Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ
Chương 68: Chó trắng
Hữu Hồ Thiên Tuế
03/11/2024
Tín ngưỡng của Bắc Thành?
Cách nói này thật thú vị.
Rồi nghe ông lão nói: "Khi còn trẻ, tôi đã từng đến Bắc Thành một lần."
"Tôi đã gặp những người sử dụng tinh thần lực giỏi đánh nhau ở đó, một số ít trong họ có những con chó sói như thế này bên cạnh. Nghe nói đó đều là những người được bầy chó công nhận, những con chó sói chọn họ làm bạn đồng hành sẽ trung thành theo họ cả đời, chiến đấu cùng họ."
Những con chó sói này rất lợi hại, là một trong số ít động vật có biển tinh thần.
Trong quần thể của chúng cũng có sự phân chia đẳng cấp, chúng không chỉ có thể bảo vệ chủ nhân và giết kẻ thù mà thậm chí còn có thể hợp tác với những người bạn nhập ngũ để chống lại sinh vật ngoài hành tinh. Thính giác, khứu giác và khả năng cảm nhận sự thay đổi môi trường của chúng đều mạnh hơn con người, có sự giúp đỡ của chúng quả thực như hổ mọc thêm cánh, đây cũng là một trong những lý do mà Bắc Thành có thể giữ vững suốt nhiều năm như vậy.
Nhưng tính cách của chúng rất kiêu ngạo.
Đối với mục tiêu mà chúng chọn, chúng sẽ cho cơ hội đánh một trận. Nếu đối phương thắng, chúng sẽ nhận chủ, ngược lại, chúng sẽ vẫy đuôi bỏ đi. Còn những kẻ ngay từ đầu đã không hợp, chúng thậm chí sẽ không thèm liếc mắt.
Vì vậy những người sử dụng tinh thần lực được loại chó sói này công nhận là những người được kính trọng ở Bắc Thành.
Từ Thanh Nhiên nghe xong lời ông lão, lại lặng lẽ quan sát cuộc chiến giữa con chó trắng và kẻ thù của nó trong lồng.
Ông lão dường như cũng kinh ngạc trước bóng trắng nhanh nhẹn trong lồng: "Tôi ở Tây Thành nhiều năm như vậy cũng là lần đầu tiên tận mắt thấy cuộc chiến của loại chó sói này."
"Nghe nói trong xương tủy chúng có bản tính hiếu chiến, khi gặp kẻ thù mạnh hơn mình, dù nhiều hay ít, chúng chỉ biết tiến lên mà không tránh né. Thậm chí chúng không sợ cả con người đâu, việc loại chó sói này đánh bại người có vũ khí súng ống cũng thường xảy ra đấy!"
Từ Thanh Nhiên nhìn con chó trắng này - mặc dù cậu vẫn rất kiên định cho rằng nó nên được gọi là sói, quả thật có điểm đáng chú ý. Đặc biệt là tư thế chiến đấu hung tợn cùng ánh mắt dữ dội và không cam chịu thua kém của nó, kiêu ngạo nhưng lại mang theo sự không sợ hãi, thà chết trận cũng không lùi bước.
Cậu thực sự rất tán thưởng tính cách dũng mãnh này.
"Nhưng mà chó trắng thường là thủ lĩnh của bầy chó, là vua của rừng núi Bắc Thành." Ông lão nói với vẻ nhăn mày, "Nó trông có vẻ rất mạnh mẽ, việc rơi vào tay đám người Tây Thành cũng khá kỳ quái."
Ông xoa bộ râu ngắn dưới cằm, nheo mắt quan sát một lúc lâu, đột nhiên nhướng mày: "Ây dà? Con chó trắng này là cái à? Theo cách làm của những kẻ săn bắt đó, không phải họ lại dùng con của nó để gài bẫy chứ?"
Tây Thành ngoài việc bắt cóc trẻ em, phụ nữ, còn săn trộm.
Thượng Nam Châu, đặc biệt là khu vực Bắc Thành có diện tích đất đai lớn nhất, hệ sinh thái tự nhiên nguyên vẹn nhất, bên trong có rất nhiều loài quý hiếm thậm chí không thể tìm thấy ở các hệ sao khác. Tây Thành vừa hay có một phần biên giới tiếp giáp sát với Bắc Thành, họ vì kiếm tiền mà thường xuyên săn bắt trái phép những động vật đó dọc theo biên giới.
Con chó trắng này có lẽ lại là thứ mà một vị đại gia nào đó chỉ định muốn có.
Từ Thanh Nhiên không đáp lời nữa. - wattpad: atoe1803
Hai tay đút trong túi áo khoác, nhìn với ánh mắt chăm chú.
Nhà tù sắt tối tăm ẩm ướt rất nhanh đã trở nên yên tĩnh trở lại.
Cuộc chiến mèo chó không biết đã kéo dài bao nhiêu ngày này, cuối cùng đã kết thúc với chiến thắng của con chó trắng.
Nói thật, tình trạng toàn thân nó lúc này không thể gọi là đẹp đẽ.
Chưa nói đến việc nó đã trải qua những gì trước khi bị bắt, môi trường ở đây lại bẩn thỉu và lộn xộn, trong quá trình chiến đấu nó còn thêm không ít vết thương, bộ lông trắng xù đã nhuốm màu xám đen bẩn thỉu. Trộn lẫn với nước bẩn và máu trông rất chật vật.
Con chó trắng đánh bại con mèo lớn cuối cùng, không hú lên như những con thú hoang thông thường sau khi chiến thắng trong cuộc chiến để thể hiện sự đe dọa và chứng minh bản thân.
Nó chỉ rất bình tĩnh quay người, bước chậm rãi về góc sạch sẽ nhất trong nhà tù. Dáng vẻ lạnh lùng và tự tin vô cùng, như thể chiến thắng trong cuộc chiến đẫm máu này là điều đương nhiên và hợp lý.
Nó nằm ở góc phòng, quay đầu lại nhìn họ bằng đôi mắt màu băng giá đầy hung quang, nhe răng gầm gừ thấp để đe dọa, rồi mới quay đầu lại đối diện với bức tường, dùng mông và đuôi đối diện với họ.
Một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra.
Sau khi nó nằm xuống, bộ lông trên người từ từ tỏa ra ánh sáng rất nhạt. Cảm nhận từ xa, trong năng lượng mang một loại khí chất rất yên tĩnh.
Ông lão có kiến thức rộng giải thích: "Đây là khả năng chữa trị tinh thần đặc biệt của chó trắng."
"Nó có thể thông qua việc nghỉ ngơi tĩnh tâm để tăng tốc phục hồi tinh thần lực đã tiêu hao, cũng như đẩy nhanh quá trình lành vết thương."
"Vì vậy những người đó mới liên tục ném vào lồng các loài thú dữ, muốn thông qua việc tiêu hao liên tục đối với nó, ngăn cản nó phục hồi sức mạnh để dễ dàng bắt..."
Lời của ông lão còn chưa nói hết, đã thấy Từ Thanh Nhiên cởi áo khoác ngoài ném sang một bên.
Sau đó lại vén hai tay áo lên, giơ chân đá vào cánh cửa nhà tù kiên cố. Càng lúc càng mạnh, tiếng cửa nhà tù rung chuyển còn làm kinh động con chó trắng bên trong, nó lập tức cảnh giác đứng dậy, nhìn chằm chằm vào người ngoài cửa với vẻ hung dữ.
Ông lão trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: "Cháu, cháu đang làm gì vậy?"
Đáy mắt Từ Thanh Nhiên lóe lên tia sáng, dường như đã dùng hết mười phần sức lực, cuối cùng đã đá bay cánh cửa nhà tù mà ngay cả con chó trắng cũng không phá được.
Cậu cười khẽ một tiếng, thản nhiên đáp: "Đương nhiên là - đánh nhau rồi."
Lúc này, ông lão nhìn thấy trong mắt Từ Thanh Nhiên có sự điên cuồng hết sức giống với con chó trắng kia.
Loại điên cuồng vô cùng khao khát chiến đấu với tất cả đối thủ mạnh mẽ.
Chuyện còn điên rồ hơn vẫn ở phía sau.
Từ Thanh Nhiên cũng cởi khẩu trang, bước những bước dài vào trong, bốn mắt nhìn nhau với con chó trắng rồi hỏi: "Mày muốn đánh một trận với tao không?"
Ông lão kinh ngạc, nghĩ bụng không lẽ người trẻ tuổi này còn muốn thuần phục con chó trắng?
Điều này cũng quá viển vông rồi.
Con chó trắng với tư cách là thủ lĩnh của bầy chó, hầu như không thể cúi đầu quy phục con người. Ngay cả cư dân bản địa của Bắc Thành, trong lịch sử cũng chỉ có vị vua ngồi trong cung điện ở Bắc Thành khi đế quốc mới thành lập, khi Thượng Nam Châu chưa hoàn toàn quy thuận đế quốc mới thành công thuần phục được một con sói trắng.
So với điều đó, những hậu duệ của ông ta cũng muốn noi gương thành tựu của tổ tiên để được công nhận, hưởng danh tiếng và vinh dự. Họ đã dùng biện pháp cưỡng chế để bắt chó trắng, kết quả là con chó trắng đó không lâu sau đã tuyệt thực đến chết, thậm chí vì vậy mà đắc tội với cả bầy chó trong vùng.
Cả thành phố lại phải mất vài trăm năm mới khiến bầy chó chấp nhận lại con người.
Vì vậy, những người như Từ Thanh Nhiên -
Ông lão đánh giá một lượt, đoán cậu ta có lẽ còn không phải là người Tây Thành mà là người ngoại địa. Loại người thậm chí không có chút duyên phận nào với vùng đất Bắc Thành, cũng không phải ông khinh thường Từ Thanh Nhiên nhưng về mặt lý thuyết đây là một việc không thể làm được!
Ai đến cũng vô dụng!
Trong nhà tù, con chó trắng hơi cúi người, ngẩng đầu nhe răng gầm gừ liên tục với Từ Thanh Nhiên.
Không giống như đồng ý với yêu cầu của cậu, mà giống như đe dọa để đuổi kẻ thù đi hơn. Hàm răng nhọn đó, sắc bén như có thể cắn thủng lồng ngực người ta trong một cú.
Từ Thanh Nhiên lại không tỏ ra chút căng thẳng nào, rút con dao ngắn ở thắt lưng ra rồi tự nói: "À, mày cho rằng với tình trạng hiện tại của tao, đánh với mày thì hơi thiệt phải không?"
"Đơn giản thôi."
Nói xong bằng giọng nhạt nhẽo, cậu liền cầm dao, mặt không đổi sắc đâm một nhát vào người mình.
Nói chính xác là đâm mấy nhát.
Con chó trắng bị thương khá nặng, tứ chi và lưng bụng đều là những vết thương khiến người ta phải kinh hãi.
Vì vậy Từ Thanh Nhiên bắt chước, tạo ra trên người mình vài vết thương gần giống như nó.
Khiến ông lão qua đường trợn mắt há mồm.
Ngay cả con chó trắng cũng không ngờ tới, nó hơi ngửa người lùi lại một chút, trong đôi mắt màu băng giá hiện lên một tia ngỡ ngàng.
Sau khi Từ Thanh Nhiên làm cho điểm xuất phát giữa họ trở nên 'công bằng chính đáng', cậu nói: "Còn về vũ khí - tao sẽ không vứt đâu."
Cậu cong mắt lên một chút, hàng lông mi dài khẽ rung động.
Tiếp theo nói: "Dù sao cầm vũ khí đánh với mày mới là sự công nhận và tôn trọng đối với sức mạnh của mày mà."
Vuốt và nanh trên người con chó trắng đều là vũ khí lợi hại nhất của chúng, còn có thể kết hợp sử dụng với tinh thần lực.
Từ Thanh Nhiên có hơi điên rồ một chút, nhưng cũng chưa đến mức mang thương tích lại tay không đánh nhau với một con thú dữ hung hãn như vậy. Nếu cậu thực sự làm thế thì không gọi là giao đấu nữa, mà gọi là muốn chết thôi.
Bầu không khí trong nhà tù lập tức trở nên yên lặng.
Ánh mắt sắc bén của con chó trắng, từ cảnh giác chống cự chuyển sang quan sát đánh giá.
Ông lão nghe thấy tiếng bước chân chạy của bọn trẻ từ đường hầm bí mật phía sau.
Nghĩ đến cảnh tượng trước mắt và sắp xảy ra có thể sẽ vô cùng đẫm máu, ông vội vàng chắn ở lối vào đường hầm, nói với giọng hiền từ với lũ trẻ đầy tò mò: "Người lớn xử lý việc, trẻ con không tiện xem đâu, chúng ta ra ngoài trước nhé."
