Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 121: Bạch Miêu, mày cũng như vậy sao?

Tg Tiếu Tiếu

02/08/2022

"Nạp Lan Tổ chết trong tay của sư phụ, cái này chẳng phải là rõ ràng là thực lực của sư phụ mạnh hơn so với Nạp Lan Tổ hay sao!"

Hoa Thời Mạc không quan tâm Tô Thương vì sao mà giết Nạp Lan Tổ, lúc này ông ấy cực kỳ ngạc nhiên vào thực lực của Tô Thương.

Ngay từ đầu.

Hoa Thời Mạc nghĩ rằng sư phụ chẳng qua là vừa mới đặt chân đến tông sư võ đạo, dù sao thì sư phụ cũng còn đang trẻ.

Nhưng bây giờ ông ấy mới biết, hóa ra thực lực của sư phụ đã có thể chiến thắng loại cao thủ như Nạp Lan Tổ rồi.

"Nhưng cho dù là như thế, sư phụ cũng không làm được điện chủ của Dược Vương Điện đâu."

Hoa Thời Mạc lắc đầu, ngược lại còn tự hào mà nói: "Sư phụ làm trưởng lão, khẳng định nắm chắc mười phần."

"Hơn nữa, sư phụ tuổi trẻ, thời gian để trưởng thành hơn còn rất dài, nói không chừng sau này thật sự có thể trở thành điện chủ, chuyện bái Tô Thương làm sư phụ, là quyết định đúng đắn nhất mà cả đời này tôi từng làm."

Tô Thương rất mạnh, làm đệ tử của cậu ấy, trong lòng Hoa Thời Mạc tất nhiên là rất tự hào, đồng thời hạ quyết tâm, nhất định phải ôm chặt sư phụ - cái cây to lớn này mới được.

...

Sau khi tạm biệt Hoa Thời Mạc, Tô Thương không chần chừ mà trực tiếp lái xe đi tìm Nạp Lan Minh Triết.

Anh ấy có thể nhìn ra, Nạp Lan Minh Triết có thiện cảm với Lý Nguyệt.

Hơn nữa, Nạp Lan Minh Triết chỉ điểm cho Tống Lệ Hoa và người làm da đen giết mình, bởi vậy có thể thấy, người sau lưng âm mưu hại mình, nhất định chính là Nạp Lan Minh Triết.

Bây giờ những người có sức mạnh ở nhà Nạp Lan, cũng bị mình giết gần hết rồi, Tô Thương không có bất kỳ lo lắng gì, đương nhiên sẽ không để Nạp Lan Minh Triết nhìn thấy mặt trời của ngày mai.

Trước kia, khi Nạp Lan Minh Triết đi, Tô Thương để lại một luồng khí tức trên người anh ta, Nạp Lan Minh Triết muốn chạy cũng chạy không thoát.

Tô Thương lái chiếc Ferrari màu đỏ, dựa theo khí tức mà đuổi theo, rất nhanh đã tìm thấy được Nạp Lan Minh Triết.

Giờ này phút này.

Nạp Lan Minh Triết chưa trở về trang viên nhà mình, mà là đang nằm ở biệt viện ngoại ô.

Cách đây không lâu, anh ta sau khi từ Yến Tây Hồ đi ra, liền gọi điện thoại liên hệ với bà nội Tống Lệ Hoa, nhưng mà điện thoại gọi không được.

Sau đó Nạp Lan Minh Triết liền để thuộc hạ của nhà Nạp Lan tìm kiếm khắp nơi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy bà nội và người làm da đen.

Việc này khiến trong lòng Nạp Lan Minh Triết sinh ra một chút dự cảm không lành, chẳng lẽ bà nội và người làm da đen bị thất thủ rồi, đã gặp phải chuyện gì bất trắc rồi sao?

Không phải chứ.

Tô Thương chỉ là một phế vật, nhà họ Tô cũng không ai có thể ngăn cản được bà nội và người làm da đen, nhất định không thể thất thủ được.

Nhưng mà tại sao lại liên lạc không được, nói không chừng lại gặp phải cao thủ nước D rồi sao?

