Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật
Chương 7
Minh Quế Tái Tửu
13/07/2021
“Ta sẽ kêu phòng bếp làm ít món ngươi thích.” Phu nhân Ninh vương còn phải duy trì thể diện giả tạo của một chủ mẫu trước mặt người ngoài, nhưng thiếu niên đơn bạc trước mặt bà đương nhiên không có lòng kiên nhẫn giả bộ với bà.
Lục Hoán tuy bụng sôi lên, nhưng sống lưng cao ngất, vẻ mặt lạnh như băng, còn không ừ lại.
Món gì hắn thích ư? Màn thầu rau dưa mà thôi.
Nét mặt phu nhân Ninh vương cứng lại, mỉm cười, được nha hoàn đỡ vào thiền điện. Sau khi đi vào, trên mặt bà mới lộ vẻ tức giận.
Tuyết lớn xoay tròn rơi xuống, trong chớp mắt vùi lấp lối nhỏ và sâu bên ngoài từ đường. Lục Hoán quỳ ngoài tường đỏ ngói xanh, đầu vai chất đầy tuyết trắng, trở thành một người tuyết nho nhỏ.
Trong từ đường cứ truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Ngoài từ đường lại là hẻm sâu vắng lặng lạnh buốt.
Thiếu niên quỳ tại chỗ không nhúc nhích, mi mắt rủ xuống, nghe tiếng gió lạnh thét gào dữ dội bên tai, cảm nhận giá rét vô tận thấu xương. Ngày này qua ngày khác, suốt mười bốn năm, trong lòng hắn càng chất chồng hận ý cùng u ám.
…
Túc Khê và các bạn học làm bài xong, sau khi tiễn họ, cha mẹ nàng cũng đến.
Vừa vào phòng bệnh, hộp giữ nhiệt trong tay bà Túc tỏa ra mùi canh gà ác, hương thơm lập tức tràn ngập cả phòng.
Túc Khê lập tức thèm rỏ dãi, kinh ngạc vui mừng kêu lên: “Mẹ, sao mẹ biết ta muốn uống canh mẹ ninh!”
Bà Túc đặt hộp giữ nhiệt ở đầu giường, nhặt đồ ăn vặt rơi cạnh thùng rác ném vào trong, cả giận nói: “Chẳng phải đã bảo ngươi không được ăn quà vặt, ăn rồi lấy sức đâu uống canh ta ninh?”
Túc Khê treo chân thạch cao, vui mừng hớn hở dịch qua mép giường, nhìn chằm chằm hộp giữ nhiệt với ánh mắt không chờ được nữa: “Dạ dày của ta lớn lắm, vẫn uống được mà.”
Ông Túc quét dọn vệ sinh phòng bệnh. Bà Túc kéo một cái ghế ngồi xuống, múc canh gà vào chén đưa cho Túc Khê.
Bà Túc còn cẩn thận lấy một cái bàn nhỏ mang lên giường để Túc Khê đặt chén canh lên đó tránh bị nóng: “Vậy uống hết sạch cho mẹ!”
Uống canh gà xong, ăn thêm ít cơm, Túc Khê ợ một tiếng, dạ dày thỏa mãn.
Ông Túc và bà Túc tán gẫu thêm một lúc với nàng, giúp nàng sắp xếp lại một chút.
Thấy nàng nằm xuống ngủ, dém chăn lại đàng hoàng, hai vợ chồng mới rón rén rời khỏi phòng bệnh.
Túc Khê là cú đêm, đương nhiên lúc này không ngủ được, bỗng nghe tiếng điện thoại rung lên. Nàng lấy điện thoại dưới gối ra, mới nhớ suýt nữa thì quên mất nhóc con trong game.
Nàng vội online, vừa mở bảng điều khiển game đã nhảy ra mấy tin báo.
Là phần thưởng mấy tiếng trước nàng đã đổi “sửa cửa sài” với “đổi chăn mỏng”.
Chúc mừng thành công cải thiện cơ sở vật chất bước đầu. Vàng thưởng +8, điểm cải thiện hoàn cảnh bên ngoài +1.
Điểm cải thiện hoàn cảnh bên ngoài?
Là điểm lúc trước hệ thống nói tích lũy được 10 có thể đổi một con cá chép?
