Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật

Chương 47:

Minh Quế Tái Tửu

20/07/2021

Đúng vào lúc này, bên rừng trúc vang lên tiếng bước chân.

Túc Khê sợ cậu nhóc trong game sau khi quay về sẽ đi ngủ luôn, không đến phòng bếp, không nhìn thấy bát mì.

Nàng vừa căng thẳng, vừa vận dụng bản lĩnh cuối cùng, di chuyển ra bên ngoài phòng bếp, treo một chiếc đèn lồng hình con thỏ trên mái hiên phòng bếp, chiếc đèn xinh xắn đong đưa trong gió.

......

Lục Hoán trên đường quay về, băng qua rừng trúc, dĩ nhiên cũng nghe thấy toàn Kinh thành bên ngoài Phủ Ninh Vương ồn ào náo nhiệt, hắn nhếch môi, trên khuôn mặt không rõ có biểu cảm gì. Trên thực tế, ngày này mỗi năm đối với hắn mà nói, đều chỉ đến như thế, hắn cũng đã quen rồi.

Chỉ là, người đó.....

Đã không xuất hiện ba ngày liên tiếp rồi.

...Có thể không xuất hiện nữa phải không?

Có lẽ, giống như bản thân đã dự liệu lúc trước, chỉ tình cờ đưa ít đồ tới, chẳng qua là đối phương nhất thời nổi hứng, tuy không có ý làm hại đến hắn, nhưng cũng chỉ là đang đùa cợt hắn, hoặc là sự thông cảm ngắn ngủi chớp mắt đã qua? Bằng không, chỉ là một thứ tử, khiến cho đối phương gặp rắc rối, há không phải là rất kì quặc sao?

Lục Hoán cụp mắt, trong lòng lướt qua một tia mỉa mai.

Hắn nắm chặt bàn tay, cố gắng không để bản thân suy nghĩ thêm nữa, bất luận đối phương ra sao, hắn mặc kệ, không thể dao động tâm trạng được, như thế sẽ theo ý muốn của đối phương.

Hắn nhanh chóng tăng tốc bước chân, đi về bên phía Sài Viện.

Nhưng lúc hắn đi ngang qua phòng bếp, hắn giống như bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt, bông tuyết chầm chậm rơi trên bả vai hắn, bước chân của hắn tạm thời dừng lại, ánh mắt ngơ ngác, tập trung nơi mái hiên.

Mảnh rừng trúc phía sau yên lặng, một chuỗi vết chân một mình đi lại, trước mắt ba gian phòng thô sơ, tựa hồ như không giống bình thường, chỉ nhiều hơn---



Một chiếc đèn lồng hình con thỏ màu vàng óng ở dưới mái hiên.

Ngọn đèn bị gió thổi đong đưa, ánh sáng nhỏ vụn lay động xuyên qua màn đêm và tuyết lớn, rơi vào đáy mắt đen kịt của hắn.

“...”

Đây là---?

Hắn thở ra một hơi, vừa mới là một quả tim buồn bực mất tập trung, bởi vì ánh nến chập chờn dường như đang chào mừng hắn về nhà, mà bỗng nhiên loạn nhịp.

Tiếp theo, “thịch”, “thịch”, càng đập càng nhanh.

Hắn rảo bước đi nhanh về phía phòng bếp---

Không có một bóng người.

Rất yên tĩnh.

Trong mắt của Lục Hoán lướt qua một tia thất vọng không dễ thấy.

... Cho đến khi, hắn xoay người, nhìn thấy một bát mì trường thọ trên bếp lò, hơi nóng bốc lên nóng hổi.

Sinh nhật đối với Lục Hoán mà nói, chẳng qua chỉ là một trong vô số tháng ngày cô đơn quạnh quẽ, cũng không có gì đặc biệt.

Không một ai trong Phủ Ninh Vương nhớ đến, ngay cả Tứ di nương cũng không nhớ, hôm nay Lục Hoán đi đưa thuốc, Tứ di nương lôi kéo con gái nước mắt giàn dụa, luôn miệng nói cám ơn, nhưng vẫn không nhớ đến hôm nay là sinh nhật của Lục Hoán. Nàng không nhớ, cũng rất bình thường, Ninh Vương sớm đã ra lệnh toàn phủ không được nhắc đến ngày sinh tháng đẻ của Lục Hoán, nàng cho dù có nhớ, cũng không thể làm gì cho Lục Hoán.

Thế là, Lục Hoán xem như không có ngày này.



Dù sao thì, nếu không phải cứ đến ngày này trong kinh thành sẽ treo đèn kết hoa chúc mừng Thái Tử, hắn sợ chính mình cũng đã sớm quên rồi.

Sinh nhật sinh nhật.

Lục Hoán biết được hai chữ này, tất cả đều là từ trong sách vở, và trong tiệc rượu mừng thọ Đông Cung Thái Tử và tiệc sinh nhật của Lục Dụ An.

Mỗi năm trong tiệc sinh nhật của Lục Dụ An, trong phủ rất ồn ào, phòng bếp bận rộn không ngớt.

Ninh Vương phu nhân sẽ chuẩn bị cho con trai đích trưởng tôn Lục Dụ An hai món đồ, một là mì trường thọ, cả một bát chất đầy sợi mì, ăn xong thì ăn canh, ngụ ý phúc thọ lâu dài.

Một thứ khác là quả đào trường thọ, đỉnh quả được nhuộm thành màu đỏ, ngụ ý xua đuổi vận xui.

Mà lúc này, Lục Hoán đa số chỉ có thể cùng một đoàn người hầu đợi ở phía sau bức tường ố đen, chờ nhận thưởng.

.............

Từ trước đến giờ không có ai nhớ đến sinh nhật hắn, hắn sớm đã quen rồi, vì vậy hắn chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày, bản thần quay về từ trong gió tuyết, lại nhìn thấy một bát mì trường thọ lặng lẽ đặt trên bếp lò---------

Trong ánh lửa còn sót lại bên kệ bếp, sợi mì trong bát thon dài trơn bóng, nước mì thơm ngon, phía trên còn có một quả trứng lòng đào, màu trắng hồng sắp tràn ra ngoài, điểm xuyến một chút hành lá, nóng hổi.

...Có chút hư ảo không chân thực

Cổ họng Lục Hoán căng thẳng, đi qua đó theo bản năng, bưng bát mì trường thọ lên một cách chậm rãi, hơi ấm từ lòng bàn tay lập tức truyền ra ngoài, làm đuôi lông mày của hắn cong lên--- ồ, không phải là giấc mộng

Nhưng, mì trường thọ này, thật là làm cho hắn sao?

... Làm sao lại còn có người nhớ đến sinh nhật hắn.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook