Chương 20: Rèn luyện cùng người nhà
Quyết Tuyệt
31/07/2023
Trình Hào luôn không keo kiệt khi khen người khác.
Thậm chí ngay cả mình, anh cũng sẽ tự khen một ngày vài lần, điều này sẽ khiến anh trở nên tự tin.
Hiện tại anh cùng Danny, Lâm Vũ Tầm ở chung một chỗ, hai người này lại thích anh khen, anh luôn thay đổi biện pháp khen.
Danny không nghe được, anh dùng động tác tứ chi để biểu thị, nhưng đối với Lâm Vũ Tầm, anh dùng lời nói để khen.
"Cậu là người thông minh nhất, mà tôi từng thấy."
"Tốc độ quét dọn vệ sinh của cậu thật nhanh!"
"Lâm Vũ Tầm, tôi cảm thấy tương lai, cậu nhất định sẽ trở thành người rất lợi hại."
...
Trước tới giờ, Lâm Vũ Tầm đều là bị người khác ghét bỏ, màu da, tính cách của cậu, hoàn toàn không hợp với tất cả xung quanh, không làm người khác yêu thích.
Cậu cũng luôn cảm thấy mình rất vô dụng.
Mãi đến tận khi gặp phải Trình Hào.
Dù cho cậu cảm thấy Trình Hào nói như vậy, chỉ là vì an ủi cậu, nhưng được Trình Hào khen, cậu vẫn cảm thấy cao hứng, sức mạnh học tập cũng tăng thêm, chữ Hán Trình Hào dạy cho cậu, cậu sẽ viết rất nhiều lần, nỗ lực để mình học được nhanh hơn tốt hơn.
Trưa hôm nay, bọn họ ăn bánh mì mua thêm hồi sáng sớm, cùng hot dog và sữa bò mà Lâm Vũ Tầm mua, chờ bọn họ ăn xong cơm trưa, lại thoáng bận bịu một lúc, việc của Lâm Vũ Tầm, cũng đã làm xong toàn bộ.
Lúc này, mới vừa qua buổi chiều một chút mà thôi!
Trình Hào nói: "Lâm Vũ Tầm, tôi đưa các cậu về nhà, sau đó tôi đi làm. Ông chủ của tôi ngoại trừ quán bar, còn mở quán cơm, ông ấy bảo tôi ngày hôm nay tới quán cơm sớm một chút để hỗ trợ... Ông ấy trả tiền lương theo giờ, tôi làm thêm một chút việc, tiền lương cũng có thể nhiều một chút."
Lâm Vũ Tầm hỏi: "Như vậy anh có mệt mỏi quá không? Tôi đi giúp anh?"
Trình Hào nói: "Cậu cũng đi thì ai chăm sóc Danny? Cậu yên tâm, buổi chiều tôi làm việc rồi, buổi tối có thể về sớm một chút. Cậu cũng biết, có mấy người thích ca đêm." Ở cái xã khu này, có rất nhiều người ban ngày ngủ, buổi tối mới đi ra ngoài lang thang hoặc là làm việc.
Nghe Trình Hào nói như vậy, Lâm Vũ Tầm chỉ có thể bỏ qua quyết định của mình —— Trình Hào đã quyết định, cậu không dám phản đối, chỉ sợ Trình Hào không cao hứng.
Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm nói xong, đưa Lâm Vũ Tầm trở về nhà, sau khi về nhà, anh lấy một bộ quần áo, tìm một cái bình nhựa làm bình nước, nhìn về phía Lâm Vũ Tầm: "Cậu cho tôi một đồng đi, tôi mua cơm tối ăn."
Lâm Vũ Tầm lấy ra một tờ tiền giấy năm đồng đưa cho Trình Hào.
Trình Hào suy nghĩ một chút, nhận tiền.
Anh dự định sau này những ngày không đánh quyền, giúp đỡ Lâm Vũ Tầm làm xong công việc lập tức đi huấn luyện ngay, miễn cho dằn vặt đến rất muộn.
Đương nhiên, làm như vậy, lúc đói bụng anh nhất định phải mua đồ ăn, cũng sẽ cần tiền.
Tối hôm qua, sau khi đi đến trường học rèn luyện phát hiện nơi đó có người, Trình Hào liền dự định chạy xa chút, miễn cho bị Lâm Vũ Tầm biết anh đang làm gì.
Anh mua chút thức ăn ở trên đường trước, sau đó liền chạy dọc theo một con đường về phía trước thật nhanh, chạy đại khái tầm mười km, đi tới vùng ngoại ô hoang tàn vắng vẻ.
Ở đây, anh bắt đầu một vòng rèn luyện mới của mình.
Mấy trò rèn luyện này, thoạt nhìn có chút ngốc, ví dụ như anh vẽ ra một vài đường trên đất, sau đó nhảy tới nhảy lui ở phía trên.
Đương nhiên, nhảy dây, hít đất cũng không thể bỏ bớt được.
Trình Hào huấn luyện một quãng thời gian, ăn một chút gì đó, sau đó tiếp tục huấn luyện, vẫn luôn dằn vặt đến trời tối, mới chạy về.
Ngày hôm nay anh mua không ít bánh mì, cũng không phải đói bụng, thế nhưng nước mang quá ít... Trình Hào đi một chuyến tới trường học trước, cọ rửa thân thể, giặt quần áo đầy bùn đất của mình, uống chút nước máy, mới về nhà.
Trước đây anh từng nghe qua việc, nước máy ở nước ngoài có thể uống, đến khi gặp thật mới phát hiện kỳ thực vị cũng không tốt, hơn nữa người có tiền cũng sẽ không uống.
Nhưng bọn họ không có tiền, mua không nổi loại lọc khí cũng uống không nổi loại bình đựng nước đặc biệt, người bên này không quen nấu nước, chỉ trực tiếp uống nước máy.
Ngày hôm nay khi Trình Hào về nhà, mới hơn bảy giờ.
Tuy rằng năng lực hồi phục của anh không tồi, nhưng vẫn có chút mệt, dù vậy, anh vẫn chơi cùng Danny một lúc như cũ, tự mình viết mấy bài "Viết văn" cho Lâm Vũ Tầm xem.
Anh không có mặt mũi gọi mấy thứ mình viết là văn chương.
Trình Hào đã rất nhiều rất nhiều năm không viết thứ như vậy, lúc mới đầu viết cái tự giới thiệu mình vẫn còn được, hiện tại thì không biết viết cái gì, cuối cùng nghĩ Lâm Vũ Tầm cần mở mang hiểu biết, liền dứt khoát bắt đầu viết dự báo tương lai.
"Thế giới này, đang tiến hành biến hóa to lớn, đủ loại sản phẩm công nghệ cao thay đổi thế giới này..." Kỳ thực Trình Hào không hiểu rõ tình huống phát triển của nước Mỹ thập niên 80.
Mà có một cái, anh chắc chắn.
Trình độ khoa học kỹ thuật bên này vượt xa Trung Quốc.
Lúc này Trung Quốc mới vừa cải cách hạn chế cấm vận, rất nhiều người còn ăn không đủ no, thế nhưng ở đây, tại một xã khu nghèo như thế, trong cái nhà nghèo như vậy của Lâm Vũ Tầm, có tủ lạnh.
Đương nhiên, vì tiết kiệm điện nên Lâm Vũ Tầm chẳng hề cắm điện.
Tiền điện nước Mỹ.. Anh tính toán một chốc, cảm thấy đắt hơn Trung Quốc nhiều.
Vậy mà hết lần này tới lần khác, vô số người dựa vào lĩnh trợ cấp mà sống ở đây, lại không có mấy người dùng điện tiết kiệm... Thậm chí rất nhiều người cũng không muốn tự mình giặt quần áo, dù cho nhà mình không có máy giặt, cũng sẽ cầm hai mươi Cent, đi đến tiệm giặt gần đó để giặt và phơi quần áo..
Ngoài ra, ô tô gì đó cũng không hiếm thấy.
Không nhìn tới người nơi này, chỉ nhìn cơ sở vật chất, sẽ cảm thấy nơi này cùng thành phố của Trung Quốc năm 2000 không khác gì nhau cả.
Nếu như là thành phố lớn của nước Mỹ... Có thể sẽ không khác gì thành phố Trung Quốc năm 2010, nhiều nhất chính là không có máy vi tính và điện thoại di động.
À, máy vi tính có thể đã có, anh nhớ hình như Microsoft thành lập năm bảy mấy?
Trình Hào cũng không biết rõ lịch sử phát triển của máy vi tính, nhưng anh cảm thấy hiện tại cũng đã có máy vi tính, còn có một điểm anh chắc chắn là —— ba mươi năm tiếp theo, máy vi tính phát triển nhanh nhất.
Lâm Vũ Tầm muốn thay đổi vận mệnh, biện pháp tốt nhất, chính là ngồi chiếc tàu nhanh này.
Trình Hào liền viết: "Tôi tin tưởng, trong tương lai, máy vi tính sẽ tiến vào thiên gia vạn hộ, thay đổi cuộc sống mỗi người..." Cuối bài viết này, anh suy nghĩ về sự phát triển sau này của mạng lưới Internet.
Càng nghĩ càng mong đợi.
Internet cùng điện thoại thông minh thay đổi thế giới!
Anh quen với thanh toán di động, có chuyện gì đều thích lên Internet tra một chút, đến một địa phương như thế này thật sự cảm thấy không quen.
Lâm Vũ Tầm cũng không biết suy nghĩ của Trình Hào, cậu chỉ hỏi: "Máy vi tính là cái gì?"
Trình Hào liền nói với cậu máy vi tính là cái gì.
Lâm Vũ Tầm nghe được say mê không thôi, lại nghĩ đến việc trước đây Trình Hào có thể tiếp xúc với mấy thứ này, trong nhà nhất định rất có tiền.
Nhưng Trình Hào cũng nói, anh đã không nhà để về...
Rõ ràng là thiếu gia nhà giàu, lại gặp phải bất ngờ không nhà để về... Đã như vậy, Trình Hào còn có thể vui vẻ mỗi ngày, thực khiến người ta kính nể.
Trình Hào cũng không biết suy nghĩ của Lâm Vũ Tầm, anh viết xong "Bài tập", liền chuẩn bị ngủ.
Lúc ngủ, anh đột nhiên phát hiện trong nhà nhiều thêm vài cuốn sách, còn có một chút báo: "Ở đâu ra vậy?"
Lâm Vũ Tầm nói: "Lúc tôi đi ra ngoài mua cơm tối, tiện đường đi gặp một thầy giáo của tôi, những sách này, là mượn từ thầy." Ngoại trừ tiếng Trung Trình Hào dạy cậu, cậu cảm thấy cậu cần phải đọc nhiều sách hơn... Không phải Trình Hào vẫn luôn nói, một người muốn thành công, phải đọc nhiều sách sao?
Trình Hào nói: "Thì ra là như vậy! Cậu mượn sách gì?" Nếu như là tiểu thuyết, rảnh rỗi thì anh cũng có thể đọc một chút giết thời gian.
Lâm Vũ Tầm nói: "Sách gì cũng có, còn có một số báo cũ thầy không cần."
Lúc Lâm Vũ Tầm nói chuyện, Trình Hào đã lật qua lật lại một quyển sách trên cao nhất.
Nhìn một phen, biểu tình Trình Hào liền cứng lại.
Vậy mà lại là sách toán học...
Một đống X cùng Y, anh thấy liền choáng váng đầu.
Kỳ thực anh cũng không có thời gian đọc sách... Trình Hào yên lặng mà đem sách thả về, nằm xuống ngủ.
Khi mặt trời lại một lần bay lên, một tuần lễ mới cũng đến.
Bọn Trình Hào rốt cuộc lại có thể đi trường học cọ cơm.
Không chỉ như vậy, ngày hôm nay Lâm Vũ Tầm còn có thể lĩnh tiền lương một tuần.
Trình Hào cũng đến lúc này, mới biết tiền lương một tuần của Lâm Vũ Tầm, là hai mươi tám đồng.
Kỳ thực lượng công việc như vậy, cho dù trả tiền lương nhiều một chút cũng đúng, thế nhưng tại xã khu nghèo, cơ hội làm việc quá ít, mặc dù tiền lương thấp, nhưng luôn có người nguyện ý làm, tiền lương tất nhiên cũng không có khả năng tăng cao.
Ngày này Trình Hào vẫn giống những ngày khác, buổi sáng giúp đỡ Lâm Vũ Tầm làm xong công việc, buổi chiều liền tìm chỗ huấn luyện.
Chỉ có điều ngày trước khi anh đi huấn luyện, chỉ mua bánh mì, lần này mua thêm một chút sữa bò, sữa bò vừa có thể bổ sung năng lượng cũng có thể bổ sung lượng nước, là đồ uống rất tốt.
Quan trọng nhất là, sữa bò ở đây không đắt chút nào!
Trình Hào mang theo đồ ăn chạy đến vùng ngoại ô, lại một lần nữa tăng thêm lượng huấn luyện cho mình, luyện đến khi co quắp ngã xuống đất.
Mà rất nhanh, anh lại bò dậy, bắt đầu đánh quyền không, đồng thời suy nghĩ phải làm cho mình một cái bao cát.
Con rối huấn luyện đặc biệt khỏi suy nghĩ, chờ anh đánh thắng được vài trận, chuyển sang nơi khác thuê đã, ngược lại là có thể làm bao cát ở nhà...
Hiện ở đây, anh vẫn quá nghèo.
Trình Hào đánh một quãng thời gian, cuối cùng ngồi xuống, cầm một cái bánh mì bắt đầu gặm.
Anh ăn bánh mì tới mức muốn ói, nhưng anh rất đói, vẫn phải ăn.
Vì vậy, trên một gò đất, có một thiếu niên người đầy mồ hôi, trên người dính đầy bùn đất, qua quýt gặm bánh mì giá thấp nhất nghĩ về tương lai.
Ở Hương Cảng xa xôi, lúc này, có một chiếc tàu thủy lại gần bờ.
Trình Diễn Tề xuống khỏi tàu thủy, hít sâu một hơi.
Ông trở lại.
Sau khi vợ ông qua đời, ông rời khỏi Hương Cảng, đi Châu Âu.
Trước đây vợ ông vẫn muốn đi Châu Âu, ông muốn hoàn thành giấc mơ dang dở của vợ mình.
Lúc vừa tới Châu Âu, ông vẫn luôn chờ tại thành phố lớn, ngoại trừ hoài niệm vợ rất thương tâm ra, vẫn sống rất tốt, nhưng sau đó ông cùng người khác đi thăm một ít trấn nhỏ, bị cướp, ngay cả hộ chiếu cũng bị mất.
Mặc dù ông biết tiếng Anh, nhưng cũng chỉ có thể nói tiếng Anh, không còn tiền cùng hộ chiếu, cuộc sống của ông trở nên khó khăn.
Nhưng ông không để ý nhiều, ông cảm thấy đây đều là ý trời.
Ông lại bắt đầu một hành trình rèn luyện thân thể cùng tâm linh.
Ông ở Châu Âu du lịch một năm, có lúc khốn cùng chán nản bán tranh mà sống, có lúc kết giao được bạn, được tiếp tế...
Từ từ, bi thương trong lòng ông vơi đi, cuối cùng ông cũng nhớ ra...Ông còn đứa con ở trong nước.
Vì vậy, Trình Diễn Tề liền nghĩ biện pháp làm lại hộ chiếu cho mình, còn tìm công việc trong một đội tàu, cuối cùng cùng đội tàu kia về tới Hương Cảng.
Hành động của Trình Diễn Tề, trong mắt người bình thường mà nói thì có chút khó mà tin nổi, nhưng đối với ông mà nói, không có gì lạ cả.
Ông và vợ ông, đều học nghệ thuật.
Trình gia con cháu đông đảo, ở trong đó tuổi tác của ông coi như là nhỏ, bất kể là cha hay anh trai chị gái của ông, đều không hy vọng ông cướp tài sản, cuối cùng ông cũng chỉ có thể học hội họa, lại cưới một người vợ học âm nhạc.
Ông và vợ của ông, là tồn tại kỳ quái tại Trình gia—— bọn họ trầm mê nghệ thuật, không để ý đến tiền tài.
Nếu không phải như thế, bọn họ cũng sẽ không di chuyển đi xa, sống đơn độc.
Khi Trình Diễn Tề còn trẻ, từng là người đẹp trai nhất trong đám công tử ở Hương Cảng, trước khi ông rời khỏi Hương Cảng, vẫn là người đàn ông tuấn tú phong độ nhẹ nhàng, thế nhưng lưu lạc hơn một năm ở Châu Âu, còn nhận mấy tháng gió táp mưa sa trên tàu...
Hiện tại cả người ông đều thô ráp.
Nhưng Trình Diễn Tề cũng không để ý, hiện tại, ông chỉ muốn thấy con trai mình.
Mặc dù có thời điểm ông không đáng tin, nhưng đối với vợ con, vẫn yêu tha thiết.
Trình Cẩm Hạo sinh ra tại nước Mỹ, ông và vợ nuôi lớn nó từng chút một, ông rất yêu đứa bé này, cũng không thua gì ông yêu vợ.
Nghĩ tới đây, Trình Diễn Tề có chút áy náy.
Sau khi vợ qua đời, ông quá mức thương tâm, không quan tâm đến con... Sau khi con trai ông trở lại Trình gia, không biết có bị giáo dục thành lão cổ hủ hay không.
Hẳn là sẽ không? Từ nhỏ con trai ông đã thông minh, bất kể là âm nhạc hay là hội họa đều rất có thiên phú, làm người lãng mạn, làm sao cũng không đến nỗi biến thành người như cha và anh trai ông.
Trình Diễn Tề xách hành lý, đón xe trở về Trình gia.
Thậm chí ngay cả mình, anh cũng sẽ tự khen một ngày vài lần, điều này sẽ khiến anh trở nên tự tin.
Hiện tại anh cùng Danny, Lâm Vũ Tầm ở chung một chỗ, hai người này lại thích anh khen, anh luôn thay đổi biện pháp khen.
Danny không nghe được, anh dùng động tác tứ chi để biểu thị, nhưng đối với Lâm Vũ Tầm, anh dùng lời nói để khen.
"Cậu là người thông minh nhất, mà tôi từng thấy."
"Tốc độ quét dọn vệ sinh của cậu thật nhanh!"
"Lâm Vũ Tầm, tôi cảm thấy tương lai, cậu nhất định sẽ trở thành người rất lợi hại."
...
Trước tới giờ, Lâm Vũ Tầm đều là bị người khác ghét bỏ, màu da, tính cách của cậu, hoàn toàn không hợp với tất cả xung quanh, không làm người khác yêu thích.
Cậu cũng luôn cảm thấy mình rất vô dụng.
Mãi đến tận khi gặp phải Trình Hào.
Dù cho cậu cảm thấy Trình Hào nói như vậy, chỉ là vì an ủi cậu, nhưng được Trình Hào khen, cậu vẫn cảm thấy cao hứng, sức mạnh học tập cũng tăng thêm, chữ Hán Trình Hào dạy cho cậu, cậu sẽ viết rất nhiều lần, nỗ lực để mình học được nhanh hơn tốt hơn.
Trưa hôm nay, bọn họ ăn bánh mì mua thêm hồi sáng sớm, cùng hot dog và sữa bò mà Lâm Vũ Tầm mua, chờ bọn họ ăn xong cơm trưa, lại thoáng bận bịu một lúc, việc của Lâm Vũ Tầm, cũng đã làm xong toàn bộ.
Lúc này, mới vừa qua buổi chiều một chút mà thôi!
Trình Hào nói: "Lâm Vũ Tầm, tôi đưa các cậu về nhà, sau đó tôi đi làm. Ông chủ của tôi ngoại trừ quán bar, còn mở quán cơm, ông ấy bảo tôi ngày hôm nay tới quán cơm sớm một chút để hỗ trợ... Ông ấy trả tiền lương theo giờ, tôi làm thêm một chút việc, tiền lương cũng có thể nhiều một chút."
Lâm Vũ Tầm hỏi: "Như vậy anh có mệt mỏi quá không? Tôi đi giúp anh?"
Trình Hào nói: "Cậu cũng đi thì ai chăm sóc Danny? Cậu yên tâm, buổi chiều tôi làm việc rồi, buổi tối có thể về sớm một chút. Cậu cũng biết, có mấy người thích ca đêm." Ở cái xã khu này, có rất nhiều người ban ngày ngủ, buổi tối mới đi ra ngoài lang thang hoặc là làm việc.
Nghe Trình Hào nói như vậy, Lâm Vũ Tầm chỉ có thể bỏ qua quyết định của mình —— Trình Hào đã quyết định, cậu không dám phản đối, chỉ sợ Trình Hào không cao hứng.
Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm nói xong, đưa Lâm Vũ Tầm trở về nhà, sau khi về nhà, anh lấy một bộ quần áo, tìm một cái bình nhựa làm bình nước, nhìn về phía Lâm Vũ Tầm: "Cậu cho tôi một đồng đi, tôi mua cơm tối ăn."
Lâm Vũ Tầm lấy ra một tờ tiền giấy năm đồng đưa cho Trình Hào.
Trình Hào suy nghĩ một chút, nhận tiền.
Anh dự định sau này những ngày không đánh quyền, giúp đỡ Lâm Vũ Tầm làm xong công việc lập tức đi huấn luyện ngay, miễn cho dằn vặt đến rất muộn.
Đương nhiên, làm như vậy, lúc đói bụng anh nhất định phải mua đồ ăn, cũng sẽ cần tiền.
Tối hôm qua, sau khi đi đến trường học rèn luyện phát hiện nơi đó có người, Trình Hào liền dự định chạy xa chút, miễn cho bị Lâm Vũ Tầm biết anh đang làm gì.
Anh mua chút thức ăn ở trên đường trước, sau đó liền chạy dọc theo một con đường về phía trước thật nhanh, chạy đại khái tầm mười km, đi tới vùng ngoại ô hoang tàn vắng vẻ.
Ở đây, anh bắt đầu một vòng rèn luyện mới của mình.
Mấy trò rèn luyện này, thoạt nhìn có chút ngốc, ví dụ như anh vẽ ra một vài đường trên đất, sau đó nhảy tới nhảy lui ở phía trên.
Đương nhiên, nhảy dây, hít đất cũng không thể bỏ bớt được.
Trình Hào huấn luyện một quãng thời gian, ăn một chút gì đó, sau đó tiếp tục huấn luyện, vẫn luôn dằn vặt đến trời tối, mới chạy về.
Ngày hôm nay anh mua không ít bánh mì, cũng không phải đói bụng, thế nhưng nước mang quá ít... Trình Hào đi một chuyến tới trường học trước, cọ rửa thân thể, giặt quần áo đầy bùn đất của mình, uống chút nước máy, mới về nhà.
Trước đây anh từng nghe qua việc, nước máy ở nước ngoài có thể uống, đến khi gặp thật mới phát hiện kỳ thực vị cũng không tốt, hơn nữa người có tiền cũng sẽ không uống.
Nhưng bọn họ không có tiền, mua không nổi loại lọc khí cũng uống không nổi loại bình đựng nước đặc biệt, người bên này không quen nấu nước, chỉ trực tiếp uống nước máy.
Ngày hôm nay khi Trình Hào về nhà, mới hơn bảy giờ.
Tuy rằng năng lực hồi phục của anh không tồi, nhưng vẫn có chút mệt, dù vậy, anh vẫn chơi cùng Danny một lúc như cũ, tự mình viết mấy bài "Viết văn" cho Lâm Vũ Tầm xem.
Anh không có mặt mũi gọi mấy thứ mình viết là văn chương.
Trình Hào đã rất nhiều rất nhiều năm không viết thứ như vậy, lúc mới đầu viết cái tự giới thiệu mình vẫn còn được, hiện tại thì không biết viết cái gì, cuối cùng nghĩ Lâm Vũ Tầm cần mở mang hiểu biết, liền dứt khoát bắt đầu viết dự báo tương lai.
"Thế giới này, đang tiến hành biến hóa to lớn, đủ loại sản phẩm công nghệ cao thay đổi thế giới này..." Kỳ thực Trình Hào không hiểu rõ tình huống phát triển của nước Mỹ thập niên 80.
Mà có một cái, anh chắc chắn.
Trình độ khoa học kỹ thuật bên này vượt xa Trung Quốc.
Lúc này Trung Quốc mới vừa cải cách hạn chế cấm vận, rất nhiều người còn ăn không đủ no, thế nhưng ở đây, tại một xã khu nghèo như thế, trong cái nhà nghèo như vậy của Lâm Vũ Tầm, có tủ lạnh.
Đương nhiên, vì tiết kiệm điện nên Lâm Vũ Tầm chẳng hề cắm điện.
Tiền điện nước Mỹ.. Anh tính toán một chốc, cảm thấy đắt hơn Trung Quốc nhiều.
Vậy mà hết lần này tới lần khác, vô số người dựa vào lĩnh trợ cấp mà sống ở đây, lại không có mấy người dùng điện tiết kiệm... Thậm chí rất nhiều người cũng không muốn tự mình giặt quần áo, dù cho nhà mình không có máy giặt, cũng sẽ cầm hai mươi Cent, đi đến tiệm giặt gần đó để giặt và phơi quần áo..
Ngoài ra, ô tô gì đó cũng không hiếm thấy.
Không nhìn tới người nơi này, chỉ nhìn cơ sở vật chất, sẽ cảm thấy nơi này cùng thành phố của Trung Quốc năm 2000 không khác gì nhau cả.
Nếu như là thành phố lớn của nước Mỹ... Có thể sẽ không khác gì thành phố Trung Quốc năm 2010, nhiều nhất chính là không có máy vi tính và điện thoại di động.
À, máy vi tính có thể đã có, anh nhớ hình như Microsoft thành lập năm bảy mấy?
Trình Hào cũng không biết rõ lịch sử phát triển của máy vi tính, nhưng anh cảm thấy hiện tại cũng đã có máy vi tính, còn có một điểm anh chắc chắn là —— ba mươi năm tiếp theo, máy vi tính phát triển nhanh nhất.
Lâm Vũ Tầm muốn thay đổi vận mệnh, biện pháp tốt nhất, chính là ngồi chiếc tàu nhanh này.
Trình Hào liền viết: "Tôi tin tưởng, trong tương lai, máy vi tính sẽ tiến vào thiên gia vạn hộ, thay đổi cuộc sống mỗi người..." Cuối bài viết này, anh suy nghĩ về sự phát triển sau này của mạng lưới Internet.
Càng nghĩ càng mong đợi.
Internet cùng điện thoại thông minh thay đổi thế giới!
Anh quen với thanh toán di động, có chuyện gì đều thích lên Internet tra một chút, đến một địa phương như thế này thật sự cảm thấy không quen.
Lâm Vũ Tầm cũng không biết suy nghĩ của Trình Hào, cậu chỉ hỏi: "Máy vi tính là cái gì?"
Trình Hào liền nói với cậu máy vi tính là cái gì.
Lâm Vũ Tầm nghe được say mê không thôi, lại nghĩ đến việc trước đây Trình Hào có thể tiếp xúc với mấy thứ này, trong nhà nhất định rất có tiền.
Nhưng Trình Hào cũng nói, anh đã không nhà để về...
Rõ ràng là thiếu gia nhà giàu, lại gặp phải bất ngờ không nhà để về... Đã như vậy, Trình Hào còn có thể vui vẻ mỗi ngày, thực khiến người ta kính nể.
Trình Hào cũng không biết suy nghĩ của Lâm Vũ Tầm, anh viết xong "Bài tập", liền chuẩn bị ngủ.
Lúc ngủ, anh đột nhiên phát hiện trong nhà nhiều thêm vài cuốn sách, còn có một chút báo: "Ở đâu ra vậy?"
Lâm Vũ Tầm nói: "Lúc tôi đi ra ngoài mua cơm tối, tiện đường đi gặp một thầy giáo của tôi, những sách này, là mượn từ thầy." Ngoại trừ tiếng Trung Trình Hào dạy cậu, cậu cảm thấy cậu cần phải đọc nhiều sách hơn... Không phải Trình Hào vẫn luôn nói, một người muốn thành công, phải đọc nhiều sách sao?
Trình Hào nói: "Thì ra là như vậy! Cậu mượn sách gì?" Nếu như là tiểu thuyết, rảnh rỗi thì anh cũng có thể đọc một chút giết thời gian.
Lâm Vũ Tầm nói: "Sách gì cũng có, còn có một số báo cũ thầy không cần."
Lúc Lâm Vũ Tầm nói chuyện, Trình Hào đã lật qua lật lại một quyển sách trên cao nhất.
Nhìn một phen, biểu tình Trình Hào liền cứng lại.
Vậy mà lại là sách toán học...
Một đống X cùng Y, anh thấy liền choáng váng đầu.
Kỳ thực anh cũng không có thời gian đọc sách... Trình Hào yên lặng mà đem sách thả về, nằm xuống ngủ.
Khi mặt trời lại một lần bay lên, một tuần lễ mới cũng đến.
Bọn Trình Hào rốt cuộc lại có thể đi trường học cọ cơm.
Không chỉ như vậy, ngày hôm nay Lâm Vũ Tầm còn có thể lĩnh tiền lương một tuần.
Trình Hào cũng đến lúc này, mới biết tiền lương một tuần của Lâm Vũ Tầm, là hai mươi tám đồng.
Kỳ thực lượng công việc như vậy, cho dù trả tiền lương nhiều một chút cũng đúng, thế nhưng tại xã khu nghèo, cơ hội làm việc quá ít, mặc dù tiền lương thấp, nhưng luôn có người nguyện ý làm, tiền lương tất nhiên cũng không có khả năng tăng cao.
Ngày này Trình Hào vẫn giống những ngày khác, buổi sáng giúp đỡ Lâm Vũ Tầm làm xong công việc, buổi chiều liền tìm chỗ huấn luyện.
Chỉ có điều ngày trước khi anh đi huấn luyện, chỉ mua bánh mì, lần này mua thêm một chút sữa bò, sữa bò vừa có thể bổ sung năng lượng cũng có thể bổ sung lượng nước, là đồ uống rất tốt.
Quan trọng nhất là, sữa bò ở đây không đắt chút nào!
Trình Hào mang theo đồ ăn chạy đến vùng ngoại ô, lại một lần nữa tăng thêm lượng huấn luyện cho mình, luyện đến khi co quắp ngã xuống đất.
Mà rất nhanh, anh lại bò dậy, bắt đầu đánh quyền không, đồng thời suy nghĩ phải làm cho mình một cái bao cát.
Con rối huấn luyện đặc biệt khỏi suy nghĩ, chờ anh đánh thắng được vài trận, chuyển sang nơi khác thuê đã, ngược lại là có thể làm bao cát ở nhà...
Hiện ở đây, anh vẫn quá nghèo.
Trình Hào đánh một quãng thời gian, cuối cùng ngồi xuống, cầm một cái bánh mì bắt đầu gặm.
Anh ăn bánh mì tới mức muốn ói, nhưng anh rất đói, vẫn phải ăn.
Vì vậy, trên một gò đất, có một thiếu niên người đầy mồ hôi, trên người dính đầy bùn đất, qua quýt gặm bánh mì giá thấp nhất nghĩ về tương lai.
Ở Hương Cảng xa xôi, lúc này, có một chiếc tàu thủy lại gần bờ.
Trình Diễn Tề xuống khỏi tàu thủy, hít sâu một hơi.
Ông trở lại.
Sau khi vợ ông qua đời, ông rời khỏi Hương Cảng, đi Châu Âu.
Trước đây vợ ông vẫn muốn đi Châu Âu, ông muốn hoàn thành giấc mơ dang dở của vợ mình.
Lúc vừa tới Châu Âu, ông vẫn luôn chờ tại thành phố lớn, ngoại trừ hoài niệm vợ rất thương tâm ra, vẫn sống rất tốt, nhưng sau đó ông cùng người khác đi thăm một ít trấn nhỏ, bị cướp, ngay cả hộ chiếu cũng bị mất.
Mặc dù ông biết tiếng Anh, nhưng cũng chỉ có thể nói tiếng Anh, không còn tiền cùng hộ chiếu, cuộc sống của ông trở nên khó khăn.
Nhưng ông không để ý nhiều, ông cảm thấy đây đều là ý trời.
Ông lại bắt đầu một hành trình rèn luyện thân thể cùng tâm linh.
Ông ở Châu Âu du lịch một năm, có lúc khốn cùng chán nản bán tranh mà sống, có lúc kết giao được bạn, được tiếp tế...
Từ từ, bi thương trong lòng ông vơi đi, cuối cùng ông cũng nhớ ra...Ông còn đứa con ở trong nước.
Vì vậy, Trình Diễn Tề liền nghĩ biện pháp làm lại hộ chiếu cho mình, còn tìm công việc trong một đội tàu, cuối cùng cùng đội tàu kia về tới Hương Cảng.
Hành động của Trình Diễn Tề, trong mắt người bình thường mà nói thì có chút khó mà tin nổi, nhưng đối với ông mà nói, không có gì lạ cả.
Ông và vợ ông, đều học nghệ thuật.
Trình gia con cháu đông đảo, ở trong đó tuổi tác của ông coi như là nhỏ, bất kể là cha hay anh trai chị gái của ông, đều không hy vọng ông cướp tài sản, cuối cùng ông cũng chỉ có thể học hội họa, lại cưới một người vợ học âm nhạc.
Ông và vợ của ông, là tồn tại kỳ quái tại Trình gia—— bọn họ trầm mê nghệ thuật, không để ý đến tiền tài.
Nếu không phải như thế, bọn họ cũng sẽ không di chuyển đi xa, sống đơn độc.
Khi Trình Diễn Tề còn trẻ, từng là người đẹp trai nhất trong đám công tử ở Hương Cảng, trước khi ông rời khỏi Hương Cảng, vẫn là người đàn ông tuấn tú phong độ nhẹ nhàng, thế nhưng lưu lạc hơn một năm ở Châu Âu, còn nhận mấy tháng gió táp mưa sa trên tàu...
Hiện tại cả người ông đều thô ráp.
Nhưng Trình Diễn Tề cũng không để ý, hiện tại, ông chỉ muốn thấy con trai mình.
Mặc dù có thời điểm ông không đáng tin, nhưng đối với vợ con, vẫn yêu tha thiết.
Trình Cẩm Hạo sinh ra tại nước Mỹ, ông và vợ nuôi lớn nó từng chút một, ông rất yêu đứa bé này, cũng không thua gì ông yêu vợ.
Nghĩ tới đây, Trình Diễn Tề có chút áy náy.
Sau khi vợ qua đời, ông quá mức thương tâm, không quan tâm đến con... Sau khi con trai ông trở lại Trình gia, không biết có bị giáo dục thành lão cổ hủ hay không.
Hẳn là sẽ không? Từ nhỏ con trai ông đã thông minh, bất kể là âm nhạc hay là hội họa đều rất có thiên phú, làm người lãng mạn, làm sao cũng không đến nỗi biến thành người như cha và anh trai ông.
Trình Diễn Tề xách hành lý, đón xe trở về Trình gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.