Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật
Chương 23:
Minh Quế Tái Tửu
17/07/2021
Túc Khê suy nghĩ một chút, chuyển động bình nước, suy nghĩ có nên dùng giọt nước viết chữ trên mặt đất hay không, viết ra mấy chữ kiểu ‘ta không có ác ý’ như vậy.”
Nhưng hệ thống nói: “Điểm thưởng của ngươi không đủ, trước mắt không có cách nào dùng phương thức này để tiến hành trao đổi.”
Lại còn có thể trao đổi như vậy thật à? Túc Khê vui mừng, hỏi: “Cần bao nhiêu điểm thưởng mới được?”
Hệ thống: “Ít nhất một trăm điểm trở lên.”
Túc Khê như bị dội một chậu nước lạnh như băng: “Thôi bỏ đi, mơ xa quá rồi.”
Túc Khê tạm thời cất cái suy nghĩ này đi, che lại cửa và cửa sổ cho nhân vật trong game, chắc chắn không có gió tạt vào trong rồi mới thoát game.
Trước khi ngủ nàng mang vé số mới mua ra nhìn một chút, ba ngày sau sẽ quay số.
Mặc dù từ trong đáy lòng không tin hệ thống nói bậy cái gì mà cẩm lý các loại, nhưng cuối cùng Túc Khê cũng không vứt vé số đi, ngược lại còn trịnh trọng kẹp nó vào trong sách. Dù sao ba ngày sau thì sẽ có thể biết được là có chuyện gì xảy ra.
Mà trong ba ngày này, nàng phải nhanh chóng tăng điểm thưởng lên tới mười điểm mới được.
…
Túc Khê ngủ một giấc, tỉnh lại mở mắt ra thì chuyện đầu tiên nàng làm chính là mơ mơ màng màng móc điện thoại di động, mở ra giao diện của trò chơi.
Vừa mở ra giao diện, phát hiện có hai người làm ở trong Sài Viện, nói phòng phòng bếp thiếu nước, thúc giục Lục Hoán nhanh chóng đi xách một ít nước.
Lúc này trong trò chơi là buổi chiều, trên trời không còn tuyết rơi, nhưng mặt đất đã đóng băng, vẫn rất trơn trợt. Lục Hoán dường như mới vừa làm xong trở lại, áo quần phong phanh đã bị gió tốc cả lên, nhưng trên vầng trán trắng nõn vẫn tụ lại một tầng mồ hôi lấm tấm.
Hắn lạnh lùng nhìn hai người làm kia một cái, sau đó cũng không nói nhiều, chỉ xách hai thùng nước đi đến hướng giếng nước bên kia.
Hắn vừa quay người, Túc Khê chỉ thấy trên mặt hai người kia lộ ra nụ cười xấu xa, trực giác khiến nàng nghĩ không biết có phải tên cẩu tạp chủng Lục Văn Tú kia an phận được mấy ngày, lại sai người tới gây khó khăn cho Lục Hoán hay không.
Mà ngay lúc này, trên giao diện đột nhiên hiện lên một thông báo:
“Nhắc nhở, tiến vào nhiệm vụ chính: Có được sự khen ngợi của lão phu nhân ở Ninh Vương phủ, xin nhanh chóng chuẩn bị chiến lược.”
Túc Khê: “Trời! Bất ngờ quá vậy.”
“Phần thưởng nhiệm vụ là năm mươi đồng tiền vàng, sáu điểm thưởng.”
Wowww, nhiều như vậy cơ à?
Hai con mắt Túc Khê thấy tiền thì sáng lên, lập tức tỉnh táo lại.
Nàng lau mặt, một chân vội vàng nhảy xuống giường, một tay giơ điện thoại di động, một tay đánh răng, kích động nói với với hệ thống: “Hắn xách thùng nước đi hướng nào?”
Hệ thống nói: “Giếng nước bên kia.”
Túc Khê nuốt nước bọt, mập mờ nói không rõ: “Mau mau mau, giúp ta mở khóa bản đồ giếng nước kia.”
