Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật
Chương 38: 38
Minh Quế Tái Tửu
19/07/2021
Cứ như vậy, tên nhóc suy yếu đưa tay lên, nhấc chân lên, nhưng cũng không vén được chăn.
Túc Khê chưa từng chăm sóc người bệnh, vội vàng lên mạng tìm kiếm “Trẻ con phát sốt 39 độ làm sao bây giờ”, sau khi quay lại, không ngừng cầm lấy hai miếng vải bố, chuyển sang sân.
Nàng lấy hai khối tuyết đọng trong sân, dùng vải bố bọc lại, vuốt về lại giao diện trong nhà, dán miếng hạ nhiệt tự chế lên trán tên nhóc.
Tuyết lạnh thấu xương phát huy tác dụng, lông mi của nhân vật trong trò chơi nhẹ nhàng run rẩy, dường như cảm giác nóng rực có hơi giảm bớt, hàng chân mày cũng chậm rãi giãn ra một ít.
Túc Khê lại nặn mấy viên tuyết mềm mại từ bên ngoài, nhét vào trong lòng bàn tay của nhân vật trong trò chơi.
Quả nhiên nàng làm như vậy có hiệu quả, thanh máu ở góc trên bên trái tăng lên 1%.
Vẫn còn chưa đủ.
Bệnh như thế này, chắc chắn phải mời thầy thuốc.
Túc Khê mở bản đồ ra theo bản năng, muốn chuyển giao diện qua chợ bên ngoài phủ Ninh Vương, nhưng mà căn bản không thể di chuyển được, lúc này mới nhớ đến, hiện tại mình chỉ có 11 điểm, còn không có cách nào mở khóa chợ, vậy mời thầy thuốc như thế nào?!
Hệ thống nói: “Hiện tại không thể mở khóa chợ, không thể mở khóa thầy thuốc, muốn mở khóa phần tiếp theo, cần điểm tích lũy đến 15.”
Chết tiệt, thật nghiêm khắc!
Túc Khê hít vào một hơi, mở giao diện cửa hàng ra, nhanh chóng chuyển qua danh mục “thuốc” ---
May mắn cửa hàng cái gì cũng có.
Tất cả thuốc chữa bệnh phong hàn cổ đại đều là một gói thuốc bắc, bên cạnh còn tặng kèm các loại niêu để sắc thuốc, chỉ là ---
Túc Khê không đành lòng nhìn thẳng nói: “Sắc được một gói thuốc này, ít nhất cũng nửa canh giờ, hắn chịu đựng được sao?! Không có thuốc con nhộng tổng hợp hay vitamin C sao?”
Hệ thống: “Cổ đại sao có thể có mấy thứ này được cô gái?!”
Túc Khê cũng không thể phàn nàn nữa, nhanh chóng mua thuốc rồi tính tiền, nhanh chóng nạp tiền vào game đốt củi, sau đó nhanh chóng đổ các vị thuốc vào niêu đất, ngón tay lưu loát hành động liên tục!
Trong lúc này lại liên tục vuốt trở về giao diện trong phòng, đổi vải, tiếp tục giúp tên nhóc hạ sốt.
Song thời gian nấu thuốc lại nhanh hơn so với nàng tưởng tượng, nàng lục tung phòng bếp tìm ra một cái bát con và thìa, đổ một chén thuốc lớn màu đen đặc quánh ra.
Chén thuốc này chỉ cách màn hình, vẫn có thể cảm giác được cái vị đắng chát của nó.
Túc Khê sợ uống thuốc nhất, không nhịn được nhíu mày.
Nhưng điều khó khăn nhất tiếp theo chính là, rốt cuộc làm sao để đổ thuốc này vào miệng của tên nhóc đang hôn mê bất tỉnh.
….
Túc Khê vừa cầm chén thuốc vào trong nhà, hệ thống đã phát ra tiếng bíp bíp nhắc nhở thanh sinh mệnh chỉ còn 15%!
Nàng đang cầm di động căng thẳng đến cả người đầy mồ hôi, một tay nhanh chóng nắm lấy nửa người trên của nhân vật trong game đang nằm trên giường, lập tức đã xách tên nhóc lên.
Lục Hoán bất tỉnh: “…”
Thế nhưng sắc mặt tên nhóc yếu ớt, môi tái nhợt, ngã trái ngã phải, bởi vì Túc Khê quá thô lỗ, suýt nữa ngã xuống giường.
Túc Khê vội vàng nắm tay trái tạo thành một đường cong, dán trên màn hình, để cho nhân vật trong game tựa vào lòng bàn tay mình, như vậy, nhân vật trong game cuối cùng được đỡ ngồi dậy.
Mái tóc dài đen nhánh của hắn đổ xuống dưới, đầu yếu ớt tựa vào đầu ngón tay của Túc Khê, nhỏ nhắn đáng thương, vòng eo cũng dịu dàng nắm lấy.
Túc Khê nhẹ nhàng thở ra, đặt bát thuốc sang chiếc bàn bên cạnh.
Dùng tay kia cầm thìa, múc thuốc, thật cẩn thận đưa đến gần miệng tên nhóc.
Tuy rằng tách miệng tên nhóc ra có hơi khó khăn, nhưng Túc Khê vẫn cố gắng, bón cho hắn từng thìa thuốc một.
….
Một chén thuốc đắng ngắt cứ như vậy uống hết, sắc mặt tên nhóc tái nhợt bị giày vò càng thêm thiếu sức sống hơn.
Mà Túc Khê ngoài màn hình cũng mệt mỏi gần chết.
Vai và cổ nàng đều đau, nhẹ buông tay, không chú ý để tên nhóc ngã ngửa xuống giường.
Đầu hắn đập trên chiếc gối cứng rắn, phát ra tiếng kêu khe khẽ.
Túc Khê lập tức đau lòng:…. Aaa không phải ta cố ý!
Túc Khê chưa từng chăm sóc người bệnh, vội vàng lên mạng tìm kiếm “Trẻ con phát sốt 39 độ làm sao bây giờ”, sau khi quay lại, không ngừng cầm lấy hai miếng vải bố, chuyển sang sân.
Nàng lấy hai khối tuyết đọng trong sân, dùng vải bố bọc lại, vuốt về lại giao diện trong nhà, dán miếng hạ nhiệt tự chế lên trán tên nhóc.
Tuyết lạnh thấu xương phát huy tác dụng, lông mi của nhân vật trong trò chơi nhẹ nhàng run rẩy, dường như cảm giác nóng rực có hơi giảm bớt, hàng chân mày cũng chậm rãi giãn ra một ít.
Túc Khê lại nặn mấy viên tuyết mềm mại từ bên ngoài, nhét vào trong lòng bàn tay của nhân vật trong trò chơi.
Quả nhiên nàng làm như vậy có hiệu quả, thanh máu ở góc trên bên trái tăng lên 1%.
Vẫn còn chưa đủ.
Bệnh như thế này, chắc chắn phải mời thầy thuốc.
Túc Khê mở bản đồ ra theo bản năng, muốn chuyển giao diện qua chợ bên ngoài phủ Ninh Vương, nhưng mà căn bản không thể di chuyển được, lúc này mới nhớ đến, hiện tại mình chỉ có 11 điểm, còn không có cách nào mở khóa chợ, vậy mời thầy thuốc như thế nào?!
Hệ thống nói: “Hiện tại không thể mở khóa chợ, không thể mở khóa thầy thuốc, muốn mở khóa phần tiếp theo, cần điểm tích lũy đến 15.”
Chết tiệt, thật nghiêm khắc!
Túc Khê hít vào một hơi, mở giao diện cửa hàng ra, nhanh chóng chuyển qua danh mục “thuốc” ---
May mắn cửa hàng cái gì cũng có.
Tất cả thuốc chữa bệnh phong hàn cổ đại đều là một gói thuốc bắc, bên cạnh còn tặng kèm các loại niêu để sắc thuốc, chỉ là ---
Túc Khê không đành lòng nhìn thẳng nói: “Sắc được một gói thuốc này, ít nhất cũng nửa canh giờ, hắn chịu đựng được sao?! Không có thuốc con nhộng tổng hợp hay vitamin C sao?”
Hệ thống: “Cổ đại sao có thể có mấy thứ này được cô gái?!”
Túc Khê cũng không thể phàn nàn nữa, nhanh chóng mua thuốc rồi tính tiền, nhanh chóng nạp tiền vào game đốt củi, sau đó nhanh chóng đổ các vị thuốc vào niêu đất, ngón tay lưu loát hành động liên tục!
Trong lúc này lại liên tục vuốt trở về giao diện trong phòng, đổi vải, tiếp tục giúp tên nhóc hạ sốt.
Song thời gian nấu thuốc lại nhanh hơn so với nàng tưởng tượng, nàng lục tung phòng bếp tìm ra một cái bát con và thìa, đổ một chén thuốc lớn màu đen đặc quánh ra.
Chén thuốc này chỉ cách màn hình, vẫn có thể cảm giác được cái vị đắng chát của nó.
Túc Khê sợ uống thuốc nhất, không nhịn được nhíu mày.
Nhưng điều khó khăn nhất tiếp theo chính là, rốt cuộc làm sao để đổ thuốc này vào miệng của tên nhóc đang hôn mê bất tỉnh.
….
Túc Khê vừa cầm chén thuốc vào trong nhà, hệ thống đã phát ra tiếng bíp bíp nhắc nhở thanh sinh mệnh chỉ còn 15%!
Nàng đang cầm di động căng thẳng đến cả người đầy mồ hôi, một tay nhanh chóng nắm lấy nửa người trên của nhân vật trong game đang nằm trên giường, lập tức đã xách tên nhóc lên.
Lục Hoán bất tỉnh: “…”
Thế nhưng sắc mặt tên nhóc yếu ớt, môi tái nhợt, ngã trái ngã phải, bởi vì Túc Khê quá thô lỗ, suýt nữa ngã xuống giường.
Túc Khê vội vàng nắm tay trái tạo thành một đường cong, dán trên màn hình, để cho nhân vật trong game tựa vào lòng bàn tay mình, như vậy, nhân vật trong game cuối cùng được đỡ ngồi dậy.
Mái tóc dài đen nhánh của hắn đổ xuống dưới, đầu yếu ớt tựa vào đầu ngón tay của Túc Khê, nhỏ nhắn đáng thương, vòng eo cũng dịu dàng nắm lấy.
Túc Khê nhẹ nhàng thở ra, đặt bát thuốc sang chiếc bàn bên cạnh.
Dùng tay kia cầm thìa, múc thuốc, thật cẩn thận đưa đến gần miệng tên nhóc.
Tuy rằng tách miệng tên nhóc ra có hơi khó khăn, nhưng Túc Khê vẫn cố gắng, bón cho hắn từng thìa thuốc một.
….
Một chén thuốc đắng ngắt cứ như vậy uống hết, sắc mặt tên nhóc tái nhợt bị giày vò càng thêm thiếu sức sống hơn.
Mà Túc Khê ngoài màn hình cũng mệt mỏi gần chết.
Vai và cổ nàng đều đau, nhẹ buông tay, không chú ý để tên nhóc ngã ngửa xuống giường.
Đầu hắn đập trên chiếc gối cứng rắn, phát ra tiếng kêu khe khẽ.
Túc Khê lập tức đau lòng:…. Aaa không phải ta cố ý!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.