Túc Khê luống cuống tay chân tắt thông báo, đang nghiên cứu xem thử đây là gì thì nghe một loạt tiếng bước chân.
Lúc này nàng chưa mở khóa được bản đồ khác, trên màn hình chỉ dừng lại ở phòng chứa củi cũ nát của nhóc con.
Mà trong phòng chứa củi trống không, chăn đệm được xếp gọn, trong game đã qua một ngày, chiều tối rồi, không biết nhóc con trong game lại ra ngoài làm gì.
Không đúng! Túc Khê phát hiện trong phòng chứa củi hình như có thêm một hộp thức ăn đơn giản, đặt trên tủ quần áo.
Nàng đưa tay chọt vào.
Hộp thức ăn không có hơi nóng, nhìn là biết nguội ngắt không khiến người ta thèm ăn, chẳng biết bên trong là món gì.
Tiếng bước chân ngoài cửa sài càng lúc càng gần. Ba giây sau, cửa được đẩy ra.
Lén lút thò đầu vào cũng không phải nhóc con trong game của Túc Khê mà là hai hạ nhân mặc đồ vải thô, trên đầu tên bên trái hiện lên “Người qua đường A”, trên đầu tên bên phải hiện lên “Người qua đường B”.
Túc Khê: …
Hình như game này cũng hơi tùy tiện quá rồi đấy.
Người qua đường A và người qua đường B cũng là nhân vật trong game, nhưng có thể nhìn rõ dáng người không được tốt, cánh tay vai u thịt bắp như ngó sen, đầu to chân ngắn.
Hai người này đến trộm cái gì? Nhưng phòng của nhóc con trong game đã nghèo khổ đến vậy rồi, còn có gì đáng để trộm nữa?
Khi đầu óc Túc Khê đang mơ hồ, chỉ thấy người qua đường A đi thẳng đến bên cạnh hộp thức ăn, với tay lấy nó xuống, lấm la lấm lét nói với người qua đường B: “Nếu là đồ ăn lúc cúng tế, còn là phu nhân đặc biệt căn dặn cho phòng bếp đưa đến, chắc thằng oắt này còn ăn ngon hơn chúng ta?”
Người qua đường B lộ ra bộ dạng đói rớt cả nước miếng. Hai người vừa nói vừa mở hộp thức ăn ra.
Vừa mở ra, hai nhân vật trong game đều choáng váng.
Mà Túc Khê ở ngoài cũng choáng váng.
Lục Hoán tuy bụng sôi lên, nhưng sống lưng cao ngất, vẻ mặt lạnh như băng, còn không ừ lại.
Món gì hắn thích ư? Màn thầu rau dưa mà thôi.
Nét mặt phu nhân Ninh vương cứng lại, mỉm cười, được nha hoàn đỡ vào thiền điện. Sau khi đi vào, trên mặt bà mới lộ vẻ tức giận.
Tuyết lớn xoay tròn rơi xuống, trong chớp mắt vùi lấp lối nhỏ và sâu bên ngoài từ đường. Lục Hoán quỳ ngoài tường đỏ ngói xanh, đầu vai chất đầy tuyết trắng, trở thành một người tuyết nho nhỏ.
Trong từ đường cứ truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Ngoài từ đường lại là hẻm sâu vắng lặng lạnh buốt.
Thiếu niên quỳ tại chỗ không nhúc nhích, mi mắt rủ xuống, nghe tiếng gió lạnh thét gào dữ dội bên tai, cảm nhận giá rét vô tận thấu xương. Ngày này qua ngày khác, suốt mười bốn năm, trong lòng hắn càng chất chồng hận ý cùng u ám.
…
Túc Khê và các bạn học làm bài xong, sau khi tiễn họ, cha mẹ nàng cũng đến.
Vừa vào phòng bệnh, hộp giữ nhiệt trong tay bà Túc tỏa ra mùi canh gà ác, hương thơm lập tức tràn ngập cả phòng.
Túc Khê lập tức thèm rỏ dãi, kinh ngạc vui mừng kêu lên: “Mẹ, sao mẹ biết ta muốn uống canh mẹ ninh!”
Bà Túc đặt hộp giữ nhiệt ở đầu giường, nhặt đồ ăn vặt rơi cạnh thùng rác ném vào trong, cả giận nói: “Chẳng phải đã bảo ngươi không được ăn quà vặt, ăn rồi lấy sức đâu uống canh ta ninh?”
Túc Khê treo chân thạch cao, vui mừng hớn hở dịch qua mép giường, nhìn chằm chằm hộp giữ nhiệt với ánh mắt không chờ được nữa: “Dạ dày của ta lớn lắm, vẫn uống được mà.”
Ông Túc quét dọn vệ sinh phòng bệnh. Bà Túc kéo một cái ghế ngồi xuống, múc canh gà vào chén đưa cho Túc Khê.
Bà Túc còn cẩn thận lấy một cái bàn nhỏ mang lên giường để Túc Khê đặt chén canh lên đó tránh bị nóng: “Vậy uống hết sạch cho mẹ!”
Uống canh gà xong, ăn thêm ít cơm, Túc Khê ợ một tiếng, dạ dày thỏa mãn.
Ông Túc và bà Túc tán gẫu thêm một lúc với nàng, giúp nàng sắp xếp lại một chút.
Thấy nàng nằm xuống ngủ, dém chăn lại đàng hoàng, hai vợ chồng mới rón rén rời khỏi phòng bệnh.
Túc Khê là cú đêm, đương nhiên lúc này không ngủ được, bỗng nghe tiếng điện thoại rung lên. Nàng lấy điện thoại dưới gối ra, mới nhớ suýt nữa thì quên mất nhóc con trong game.
Nàng vội online, vừa mở bảng điều khiển game đã nhảy ra mấy tin báo.
Là phần thưởng mấy tiếng trước nàng đã đổi “sửa cửa sài” với “đổi chăn mỏng”.
Chúc mừng thành công cải thiện cơ sở vật chất bước đầu. Vàng thưởng +8, điểm cải thiện hoàn cảnh bên ngoài +1.
Điểm cải thiện hoàn cảnh bên ngoài?
Là điểm lúc trước hệ thống nói tích lũy được 10 có thể đổi một con cá chép?
Túc Khê luống cuống tay chân tắt thông báo, đang nghiên cứu xem thử đây là gì thì nghe một loạt tiếng bước chân.
Lúc này nàng chưa mở khóa được bản đồ khác, trên màn hình chỉ dừng lại ở phòng chứa củi cũ nát của nhóc con.
Mà trong phòng chứa củi trống không, chăn đệm được xếp gọn, trong game đã qua một ngày, chiều tối rồi, không biết nhóc con trong game lại ra ngoài làm gì.
Không đúng! Túc Khê phát hiện trong phòng chứa củi hình như có thêm một hộp thức ăn đơn giản, đặt trên tủ quần áo.
Nàng đưa tay chọt vào.
Hộp thức ăn không có hơi nóng, nhìn là biết nguội ngắt không khiến người ta thèm ăn, chẳng biết bên trong là món gì.
Tiếng bước chân ngoài cửa sài càng lúc càng gần. Ba giây sau, cửa được đẩy ra.
Lén lút thò đầu vào cũng không phải nhóc con trong game của Túc Khê mà là hai hạ nhân mặc đồ vải thô, trên đầu tên bên trái hiện lên “Người qua đường A”, trên đầu tên bên phải hiện lên “Người qua đường B”.
Túc Khê: …
Hình như game này cũng hơi tùy tiện quá rồi đấy.
Người qua đường A và người qua đường B cũng là nhân vật trong game, nhưng có thể nhìn rõ dáng người không được tốt, cánh tay vai u thịt bắp như ngó sen, đầu to chân ngắn.
Hai người này đến trộm cái gì? Nhưng phòng của nhóc con trong game đã nghèo khổ đến vậy rồi, còn có gì đáng để trộm nữa?
Khi đầu óc Túc Khê đang mơ hồ, chỉ thấy người qua đường A đi thẳng đến bên cạnh hộp thức ăn, với tay lấy nó xuống, lấm la lấm lét nói với người qua đường B: “Nếu là đồ ăn lúc cúng tế, còn là phu nhân đặc biệt căn dặn cho phòng bếp đưa đến, chắc thằng oắt này còn ăn ngon hơn chúng ta?”
Người qua đường B lộ ra bộ dạng đói rớt cả nước miếng. Hai người vừa nói vừa mở hộp thức ăn ra.
Vừa mở ra, hai nhân vật trong game đều choáng váng.
Mà Túc Khê ở ngoài cũng choáng váng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.