Cô con gái của Mã Bưu là Tiểu Mạt Ly nghe vậy, chớp đôi mắt long lanh nói: "Ông ơi, ông đừng lo lắng vô ích!"
Cô bé nhìn thấu lý do ông ngăn cản: "Chúng cháu lớn lên ở nơi như Thượng Nam Châu này, có gì mà chưa từng thấy đâu? Mới không bị dọa sợ đâu!"
Ông lão im lặng một lúc.
Đi theo sau những đứa trẻ đó còn có một tên lính câm, chớp mắt nhìn ông không nói gì, ánh mắt ngây thơ.
Bọn trẻ chạy vòng qua họ, không bị cảnh tượng hỗn loạn bên trong dọa sợ, còn chỉ vào con chó trắng nói: "Có chó kìa!"
"Nó trông bị thương nặng quá!"
"Anh ấy đang đánh nhau với nó phải không?"
"Em nghĩ họ có thể đang chơi đùa!"
Trong khi đó, ở bên trong nhà tù sắt, người và chó đã bắt đầu đánh nhau khi họ không để ý.
Cũng không biết là Từ Thanh Nhiên mạnh mẽ bỏ qua ý muốn của con chó trắng mà trực tiếp cầm dao xông lên, hay là con chó trắng bị khí phách của cậu chinh phục, cho cậu cơ hội giao đấu với nó.
Khi móng vuốt và lưỡi dao va chạm, phát ra âm thanh mạnh mẽ.
Lực va chạm của tinh thần lực mạnh đến nỗi những người đứng xem bên ngoài nhà tù cũng cảm thấy da thịt như bị kim châm. Đây rõ ràng là đánh nhau, cả hai bên đều không nhường nhịn ai.
Nanh nhọn của con chó trắng cắn vào cánh tay Từ Thanh Nhiên, ánh mắt hung dữ, lực cắn mạnh mẽ, cắn ra một hố máu sâu hoắm.
Trong khi đó Từ Thanh Nhiên nắm bắt cơ hội, dùng dao tinh thần đâm vào người con chó trắng, nhân lúc nó phân tâm vì đau đớn, trực tiếp dùng sức ném nó ra. Dù vì động tác này mà bị xé mất mấy miếng da thịt, trên mặt cậu cũng không thấy biểu hiện đau đớn.
Trong lúc giao chiến, người và chó trong nhà tù nhìn rõ ánh mắt đắm chìm của đối phương.
Rất ăn ý, dường như đều công nhận cái sự điên rồ trong xương tủy của nhau, càng đánh càng hưng phấn. Đánh đến sau, Từ Thanh Nhiên vứt dao, móng vuốt con chó trắng bị thương, họ bắt đầu đánh nhau bằng cách nguyên thủy nhất là đấm đá và va chạm xô đẩy.
Hai người này đánh đến hưng phấn rồi, còn người ngoài nhà tù thì càng xem càng kinh hãi.
Cảnh tượng đấm đá tới tấp, đẫm máu, cuối cùng cũng hơi dọa sợ bọn trẻ. Ông lão lắc đầu, giục chúng rời đi: "Chúng ta ra ngoài trước đi, đợi vị anh hùng cứu mạng của các cháu đánh xong, chắc chắn sẽ đưa các cháu về nhà an toàn."
Tiểu Mạt Ly trốn sau lưng tên lính câm, vừa sợ vừa kiên trì: "Cháu không muốn, lỡ như anh ấy chết thì sao!"
Hai đứa trẻ còn lại cũng nghiêm túc gật đầu.
Chuyện Từ Thanh Nhiên chết đương nhiên là không thể xảy ra.
Đánh đến cuối, cả hai bên đều kiệt sức. Chỉ là Từ Thanh Nhiên có thể chịu đựng hơn con chó trắng một chút, nắm bắt cơ hội nhặt lại con dao ngắn bị con chó trắng đánh văng vào góc, lại đá ngã nó một cái, xoay người đè nó xuống đất, kề lưỡi dao vào cổ nó.
Lúc này, trong nhà tù đã diễn ra cuộc đánh nhau kịch liệt suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng thở hổn hển.
Con chó trắng bị đè xuống đất, đầy thương tích, đã không còn sức phản kháng.
Nó chỉ có thể hé miệng thở dốc, đôi mắt màu băng giá trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Nhiên đang đối diện với nó. Có lẽ là công nhận sức mạnh của cậu, cũng chấp nhận thất bại của mình, nhưng dù biết mình có thể sẽ chết, nó vẫn kiên cường không chịu nhắm mắt.
Cho dù đến đường cùng cũng phải dũng cảm đối mặt với cái chết.
Từ Thanh Nhiên bên này cũng đánh đến mướt mồ hôi, hoàn toàn làm ướt mái tóc mềm mại của cậu.
Trên người cũng không ít vết thương do tự 'gây hại', mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong nhà tù, nhưng so với cơn đau thì cậu lại cảm thấy niềm vui sướng thoải mái đã lâu không có. Lần cuối cùng có tâm trạng này, còn là lúc giao đấu với Thẩm Đình Dục.
Từ Thanh Nhiên không thực sự giết chết con chó trắng.
Chủ yếu là - cậu vốn chỉ vì ngưỡng mộ sức chiến đấu của đối phương, nên mới muốn đánh một trận thôi. Lý do có thể đánh nhau kịch liệt như vậy, cũng là vì cậu tận hưởng cảm giác kích thích khi lướt qua bên bờ cái chết trong lúc đánh nhau.
Vì vậy cậu thu hồi con dao, sau đó vỗ một cái lên đầu con chó trắng.
Sau khi truyền cho nó một chút sức mạnh tinh thần giúp hồi phục, cậu chống người đứng dậy, không ngoái đầu lại mà đi ra khỏi nhà tù: "Tôi xong rồi, đi thôi."
Vì vết thương ở chân khá nặng, nên cậu đi hơi chậm.
Ông lão với vẻ mặt sửng sốt: "Cậu này... cậu đánh bại nó rồi, cứ thế mà đi à?"
"Không giữ nó lại sao?"
Đứa trẻ này giỏi như vậy, nếu lại có một con thú dữ mạnh mẽ như con chó trắng bên cạnh trợ giúp, sẽ càng vô địch hơn.
Từ Thanh Nhiên nghi hoặc: "Nhất định phải giữ lại sao?"
"Tôi chỉ muốn giao đấu với nó, thử thách sức mạnh của nó thôi."
Ông lão do dự. - wattpad: atoe1803
Cũng không có cách nói này, chủ yếu đó là quy trình thông thường. Hơn nữa thường là chó sói đưa ra lời mời giao đấu với mục tiêu của nó, những người như Từ Thanh Nhiên chủ động lên xin đòn rất hiếm, dù sao trong tình huống bình thường, nếu chó sói không muốn sẽ trực tiếp bỏ chạy khỏi hiện trường.
Quan trọng hơn là người trẻ tuổi này có biết con chó trắng quý hiếm đến mức nào không?
Rõ ràng có cơ hội tốt để ra tay, cậu ta quay đầu bỏ đi, có gì khác với việc thấy một cục vàng lớn trên đường mà lại phớt lờ bỏ đi đâu?!
Trong lúc ông đang phân vân, Từ Thanh Nhiên đã nhặt chiếc áo khoác vứt ở bên cạnh, đi ra khỏi mật thất trước.
Những người còn lại chỉ có thể vội vàng đuổi theo.
Chỉ có con chó trắng trong nhà tù sau khi được bổ sung tinh thần, chống đỡ cơ thể đứng dậy.
Đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt đẹp đẽ nhìn chằm chằm về hướng Từ Thanh Nhiên rời đi.
Sau khi Từ Thanh Nhiên đưa bọn trẻ ra khỏi tầng hầm, lấy một ít thuốc và băng gạc từ hộp y tế phía sau xe, xử lý những vết thương nghiêm trọng hơn.
-- Vì đã đoán trước bản thân có lẽ sẽ đánh nhau hoặc đang trên đường đi đánh nhau, trước khi đến Tây Thành, cậu đã cố ý xin trạm y tế ở doanh trại của Mã Bưu một ít thuốc dự phòng.
Khoang xe rất rộng rãi.
Ông lão ngồi ở ghế phụ lái, tên lính câm dẫn bọn trẻ ngồi ở ghế sau, trong lòng ôm đứa bé trai duy nhất.
Từ Thanh Nhiên mang thương tích, nhân lúc đêm tối đưa từng đứa trẻ về nhà.
Cho đến cuối cùng chỉ còn lại Tiểu Mạt Ly và vị ông lão tốt bụng kia.
Ông lão sống một mình, nhà cũng chỉ là một căn nhà gỗ cũ kỹ ở ngoại ô.
Tuy đơn sơ nhưng mảnh đất nhỏ bên ngoài nhà lại được chăm sóc rất đẹp và gọn gàng, hoa nở rất đẹp và rực rỡ.
Từ Thanh Nhiên một tay gác lên cửa sổ xe đang mở, nhìn theo bóng dáng ông lão chậm rãi rời đi, nghĩ rằng người Tây Thành quả thực là hai thái cực.
Người tốt thì rất tốt, người xấu thì cũng rất xấu.
Ông lão vừa định đi đến trước cửa, đột nhiên trên nóc xe của cậu vang lên tiếng vật nặng rơi xuống.
Âm thanh rất lớn, làm Tiểu Mạt Ly vốn đang buồn ngủ giật mình tỉnh giấc.
Tiếng động này ngay cả ông lão ở xa cũng nghe thấy, nghi hoặc quay đầu nhìn lại, rồi khoanh tay sau lưng, cười khúc khích.
Từ Thanh Nhiên mở cửa xuống xe, ngẩng đầu lên, liền đối diện với một đôi mắt thú màu băng giá.
Là con chó trắng vừa đánh nhau với cậu lúc nãy, đang nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng và giận dữ.
Đang cảm thấy nghi hoặc, con chó trắng đó bất ngờ nhảy bổ lên người cậu.
Từ Thanh Nhiên mang thương tích nên phản ứng hơi chậm chạp, thêm vào đó không ngờ rằng con chó trắng vốn được cho là rất giữ chữ tín và trung thành lại không tuân thủ quy tắc, đánh xong không phục thua còn muốn đến gây rắc rối cho cậu, lúc đầu cũng không cảm nhận được ý định tấn công của nó, nhất thời bị lực đẩy của nó làm ngã ngồi xuống đất.
Cậu nắm chặt dao chuẩn bị phản công tùy tình hình, nhưng vị trí giữa hai lông mày đột nhiên bị một bàn chân lớn nhẹ nhàng ấn một cái.
Lập tức, một luồng sức mạnh kỳ lạ mang theo cảm giác mát lạnh truyền vào đầu cậu, dường như thiết lập một loại liên kết nào đó với linh hồn cậu. Cậu không thể miêu tả được cảm giác vô hình đó nhưng có thể cảm nhận được.
Nhìn lại con chó trắng, sau khi làm xong động tác này, nó liền rút khỏi người cậu, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào cậu.
Trên xe, một đầu to một đầu nhỏ cũng thò ra cửa sổ, chớp mắt tò mò quan sát.
Từ Thanh Nhiên vẫn đang suy nghĩ điều này có ý nghĩa gì, ông lão đáng lẽ phải về nhà lại đi trở lại.
Đứng bên cạnh nói với cậu: "Cháu à, ta đã nói với cháu rồi, đánh nhau với loại chó sói này xong, theo quy tắc chỉ cần đánh bại chúng, là phải thiết lập quan hệ chủ tớ với chúng đấy."
Từ Thanh Nhiên chống lòng bàn tay xuống đất đứng dậy, phủi phủi bụi trên người rồi nói: "Nhưng ông không phải nói cũng phải tôn trọng ý muốn của chúng sao?"
"Tôi đâu phải vì muốn nuôi một con thú cưng mà đánh nhau."
Ông lão hất cằm về phía con chó trắng: "Thế này không phải rất rõ ràng là nó sẵn lòng đó sao?"
"Hơn nữa, nếu không có ý muốn này, cho dù cháu làm gì nó cũng sẽ không đánh với cháu. Dù sao một khi thất bại, sẽ phải gánh chịu kết quả này, đó là quy tắc của bầy chó của chúng."
"Ngay cả con chó trắng quý giá nhất cũng không thể vi phạm quy tắc này."
Vì vậy, từ góc nhìn của con chó trắng chính là --
Tôi hạ mình đồng ý đánh nhau với cậu, đánh đến mức tôi cảm thấy tần số của hai ta thực sự hợp nhau, đánh xong tôi cũng thực sự thua và ngoan ngoãn chịu để cậu xử lý. Kết quả là tên nhóc con này chó cũng không giết mà quan hệ chủ tớ cũng không lập, lại cứ thế vỗ mông bỏ đi.
Có gì khác với đồ tồi đùa giỡn rồi phủi mông bỏ đi chứ?
Vì vậy khi con chó trắng vừa quan sát vừa đuổi theo, lúc đầu tiên mới có vẻ giận dữ như vậy.
Từ Thanh Nhiên cứ thế một cách mơ hồ, trong lúc giúp Mã Bưu tìm đứa trẻ, còn nhặt được một con chó.
Con chó này rất hiểu tính người, lại rất thông minh, không hỏi ý kiến cậu đã xác định quan hệ chủ tớ với cậu.
Tiễn ông lão đi, tên lính câm ôm Tiểu Mạt Ly ngồi ở ghế phụ, nhường hết không gian phía sau cho con chó trắng. Nó cũng không ồn ào, yên lặng nằm ở đó nhắm mắt dưỡng sức, lông trên người lại bắt đầu tỏa sáng.
Trong xe chỉ có Tiểu Mạt Ly là đứa trẻ tò mò nhất, nằm trên người tên lính nhỏ, liên tục nhìn chằm chằm vào con chó trắng phía sau.
Nhưng nhớ lại cảnh nó và Từ Thanh Nhiên đánh nhau sinh tử trong nhà tù lại không dám đưa tay chạm vào, chỉ dám nhìn từ xa.
Người xuống xe cuối cùng ở Khu 19 Tây Thành chính là tên lính câm đó.
Anh ta đứng bên ngoài xe, Từ Thanh Nhiên nói với anh ta một tiếng cảm ơn, rồi hỏi: "Trong Tây Thành, có nhiều lính gác như anh không?"
Tên lính câm cúi đầu xuống một chút.
Ý đại khái là, có thì có, nhưng không nhiều.
Từ Thanh Nhiên gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
"Tôi sẽ quay lại Nam Thành trước, đưa đứa trẻ an toàn đến tay cha nó, rồi sẽ quay lại xử lý."
Xử lý gì?
Tất nhiên là xử lý những 'rác rưởi' không cần thiết đó.
Tên lính câm không hiểu ý trong lời nói của Từ Thanh Nhiên, ngơ ngác gật đầu với cậu rồi một mình trở về tòa nhà dân cư.
Từ Thanh Nhiên lái xe đi về hướng Khu 1 Nam thành.
Thời gian lúc nào không hay đã sang rạng sáng, con đường vốn đã vắng người giờ càng thêm tĩnh lặng.
Xe đi ngang qua một con phố nhỏ đã đóng cửa.
Tất cả các cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ còn đèn đường vẫn sáng.
Khi đi qua một đoạn đường, con chó trắng vốn đang nghỉ ngơi ở ghế sau bỗng mở mắt ngẩng đầu lên, sủa một tiếng về hướng nào đó bên ngoài xe.
Từ Thanh Nhiên dừng xe lại.
Hướng con chó trắng nhìn là một con hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà thương mại.
Bên trong không có đèn đường, tầm nhìn rất kém.
Từ Thanh Nhiên lặng lẽ lắng nghe một lúc, nghe thấy có tiếng động rất nhỏ từ sâu trong hẻm.
Tiểu Mạt Lỵ đã ngủ thiếp đi ở ghế phụ lái.
Từ Thanh Nhiên nói với con chó trắng: "Mày ở lại trong xe, giúp tao trông chừng đứa nhỏ, tao đi rồi sẽ quay lại ngay."
Sau đó cậu xuống xe.
Từ Thanh Nhiên đi theo con hẻm tối về phía sâu bên trong, thị lực của cậu rất tốt, nhanh chóng thích nghi với bóng tối xung quanh.
Hệ thống lải nhải trong đầu cậu: "Sao ký chủ cứ thích một mình xông vào những nơi trông giống hiện trường phim ma thế này hử huhu..."
Cậu không để ý đến hệ thống ồn ào, lặng lẽ lắng nghe tiếng động yếu ớt ngày càng rõ hơn, cuối cùng dừng lại trước kho của một tiệm bánh mì.
Bên trong có tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Cậu đoán có thể là động vật nên con chó trắng mới có phản ứng như vậy.
Từ Thanh Nhiên đánh giá cửa kho một cái rồi bắt đầu vận dụng tinh thần lực, đá mạnh vào cửa kho.
Cửa cuốn kim loại bị cậu đá đến rung lắc, phát ra âm thanh đặc biệt vang và rõ trong khu phố tĩnh lặng. Cửa của nhà bình thường không khó phá như cửa ngục thép đặc biệt, chỉ sau vài cái là cậu đã phá được.
Cửa cuốn đổ sập xuống ầm ầm. - wattpad: atoe1803
Trong nhà kho tối tăm, ngoài những đống trứng và bột mì là nguyên liệu thực phẩm còn có hai người con gái một lớn một nhỏ đang ngồi.
Người lớn tuổi hơn rất trẻ, nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Tóc tết hai bím kiểu đèn lồng từng đốt một, trên người mặc váy liền và áo khoác rất đắt tiền cao cấp.
Người nhỏ tuổi hơn khoảng tám chín tuổi.
Tóc dài xõa trên người, mặc quần áo cũ rách phù hợp với thực tế của Thái Nguyệt tinh. Mặt mũi bẩn thỉu, trên đầu đeo một cái băng đô trông có vẻ cũ, phía trên có một cái nơ đỏ bẩn.
Khi Từ Thanh Nhiên phá cửa kho, cô bé này vừa mới dùng tinh thần lực của mình để cọ đứt sợi dây thừng thô trói sau lưng.
Nghe thấy động tĩnh, hai người cùng nhìn về phía cửa.
Nhưng ánh mắt của Từ Thanh Nhiên lại ngẩn người nhìn vào cô bé, vô thức thốt lên: "... Dao Dao?"
"Ơi?"
Trong nhà kho, có một giọng nói đáp lại.
Nhưng không phải là cô bé, mà là người con gái lớn tuổi hơn kia.
Miệng của họ vốn bị vải bẩn bịt lại, khi cô bé được cởi trói thì cả hai đều đã gỡ ra.
Cô gái trẻ ngơ ngác nhìn Từ Thanh Nhiên một cái, hỏi: "Sao anh biết tên thân mật của tôi vậy?"
"À, có phải anh là đồng bọn với những người bắt bọn tôi ban ngày không? Trước khi bắt bọn tôi còn điều tra hộ khẩu!"
Từ Thanh Nhiên dần dần được đánh thức bởi những câu hỏi ngày càng giận dữ của cô.
Nhìn lại cô bé có tuổi tương đương với Từ Thanh Dao trong ký ức, cậu nhanh chóng phân biệt được trong bóng tối rằng họ không phải là cùng một người.
Mắt của Từ Thanh Dao luôn sáng và linh động, dù giận hay vui, cảm xúc đều hiện rõ trong đó.
Còn cô bé này trông như lớn lên ở Tây thành từ nhỏ, ánh mắt rất u ám toát ra một sự độc ác và u uất không thuộc về lứa tuổi của cô bé, còn có cả sự lạnh lùng.
"Tôi không nói cô." Từ Thanh Nhiên nói, "Chỉ là nhận nhầm người thôi."
Thẳng thắn không để chút tình cảm.
Cô gái đó cũng không ngượng ngùng, sau khi được cô bé im lặng giúp đỡ cởi trói và được tự do, liền hỏi cậu: "Vậy anh đến để cứu chúng tôi à?"
Từ Thanh Nhiên nhìn họ một cái, không trả lời câu hỏi mà câu trả lời đã rõ ràng này, quay người rời đi theo đường cũ.
Cô gái trẻ lập tức đuổi theo, cô bé cũng lặng lẽ đi theo sau họ.
Cho đến khi ra khỏi con hẻm tối, đến nơi có ánh sáng.
Chiếc xe địa hình oai vệ vẫn đỗ bên đường, cô bé ở ghế phụ lái ngủ rất say.
Chỉ có con chó trắng ở ghế sau hơi ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn ba người bên ngoài xe.
Trở lại nơi sáng sủa, việc đầu tiên cô gái vừa trải qua vụ bắt cóc làm là lấy gương trang điểm trong túi ra, kiểm tra xem trang điểm trên mặt mình có bị lem không.
Vừa nhìn, nét mặt lập tức sụp đổ: "Aaaa, sao xấu thế này?!"
Còn cô bé đi theo họ ra, chỉ trong nháy mắt đã chạy mất tăm.
Từ Thanh Nhiên cũng không định đuổi theo, trông cô bé như là cư dân ở đây, có lẽ còn quen thuộc với Tây thành hơn cả cậu.
Tiểu Mạt Lỵ ở ghế phụ lái bị động tĩnh bên ngoài xe đánh thức, dụi mắt rồi tựa vào cửa sổ nghiêng đầu nghi hoặc: "Anh trai, anh lại cứu người à?"
Trong mắt cô bé bây giờ, Từ Thanh Nhiên chẳng khác gì siêu anh hùng chuyên đi cứu người.
Từ Thanh Nhiên im lặng.
Đêm nay không hiểu sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, sinh vật nhặt được cũng ngày càng nhiều.
Sau khi cậu mở cửa ngồi vào ghế lái, thấy cô gái bên ngoài xe vẫn đang soi gương, Từ Thanh Nhiên vô cảm hỏi: "Cô đi không? Không đi thì tôi đi đây."
Cô gái vội vàng lên ghế phụ lái, thắt dây an toàn, ôm chặt Tiểu Mạt Lỵ vào lòng.
Con chó trắng ở ghế sau lại nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi.
Gió mát thổi nhẹ bên ngoài cửa sổ.
Từ Thanh Nhiên vốn định hỏi địa chỉ của cô gái để đưa cô về, kết quả mới biết cô là 'du khách' đến từ hệ sao khác.
Thời buổi này, đặc biệt là ở Thượng Nam Châu của Thái Nguyệt thuộc hệ Thiên Long, có du khách đến cũng là chuyện rất hiếm.
Cô gái nói: "Chị hai của tôi làm việc ở quân bộ Nam Châu, nói gì đó về Hạ Nam Châu, cũng không nói rõ với tôi, tôi không cẩn thận nên hạ cánh phi hành khí ở đây."
"Xuống xe định tìm người hỏi đường, kết quả gặp phải bọn côn đồ nói muốn bán giá tốt, đánh ngất tôi rồi bắt đi."
Cùng gặp phải chuyện xui xẻo như cô còn có cô bé không biết tên kia.
Khi Từ Thanh Nhiên tìm thấy họ, hai người họ vừa mới tỉnh lại sau khi bị đánh ngất. Tuy nhiên cô bé kia rất giỏi, tuổi còn nhỏ mà tinh thần lực đã rất mạnh, không cần vũ khí hỗ trợ mà chỉ dựa vào ma sát giữa hai tay với dây thừng để sinh ra tinh thần lực, cứng rắn cọ đứt sợi dây!
Cô gái này cũng là người nhiều lời, nói một tràng lộp bộp sau đó mới nhận ra Từ Thanh Nhiên không đáp lại một câu nào.
Nghiêng đầu nhìn chỉ thấy cậu đang chăm chú nhìn về phía trước lái xe.
Không hiểu sao cô cảm thấy khuôn mặt nghiêng của cậu càng nhìn càng quen.
Cô gái ở ghế phụ lái cố gắng nhớ lại rất lâu, đột nhiên như được khai sáng, kinh ngạc nói với cậu: "Anh... chờ đã, anh không phải là Từ đại thiếu gia đã rất nổi trên mạng thời gian trước sao?!"
Từ Thanh Nhiên vẫn không đáp lời.
"Trời ơi, không ngờ lại gặp được chính anh ở đây!"
"Tiếc quá ở đây không thể phát trực tiếp, không thì tôi nhất định sẽ lập tức phát sóng để các fan của tôi biết, tôi đã gặp được nhân vật lớn nào!"
Cô gái vừa phấn khích vừa kinh ngạc.
Có vẻ như cô đến từ hệ Thiên Xà, Từ Thanh Nhiên không ngạc nhiên về việc cô nhận ra cậu.
Cho đến khi nghe cô nói: "Nói ra, tôi và đại thiếu gia cũng có chút quan hệ sâu xa đấy."
"Anh còn nhớ học viên Phong Duy trước đây đã gặp anh ở Quân học viện, người muốn hãm hại anh đủ kiểu không? Tôi là Phong Dao, chị gái của anh ta!"
Sau một tiếng phanh gấp chói tai, xe dừng lại giữa đường lớn.
Từ Thanh Nhiên tay nắm vô lăng, đang suy nghĩ có nên đuổi Phong Dao xuống xe không, để tránh phiền phức như mẹ cô ta, còn phải chỉ trích cậu.
Giây tiếp theo, lại thấy cô phấn khích vỗ tay nói: "Tôi đặc biệt muốn tìm cơ hội nói với anh, anh làm quá tuyệt vời!"
"Tôi nói cho anh biết, mấy chị em bọn tôi đã nhìn thằng em ngu ngốc đó không vừa mắt từ lâu rồi, chỉ là nhà nuông chiều nó nên không có cơ hội dạy dỗ nó. Trước đây chị cả cũng đã từng dạy dỗ, kết quả hôm sau ra cửa suýt bị chậu hoa từ trên lầu rơi xuống đập trúng."
"Nghĩ cũng biết là do thằng quỷ đó làm!"
"Nó đã hại nhiều người như vậy, bây giờ có người cho nó nếm mùi báo ứng, thật sự quá đã!"
Từ Thanh Nhiên lại im lặng một hồi.
Tiểu Mạt Lỵ bị Phong Dao ôm trong lòng cũng ngẩng đầu nhìn cô, có lẽ đang cảm thán sao lại có cô gái nói nhiều thế này, nói đến mức cô bé không ngủ được nữa.
"Phải rồi, những lời xin lỗi PR trên tài khoản chính thức của ba mẹ tôi và Phong gia lúc đó, đều là tôi viết đấy hehe! Tôi viết rất hay phải không? Có giúp anh - một nạn nhân, hả giận không?"
Phong Dao nói một tràng, sau đó mới nhận ra: "... Ể? Sao lại dừng xe?"
Từ Thanh Nhiên im lặng một lúc, rồi mới đạp ga tiếp tục đi về phía trước, mặt không đổi sắc đáp: "Nhớ ra chút chuyện nhưng không phải chuyện gì lớn."
Phong Dao không biết cô suýt nữa đã bị đá xuống xe vì là chị gái của kẻ thù.
Ở một mức độ nào đó, chính sự thẳng thắn của cô đã cứu cô một mạng.
Phong Dao nói xong những chuyện vụn vặt này, lại nhớ ra: "Phải rồi, nghe chị hai tôi nói hình như Thượng Nam Châu có một vị thượng tá mới đến."
"Chị ấy đã cho tôi thông tin liên lạc, nói nếu tôi gặp rắc rối gì hoặc vô ý chạy đến Thượng Nam Châu, thì gọi điện cho anh ta để nhờ giúp đỡ..." Cô vừa nói vừa lấy điện thoại ra, lật tìm một lúc mắt sáng lên, "Ha, tìm thấy rồi!"
"Chị hai tôi thật là tiên đoán như thần, biết tôi sẽ gặp nạn thế này!"
Cảm thán xong liền bấm số gọi điện.
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi Từ Thanh Nhiên đổ chuông.
Phong Dao cầm điện thoại, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn cậu vài cái, rồi nhắc nhở: "Đại thiếu gia, điện thoại của anh kêu kìa."
Xe lần thứ hai dừng lại giữa con đường vắng lặng không người.
Từ Thanh Nhiên lấy điện thoại ra.
Rất nhanh, điện thoại bên Phong Dao cũng được kết nối.
Cô vui vẻ 'A lô' một tiếng, hỏi: "Xin chào, có phải là vị thượng tá mới của Thượng Nam Châu Thái Nguyệt tinh không ạ?"
"Ừm, là tôi."
Giọng nói quen thuộc và trong trẻo nhanh chóng truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, chỉ là - sao lại có tiếng vọng nhỉ?
Cô lại ngớ ngẩn quay đầu lại, thấy Từ Thanh Nhiên đang tựa vào ghế lái, tay chống lên cửa xe còn đang cầm điện thoại, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn cô.
Phong Dao: "..."
... Hả??
Từ Thanh Nhiên là thượng tá mới của Thái Nguyệt tinh?!
Sao có thể chứ? Tại sao? Sao thằng bé đáng thương xui xẻo này lại bị nhắm đến à?!
Vì thế.
Từ Thanh Nhiên chỉ có thể đưa Phong Dao cùng về Nam thành trước.
Khi đi qua cửa ải từ Khu 19 Tây thành đến Khu 1 Nam thành, mấy cái xác đó vẫn còn ở đó, không ai quan tâm.
Không biết là cả ngày không có ai đi qua, hay là dù có người đi qua cũng không ai để ý.
Mã Bưu đã lo lắng chờ đợi cả ngày trong doanh trại, chỉ sợ Từ Thanh Nhiên sẽ mang về tin xấu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhận được Tiểu Mạt Lỵ.
Người đàn ông to lớn trông dữ tợn và hùng hổ, trước mặt mọi người ôm con gái nhỏ khóc nước mắt nước mũi đầm đìa, ngược lại còn phải được con gái vỗ vai an ủi: "Ba ba, con không sao mà!"
Còn về phần Phong Dao.
Nghe nói lần này cô cãi nhau với gia đình, một mình lén lút lái phi hành khí vượt qua bao nhiêu hệ sao để tìm chị hai. Bây giờ cần liên lạc với chị gái đang ở Hạ Nam Châu của cô thông qua hệ thống liên lạc của doanh trại Đông thành, Từ Thanh Nhiên chỉ có thể đưa cô ta cùng về Đông thành.
Còn nói về Khu 19 Tây thành.
Một trong những cứ điểm tà giáo bị Từ Thanh Nhiên đập phá, sau khi trời sáng đã đón tiếp một nhóm người.
Người đứng đầu mặc một chiếc áo khoác có mũ trùm, mũ trùm cao trên đầu, chỉ để lộ nửa gương mặt tái nhợt. Hai tay gã đút túi, đứng bất động trong phòng nhìn những người đã tắt thở trên mặt đất.
Nghi thức này, không phải là điều gã quan tâm.
Chủ yếu là ở tầng hầm, thứ tốt đẹp mà người Tây thành tìm được để hiến tặng cho gã ta.
Dưới tấm ván mở toang nhanh chóng chạy ra vài người, báo cáo với anh ta: "Đại ca, cửa ngục đó đã bị phá, con chó trắng đã biến mất rồi."
"Cần anh em lập tức đi tìm về cho anh không?"
Người được hỏi, lại cười khẽ: "Không, không cần."
"Tôi biết ai đã mang nó đi."
Hơi thở tinh thần lực để lại ở nơi này, quen thuộc đến mức gã lập tức nghĩ đến một người.
Không ngờ, cậu ấy cũng đến Nam Châu, đây quả thực là duyên phận định mệnh sao?
Người đàn ông cười khẽ: "Nếu cậu ấy thích thì để cho cậu ấy đi."
Tâm trạng u ám đột nhiên trở nên tươi đẹp, xoay người rời khỏi nơi này.
*
Tổng doanh quân bộ Đông thành. - wattpad: atoe1803
Khi Từ Thanh Nhiên trở về đã thu hút sự chú ý rất lớn trong doanh trại.
Chủ yếu là bên trái theo sau một cô gái xinh đẹp mang giày bốt cao gót, trang điểm tinh tế, trang phục trông cũng rất cao cấp, bên phải theo sau một con chó sói trắng to lớn mà họ hiếm khi thấy. Một cảnh tượng có thể tạo ra cú sốc thị giác như vậy, khó mà khiến các binh sĩ nhỏ trong doanh trại không để ý.
Mọi người bàn tán xôn xao, tân binh Từ Thanh Nhiên này rốt cuộc là thân phận gì.
Thậm chí lần trước xin điều binh với thượng tá, vị thượng tá già không dám gặp người đó cũng đồng ý.
Có người bắt đầu đoán: "Hay là cậu ta chính là vị thượng tá thần long thấy đầu không thấy đuôi đó?"
Suy đoán này nhanh chóng bị bác bỏ: "Cậu ta tuổi này, người có thể làm thượng tá sẽ không đến cái chỗ tồi tàn của chúng ta đâu? Tôi thấy cậu ta cũng chẳng tập luyện gì mấy, cả ngày cứ như đi du lịch khắp nơi vậy, có khi là người có quan hệ nào đó với thượng tá, đến Nam Châu của chúng ta để chơi đùa thôi."
Phong Dao đã liên lạc được với chị gái ở Hạ Nam Châu nhưng chị cô vừa lúc cần dẫn quân đi làm nhiệm vụ thanh tẩy khá khẩn cấp, phải mấy ngày sau mới có thể đến đón cô. Vì vậy Từ Thanh Nhiên để Mao phó quan sắp xếp, dọn một phòng cho cô tạm thời ở.
Tương tự, Từ Thanh Nhiên cũng cảnh báo Phong Dao đừng tiết lộ thân phận thượng tá này của cậu cho những người khác ở Thượng Nam Châu.
Phong Dao liên tục gật đầu.
Từ Thanh Nhiên và con chó trắng mới nhận của cậu, mỗi người đều có cách chữa trị kỳ diệu riêng.
Khoảng hai ngày sau, vết thương ngoài da trên người đã bắt đầu lành và kết vảy. Từ Thanh Nhiên trước tiên tắm rửa sạch sẽ toàn thân, sau đó ở một góc vắng người trong doanh trại, cầm vòi nước giúp con chó trắng đáng thương làm sạch lông.
Con vật lông xù này còn khó làm sạch hơn cả bản thân cậu nhiều.
Có lẽ phải tắm đến sáu bảy lần, mới biến nó từ một 'con chó xám' bẩn thỉu thành con chó trắng.
Sau khi tắm sạch, Từ Thanh Nhiên mới phát hiện con chó sói trắng to này đẹp đến mức vượt quá mong đợi.
Lông mềm mại, bông xù và có ánh sáng, sờ vào không nói được là thoải mái thế nào, dưới ánh nắng thậm chí còn phản chiếu ánh bạc. Kết hợp với đôi mắt màu xanh băng giá của nó, không nói được là cao quý và có khí chất đến thế nào.
Từ Thanh Nhiên quen làm sói đơn độc, vốn không định nuôi thú cưng gì.
Nhưng bây giờ tắm sạch rồi, càng nhìn càng thích.
Rồi nghĩ đến tên đàn ông chó đó của cậu, đột nhiên cảm thán thẩm mỹ và sở thích của mình thật sự vẫn luôn như một.
Khi Từ Thanh Nhiên cảm thán về chuyện này, đang ngồi ở một nơi gần biển của tổng doanh.
Nơi đó rất yên tĩnh, ngồi trên mỏm đá có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ từng đợt khiến người ta có thể thư giãn, tinh thần cũng có thể được hồi phục rất tốt.
Con chó trắng khi không đánh nhau thì trở nên lạnh lùng và trầm lặng.
Cũng không nghịch ngợm, chỉ ngoan ngoãn nằm bên cạnh cậu, cùng cậu hứng gió biển. Mắt hơi híp lại, hiển nhiên cũng cảm thấy cảm giác này rất thoải mái.
Từ Thanh Nhiên co một chân lên, tháo thiết bị liên lạc đeo bên tai xuống, cầm trong tay nhìn rất lâu.
Rồi lạnh lùng lẩm bẩm: "Tên đàn ông chó này, không gửi tin nhắn cho anh thì anh thật sự im lặng không một tin tức gì luôn à?"
Cậu nén giận mấy ngày, không nhịn được thừa lúc không có ai để phát tiết, giọng điệu lạnh lẽo: "Thẩm Đình Dục, anh đúng là đồ ngốc."
"Đồ khốn nạn."
"Không biết xấu hổ."
"Đáng đời anh đau đầu."
"Tốt nhất đừng để tôi gặp anh."
Không thì đánh cho đến mức bố anh cũng không nhận ra.
Mắng một hồi với vẻ mặt vô cảm, Từ Thanh Nhiên cuối cùng cũng thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.
Nhưng lại nghe thấy phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hắt xì của ai đó.
Gần như cùng lúc, con chó trắng bên cạnh và cậu cùng lập tức vào trạng thái cảnh giác.
-- Khoảng cách gần như vậy, cho đến khi lên tiếng mới bị họ phát hiện, chứng tỏ năng lực của người đến rất sâu, không chừng tinh thần lực còn cao hơn cả hai người họ.
Đang định quay đầu lại, đã nghe người đó lên tiếng: "Đừng mắng nữa."
"Anh biết mình sai rồi."
Giọng nói trầm thấp, quen thuộc đến mức khiến người ta ngứa tai.
*****
Lời tác giả:
Từ Thanh Nhiên: Anh là ai? Tôi có chó mới rồi, anh có thể cuốn xéo được rồi đấy.