Đột nhiên một nơi trên bản đồ được chiếu đến.
Thật may lúc trước Túc Khê giữ lại điểm thưởng, không vội vàng tùy tiện mở khóa góc nào, nếu không hôm nay cũng không có cách đi qua đó.
Giao diện chuyển sang bản đồ giếng nước, chỉ thấy nó là một giếng nước được đào từ một dòng suối chảy dọc xuống ở phía tây Ninh Vương phủ, khoảng cách từ giếng đến phòng bếp không xa, nhưng mà vào giờ phút này, giếng nước đó lại đang có trên một trăm thùng nước chồng chất lên nhau.
Chi chít dày đặc khiến cho da đầu tê dại.
Lần trước Lục Văn Tú mất hết mặt mũi, nghĩ như thế nào thì lửa giận vẫn đầy một bụng, lúc này dứt khoát không chơi chiêu gài tang vật vu oan giá họa kia nữa, quyết định trực tiếp cố ý gây khó dễ.
Hai tên người làm dời cho hắn một chiếc ghế và đặt bên cạnh dòng suối, hắn thong thả ngồi vắt chân trên ghế, bên cạnh dắt theo một cô bé khoảng ba bốn tuổi… đó là thứ nữ của Tứ di nương.
Cô bé kia vô cùng hoảng sợ mở to hai mắt, muốn khóc không dám khóc, đã tè cả ra quần rồi.
Lục Hoán từ đằng xa đi tới, lạnh lùng ném thùng nước xuống đất.
Lục Văn Tú biết Tứ di nương thường ngày cũng coi như là có đối xử tốt với Lục Hoán một chút, Lục Hoán sẽ không thể nhìn đứa con gái duy nhất của Tứ di nương chết mà không cứu, vì vậy hôm nay đặc biệt đưa người tới điều Tứ di nương đi, bế con gái bà ta tới đây.
Hắn vênh váo nhìn Lục Hoán rồi nói: “Nếu hôm nay ngươi không chuyển xong một trăm thùng nước, ta sẽ lập tức đẩy Tứ muội xuống, bây giờ đang là mùa đông, rơi vào trong nước đá, có lẽ sẽ bị lạnh rồi bị bệnh gì đó không chừng.”
Nhưng hệ thống nói: “Điểm thưởng của ngươi không đủ, trước mắt không có cách nào dùng phương thức này để tiến hành trao đổi.”
Lại còn có thể trao đổi như vậy thật à? Túc Khê vui mừng, hỏi: “Cần bao nhiêu điểm thưởng mới được?”
Hệ thống: “Ít nhất một trăm điểm trở lên.”
Túc Khê như bị dội một chậu nước lạnh như băng: “Thôi bỏ đi, mơ xa quá rồi.”
Túc Khê tạm thời cất cái suy nghĩ này đi, che lại cửa và cửa sổ cho nhân vật trong game, chắc chắn không có gió tạt vào trong rồi mới thoát game.
Trước khi ngủ nàng mang vé số mới mua ra nhìn một chút, ba ngày sau sẽ quay số.
Mặc dù từ trong đáy lòng không tin hệ thống nói bậy cái gì mà cẩm lý các loại, nhưng cuối cùng Túc Khê cũng không vứt vé số đi, ngược lại còn trịnh trọng kẹp nó vào trong sách. Dù sao ba ngày sau thì sẽ có thể biết được là có chuyện gì xảy ra.
Mà trong ba ngày này, nàng phải nhanh chóng tăng điểm thưởng lên tới mười điểm mới được.
…
Túc Khê ngủ một giấc, tỉnh lại mở mắt ra thì chuyện đầu tiên nàng làm chính là mơ mơ màng màng móc điện thoại di động, mở ra giao diện của trò chơi.
Vừa mở ra giao diện, phát hiện có hai người làm ở trong Sài Viện, nói phòng phòng bếp thiếu nước, thúc giục Lục Hoán nhanh chóng đi xách một ít nước.
Lúc này trong trò chơi là buổi chiều, trên trời không còn tuyết rơi, nhưng mặt đất đã đóng băng, vẫn rất trơn trợt. Lục Hoán dường như mới vừa làm xong trở lại, áo quần phong phanh đã bị gió tốc cả lên, nhưng trên vầng trán trắng nõn vẫn tụ lại một tầng mồ hôi lấm tấm.
Hắn lạnh lùng nhìn hai người làm kia một cái, sau đó cũng không nói nhiều, chỉ xách hai thùng nước đi đến hướng giếng nước bên kia.
Hắn vừa quay người, Túc Khê chỉ thấy trên mặt hai người kia lộ ra nụ cười xấu xa, trực giác khiến nàng nghĩ không biết có phải tên cẩu tạp chủng Lục Văn Tú kia an phận được mấy ngày, lại sai người tới gây khó khăn cho Lục Hoán hay không.
Mà ngay lúc này, trên giao diện đột nhiên hiện lên một thông báo:
“Nhắc nhở, tiến vào nhiệm vụ chính: Có được sự khen ngợi của lão phu nhân ở Ninh Vương phủ, xin nhanh chóng chuẩn bị chiến lược.”
Túc Khê: “Trời! Bất ngờ quá vậy.”
“Phần thưởng nhiệm vụ là năm mươi đồng tiền vàng, sáu điểm thưởng.”
Wowww, nhiều như vậy cơ à?
Hai con mắt Túc Khê thấy tiền thì sáng lên, lập tức tỉnh táo lại.
Nàng lau mặt, một chân vội vàng nhảy xuống giường, một tay giơ điện thoại di động, một tay đánh răng, kích động nói với với hệ thống: “Hắn xách thùng nước đi hướng nào?”
Hệ thống nói: “Giếng nước bên kia.”
Túc Khê nuốt nước bọt, mập mờ nói không rõ: “Mau mau mau, giúp ta mở khóa bản đồ giếng nước kia.”
Đột nhiên một nơi trên bản đồ được chiếu đến.
Thật may lúc trước Túc Khê giữ lại điểm thưởng, không vội vàng tùy tiện mở khóa góc nào, nếu không hôm nay cũng không có cách đi qua đó.
Giao diện chuyển sang bản đồ giếng nước, chỉ thấy nó là một giếng nước được đào từ một dòng suối chảy dọc xuống ở phía tây Ninh Vương phủ, khoảng cách từ giếng đến phòng bếp không xa, nhưng mà vào giờ phút này, giếng nước đó lại đang có trên một trăm thùng nước chồng chất lên nhau.
Chi chít dày đặc khiến cho da đầu tê dại.
Lần trước Lục Văn Tú mất hết mặt mũi, nghĩ như thế nào thì lửa giận vẫn đầy một bụng, lúc này dứt khoát không chơi chiêu gài tang vật vu oan giá họa kia nữa, quyết định trực tiếp cố ý gây khó dễ.
Hai tên người làm dời cho hắn một chiếc ghế và đặt bên cạnh dòng suối, hắn thong thả ngồi vắt chân trên ghế, bên cạnh dắt theo một cô bé khoảng ba bốn tuổi… đó là thứ nữ của Tứ di nương.
Cô bé kia vô cùng hoảng sợ mở to hai mắt, muốn khóc không dám khóc, đã tè cả ra quần rồi.
Lục Hoán từ đằng xa đi tới, lạnh lùng ném thùng nước xuống đất.
Lục Văn Tú biết Tứ di nương thường ngày cũng coi như là có đối xử tốt với Lục Hoán một chút, Lục Hoán sẽ không thể nhìn đứa con gái duy nhất của Tứ di nương chết mà không cứu, vì vậy hôm nay đặc biệt đưa người tới điều Tứ di nương đi, bế con gái bà ta tới đây.
Hắn vênh váo nhìn Lục Hoán rồi nói: “Nếu hôm nay ngươi không chuyển xong một trăm thùng nước, ta sẽ lập tức đẩy Tứ muội xuống, bây giờ đang là mùa đông, rơi vào trong nước đá, có lẽ sẽ bị lạnh rồi bị bệnh gì đó không chừng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.