Nạp Lan Minh Triết cảm thấy việc này rất có khả năng xảy ra, ngay lập tức cảm thấy nguy hiểm nhiều hơn.

Vì thế, anh ta không dám về trang viên, chỉ sợ cao thủ nước D tìm đến cửa để ám sát, liền một thân một mình trốn ở biệt viện ngoại ô.



Cái biệt viên này, vị trí cực kỳ vắng vẻ, chỉ là một cái nông gia tiểu viện bình thường.

Ở thành thị phồn hoa đã lâu, thỉnh thoảng đến đây thư giãn một chút cũng là một lựa chọn hay.

Nạp Lan Minh Triết thường xuyên mời vài người bạn, đến biệt viện làm tiệc nướng ngoài trời, nói chuyện trên trời dưới đất.

Nhưng lần này anh ta đến biệt thự lại là để chạy thoát thân.

"Điện thoại của bà nội chắc chỉ là hết pin thôi, với thực lực của bà ấy và người làm da đen, thuộc hạ của nhà Nạp Lan nhất định là tìm không thấy, ừm, nhất định là như thế, bà nội và người làm da đen nhất định là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ nhanh chóng chủ động liên hệ với mình."

Nạp Lan Minh Triết ngồi ở trong sân, tự an ủi mình.

Sát!

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng thắng xe dồn dập, sau đó có hai luồng đèn pha chiếu tới.

Ngay sau đó.

Tô Thương từ trên xe bước xuống, ánh mắt nhìn vào trên người Nạp Lan Minh Triết, nhếch miệng nói: "Nạp Lan Minh Triết, cảnh vật chỗ này được đấy, anh rất biết cách chọn nghĩa địa cho mình đó."

"Tô...Tô Thương!"

Nạp Lan Minh Triết nhìn thấy Tô Thương, khuôn mặt đột nhiên thay đổi nhanh chóng, đột ngột đứng dậy, cảnh giác dò hỏi: "Anh đến đây làm gì?"

"Ha ha."

Tô Thương từng bước từng bước đến gần Nạp Lan Minh Triết, mang theo một nụ cười lạnh lùng nói: "Nạp Lan Minh Triết, anh năm lần bảy lượt âm mưu hãm hại tôi, anh nói xem tôi đến đây làm gì?"

"Anh biết hết rồi sao?" Nạp Lan Minh Triết nghiến răng nói: "Tô Cảnh Hàm nói với anh rồi sao?"

"Vốn dĩ tôi vẫn chưa chắc chắn, tôi chỉ biết kẻ đứng sau lưng là Nạp Lan công tử."

Sắc mạt Tô Thương chìm xuống, nghiêm nghị nói: "Nhưng bây giờ, tôi đã chắc chắn rồi."

Nạp Lan Minh Triết biết rõ, cơ thể mình yếu ớt, dù cho Tô thương là một công tử bột, mình cũng không thể đánh lại.

Vì thế anh ta không chạy, mà bình tĩnh lại, đón nhận ánh mắt của Tô Thương, thừa nhận nói: "Đúng vậy, những năm nay, là tao sai khiến Tô Cảnh Hàm nhắm vào mày, gần đây cũng là tao với anh ta cùng nhau âm mưu giết mày."

"Nhưng cứ xem như mày biết thì có thể làm được gì chứ, bà nội tao là người nhà họ Tống ở thành phố, hơn nữa người nhà bà ấy bây giờ vẫn đang ở Giang Bắc."

Nạp Lan Minh Triết cực kỳ phấn khích, uy hiếp nói: "Nếu mày dám động vào tao, bà nội tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày."

"Đến lúc đó không chỉ có mình mày, mà cả nhà họ Tô chúng mày đều sẽ bị liên lụy, Tô Thương, tao khuyên mày nên biết điều một chút, cút đi!" Nạp Lan Minh Triết lạnh lùng nói.

"Ha ha."

"Còn dùng bà nội mày để dọa tao nữa hả?"

Tô Thương nghe vậy, lập tức cười nói: "Nạp Lan Minh Triết, thật không dám giấu, bà nội mày cùng với lão đi bên cạnh bà ta, đã mãi mãi ở lại nhà tao rồi."

"Ý gì chứ?" Nạp Lan Minh Triết nhíu mày.



"Mày nghe không hiểu hả, bọn họ đều chết hết rồi." Tô Thương nhếch miệng, nói thêm: "Tao giết đó!"

"Cái này không thể nào, Tô Thương, mày chỉ là một công tử bột mà thôi, sao có thể là đối thủ của bà nội tao chứ." Nạp Lan Minh Triết không thể tin được.

"Ha ha, đi xuống dưới hỏi bà nội mày đi."

Tô Thương lười nghe Nạp Lan Minh Triết nói nhảm, bỗng nhiên ra tay bóp lấy cổ của đối phương.

"Tô...Tô Thương, mày không được giết tao, ông nội ruột của tao không phải Nạp Lan Tổ, mà là tông chủ tông phái cổ võ Võ Ảnh Tông."

"Nếu mày giết tao rồi, nhất định sẽ bị Võ Ảnh Tông báo thù, không chết không yên!"

Nạp Lan Minh Triết hoảng sợ, run rẩy cuống họng nói: "Cầu xin anh đừng giết tôi, việc tối hôm nay, tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai biết, cũng sẽ không tìm anh tính sổ, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy....ách!"

Răng rắc!

Nạp Lan Minh Triết vẫn chưa nói xong, trên cổ liền phát ra một âm thanh của xương cốt bị Tô Thương dùng tay bẻ gãy.

Sau đó, khóe miệng Nạp Lan Minh Triết chảy máu, cổ nghiêng một bên, liền mất đi tính mạng.

"Nói nhảm nhiều quá."

Ánh mắt Tô Thương lạnh lùng, tiện tay vứt xác Nạp Lan Minh Triết, sau đó lái xe đi, đến hóa phi thủy cũng không thèm dùng.

Nơi này là ngoại ô, không có người, tất nhiên không cần thiết phải dùng đến hóa phi thủy.

Đến lúc này.

Người nhà Nạp Lan bị Tô Thương giết gần như hết rồi, hung thủ sai khiến Tô Cảnh Hàm, cũng đã chết, ân oán với nhà Nạp Lan có thể đã đến giai đoạn kết thúc rồi.

Cao thủ nước D, từ Lăng Hổ hóa kình đỉnh phong, đến Đường Sơn Khẩu hóa kình hậu kỳ, đều lần lượt bị Tô Thương giết, chắc hẳn cũng nên nghỉ ngơi một thời gian rồi.

Coi như nước D biết Đường Sơn Khẩu và những người khác đã chết rồi, cũng không thể nghi ngờ đến Tô Thương, Tô Thương tất nhiên không cần thiết phải quan tâm quá nhiều.

Sau đó, Tô Thương có thể chuyên tâm tu luyện, tranh thủ nhanh chóng nâng cao thực lực, để đối phó với người bí ẩn mạnh mẽ đang âm mưu chống lại nhà họ Tô.

Rất nhanh rất nhanh.

Tô Thương trở lại biệt thự ở Giang Bắc, ngồi khoanh chân bó gối chuẩn bị tu luyện.

Vì đã có chút kinh nghiệm trước đó, nên anh ấy gọi Bạch Miêu tới để Bạch Miêu bảo vệ mình, có người đến thì nhắc nhở một tiếng.

"Yên tâm đi chủ nhân, tôi sẽ bảo vệ anh cẩn thận."

Bạch Miêu đáp lại, trong đầu Tô Thương vang lên giọng nói thanh tao của một cô gái.

"Ừm, bây giờ thực lực của mày, có thể so với tông sư trung kỳ, có mày ở đây, tao yên tâm rồi."

Tô Thương gật đầu cười, ánh mắt nhìn vào khắp cơ thể Bạch Miêu, đột nhiên nhớ ra một vấn đề không đứng đắn lắm, nhưng vẫn chịu không được mà hỏi: "Bạch Miêu, mày là một con Teddy."

"Tao nghe người ta nói loài chó Teddy cực kỳ háo sắc, f*ck bất kể trời đất thiên địa, bất kỳ nơi đâu, mày cũng như vậy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook