Tôi Nuôi Lớn Hoàng Tử Bệnh Tật
Chương 12: Bé con bị ốm rồi
Minh Quế Tái Tửu
19/09/2021
Đôi điều: Trúng thưởng sổ xố mấy triệu tệ có cảm giác gì?
Túc Khê: Cảm ơn vì đã hỏi, hiện tại tôi thấy rất choáng váng, cảm thấy như đang nằm mơ, cả nhà tôi cũng đều cảm thấy đang nằm mơ! Khó tin hơn chính là, vận may trúng thưởng lại có được từ việc chơi một trò chơi, quả thật quá huyền diệu!
Túc Khê là một học sinh lớp 11, cả đời chưa từng nhìn thấy nhiều tiền tới vậy, ba triệu tệ, càng không biết đi đổi thưởng như thế nào, nộp thuế thế nào, vì vậy đành phải run rẩy gọi điện cho cha mẹ mình.
Mà cha mẹ cô khi nghe xong thì ngây ra như phỗng, sau khi khiếp sợ kích động đến không nói nên lời, cả hai cuối cùng cũng có thể bình tĩnh một chút, bắt đầu đi xử lí chuyện xổ số.
Sau khi nộp thuế, tổng số tiền trong tài khoản ngân hàng nhà họ Túc là 2.400.000 tệ.
Khoản tiền này đối với nhà họ Túc, có thể nói không chỉ là thu nhập đến bất ngờ, mà còn là một khoản tiền có thể giải quyết những nhu cầu khẩn cấp.
Sau khi kích động qua đi, hai người bắt đầu nhanh chóng phân chia khoản tiền này, chia binh thành hai đường, ông Túc cầm 105.000 tệ đi tới nhà cô để trả nợ thật nhanh, hơn nữa còn cầm giấy nợ trở về!
Cô của Túc Khê quả thật vô cùng kinh ngạc, mấy ngày trước không trả được, còn nói có thể thư thả vài ngày được không, sao lại lập tức trả hết nợ được rồi?!
Hơn 100.000 tệ cũng không phải số tiền nhỏ, cha mẹ của Túc Khê lấy từ đâu ra? Lại còn trả được thêm 5.000 tệ coi như tiền lãi?
Chẳng lẽ là nhà xưởng đột nhiên chuyển biến tốt, buôn bán lời một khoản?
Khi ông Túc trả tiền không nói gì, nhưng cô ta cũng rất ngại ngùng.
Dù sao, tiền này cô ta cho mượn còn chưa đến nửa tháng, lại liên tục thúc giục nhà Túc Khê trả.
Ban đầu cô ta cảm thấy nhà Túc Khê căn bản không thể trả nổi, nên mới cố ý thúc giục hết lần này tới lần khác, thấy bộ dáng đăm chiêu ủ dột xoay xở khắp nơi của ông bà Túc, cô ta có cảm giác âm thầm thích thú, hi vọng mau đến tết để có đề tài nói chuyện với họ hàng.
Nhưng không thể ngờ tới, nhà Túc Khê lại thật sự có thể trả được rồi!
Còn đưa 200.000 tệ cho bà Túc để mang tới cấp cứu cho nhà xưởng, giải quyết vấn đề thiếu vốn quay vòng và hàng tồn trong nhà kho.
Mà hơn 2.000.000 tệ còn lại, ông bà Túc cất lại gửi ngân hàng, dự định cuối tuần đi mua nhà.
Một nhà ba người bọn họ hiện đang sống trong một căn hộ nhỏ 70 mét vuông, hai phòng ngủ ở đường vành đai ba, không nói tới có chút ồn ào vì sát đường, cách trường học ở Túc Khê còn hơi xa, mỗi buổi sáng Túc Khê đều phải đi xe bus hơn 40 phút mới tới được trường.
Túc Khê cũng phải dậy sớm hơn, trong lòng hai vợ chồng cũng rất thương con gái.
Bọn họ ra sức góp tiền, từ lâu đã muốn nhanh chóng đổi một căn nhà lớn gần trường học của Túc Khê, cũng không ngờ tới, số mệnh của Túc Khê lại khổ tận cam lai*, lại có được một khoản tiền trúng số lớn như vậy!
(*) Khổ tận cam lai: Hết lúc khổ sở đến hồi sung sướng
Ông bà Túc từ trong bệnh viện đi ra ngoài, cả hai đỡ lẫn nhau, kích động gần như nổ tung, bàn bạc bán căn nhà hiện tại, giá nhà là 20.000 tệ một mét vuông, có thể bán được tầm 1.400.000 tệ, sau đó lấy ra 1.600.000 từ tiền gửi ngân hàng, mang đi mua căn hộ rộng 135 mét vuông bên cạnh trường đại học, căn đó có giá 3.000.000 tệ, có 3 phòng ngủ và 2 sảnh!
Như vậy còn có thể chuẩn bị cho Túc Khê một phòng học riêng!
Còn lại 400.000 tệ để dành, chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp.
Hai vợ chồng thà để gửi tiết kiệm cho ngân hàng nhiều, cũng không chịu dùng nhiều, chỉ lấy 100.000 tệ ra, làm vốn lưu động hiện tại cho gia đình.
Tính toán bảy lần tám lượt, vào tay Túc Khê, như phần thưởng cho cô đã mua trúng xổ số, vậy mà chỉ có 5000 tệ.
Túc Khê: "..."
Cha, mẹ, đây không phải là có hơi khắt khe với con rồi sao??
Nhưng mà thật ra Túc Khê cũng không tham lam gì, biết khoản tiền này giao lại cho cha mẹ là cực kỳ thích hợp, bọn họ có thể quản lý tài chính tốt hơn cô. Mà ví tiền của cô đột nhiên nhiều hơn một khoản tiền ngoài ý muốn, đối với học sinh lớp 11, đã là một phú bà nhỏ rồi.
Thỏa mãn cùng hài lòng, Túc Khê kích động nhấc tay mở trò chơi ra.
Chuyện xổ số đột ngột xảy ra làm cho cô và mọi người trong nhà như chìm trong cơn mơ, thế nên suốt cả ngày cô không rảnh để đăng nhập vào trò chơi. Chờ cô bình tĩnh lại một chút, khi đăng nhập lại trò chơi, thời gian trong đó đã trôi qua ba ngày.
Khi Túc Khê mở trò chơi ra, hưng phấn không chịu nổi mà khoe với màn hình: "Bé con, từ nay về sau con chính là con ruột của mama, hệ thống, từ nay về sau ngươi chính là cha ruột của ta!"
Hệ thống: "....Cô không cần giống như chưa nhìn thấy thế giới như thế đâu."
Cô gái, 3.000.000 tệ tính là cái gì, việc cô đang làm chính là nâng đỡ một đời đế vương đi lên vị trí cửu ngũ chí tôn đó!
Túc Khê nhìn vào màn hình game, bé con còn chưa trở về.
Ba ngày này, bé con đã làm được rất nhiều việc. Bên ngoài sài viện lại có thêm vài hàng rào được dựng lên, bên trong đã có một con gà trống lớn ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thế oai hùng, và ba con gà mái bụ bẫm, lông dày.
Đàn gà đang đi tới đi lui trong sân, để lại chi chít dấu chân trong tuyết.
Bé con rõ ràng rất thông minh, còn lựa rất giỏi, mấy con gà mái này vừa nhìn là biết đang đúng độ tuổi đẻ trứng.
Mà bên ngoài tường sân có mấy bao to, không biết bên trong là cái gì, hình như là một ít hạt giống, củ cải, củ khoai tây, các loại lương thực và phân bón.
Còn thêm vài công cụ dùng trong sinh hoạt.
Lúc trước hoàn cảnh của bé con khi còn ở phủ Ninh Vương rất khó khăn, thường xuyên bị Lục Văn Tú và Ninh Vương phu nhân nghĩ biện pháp làm khó dễ, còn bị bọn người hầu cố ý khắt khe.
Càng khó khăn hơn chính là vào mùa đông, thời tiết trở nên rét lạnh vô cùng, hoàn cảnh của sài viện thì tồi tệ, thiếu ăn thiếu mặc, quần áo phong phanh chắp đầy mảnh vá, lương thực do phòng bếp đưa tới không phải cám thì là bánh màn thầu khô cằn.
Mà hiện tại, trong ba ngày ngắn ngủi này, rõ ràng hắn đang làm cho hoàn cảnh sống của bản thân rực rỡ thêm.
Phòng bếp nhỏ đã được dọn dẹp sạch sẽ, chất đầy những bó củi mà hắn nhặt, còn để một ít nguyên liệu rau dưa, sau này hoàn toàn không lo vấn đề ăn uống.
Trong tủ quần áo còn treo hai bộ lông động vật, dường như là dự định may quần áo để dành, tuy nhìn qua có hơi thô ráp đơn sơ, như dùng ít tiền nhất có thể để đổi lấy, nhưng dù sao cũng có thể chống đỡ gió lạnh tốt hơn quần áo phong phanh.
Ngoài ra, phòng củi cũng đã được sửa chữa, bền và vững rắc chắc rất nhiều.
Một cái hồ nước được đào lên trong rừng trúc, dường như chờ tuyết tan thì sẽ dùng để nuôi cá.
Túc Khê vuốt màn hình nhìn một vòng, có hơi không nhận ra.
Đây là mảnh đất trống hoang vu trước kia sao?
Quả thật cô xem thế là đủ rồi, không thể tưởng tượng nổi, một người sao có thể trong ba ngày ngắn ngủi mà làm xong nhiều việc như vậy!
Hơn nữa ba lượng bạc sao có thể mua được nhiều như vậy?
Nhưng mà rõ ràng, bé con thật sự rất tiết kiệm, còn tính toán tỉ mỉ, hầu như mỗi một đồng tiền đều chi cho chỗ cần thiết nhất, không lãng phí dù chỉ một đồng.
Nhưng khi Túc Khê chuyển giao diện tới giếng nước và phòng bếp bên kia, cô liền nhìn thấy một vài người hầu, quần áo bọn họ mặc trên người đều tốt hơn so với bé con – ít nhất không có chắp mảnh vá.
Càng đừng nói tới người hầu cấp bậc quản gia trở lên, đều có thể mặc áo khoác ngoài vô cùng ấm áp.
Trong lòng cô lại không vui lắm.
Ba lượng bạc, có thể mua được cái quái gì, lão phu nhân có phải hơi keo kiệt quá không!
Tuy lần trước tặng chậu than củi và cái bàn, có hơi dọa bé con, nhưng hiện tại Túc Khê có tiền, nên không khống chế được lòng mình muốn mua sắm thêm càng nhiều thứ hơn.
Người khác có cái gì thì bé con "cá vượt vũ môn hóa rồng*" của cô cũng phải có.
(*) Đây là một sự tích mang tên "Cá chép vượt vũ môn hóa rồng" kể về một loài cá chép bé nhỏ sống dưới nước, sau khi vượt qua được Vũ Long Môn, vẩy, đuôi, râu, sừng tự nhiên mọc đủ, bỗng chốc hóa thành loài rồng hùng vĩ. Hình ảnh này đã trở thành biểu tượng của sự can đảm, may mắn, thành công, chiến thắng cũng từ sự tích trên, tượng trưng cho sự khát vọng của con người luôn muốn vươn lên đến tầm cao mới.
Hệ thống nhanh chóng mở cửa hàng ra cho cô: "Mời."
Túc Khê giống như mở Shoppe ra, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua.
Đầu tiên, muốn nuôi dưỡng một bé con đáng yêu chính là phải mua quần áo cho hắn – áo gấm trên kệ quả thật quá nhiều, làm từ đủ loại da cáo, hổ, báo, gấu, dê, hươu, chồn, các loại kiểu dáng, bất kể là áo khoác hay là áo choàng, áo bào dài hay trang phục đi săn, cần cái gì cũng có, thậm chí còn có trang phục hôn lễ màu đỏ thẫm cho nam trưởng thành.
Túc Khê nhìn mà nước miếng chảy ròng, lặng lẽ cất giữ mấy kiểu trang phục hôn lễ, nghĩ thầm, chờ bé con trưởng thành, đến lúc đó cho hắn mặc khi tuyển tú, lập gia đình.
Mà hiện tại – trước tiên cô chọn ba bộ áo lông cáo vừa nhìn đã vô cùng ấm áp, màu tuyết trắng.
Bé con mặc màu tuyết trắng nhìn đẹp nhất, chắc chắn tư thế sẽ rất hiên ngang oai hùng, mua mua mua!
Mua ba bộ này cũng mới chỉ tiêu hết hơn 30 tệ!
Quá rẻ!
Lưng Túc Khê thẳng tắp, không còn keo kiệt như trước nữa!
Mua quần áo xong, Túc Khê rất tự nhiên chuyển màn hình tới gian hàng đồ trang sức của con trai, có mũ ngọc, trâm cài tóc ngọc bích, nhưng cân nhắc tới căn bản bé con sẽ không đeo, cô cũng không mua quá tay.
Tóm lại, hiện tại có tiền, muốn mua cái gì thì mua cái đó.
Vì thế Túc Khê đánh giá sài viện một vòng, nhìn thấy cái gì chưa đủ, thì bổ sung vào giỏ hàng.
Ba con gà mái sao có thể đủ? Mặc dù mỗi con cách một ngày lại đẻ một quả trứng, nhưng vẫn quá ít, vì thế Túc Khê điên cuồng đặt hàng, ném vào trong chuồng gà hai mươi mấy con gà mái.
Ngoài ra, cô còn mua nhiều hạt giống lương thực hơn, hết túi nọ đến túi kia xếp chỉnh tề ở bên ngoài nhà của bé con.
Hình như còn thiếu gì đó...
Túc Khê suy đi nghĩ lại, đặt trong sân một hòn giả sơn, một giàn nho, một bộ bàn ghế đá, cứ như vậy, cuối cùng cũng có chút hơi thở của cuộc sống, không kém với đình viện hoa lệ của Lục Văn Tú bao nhiêu.
Túc Khê làm xong tất cả những việc này, trong lòng vô cùng tự hào.
Tới lúc ăn cơm chiều, thấy bé con vẫn chưa trở về, cô liền thoát ra đi ăn cơm.
*
Ba ngày này đối với Lục Hoán, là ba ngày thanh tĩnh khá hiếm thấy.
Sau khi đám người hầu rời đi, một mình hắn chiếm giữ nơi này, không ngừng tiến hành tu sửa nơi này, nghĩ ít nhất có thể ấm no, đứng vững ở trong phủ Ninh Vương.
Hắn có kế hoạch rõ ràng, rất tiết kiệm, chia một đồng tiền thành ba đồng tiền để tiêu, bởi vì thấy được hy vọng, cho nên cũng không cảm thấy vất vả.
Ngoài ra, một ít vết tích và bẫy rập hắn bố trí ngoài sài viện ba ngày này vẫn chưa bị động vào, mà trong phòng cũng không còn điều kỳ diệu khó hiểu nào xảy ra nữa, điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
Tốt nhất không nên có người đột ngột tới tiếp cận hắn.
Nhưng mà, có lẽ là ba ngày trước sau khi từ trong suối nước lạnh như băng đi lên, không kịp sưởi ấm, cả người đông lạnh cứng ngắc trong không khí mùa đông giá rét, một đường từ dòng suối trở về chỗ ở khiến hắn vẫn cảm thấy thân thể hơi nặng nề.
Chắc là bị phong hàn, hắn chỉ cần cuộn trong chăn ngủ một giấc là được rồi.
Nhưng không biết có phải do ba ngày này hắn một nắng hai sương*, vất vả làm việc hay không, tích lại thành nguyên nhân gây bệnh, lúc này hắn khiêng một bó củi trở về, vậy mà cảm thấy bước chân như nhũn ra, cả người hơi rùng mình.
(*) Một nắng hai sương: nói về sự chịu đựng gian khổ làm việc từ sáng sớm đến chiều tối
Lục Hoán cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ, đẩy cổng tre ra.
Hắn vừa buông củi trê lưng xuống, đột nhiên tầm mắt cứng lại.
Chỉ thấy bốn con gà trong khoảng sân trống biến thành hai mươi sáu con! Kêu ầm ĩ một vùng, sắp làm đổ cả hàng rào chắn vốn không lớn!
Ngoài ra, cái sân đã trở nên không giống như sân của hắn, không biết bị ai đưa lương thực tới, còn đưa tới giàn nho và hòn giả sơn!
Lại nữa? Lại có người lén vào được?
Trong lòng Lục Hoán nhảy dựng, đột nhiên sắc mặt trở nên khó coi, ném đống củi, bước nhanh vào phòng, kiểm tra một vòng, đi tới mở tủ quần áo ra, chỉ thấy, trong tủ quần áo có rất nhiều quần áo mới được xếp chỉnh tề, vừa nhìn đã biết vô cùng đẹp đẽ quý giá.
Nếu là mấy ngày trước hắn còn có thể ung dung thản nhiên, chờ người trong chỗ tối tự lộ ra dấu vết, bị mình bắt được và xem rốt cuộc hắn có mục đích gì, nhưng hôm nay đã hoàn toàn thay đổi, hắn thật sự không nhịn được.
Rõ ràng hắn chỉ là một thứ tử trong phủ Ninh Vương, không hề có giá trị lợi dụng, lại liên tục tặng mấy thứ này đến cho hắn – chẳng lẽ không biết nếu bị người khác của phủ Ninh Vương phát hiện, có người đang giúp đỡ hắn, cũng sẽ cùng bị Ninh Vương phu nhân làm hại sao? Chẳng lẽ không sợ sao?
Rốt cuộc vì cái gì? Rốt cuộc người đó đang toan tính gì?
Chưa kể, mỗi lần đều thừa dịp hắn đi vắng, lặng lẽ lẻn vào, còn không biết đã dùng biện pháp nào ẩn nấp vào, chẳng lẽ là cao thủ? Có khả năng cũng không phải là người của phủ Ninh Vương? Nhưng mà ngoài phủ Ninh Vương, ai có thể biết rằng trong phủ Ninh Vương có một thứ tử hèn mọn như mình chứ?
Cảm giác bị xâm nhập vào sào huyệt này làm cho trong lòng Lục Hoán phẫn nộ mà siết chặt, cũng khiến cho hắn không chú ý tới một gợn sóng ấm áp khác thường vừa dâng lên nơi đáy lòng, ngay cả chính hắn cũng không nhận thấy được.
Hắn tái mặt, trong đôi mắt tối đen tràn đầy không tin tưởng và đề phòng.
Hắn bước ra khỏi phòng, nắm chặt nắm đấm, hô lên với sài viện trống rỗng: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Vì sao lại nhiều lần tặng đồ cho ta?"
"Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
—— Nếu không phải để hại ta, nếu thật sự là muốn giúp ta, vì sao vẫn không xuất hiện, chỉ lén làm sau lưng?
—— Nhưng có thể nào, thật sự không có ác ý sao?
Thế nhưng sau khi Lục Hoán la hét xong, cả sài viện vẫn vô cùng yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xào xạc của bông tuyết rơi xuống.
Hắn đứng tại chỗ một lúc lâu, hít vào một hơi, có lẽ là máu nóng dâng lên, hắn bệnh thương hàn mấy ngày liên tiếp tới nay sắp không chống đỡ được, đầu nặng nề ong ong một hồi, sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch.
Hắn quay vào trong phòng, đóng cửa lại thật mạnh.
*
Di động của Túc Khê hết pin, cũng không biết trong khoảng thời gian mình ăn cơm đã xảy ra chuyện gì, cô ăn rất nhanh trong căng tin bệnh viện, dưới sự giúp đỡ của y tá cô đã thành công quay lại trong phòng bệnh.
Trở lại phòng bệnh, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, bắt đầu sạc pin.
Chị y tá thấy thế lắc đầu, lại là một cô gái nghiện mạng xã hội.
Mà Túc Khê chỉ lo khởi động máy đăng nhập vào trò chơi, không biết bắt đầu từ khi nào đã rất nôn nóng muốn nhìn thấy bé con của cô, so với trước đây càng cấp bách hơn.
Đương nhiên, quan trọng nhất là – cô có tiền, cô có thể nhìn thấy khi bé con không còn dưới những nét vẽ đơn giản rốt cuộc sẽ trông như thế nào.
Nhưng điều cô không ngờ tới chính là, cô vừa online, chỉ thấy ngoài sài viện yên tĩnh.
Cô bước vào trong nhà, chỉ thấy bé con nằm co ro một cục trên giường ở góc tường.
Hắn nằm đưa tay vắt qua trán, người đầy mồ hôi.
Khuôn mặt vô cùng tái nhợt, không có màu máu, môi khô ráo tróc da, rõ ràng là bộ dáng bị bệnh.
Sao lại thế này?!
Điều này thậm chí còn gay gắt hơn so với lần đầu tiên gặp nhau, như là mất đi ý thức, đã hôn mê bất tỉnh.
Ngay cả chăn cũng rơi xuống đất!
Túc Khê: Cảm ơn vì đã hỏi, hiện tại tôi thấy rất choáng váng, cảm thấy như đang nằm mơ, cả nhà tôi cũng đều cảm thấy đang nằm mơ! Khó tin hơn chính là, vận may trúng thưởng lại có được từ việc chơi một trò chơi, quả thật quá huyền diệu!
Túc Khê là một học sinh lớp 11, cả đời chưa từng nhìn thấy nhiều tiền tới vậy, ba triệu tệ, càng không biết đi đổi thưởng như thế nào, nộp thuế thế nào, vì vậy đành phải run rẩy gọi điện cho cha mẹ mình.
Mà cha mẹ cô khi nghe xong thì ngây ra như phỗng, sau khi khiếp sợ kích động đến không nói nên lời, cả hai cuối cùng cũng có thể bình tĩnh một chút, bắt đầu đi xử lí chuyện xổ số.
Sau khi nộp thuế, tổng số tiền trong tài khoản ngân hàng nhà họ Túc là 2.400.000 tệ.
Khoản tiền này đối với nhà họ Túc, có thể nói không chỉ là thu nhập đến bất ngờ, mà còn là một khoản tiền có thể giải quyết những nhu cầu khẩn cấp.
Sau khi kích động qua đi, hai người bắt đầu nhanh chóng phân chia khoản tiền này, chia binh thành hai đường, ông Túc cầm 105.000 tệ đi tới nhà cô để trả nợ thật nhanh, hơn nữa còn cầm giấy nợ trở về!
Cô của Túc Khê quả thật vô cùng kinh ngạc, mấy ngày trước không trả được, còn nói có thể thư thả vài ngày được không, sao lại lập tức trả hết nợ được rồi?!
Hơn 100.000 tệ cũng không phải số tiền nhỏ, cha mẹ của Túc Khê lấy từ đâu ra? Lại còn trả được thêm 5.000 tệ coi như tiền lãi?
Chẳng lẽ là nhà xưởng đột nhiên chuyển biến tốt, buôn bán lời một khoản?
Khi ông Túc trả tiền không nói gì, nhưng cô ta cũng rất ngại ngùng.
Dù sao, tiền này cô ta cho mượn còn chưa đến nửa tháng, lại liên tục thúc giục nhà Túc Khê trả.
Ban đầu cô ta cảm thấy nhà Túc Khê căn bản không thể trả nổi, nên mới cố ý thúc giục hết lần này tới lần khác, thấy bộ dáng đăm chiêu ủ dột xoay xở khắp nơi của ông bà Túc, cô ta có cảm giác âm thầm thích thú, hi vọng mau đến tết để có đề tài nói chuyện với họ hàng.
Nhưng không thể ngờ tới, nhà Túc Khê lại thật sự có thể trả được rồi!
Còn đưa 200.000 tệ cho bà Túc để mang tới cấp cứu cho nhà xưởng, giải quyết vấn đề thiếu vốn quay vòng và hàng tồn trong nhà kho.
Mà hơn 2.000.000 tệ còn lại, ông bà Túc cất lại gửi ngân hàng, dự định cuối tuần đi mua nhà.
Một nhà ba người bọn họ hiện đang sống trong một căn hộ nhỏ 70 mét vuông, hai phòng ngủ ở đường vành đai ba, không nói tới có chút ồn ào vì sát đường, cách trường học ở Túc Khê còn hơi xa, mỗi buổi sáng Túc Khê đều phải đi xe bus hơn 40 phút mới tới được trường.
Túc Khê cũng phải dậy sớm hơn, trong lòng hai vợ chồng cũng rất thương con gái.
Bọn họ ra sức góp tiền, từ lâu đã muốn nhanh chóng đổi một căn nhà lớn gần trường học của Túc Khê, cũng không ngờ tới, số mệnh của Túc Khê lại khổ tận cam lai*, lại có được một khoản tiền trúng số lớn như vậy!
(*) Khổ tận cam lai: Hết lúc khổ sở đến hồi sung sướng
Ông bà Túc từ trong bệnh viện đi ra ngoài, cả hai đỡ lẫn nhau, kích động gần như nổ tung, bàn bạc bán căn nhà hiện tại, giá nhà là 20.000 tệ một mét vuông, có thể bán được tầm 1.400.000 tệ, sau đó lấy ra 1.600.000 từ tiền gửi ngân hàng, mang đi mua căn hộ rộng 135 mét vuông bên cạnh trường đại học, căn đó có giá 3.000.000 tệ, có 3 phòng ngủ và 2 sảnh!
Như vậy còn có thể chuẩn bị cho Túc Khê một phòng học riêng!
Còn lại 400.000 tệ để dành, chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp.
Hai vợ chồng thà để gửi tiết kiệm cho ngân hàng nhiều, cũng không chịu dùng nhiều, chỉ lấy 100.000 tệ ra, làm vốn lưu động hiện tại cho gia đình.
Tính toán bảy lần tám lượt, vào tay Túc Khê, như phần thưởng cho cô đã mua trúng xổ số, vậy mà chỉ có 5000 tệ.
Túc Khê: "..."
Cha, mẹ, đây không phải là có hơi khắt khe với con rồi sao??
Nhưng mà thật ra Túc Khê cũng không tham lam gì, biết khoản tiền này giao lại cho cha mẹ là cực kỳ thích hợp, bọn họ có thể quản lý tài chính tốt hơn cô. Mà ví tiền của cô đột nhiên nhiều hơn một khoản tiền ngoài ý muốn, đối với học sinh lớp 11, đã là một phú bà nhỏ rồi.
Thỏa mãn cùng hài lòng, Túc Khê kích động nhấc tay mở trò chơi ra.
Chuyện xổ số đột ngột xảy ra làm cho cô và mọi người trong nhà như chìm trong cơn mơ, thế nên suốt cả ngày cô không rảnh để đăng nhập vào trò chơi. Chờ cô bình tĩnh lại một chút, khi đăng nhập lại trò chơi, thời gian trong đó đã trôi qua ba ngày.
Khi Túc Khê mở trò chơi ra, hưng phấn không chịu nổi mà khoe với màn hình: "Bé con, từ nay về sau con chính là con ruột của mama, hệ thống, từ nay về sau ngươi chính là cha ruột của ta!"
Hệ thống: "....Cô không cần giống như chưa nhìn thấy thế giới như thế đâu."
Cô gái, 3.000.000 tệ tính là cái gì, việc cô đang làm chính là nâng đỡ một đời đế vương đi lên vị trí cửu ngũ chí tôn đó!
Túc Khê nhìn vào màn hình game, bé con còn chưa trở về.
Ba ngày này, bé con đã làm được rất nhiều việc. Bên ngoài sài viện lại có thêm vài hàng rào được dựng lên, bên trong đã có một con gà trống lớn ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thế oai hùng, và ba con gà mái bụ bẫm, lông dày.
Đàn gà đang đi tới đi lui trong sân, để lại chi chít dấu chân trong tuyết.
Bé con rõ ràng rất thông minh, còn lựa rất giỏi, mấy con gà mái này vừa nhìn là biết đang đúng độ tuổi đẻ trứng.
Mà bên ngoài tường sân có mấy bao to, không biết bên trong là cái gì, hình như là một ít hạt giống, củ cải, củ khoai tây, các loại lương thực và phân bón.
Còn thêm vài công cụ dùng trong sinh hoạt.
Lúc trước hoàn cảnh của bé con khi còn ở phủ Ninh Vương rất khó khăn, thường xuyên bị Lục Văn Tú và Ninh Vương phu nhân nghĩ biện pháp làm khó dễ, còn bị bọn người hầu cố ý khắt khe.
Càng khó khăn hơn chính là vào mùa đông, thời tiết trở nên rét lạnh vô cùng, hoàn cảnh của sài viện thì tồi tệ, thiếu ăn thiếu mặc, quần áo phong phanh chắp đầy mảnh vá, lương thực do phòng bếp đưa tới không phải cám thì là bánh màn thầu khô cằn.
Mà hiện tại, trong ba ngày ngắn ngủi này, rõ ràng hắn đang làm cho hoàn cảnh sống của bản thân rực rỡ thêm.
Phòng bếp nhỏ đã được dọn dẹp sạch sẽ, chất đầy những bó củi mà hắn nhặt, còn để một ít nguyên liệu rau dưa, sau này hoàn toàn không lo vấn đề ăn uống.
Trong tủ quần áo còn treo hai bộ lông động vật, dường như là dự định may quần áo để dành, tuy nhìn qua có hơi thô ráp đơn sơ, như dùng ít tiền nhất có thể để đổi lấy, nhưng dù sao cũng có thể chống đỡ gió lạnh tốt hơn quần áo phong phanh.
Ngoài ra, phòng củi cũng đã được sửa chữa, bền và vững rắc chắc rất nhiều.
Một cái hồ nước được đào lên trong rừng trúc, dường như chờ tuyết tan thì sẽ dùng để nuôi cá.
Túc Khê vuốt màn hình nhìn một vòng, có hơi không nhận ra.
Đây là mảnh đất trống hoang vu trước kia sao?
Quả thật cô xem thế là đủ rồi, không thể tưởng tượng nổi, một người sao có thể trong ba ngày ngắn ngủi mà làm xong nhiều việc như vậy!
Hơn nữa ba lượng bạc sao có thể mua được nhiều như vậy?
Nhưng mà rõ ràng, bé con thật sự rất tiết kiệm, còn tính toán tỉ mỉ, hầu như mỗi một đồng tiền đều chi cho chỗ cần thiết nhất, không lãng phí dù chỉ một đồng.
Nhưng khi Túc Khê chuyển giao diện tới giếng nước và phòng bếp bên kia, cô liền nhìn thấy một vài người hầu, quần áo bọn họ mặc trên người đều tốt hơn so với bé con – ít nhất không có chắp mảnh vá.
Càng đừng nói tới người hầu cấp bậc quản gia trở lên, đều có thể mặc áo khoác ngoài vô cùng ấm áp.
Trong lòng cô lại không vui lắm.
Ba lượng bạc, có thể mua được cái quái gì, lão phu nhân có phải hơi keo kiệt quá không!
Tuy lần trước tặng chậu than củi và cái bàn, có hơi dọa bé con, nhưng hiện tại Túc Khê có tiền, nên không khống chế được lòng mình muốn mua sắm thêm càng nhiều thứ hơn.
Người khác có cái gì thì bé con "cá vượt vũ môn hóa rồng*" của cô cũng phải có.
(*) Đây là một sự tích mang tên "Cá chép vượt vũ môn hóa rồng" kể về một loài cá chép bé nhỏ sống dưới nước, sau khi vượt qua được Vũ Long Môn, vẩy, đuôi, râu, sừng tự nhiên mọc đủ, bỗng chốc hóa thành loài rồng hùng vĩ. Hình ảnh này đã trở thành biểu tượng của sự can đảm, may mắn, thành công, chiến thắng cũng từ sự tích trên, tượng trưng cho sự khát vọng của con người luôn muốn vươn lên đến tầm cao mới.
Hệ thống nhanh chóng mở cửa hàng ra cho cô: "Mời."
Túc Khê giống như mở Shoppe ra, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua.
Đầu tiên, muốn nuôi dưỡng một bé con đáng yêu chính là phải mua quần áo cho hắn – áo gấm trên kệ quả thật quá nhiều, làm từ đủ loại da cáo, hổ, báo, gấu, dê, hươu, chồn, các loại kiểu dáng, bất kể là áo khoác hay là áo choàng, áo bào dài hay trang phục đi săn, cần cái gì cũng có, thậm chí còn có trang phục hôn lễ màu đỏ thẫm cho nam trưởng thành.
Túc Khê nhìn mà nước miếng chảy ròng, lặng lẽ cất giữ mấy kiểu trang phục hôn lễ, nghĩ thầm, chờ bé con trưởng thành, đến lúc đó cho hắn mặc khi tuyển tú, lập gia đình.
Mà hiện tại – trước tiên cô chọn ba bộ áo lông cáo vừa nhìn đã vô cùng ấm áp, màu tuyết trắng.
Bé con mặc màu tuyết trắng nhìn đẹp nhất, chắc chắn tư thế sẽ rất hiên ngang oai hùng, mua mua mua!
Mua ba bộ này cũng mới chỉ tiêu hết hơn 30 tệ!
Quá rẻ!
Lưng Túc Khê thẳng tắp, không còn keo kiệt như trước nữa!
Mua quần áo xong, Túc Khê rất tự nhiên chuyển màn hình tới gian hàng đồ trang sức của con trai, có mũ ngọc, trâm cài tóc ngọc bích, nhưng cân nhắc tới căn bản bé con sẽ không đeo, cô cũng không mua quá tay.
Tóm lại, hiện tại có tiền, muốn mua cái gì thì mua cái đó.
Vì thế Túc Khê đánh giá sài viện một vòng, nhìn thấy cái gì chưa đủ, thì bổ sung vào giỏ hàng.
Ba con gà mái sao có thể đủ? Mặc dù mỗi con cách một ngày lại đẻ một quả trứng, nhưng vẫn quá ít, vì thế Túc Khê điên cuồng đặt hàng, ném vào trong chuồng gà hai mươi mấy con gà mái.
Ngoài ra, cô còn mua nhiều hạt giống lương thực hơn, hết túi nọ đến túi kia xếp chỉnh tề ở bên ngoài nhà của bé con.
Hình như còn thiếu gì đó...
Túc Khê suy đi nghĩ lại, đặt trong sân một hòn giả sơn, một giàn nho, một bộ bàn ghế đá, cứ như vậy, cuối cùng cũng có chút hơi thở của cuộc sống, không kém với đình viện hoa lệ của Lục Văn Tú bao nhiêu.
Túc Khê làm xong tất cả những việc này, trong lòng vô cùng tự hào.
Tới lúc ăn cơm chiều, thấy bé con vẫn chưa trở về, cô liền thoát ra đi ăn cơm.
*
Ba ngày này đối với Lục Hoán, là ba ngày thanh tĩnh khá hiếm thấy.
Sau khi đám người hầu rời đi, một mình hắn chiếm giữ nơi này, không ngừng tiến hành tu sửa nơi này, nghĩ ít nhất có thể ấm no, đứng vững ở trong phủ Ninh Vương.
Hắn có kế hoạch rõ ràng, rất tiết kiệm, chia một đồng tiền thành ba đồng tiền để tiêu, bởi vì thấy được hy vọng, cho nên cũng không cảm thấy vất vả.
Ngoài ra, một ít vết tích và bẫy rập hắn bố trí ngoài sài viện ba ngày này vẫn chưa bị động vào, mà trong phòng cũng không còn điều kỳ diệu khó hiểu nào xảy ra nữa, điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
Tốt nhất không nên có người đột ngột tới tiếp cận hắn.
Nhưng mà, có lẽ là ba ngày trước sau khi từ trong suối nước lạnh như băng đi lên, không kịp sưởi ấm, cả người đông lạnh cứng ngắc trong không khí mùa đông giá rét, một đường từ dòng suối trở về chỗ ở khiến hắn vẫn cảm thấy thân thể hơi nặng nề.
Chắc là bị phong hàn, hắn chỉ cần cuộn trong chăn ngủ một giấc là được rồi.
Nhưng không biết có phải do ba ngày này hắn một nắng hai sương*, vất vả làm việc hay không, tích lại thành nguyên nhân gây bệnh, lúc này hắn khiêng một bó củi trở về, vậy mà cảm thấy bước chân như nhũn ra, cả người hơi rùng mình.
(*) Một nắng hai sương: nói về sự chịu đựng gian khổ làm việc từ sáng sớm đến chiều tối
Lục Hoán cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ, đẩy cổng tre ra.
Hắn vừa buông củi trê lưng xuống, đột nhiên tầm mắt cứng lại.
Chỉ thấy bốn con gà trong khoảng sân trống biến thành hai mươi sáu con! Kêu ầm ĩ một vùng, sắp làm đổ cả hàng rào chắn vốn không lớn!
Ngoài ra, cái sân đã trở nên không giống như sân của hắn, không biết bị ai đưa lương thực tới, còn đưa tới giàn nho và hòn giả sơn!
Lại nữa? Lại có người lén vào được?
Trong lòng Lục Hoán nhảy dựng, đột nhiên sắc mặt trở nên khó coi, ném đống củi, bước nhanh vào phòng, kiểm tra một vòng, đi tới mở tủ quần áo ra, chỉ thấy, trong tủ quần áo có rất nhiều quần áo mới được xếp chỉnh tề, vừa nhìn đã biết vô cùng đẹp đẽ quý giá.
Nếu là mấy ngày trước hắn còn có thể ung dung thản nhiên, chờ người trong chỗ tối tự lộ ra dấu vết, bị mình bắt được và xem rốt cuộc hắn có mục đích gì, nhưng hôm nay đã hoàn toàn thay đổi, hắn thật sự không nhịn được.
Rõ ràng hắn chỉ là một thứ tử trong phủ Ninh Vương, không hề có giá trị lợi dụng, lại liên tục tặng mấy thứ này đến cho hắn – chẳng lẽ không biết nếu bị người khác của phủ Ninh Vương phát hiện, có người đang giúp đỡ hắn, cũng sẽ cùng bị Ninh Vương phu nhân làm hại sao? Chẳng lẽ không sợ sao?
Rốt cuộc vì cái gì? Rốt cuộc người đó đang toan tính gì?
Chưa kể, mỗi lần đều thừa dịp hắn đi vắng, lặng lẽ lẻn vào, còn không biết đã dùng biện pháp nào ẩn nấp vào, chẳng lẽ là cao thủ? Có khả năng cũng không phải là người của phủ Ninh Vương? Nhưng mà ngoài phủ Ninh Vương, ai có thể biết rằng trong phủ Ninh Vương có một thứ tử hèn mọn như mình chứ?
Cảm giác bị xâm nhập vào sào huyệt này làm cho trong lòng Lục Hoán phẫn nộ mà siết chặt, cũng khiến cho hắn không chú ý tới một gợn sóng ấm áp khác thường vừa dâng lên nơi đáy lòng, ngay cả chính hắn cũng không nhận thấy được.
Hắn tái mặt, trong đôi mắt tối đen tràn đầy không tin tưởng và đề phòng.
Hắn bước ra khỏi phòng, nắm chặt nắm đấm, hô lên với sài viện trống rỗng: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Vì sao lại nhiều lần tặng đồ cho ta?"
"Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
—— Nếu không phải để hại ta, nếu thật sự là muốn giúp ta, vì sao vẫn không xuất hiện, chỉ lén làm sau lưng?
—— Nhưng có thể nào, thật sự không có ác ý sao?
Thế nhưng sau khi Lục Hoán la hét xong, cả sài viện vẫn vô cùng yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xào xạc của bông tuyết rơi xuống.
Hắn đứng tại chỗ một lúc lâu, hít vào một hơi, có lẽ là máu nóng dâng lên, hắn bệnh thương hàn mấy ngày liên tiếp tới nay sắp không chống đỡ được, đầu nặng nề ong ong một hồi, sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch.
Hắn quay vào trong phòng, đóng cửa lại thật mạnh.
*
Di động của Túc Khê hết pin, cũng không biết trong khoảng thời gian mình ăn cơm đã xảy ra chuyện gì, cô ăn rất nhanh trong căng tin bệnh viện, dưới sự giúp đỡ của y tá cô đã thành công quay lại trong phòng bệnh.
Trở lại phòng bệnh, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, bắt đầu sạc pin.
Chị y tá thấy thế lắc đầu, lại là một cô gái nghiện mạng xã hội.
Mà Túc Khê chỉ lo khởi động máy đăng nhập vào trò chơi, không biết bắt đầu từ khi nào đã rất nôn nóng muốn nhìn thấy bé con của cô, so với trước đây càng cấp bách hơn.
Đương nhiên, quan trọng nhất là – cô có tiền, cô có thể nhìn thấy khi bé con không còn dưới những nét vẽ đơn giản rốt cuộc sẽ trông như thế nào.
Nhưng điều cô không ngờ tới chính là, cô vừa online, chỉ thấy ngoài sài viện yên tĩnh.
Cô bước vào trong nhà, chỉ thấy bé con nằm co ro một cục trên giường ở góc tường.
Hắn nằm đưa tay vắt qua trán, người đầy mồ hôi.
Khuôn mặt vô cùng tái nhợt, không có màu máu, môi khô ráo tróc da, rõ ràng là bộ dáng bị bệnh.
Sao lại thế này?!
Điều này thậm chí còn gay gắt hơn so với lần đầu tiên gặp nhau, như là mất đi ý thức, đã hôn mê bất tỉnh.
Ngay cả chăn cũng rơi xuống đất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.