Thẩm Đình Dục: ... Nghe anh giải thích đã.
Cách nói này thật thú vị.
Rồi nghe ông lão nói: "Khi còn trẻ, tôi đã từng đến Bắc Thành một lần."
"Tôi đã gặp những người sử dụng tinh thần lực giỏi đánh nhau ở đó, một số ít trong họ có những con chó sói như thế này bên cạnh. Nghe nói đó đều là những người được bầy chó công nhận, những con chó sói chọn họ làm bạn đồng hành sẽ trung thành theo họ cả đời, chiến đấu cùng họ."
Những con chó sói này rất lợi hại, là một trong số ít động vật có biển tinh thần.
Trong quần thể của chúng cũng có sự phân chia đẳng cấp, chúng không chỉ có thể bảo vệ chủ nhân và giết kẻ thù mà thậm chí còn có thể hợp tác với những người bạn nhập ngũ để chống lại sinh vật ngoài hành tinh. Thính giác, khứu giác và khả năng cảm nhận sự thay đổi môi trường của chúng đều mạnh hơn con người, có sự giúp đỡ của chúng quả thực như hổ mọc thêm cánh, đây cũng là một trong những lý do mà Bắc Thành có thể giữ vững suốt nhiều năm như vậy.
Nhưng tính cách của chúng rất kiêu ngạo.
Đối với mục tiêu mà chúng chọn, chúng sẽ cho cơ hội đánh một trận. Nếu đối phương thắng, chúng sẽ nhận chủ, ngược lại, chúng sẽ vẫy đuôi bỏ đi. Còn những kẻ ngay từ đầu đã không hợp, chúng thậm chí sẽ không thèm liếc mắt.
Vì vậy những người sử dụng tinh thần lực được loại chó sói này công nhận là những người được kính trọng ở Bắc Thành.
Từ Thanh Nhiên nghe xong lời ông lão, lại lặng lẽ quan sát cuộc chiến giữa con chó trắng và kẻ thù của nó trong lồng.
Ông lão dường như cũng kinh ngạc trước bóng trắng nhanh nhẹn trong lồng: "Tôi ở Tây Thành nhiều năm như vậy cũng là lần đầu tiên tận mắt thấy cuộc chiến của loại chó sói này."
"Nghe nói trong xương tủy chúng có bản tính hiếu chiến, khi gặp kẻ thù mạnh hơn mình, dù nhiều hay ít, chúng chỉ biết tiến lên mà không tránh né. Thậm chí chúng không sợ cả con người đâu, việc loại chó sói này đánh bại người có vũ khí súng ống cũng thường xảy ra đấy!"
Từ Thanh Nhiên nhìn con chó trắng này - mặc dù cậu vẫn rất kiên định cho rằng nó nên được gọi là sói, quả thật có điểm đáng chú ý. Đặc biệt là tư thế chiến đấu hung tợn cùng ánh mắt dữ dội và không cam chịu thua kém của nó, kiêu ngạo nhưng lại mang theo sự không sợ hãi, thà chết trận cũng không lùi bước.
Cậu thực sự rất tán thưởng tính cách dũng mãnh này.
"Nhưng mà chó trắng thường là thủ lĩnh của bầy chó, là vua của rừng núi Bắc Thành." Ông lão nói với vẻ nhăn mày, "Nó trông có vẻ rất mạnh mẽ, việc rơi vào tay đám người Tây Thành cũng khá kỳ quái."
Ông xoa bộ râu ngắn dưới cằm, nheo mắt quan sát một lúc lâu, đột nhiên nhướng mày: "Ây dà? Con chó trắng này là cái à? Theo cách làm của những kẻ săn bắt đó, không phải họ lại dùng con của nó để gài bẫy chứ?"
Tây Thành ngoài việc bắt cóc trẻ em, phụ nữ, còn săn trộm.
Thượng Nam Châu, đặc biệt là khu vực Bắc Thành có diện tích đất đai lớn nhất, hệ sinh thái tự nhiên nguyên vẹn nhất, bên trong có rất nhiều loài quý hiếm thậm chí không thể tìm thấy ở các hệ sao khác. Tây Thành vừa hay có một phần biên giới tiếp giáp sát với Bắc Thành, họ vì kiếm tiền mà thường xuyên săn bắt trái phép những động vật đó dọc theo biên giới.
Con chó trắng này có lẽ lại là thứ mà một vị đại gia nào đó chỉ định muốn có.
Từ Thanh Nhiên không đáp lời nữa. - wattpad: atoe1803
Hai tay đút trong túi áo khoác, nhìn với ánh mắt chăm chú.
Nhà tù sắt tối tăm ẩm ướt rất nhanh đã trở nên yên tĩnh trở lại.
Cuộc chiến mèo chó không biết đã kéo dài bao nhiêu ngày này, cuối cùng đã kết thúc với chiến thắng của con chó trắng.
Nói thật, tình trạng toàn thân nó lúc này không thể gọi là đẹp đẽ.
Chưa nói đến việc nó đã trải qua những gì trước khi bị bắt, môi trường ở đây lại bẩn thỉu và lộn xộn, trong quá trình chiến đấu nó còn thêm không ít vết thương, bộ lông trắng xù đã nhuốm màu xám đen bẩn thỉu. Trộn lẫn với nước bẩn và máu trông rất chật vật.
Con chó trắng đánh bại con mèo lớn cuối cùng, không hú lên như những con thú hoang thông thường sau khi chiến thắng trong cuộc chiến để thể hiện sự đe dọa và chứng minh bản thân.
Nó chỉ rất bình tĩnh quay người, bước chậm rãi về góc sạch sẽ nhất trong nhà tù. Dáng vẻ lạnh lùng và tự tin vô cùng, như thể chiến thắng trong cuộc chiến đẫm máu này là điều đương nhiên và hợp lý.
Nó nằm ở góc phòng, quay đầu lại nhìn họ bằng đôi mắt màu băng giá đầy hung quang, nhe răng gầm gừ thấp để đe dọa, rồi mới quay đầu lại đối diện với bức tường, dùng mông và đuôi đối diện với họ.
Một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra.
Sau khi nó nằm xuống, bộ lông trên người từ từ tỏa ra ánh sáng rất nhạt. Cảm nhận từ xa, trong năng lượng mang một loại khí chất rất yên tĩnh.
Ông lão có kiến thức rộng giải thích: "Đây là khả năng chữa trị tinh thần đặc biệt của chó trắng."
"Nó có thể thông qua việc nghỉ ngơi tĩnh tâm để tăng tốc phục hồi tinh thần lực đã tiêu hao, cũng như đẩy nhanh quá trình lành vết thương."
"Vì vậy những người đó mới liên tục ném vào lồng các loài thú dữ, muốn thông qua việc tiêu hao liên tục đối với nó, ngăn cản nó phục hồi sức mạnh để dễ dàng bắt..."
Lời của ông lão còn chưa nói hết, đã thấy Từ Thanh Nhiên cởi áo khoác ngoài ném sang một bên.
Sau đó lại vén hai tay áo lên, giơ chân đá vào cánh cửa nhà tù kiên cố. Càng lúc càng mạnh, tiếng cửa nhà tù rung chuyển còn làm kinh động con chó trắng bên trong, nó lập tức cảnh giác đứng dậy, nhìn chằm chằm vào người ngoài cửa với vẻ hung dữ.
Ông lão trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: "Cháu, cháu đang làm gì vậy?"
Đáy mắt Từ Thanh Nhiên lóe lên tia sáng, dường như đã dùng hết mười phần sức lực, cuối cùng đã đá bay cánh cửa nhà tù mà ngay cả con chó trắng cũng không phá được.
Cậu cười khẽ một tiếng, thản nhiên đáp: "Đương nhiên là - đánh nhau rồi."
Lúc này, ông lão nhìn thấy trong mắt Từ Thanh Nhiên có sự điên cuồng hết sức giống với con chó trắng kia.
Loại điên cuồng vô cùng khao khát chiến đấu với tất cả đối thủ mạnh mẽ.
Chuyện còn điên rồ hơn vẫn ở phía sau.
Từ Thanh Nhiên cũng cởi khẩu trang, bước những bước dài vào trong, bốn mắt nhìn nhau với con chó trắng rồi hỏi: "Mày muốn đánh một trận với tao không?"
Ông lão kinh ngạc, nghĩ bụng không lẽ người trẻ tuổi này còn muốn thuần phục con chó trắng?
Điều này cũng quá viển vông rồi.
Con chó trắng với tư cách là thủ lĩnh của bầy chó, hầu như không thể cúi đầu quy phục con người. Ngay cả cư dân bản địa của Bắc Thành, trong lịch sử cũng chỉ có vị vua ngồi trong cung điện ở Bắc Thành khi đế quốc mới thành lập, khi Thượng Nam Châu chưa hoàn toàn quy thuận đế quốc mới thành công thuần phục được một con sói trắng.
So với điều đó, những hậu duệ của ông ta cũng muốn noi gương thành tựu của tổ tiên để được công nhận, hưởng danh tiếng và vinh dự. Họ đã dùng biện pháp cưỡng chế để bắt chó trắng, kết quả là con chó trắng đó không lâu sau đã tuyệt thực đến chết, thậm chí vì vậy mà đắc tội với cả bầy chó trong vùng.
Cả thành phố lại phải mất vài trăm năm mới khiến bầy chó chấp nhận lại con người.
Vì vậy, những người như Từ Thanh Nhiên -
Ông lão đánh giá một lượt, đoán cậu ta có lẽ còn không phải là người Tây Thành mà là người ngoại địa. Loại người thậm chí không có chút duyên phận nào với vùng đất Bắc Thành, cũng không phải ông khinh thường Từ Thanh Nhiên nhưng về mặt lý thuyết đây là một việc không thể làm được!
Ai đến cũng vô dụng!
Trong nhà tù, con chó trắng hơi cúi người, ngẩng đầu nhe răng gầm gừ liên tục với Từ Thanh Nhiên.
Không giống như đồng ý với yêu cầu của cậu, mà giống như đe dọa để đuổi kẻ thù đi hơn. Hàm răng nhọn đó, sắc bén như có thể cắn thủng lồng ngực người ta trong một cú.
Từ Thanh Nhiên lại không tỏ ra chút căng thẳng nào, rút con dao ngắn ở thắt lưng ra rồi tự nói: "À, mày cho rằng với tình trạng hiện tại của tao, đánh với mày thì hơi thiệt phải không?"
"Đơn giản thôi."
Nói xong bằng giọng nhạt nhẽo, cậu liền cầm dao, mặt không đổi sắc đâm một nhát vào người mình.
Nói chính xác là đâm mấy nhát.
Con chó trắng bị thương khá nặng, tứ chi và lưng bụng đều là những vết thương khiến người ta phải kinh hãi.
Vì vậy Từ Thanh Nhiên bắt chước, tạo ra trên người mình vài vết thương gần giống như nó.
Khiến ông lão qua đường trợn mắt há mồm.
Ngay cả con chó trắng cũng không ngờ tới, nó hơi ngửa người lùi lại một chút, trong đôi mắt màu băng giá hiện lên một tia ngỡ ngàng.
Sau khi Từ Thanh Nhiên làm cho điểm xuất phát giữa họ trở nên 'công bằng chính đáng', cậu nói: "Còn về vũ khí - tao sẽ không vứt đâu."
Cậu cong mắt lên một chút, hàng lông mi dài khẽ rung động.
Tiếp theo nói: "Dù sao cầm vũ khí đánh với mày mới là sự công nhận và tôn trọng đối với sức mạnh của mày mà."
Vuốt và nanh trên người con chó trắng đều là vũ khí lợi hại nhất của chúng, còn có thể kết hợp sử dụng với tinh thần lực.
Từ Thanh Nhiên có hơi điên rồ một chút, nhưng cũng chưa đến mức mang thương tích lại tay không đánh nhau với một con thú dữ hung hãn như vậy. Nếu cậu thực sự làm thế thì không gọi là giao đấu nữa, mà gọi là muốn chết thôi.
Bầu không khí trong nhà tù lập tức trở nên yên lặng.
Ánh mắt sắc bén của con chó trắng, từ cảnh giác chống cự chuyển sang quan sát đánh giá.
Ông lão nghe thấy tiếng bước chân chạy của bọn trẻ từ đường hầm bí mật phía sau.
Nghĩ đến cảnh tượng trước mắt và sắp xảy ra có thể sẽ vô cùng đẫm máu, ông vội vàng chắn ở lối vào đường hầm, nói với giọng hiền từ với lũ trẻ đầy tò mò: "Người lớn xử lý việc, trẻ con không tiện xem đâu, chúng ta ra ngoài trước nhé."
Cô con gái của Mã Bưu là Tiểu Mạt Ly nghe vậy, chớp đôi mắt long lanh nói: "Ông ơi, ông đừng lo lắng vô ích!"
Cô bé nhìn thấu lý do ông ngăn cản: "Chúng cháu lớn lên ở nơi như Thượng Nam Châu này, có gì mà chưa từng thấy đâu? Mới không bị dọa sợ đâu!"
Ông lão im lặng một lúc.
Đi theo sau những đứa trẻ đó còn có một tên lính câm, chớp mắt nhìn ông không nói gì, ánh mắt ngây thơ.
Bọn trẻ chạy vòng qua họ, không bị cảnh tượng hỗn loạn bên trong dọa sợ, còn chỉ vào con chó trắng nói: "Có chó kìa!"
"Nó trông bị thương nặng quá!"
"Anh ấy đang đánh nhau với nó phải không?"
"Em nghĩ họ có thể đang chơi đùa!"
Trong khi đó, ở bên trong nhà tù sắt, người và chó đã bắt đầu đánh nhau khi họ không để ý.
Cũng không biết là Từ Thanh Nhiên mạnh mẽ bỏ qua ý muốn của con chó trắng mà trực tiếp cầm dao xông lên, hay là con chó trắng bị khí phách của cậu chinh phục, cho cậu cơ hội giao đấu với nó.
Khi móng vuốt và lưỡi dao va chạm, phát ra âm thanh mạnh mẽ.
Lực va chạm của tinh thần lực mạnh đến nỗi những người đứng xem bên ngoài nhà tù cũng cảm thấy da thịt như bị kim châm. Đây rõ ràng là đánh nhau, cả hai bên đều không nhường nhịn ai.
Nanh nhọn của con chó trắng cắn vào cánh tay Từ Thanh Nhiên, ánh mắt hung dữ, lực cắn mạnh mẽ, cắn ra một hố máu sâu hoắm.
Trong khi đó Từ Thanh Nhiên nắm bắt cơ hội, dùng dao tinh thần đâm vào người con chó trắng, nhân lúc nó phân tâm vì đau đớn, trực tiếp dùng sức ném nó ra. Dù vì động tác này mà bị xé mất mấy miếng da thịt, trên mặt cậu cũng không thấy biểu hiện đau đớn.
Trong lúc giao chiến, người và chó trong nhà tù nhìn rõ ánh mắt đắm chìm của đối phương.
Rất ăn ý, dường như đều công nhận cái sự điên rồ trong xương tủy của nhau, càng đánh càng hưng phấn. Đánh đến sau, Từ Thanh Nhiên vứt dao, móng vuốt con chó trắng bị thương, họ bắt đầu đánh nhau bằng cách nguyên thủy nhất là đấm đá và va chạm xô đẩy.
Hai người này đánh đến hưng phấn rồi, còn người ngoài nhà tù thì càng xem càng kinh hãi.
Cảnh tượng đấm đá tới tấp, đẫm máu, cuối cùng cũng hơi dọa sợ bọn trẻ. Ông lão lắc đầu, giục chúng rời đi: "Chúng ta ra ngoài trước đi, đợi vị anh hùng cứu mạng của các cháu đánh xong, chắc chắn sẽ đưa các cháu về nhà an toàn."
Tiểu Mạt Ly trốn sau lưng tên lính câm, vừa sợ vừa kiên trì: "Cháu không muốn, lỡ như anh ấy chết thì sao!"
Hai đứa trẻ còn lại cũng nghiêm túc gật đầu.
Chuyện Từ Thanh Nhiên chết đương nhiên là không thể xảy ra.
Đánh đến cuối, cả hai bên đều kiệt sức. Chỉ là Từ Thanh Nhiên có thể chịu đựng hơn con chó trắng một chút, nắm bắt cơ hội nhặt lại con dao ngắn bị con chó trắng đánh văng vào góc, lại đá ngã nó một cái, xoay người đè nó xuống đất, kề lưỡi dao vào cổ nó.
Lúc này, trong nhà tù đã diễn ra cuộc đánh nhau kịch liệt suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng thở hổn hển.
Con chó trắng bị đè xuống đất, đầy thương tích, đã không còn sức phản kháng.
Nó chỉ có thể hé miệng thở dốc, đôi mắt màu băng giá trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Nhiên đang đối diện với nó. Có lẽ là công nhận sức mạnh của cậu, cũng chấp nhận thất bại của mình, nhưng dù biết mình có thể sẽ chết, nó vẫn kiên cường không chịu nhắm mắt.
Cho dù đến đường cùng cũng phải dũng cảm đối mặt với cái chết.
Từ Thanh Nhiên bên này cũng đánh đến mướt mồ hôi, hoàn toàn làm ướt mái tóc mềm mại của cậu.
Trên người cũng không ít vết thương do tự 'gây hại', mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong nhà tù, nhưng so với cơn đau thì cậu lại cảm thấy niềm vui sướng thoải mái đã lâu không có. Lần cuối cùng có tâm trạng này, còn là lúc giao đấu với Thẩm Đình Dục.
Từ Thanh Nhiên không thực sự giết chết con chó trắng.
Chủ yếu là - cậu vốn chỉ vì ngưỡng mộ sức chiến đấu của đối phương, nên mới muốn đánh một trận thôi. Lý do có thể đánh nhau kịch liệt như vậy, cũng là vì cậu tận hưởng cảm giác kích thích khi lướt qua bên bờ cái chết trong lúc đánh nhau.
Vì vậy cậu thu hồi con dao, sau đó vỗ một cái lên đầu con chó trắng.
Sau khi truyền cho nó một chút sức mạnh tinh thần giúp hồi phục, cậu chống người đứng dậy, không ngoái đầu lại mà đi ra khỏi nhà tù: "Tôi xong rồi, đi thôi."
Vì vết thương ở chân khá nặng, nên cậu đi hơi chậm.
Ông lão với vẻ mặt sửng sốt: "Cậu này... cậu đánh bại nó rồi, cứ thế mà đi à?"
"Không giữ nó lại sao?"
Đứa trẻ này giỏi như vậy, nếu lại có một con thú dữ mạnh mẽ như con chó trắng bên cạnh trợ giúp, sẽ càng vô địch hơn.
Từ Thanh Nhiên nghi hoặc: "Nhất định phải giữ lại sao?"
"Tôi chỉ muốn giao đấu với nó, thử thách sức mạnh của nó thôi."
Ông lão do dự. - wattpad: atoe1803
Cũng không có cách nói này, chủ yếu đó là quy trình thông thường. Hơn nữa thường là chó sói đưa ra lời mời giao đấu với mục tiêu của nó, những người như Từ Thanh Nhiên chủ động lên xin đòn rất hiếm, dù sao trong tình huống bình thường, nếu chó sói không muốn sẽ trực tiếp bỏ chạy khỏi hiện trường.
Quan trọng hơn là người trẻ tuổi này có biết con chó trắng quý hiếm đến mức nào không?
Rõ ràng có cơ hội tốt để ra tay, cậu ta quay đầu bỏ đi, có gì khác với việc thấy một cục vàng lớn trên đường mà lại phớt lờ bỏ đi đâu?!
Trong lúc ông đang phân vân, Từ Thanh Nhiên đã nhặt chiếc áo khoác vứt ở bên cạnh, đi ra khỏi mật thất trước.
Những người còn lại chỉ có thể vội vàng đuổi theo.
Chỉ có con chó trắng trong nhà tù sau khi được bổ sung tinh thần, chống đỡ cơ thể đứng dậy.
Đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt đẹp đẽ nhìn chằm chằm về hướng Từ Thanh Nhiên rời đi.
Sau khi Từ Thanh Nhiên đưa bọn trẻ ra khỏi tầng hầm, lấy một ít thuốc và băng gạc từ hộp y tế phía sau xe, xử lý những vết thương nghiêm trọng hơn.
-- Vì đã đoán trước bản thân có lẽ sẽ đánh nhau hoặc đang trên đường đi đánh nhau, trước khi đến Tây Thành, cậu đã cố ý xin trạm y tế ở doanh trại của Mã Bưu một ít thuốc dự phòng.
Khoang xe rất rộng rãi.
Ông lão ngồi ở ghế phụ lái, tên lính câm dẫn bọn trẻ ngồi ở ghế sau, trong lòng ôm đứa bé trai duy nhất.
Từ Thanh Nhiên mang thương tích, nhân lúc đêm tối đưa từng đứa trẻ về nhà.
Cho đến cuối cùng chỉ còn lại Tiểu Mạt Ly và vị ông lão tốt bụng kia.
Ông lão sống một mình, nhà cũng chỉ là một căn nhà gỗ cũ kỹ ở ngoại ô.
Tuy đơn sơ nhưng mảnh đất nhỏ bên ngoài nhà lại được chăm sóc rất đẹp và gọn gàng, hoa nở rất đẹp và rực rỡ.
Từ Thanh Nhiên một tay gác lên cửa sổ xe đang mở, nhìn theo bóng dáng ông lão chậm rãi rời đi, nghĩ rằng người Tây Thành quả thực là hai thái cực.
Người tốt thì rất tốt, người xấu thì cũng rất xấu.
Ông lão vừa định đi đến trước cửa, đột nhiên trên nóc xe của cậu vang lên tiếng vật nặng rơi xuống.
Âm thanh rất lớn, làm Tiểu Mạt Ly vốn đang buồn ngủ giật mình tỉnh giấc.
Tiếng động này ngay cả ông lão ở xa cũng nghe thấy, nghi hoặc quay đầu nhìn lại, rồi khoanh tay sau lưng, cười khúc khích.
Từ Thanh Nhiên mở cửa xuống xe, ngẩng đầu lên, liền đối diện với một đôi mắt thú màu băng giá.
Là con chó trắng vừa đánh nhau với cậu lúc nãy, đang nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng và giận dữ.
Đang cảm thấy nghi hoặc, con chó trắng đó bất ngờ nhảy bổ lên người cậu.
Từ Thanh Nhiên mang thương tích nên phản ứng hơi chậm chạp, thêm vào đó không ngờ rằng con chó trắng vốn được cho là rất giữ chữ tín và trung thành lại không tuân thủ quy tắc, đánh xong không phục thua còn muốn đến gây rắc rối cho cậu, lúc đầu cũng không cảm nhận được ý định tấn công của nó, nhất thời bị lực đẩy của nó làm ngã ngồi xuống đất.
Cậu nắm chặt dao chuẩn bị phản công tùy tình hình, nhưng vị trí giữa hai lông mày đột nhiên bị một bàn chân lớn nhẹ nhàng ấn một cái.
Lập tức, một luồng sức mạnh kỳ lạ mang theo cảm giác mát lạnh truyền vào đầu cậu, dường như thiết lập một loại liên kết nào đó với linh hồn cậu. Cậu không thể miêu tả được cảm giác vô hình đó nhưng có thể cảm nhận được.
Nhìn lại con chó trắng, sau khi làm xong động tác này, nó liền rút khỏi người cậu, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào cậu.
Trên xe, một đầu to một đầu nhỏ cũng thò ra cửa sổ, chớp mắt tò mò quan sát.
Từ Thanh Nhiên vẫn đang suy nghĩ điều này có ý nghĩa gì, ông lão đáng lẽ phải về nhà lại đi trở lại.
Đứng bên cạnh nói với cậu: "Cháu à, ta đã nói với cháu rồi, đánh nhau với loại chó sói này xong, theo quy tắc chỉ cần đánh bại chúng, là phải thiết lập quan hệ chủ tớ với chúng đấy."
Từ Thanh Nhiên chống lòng bàn tay xuống đất đứng dậy, phủi phủi bụi trên người rồi nói: "Nhưng ông không phải nói cũng phải tôn trọng ý muốn của chúng sao?"
"Tôi đâu phải vì muốn nuôi một con thú cưng mà đánh nhau."
Ông lão hất cằm về phía con chó trắng: "Thế này không phải rất rõ ràng là nó sẵn lòng đó sao?"
"Hơn nữa, nếu không có ý muốn này, cho dù cháu làm gì nó cũng sẽ không đánh với cháu. Dù sao một khi thất bại, sẽ phải gánh chịu kết quả này, đó là quy tắc của bầy chó của chúng."
"Ngay cả con chó trắng quý giá nhất cũng không thể vi phạm quy tắc này."
Vì vậy, từ góc nhìn của con chó trắng chính là --
Tôi hạ mình đồng ý đánh nhau với cậu, đánh đến mức tôi cảm thấy tần số của hai ta thực sự hợp nhau, đánh xong tôi cũng thực sự thua và ngoan ngoãn chịu để cậu xử lý. Kết quả là tên nhóc con này chó cũng không giết mà quan hệ chủ tớ cũng không lập, lại cứ thế vỗ mông bỏ đi.
Có gì khác với đồ tồi đùa giỡn rồi phủi mông bỏ đi chứ?
Vì vậy khi con chó trắng vừa quan sát vừa đuổi theo, lúc đầu tiên mới có vẻ giận dữ như vậy.
Từ Thanh Nhiên cứ thế một cách mơ hồ, trong lúc giúp Mã Bưu tìm đứa trẻ, còn nhặt được một con chó.
Con chó này rất hiểu tính người, lại rất thông minh, không hỏi ý kiến cậu đã xác định quan hệ chủ tớ với cậu.
Tiễn ông lão đi, tên lính câm ôm Tiểu Mạt Ly ngồi ở ghế phụ, nhường hết không gian phía sau cho con chó trắng. Nó cũng không ồn ào, yên lặng nằm ở đó nhắm mắt dưỡng sức, lông trên người lại bắt đầu tỏa sáng.
Trong xe chỉ có Tiểu Mạt Ly là đứa trẻ tò mò nhất, nằm trên người tên lính nhỏ, liên tục nhìn chằm chằm vào con chó trắng phía sau.
Nhưng nhớ lại cảnh nó và Từ Thanh Nhiên đánh nhau sinh tử trong nhà tù lại không dám đưa tay chạm vào, chỉ dám nhìn từ xa.
Người xuống xe cuối cùng ở Khu 19 Tây Thành chính là tên lính câm đó.
Anh ta đứng bên ngoài xe, Từ Thanh Nhiên nói với anh ta một tiếng cảm ơn, rồi hỏi: "Trong Tây Thành, có nhiều lính gác như anh không?"
Tên lính câm cúi đầu xuống một chút.
Ý đại khái là, có thì có, nhưng không nhiều.
Từ Thanh Nhiên gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
"Tôi sẽ quay lại Nam Thành trước, đưa đứa trẻ an toàn đến tay cha nó, rồi sẽ quay lại xử lý."
Xử lý gì?
Tất nhiên là xử lý những 'rác rưởi' không cần thiết đó.
Tên lính câm không hiểu ý trong lời nói của Từ Thanh Nhiên, ngơ ngác gật đầu với cậu rồi một mình trở về tòa nhà dân cư.
Từ Thanh Nhiên lái xe đi về hướng Khu 1 Nam thành.
Thời gian lúc nào không hay đã sang rạng sáng, con đường vốn đã vắng người giờ càng thêm tĩnh lặng.
Xe đi ngang qua một con phố nhỏ đã đóng cửa.
Tất cả các cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ còn đèn đường vẫn sáng.
Khi đi qua một đoạn đường, con chó trắng vốn đang nghỉ ngơi ở ghế sau bỗng mở mắt ngẩng đầu lên, sủa một tiếng về hướng nào đó bên ngoài xe.
Từ Thanh Nhiên dừng xe lại.
Hướng con chó trắng nhìn là một con hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà thương mại.
Bên trong không có đèn đường, tầm nhìn rất kém.
Từ Thanh Nhiên lặng lẽ lắng nghe một lúc, nghe thấy có tiếng động rất nhỏ từ sâu trong hẻm.
Tiểu Mạt Lỵ đã ngủ thiếp đi ở ghế phụ lái.
Từ Thanh Nhiên nói với con chó trắng: "Mày ở lại trong xe, giúp tao trông chừng đứa nhỏ, tao đi rồi sẽ quay lại ngay."
Sau đó cậu xuống xe.
Từ Thanh Nhiên đi theo con hẻm tối về phía sâu bên trong, thị lực của cậu rất tốt, nhanh chóng thích nghi với bóng tối xung quanh.
Hệ thống lải nhải trong đầu cậu: "Sao ký chủ cứ thích một mình xông vào những nơi trông giống hiện trường phim ma thế này hử huhu..."
Cậu không để ý đến hệ thống ồn ào, lặng lẽ lắng nghe tiếng động yếu ớt ngày càng rõ hơn, cuối cùng dừng lại trước kho của một tiệm bánh mì.
Bên trong có tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Cậu đoán có thể là động vật nên con chó trắng mới có phản ứng như vậy.
Từ Thanh Nhiên đánh giá cửa kho một cái rồi bắt đầu vận dụng tinh thần lực, đá mạnh vào cửa kho.
Cửa cuốn kim loại bị cậu đá đến rung lắc, phát ra âm thanh đặc biệt vang và rõ trong khu phố tĩnh lặng. Cửa của nhà bình thường không khó phá như cửa ngục thép đặc biệt, chỉ sau vài cái là cậu đã phá được.
Cửa cuốn đổ sập xuống ầm ầm. - wattpad: atoe1803
Trong nhà kho tối tăm, ngoài những đống trứng và bột mì là nguyên liệu thực phẩm còn có hai người con gái một lớn một nhỏ đang ngồi.
Người lớn tuổi hơn rất trẻ, nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Tóc tết hai bím kiểu đèn lồng từng đốt một, trên người mặc váy liền và áo khoác rất đắt tiền cao cấp.
Người nhỏ tuổi hơn khoảng tám chín tuổi.
Tóc dài xõa trên người, mặc quần áo cũ rách phù hợp với thực tế của Thái Nguyệt tinh. Mặt mũi bẩn thỉu, trên đầu đeo một cái băng đô trông có vẻ cũ, phía trên có một cái nơ đỏ bẩn.
Khi Từ Thanh Nhiên phá cửa kho, cô bé này vừa mới dùng tinh thần lực của mình để cọ đứt sợi dây thừng thô trói sau lưng.
Nghe thấy động tĩnh, hai người cùng nhìn về phía cửa.
Nhưng ánh mắt của Từ Thanh Nhiên lại ngẩn người nhìn vào cô bé, vô thức thốt lên: "... Dao Dao?"
"Ơi?"
Trong nhà kho, có một giọng nói đáp lại.
Nhưng không phải là cô bé, mà là người con gái lớn tuổi hơn kia.
Miệng của họ vốn bị vải bẩn bịt lại, khi cô bé được cởi trói thì cả hai đều đã gỡ ra.
Cô gái trẻ ngơ ngác nhìn Từ Thanh Nhiên một cái, hỏi: "Sao anh biết tên thân mật của tôi vậy?"
"À, có phải anh là đồng bọn với những người bắt bọn tôi ban ngày không? Trước khi bắt bọn tôi còn điều tra hộ khẩu!"
Từ Thanh Nhiên dần dần được đánh thức bởi những câu hỏi ngày càng giận dữ của cô.
Nhìn lại cô bé có tuổi tương đương với Từ Thanh Dao trong ký ức, cậu nhanh chóng phân biệt được trong bóng tối rằng họ không phải là cùng một người.
Mắt của Từ Thanh Dao luôn sáng và linh động, dù giận hay vui, cảm xúc đều hiện rõ trong đó.
Còn cô bé này trông như lớn lên ở Tây thành từ nhỏ, ánh mắt rất u ám toát ra một sự độc ác và u uất không thuộc về lứa tuổi của cô bé, còn có cả sự lạnh lùng.
"Tôi không nói cô." Từ Thanh Nhiên nói, "Chỉ là nhận nhầm người thôi."
Thẳng thắn không để chút tình cảm.
Cô gái đó cũng không ngượng ngùng, sau khi được cô bé im lặng giúp đỡ cởi trói và được tự do, liền hỏi cậu: "Vậy anh đến để cứu chúng tôi à?"
Từ Thanh Nhiên nhìn họ một cái, không trả lời câu hỏi mà câu trả lời đã rõ ràng này, quay người rời đi theo đường cũ.
Cô gái trẻ lập tức đuổi theo, cô bé cũng lặng lẽ đi theo sau họ.
Cho đến khi ra khỏi con hẻm tối, đến nơi có ánh sáng.
Chiếc xe địa hình oai vệ vẫn đỗ bên đường, cô bé ở ghế phụ lái ngủ rất say.
Chỉ có con chó trắng ở ghế sau hơi ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn ba người bên ngoài xe.
Trở lại nơi sáng sủa, việc đầu tiên cô gái vừa trải qua vụ bắt cóc làm là lấy gương trang điểm trong túi ra, kiểm tra xem trang điểm trên mặt mình có bị lem không.
Vừa nhìn, nét mặt lập tức sụp đổ: "Aaaa, sao xấu thế này?!"
Còn cô bé đi theo họ ra, chỉ trong nháy mắt đã chạy mất tăm.
Từ Thanh Nhiên cũng không định đuổi theo, trông cô bé như là cư dân ở đây, có lẽ còn quen thuộc với Tây thành hơn cả cậu.
Tiểu Mạt Lỵ ở ghế phụ lái bị động tĩnh bên ngoài xe đánh thức, dụi mắt rồi tựa vào cửa sổ nghiêng đầu nghi hoặc: "Anh trai, anh lại cứu người à?"
Trong mắt cô bé bây giờ, Từ Thanh Nhiên chẳng khác gì siêu anh hùng chuyên đi cứu người.
Từ Thanh Nhiên im lặng.
Đêm nay không hiểu sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, sinh vật nhặt được cũng ngày càng nhiều.
Sau khi cậu mở cửa ngồi vào ghế lái, thấy cô gái bên ngoài xe vẫn đang soi gương, Từ Thanh Nhiên vô cảm hỏi: "Cô đi không? Không đi thì tôi đi đây."
Cô gái vội vàng lên ghế phụ lái, thắt dây an toàn, ôm chặt Tiểu Mạt Lỵ vào lòng.
Con chó trắng ở ghế sau lại nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi.
Gió mát thổi nhẹ bên ngoài cửa sổ.
Từ Thanh Nhiên vốn định hỏi địa chỉ của cô gái để đưa cô về, kết quả mới biết cô là 'du khách' đến từ hệ sao khác.
Thời buổi này, đặc biệt là ở Thượng Nam Châu của Thái Nguyệt thuộc hệ Thiên Long, có du khách đến cũng là chuyện rất hiếm.
Cô gái nói: "Chị hai của tôi làm việc ở quân bộ Nam Châu, nói gì đó về Hạ Nam Châu, cũng không nói rõ với tôi, tôi không cẩn thận nên hạ cánh phi hành khí ở đây."
"Xuống xe định tìm người hỏi đường, kết quả gặp phải bọn côn đồ nói muốn bán giá tốt, đánh ngất tôi rồi bắt đi."
Cùng gặp phải chuyện xui xẻo như cô còn có cô bé không biết tên kia.
Khi Từ Thanh Nhiên tìm thấy họ, hai người họ vừa mới tỉnh lại sau khi bị đánh ngất. Tuy nhiên cô bé kia rất giỏi, tuổi còn nhỏ mà tinh thần lực đã rất mạnh, không cần vũ khí hỗ trợ mà chỉ dựa vào ma sát giữa hai tay với dây thừng để sinh ra tinh thần lực, cứng rắn cọ đứt sợi dây!
Cô gái này cũng là người nhiều lời, nói một tràng lộp bộp sau đó mới nhận ra Từ Thanh Nhiên không đáp lại một câu nào.
Nghiêng đầu nhìn chỉ thấy cậu đang chăm chú nhìn về phía trước lái xe.
Không hiểu sao cô cảm thấy khuôn mặt nghiêng của cậu càng nhìn càng quen.
Cô gái ở ghế phụ lái cố gắng nhớ lại rất lâu, đột nhiên như được khai sáng, kinh ngạc nói với cậu: "Anh... chờ đã, anh không phải là Từ đại thiếu gia đã rất nổi trên mạng thời gian trước sao?!"
Từ Thanh Nhiên vẫn không đáp lời.
"Trời ơi, không ngờ lại gặp được chính anh ở đây!"
"Tiếc quá ở đây không thể phát trực tiếp, không thì tôi nhất định sẽ lập tức phát sóng để các fan của tôi biết, tôi đã gặp được nhân vật lớn nào!"
Cô gái vừa phấn khích vừa kinh ngạc.
Có vẻ như cô đến từ hệ Thiên Xà, Từ Thanh Nhiên không ngạc nhiên về việc cô nhận ra cậu.
Cho đến khi nghe cô nói: "Nói ra, tôi và đại thiếu gia cũng có chút quan hệ sâu xa đấy."
"Anh còn nhớ học viên Phong Duy trước đây đã gặp anh ở Quân học viện, người muốn hãm hại anh đủ kiểu không? Tôi là Phong Dao, chị gái của anh ta!"
Sau một tiếng phanh gấp chói tai, xe dừng lại giữa đường lớn.
Từ Thanh Nhiên tay nắm vô lăng, đang suy nghĩ có nên đuổi Phong Dao xuống xe không, để tránh phiền phức như mẹ cô ta, còn phải chỉ trích cậu.
Giây tiếp theo, lại thấy cô phấn khích vỗ tay nói: "Tôi đặc biệt muốn tìm cơ hội nói với anh, anh làm quá tuyệt vời!"
"Tôi nói cho anh biết, mấy chị em bọn tôi đã nhìn thằng em ngu ngốc đó không vừa mắt từ lâu rồi, chỉ là nhà nuông chiều nó nên không có cơ hội dạy dỗ nó. Trước đây chị cả cũng đã từng dạy dỗ, kết quả hôm sau ra cửa suýt bị chậu hoa từ trên lầu rơi xuống đập trúng."
"Nghĩ cũng biết là do thằng quỷ đó làm!"
"Nó đã hại nhiều người như vậy, bây giờ có người cho nó nếm mùi báo ứng, thật sự quá đã!"
Từ Thanh Nhiên lại im lặng một hồi.
Tiểu Mạt Lỵ bị Phong Dao ôm trong lòng cũng ngẩng đầu nhìn cô, có lẽ đang cảm thán sao lại có cô gái nói nhiều thế này, nói đến mức cô bé không ngủ được nữa.
"Phải rồi, những lời xin lỗi PR trên tài khoản chính thức của ba mẹ tôi và Phong gia lúc đó, đều là tôi viết đấy hehe! Tôi viết rất hay phải không? Có giúp anh - một nạn nhân, hả giận không?"
Phong Dao nói một tràng, sau đó mới nhận ra: "... Ể? Sao lại dừng xe?"
Từ Thanh Nhiên im lặng một lúc, rồi mới đạp ga tiếp tục đi về phía trước, mặt không đổi sắc đáp: "Nhớ ra chút chuyện nhưng không phải chuyện gì lớn."
Phong Dao không biết cô suýt nữa đã bị đá xuống xe vì là chị gái của kẻ thù.
Ở một mức độ nào đó, chính sự thẳng thắn của cô đã cứu cô một mạng.
Phong Dao nói xong những chuyện vụn vặt này, lại nhớ ra: "Phải rồi, nghe chị hai tôi nói hình như Thượng Nam Châu có một vị thượng tá mới đến."
"Chị ấy đã cho tôi thông tin liên lạc, nói nếu tôi gặp rắc rối gì hoặc vô ý chạy đến Thượng Nam Châu, thì gọi điện cho anh ta để nhờ giúp đỡ..." Cô vừa nói vừa lấy điện thoại ra, lật tìm một lúc mắt sáng lên, "Ha, tìm thấy rồi!"
"Chị hai tôi thật là tiên đoán như thần, biết tôi sẽ gặp nạn thế này!"
Cảm thán xong liền bấm số gọi điện.
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi Từ Thanh Nhiên đổ chuông.
Phong Dao cầm điện thoại, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn cậu vài cái, rồi nhắc nhở: "Đại thiếu gia, điện thoại của anh kêu kìa."
Xe lần thứ hai dừng lại giữa con đường vắng lặng không người.
Từ Thanh Nhiên lấy điện thoại ra.
Rất nhanh, điện thoại bên Phong Dao cũng được kết nối.
Cô vui vẻ 'A lô' một tiếng, hỏi: "Xin chào, có phải là vị thượng tá mới của Thượng Nam Châu Thái Nguyệt tinh không ạ?"
"Ừm, là tôi."
Giọng nói quen thuộc và trong trẻo nhanh chóng truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, chỉ là - sao lại có tiếng vọng nhỉ?
Cô lại ngớ ngẩn quay đầu lại, thấy Từ Thanh Nhiên đang tựa vào ghế lái, tay chống lên cửa xe còn đang cầm điện thoại, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn cô.
Phong Dao: "..."
... Hả??
Từ Thanh Nhiên là thượng tá mới của Thái Nguyệt tinh?!
Sao có thể chứ? Tại sao? Sao thằng bé đáng thương xui xẻo này lại bị nhắm đến à?!
Vì thế.
Từ Thanh Nhiên chỉ có thể đưa Phong Dao cùng về Nam thành trước.
Khi đi qua cửa ải từ Khu 19 Tây thành đến Khu 1 Nam thành, mấy cái xác đó vẫn còn ở đó, không ai quan tâm.
Không biết là cả ngày không có ai đi qua, hay là dù có người đi qua cũng không ai để ý.
Mã Bưu đã lo lắng chờ đợi cả ngày trong doanh trại, chỉ sợ Từ Thanh Nhiên sẽ mang về tin xấu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhận được Tiểu Mạt Lỵ.
Người đàn ông to lớn trông dữ tợn và hùng hổ, trước mặt mọi người ôm con gái nhỏ khóc nước mắt nước mũi đầm đìa, ngược lại còn phải được con gái vỗ vai an ủi: "Ba ba, con không sao mà!"
Còn về phần Phong Dao.
Nghe nói lần này cô cãi nhau với gia đình, một mình lén lút lái phi hành khí vượt qua bao nhiêu hệ sao để tìm chị hai. Bây giờ cần liên lạc với chị gái đang ở Hạ Nam Châu của cô thông qua hệ thống liên lạc của doanh trại Đông thành, Từ Thanh Nhiên chỉ có thể đưa cô ta cùng về Đông thành.
Còn nói về Khu 19 Tây thành.
Một trong những cứ điểm tà giáo bị Từ Thanh Nhiên đập phá, sau khi trời sáng đã đón tiếp một nhóm người.
Người đứng đầu mặc một chiếc áo khoác có mũ trùm, mũ trùm cao trên đầu, chỉ để lộ nửa gương mặt tái nhợt. Hai tay gã đút túi, đứng bất động trong phòng nhìn những người đã tắt thở trên mặt đất.
Nghi thức này, không phải là điều gã quan tâm.
Chủ yếu là ở tầng hầm, thứ tốt đẹp mà người Tây thành tìm được để hiến tặng cho gã ta.
Dưới tấm ván mở toang nhanh chóng chạy ra vài người, báo cáo với anh ta: "Đại ca, cửa ngục đó đã bị phá, con chó trắng đã biến mất rồi."
"Cần anh em lập tức đi tìm về cho anh không?"
Người được hỏi, lại cười khẽ: "Không, không cần."
"Tôi biết ai đã mang nó đi."
Hơi thở tinh thần lực để lại ở nơi này, quen thuộc đến mức gã lập tức nghĩ đến một người.
Không ngờ, cậu ấy cũng đến Nam Châu, đây quả thực là duyên phận định mệnh sao?
Người đàn ông cười khẽ: "Nếu cậu ấy thích thì để cho cậu ấy đi."
Tâm trạng u ám đột nhiên trở nên tươi đẹp, xoay người rời khỏi nơi này.
*
Tổng doanh quân bộ Đông thành. - wattpad: atoe1803
Khi Từ Thanh Nhiên trở về đã thu hút sự chú ý rất lớn trong doanh trại.
Chủ yếu là bên trái theo sau một cô gái xinh đẹp mang giày bốt cao gót, trang điểm tinh tế, trang phục trông cũng rất cao cấp, bên phải theo sau một con chó sói trắng to lớn mà họ hiếm khi thấy. Một cảnh tượng có thể tạo ra cú sốc thị giác như vậy, khó mà khiến các binh sĩ nhỏ trong doanh trại không để ý.
Mọi người bàn tán xôn xao, tân binh Từ Thanh Nhiên này rốt cuộc là thân phận gì.
Thậm chí lần trước xin điều binh với thượng tá, vị thượng tá già không dám gặp người đó cũng đồng ý.
Có người bắt đầu đoán: "Hay là cậu ta chính là vị thượng tá thần long thấy đầu không thấy đuôi đó?"
Suy đoán này nhanh chóng bị bác bỏ: "Cậu ta tuổi này, người có thể làm thượng tá sẽ không đến cái chỗ tồi tàn của chúng ta đâu? Tôi thấy cậu ta cũng chẳng tập luyện gì mấy, cả ngày cứ như đi du lịch khắp nơi vậy, có khi là người có quan hệ nào đó với thượng tá, đến Nam Châu của chúng ta để chơi đùa thôi."
Phong Dao đã liên lạc được với chị gái ở Hạ Nam Châu nhưng chị cô vừa lúc cần dẫn quân đi làm nhiệm vụ thanh tẩy khá khẩn cấp, phải mấy ngày sau mới có thể đến đón cô. Vì vậy Từ Thanh Nhiên để Mao phó quan sắp xếp, dọn một phòng cho cô tạm thời ở.
Tương tự, Từ Thanh Nhiên cũng cảnh báo Phong Dao đừng tiết lộ thân phận thượng tá này của cậu cho những người khác ở Thượng Nam Châu.
Phong Dao liên tục gật đầu.
Từ Thanh Nhiên và con chó trắng mới nhận của cậu, mỗi người đều có cách chữa trị kỳ diệu riêng.
Khoảng hai ngày sau, vết thương ngoài da trên người đã bắt đầu lành và kết vảy. Từ Thanh Nhiên trước tiên tắm rửa sạch sẽ toàn thân, sau đó ở một góc vắng người trong doanh trại, cầm vòi nước giúp con chó trắng đáng thương làm sạch lông.
Con vật lông xù này còn khó làm sạch hơn cả bản thân cậu nhiều.
Có lẽ phải tắm đến sáu bảy lần, mới biến nó từ một 'con chó xám' bẩn thỉu thành con chó trắng.
Sau khi tắm sạch, Từ Thanh Nhiên mới phát hiện con chó sói trắng to này đẹp đến mức vượt quá mong đợi.
Lông mềm mại, bông xù và có ánh sáng, sờ vào không nói được là thoải mái thế nào, dưới ánh nắng thậm chí còn phản chiếu ánh bạc. Kết hợp với đôi mắt màu xanh băng giá của nó, không nói được là cao quý và có khí chất đến thế nào.
Từ Thanh Nhiên quen làm sói đơn độc, vốn không định nuôi thú cưng gì.
Nhưng bây giờ tắm sạch rồi, càng nhìn càng thích.
Rồi nghĩ đến tên đàn ông chó đó của cậu, đột nhiên cảm thán thẩm mỹ và sở thích của mình thật sự vẫn luôn như một.
Khi Từ Thanh Nhiên cảm thán về chuyện này, đang ngồi ở một nơi gần biển của tổng doanh.
Nơi đó rất yên tĩnh, ngồi trên mỏm đá có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ từng đợt khiến người ta có thể thư giãn, tinh thần cũng có thể được hồi phục rất tốt.
Con chó trắng khi không đánh nhau thì trở nên lạnh lùng và trầm lặng.
Cũng không nghịch ngợm, chỉ ngoan ngoãn nằm bên cạnh cậu, cùng cậu hứng gió biển. Mắt hơi híp lại, hiển nhiên cũng cảm thấy cảm giác này rất thoải mái.
Từ Thanh Nhiên co một chân lên, tháo thiết bị liên lạc đeo bên tai xuống, cầm trong tay nhìn rất lâu.
Rồi lạnh lùng lẩm bẩm: "Tên đàn ông chó này, không gửi tin nhắn cho anh thì anh thật sự im lặng không một tin tức gì luôn à?"
Cậu nén giận mấy ngày, không nhịn được thừa lúc không có ai để phát tiết, giọng điệu lạnh lẽo: "Thẩm Đình Dục, anh đúng là đồ ngốc."
"Đồ khốn nạn."
"Không biết xấu hổ."
"Đáng đời anh đau đầu."
"Tốt nhất đừng để tôi gặp anh."
Không thì đánh cho đến mức bố anh cũng không nhận ra.
Mắng một hồi với vẻ mặt vô cảm, Từ Thanh Nhiên cuối cùng cũng thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.
Nhưng lại nghe thấy phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hắt xì của ai đó.
Gần như cùng lúc, con chó trắng bên cạnh và cậu cùng lập tức vào trạng thái cảnh giác.
-- Khoảng cách gần như vậy, cho đến khi lên tiếng mới bị họ phát hiện, chứng tỏ năng lực của người đến rất sâu, không chừng tinh thần lực còn cao hơn cả hai người họ.
Đang định quay đầu lại, đã nghe người đó lên tiếng: "Đừng mắng nữa."
"Anh biết mình sai rồi."
Giọng nói trầm thấp, quen thuộc đến mức khiến người ta ngứa tai.
*****
Lời tác giả:
Từ Thanh Nhiên: Anh là ai? Tôi có chó mới rồi, anh có thể cuốn xéo được rồi đấy.
Thẩm Đình Dục: ... Nghe anh giải thích đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.