Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật

Chương 43:

Minh Quế Tái Tửu

20/07/2021

Nhưng, có một vấn đề rất khó khăn, bây giờ là mùa đông, trời lạnh đất đóng băng, mặc dù giống cây trồng đều là cây nông nghiệp trồng vào mùa đông, nhưng trong thời gian ngắn cũng không có cách nào để thu hoạch.

Hơn nữa nhiệt độ mùa đông lại thấp, ngày ngắn đêm dài, lượng trứng gà mái đẻ cũng rất ít, thậm chí có thể ngưng trệ.

Nhiệm vụ chính số 2 sợ là rất khó hoàn thành.

“Nhiệm vụ chính có thời hạn hoàn thành không?” Túc Khê hỏi

“Không có, nhiệm vụ chính có thể tiến hành đồng thời, tất cả đều không có thời hạn. Nhưng hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ chính, càng có được nhiều điểm thưởng, đợi lúc điểm số tăng lên 100, có thể kết nối với nhân vật chính trong game, chẳng lẽ ngươi không muốn sao?!”

Túc Khê muốn! Dĩ nhiên là muốn. Đây đúng là cảnh tượng khiến nàng nạp tiền không tiếc tay.

Nàng lập tức có tinh thần làm việc liền!

Nàng chuyển giao diện màn hình đến chuồng gà bên cạnh Sài Viện, nhìn chằm chằm vào một đám gà đang trốn vào góc trong cùng, dựa sát vào nhau để sưởi ấm, trong đó có chiếc mào của một con gà đã nứt ra vì lạnh, tuy không đến nỗi chết, nhưng thời tiết này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sản lượng trứng gà, nàng suy nghĩ một lúc lâu.

Sau đó lại lên mạng tìm thông tin: “Mùa đông nên nuôi gà như thế nào?”

... Túc Khê đoán rằng lúc cha mẹ nhìn vào công cụ tìm kiếm trên di động của nàng, biểu cảm sẽ rất kỳ quái.



Những thông tin trên mạng vẫn đáng tin, tìm ra một loạt cách thức giải quyết, nhưng rõ ràng, các biện pháp như hộp điều khiển nhiệt độ, đèn năng lượng mặt trời, ở trong game cổ đại căn bản là không có cách nào có được.

Túc Khê giỏi ứng biến, đầu tiên mua đồ gỗ, thân cây, và các vật liệu có dạng tấm khác trong cửa hàng, sau đó dựa theo bản vẽ, rồi dùng đầu ngón tay ghép lại, quá trình này rất giống với việc lắp ghép đồ gỗ, rất thú vị, nàng lập tức say mê làm.

Sau khi ghép xong, lại dùng các tấm lợp phủ lên, cuối cùng, còn mua vôi sống đổ lên trên, có thể đuổi chuột và sâu bọ

---Cứ như vậy, một cái chuồng chống lạnh rất lớn đã được làm xong!

Lúc trước cậu nhóc dùng hàng rào vây xung quanh, việc đó đối với người cổ đại mà nói là đã đủ hoàn mỹ, thông minh khéo léo lắm rồi, nhưng Túc Khê lợi dụng vật liệu tốt nhất, dựa theo bản vẽ làm ra cái này, rõ ràng là đã hiện đại hóa khá xa rồi!

Sau khi làm xong, nàng im hơi lặng tiếng đặt chuồng chống lạnh vào bên trong hàng rào vây quanh mà cậu nhóc đã làm trước đây.

Những con gà mái kia dường như cảm nhận được nhiệt độ đang dần dần thay đổi, không còn lạnh như vậy nữa, có vài con giũ lông, đứng dậy đi tìm đồ ăn, có vài con bắt đầu cảm thấy dễ chịu, chui vào bên trong, dường như sắp có thể đẻ trứng.

Mà không chỉ như vậy, Túc Khê còn lục tìm một vòng thuốc trợ sản cho gà mái trong cửa hàng, điên cuồng rắc vào trong thức ăn, để tất cả đám gà mái ăn hết, dù sao thì đồ vật trong cửa hàng cũng không thể vô dụng được!

Đợi sắp xếp xong chuồng gà, Túc Khê lại di chuyển đầu ngón tay, lật tung toàn bộ đám đất mà cậu nhóc đã trồng xong, rải xuống các thứ giúp rút ngắn thời gian sinh trưởng đã mua được ở cửa hàng.

Như thế, cuối cùng mọi việc đã xong.



Tiêu chỗ này một tí chỗ kia ít, thoáng cái đã tiêu hơn 200 đồng tiền vàng, nhưng đổi sang nhân dân tệ, cũng chỉ là hai tệ thôi, tiền bạc của Túc Khê bây giờ rất thoải mái, nạp vào game cũng không chút đau lòng.

Nàng làm xong mọi thứ, góc trên bên phải thêm một chuồng nhỏ cần thu hoạch

Phía trên ghi rõ: “Hiện nay đã thu hoạch: trứng gà 2/500, lương thực 0/2 tấn.”

Thanh tiến độ của nhiệm vụ thứ hai chưa đâu vào đâu cả

Nhưng Túc Khê cũng không vội, nàng nhìn thấy cậu nhóc sau khi lăn qua lộn lại hơn nửa đêm trong game, hình như vừa mới ngủ, bèn đi ăn sáng trước, đợi ăn sáng xong, trong game còn chưa hửng sáng, nàng đăng nhập vào chơi một lát, nhìn đông nhìn tây, thì phát hiện trong phòng bếp có dấu vết của lửa---

Wowww, cậu nhóc đã nấu đồ ăn sao?

Nàng thèm rồi.

Túc Khê đẩy kệ bếp, cám thấy hứng thú, nàng chơi trò chơi này trước nay, chưa thấy cậu nhóc ăn cái gì cả, cái bụng cả ngày xẹp lép rất đáng thương, nhưng nghĩ đến hắn ở trong phủ Ninh Vương nhiều năm như vậy, cần phải nấu ăn chứ? Chỉ là không biết mùi vị nấu ra như thế nào.

Nhưng Túc Khê đẩy một hồi, ngoại trừ tro bụi ra, cũng không lôi ra được cái gì, đành phải từ bỏ.

Những nơi khác chưa mở khóa, nàng đi sang bên bờ sông, bên bờ sông không có người, chỉ có thể quay về Sài Viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook