Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật
Chương 34: 34
Minh Quế Tái Tửu
19/07/2021
Đôi điều: Trúng thưởng sổ xố mấy triệu tệ có cảm giác gì?
Túc Khê: Cảm ơn lời mời của bạn, chính là rất choáng váng, cảm thấy như đang nằm mơ, cả nhà đều cảm thấy đang nằm mơ! Khó tin hơn chính là, vận may trúng thưởng lại có được từ việc chơi một trò chơi, quả thật quá huyền diệu!
Túc Khê là một học sinh lớp 11, cả đời cũng chưa nhìn thấy nhiều tiền tới vậy, ba triệu tệ tệ, càng không biết đi đổi thưởng như thế nào, nộp thuế thế nào, vì vậy đành phải run rẩy gọi điện cho cha mẹ mình.
Mà cha mẹ nàng nghe xong thì ngây ra như phỗng một phen, sau khi khiếp sợ kích động đến không nói nên lời, cuối cùng có thể hơi bình tĩnh lý trí một chút, đi xử lí chuyện xổ số.
Sau khi nộp thuế, tổng số tiền vào tài khoản ngân hàng nhà họ Túc là hai triệu bốn trăm nghìn tệ.
Khoản tiền này đối với nhà họ Túc, có thể nói không chỉ là tài khoản thu nhập đến bất ngờ, mà còn là một khoản tiền có thể giải quyết những nhu cầu khẩn cấp.
Sau khi kích động qua đi, hai người nhanh chóng bắt đầu phân chia khoản tiền này, chia binh thành hai đường, ông Túc cầm một trăm linh năm nghìn tệ đi tới nhà cô để trả nợ thật nhanh, hơn nữa cầm giấy nợ trở về!
Cô của Túc Khê quả thật vô cùng kinh ngạc, mấy ngày trước không trả được, còn nói có thể thư thả vài ngày được không, sao lại lập tức trả hết nợ được rồi?!
Hơn một trăm nghìn tệ cũng không phải số tiền nhỏ, cha mẹ của Túc Khê lấy từ đâu ra? Lại còn trả được thêm năm nghìn tệ coi như tiền lãi?
Chẳng lẽ là nhà xưởng đột nhiên chuyển biến tốt, buôn bán lời một khoản?
Khi ông Túc trả tiền không nói gì, nhưng nàng cũng rất ngại ngùng.
Dù sao, tiền này nàng cho mượn còn chưa đến nửa tháng, lại liên tục thúc giục nhà Túc Khê trả.
Ban đầu nàng cảm thấy nhà Túc Khê căn bản không thể trả nổi, nên mới cố ý thúc giục hết lần này tới lần khác, thấy bộ dáng đăm chiêu ủ dột xoay xở khắp nơi của ông bà Túc, nàng có cảm giác âm thầm thích thú, hi vọng mau đến tết để có đề tài nói chuyện với họ hàng.
Nhưng không thể ngờ tới, nhà Túc Khê lại thật sự có thể trả được rồi!
Còn đưa hai trăm nghìn tệ cho bà Túc mang tới cấp cứu cho nhà xưởng, giải quyết vấn đề thiếu vốn quay vòng và hàng tồn trong nhà kho quá nhiều.
Mà hơn hai triệu tệ còn lại, ông bà Túc cất lại hai triệu gửi ngân hàng, dự định cuối tuần đi mua nhà.
Một nhà ba người bọn họ hiện đang sống trong một căn hộ nhỏ 70 mét vuông, hai phòng ngủ ở đường vành đai ba, không nói tới có chút ồn ào vì sát đường, cách trường học ở Túc Khê còn hơi xa, mỗi buổi sáng Túc Khê đều phải đi xe bus hơn bốn mươi phút mới tới được trường.
Túc Khê cũng phải dậy sớm hơn, trong lòng hai vợ chồng cũng rất thương con gái.
Bọn họ ra sức góp tiền, từ lâu đã muốn nhanh chóng đổi một căn nhà lớn gần trường học của Túc Khê, cũng không ngờ tới, số mệnh của Túc Khê lại khổ tận cam lai, lại có được một khoản tiền trúng số lớn như vậy!
Ông bà Túc từ bệnh viện ra ngoài, đỡ lẫn nhau, kích động gần như nổ tung, bàn bạc bán căn nhà hiện tại, giá nhà là hai mươi nghìn tệ một mét vuông, có thể bán được tầm một triệu tư tệ, sau đó lấy ra một triệu sáu từ tiền gửi ngân hàng, mang đi mua căn hộ rộng 135 mét vuông bên cạnh trường đại học, căn đó có giá 3 triệu tệ, có 3 phòng ngủ và 2 sảnh!
