắt cá. Ngay sau đó, tiếng xương gãy vang lên, tiếng kêu thảm thiết vọng khắp con phố, thấu tận tim gan. Trong mắt Từ Thanh Nhiên lóe lên vẻ lạnh lùng, cậu nói với giọng lạnh tanh: "Cái chân dùng để phí phạm thức ăn này, có thể không cần nữa đúng không?"
Những người bán hàng khác trên phố như bị hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, nhất thời quên cả cử động. Những tên lính gác còn lại cũng mới phản ứng lại, đối mặt với kẻ nguy hiểm như Từ Thanh Nhiên, chúng trực tiếp rút dao ra vây công. Từ Thanh Nhiên cũng có vũ khí, nhưng cậu không dùng, chỉ dùng khóe mắt dễ dàng bắt được những động tác muốn đánh lén và khéo léo né tránh.
Xoay người một cú đá chính xác, đá bay người. Đá xong như có mắt sau lưng vậy, quay đầu lại trực tiếp nắm lấy hai bàn tay đâm về phía cậu, dùng sức đánh mạnh vào cổ tay họ, đánh rơi con dao trong tay. Những tên lính gác cấp A B không còn vũ khí trong tay, hoàn toàn không phải đối thủ của cậu, chỉ vài ba hiệp đã bị hạ gục. Năm sáu người cùng lúc tấn công, nhưng không một ai đánh lại được.
Loại cảnh tượng mang vũ khí, rất có thể sẽ xuất hiện hình ảnh đẫm máu kinh hoàng bạo lực này, đối với những cư dân bình thường xung quanh có lẽ là một cảnh tượng rất đáng sợ. Nhưng trong khi họ đang vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn khỏi hiện trường, họ không nhịn được dần dần bị thu hút bởi chàng trai đeo khẩu trang kia.
Một cách kỳ lạ, ngay cả khi cậu không nói gì, trên người cậu cũng như có một sức hút đặc biệt. Rõ ràng đang đánh người đánh rất dữ dội, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác thân thiện trái ngược. Hơn nữa, tư thế và động tác đánh nhau của cậu dường như khác hẳn với những người khác, từ né tránh đến phản công, động tác như nước chảy mây trôi, hoàn hảo như đang quay phim vậy, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.
Sau khi tất cả những tên lính gác đều bị Từ Thanh Nhiên đánh ngã, trên con phố tĩnh lặng bỗng vang lên tiếng vỗ tay. Đó là bà lão vừa bị đe dọa lúc nãy.
Lính gác ở Nam thành vừa dũng cảm vừa nhát gan. Dũng cảm ở chỗ chỉ cần là người họ không ưa, bất kể là ai cũng không quan tâm đối phương có sức mạnh mạnh hơn mình hay không, họ đều xông lên trước. Nhát gan ở chỗ chỉ cần xác định được đó là đối tượng họ thực sự không đánh lại được, họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời chịu thua trước khi bị giết.
Vì vậy, mấy tên lính gác khu vực vừa rồi còn rất ngạo mạn, giờ đây đang mang một thân thương tích, nhăn nhó giúp bà lão mà họ vừa bắt nạt dọn dẹp mớ hỗn độn trên mặt đất. Thậm chí còn bị Từ Thanh Nhiên sai bảo, giúp bà ấy thu dọn toàn bộ quầy hàng, đẩy số trái cây còn lại về nhà bà.
Tất nhiên, không phải cư dân nào cũng đáng được giúp đỡ. Ví dụ như gần đó còn có một ông chú, tự mình làm rơi đồ trên quầy xuống đất, rồi nhân cơ hội gọi những tên lính gác đang khuất phục dưới uy lực của Từ Thanh Nhiên: "Này, ai đó, mày đấy, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đến giúp tao đi!"
Tên lính gác vừa nhặt xong mấy quả cam quýt gần đó rất không hài lòng với thái độ kiêu ngạo của ông chú này, nhưng nhớ lại ánh mắt của Từ Thanh Nhiên khi đánh họ lúc nãy, chỉ có thể chịu đựng đi qua để bị sai khiến. Đi được vài bước, bỗng vai bị một bàn tay đặt lên.
Ngoảnh đầu nhìn thấy là Từ Thanh Nhiên, thân thể hắn phản xạ có điều kiện run lên, liên tục nói: "Đừng đánh nữa đừng đánh nữa tôi đi ngay đây." Nhưng bàn tay Từ Thanh Nhiên đè trên vai hắn càng mạnh hơn, vừa ngăn hắn tiến lên, vừa nói: "Không cần."
Nói xong hai chữ, Từ Thanh Nhiên liền đi về phía quầy hàng của ông chú đó. Nhìn kỹ, trong tay cậu còn cầm một cây gậy không biết lấy từ đâu ra.
Ông chú đang thu dọn được một nửa ngẩng đầu lên, phát hiện tên lính gác mình gọi không đến, ngược lại là Từ Thanh Nhiên đang cầm cây gậy đứng bên cạnh quầy hàng của mình không nói một lời nhìn chằm chằm vào ông ta.
Ông ta đã từng chứng kiến sự tàn nhẫn của Từ Thanh Nhiên, không dám quá bất lịch sự với cậu, chỉ hỏi: "Quan lớn, có chuyện gì vậy?"
Ông ta không nhận ra Từ Thanh Nhiên, thấy cậu có sức ảnh hưởng mạnh mẽ như vậy đối với mấy tên lính nhỏ kia, còn tưởng cậu là đội trưởng của họ.
Đôi mắt đẹp của Từ Thanh Nhiên khẽ cong lên, hỏi ông ta: "Chú à, đồ đạc của chú là tự chú làm rơi hay là lính của tôi động tay?"
Ông chú ngập ngừng một lúc, nghĩ rằng lúc nãy họ đều đang bận rộn dọn dẹp mớ hỗn độn, chắc chắn không để ý đến ông ta ở góc này, liền đáp lại một cách lý lẽ đường hoàng: "Nói gì vậy, đương nhiên là người của cậu làm rồi, chẳng lẽ còn là tôi sao?"
"Nhìn mấy thứ rau củ và trái cây này của tôi này, đều bị các người làm hỏng hết rồi, phải bồi thường đấy!"
Từ Thanh Nhiên cười mà không nói gì.
Thực ra, lúc nãy cậu đã thấy ông chú này vô ý làm rơi đồ của mình, sau đó phát hiện có thể có lao động miễn phí, lại chủ động làm rơi thêm nhiều đồ nữa. Chỉ muốn xem những tên lính gác thường ngày cao cao tại thượng kia làm công việc vất vả cho ông ta, thỏa mãn ác ý trong lòng.
Từ Thanh Nhiên không quên rằng, về mặt lý thuyết, quân đội ở Nam Châu hiện giờ là do cậu quản lý. Thái độ không tốt không tuân thủ kỷ luật cậu sẽ dạy cho họ một bài học, nhưng cũng không để họ bị người khác đè nén bắt nạt vô cớ như vậy.
Vì vậy Từ Thanh Nhiên không đáp ứng yêu cầu của ông chú, mà dùng giọng điệu bình thản như cũ hỏi lại một lần nữa: "Chú à, chú suy nghĩ kỹ rồi nói cho tôi biết, những thứ này là do chú vô ý làm rơi, hay là lính của tôi làm?"
Ông chú kia biểu hiện thêm chút không kiên nhẫn, đang định trả lời, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt chứa đầy nụ cười của Từ Thanh Nhiên, bỗng nhiên rùng mình.
Đột nhiên, ông ta lại chú ý đến những ngón tay của cậu đang gõ nhẹ qua lại trên cây gậy.
Những lời nói bên mép bỗng trở nên do dự, cuối cùng ông ta ngượng ngùng trả lời: "À thì, bận rộn thu dọn để về nhà trước khi mặt trời lặn, vô ý làm rơi thôi mà! Các cậu không thể nhìn vào tuổi tác của tôi mà giúp một tay sao?"
Từ Thanh Nhiên liếc nhìn ông ta, chỉ vào một cái giỏ nhỏ và nói với tên lính gác vẫn đang ngoan ngoãn chờ đợi quyết định của cậu: "Giúp ông ấy thu dọn mấy củ cải và hành tây đó là được."
Nói xong, cậu lại nói với ông chú: "Những thứ còn lại, ông tự thu dọn đi."
Dưới ánh mắt là sự lạnh lùng nhìn thấu tất cả.
Lúc này ông chú mới thực sự cảm thấy hơi sợ hãi. Bởi vì những thứ Từ Thanh Nhiên bảo ông ta tự thu dọn, đều là những thứ mà ông ta cố ý làm rơi sau đó để tìm việc cho bọn lính gác. Rõ ràng vị quan lớn có con mắt tinh tường này đã nhìn thấu hết những hành động nhỏ nhặt của ông ta.
Ông ta đã chứng kiến sự lợi hại của Từ Thanh Nhiên khi đánh người, không dám đảm bảo cậu ta nổi điên lên có phải sẽ đánh cả cư dân ở đây hay không, chỉ có thể cúi người nghe lời bắt đầu dọn dẹp mớ hỗn độn. Tên lính gác được gọi đến giúp đỡ nhìn phản ứng của Từ Thanh Nhiên và ông chú cũng đoán được phần nào sự thật của vụ việc.
Hắn với tâm trạng phức tạp sắp xếp gọn gàng cả giỏ đồ đó, cảm thấy oán giận ban đầu đối với Từ Thanh Nhiên dường như đột nhiên ít đi một chút.
Hừ, cũng chỉ một chút thôi.
...
Và thế là, Từ Thanh Nhiên bắt đầu chiến dịch quan sát và "chấn chỉnh" tại các trạm kiểm soát khác nhau.
Lợi dụng việc các lính gác ở các khu vực khác nhau không thường xuyên gặp mặt, nên mỗi lần đến cậu đều tỉnh bơ nói mình là lính mới đến rồi "dạy dỗ" theo "quy tắc" của mình với những kẻ lười biếng, thái độ không tốt.
Cũng có một số ít lính gác phụ trách tuần tra hoặc dọn dẹp có thái độ làm việc khá nghiêm túc, Từ Thanh Nhiên sẽ quan sát những thiếu sót của họ, giống như lúc diễn tập ở học viện quân sự trước đây, dựa vào cấp bậc biển tinh thần và tình hình bản thân của họ mà dạy họ phát huy ưu điểm, khắc phục nhược điểm.
Cậu phát hiện ra rằng phần lớn các quân nhân ở hệ Thiên Long này thực ra đều có trình độ nhất định.
Chỉ là họ nếu không phải là trực tiếp thi vào doanh trại quân đội ở địa phương thì là trước đây học ở những trường quân sự "dỏm", huấn luyện cơ bản không được tốt lắm dẫn đến khi ra ngoài đối mặt với người ngoại tộc cũng chỉ biết có một chữ "đánh" và một chữ "liều", chẳng có kỹ thuật gì đáng nói.
Vì vậy khi Từ Thanh Nhiên gặp những người khá nghiêm túc và nghe lời, cậu sẽ điều chỉnh theo công việc họ tham gia.
Gặp những kẻ chây lười lại thái độ không tốt, cậu sẽ ép họ nghiêm túc lên. Thỉnh thoảng cũng có vài kẻ thực sự là mối độc hại, thiên phú không đủ cao lại không muốn nỗ lực, thậm chí không có mục tiêu, rõ ràng vào quân đội chỉ để hưởng một số đặc quyền ở Nam Châu.
Họ thuộc loại không sợ đánh, không chỉ tiếp tục xúi giục những đồng nghiệp bắt đầu có ý thức mà còn nhiều lần muốn âm thầm ám sát Từ Thanh Nhiên - cái gai trong mắt đáng ghét này. Đối với những kẻ kiểu này có lẽ cũng đã từng giết người ở nơi khác, Từ Thanh Nhiên không khách sáo với họ, lấy lý do "phòng vệ chính đáng" để giết sạch bọn họ.
-- Những kẻ ngay từ đầu đã tự xếp mình vào loại cặn bã xã hội, không cần thiết phải để lại.
Sau khi trải qua vài trạm, ấn tượng lớn nhất của Từ Thanh Nhiên là mối quan hệ giữa cư dân trong Nam Thành và quân lính phần lớn đều không tốt.
Cả hai bên đều có vấn đề riêng ở một mức độ nhất định, nên đôi khi ngoài việc chấn chỉnh những quân lính có thái độ không đúng đắn, cậu cũng tiện thể dạy cho những kẻ xấu trong khu vực đó cách làm người. Đáng đánh thì đánh, nam nữ già trẻ, chỉ cần hung dữ độc ác như nhau đều sẽ nhận được đối xử như nhau.
Sau một vòng, những khu vực đã từng chứng kiến Từ Thanh Nhiên "nổi điên", phong cách đều đã cải thiện rất nhiều.
Tuy nhiên, những trạm nhỏ này chỉ là những nơi cậu tình cờ nhìn thấy trong quá trình tuần tra và tiện tay làm.
Mục tiêu thực sự của cậu không phải là giải quyết những binh lính rải rác này, mà là những "con cá lớn" có thể giúp cậu giải quyết hiệu quả hơn một lượng lớn người.
Thời gian bất giác trôi qua một tháng.
Trên sao Thái Nguyệt, Nam Châu cũng bắt đầu bước vào mùa đông.
Mùa đông ở Thượng Nam không có tuyết rơi, Từ Thanh Nhiên khi ra ngoài chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác dài có thể chống lạnh.
Các lính gác ở trạm khu vực 9-10 tiễn cậu lên tàu hỏa nhỏ, hướng đến khu vực mới.
Nhìn thấy lính mới đáng sợ cuối cùng cũng rời đi, mấy người thở phào nhẹ nhõm.
Thở xong, bỗng nhiên lại cảm thấy một nỗi cô đơn khó tả.
Khu 9 và khu 10 lần lượt là khu dân cư và khu bị thiên tai, lính gác ở đây được chia thành hai nhóm, một tuần luân chuyển một lần phụ trách khu vực.
Lần đầu tiên họ gặp Từ Thanh Nhiên là ở khu dân cư 9.
Lúc đó đã là buổi tối, mọi người đều ngoan ngoãn về nhà, chỉ có một mình cậu còn đi lang thang trên đường phố, bóng dáng trông cô đơn và lạnh lẽo. Những con quỷ loại IV nhát gan xung quanh cũng không làm hại cậu, chỉ cần nhìn thấy cậu là chạy mất như thấy thần dịch bệnh vậy.
Họ không hiểu tại sao, nhưng vẫn đưa gã được cho là lính mới này về trạm nghỉ.
Trong trạm khu 9-10 có một tên côn đồ nổi tiếng, thân hình gấp hai ba lần Từ Thanh Nhiên, là người tồn tại như một đội trưởng của cả trạm. Vì không ai có thể trừng phạt hắn và hắn thực sự cũng có chút ít năng lực nên mọi người chỉ có thể nhẫn nhịn trước mọi hành vi kiêu ngạo của hắn.
Tên côn đồ này còn có một sở thích đặc biệt đó là thích nam.
Đặc biệt là những người thanh niên như Từ Thanh Nhiên, da trắng đẹp trai, thân hình tốt lại cao.
Khi Từ Thanh Nhiên lúc đầu được họ đưa về đã bị tên côn đồ này nhắm trúng. Chỉ có điều Từ Thanh Nhiên khác với những chàng trai khác có vẻ ngoài yếu đuối và tính cách cũng rất mềm yếu, cảnh giác và khả năng phản kích của cậu rất tốt, tên côn đồ muốn tiếp cận cậu hàng ngày không dễ dàng.
Cho đến một tối nọ, tên côn đồ cố tình xếp cậu và một thành viên khác khá gầy yếu cùng nhau đi tuần tra ở khu 9, những người còn lại đều được sắp xếp đến khu 10 để dọn dẹp định kỳ. Mọi người lúc đó khá lo lắng, dù sao người có mắt đều biết tên côn đồ muốn làm gì.
Kết quả là hai giờ sau, những lính gác đang làm việc ở khu 10 đã thấy họ trở về.
Nhưng cảnh tượng rất kinh hoàng, thực sự là một cú sốc thị giác.
Thành viên bị kéo đi cho đủ số lượng đi trước, cả người run rẩy như cái rây.
Còn Từ Thanh Nhiên đi sau lưng anh ta, trên người vẫn mặc bộ quân phục bạc long làm cậu trông càng lạnh lùng hơn và chiếc áo khoác dài bảnh bao, tay kéo theo một thân thể to lớn đầy máu me, không có chỗ nào còn nguyên vẹn.
Mọi người nhìn đến ngây người.
Không biết trong hai giờ đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy chiếc cổ áo cao gọn gàng trên bộ quân phục của Từ Thanh Nhiên, cái nút trên cùng đã bị ai đó giật đứt. Còn ánh mắt của cậu, hung dữ lạnh lùng như một ác quỷ vừa mới bò ra từ địa ngục, thân thể bị cậu kéo đi để lại một vệt máu dài trên đường đi qua.
Từ Thanh Nhiên cứ thế kéo tên côn đồ không biết đã tắt thở hay chưa vào khu 10.
Khi quay lại, bên cạnh cậu đã trống không.
Theo lời kể lại của một thành viên trong nhóm, sự việc diễn ra đại khái như sau: tên côn đồ cố tình tìm lý do để Từ Thanh Nhiên ra ngoài, đưa cậu đến một góc vắng vẻ trong thị trấn với ý định làm chuyện không hay nhưng cuối cùng lại bị phản sát.
Trước khi tên côn đồ bị đưa lên xe, không ai trong nhóm nhớ nổi gã đã bị Từ Thanh Nhiên đè xuống đất và đâm bao nhiêu nhát.
Họ chỉ cảm thấy cảnh tượng đó còn kinh hoàng hơn bất kỳ bộ phim kinh dị nào họ từng xem trong những năm gần đây.
Vì vậy từ ngày hôm đó, Từ Thanh Nhiên trở thành "kẻ côn đồ" mới của trạm của họ.
Yêu cầu của cậu, họ không dám không nghe theo. Nhưng khác với tên côn đồ thật sự trước đây, phần lớn thời gian cậu chỉ giám sát xem họ có làm tốt công việc không, bắt buộc nâng cao khả năng của họ trên mọi mặt, đảm bảo họ có thể thực hiện hành động càn quét Khu 10 nhanh chóng và hiệu quả hơn.
Những ngày bị Từ Thanh Nhiên ép buộc huấn luyện rất gian khổ, nhưng giờ đây khi vị Phật lớn này cuối cùng đã rời đi, họ lại cảm thấy mất mát một cách kỳ lạ.
Dù sao thì có cậu ở đó, hành động càn quét luôn mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.
Mặc dù cậu ấy ác độc và ít nói nhưng cảm giác ở cùng một không gian với cậu, phần lớn thời gian là thoải mái.
-- Cảm giác chung đó là một lính mới rất xuất sắc và khác biệt.
·
Trên chuyến tàu nhỏ, Từ Thanh Nhiên lấy ra tấm bảng quang của cậu, đang xem xét các tệp ngoại tuyến đã tải xuống.
Vật dụng công nghệ mới tinh trong tay cậu thu hút sự chú ý của những người khác trong toa, nhưng Từ Thanh Nhiên như không cảm nhận được những ánh mắt đó, bình tĩnh xử lý "công vụ" của mình.
Trong thời gian tuần tra ở Nam Thành, cậu đã tranh thủ quay về Đông Thành tổng doanh một lần.
Vì cậu đến văn phòng của Mao Phó quan, nên không ai nghi ngờ về danh tính của cậu. Chủ yếu cậu muốn mượn mạng của tổng doanh để tải xuống những tài liệu công vụ đó, để cậu có thể xem xét khi ở những nơi khác.
Lúc đó cậu ngồi trên ghế sofa, tiện miệng hỏi Phó quan Mao một câu: "Tại sao ở Thượng Nam Châu chỉ có Đông Thành này là có mạng?"
Phó quan Mao sau bàn làm việc ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, nghiêm túc trả lời: "Thực ra ban đầu các khu vực khác của Nam Châu cũng đã lắp đặt trạm không dây, chỉ là tình hình Nam Châu quá bất ổn, thường xuyên vừa lắp xong đã gặp phải sự tấn công của nhóm quỷ, không thì cũng bị chiếm đóng."
Cứ lặp đi lặp lại, luôn là vừa lắp xong lại xui xẻo bị phá hủy.
Quay đi quay lại, phe trại cảm thấy việc lắp mạng ở đây là một khoản chi tiêu vô ích nên họ đã quyết định không lắp đặt mạng cho những nơi ngoài tổng doanh nữa. Ngay cả hệ thống viễn thông cũng rất yếu, tín hiệu ở một số khu vực không tốt lắm.
Từ Thanh Nhiên rút khỏi hồi ức, cúi đầu nhìn vào tệp tin đã mở trên tấm bảng quang một lúc lâu, bỗng bật cười.
Cậu đang xem những yêu cầu được gửi đến từ các trung tá, thiếu tá và các đội trưởng của các khu vực thành phố lớn.
Có lẽ vì biết rằng những yêu cầu này sẽ không bao giờ được chấp nhận nên nội dung yêu cầu từ ban đầu bình thường đến sau này bắt đầu trở nên quá đáng, càng viết càng phóng đại.
Ví dụ như ở Nam Thành, yêu cầu ban đầu rất khiêm tốn.
Chỉ cần một vạn súng tinh thần lực, năm trăm xe bọc thép mặt đất.
Lại như Tây Thành, muốn năm nghìn súng tinh thần lực, một vạn dao tinh thần lực, mười bộ giáp chiến đấu.
Trại Đông Thành cũng đưa ra yêu cầu, hy vọng có thể tăng cường một vạn vệ binh tinh nhuệ đến Thượng Nam Châu, đảm bảo khi họ đến, mỗi người đều có đầy đủ trang bị cơ bản - chẳng hạn như súng và dao tinh thần lực, cũng như quân phục bảo hộ, v.v.
Vì mãi không được thỏa mãn, sau này yêu cầu hàng năm của họ cũng ngày càng cao.
Nào là một trăm vạn súng và dao vũ khí tinh thần lực.
Một vạn bộ giáp chiến đấu, mười vạn xe bọc thép, năm mươi vạn quân tiếp viện, cung cấp bộ đồng phục bảo hộ mới nhất cho mỗi quân nhân ở Thượng Nam Châu, v.v...
Còn có đề xuất một tấn thịt gà, thịt lợn, thịt bò.
Năm nghìn cân chuối xoài, gạo, khoai tây, thậm chí cả mô hình bán buôn Ultraman... Dù sao những gì có thể nghĩ ra, họ đều viết một cách phóng đại.
Từ Thanh Nhiên không nhịn được cười.
Chỉ có Bắc Thành là yêu cầu hàng năm luôn nhất quán.
Ba mươi vạn khẩu súng, ba mươi vạn vũ khí, năm vạn xe cộ, một vạn giáp trụ, năm mươi vạn bộ quân phục và các trang bị quân sự cơ bản khác.
Từ Thanh Nhiên cứ xem như vậy rất lâu.
Cho đến khi tiếng còi báo hiệu tàu nhỏ đến ga vang lên, cậu mới thu dọn đồ đạc, đeo chiếc ba lô nhỏ lên một bên vai, chuẩn bị xuống tàu.
Mỗi lần rời khỏi trạm, Từ Thanh Nhiên đều ngẫu nhiên lên một chuyến tàu nhỏ.
Tàu dừng ở đâu, cậu xuống ở đó.
Hôm nay chuyến tàu nhỏ đưa cậu đến Khu 12-13 của Nam Thành.
Cũng là lần đầu tiên cậu đến trạm này.
Hai khu vực này, Từ Thanh Nhiên đã quan tâm một thời gian rồi.
Chúng đều là khu dân cư chỉ bị xâm nhập loại IV, nằm liền kề nhau. Trong khi các Khu 10, 11, 14 và 18 bao quanh chúng đều là khu vực bị ảnh hưởng hoàn toàn.
Nhìn từ vị trí địa lý, có thể nói là rơi vào tình thế bốn bề thọ địch.
Nhưng hai nơi bị bao vây này vẫn tồn tại đến bây giờ, vẫn chưa bị đại quân loại I nuốt chửng, điều này khiến cậu ngạc nhiên và rất muốn tìm hiểu.
Từ Thanh Nhiên bước ra khỏi toa tàu.
Ngước mắt lên, cậu nhìn thấy trong phòng điều khiển trong suốt của trạm nghỉ, có một vệ binh Ngân Long đang tạo dáng quyến rũ, nghiêng mông trước micro bên cạnh bảng điều khiển, giọng điệu vui vẻ thông báo: "Chào mừng mọi người đến trạm nghỉ cửa khẩu Nam Thành 12-13, bên trái là khu 12, bên phải là khu 13. Khách thăm khu 13 mang theo thịt lợn và đồ uống có cồn xin hãy tôn trọng phong tục địa phương, chúng tôi không ngăn cấm việc ăn uống, nhưng xin đừng có hành vi khiêu khích."
"Nếu phát hiện, sẽ bị xử bắn ngay lập tức nhé."
Từ Thanh Nhiên vừa rời mắt khỏi anh ta thì thấy từ toa cuối cùng của đoàn tàu nhỏ, bước ra vài vệ binh mặc đồng phục giống nhau.
Có cả nam lẫn nữ.
Người từ phòng điều khiển đi ra, cười nói với chàng trai tóc đỏ trong số họ: "Anh Lâm, các anh đã về rồi! Tình hình ở khu 18 thế nào? Có nghiêm trọng không?"
"Cũng ổn, chỉ có một mẫu thể loại I hơi khó chịu, mất gần nửa tháng mới xử lý được nó, khu vực cảnh giới chắc vẫn có thể giữ vững."
"Giá mà có thể xin được thêm thiết bị và vũ khí quân sự từ Đế quốc thì tốt quá, không biết viên thượng tá mới có thể làm được việc gì hữu ích không?"
"Thôi đi, tháng trước ở Đông Thành, A Nam chẳng phải đã than phiền với chúng ta rằng viên thượng tá này đã bỏ mặc mọi người sao? Với tính cách đó, chắc chắn không cần nghĩ cũng biết là không thể mưu cầu phúc lợi cho chúng ta rồi."
"Ha, chúng tôi vừa mới nói về chuyện này! May mà hôm đó tôi lanh lẹ, đã dự đoán trước điều này nên không đi!"
Người tự khen là một chàng trai tóc đỏ.
Thân hình khá nhanh nhẹn, làn da khỏe mạnh, ngũ quan cũng rất sâu sắc, đôi mắt to và linh hoạt, khi nói chuyện thì thần thái rạng rỡ. Nhìn từ phù hiệu trên vai, chức vụ của cậu ta có vẻ cao hơn một chút so với những đồng đội xung quanh.
"À đúng đúng, anh thông minh dự đoán trước được điểm này, chứ không phải vì dậy không nổi nên không kịp chuyến xe đi Đông Thành ngày hôm trước mới vắng mặt." Cô gái tiếp lời, khuỷu tay tựa lên vai anh ta, vừa nói vừa không khách sáo mà liếc mắt một cái.
Cô gái có màu tóc giống anh ta, buộc cao thành đuôi ngựa.
Cô thậm chí còn cao hơn anh ta một chút, đôi mắt cũng rất to và linh động, mọi cảm xúc đều hiện rõ trong đó.
Rất rõ ràng, họ là một cặp anh em.
"Nghĩ đến việc viên thượng tá mới cũng không đáng tin cậy thì thật tuyệt vọng."
"Không nói chuyện này nữa, anh Lâm, nghe nói các anh đã chuẩn bị xong để đột phá khu 10 vào tuần sau rồi phải không?"
"Đúng vậy, đang chờ vũ khí và thiết bị... Lát nữa tôi sẽ đi với A Nhai để kiểm tra tình hình ở trại."
Chàng trai tóc đỏ chào hỏi vài vệ binh đang đứng gác ở trạm nghỉ, rồi cùng cô gái bên cạnh đi về phía cửa ra khu 12.
Trên đường đi, khi gặp cư dân từ các toa tàu khác xuống, họ đều cười tươi chào hỏi hai người.
Có một bà cụ xách giỏ rau còn cho mỗi người họ một quả táo, rồi đi đến bên cửa phòng nghỉ, cười híp mắt nói với những người bên trong: "Các cháu trai cháu gái ơi, vườn cây nhà con trai bà đã có trái chín rồi, bà xin nó một ít mang đến cho các cháu ăn đấy."
Thật kỳ lạ, tình hình này rất khác so với cách binh lính và cư dân ở các khu khác của Nam Thành tương tác với nhau.
Từ Thanh Nhiên cúi đầu lật qua lật lại cuốn sổ tay Tôn Hoành Binh đưa cho cậu.
Khu 12 Nam Thành là một trong những nơi đóng quân phân trại của Nam Thành. Tuy không phải là tổng trại quân sự của khu 10-18, nhưng nghe nói vị trung tá phụ trách nửa phân khu Nam Thành này đang đóng quân ở đó, việc phân bố quân sự và điều động nhân sự của nửa khu này đều do anh ta phụ trách.
Từ Thanh Nhiên trầm ngâm suy nghĩ.
Vừa mới cất cuốn sổ tay vào túi, đột nhiên từ phía trước rất gần truyền đến một giọng nói: "Này anh bạn, trông anh có vẻ như đang bị lạc đường vậy?"
Ngẩng đầu lên nhìn, chàng trai tóc đỏ vốn đang hướng về khu 12 không biết từ lúc nào đã đến trước mặt cậu.
Có lẽ vì cậu cũng mặc đồng phục vệ binh Ngân Long nên anh ta để ý.
Từ Thanh Nhiên suy nghĩ một chút, thuận theo lời anh ta nói: "Tôi là lính mới vừa đến Thượng Nam Châu, muốn hỏi làm thế nào để đến trại ở khu 12?"
Chàng trai tóc đỏ đánh giá cậu một lượt, không nghi ngờ gì: "Thì ra là viện binh mới đến! Chào mừng chào mừng, chúng tôi cũng đang định qua khu 12 đây, cậu đi cùng chúng tôi nhé!"
Từ Thanh Nhiên không khách sáo.
Phương tiện giao thông vẫn là chiếc xe địa hình quen thuộc.
Trên xe, cậu biết được hai người tóc đỏ là anh em sinh đôi trai gái. Nam gọi là Lâm Hiên, nữ gọi là Lâm Nhã, không chỉ đều là người của quân bộ mà còn là người bản địa Nam Thành, nhà ở khu 13.
Ở ghế phụ lái, Lâm Nhã đang than phiền: "Ôi, rau rừng chiên tôi mang về đều không giòn nữa rồi!"
"Tại anh đấy, cứ đòi tôi nhét vào túi!"
Lâm Hiên tặc lưỡi: "Trong khu trại có nồi chiên không dầu, em ăn trước khi chiên vài phút là được mà?"
"Em muốn ăn ngay bây giờ!"
Từ Thanh Nhiên ngồi ở ghế sau xe, nhìn anh em Lâm Hiên và Lâm Nhã trò chuyện theo kiểu đấu khẩu, không khỏi có chút tư lự.
Nếu Từ Thanh Dao có thể cùng lớn lên với cậu, có lẽ cô em gái hay cáu kỉnh của cậu cũng sẽ như thế này chăng?
Chiếc xe địa hình màu đen chở ba người thẳng tiến về phía trại phân khu 12.
Mặt trời cũng theo họ dần khuất sau chân trời.
Cùng đêm đó, tại cửa khẩu khu 2-3 Nam Thành.
Trong đường hầm là những bóng người đang tất bật di chuyển, liên tục có những binh sĩ vũ trang đầy đủ chạy từ đầu này sang đầu kia của cửa khẩu.
Vẻ mặt nghiêm trọng, bước chân vội vã, dường như đang diễn ra một trận chiến ác liệt.
Ở vùng ngoại vi gần cửa khẩu khu 3, Mã Bưu ôm khẩu súng lễ pháo tinh thần nặng nề, nhắm vào một cá thể loại I không xa và phát động tấn công.
Hắn đã kiên trì ở đây bốn năm giờ đồng hồ.
Sự tiêu hao quá mức trong vài ngày liên tiếp khiến nguồn dự trữ trong biển tinh thần của anh gần như cạn kiệt, mỗi lần tấn công mới đều khiến sắc mặt hắn tái đi một phần, mồ hôi trên trán cũng tuôn như mưa.
Chỉ thấy không xa lại có đồng đội cũng bị tiêu hao quá độ ngất xỉu, được các đồng đội đỡ về phía trạm cửa khẩu.
Có người chạy đến báo cáo với anh: "Anh Mã, biển tinh thần của anh em đều sắp cạn rồi, nếu cố gắng thêm nữa có thể sẽ gây ra thương vong..."
Sắc mặt Mã Bưu rất khó coi, sau khi chửi thề một tiếng, hắn nói: "Tối nay rút lui trước!"
Hắn trở về trạm nghỉ, nhìn các vệ binh kiệt sức nằm la liệt, đi đến góc phòng ném mạnh chiếc mũ của mình để trút giận.
Cũng không phải là giận những người đó vô dụng mà chỉ đang lo lắng về tình hình không mấy khả quan của khu 3.
Khu 3 và khu 5 đất đai màu mỡ, khí hậu khu vực lại đặc biệt ẩm ướt, mưa nhiều nên lượng dinh dưỡng trong đất rất cao.
Điều này dẫn đến việc những con quỷ ở khu 3 có nguồn năng lượng rất dồi dào, tốc độ phát triển và sinh sôi đều nhanh hơn các khu khác. Công việc dọn dẹp hàng ngày của họ phải gấp mấy lần các khu khác nhưng dù vậy, sự sinh sôi của loại I ở đây vẫn vượt quá dự đoán của họ.
Nếu không kiểm soát được những cơ thể mẹ đó, khu 2 sẽ sớm bị liên lụy.
Mã Bưu đang cảm thấy đau đầu, bỗng có một quân nhân cẩn thận bước đến bên cạnh anh, ngập ngừng mở lời: "Anh Mã, gần đây em nghe được một tin tức, có thể có cơ hội cải thiện tình hình khu 3 và khu 5."
Mã Bưu châm một điếu thuốc ngậm trong miệng, không mấy hy vọng hỏi: "Tin tức gì?"
"Nghe nói gần đây có một... lính mới rất giỏi đến Nam Thành."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.