Tôi Nuôi Lớn Hoàng Tử Bệnh Tật

Chương 9: Đây là sự dịu dàng mà thế gian này chưa bao giờ cho hắn

Minh Quế Tái Tửu

04/09/2021

Phủ Ninh Vương là võ tướng thế gia*, mấy đời không đời nào không có sở trường cưỡi ngựa bắn cung. Cho dù đương kim Ninh Vương từ khi bắt đầu nhậm chức ở triều đình, cũng không có ý nghĩ bỏ cưỡi ngựa bắn cung.

(*) Nghĩa là một gia tộc có nhiều đời vinh hiển làm võ tướng.

Ngay cả lão phu nhân hồi trẻ cũng có thể giơ đao múa kiếm.

Vậy mà Lục Văn Tú này —— rác rưởi!

Lão phu nhân giờ khắc này thực sự tức đến váng đầu, vạn nhất không nghĩ tới, Lục Văn Tú lại có thể bất tài vô dụng đến vậy! Đến một thùng nước cũng không xách lên nổi thì làm sao lên chiến trường?!

Hơn nữa Ninh Vương còn có lòng mời giáo đầu cấm quân tới dạy hai huynh đệ hắn, dạy thế nào mà lại trở thành đồ rác rưởi trói gà không chặt như vậy?!

Mấy năm gần đây lão phu nhân ở ẩn tại Mai An Uyển, hiếm khi ra ngoài, mà mỗi lần ra ngoài cũng chỉ gặp ở thọ yến, hai huynh đệ Lục Dụ An, Lục Văn Tú này đều sẽ biểu diễn đao kiếm khiến bà ta vui lòng, vẫn luôn nói rằng Lục Văn Tú tuy rằng không bằng Lục Dụ An, nhưng tốt xấu gì cũng coi như có chút tiền đồ, không đến mức làm bại hoại thể diện phủ Ninh Vương.

Nhưng bây giờ vô tình bắt gặp cảnh này bên bờ hồ mới biết mình bị lừa rồi!

Mỗi lần thọ yến, Lục Văn Tú khoa chân múa tay biểu diễn những trò đó, tất cả đều là làm cho có, để thể hiện, vốn dĩ là không có bản lĩnh thật sự.

Nếu không thì bây giờ sao lại xách cái thùng nước mà mong manh yếu ớt, sắc mặt trắng bệch giống phế nhân đến vậy?

Sắc mặt của lão phu nhân cực kỳ khó coi, đặt túi sưởi trong lòng vào tay nha hoàn phía sau, bước nhanh đi sang phía bên kia. Sắc mặt Ninh Vương phu nhân cũng không tốt lắm, nhìn chằm chằm Lục Hoán, nhíu mày, cũng vội vã đi qua.

Đám nha hoàn phía sau xúm lại.

Bên bờ suối, mọi người không ngờ lão phu nhân lại có thể xuất hiện ở đây, đột nhiên bị dọa phát sợ.

Đám hạ nhân quỳ xuống: "Lão phu nhân."

Lục Văn Tú ôm chân, đau đớn không dứt, nhưng thấy lão phu nhân tới, đồng tử co lại, cũng nhanh chóng bò đến: "Tổ mẫu, tổ mẫu."

Đồ vô dụng. Lão phu nhân nhìn hắn một lượt từ trên xuống, thấy hai chân hắn đều đang run rẩy thì lại càng chướng mắt.

Lão phu nhân phiền chán quay đầu đi, tầm mắt dừng ở trên người Lục Hoán đang ở một bên im lặng hành lễ.

Lục Hoán lại khiến bà có chút kinh ngạc.

Đích tử mới có thể kế thừa gia nghiệp, vì vậy giáo đầu cấm quân đến dạy, chỉ có hai huynh đệ Lục Dụ An và Lục Văn Tú mới có thể vào học. Nhưng bọn chúng học nhiều năm như vậy mà cái gì cũng không bằng thứ tử.

Sắc mặt và biểu hiện của lão phu nhân, Ninh Vương phu nhân và Lục Văn Tú đương nhiên cũng nhìn ra.

Sắc mặt Ninh Vương phu nhân rất khó coi, mà Lục Văn Tú vừa tủi thân vừa hoảng loạn ngay lập tức nhìn mẫu thân mình, đồng thời lại không nhịn được hung hăng liếc Lục Hoán một cái —— nếu như không phải là hắn, mình làm sao có thể mất mặt nhiều lần như vậy?

"Tổ mẫu, chúng ta là đang chơi với Tam đệ và Tứ muội." Lục Văn Tú nói, tay ở phía sau liên tục ra hiệu, cho người thả thứ nữ ra.

Lão phu nhân không quản Lục Văn Tú ức hiếp thứ tử hay không, chỉ phiền chán nói: "Chơi đủ rồi thì trở về đọc sách đi, một đám người xúm lại bên bờ suối kêu gào, còn thể thống gì nữa?!"

Lục Văn Tú vội vàng đáp: "Ta về tịnh thất* đọc sách ngay đây ạ."

(*) Tịnh thất là một am thất nhỏ trong tịnh xá dành cho các cá nhân, hiểu đơn giản là một căn phòng nhỏ của riêng Lục Văn Tú.

Nói xong, hắn vẫy tay để đám hạ nhân mau chóng đi theo hắn.

Lần này Lục Văn Tú vì muốn gây khó dễ cho Lục Hoán nê đã gọi một đám người đến, vừa rồi lão phu nhân tới, đám người này quỳ xuống không dám rời đi, bởi vậy lúc này tất cả đều đứng lên đi về phía hành lang bên kia, có chút đông đúc.

Lục Văn Tú lườm Lục Hoán, trong đầu đột nhiên lại lóe ra một ý nghĩ.

Chắc chắn một màn vừa rồi lão phu nhân đã nhìn thấy, Lục Hoán lại hại mình trở thành tên vô dụng trong mắt lão phu nhân, thật là đáng chết, hắn không phục, chẳng lẽ thật sự phải để cho lão phu nhân khen ngợi tên thứ tử đó sao?

Trên mặt hắn hiện ra một tia nham hiểm, thì thầm hai câu với tâm phúc* bên cạnh.

(*) Tâm phúc là người thân tín, người đáng tin, người có thể ở cạnh tham dự việc cơ mật



Cả cảnh này phát sinh trong khoảng thời gian rất ngắn, đám người liên can trong màn hình không thể nào phát hiện, mà bên ngoài màn hình Túc Khê lập tức buông bàn chải đánh răng xuống, không nói nên lời nhìn dòng chữ Lục Văn Tú thầm nói với tâm phúc xuất hiện trên màn hình kia:

"Ngươi nghĩ cách đẩy Lục Hoán một cái, làm hắn đẩy lão phu nhân xuống suối, ta muốn xem xem, hắn phạm phải sai lầm lớn như vậy, lão phu nhân còn để mắt tới hắn nữa hay không?"

Không phải chứ ——

Tú Nhi à, ngươi đang bị ta theo dõi đó, nói nhỏ cũng vô dụng thôi à.

Lúc Túc Khê đang nhìn chằm chằm màn hình, trong nháy mắt bên dòng suối xảy ra cảnh tượng hỗn loạn!

Lục Hoán đang muốn vượt qua vài hạ nhân, đến bên bờ suối để giúp thứ nữ của Tứ di nương gia đi khỏi đây, mà lão phu nhân đang cùng với Ninh Vương phu nhân đứng bên bờ suối.

Bỗng nhiên, trong lúc Lục Hoán đi qua lão phu nhân, một hạ nhân đột nhiên lén lút vươn tay ra ——

Lục Hoán xưa nay luôn cảnh giác, dĩ nhiên ý thức được, hắn nghe thấy tiếng gió động khe khẽ từ sau lưng, chớp mắt một cái liền tránh ra.

Hạ nhân sửng sốt, nhìn thấy mình không thể hại được Lục Hoán, lại sắp đẩy vào lão phu nhân, thế là nhanh chóng rút tay về.

Nhưng vào lúc này!

Không biết vì sao, cổ tay của hắn dường như trống rỗng, giống như bị một lực đạo nắm lấy, sau đó kéo hắn sang một hướng khác.

Sắc mặt tên hạ nhân này tái mét, cái quỷ gì vậy ——?!!

Tay tay tay, tay hắn tại sao lại không điều khiển được nữa rồi?!

Hắn liều mạng muốn rút tay về, nhưng cái lực lượng quỷ dị kia lớn hơn sức hắn rất nhiều, cứ kéo hắn khiến tay hắn lập tức chuyển hướng về phía bả vai Lục Văn Tú.

Mà Lục Văn Tú lại đang quay đầu định xem trò vui, bất ngờ bị đẩy sang bên phải một cái, hắn đứng không vững, mất trọng tâm, theo bản năng túm lấy cổ áo lão phu nhân ở bên cạnh ——

Tiếp theo, hắn kéo lão phu nhân rơi xuống dòng suối lạnh băng.

"............"

"Bùm!" Mặt băng mỏng vỡ tan, từng đợt nước lạnh thấu xương bắn tung tóe lên trên bờ.

Mọi người: ".................."

!!!

Tất cả sững sờ mất một giây, sau đó là tiếng thét chói tai của Ninh Vương phu nhân rồi hiện trường bắt đầu loạn nháo nhào.

Ninh Vương phu nhân và mấy nha hoàn hoảng loạn hét to: "Cứu người! Tất cả còn ngây ra đấy làm gì?!!!"

Mà đám hạ nhân hoảng sợ, mặt biến sắc, ngập ngừng đứng tại chỗ, mà lúc này không có hậu vệ biết võ công ở đây, trời lạnh như vậy, nhảy vào thì không tránh khỏi sẽ bị bệnh thương hàn, bọn họ lại không phải thế tử cũng không phải lão phu nhân, lại không có bếp lò sưởi ấm, đại phu cứu chữa, nhảy xuống cứu người lên thì mình cũng chết.

Dòng suối lạnh thấu xương, Lục Văn Tú hoảng hốt lo sợ, trên mặt rét cóng không còn huyết sắc, ra sức vùng vẫy, suýt nữa chết đuối.

Ngược lại, chỗ lão phu nhân khá nông, bình tĩnh bám vào một cục đá định đứng lên, nhưng vẫn chưa đứng vững thì tên ngu xuẩn Lục Văn Tú lại ra sức lộn qua lộn lại, suýt nữa lại kéo bà xuống nước.

Lão phu nhân môi lạnh đến mức run bần bật: "......"

Ngoài màn hình, Túc Khê nhìn chằm chằm bé con của cô, không biết tại vì sao, có cơ hội tốt như vậy mà bé con lại thờ ơ lạnh nhạt, hắn ôm thứ nữ ba tuổi ở một bên, vẻ mặt lạnh băng, dường như chỉ là một người đứng ngoài cuộc. . truyện teen hay

Bọt khí trắng trên đỉnh đầu hắn vẫn còn xuất hiện một chữ: A

Túc Khê: "..."

Bé con, con đây là thấy chết mà không cứu!



Trong lúc Túc Khê đang do dự có cần thúc đẩy nhiệm vụ hay không, cũng đẩy tên nhóc xuống, bắt hắn cứu người, thì bé con đã động đậy.

Hắn buông thứ nữ xuống, nhảy vào dòng suối.

Một lát sau, lão phu nhân và Lục Văn Tú đều được cứu lên.

Cả người Lục Hoán ướt đẫm, mái tóc đen nhánh dính sát vào quần áo mỏng manh, môi lạnh trắng bệch bước lên bờ.

Bên lão phu nhân và Lục Văn Tú đều có hạ nhân và Ninh Vương phu nhân nhanh chóng xúm lại, chuyển áo khoác và lò sưởi đến, lau khô nước lạnh trên người bọn họ, mà bên cạnh hắn lại lẻ loi trơ trọi không có một ai.

Mặt hắn vô cảm, không nhìn ra là cảm xúc gì, rủ mắt xuống vắt khô nước trêи quần áo.

Bên kia, lão phu nhân tỉnh táo lại từ trong cái lạnh thấu xương, bà run cầm cập, thẳng tay tát tên Lục Văn Tú không ngừng run rẩy bên cạnh một cái, giận tím mặt nói: "Ngu xuẩn! Đồ vô dụng! Ngươi đóng cửa ăn năn một tháng cho ta, không được phép ra ngoài!"

Lục Văn Tú vốn dĩ lạnh đến mức mất đi cảm giác, lại bị ăn một cái tát, suýt nữa ngã xuống không dậy được, hắn run rẩy quỳ trên mặt đất, khóc lóc xin tha nói:

"Tổ mẫu, không phải ta, ta không có, ta ——"

Hắn bỗng nhiên hung dữ trợn mắt nhìn về phía tâm phúc, bực bội nói:

"Là hắn đẩy ta! Mẹ nhà ngươi, vừa nãy đẩy ta làm gì?!"

Vừa rồi gã hầu kia gặp phải quỷ đã bị dọa vỡ mật, đâu còn chú ý Lục Văn Tú đang nói cái gì, mặt hắn trắng bệch, quỳ trên mặt đất.

Ninh Vương phu nhân sắc mặt khó coi, cũng vội vàng cho người lôi tên hầu kia qua đây, nói: "Ngươi nói đi, vừa nãy tại sao lại xảy ra chuyện?"

Nhưng lão phu nhân hoàn toàn không quan tâm đến lời biện minh của Lục Văn Tú, trong lòng bà đã nhận định tên đích tử này là một tên phế vật vô dụng.

Bà chuyển tầm mắt sang Lục Hoán rồi cố định trên người hắn.

Vừa rồi mình rơi xuống nước, vậy mà thứ tôn này là người đầu tiên nhảy xuống cứu mình lên.

Lão phu nhân trầm giọng, bỗng nhiên vẫy vẫy tay với Lục Hoán, nói: "Ngươi lại đây."

Lục Hoán vắt các góc áo đến mức dường như không còn nước chảy nữa, nhưng cả người vẫn ướt đẫm, môi hắn cũng lạnh trắng bệch, nhưng khí phách so với tên Lục Văn Tú đang nằm bò trên đất kêu cha khóc mẹ lại khác nhau một trời một vực.

Hắn lặng lẽ đi về phía lão phu nhân.

Mà đến lúc này cũng không có người nào đưa cho hắn một chiếc khăn khô để lau.

Túc Khê nhìn thấy thái độ này của lão phu nhân, biết chắc mình bước đầu hoàn thành nhiệm vụ "được lão phu nhân khen ngợi".

...... Nhưng nàng nhìn cảnh lộn xộn này bên bờ suối, không biết tại sao trong lòng lại không vui.

Cô buông bàn chải đánh răng xuống, nhìn bé con cả người ướt đẫm bước từng bước một xuống hàng lang, đột nhiên trong lòng xuất hiện chút thương cảm với bé con.

Ngón tay Túc Khê chuyển động, không nhịn được mà lấy ngón tay cái gạt đi vết ướt đẫm trên màn hình, từ sợi tóc đến chân tên nhóc đều tản ra khí lạnh rùng mình.

Rõ ràng chỉ là một trò chơi, nhưng cô lại không nhịn được mà cộng hưởng với một nhân vật trong game.

Thậm chí Túc Khê nảy sinh ý định muốn hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ, làm nhanh hơn một chút, giúp bé con sớm bước lên vị trí cửu ngũ chí tôn, như vậy sẽ không ai còn dám khinh thường hắn nữa.

*

Mà Túc Khê không biết rằng trong chớp mắt, Lục Hoán đang định bước lên hành lang dài kia, chân hắn đột nhiên dừng một chút, thấy lạ nhịn không được mà ngẩng đầu.

Vừa rồi hắn cảm giác được cả người đẫm băng lạnh trong nháy mắt lại ấm áp lạ thường, giống như được khoác một chiếc áo mềm mại, đây là sự dịu dàng mà thế gian này chưa bao giờ cho hắn.

Nhưng cảm giác đó chỉ là thoáng qua.

Lục Hoán chỉ nhíu nhíu mày rồi tiếp tục đi đến phía lão phu nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nuôi Lớn Hoàng Tử Bệnh Tật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook