Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ
Chương 61: Ngụy trang
Hữu Hồ Thiên Tuế
14/10/2024
Phòng nghỉ lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Đầu óc Tôn Hoành Binh trống rỗng.
Ông ta lẩm bẩm với vẻ mặt ngây dại: "Xong rồi xong rồi... Cậu giết chết Tiểu Quai Quai rồi, anh Mã chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình mất!"
Cứu mạng, anh Mã vừa mới nói qua điện thoại là cuối tuần này có thể sẽ đến xem Tiểu Quai Quai!
Biết đi đâu để sinh ra một con mới cho gã đây?!
Những người khác cũng sợ đến nỗi mặt trắng bệch.
Chỉ có Từ Thanh Nhiên vẫn hỏi: "Anh Mã lại là ai?"
Mã Bạo, người ta gọi là anh Mã, là trùm của khu 1-9 Nam thành của họ.
Cũng là người duy nhất cấp S trong số lính đóng quân ở khu này nên mọi người đều khá sợ gã, kể cả cư dân cũng đều cung kính với gã. Dù sao Mã Bưu là người duy nhất trong mấy khu này có thể giúp đỡ họ khi gặp phải bọn quỷ cấp cao hoặc sinh vật ngoại tộc.
Vì năng lực mạnh mẽ, Mã Bưu tính khí không tốt cũng rất bá đạo.
Thậm chí còn là dân bản địa Nam Châu trên Thái Nguyệt Tinh, vị trí hiện tại này cũng là sau khi giết chết người đội trưởng mà gã không ưa rồi cướp lấy. Chuyện này bên quân bộ hoàn toàn không quản, càng không quan tâm đến cái chết của vị đội trưởng kia, đối với họ chỉ cần có người tiếp quản vị trí nhiệm vụ là được.
Mã Bưu còn có chút quan hệ họ hàng xa với quân phản loạn Bắc khu.
Quân phản loạn Bắc khu hiện là đối tượng được cư dân Nam Châu tôn sùng và phụ thuộc nhất nên càng không dám đắc tội với gã.
Từ Thanh Nhiên nghe xong gật đầu: "Rất đơn giản."
"Khi anh ta đến, các anh cũng mời anh ta ăn thịt nướng là được."
Tôn Hoành Binh và những người khác: "..."
Nói thật, thịt nướng thực sự rất ngon.
Nhưng mà làm vậy chẳng phải sẽ chết rất thảm sao?
Tôn Hoành Binh nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tên nhóc này một lính mới mà còn ngạo mạn như vậy, cũng chỉ là vừa hay gặp phải mấy người yếu như bọn họ thôi. Chỉ riêng Nam thành trên Nam Châu đã có mấy vạn người đóng quân, cậu ta không coi ai ra gì như vậy, sau này chắc chắn sẽ phải chịu khổ!
Dám chọc giận anh Mã, cậu ta cứ chờ mà ăn đòn đi!
Một nhóm người trong phòng nghỉ dưới sự chỉ huy của Từ Thanh Nhiên, vừa khóc vừa xuống 'phân xác' con bạch tuộc lớn đó để làm thịt.
Khi lên, Từ Thanh Nhiên lại đã nướng xong mẻ thịt mới.
Thơm lắm.
Vì vậy, họ lại vừa khóc vừa ăn thêm mấy bát nữa.
.
Tối hôm đó, Từ Thanh Nhiên lại đi theo xe của nhóm anh chàng Râu Ria đi dạo quanh khu 6.
Khu 6 và 7 đều còn tốt, hiện tại vẫn chưa bị loại I chiếm đóng, công việc tuần tra đều khá đơn giản, ngay cả lính canh cũng ít đến thảm hại.
Sau khi hiểu đại khái tình hình, cậu không ở lại Nam thành lâu mà lái phi hành khí về hướng doanh trại Đông thành.
Trên đường đi, máy liên lạc lại vang lên.
Vẫn là phó quan của cậu gọi đến: "Thưa Thượng tá, bên này muốn xác nhận với ngài một chút, ngài sẽ đến Thái Nguyệt Tinh trước Chủ nhật phải không ạ?"
"Theo thông lệ, trước khi ngài chính thức nhậm chức chúng tôi sẽ có một buổi lễ chào đón. Lúc đó sẽ sắp xếp các đội trưởng hoặc quản lý chính của các thành phố đến gặp ngài, bàn bạc về công việc và hợp tác sau này."
Những người đến làm quan to vẫn luôn rất thích làm những trò này.
Ban đầu Thái Nguyệt Tinh không có truyền thống này, không nhớ là sau này đời nào đến đã đưa ra yêu cầu này, thế là truyền thống này được kéo dài cho đến bây giờ. Dù sao quan mới lên nhậm chức ba ngọn lửa, muốn thể hiện uy phong khi nhậm chức, đè nén những người ở dưới.
Mặc dù nhiều khi lại gây ra hậu quả ngược lại.
Từ Thanh Nhiên nghĩ bụng, hóa ra họ nói đến buổi lễ chào đón này.
Cậu không từ chối, nói mình sẽ đến kịp rồi cúp máy.
Đông thành khu 3, Tổng doanh quân sự Thượng Nam Châu.
Khi Từ Thanh Nhiên đến nơi thì gần trưa, vừa hay thấy một phi thuyền xuyên hệ sao hạ cánh xuống bãi đỗ. Cậu thấy một nhóm người mặc đồng phục quân cảnh Ngân Long, mang theo ba lô và hành lý từ trong đó đi ra.
Những người này đều là những "lão binh" được điều động đến Thái Nguyệt Tinh sau khi doanh trại Ngân Long thu hoạch được một đám tân binh tốt nghiệp.
Thực ra tuổi của một số người cũng không tính là lớn lắm, chỉ là đều có một số kinh nghiệm nhất định.
Từ Thanh Nhiên đeo khẩu trang, âm thầm đi theo dòng người vào tòa nhà công vụ.
Nghe họ nói chuyện mới biết, hóa ra khi những quân nhân được phân công đến vị trí công việc mới, doanh trại Ngân Long đều sẽ sắp xếp phương tiện giao thông chuyên dụng đưa đón.
Đi trước cậu vừa hay là một người tám chuyện: "Nghe nói Thượng Nam Châu đổi Thượng tá mới à? Người trước đó thế nào rồi? Tôi nghe nói anh ta mới làm được hơn ba tháng!"
"Làm chuyện ngu ngốc chứ sao."
"Ông già mà tính khí cứng đầu, cứ muốn đi chọc giận đám người Bắc thành, cuối cùng bị... Tôi nghe nói này, họ bắt được ông ta rồi lột sạch chỉ còn lại cái quần lót, treo lên tường cổng Bắc thành làm nhục hai ngày hai đêm."
"Trời má, kích thích vậy sao?"
"Quen làm lãnh đạo ở những nơi khác rồi, tưởng rằng có cái 'quân lệnh' trong tay, quân cảnh Thái Nguyệt Tinh sẽ nghe lời ông ta như những người ông ta từng quản trước đây. Lúc đến còn mang theo không ít thân tín, kết quả chẳng phải cũng không đánh lại sao?"
"Không biết Thượng tá mới khi nào sẽ đến, cũng không biết sẽ là người như thế nào."
"Yên tâm đi, tuy năng lực làm việc của họ không ra gì, nhưng Ngân Long vẫn luôn cho họ mặt mũi đầy đủ, lúc đến chắc chắn sẽ có mấy chiếc phi hành khí hộ tống, rất hoành tráng, muốn không biết cũng khó!"
Từ Thanh Nhiên nghĩ bụng, cậu đâu có nhỉ?
Cậu thậm chí còn không biết làm Thượng tá có phúc lợi tốt như vậy, cái gì mà thân tín cái gì mà kiệu tám người khiêng, cậu đều không có. Lúc đó đi nhận công hàm, họ cũng chỉ dặn dò cậu phải hoàn thành nhậm chức trong vòng nửa tháng, cho cậu địa chỉ rồi bảo cậu tự xuất phát.
Từ Thanh Nhiên lặng lẽ lại ghim Mục Tử Vũ thêm một lần nữa.
"Ôi, dù sao Nam Châu... cũng chỉ đến thế thôi."
Người phía trước lại thở dài.
"Chết chậm, quân bộ tan tác, vị Thượng tá đó biết điều một chút giống mấy đời trước làm cái chức hữu danh vô thực, nói không chừng còn có thể ở lâu hơn một chút."
"Nghe nói phần lớn Hạ Nam Châu đã thất thủ rồi, gần đây rất nhiều người tị nạn được sắp xếp đưa vào Thượng Nam... Nếu Hạ Nam Châu không trụ được, Thượng Nam ngay lập tức cũng sẽ gặp họa theo phải không?"
Từ Thanh Nhiên nghe đến đây, không bước tiếp nữa.
Nhìn những người đang thảo luận đi càng lúc càng xa, những lính mới đến báo danh lần lượt đi qua bên cạnh cậu, hướng đến nơi quẹt thẻ đăng ký để điểm danh nhậm chức.
Nhân viên làm việc trong tòa nhà văn phòng rất ít, thái độ lơ đãng, trông có vẻ đều không có tinh thần gì, khác biệt rất lớn so với bầu không khí nghiêm túc mà cậu thấy ở tổng bộ quân đoàn Ngân Long.
Cậu đi ngang qua phòng giám sát, thấy bên trong chỉ có một người trông coi, thậm chí còn gác chân lên bàn, cúi đầu dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi. Cậu lại nhìn màn hình giám sát thêm vài lần nữa, giao diện thậm chí vẫn là văn phòng Thượng tá của cậu.
Đi một vòng quanh Đông thành, Từ Thanh Nhiên đã có hiểu biết đại khái về bầu không khí quân bộ ở đây.
Nói đơn giản, chính là lười biếng.
Ngay cả những lính gác trong doanh trại cũng không đi làm việc, không thì đang ngủ nướng, chơi bài hoặc các board game khác.
Người tập luyện đúng cách không có nhiều.
Từ Thanh Nhiên lại đi một chuyến đến văn phòng của mình.
Là một tòa nhà đơn giản ba tầng, ngay cửa vào treo một tấm biển lớn 'Phòng Chính vụ Thượng tá', rất nổi bật.
Cậu còn chưa đi đến gần tòa nhà đó đã gặp một đội người tay cầm những thứ như dao, gậy, dùi cui cùng khí thế hung hăng đi về phía tòa nhà đó.
Cậu không nhịn được tò mò hỏi: "Các anh định làm gì vậy?"
Họ thấy cậu đeo khẩu trang, dáng vẻ có vẻ lạ lẫm, lúc đầu hơi sững sờ rồi lại nhớ ra mấy ngày này có một đợt xui xẻo mới bị gửi đến đây chịu khổ, bèn nhẫn nại trả lời: "Còn có thể làm gì? Đương nhiên là đi đập phá văn phòng của Thượng tá lần nữa!"
Hôm kia mới đập xong, mấy tên chó săn kia hành động còn khá nhanh, lập tức lại sắp xếp dọn dẹp nơi này.
Họ đã chán ngấy những 'người trên người' chỉ đến phô trương quyền lực mà chẳng làm gì cả, Nam Châu nên do chính người Nam Châu quản lý, tại sao mỗi lần đều là người ngoài không có đóng góp gì đến giẫm đạp họ?
"Cậu em này, tôi thấy cậu cũng là người mới, sẽ không làm khó cậu đâu."
"Không nơi nương tựa, đỡ phải làm bia đỡ đạn cho vị Thượng tá mới khi đó!"
Họ không cưỡng ép kéo cậu vào nhóm, ồn ào xông thẳng qua.
Vì Thượng tá mới vẫn chưa đến, người canh gác bên ngoài tòa nhà không nhiều, hoàn toàn không cản nổi khí thế của nhóm người này, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ lại phá cửa vào phát tiết.
Từ Thanh Nhiên nhìn chằm chằm vào sự hỗn loạn ở tòa nhà, vẻ mặt trầm ngâm.
Rồi quay người rời đi.
Khi quay lại đã là một tiếng sau.
Đồ nội thất và các vật dụng trong nhà đều bị đập nát bét, mảnh vỡ đầy đất, ước chừng có thể khiến người dọn dẹp nhìn mà suy sụp.
Các anh em bên trong phát ra tiếng reo hò vui sướng, thấy đã đập phá gần xong, hôm nay cũng đủ thỏa mãn rồi, đang chuẩn bị rời đi thì lại đụng phải Từ Thanh Nhiên quay lại ở cửa.
Anh lính lớn ngạc nhiên hỏi cậu: "Cậu em à, sao cậu vẫn chưa đi?"
"Ở đây có camera giám sát, cậu..." người nói dừng lại hồi lâu, miễn cưỡng tìm ra một từ miêu tả, "cậu trông nổi bật như vậy, nếu bị phát hiện thì rất dễ bị lôi ra đấy?"
Từ Thanh Nhiên hỏi lại: "Các anh đều không sợ, tại sao tôi phải sợ?"
Một đám người bị cậu hỏi đến ngẩn người.
Nghĩ bụng, tên lính mới này tuy tuổi còn nhỏ trông có vẻ yếu ớt, nhưng cái gan này khá được đấy!
Họ tưởng cậu cũng muốn tham gia náo loạn đập phá, bèn đưa công cụ trong tay cho cậu mượn.
Kết quả Từ Thanh Nhiên không nhận: "Không sao, tôi đã chuẩn bị sẵn công cụ gây án của mình rồi."
Đám người trong nhà bị cậu gọi rút lui, đầu óc mơ hồ đi ra ngoài, mới phát hiện bên ngoài nhà nhiều thêm mấy thùng dầu.
Sau đó nghe cậu nói với giọng bình thản: "Tôi nghĩ việc các anh đập phá chỉ là chữa ngọn không chữa gốc, hôm nay đập phá rồi, ngày mai họ sẽ sắp xếp lại ngay thôi."
"Làm vậy chỉ phí sức."
Từ Thanh Nhiên đứng trước tòa nhà văn phòng tương lai của cậu, khẽ cong đôi mắt đẹp, nói: "Vậy nên, chi bằng đốt luôn cho rồi."
Giọng nói không nặng không nhẹ, vừa đủ để tất cả mọi người có mặt nghe thấy.
Đám người vừa đang hăng hái đập phá, bỗng chốc sững sờ.
Một lúc sau, mới nghe có người ngập ngừng lên tiếng: "... Thực ra, cũng không cần làm quá như vậy."
Họ đập phá cũng không phải thật sự muốn phá hủy nơi này, chủ yếu chỉ muốn bày tỏ sự bất mãn với cấp trên, hy vọng có thể thay đổi hiện trạng của hệ Thiên Long.
Nhưng chàng trai trẻ không thèm đếm xỉa đến ý kiến của họ, khi họ hoàn hồn thì cậu đã xách can xăng bắt đầu tạt lên tòa nhà rồi.
Vừa tạt vừa nói: "Cũng không sao, chỉ đốt một tòa nhà thôi, đâu có cho nổ cả khu doanh trại."
Mọi người: "..."
Tuy cậu ta chỉ nói miệng thôi, nhưng thái độ không hiểu sao khiến người ta cảm thấy cậu ta thực sự có thể làm ra chuyện đó là sao? Người này thật sự là Lính mới sao? Chứ không phải là một tên tội phạm vừa được thả ra từ nơi nào đó kiểu như Ác Tháp?
Động tác của Từ Thanh Nhiên nhanh đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Đến khi họ phản ứng lại và muốn ngăn cản thì cậu đã tạt hết xăng rồi.
Cậu trực tiếp lấy hộp diêm trong túi ra, ném vào vị trí dễ cháy, động tác vui vẻ như đang bắn pháo hoa vậy.
Mọi người trợn mắt há mồm.
-- Không phải chứ, cậu ta thật sự đốt à?!
Ngọn lửa màu cam đỏ bắt đầu liếm lên trên và luồn vào trong tòa nhà, chớp mắt cả tòa nhà đã bị ngọn lửa bao phủ. Không khí xung quanh nóng đến mức mọi người liên tục lùi lại, chỉ có người phóng hỏa vẫn đứng ở khoảng cách an toàn, ngắm nhìn tác phẩm của mình.
Chuông báo cháy của khu vực đó lập tức vang lên.
Đám người đến đập phá bị tình huống vượt quá dự kiến này dọa chạy mất, chỉ còn lại một mình Từ Thanh Nhiên bình thản đứng đó, ánh lửa phản chiếu trong mắt cậu không ngừng nhảy múa, chiếu rọi nụ cười trong đáy mắt cậu lấp lánh.
Từ Thanh Nhiên nghĩ thầm, thế này chẳng phải đã giải quyết triệt để rồi sao?
Chuyện đập phá như thế này, mà cũng phải cậu dạy họ.
Hệ thống: "..."
-- Thưa ký chủ đại đại, xin hỏi ngài có ý thức được rằng ngài đang đập phá chính cơ sở của mình không?
Khi ngọn lửa dữ dội bị lực lượng cứu hỏa chậm chạp dập tắt, cả tòa nhà cũng đã hỏng rồi.
Và kẻ phóng hỏa Từ Thanh Nhiên, đương nhiên bị mời đến tòa nhà văn phòng để nói chuyện.
Trong căn phòng làm việc nhỏ, ngồi một chàng trai có vóc dáng nhỏ nhắn.
Hắn đẩy đẩy cặp kính tròn không gọng trên mặt, vô cảm nói với cậu: "Đồng chí này, xin hãy tháo khẩu trang ra nói chuyện."
Người bắt cậu đến thẩm vấn dường như chính là vị phó quan của cậu.
Giọng nói nghe cũng khá giống, không trầm ấm như những chàng trai bình thường mà có vẻ non nớt như chưa lớn. Ngoại hình của hắn cũng rất phù hợp với giọng nói, nhỏ nhắn xinh xắn, trông cũng chỉ như một cậu trai hai mươi mấy tuổi.
Kết quả hệ thống vừa nói, vị phó quan này thực tế đã hơn bốn mươi tuổi rồi.
Đây là một trong số ít những điều có thể khiến cậu cảm thấy ngạc nhiên.
Từ Thanh Nhiên sau khi hắn nói xong, giơ tay tháo khẩu trang xuống.
Khuôn mặt đó, vốn chỉ lộ ra đôi mắt và nửa sống mũi đã toát ra một khí chất phi phàm. Sau khi tháo khẩu trang, nửa dưới khuôn mặt còn tinh xảo ngoài dự đoán, hoàn toàn phù hợp với nửa trên.
Vị phó quan kia sững người một chút, vẫn cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vị tiên sinh này, xin hỏi cậu có phải là lính mới đến báo danh không?"
"Cậu có thể giải thích, tại sao lại đốt văn phòng của Thượng tá không?"
Thật là quá đáng.
Những người mới bây giờ đều điên rồ như vậy sao? Người cũ nhiều lắm cũng chỉ đập phá thôi nên mỗi lần sửa sang lại chỉ cần đổi vài món đồ nội thất rẻ tiền là được, chi phí vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Kết quả vị tổ tông này thì hay, công việc chưa bắt đầu đã đốt luôn một tòa nhà của họ!
Phó quan tức đến mức ngón tay cũng run rẩy, nghĩ bụng hắn đã tạo nghiệp gì, Thượng tá đổi một đời rồi lại một đời, mà hắn vẫn bị giữ lại đây thu dọn đủ loại mớ hỗn độn.
Hắn còn đang chờ câu trả lời của người đối diện, thì thấy đối phương bỗng lấy từ trong người ra một thứ trông giống như công văn, đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng đẩy về phía hắn.
Phó quan lại đẩy kính một cái, đưa tay nhận lấy mở ra.
Rồi im lặng nhìn công văn đó trong khoảng hai ba phút.
Hắn ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Nhiên, rồi lại cúi đầu xác nhận thông tin và con dấu trên công văn, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Nhiên.
Lặp lại động tác này vài lần, cuối cùng khó khăn mở miệng: "... Thưa Thượng tá đại nhân?"
Từ Thanh Nhiên mỉm cười: "Tôi họ Từ."
Phó quan: "... Vâng, Từ thượng tá."
Không, đó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là --
"Ừm, Từ Thượng tá, tại sao ngài lại phóng hỏa đốt văn phòng của chính mình?"
Ánh mắt của phó quan, cùng với câu hỏi thốt ra từ miệng hắn trở nên đờ đẫn.
Từ Thanh Nhiên khẽ nhướng mày: "À, tôi thấy họ đập phá vui vẻ quá, có vẻ rất thú vị."
"Nên cũng muốn cảm nhận một chút niềm vui ấy mà."
Phó quan: "..."
Đây có phải là lời người nên nói không?
Vị phó quan đáng yêu lại hỏi cậu: "Thượng tá, tôi nhớ ngài nói còn vài ngày nữa mới đến mà."
Từ Thanh Nhiên nghiêm túc bịa đặt: "Tôi thấy xe chạy quá chậm, nên đã dùng dịch chuyển tức thời."
Phó quan: "?"
? ? ?
"Chuyện đó không quan trọng." Từ Thanh Nhiên gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, kéo hồn phách vừa bay ra ngoài của phó quan trở lại, rồi nói tiếp, "Chuyện tôi nhận chức, tạm thời đừng cho người khác biết."
Giọng điệu của Từ Thanh Nhiên, còn khá thân thiện: "Nếu để tôi phát hiện có người ngoài anh biết chuyện này, thì lần sau thứ bị đốt sẽ là anh đấy."
Phó quan nghe mà toàn thân run rẩy.
Lại thấy Từ Thanh Nhiên cởi balo đựng đầy đồ của cậu, rất thuận tay đặt lên ghế trong văn phòng của hắn: "Nếu văn phòng của tôi không còn nữa, trước khi xây dựng lại thì tạm thời dùng chung phòng làm việc này với anh nhé."
Không có cách nào khác, Thượng Nam Châu nghèo nàn lạc hậu, chỉ có khu vực quân sự chính ở Đông Thành này là có chút mạng lưới.
Miễn cưỡng có thể gửi email các kiểu, công vụ chỉ có thể xử lý ở nơi này.
"Những công vụ quan trọng và tài liệu bàn giao đó, khi sắp xếp xong thì gửi vào hòm thư của tôi trước." Từ Thanh Nhiên dặn dò xong, lại trao đổi với anh các loại thông tin liên lạc, rồi chuẩn bị rời đi.
Vị phó quan vừa mới hoàn hồn từ cú sốc vội vàng hét lớn: "Từ Thượng tá xin hỏi ngài định đi đâu?"
"Đi -- làm việc."
Cho đến khi cửa mở rồi đóng lại đã lâu, phó quan vẫn ngồi sau bàn làm việc của mình, vẻ mặt ngây dại.
Nếu không phải có công văn và đối chiếu thông tin, cùng với một chút lai lịch về vị Thượng tá này, hắn còn tưởng đây là quân phản loạn do Ngân Long điều từ Bắc Thành đến.
Có Thượng tá nào ngày đầu tiên đến đã đốt văn phòng của mình không?!
Còn nữa, đồ đạc của cậu đều ở đây cả, cậu định đi đâu làm việc? Cậu ta rốt cuộc muốn làm gì?!
Phó quan chợt cảm thấy hoàn cảnh làm việc vốn đã vô cùng khó khăn của mình, giờ càng thêm tồi tệ.
Đang cảm thấy đau đầu, trong điện thoại bỗng có tin nhắn chuyển khoản.
【 Từ * Nhiên đã chuyển cho bạn 100.000 nhân dân tệ, ghi chú: Phí vất vả. 】
Phó quan nhìn chằm chằm con số trên đó, im lặng.
Nói đúng thì, thực ra cũng không vất vả mấy.
.
Từ Thanh Nhiên không định chính thức nhận chức ngay.
Cậu đã có hiểu biết cơ bản về tình hình ở Thượng Nam Châu này, nhìn tình trạng nhóm người đó rất phản cảm với sự quản lý của cấp trên, nếu cậu trực tiếp tham gia nơi này với tư cách là Thượng tá, ngoài việc nhận được một đống nhắm mục tiêu mù quáng ra, cậu sẽ không có cơ hội tiếp xúc với một số sự thật ở tầng lớp dưới.
Muốn thay đổi một môi trường, trước tiên cần phải hiểu sâu hơn về tình hình thực tế của họ.
Hơn nữa, là một người cũng có tính phản kháng, cậu cũng hiểu rằng việc đột ngột nhảy dù xuống không thể khiến tất cả mọi người tin phục. Vì vậy cậu quyết định tạm thời giấu điểm này, xâm nhập nội bộ với tư cách là một lính mới bình thường.
Là người lãnh đạo có quyền hạn cao nhất ở Thượng Nam Châu hiện tại, Từ Thanh Nhiên thao tác một chút là đã gắn cho mình danh tính lính mới từ Nam Thành.
Ngày đến Nam Thành báo danh, cậu gặp được Mã Bưu huyền thoại ở Khu 1.
Đó là một người đàn ông rất cao lớn, da hơi sẫm màu.
Đầu húi cua, khuôn mặt vuông vức, trên trán có một vết sẹo dài ghê rợn, toàn thân đều là cơ bắp.
Với quyền nói chuyện của gã, có lẽ được coi là nhân vật cấp Thiếu tá phân doanh.
Cùng ngày đến Nam Thành báo danh với cậu còn có chín người khác, tất cả đều là những quân nhân có kinh nghiệm nhất định được điều động từ các hệ sao hoặc hành tinh khác nhau.
Mã Bưu đứng trên thùng, miệng ngậm thuốc lá, lần lượt sắp xếp khu vực phụ trách cho họ.
Người được phân công cuối cùng là Từ Thanh Nhiên.
Mã Bưu nhìn thấy cậu, nhìn cậu một cách chê bai, có lẽ là không hài lòng với tố chất của cậu.
Còn Từ Thanh Nhiên khi nhìn thấy Mã Bưu, lại nhớ đến con bạch tuộc nướng đã ăn mấy ngày trước, khiến ánh mắt nhìn đối phương cũng nhiều thêm vài phần thiện cảm.
Có lẽ vì thế, Mã Bưu không như thường lệ mắng thẳng những kẻ mình không ưa, mà chỉ nói giọng thô lỗ: "Cậu... cậu cứ đến Khu 8 trước đi, phụ trách công việc quét dọn hàng ngày, đảm bảo bọn quỷ không vượt qua phòng tuyến là được!"
Khu 8 Nam Thành.
Là khu vực bị thiên tai buộc phải bỏ hoang.
Lần đầu gặp mặt, Từ Thanh Nhiên không có nhiều tiếp xúc với Mã Bưu.
Sau khi Mã Bưu phân công xong thì đi mất, còn cậu thì lên chuyến tàu nhỏ đi đến Khu 8.
Trên tàu, hai vị tiền bối dẫn cậu ngồi bên cạnh, tự nhiên trò chuyện.
"Haha, tôi thực sự không nhịn được muốn xem vẻ mặt của vị Thượng tá mới lúc đó!"
Nghe kỹ, có vẻ lại đang bàn về chuyện của cậu.
"Đúng vậy, rầm rộ chuẩn bị bận rộn đủ kiểu cho nghi lễ chào đón anh ta, kết quả không một ai tham dự!"
"Nghĩ thôi đã thấy kích thích!"
"Những người như họ mang theo danh phận, từ nơi giàu có đến, phần lớn đều rất thích thể diện."
"Nên làm như vậy để dập tắt khí thế của họ, đừng lúc nào cũng nhìn người khác bằng nửa con mắt, ra lệnh một cách kiêu ngạo. Từ khi Thiên Long để họ tiếp quản thì chưa có lúc nào tốt đẹp cả, thời gian trước còn đem thành phố tín ngưỡng của nhân dân Thiên Long chúng ta nhượng lại..."
Nhắc đến đây, họ lại than thở một hồi.
Từ Thanh Nhiên im lặng lắng nghe, không nói một lời.
Cậu vẫn đeo khẩu trang trên mặt, hai vị tiền bối thấy lạ nên không nhịn được bắt chuyện với cậu: "Này cậu em, sao cậu lại luôn đeo khẩu trang vậy?"
Từ Thanh Nhiên nghiêm túc trả lời: "Tôi trông quá đẹp trai, không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý."
"Chủ yếu là tôi là người khá khiêm tốn, không muốn sống quá nổi bật."
Hai vệ binh: "..."
Lời này nghe chẳng khiêm tốn chút nào.
Khi chuyến tàu nhỏ đưa họ đến Khu 8 Nam Thành đã là lúc hoàng hôn.
Dưới chân tháp canh cửa khẩu, trong phòng nghỉ, vài người mặc quân phục đang vây quanh một cái bàn nhỏ đánh bài, trên bàn còn rải đầy vỏ đậu phộng.
Hai vệ binh vừa về đá cửa phòng đang khép hờ, than phiền: "Trời sắp tối rồi, các anh còn chưa chuẩn bị làm việc à?"
Mấy người kia không để tâm: "Ơ, không phải còn mấy đứa nhỏ đó sao?"
"Còn nữa, hôm nay hai anh không phải đi dẫn người giúp việc sao? Người đâu?"
Hai người hơi nhường chỗ, để những người trong phòng nghỉ có thể nhìn thấy Từ Thanh Nhiên đứng ngoài cửa.
Mặc đồng phục quân đội Ngân Long cấp thấp, tay trái đeo găng tay da đen chống nước, mặt còn đeo khẩu trang in hình miệng đầy máu của quái vật, chỉ để lộ đôi mắt đào hoa bình thản không có bất kỳ cảm xúc nào.
Mọi người chỉ cảm thấy Từ Thanh Nhiên khác người một cách kỳ quái.
"Này, bài chủ! Những hạt đậu phộng này đều là của tôi rồi!"
Người ném bài vui vẻ vơ hết đậu phộng ở giữa bàn, vừa bóc một hạt vừa nói: "Gấp gì chứ?"
"Lính mới không phải là để huấn luyện sao?"
Rồi giơ tay chỉ vào Từ Thanh Nhiên: "Nhóc con, đến lúc kiểm tra năng lực của cậu rồi, lát nữa cậu cùng với A Cường và mấy đứa kia đi làm nhiệm vụ quét dọn hôm nay!"
Tìm lý do đường hoàng cho việc lười biếng của họ.
Từ góc nhỏ trong phòng đi ra ba người.
Có vẻ họ cũng thuộc nhóm đàn em trong đám người này, chỉ có thể miễn cưỡng nghe lệnh đi làm việc.
"Biết rồi."
Từ Thanh Nhiên uể oải đáp một tiếng rồi xoay người đi về hướng cửa khẩu dẫn đến Khu 8.
Trời rất nhanh đã tối, chỉ có ba người cùng bị đuổi ra ngoài làm việc đi cùng Từ Thanh Nhiên vào khu vực hoang tàn đó.
Có lẽ thường ngày đều bị các tiền bối đối xử tệ, ba người mặc định hình thành một nhóm nhỏ, suốt quãng đường ôm nhau nói chuyện, không có ý định bắt chuyện với cậu.
Chỉ khi chuẩn bị bắt đầu công việc, một người trong số họ mới chỉ về một hướng, mặt không biểu cảm nói với cậu: "Lính mới, cậu phụ trách khu vực đó đi, chúng tôi đi phía bên kia."
Hướng họ chỉ là một khu vực hoang dã trống trải, từ vị trí hiện tại nhìn qua còn có thể mơ hồ thấy được thủy triều đỏ đang cuộn sóng trong đêm tối, rõ ràng là nơi lan rộng gần cửa khẩu. Mấy người đó dặn dò xong cũng không quan tâm Từ Thanh Nhiên có đồng ý hay không, trực tiếp chạy về phía khu vực trông có vẻ nhỏ hơn.
Từ Thanh Nhiên thì không có ý kiến gì.
Dù sao với danh nghĩa nhân vật chính của tác phẩm ngược tâm, bị nhắm mục tiêu là chuyện quá bình thường. Cậu ngược lại còn thấy họ để cậu một mình là tốt, so với việc mang theo gánh nặng, cậu thích hành động một mình hơn.
Công việc quét dọn bắt đầu từ lúc trời tối, cho đến khi trời sáng mới kết thúc.
Việc vận hành bảo vệ điện ở khu vực cửa khẩu vẫn rất suôn sẻ, nên dù bọn quỷ tiếp cận, chúng cũng không thể ngay lập tức tấn công. Vì vậy, trách nhiệm chính của những vệ binh canh gác ở khu vực này là mỗi tối có thời gian thì đi giết một ít.
Dù không giết được cơ thể mẹ, nhưng tiêu diệt được những con sinh sản ra cũng là rất tốt.
Có thể trong một mức độ nào đó làm chậm sự lan rộng của chúng.
Bận rộn một lúc bất giác đã trôi qua một đêm.
Trời mờ sáng, ba người ôm thành nhóm ở bên cạnh, chật vật chạy ra khỏi công viên bỏ hoang, gấp gáp như thể có thứ gì đó như hổ như sói đang đuổi theo họ. Thậm chí còn có một người chạy quá gấp, vô ý vấp ngã.
Theo ánh sáng rơi xuống, tiếng động kinh khủng không xa phía sau cuối cùng cũng biến mất.
Hai người còn lại mới dám dừng bước, thở hổn hển.
Vị trí cánh tay và chân của họ, ít nhiều đều có chút vết thương, toàn là dấu vết bị quỷ loại I cắn.
Người nằm trên mặt đất đỏ mắt than phiền: "Thật sự chịu đủ rồi, tại sao lại để bọn binh sĩ cấp B này phụ trách công việc này chứ? Làm tiền bối là có thể muốn làm gì thì làm sao?"
Không có người cấp A dẫn đầu, họ thậm chí còn gặp khó khăn trong việc cảm nhận nguồn năng lượng của các dẫn xuất loại I, chỉ có thể dựa vào số lần tấn công để tăng tỷ lệ trúng đích.
Hai người bạn còn lại đưa tay đỡ anh ta dậy, ba người an ủi lẫn nhau và quay về phía cửa khẩu, nhưng họ ngạc nhiên khi thấy lính mới mà họ đã phân công đến một khu vực khác đang ngồi trên bậc thang gần lối vào, tay vẫn đang nghịch ngợm với con dao tinh thần của cậu.
So với vẻ ngoài bơ phờ của họ, cậu trông sạch sẽ và thoải mái một cách đáng kinh ngạc.
Ngoại trừ mái tóc hơi rối, trông cậu không có gì khác so với khi họ chia tay hôm qua.
Họ tiến lên phía trước và hỏi một cách gay gắt: "Này, lính mới, không phải cậu lười biếng đấy chứ?"
"À," Từ Thanh Nhiên mở miệng nói, "Các anh không nói cho tôi biết khối lượng công việc tối thiểu là bao nhiêu."
"Vì vậy tôi chỉ dọn dẹp đám quỷ trong phạm vi khoảng một kilomet, rồi quay lại nghỉ ngơi."
Người đàn ông vừa định nói lại một trăm mét, im lặng nuốt lại những lời đã đến bờ môi.
Và bắt đầu kinh ngạc.
Một kilomet ư?
Cậu ta nói một kilomet?!
Người vừa vội vã trở về đến nỗi bị ngã phát ra một tiếng cười khẩy: "Cậu cứ khoác lác đi!"
"Bình thường chúng tôi đi cùng nhau còn chỉ dọn được hai ba trăm mét là rất tốt rồi, chỉ mình cậu mà được một kilomet á?"
Cậu thật sự tưởng mình là nhân tài cấp SS hay SSS à?
Nếu thực sự có trình độ đó, ai chẳng đang làm lãnh đạo ở các hệ sao phồn hoa, sao còn đến làm lính mới ở cái làng nhỏ này của bọn hắn chứ?
Từ Thanh Nhiên đứng dậy, cắm con dao tinh thần vào vỏ một tiếng "keng".
Cậu nói: "Nếu không tin thì đi kiểm tra không phải sẽ biết sao?"
Mấy người kia thực sự không phục, nghĩ rằng dù sao trời cũng sáng rồi, đám quỷ đã bắt đầu nghỉ ngơi, đi một chuyến cũng chẳng phiền phức gì.
Vì vậy, họ mang theo tư thế của người kiểm tra, bước những bước dài vào khu vực làm việc của Từ Thanh Nhiên.
Nửa giờ sau, họ trở về với vẻ mặt đờ đẫn.
Từ Thanh Nhiên dựa vào tường, khẽ cười một tiếng.
Cậu cầm điện thoại trên tay, dùng cách gửi tin nhắn truyền thống nhất để gửi một tin nhắn cho vị phó quan họ Mao của cậu.
[Nghĩ cách để người ở Nam Châu Thượng biết rằng, chỉ cần tham dự buổi lễ chào đón vào Chủ nhật là có cơ hội trêu chọc tân thượng tá của họ.]
Tại tổng hành dinh Đông Thành.
Mao phó quan nhận được tin nhắn của Từ Thanh Nhiên, với vẻ mặt như ông già trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại.
Hắn thực sự muốn hỏi, thượng tá mới của họ là bệnh nhân trốn ra từ bệnh viện tâm thần nào sao?
Đầu óc Tôn Hoành Binh trống rỗng.
Ông ta lẩm bẩm với vẻ mặt ngây dại: "Xong rồi xong rồi... Cậu giết chết Tiểu Quai Quai rồi, anh Mã chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình mất!"
Cứu mạng, anh Mã vừa mới nói qua điện thoại là cuối tuần này có thể sẽ đến xem Tiểu Quai Quai!
Biết đi đâu để sinh ra một con mới cho gã đây?!
Những người khác cũng sợ đến nỗi mặt trắng bệch.
Chỉ có Từ Thanh Nhiên vẫn hỏi: "Anh Mã lại là ai?"
Mã Bạo, người ta gọi là anh Mã, là trùm của khu 1-9 Nam thành của họ.
Cũng là người duy nhất cấp S trong số lính đóng quân ở khu này nên mọi người đều khá sợ gã, kể cả cư dân cũng đều cung kính với gã. Dù sao Mã Bưu là người duy nhất trong mấy khu này có thể giúp đỡ họ khi gặp phải bọn quỷ cấp cao hoặc sinh vật ngoại tộc.
Vì năng lực mạnh mẽ, Mã Bưu tính khí không tốt cũng rất bá đạo.
Thậm chí còn là dân bản địa Nam Châu trên Thái Nguyệt Tinh, vị trí hiện tại này cũng là sau khi giết chết người đội trưởng mà gã không ưa rồi cướp lấy. Chuyện này bên quân bộ hoàn toàn không quản, càng không quan tâm đến cái chết của vị đội trưởng kia, đối với họ chỉ cần có người tiếp quản vị trí nhiệm vụ là được.
Mã Bưu còn có chút quan hệ họ hàng xa với quân phản loạn Bắc khu.
Quân phản loạn Bắc khu hiện là đối tượng được cư dân Nam Châu tôn sùng và phụ thuộc nhất nên càng không dám đắc tội với gã.
Từ Thanh Nhiên nghe xong gật đầu: "Rất đơn giản."
"Khi anh ta đến, các anh cũng mời anh ta ăn thịt nướng là được."
Tôn Hoành Binh và những người khác: "..."
Nói thật, thịt nướng thực sự rất ngon.
Nhưng mà làm vậy chẳng phải sẽ chết rất thảm sao?
Tôn Hoành Binh nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tên nhóc này một lính mới mà còn ngạo mạn như vậy, cũng chỉ là vừa hay gặp phải mấy người yếu như bọn họ thôi. Chỉ riêng Nam thành trên Nam Châu đã có mấy vạn người đóng quân, cậu ta không coi ai ra gì như vậy, sau này chắc chắn sẽ phải chịu khổ!
Dám chọc giận anh Mã, cậu ta cứ chờ mà ăn đòn đi!
Một nhóm người trong phòng nghỉ dưới sự chỉ huy của Từ Thanh Nhiên, vừa khóc vừa xuống 'phân xác' con bạch tuộc lớn đó để làm thịt.
Khi lên, Từ Thanh Nhiên lại đã nướng xong mẻ thịt mới.
Thơm lắm.
Vì vậy, họ lại vừa khóc vừa ăn thêm mấy bát nữa.
.
Tối hôm đó, Từ Thanh Nhiên lại đi theo xe của nhóm anh chàng Râu Ria đi dạo quanh khu 6.
Khu 6 và 7 đều còn tốt, hiện tại vẫn chưa bị loại I chiếm đóng, công việc tuần tra đều khá đơn giản, ngay cả lính canh cũng ít đến thảm hại.
Sau khi hiểu đại khái tình hình, cậu không ở lại Nam thành lâu mà lái phi hành khí về hướng doanh trại Đông thành.
Trên đường đi, máy liên lạc lại vang lên.
Vẫn là phó quan của cậu gọi đến: "Thưa Thượng tá, bên này muốn xác nhận với ngài một chút, ngài sẽ đến Thái Nguyệt Tinh trước Chủ nhật phải không ạ?"
"Theo thông lệ, trước khi ngài chính thức nhậm chức chúng tôi sẽ có một buổi lễ chào đón. Lúc đó sẽ sắp xếp các đội trưởng hoặc quản lý chính của các thành phố đến gặp ngài, bàn bạc về công việc và hợp tác sau này."
Những người đến làm quan to vẫn luôn rất thích làm những trò này.
Ban đầu Thái Nguyệt Tinh không có truyền thống này, không nhớ là sau này đời nào đến đã đưa ra yêu cầu này, thế là truyền thống này được kéo dài cho đến bây giờ. Dù sao quan mới lên nhậm chức ba ngọn lửa, muốn thể hiện uy phong khi nhậm chức, đè nén những người ở dưới.
Mặc dù nhiều khi lại gây ra hậu quả ngược lại.
Từ Thanh Nhiên nghĩ bụng, hóa ra họ nói đến buổi lễ chào đón này.
Cậu không từ chối, nói mình sẽ đến kịp rồi cúp máy.
Đông thành khu 3, Tổng doanh quân sự Thượng Nam Châu.
Khi Từ Thanh Nhiên đến nơi thì gần trưa, vừa hay thấy một phi thuyền xuyên hệ sao hạ cánh xuống bãi đỗ. Cậu thấy một nhóm người mặc đồng phục quân cảnh Ngân Long, mang theo ba lô và hành lý từ trong đó đi ra.
Những người này đều là những "lão binh" được điều động đến Thái Nguyệt Tinh sau khi doanh trại Ngân Long thu hoạch được một đám tân binh tốt nghiệp.
Thực ra tuổi của một số người cũng không tính là lớn lắm, chỉ là đều có một số kinh nghiệm nhất định.
Từ Thanh Nhiên đeo khẩu trang, âm thầm đi theo dòng người vào tòa nhà công vụ.
Nghe họ nói chuyện mới biết, hóa ra khi những quân nhân được phân công đến vị trí công việc mới, doanh trại Ngân Long đều sẽ sắp xếp phương tiện giao thông chuyên dụng đưa đón.
Đi trước cậu vừa hay là một người tám chuyện: "Nghe nói Thượng Nam Châu đổi Thượng tá mới à? Người trước đó thế nào rồi? Tôi nghe nói anh ta mới làm được hơn ba tháng!"
"Làm chuyện ngu ngốc chứ sao."
"Ông già mà tính khí cứng đầu, cứ muốn đi chọc giận đám người Bắc thành, cuối cùng bị... Tôi nghe nói này, họ bắt được ông ta rồi lột sạch chỉ còn lại cái quần lót, treo lên tường cổng Bắc thành làm nhục hai ngày hai đêm."
"Trời má, kích thích vậy sao?"
"Quen làm lãnh đạo ở những nơi khác rồi, tưởng rằng có cái 'quân lệnh' trong tay, quân cảnh Thái Nguyệt Tinh sẽ nghe lời ông ta như những người ông ta từng quản trước đây. Lúc đến còn mang theo không ít thân tín, kết quả chẳng phải cũng không đánh lại sao?"
"Không biết Thượng tá mới khi nào sẽ đến, cũng không biết sẽ là người như thế nào."
"Yên tâm đi, tuy năng lực làm việc của họ không ra gì, nhưng Ngân Long vẫn luôn cho họ mặt mũi đầy đủ, lúc đến chắc chắn sẽ có mấy chiếc phi hành khí hộ tống, rất hoành tráng, muốn không biết cũng khó!"
Từ Thanh Nhiên nghĩ bụng, cậu đâu có nhỉ?
Cậu thậm chí còn không biết làm Thượng tá có phúc lợi tốt như vậy, cái gì mà thân tín cái gì mà kiệu tám người khiêng, cậu đều không có. Lúc đó đi nhận công hàm, họ cũng chỉ dặn dò cậu phải hoàn thành nhậm chức trong vòng nửa tháng, cho cậu địa chỉ rồi bảo cậu tự xuất phát.
Từ Thanh Nhiên lặng lẽ lại ghim Mục Tử Vũ thêm một lần nữa.
"Ôi, dù sao Nam Châu... cũng chỉ đến thế thôi."
Người phía trước lại thở dài.
"Chết chậm, quân bộ tan tác, vị Thượng tá đó biết điều một chút giống mấy đời trước làm cái chức hữu danh vô thực, nói không chừng còn có thể ở lâu hơn một chút."
"Nghe nói phần lớn Hạ Nam Châu đã thất thủ rồi, gần đây rất nhiều người tị nạn được sắp xếp đưa vào Thượng Nam... Nếu Hạ Nam Châu không trụ được, Thượng Nam ngay lập tức cũng sẽ gặp họa theo phải không?"
Từ Thanh Nhiên nghe đến đây, không bước tiếp nữa.
Nhìn những người đang thảo luận đi càng lúc càng xa, những lính mới đến báo danh lần lượt đi qua bên cạnh cậu, hướng đến nơi quẹt thẻ đăng ký để điểm danh nhậm chức.
Nhân viên làm việc trong tòa nhà văn phòng rất ít, thái độ lơ đãng, trông có vẻ đều không có tinh thần gì, khác biệt rất lớn so với bầu không khí nghiêm túc mà cậu thấy ở tổng bộ quân đoàn Ngân Long.
Cậu đi ngang qua phòng giám sát, thấy bên trong chỉ có một người trông coi, thậm chí còn gác chân lên bàn, cúi đầu dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi. Cậu lại nhìn màn hình giám sát thêm vài lần nữa, giao diện thậm chí vẫn là văn phòng Thượng tá của cậu.
Đi một vòng quanh Đông thành, Từ Thanh Nhiên đã có hiểu biết đại khái về bầu không khí quân bộ ở đây.
Nói đơn giản, chính là lười biếng.
Ngay cả những lính gác trong doanh trại cũng không đi làm việc, không thì đang ngủ nướng, chơi bài hoặc các board game khác.
Người tập luyện đúng cách không có nhiều.
Từ Thanh Nhiên lại đi một chuyến đến văn phòng của mình.
Là một tòa nhà đơn giản ba tầng, ngay cửa vào treo một tấm biển lớn 'Phòng Chính vụ Thượng tá', rất nổi bật.
Cậu còn chưa đi đến gần tòa nhà đó đã gặp một đội người tay cầm những thứ như dao, gậy, dùi cui cùng khí thế hung hăng đi về phía tòa nhà đó.
Cậu không nhịn được tò mò hỏi: "Các anh định làm gì vậy?"
Họ thấy cậu đeo khẩu trang, dáng vẻ có vẻ lạ lẫm, lúc đầu hơi sững sờ rồi lại nhớ ra mấy ngày này có một đợt xui xẻo mới bị gửi đến đây chịu khổ, bèn nhẫn nại trả lời: "Còn có thể làm gì? Đương nhiên là đi đập phá văn phòng của Thượng tá lần nữa!"
Hôm kia mới đập xong, mấy tên chó săn kia hành động còn khá nhanh, lập tức lại sắp xếp dọn dẹp nơi này.
Họ đã chán ngấy những 'người trên người' chỉ đến phô trương quyền lực mà chẳng làm gì cả, Nam Châu nên do chính người Nam Châu quản lý, tại sao mỗi lần đều là người ngoài không có đóng góp gì đến giẫm đạp họ?
"Cậu em này, tôi thấy cậu cũng là người mới, sẽ không làm khó cậu đâu."
"Không nơi nương tựa, đỡ phải làm bia đỡ đạn cho vị Thượng tá mới khi đó!"
Họ không cưỡng ép kéo cậu vào nhóm, ồn ào xông thẳng qua.
Vì Thượng tá mới vẫn chưa đến, người canh gác bên ngoài tòa nhà không nhiều, hoàn toàn không cản nổi khí thế của nhóm người này, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ lại phá cửa vào phát tiết.
Từ Thanh Nhiên nhìn chằm chằm vào sự hỗn loạn ở tòa nhà, vẻ mặt trầm ngâm.
Rồi quay người rời đi.
Khi quay lại đã là một tiếng sau.
Đồ nội thất và các vật dụng trong nhà đều bị đập nát bét, mảnh vỡ đầy đất, ước chừng có thể khiến người dọn dẹp nhìn mà suy sụp.
Các anh em bên trong phát ra tiếng reo hò vui sướng, thấy đã đập phá gần xong, hôm nay cũng đủ thỏa mãn rồi, đang chuẩn bị rời đi thì lại đụng phải Từ Thanh Nhiên quay lại ở cửa.
Anh lính lớn ngạc nhiên hỏi cậu: "Cậu em à, sao cậu vẫn chưa đi?"
"Ở đây có camera giám sát, cậu..." người nói dừng lại hồi lâu, miễn cưỡng tìm ra một từ miêu tả, "cậu trông nổi bật như vậy, nếu bị phát hiện thì rất dễ bị lôi ra đấy?"
Từ Thanh Nhiên hỏi lại: "Các anh đều không sợ, tại sao tôi phải sợ?"
Một đám người bị cậu hỏi đến ngẩn người.
Nghĩ bụng, tên lính mới này tuy tuổi còn nhỏ trông có vẻ yếu ớt, nhưng cái gan này khá được đấy!
Họ tưởng cậu cũng muốn tham gia náo loạn đập phá, bèn đưa công cụ trong tay cho cậu mượn.
Kết quả Từ Thanh Nhiên không nhận: "Không sao, tôi đã chuẩn bị sẵn công cụ gây án của mình rồi."
Đám người trong nhà bị cậu gọi rút lui, đầu óc mơ hồ đi ra ngoài, mới phát hiện bên ngoài nhà nhiều thêm mấy thùng dầu.
Sau đó nghe cậu nói với giọng bình thản: "Tôi nghĩ việc các anh đập phá chỉ là chữa ngọn không chữa gốc, hôm nay đập phá rồi, ngày mai họ sẽ sắp xếp lại ngay thôi."
"Làm vậy chỉ phí sức."
Từ Thanh Nhiên đứng trước tòa nhà văn phòng tương lai của cậu, khẽ cong đôi mắt đẹp, nói: "Vậy nên, chi bằng đốt luôn cho rồi."
Giọng nói không nặng không nhẹ, vừa đủ để tất cả mọi người có mặt nghe thấy.
Đám người vừa đang hăng hái đập phá, bỗng chốc sững sờ.
Một lúc sau, mới nghe có người ngập ngừng lên tiếng: "... Thực ra, cũng không cần làm quá như vậy."
Họ đập phá cũng không phải thật sự muốn phá hủy nơi này, chủ yếu chỉ muốn bày tỏ sự bất mãn với cấp trên, hy vọng có thể thay đổi hiện trạng của hệ Thiên Long.
Nhưng chàng trai trẻ không thèm đếm xỉa đến ý kiến của họ, khi họ hoàn hồn thì cậu đã xách can xăng bắt đầu tạt lên tòa nhà rồi.
Vừa tạt vừa nói: "Cũng không sao, chỉ đốt một tòa nhà thôi, đâu có cho nổ cả khu doanh trại."
Mọi người: "..."
Tuy cậu ta chỉ nói miệng thôi, nhưng thái độ không hiểu sao khiến người ta cảm thấy cậu ta thực sự có thể làm ra chuyện đó là sao? Người này thật sự là Lính mới sao? Chứ không phải là một tên tội phạm vừa được thả ra từ nơi nào đó kiểu như Ác Tháp?
Động tác của Từ Thanh Nhiên nhanh đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Đến khi họ phản ứng lại và muốn ngăn cản thì cậu đã tạt hết xăng rồi.
Cậu trực tiếp lấy hộp diêm trong túi ra, ném vào vị trí dễ cháy, động tác vui vẻ như đang bắn pháo hoa vậy.
Mọi người trợn mắt há mồm.
-- Không phải chứ, cậu ta thật sự đốt à?!
Ngọn lửa màu cam đỏ bắt đầu liếm lên trên và luồn vào trong tòa nhà, chớp mắt cả tòa nhà đã bị ngọn lửa bao phủ. Không khí xung quanh nóng đến mức mọi người liên tục lùi lại, chỉ có người phóng hỏa vẫn đứng ở khoảng cách an toàn, ngắm nhìn tác phẩm của mình.
Chuông báo cháy của khu vực đó lập tức vang lên.
Đám người đến đập phá bị tình huống vượt quá dự kiến này dọa chạy mất, chỉ còn lại một mình Từ Thanh Nhiên bình thản đứng đó, ánh lửa phản chiếu trong mắt cậu không ngừng nhảy múa, chiếu rọi nụ cười trong đáy mắt cậu lấp lánh.
Từ Thanh Nhiên nghĩ thầm, thế này chẳng phải đã giải quyết triệt để rồi sao?
Chuyện đập phá như thế này, mà cũng phải cậu dạy họ.
Hệ thống: "..."
-- Thưa ký chủ đại đại, xin hỏi ngài có ý thức được rằng ngài đang đập phá chính cơ sở của mình không?
Khi ngọn lửa dữ dội bị lực lượng cứu hỏa chậm chạp dập tắt, cả tòa nhà cũng đã hỏng rồi.
Và kẻ phóng hỏa Từ Thanh Nhiên, đương nhiên bị mời đến tòa nhà văn phòng để nói chuyện.
Trong căn phòng làm việc nhỏ, ngồi một chàng trai có vóc dáng nhỏ nhắn.
Hắn đẩy đẩy cặp kính tròn không gọng trên mặt, vô cảm nói với cậu: "Đồng chí này, xin hãy tháo khẩu trang ra nói chuyện."
Người bắt cậu đến thẩm vấn dường như chính là vị phó quan của cậu.
Giọng nói nghe cũng khá giống, không trầm ấm như những chàng trai bình thường mà có vẻ non nớt như chưa lớn. Ngoại hình của hắn cũng rất phù hợp với giọng nói, nhỏ nhắn xinh xắn, trông cũng chỉ như một cậu trai hai mươi mấy tuổi.
Kết quả hệ thống vừa nói, vị phó quan này thực tế đã hơn bốn mươi tuổi rồi.
Đây là một trong số ít những điều có thể khiến cậu cảm thấy ngạc nhiên.
Từ Thanh Nhiên sau khi hắn nói xong, giơ tay tháo khẩu trang xuống.
Khuôn mặt đó, vốn chỉ lộ ra đôi mắt và nửa sống mũi đã toát ra một khí chất phi phàm. Sau khi tháo khẩu trang, nửa dưới khuôn mặt còn tinh xảo ngoài dự đoán, hoàn toàn phù hợp với nửa trên.
Vị phó quan kia sững người một chút, vẫn cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vị tiên sinh này, xin hỏi cậu có phải là lính mới đến báo danh không?"
"Cậu có thể giải thích, tại sao lại đốt văn phòng của Thượng tá không?"
Thật là quá đáng.
Những người mới bây giờ đều điên rồ như vậy sao? Người cũ nhiều lắm cũng chỉ đập phá thôi nên mỗi lần sửa sang lại chỉ cần đổi vài món đồ nội thất rẻ tiền là được, chi phí vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Kết quả vị tổ tông này thì hay, công việc chưa bắt đầu đã đốt luôn một tòa nhà của họ!
Phó quan tức đến mức ngón tay cũng run rẩy, nghĩ bụng hắn đã tạo nghiệp gì, Thượng tá đổi một đời rồi lại một đời, mà hắn vẫn bị giữ lại đây thu dọn đủ loại mớ hỗn độn.
Hắn còn đang chờ câu trả lời của người đối diện, thì thấy đối phương bỗng lấy từ trong người ra một thứ trông giống như công văn, đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng đẩy về phía hắn.
Phó quan lại đẩy kính một cái, đưa tay nhận lấy mở ra.
Rồi im lặng nhìn công văn đó trong khoảng hai ba phút.
Hắn ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Nhiên, rồi lại cúi đầu xác nhận thông tin và con dấu trên công văn, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Nhiên.
Lặp lại động tác này vài lần, cuối cùng khó khăn mở miệng: "... Thưa Thượng tá đại nhân?"
Từ Thanh Nhiên mỉm cười: "Tôi họ Từ."
Phó quan: "... Vâng, Từ thượng tá."
Không, đó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là --
"Ừm, Từ Thượng tá, tại sao ngài lại phóng hỏa đốt văn phòng của chính mình?"
Ánh mắt của phó quan, cùng với câu hỏi thốt ra từ miệng hắn trở nên đờ đẫn.
Từ Thanh Nhiên khẽ nhướng mày: "À, tôi thấy họ đập phá vui vẻ quá, có vẻ rất thú vị."
"Nên cũng muốn cảm nhận một chút niềm vui ấy mà."
Phó quan: "..."
Đây có phải là lời người nên nói không?
Vị phó quan đáng yêu lại hỏi cậu: "Thượng tá, tôi nhớ ngài nói còn vài ngày nữa mới đến mà."
Từ Thanh Nhiên nghiêm túc bịa đặt: "Tôi thấy xe chạy quá chậm, nên đã dùng dịch chuyển tức thời."
Phó quan: "?"
? ? ?
"Chuyện đó không quan trọng." Từ Thanh Nhiên gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, kéo hồn phách vừa bay ra ngoài của phó quan trở lại, rồi nói tiếp, "Chuyện tôi nhận chức, tạm thời đừng cho người khác biết."
Giọng điệu của Từ Thanh Nhiên, còn khá thân thiện: "Nếu để tôi phát hiện có người ngoài anh biết chuyện này, thì lần sau thứ bị đốt sẽ là anh đấy."
Phó quan nghe mà toàn thân run rẩy.
Lại thấy Từ Thanh Nhiên cởi balo đựng đầy đồ của cậu, rất thuận tay đặt lên ghế trong văn phòng của hắn: "Nếu văn phòng của tôi không còn nữa, trước khi xây dựng lại thì tạm thời dùng chung phòng làm việc này với anh nhé."
Không có cách nào khác, Thượng Nam Châu nghèo nàn lạc hậu, chỉ có khu vực quân sự chính ở Đông Thành này là có chút mạng lưới.
Miễn cưỡng có thể gửi email các kiểu, công vụ chỉ có thể xử lý ở nơi này.
"Những công vụ quan trọng và tài liệu bàn giao đó, khi sắp xếp xong thì gửi vào hòm thư của tôi trước." Từ Thanh Nhiên dặn dò xong, lại trao đổi với anh các loại thông tin liên lạc, rồi chuẩn bị rời đi.
Vị phó quan vừa mới hoàn hồn từ cú sốc vội vàng hét lớn: "Từ Thượng tá xin hỏi ngài định đi đâu?"
"Đi -- làm việc."
Cho đến khi cửa mở rồi đóng lại đã lâu, phó quan vẫn ngồi sau bàn làm việc của mình, vẻ mặt ngây dại.
Nếu không phải có công văn và đối chiếu thông tin, cùng với một chút lai lịch về vị Thượng tá này, hắn còn tưởng đây là quân phản loạn do Ngân Long điều từ Bắc Thành đến.
Có Thượng tá nào ngày đầu tiên đến đã đốt văn phòng của mình không?!
Còn nữa, đồ đạc của cậu đều ở đây cả, cậu định đi đâu làm việc? Cậu ta rốt cuộc muốn làm gì?!
Phó quan chợt cảm thấy hoàn cảnh làm việc vốn đã vô cùng khó khăn của mình, giờ càng thêm tồi tệ.
Đang cảm thấy đau đầu, trong điện thoại bỗng có tin nhắn chuyển khoản.
【 Từ * Nhiên đã chuyển cho bạn 100.000 nhân dân tệ, ghi chú: Phí vất vả. 】
Phó quan nhìn chằm chằm con số trên đó, im lặng.
Nói đúng thì, thực ra cũng không vất vả mấy.
.
Từ Thanh Nhiên không định chính thức nhận chức ngay.
Cậu đã có hiểu biết cơ bản về tình hình ở Thượng Nam Châu này, nhìn tình trạng nhóm người đó rất phản cảm với sự quản lý của cấp trên, nếu cậu trực tiếp tham gia nơi này với tư cách là Thượng tá, ngoài việc nhận được một đống nhắm mục tiêu mù quáng ra, cậu sẽ không có cơ hội tiếp xúc với một số sự thật ở tầng lớp dưới.
Muốn thay đổi một môi trường, trước tiên cần phải hiểu sâu hơn về tình hình thực tế của họ.
Hơn nữa, là một người cũng có tính phản kháng, cậu cũng hiểu rằng việc đột ngột nhảy dù xuống không thể khiến tất cả mọi người tin phục. Vì vậy cậu quyết định tạm thời giấu điểm này, xâm nhập nội bộ với tư cách là một lính mới bình thường.
Là người lãnh đạo có quyền hạn cao nhất ở Thượng Nam Châu hiện tại, Từ Thanh Nhiên thao tác một chút là đã gắn cho mình danh tính lính mới từ Nam Thành.
Ngày đến Nam Thành báo danh, cậu gặp được Mã Bưu huyền thoại ở Khu 1.
Đó là một người đàn ông rất cao lớn, da hơi sẫm màu.
Đầu húi cua, khuôn mặt vuông vức, trên trán có một vết sẹo dài ghê rợn, toàn thân đều là cơ bắp.
Với quyền nói chuyện của gã, có lẽ được coi là nhân vật cấp Thiếu tá phân doanh.
Cùng ngày đến Nam Thành báo danh với cậu còn có chín người khác, tất cả đều là những quân nhân có kinh nghiệm nhất định được điều động từ các hệ sao hoặc hành tinh khác nhau.
Mã Bưu đứng trên thùng, miệng ngậm thuốc lá, lần lượt sắp xếp khu vực phụ trách cho họ.
Người được phân công cuối cùng là Từ Thanh Nhiên.
Mã Bưu nhìn thấy cậu, nhìn cậu một cách chê bai, có lẽ là không hài lòng với tố chất của cậu.
Còn Từ Thanh Nhiên khi nhìn thấy Mã Bưu, lại nhớ đến con bạch tuộc nướng đã ăn mấy ngày trước, khiến ánh mắt nhìn đối phương cũng nhiều thêm vài phần thiện cảm.
Có lẽ vì thế, Mã Bưu không như thường lệ mắng thẳng những kẻ mình không ưa, mà chỉ nói giọng thô lỗ: "Cậu... cậu cứ đến Khu 8 trước đi, phụ trách công việc quét dọn hàng ngày, đảm bảo bọn quỷ không vượt qua phòng tuyến là được!"
Khu 8 Nam Thành.
Là khu vực bị thiên tai buộc phải bỏ hoang.
Lần đầu gặp mặt, Từ Thanh Nhiên không có nhiều tiếp xúc với Mã Bưu.
Sau khi Mã Bưu phân công xong thì đi mất, còn cậu thì lên chuyến tàu nhỏ đi đến Khu 8.
Trên tàu, hai vị tiền bối dẫn cậu ngồi bên cạnh, tự nhiên trò chuyện.
"Haha, tôi thực sự không nhịn được muốn xem vẻ mặt của vị Thượng tá mới lúc đó!"
Nghe kỹ, có vẻ lại đang bàn về chuyện của cậu.
"Đúng vậy, rầm rộ chuẩn bị bận rộn đủ kiểu cho nghi lễ chào đón anh ta, kết quả không một ai tham dự!"
"Nghĩ thôi đã thấy kích thích!"
"Những người như họ mang theo danh phận, từ nơi giàu có đến, phần lớn đều rất thích thể diện."
"Nên làm như vậy để dập tắt khí thế của họ, đừng lúc nào cũng nhìn người khác bằng nửa con mắt, ra lệnh một cách kiêu ngạo. Từ khi Thiên Long để họ tiếp quản thì chưa có lúc nào tốt đẹp cả, thời gian trước còn đem thành phố tín ngưỡng của nhân dân Thiên Long chúng ta nhượng lại..."
Nhắc đến đây, họ lại than thở một hồi.
Từ Thanh Nhiên im lặng lắng nghe, không nói một lời.
Cậu vẫn đeo khẩu trang trên mặt, hai vị tiền bối thấy lạ nên không nhịn được bắt chuyện với cậu: "Này cậu em, sao cậu lại luôn đeo khẩu trang vậy?"
Từ Thanh Nhiên nghiêm túc trả lời: "Tôi trông quá đẹp trai, không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý."
"Chủ yếu là tôi là người khá khiêm tốn, không muốn sống quá nổi bật."
Hai vệ binh: "..."
Lời này nghe chẳng khiêm tốn chút nào.
Khi chuyến tàu nhỏ đưa họ đến Khu 8 Nam Thành đã là lúc hoàng hôn.
Dưới chân tháp canh cửa khẩu, trong phòng nghỉ, vài người mặc quân phục đang vây quanh một cái bàn nhỏ đánh bài, trên bàn còn rải đầy vỏ đậu phộng.
Hai vệ binh vừa về đá cửa phòng đang khép hờ, than phiền: "Trời sắp tối rồi, các anh còn chưa chuẩn bị làm việc à?"
Mấy người kia không để tâm: "Ơ, không phải còn mấy đứa nhỏ đó sao?"
"Còn nữa, hôm nay hai anh không phải đi dẫn người giúp việc sao? Người đâu?"
Hai người hơi nhường chỗ, để những người trong phòng nghỉ có thể nhìn thấy Từ Thanh Nhiên đứng ngoài cửa.
Mặc đồng phục quân đội Ngân Long cấp thấp, tay trái đeo găng tay da đen chống nước, mặt còn đeo khẩu trang in hình miệng đầy máu của quái vật, chỉ để lộ đôi mắt đào hoa bình thản không có bất kỳ cảm xúc nào.
Mọi người chỉ cảm thấy Từ Thanh Nhiên khác người một cách kỳ quái.
"Này, bài chủ! Những hạt đậu phộng này đều là của tôi rồi!"
Người ném bài vui vẻ vơ hết đậu phộng ở giữa bàn, vừa bóc một hạt vừa nói: "Gấp gì chứ?"
"Lính mới không phải là để huấn luyện sao?"
Rồi giơ tay chỉ vào Từ Thanh Nhiên: "Nhóc con, đến lúc kiểm tra năng lực của cậu rồi, lát nữa cậu cùng với A Cường và mấy đứa kia đi làm nhiệm vụ quét dọn hôm nay!"
Tìm lý do đường hoàng cho việc lười biếng của họ.
Từ góc nhỏ trong phòng đi ra ba người.
Có vẻ họ cũng thuộc nhóm đàn em trong đám người này, chỉ có thể miễn cưỡng nghe lệnh đi làm việc.
"Biết rồi."
Từ Thanh Nhiên uể oải đáp một tiếng rồi xoay người đi về hướng cửa khẩu dẫn đến Khu 8.
Trời rất nhanh đã tối, chỉ có ba người cùng bị đuổi ra ngoài làm việc đi cùng Từ Thanh Nhiên vào khu vực hoang tàn đó.
Có lẽ thường ngày đều bị các tiền bối đối xử tệ, ba người mặc định hình thành một nhóm nhỏ, suốt quãng đường ôm nhau nói chuyện, không có ý định bắt chuyện với cậu.
Chỉ khi chuẩn bị bắt đầu công việc, một người trong số họ mới chỉ về một hướng, mặt không biểu cảm nói với cậu: "Lính mới, cậu phụ trách khu vực đó đi, chúng tôi đi phía bên kia."
Hướng họ chỉ là một khu vực hoang dã trống trải, từ vị trí hiện tại nhìn qua còn có thể mơ hồ thấy được thủy triều đỏ đang cuộn sóng trong đêm tối, rõ ràng là nơi lan rộng gần cửa khẩu. Mấy người đó dặn dò xong cũng không quan tâm Từ Thanh Nhiên có đồng ý hay không, trực tiếp chạy về phía khu vực trông có vẻ nhỏ hơn.
Từ Thanh Nhiên thì không có ý kiến gì.
Dù sao với danh nghĩa nhân vật chính của tác phẩm ngược tâm, bị nhắm mục tiêu là chuyện quá bình thường. Cậu ngược lại còn thấy họ để cậu một mình là tốt, so với việc mang theo gánh nặng, cậu thích hành động một mình hơn.
Công việc quét dọn bắt đầu từ lúc trời tối, cho đến khi trời sáng mới kết thúc.
Việc vận hành bảo vệ điện ở khu vực cửa khẩu vẫn rất suôn sẻ, nên dù bọn quỷ tiếp cận, chúng cũng không thể ngay lập tức tấn công. Vì vậy, trách nhiệm chính của những vệ binh canh gác ở khu vực này là mỗi tối có thời gian thì đi giết một ít.
Dù không giết được cơ thể mẹ, nhưng tiêu diệt được những con sinh sản ra cũng là rất tốt.
Có thể trong một mức độ nào đó làm chậm sự lan rộng của chúng.
Bận rộn một lúc bất giác đã trôi qua một đêm.
Trời mờ sáng, ba người ôm thành nhóm ở bên cạnh, chật vật chạy ra khỏi công viên bỏ hoang, gấp gáp như thể có thứ gì đó như hổ như sói đang đuổi theo họ. Thậm chí còn có một người chạy quá gấp, vô ý vấp ngã.
Theo ánh sáng rơi xuống, tiếng động kinh khủng không xa phía sau cuối cùng cũng biến mất.
Hai người còn lại mới dám dừng bước, thở hổn hển.
Vị trí cánh tay và chân của họ, ít nhiều đều có chút vết thương, toàn là dấu vết bị quỷ loại I cắn.
Người nằm trên mặt đất đỏ mắt than phiền: "Thật sự chịu đủ rồi, tại sao lại để bọn binh sĩ cấp B này phụ trách công việc này chứ? Làm tiền bối là có thể muốn làm gì thì làm sao?"
Không có người cấp A dẫn đầu, họ thậm chí còn gặp khó khăn trong việc cảm nhận nguồn năng lượng của các dẫn xuất loại I, chỉ có thể dựa vào số lần tấn công để tăng tỷ lệ trúng đích.
Hai người bạn còn lại đưa tay đỡ anh ta dậy, ba người an ủi lẫn nhau và quay về phía cửa khẩu, nhưng họ ngạc nhiên khi thấy lính mới mà họ đã phân công đến một khu vực khác đang ngồi trên bậc thang gần lối vào, tay vẫn đang nghịch ngợm với con dao tinh thần của cậu.
So với vẻ ngoài bơ phờ của họ, cậu trông sạch sẽ và thoải mái một cách đáng kinh ngạc.
Ngoại trừ mái tóc hơi rối, trông cậu không có gì khác so với khi họ chia tay hôm qua.
Họ tiến lên phía trước và hỏi một cách gay gắt: "Này, lính mới, không phải cậu lười biếng đấy chứ?"
"À," Từ Thanh Nhiên mở miệng nói, "Các anh không nói cho tôi biết khối lượng công việc tối thiểu là bao nhiêu."
"Vì vậy tôi chỉ dọn dẹp đám quỷ trong phạm vi khoảng một kilomet, rồi quay lại nghỉ ngơi."
Người đàn ông vừa định nói lại một trăm mét, im lặng nuốt lại những lời đã đến bờ môi.
Và bắt đầu kinh ngạc.
Một kilomet ư?
Cậu ta nói một kilomet?!
Người vừa vội vã trở về đến nỗi bị ngã phát ra một tiếng cười khẩy: "Cậu cứ khoác lác đi!"
"Bình thường chúng tôi đi cùng nhau còn chỉ dọn được hai ba trăm mét là rất tốt rồi, chỉ mình cậu mà được một kilomet á?"
Cậu thật sự tưởng mình là nhân tài cấp SS hay SSS à?
Nếu thực sự có trình độ đó, ai chẳng đang làm lãnh đạo ở các hệ sao phồn hoa, sao còn đến làm lính mới ở cái làng nhỏ này của bọn hắn chứ?
Từ Thanh Nhiên đứng dậy, cắm con dao tinh thần vào vỏ một tiếng "keng".
Cậu nói: "Nếu không tin thì đi kiểm tra không phải sẽ biết sao?"
Mấy người kia thực sự không phục, nghĩ rằng dù sao trời cũng sáng rồi, đám quỷ đã bắt đầu nghỉ ngơi, đi một chuyến cũng chẳng phiền phức gì.
Vì vậy, họ mang theo tư thế của người kiểm tra, bước những bước dài vào khu vực làm việc của Từ Thanh Nhiên.
Nửa giờ sau, họ trở về với vẻ mặt đờ đẫn.
Từ Thanh Nhiên dựa vào tường, khẽ cười một tiếng.
Cậu cầm điện thoại trên tay, dùng cách gửi tin nhắn truyền thống nhất để gửi một tin nhắn cho vị phó quan họ Mao của cậu.
[Nghĩ cách để người ở Nam Châu Thượng biết rằng, chỉ cần tham dự buổi lễ chào đón vào Chủ nhật là có cơ hội trêu chọc tân thượng tá của họ.]
Tại tổng hành dinh Đông Thành.
Mao phó quan nhận được tin nhắn của Từ Thanh Nhiên, với vẻ mặt như ông già trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại.
Hắn thực sự muốn hỏi, thượng tá mới của họ là bệnh nhân trốn ra từ bệnh viện tâm thần nào sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.