Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh
Chương 3:
Mặc Nhĩ Ngọc
25/10/2023
Nghe những cụ già trong thôn nói, trước đây Xuất Vân Quán nhang đèn rất thịnh, là nơi rực rỡ nhất vùng, về sau thì dần dần lụi tàn, cuối cùng chỉ còn lại một mình lão đạo sĩ.
Trước khi lâm chung lão đạo sĩ đã nói giao Xuất Vân Quán cho An Như Cố quản lý. Nhưng mà thôn trưởng sau khi nghe lão đạo sĩ quyết định, ông ấy cảm thấy mơ mộng hão huyền.
Trong mắt thôn trưởng, An Như Cố là sinh viên tài giỏi của đại học Nam Thành, nên tìm một công việc ngồi văn phòng cho dễ chịu, sao phải về Đạo quán lụi tàn này làm gì?
An Như Cố nghe vậy thì nhìn về phía mây trời, hồi lâu không đáp. Thôn trưởng thấy dáng vẻ này của cô thì nghĩ quả nhiên là thế, An Như Cố chẳng muốn ở lại Đạo quán này.
Lão đạo sĩ không hiểu biết cách nuôi trẻ con, khi An Như Cố đến thôn Thang Trì, lão đạo sĩ phó thác cho con dâu của thôn trưởng nuôi, tình cảm giữa An Như Cố và cả nhà thôn trưởng không hề tầm thường.
Khi An Như Cố đậu đại học Nam Thành, thôn trưởng làm một tấm biểu ngữ treo ở cửa thôn 3 ngày 3 đêm.
Thôn trưởng rít một hơi thuốc, yên lặng suy nghĩ, đạo trưởng Trần à, người ta là một sinh viên tươi trẻ vừa mới tốt nghiệp, nên có một tương lai tươi sáng hơn. Cháu gái nhà ông ấy nếu chỉ bằng một nửa An Như Cố thôi thì ông ấy thắp hương cảm tạ trời Phật. Tóm lại là không nên trói buộc.
Thông trưởng muốn khuyên An Như Cố, không muốn cô ấy vì coi trọng tình nghĩ mà sinh ra áy náy phải ở lại nơi này.
Đúng lúc ông ấy định nói chuyện thì đột nhiên An Như Cố lại nói: “Tất nhiên là tiếp tục điều hành cho tốt rồi.”
Thôn trưởng: ???
Tay thôn trưởng run một cái, tàn thuốc rơi xuống suýt nữa thì bỏng tay, kinh ngạc không thôi nói: “Con, con… Thật sự con muốn điều hành Đạo quán này hả?”
An Như Cố nhếch miệng, cười với trưởng bối hòa ái đang đứng đối diện cô: “Đúng vậy ạ, con định sau khi trở về chuẩn bị điều hành Đạo quán cho tốt.”
Thôn trưởng: !!!
Thôn trưởng thấy nghi ngờ, chẳng thể hiểu được quyết định của An Như Cố, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn: “Tại sao? Làm việc ở bên ngoài không tốt hơn à?”
Thôn Thang Trì lưng tựa Nam Thành, xung quanh có nhiều khu công nghiệp và đại học, phồn hoa hơn so với trước kia, nhưng không giữ được người bản địa.
Tại sao An Như Cố lại muốn ở lại trong thôn?
An Như Cố chân thành nói: “Thôn trưởng, ông không muốn nhìn thấy bộ dáng nhang khói thịnh vượng của Xuất Vân Quán à?”
Thôn trưởng lại run tay, ánh mắt lơ đãng. Ông ấy quan hệ rất tốt với lão đạo sĩ, ông ấy cũng rất sùng bái lão đạo sĩ, đơn phương xem lão đạo sĩ là tri kỷ, cho nên đối với trải nghiệm của lão đạo sĩ ông ấy cũng đồng cảm, tất nhiên hy vọng cái Đạo quán duy nhất ở trăm dặm này có thể thịnh vượng.
An Như Cố nói trúng tâm của thôn trưởng, khiến thôn trưởng không nói nên lời.
Thôn trưởng hồi thần, sau đó nhìn chằm chằm vào An Như Cố, thấy cô rất chân thành, vừa xúc động vừa không chắc chắn: “Nhưng… Nhưng chuyện này có lẽ rất khó thực hiện được, sư phụ con lợi hại như vậy cũng không làm được.”
“Sư phụ con không nhập thế.” An Như Cố lạnh nhạt nói: “Con và ông ấy khác nhau.”
Vốn dĩ hôn trưởng không ủng hộ việc An Như Cố ở lại Xuất Vân Quán nhưng sau khi nghe cô nói vậy thì hoảng hốt rời khỏi.
An Như Cố chỉ còn lại một mình đi đến chân núi Xuất Vân. Nghe nói trước đây ngọn núi này không gọi là Xuất Vân, bởi vì ở đây có Xuất Vân Quán nổi danh, cho nên người dân liền gọi nó như vậy.
An Như Cố nhìn núi Xuất Vân từ xa, hơi thất thần, bộ dáng núi Xuất Vân hiện tại và khi cô còn bé trùng điệp lại với nhau. Nhiều năm như vậy, hình dáng của núi Xuất Vân vẫn không thay đổi.
Núi Xuất Vân không cao nhưng nó rất đẹp, đỉnh núi mây trắng lượn lờ, cây xanh râm mát. Rõ ràng thời tiết mùa hè oi bức, nhưng khi bước lên núi Xuất Vân, thì cảm giác được gió mát thổi đến, khiến người ta đột nhiên cảm thấy tâm hồn như được tưới mát.
An Như Cố đi lên từng bước, thềm đá xếp ngay ngắn chỉnh tề, phía trên hơi gồ ghề, nhưng được bảo tồn rất tốt, nghe nói Quán chủ đời thứ nhất đã tự mình dẫn đệ tử xây nên, đến nay đã có hơn ngàn năm lịch sử.
Cô nhìn đất dưới chân nghĩ đến lời bạn cùng phòng từng nói. Thật ra núi Xuất Vân không cao, lên đỉnh núi không hề tốn sức.
Cô leo lên 66 bậc thang cuối cùng đã đến Xuất Vân Quán.
Gió trên núi thổi mạnh, một tòa Đạo quán cổ xưa thấp thoáng dưới tán cây cứng cáp.
Tòa Đạo quán này cổ kính, khí thế khoáng đạt, trang nghiêm túc mục.
Xuất Vân Quán là Đạo quán cỡ nhỏ, bố cục rất đơn giản, trong quán chỉ có một viên và mấy gian phòng. Tuy Đạo quán đã có điện, có thể lắp điều hòa không khí, nhưng mà gió thổi trên núi rất mát.
Tất cả các Đạo quán cung phụng Tam Thanh Tổ Sư, nhưng ngoài ra các Đạo gia cung phụng không giống nhau lắm, ví dụ như Bát Tiên, Thái Tuế Tinh Quân, hoặc là tổ sư gia môn phái,...
Trước khi lâm chung lão đạo sĩ đã nói giao Xuất Vân Quán cho An Như Cố quản lý. Nhưng mà thôn trưởng sau khi nghe lão đạo sĩ quyết định, ông ấy cảm thấy mơ mộng hão huyền.
Trong mắt thôn trưởng, An Như Cố là sinh viên tài giỏi của đại học Nam Thành, nên tìm một công việc ngồi văn phòng cho dễ chịu, sao phải về Đạo quán lụi tàn này làm gì?
An Như Cố nghe vậy thì nhìn về phía mây trời, hồi lâu không đáp. Thôn trưởng thấy dáng vẻ này của cô thì nghĩ quả nhiên là thế, An Như Cố chẳng muốn ở lại Đạo quán này.
Lão đạo sĩ không hiểu biết cách nuôi trẻ con, khi An Như Cố đến thôn Thang Trì, lão đạo sĩ phó thác cho con dâu của thôn trưởng nuôi, tình cảm giữa An Như Cố và cả nhà thôn trưởng không hề tầm thường.
Khi An Như Cố đậu đại học Nam Thành, thôn trưởng làm một tấm biểu ngữ treo ở cửa thôn 3 ngày 3 đêm.
Thôn trưởng rít một hơi thuốc, yên lặng suy nghĩ, đạo trưởng Trần à, người ta là một sinh viên tươi trẻ vừa mới tốt nghiệp, nên có một tương lai tươi sáng hơn. Cháu gái nhà ông ấy nếu chỉ bằng một nửa An Như Cố thôi thì ông ấy thắp hương cảm tạ trời Phật. Tóm lại là không nên trói buộc.
Thông trưởng muốn khuyên An Như Cố, không muốn cô ấy vì coi trọng tình nghĩ mà sinh ra áy náy phải ở lại nơi này.
Đúng lúc ông ấy định nói chuyện thì đột nhiên An Như Cố lại nói: “Tất nhiên là tiếp tục điều hành cho tốt rồi.”
Thôn trưởng: ???
Tay thôn trưởng run một cái, tàn thuốc rơi xuống suýt nữa thì bỏng tay, kinh ngạc không thôi nói: “Con, con… Thật sự con muốn điều hành Đạo quán này hả?”
An Như Cố nhếch miệng, cười với trưởng bối hòa ái đang đứng đối diện cô: “Đúng vậy ạ, con định sau khi trở về chuẩn bị điều hành Đạo quán cho tốt.”
Thôn trưởng: !!!
Thôn trưởng thấy nghi ngờ, chẳng thể hiểu được quyết định của An Như Cố, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn: “Tại sao? Làm việc ở bên ngoài không tốt hơn à?”
Thôn Thang Trì lưng tựa Nam Thành, xung quanh có nhiều khu công nghiệp và đại học, phồn hoa hơn so với trước kia, nhưng không giữ được người bản địa.
Tại sao An Như Cố lại muốn ở lại trong thôn?
An Như Cố chân thành nói: “Thôn trưởng, ông không muốn nhìn thấy bộ dáng nhang khói thịnh vượng của Xuất Vân Quán à?”
Thôn trưởng lại run tay, ánh mắt lơ đãng. Ông ấy quan hệ rất tốt với lão đạo sĩ, ông ấy cũng rất sùng bái lão đạo sĩ, đơn phương xem lão đạo sĩ là tri kỷ, cho nên đối với trải nghiệm của lão đạo sĩ ông ấy cũng đồng cảm, tất nhiên hy vọng cái Đạo quán duy nhất ở trăm dặm này có thể thịnh vượng.
An Như Cố nói trúng tâm của thôn trưởng, khiến thôn trưởng không nói nên lời.
Thôn trưởng hồi thần, sau đó nhìn chằm chằm vào An Như Cố, thấy cô rất chân thành, vừa xúc động vừa không chắc chắn: “Nhưng… Nhưng chuyện này có lẽ rất khó thực hiện được, sư phụ con lợi hại như vậy cũng không làm được.”
“Sư phụ con không nhập thế.” An Như Cố lạnh nhạt nói: “Con và ông ấy khác nhau.”
Vốn dĩ hôn trưởng không ủng hộ việc An Như Cố ở lại Xuất Vân Quán nhưng sau khi nghe cô nói vậy thì hoảng hốt rời khỏi.
An Như Cố chỉ còn lại một mình đi đến chân núi Xuất Vân. Nghe nói trước đây ngọn núi này không gọi là Xuất Vân, bởi vì ở đây có Xuất Vân Quán nổi danh, cho nên người dân liền gọi nó như vậy.
An Như Cố nhìn núi Xuất Vân từ xa, hơi thất thần, bộ dáng núi Xuất Vân hiện tại và khi cô còn bé trùng điệp lại với nhau. Nhiều năm như vậy, hình dáng của núi Xuất Vân vẫn không thay đổi.
Núi Xuất Vân không cao nhưng nó rất đẹp, đỉnh núi mây trắng lượn lờ, cây xanh râm mát. Rõ ràng thời tiết mùa hè oi bức, nhưng khi bước lên núi Xuất Vân, thì cảm giác được gió mát thổi đến, khiến người ta đột nhiên cảm thấy tâm hồn như được tưới mát.
An Như Cố đi lên từng bước, thềm đá xếp ngay ngắn chỉnh tề, phía trên hơi gồ ghề, nhưng được bảo tồn rất tốt, nghe nói Quán chủ đời thứ nhất đã tự mình dẫn đệ tử xây nên, đến nay đã có hơn ngàn năm lịch sử.
Cô nhìn đất dưới chân nghĩ đến lời bạn cùng phòng từng nói. Thật ra núi Xuất Vân không cao, lên đỉnh núi không hề tốn sức.
Cô leo lên 66 bậc thang cuối cùng đã đến Xuất Vân Quán.
Gió trên núi thổi mạnh, một tòa Đạo quán cổ xưa thấp thoáng dưới tán cây cứng cáp.
Tòa Đạo quán này cổ kính, khí thế khoáng đạt, trang nghiêm túc mục.
Xuất Vân Quán là Đạo quán cỡ nhỏ, bố cục rất đơn giản, trong quán chỉ có một viên và mấy gian phòng. Tuy Đạo quán đã có điện, có thể lắp điều hòa không khí, nhưng mà gió thổi trên núi rất mát.
Tất cả các Đạo quán cung phụng Tam Thanh Tổ Sư, nhưng ngoài ra các Đạo gia cung phụng không giống nhau lắm, ví dụ như Bát Tiên, Thái Tuế Tinh Quân, hoặc là tổ sư gia môn phái,...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.