Như vậy còn có thể chuẩn bị cho Túc Khê một phòng học riêng!
Còn lại bốn trăm nghìn để dành, chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp.
Hai vợ chồng thà để gửi tiết kiệm cho ngân hàng nhiều, cũng không chịu dùng nhiều, chỉ lấy một trăm nghìn ra, làm vốn lưu động hiện tại cho gia đình.
Tính toán bảy lần tám lượt, vào tay Túc Khê, như phần thưởng cho nàng mua được xổ số, vậy mà chỉ có năm nghìn tệ.
Túc Khê:…
Cha, mẹ, đây không phải là có hơi, khắt khe với mình rồi không.
Nhưng mà thật ra Túc Khê cũng không tham lam gì, biết khoản tiền này giao lại cho cha mẹ là cực kỳ thích hợp, bọn họ có thể quản lý tài chính tốt hơn nàng. Mà ví tiền của nàng đột nhiên nhiều hơn một khoản tiền ngoài ý muốn, đối với học sinh lớp 11, đã là một phú bà rồi.
Thỏa mãn hài lòng, Túc Khê kích động xoa xoa tay mở trò chơi ra.
Chuyện xổ số đột ngột xảy ra làm cho nàng và mọi người trong nhà như chìm trong cơn mơ, thế nên suốt cả ngày, nàng cũng chưa rảnh đăng nhập vào trò chơi. Chờ nàng bình tĩnh lại một chút, khi đăng nhập lại trò chơi, thời gian trong trò chơi đã qua ba ngày.
Khi Túc Khê mở trò chơi ra, còn hưng phấn không chịu nổi, nói với màn hình: “Nhóc, từ nay về sau ngươi chính là con ruột của ta, hệ thống, từ nay về sau ngươi chính là cha ruột của ta!”
Hệ thống: “….Không cần giống như chưa nhìn thấy thế giới như thế đâu.”
Cô gái, ba triệu tệ tệ tính là cái gì, việc ngươi đang làm chính là nâng đỡ một đời đế vương đi lên vị trí cửu ngũ chí tôn đó!
Nhân vật trong trò chơi còn chưa trở về.
Túc Khê: Cảm ơn lời mời của bạn, chính là rất choáng váng, cảm thấy như đang nằm mơ, cả nhà đều cảm thấy đang nằm mơ! Khó tin hơn chính là, vận may trúng thưởng lại có được từ việc chơi một trò chơi, quả thật quá huyền diệu!
Túc Khê là một học sinh lớp 11, cả đời cũng chưa nhìn thấy nhiều tiền tới vậy, ba triệu tệ tệ, càng không biết đi đổi thưởng như thế nào, nộp thuế thế nào, vì vậy đành phải run rẩy gọi điện cho cha mẹ mình.
Mà cha mẹ nàng nghe xong thì ngây ra như phỗng một phen, sau khi khiếp sợ kích động đến không nói nên lời, cuối cùng có thể hơi bình tĩnh lý trí một chút, đi xử lí chuyện xổ số.
Sau khi nộp thuế, tổng số tiền vào tài khoản ngân hàng nhà họ Túc là hai triệu bốn trăm nghìn tệ.
Khoản tiền này đối với nhà họ Túc, có thể nói không chỉ là tài khoản thu nhập đến bất ngờ, mà còn là một khoản tiền có thể giải quyết những nhu cầu khẩn cấp.
Sau khi kích động qua đi, hai người nhanh chóng bắt đầu phân chia khoản tiền này, chia binh thành hai đường, ông Túc cầm một trăm linh năm nghìn tệ đi tới nhà cô để trả nợ thật nhanh, hơn nữa cầm giấy nợ trở về!
Cô của Túc Khê quả thật vô cùng kinh ngạc, mấy ngày trước không trả được, còn nói có thể thư thả vài ngày được không, sao lại lập tức trả hết nợ được rồi?!
Hơn một trăm nghìn tệ cũng không phải số tiền nhỏ, cha mẹ của Túc Khê lấy từ đâu ra? Lại còn trả được thêm năm nghìn tệ coi như tiền lãi?
Chẳng lẽ là nhà xưởng đột nhiên chuyển biến tốt, buôn bán lời một khoản?
Khi ông Túc trả tiền không nói gì, nhưng nàng cũng rất ngại ngùng.
Dù sao, tiền này nàng cho mượn còn chưa đến nửa tháng, lại liên tục thúc giục nhà Túc Khê trả.
Ban đầu nàng cảm thấy nhà Túc Khê căn bản không thể trả nổi, nên mới cố ý thúc giục hết lần này tới lần khác, thấy bộ dáng đăm chiêu ủ dột xoay xở khắp nơi của ông bà Túc, nàng có cảm giác âm thầm thích thú, hi vọng mau đến tết để có đề tài nói chuyện với họ hàng.
Nhưng không thể ngờ tới, nhà Túc Khê lại thật sự có thể trả được rồi!
Còn đưa hai trăm nghìn tệ cho bà Túc mang tới cấp cứu cho nhà xưởng, giải quyết vấn đề thiếu vốn quay vòng và hàng tồn trong nhà kho quá nhiều.
Mà hơn hai triệu tệ còn lại, ông bà Túc cất lại hai triệu gửi ngân hàng, dự định cuối tuần đi mua nhà.
Một nhà ba người bọn họ hiện đang sống trong một căn hộ nhỏ 70 mét vuông, hai phòng ngủ ở đường vành đai ba, không nói tới có chút ồn ào vì sát đường, cách trường học ở Túc Khê còn hơi xa, mỗi buổi sáng Túc Khê đều phải đi xe bus hơn bốn mươi phút mới tới được trường.
Túc Khê cũng phải dậy sớm hơn, trong lòng hai vợ chồng cũng rất thương con gái.
Bọn họ ra sức góp tiền, từ lâu đã muốn nhanh chóng đổi một căn nhà lớn gần trường học của Túc Khê, cũng không ngờ tới, số mệnh của Túc Khê lại khổ tận cam lai, lại có được một khoản tiền trúng số lớn như vậy!
Ông bà Túc từ bệnh viện ra ngoài, đỡ lẫn nhau, kích động gần như nổ tung, bàn bạc bán căn nhà hiện tại, giá nhà là hai mươi nghìn tệ một mét vuông, có thể bán được tầm một triệu tư tệ, sau đó lấy ra một triệu sáu từ tiền gửi ngân hàng, mang đi mua căn hộ rộng 135 mét vuông bên cạnh trường đại học, căn đó có giá 3 triệu tệ, có 3 phòng ngủ và 2 sảnh!
Như vậy còn có thể chuẩn bị cho Túc Khê một phòng học riêng!
Còn lại bốn trăm nghìn để dành, chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp.
Hai vợ chồng thà để gửi tiết kiệm cho ngân hàng nhiều, cũng không chịu dùng nhiều, chỉ lấy một trăm nghìn ra, làm vốn lưu động hiện tại cho gia đình.
Tính toán bảy lần tám lượt, vào tay Túc Khê, như phần thưởng cho nàng mua được xổ số, vậy mà chỉ có năm nghìn tệ.
Túc Khê:…
Cha, mẹ, đây không phải là có hơi, khắt khe với mình rồi không.
Nhưng mà thật ra Túc Khê cũng không tham lam gì, biết khoản tiền này giao lại cho cha mẹ là cực kỳ thích hợp, bọn họ có thể quản lý tài chính tốt hơn nàng. Mà ví tiền của nàng đột nhiên nhiều hơn một khoản tiền ngoài ý muốn, đối với học sinh lớp 11, đã là một phú bà rồi.
Thỏa mãn hài lòng, Túc Khê kích động xoa xoa tay mở trò chơi ra.
Chuyện xổ số đột ngột xảy ra làm cho nàng và mọi người trong nhà như chìm trong cơn mơ, thế nên suốt cả ngày, nàng cũng chưa rảnh đăng nhập vào trò chơi. Chờ nàng bình tĩnh lại một chút, khi đăng nhập lại trò chơi, thời gian trong trò chơi đã qua ba ngày.
Khi Túc Khê mở trò chơi ra, còn hưng phấn không chịu nổi, nói với màn hình: “Nhóc, từ nay về sau ngươi chính là con ruột của ta, hệ thống, từ nay về sau ngươi chính là cha ruột của ta!”
Hệ thống: “….Không cần giống như chưa nhìn thấy thế giới như thế đâu.”
Cô gái, ba triệu tệ tệ tính là cái gì, việc ngươi đang làm chính là nâng đỡ một đời đế vương đi lên vị trí cửu ngũ chí tôn đó!
Nhân vật trong trò chơi còn chưa trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.