Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 1458
Tg Tiếu Tiếu
18/11/2022
Lâm Uyên cười nói tiếp: "Đừng nói cô chỉ là giả đan lục chuyển, cứ coi như cô có phá vỡ kim đan hơn hai lần nữa thì lại làm sao chứ, trên trái đất này không có ai có thể phá hủy cái cơ thể này được!"
"Thực lực của cô, bây giờ chỉ còn lại 3, 4 phần nhỉ, bây giờ cô có thể chết được rồi!"
Advertisement
"Còn có cậu, Tô Thương, cùng với từng người ở đây, các người đều phải chết!"
Khóe miệng Lâm Uyên cong lên, từ trên không trung đáp xuống, chậm rãi đi về phía Tây Dao, đồng thời vẫy vẫy tay về phía cờ bách độc đang ở trên mặt đất, muốn thu hồi cờ bách độc lại.
"Đáng chết!"
Advertisement
"Là do tôi xem thường ông ta!"
Ánh mắt Tây Dao lạnh lùng, sau đó nhìn sang Tô Thương, nhỏ giọng nói: "Nhóc con, bây giờ tôi sẽ thăng hoa cực điểm, dốc hết sức lực ra, thì có thể giữ chân ông ta được năm phút, cậu mang bọn họ đi đi, tôi hỗ trợ phía sau."
"Chị Tây Dao, chị nói gì vậy chứ, chị vì cứu tôi mới đến đây, sao tôi có thể bỏ chạy được."
Tô Thương nhìn thẳng vào mắt Tây Dao, rồi lại nhìn sang cờ bách độc, bỗng nhiên nảy ra một chủ ý, bèn nói: "Chị Tây Dao, chị thật sự có thể giữ chân ông ta được 5 phút sao?"
"Ừm, có thể." Tây Dao tự tin nói.
"Vậy thì tốt, phiền chị Tây Dao giữ chân ông ta lại một chút, tôi tự có cách đối phó với ông ta."
Tô Thương vừa nói, đồng thời vừa điều động tất cả sức mạnh của linh hồn trong nháy mắt bao phủ lấy cờ bách độc.
"Hử?"
Lâm Uyên vốn nghĩ mình chỉ cần giơ tay trên không một cái thì có thể thu hồi được cờ bách độc, không ngờ lại bị Tô Thương ngăn lại, thế là ông ta lại bắt đầu cùng Tô Thương tranh đoạt quyền khống chế cờ bách độc.
Vèo!
Nhưng mà, sức mạnh linh hồn của ông ta rất yếu, sao có thể giành lại với Tô Thương được.
Chỉ qua một lúc thì cờ bách độc đã nằm gọn trong tay của Tô Thương rồi.
"Tô Thương!"
"Ha ha ha, cướp đi rồi thì sao chứ, rất nhanh thôi cậu sẽ chỉ là một người chết!"
Lâm Uyên thẹn quá hóa giận, thế là không hề do dự, xoay người lao tới giết Tô Thương.
"Có tôi ở đây, ông đừng mơ đụng vào một sợi lông của nhóc con!"
Tây Dao thấy vậy, hai tay nhanh chóng bấm quyết, một lần nữa ngưng tụ ra chín con rồng dài, đồng thời khí tức cũng tăng vọt lên, lao tới ngăn Lâm Uyên lại.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Sau đó, Tây Dao và Lâm Uyên lại tiếp tục đánh nhau, cuộc chiến vô cùng kịch liệt.
Về phần Tô Thương, thì lại đứng ở một bên, bình tĩnh tâm thần thăm dò cách mở cờ bách độc, thả Tô Ma ở bên trong ra.
Lâm Uyên nhận được chỉ dẫn của Tô Ma mới biết cách khống chế cơ thể Tô Ma.
"Thực lực của cô, bây giờ chỉ còn lại 3, 4 phần nhỉ, bây giờ cô có thể chết được rồi!"
Advertisement
"Còn có cậu, Tô Thương, cùng với từng người ở đây, các người đều phải chết!"
Khóe miệng Lâm Uyên cong lên, từ trên không trung đáp xuống, chậm rãi đi về phía Tây Dao, đồng thời vẫy vẫy tay về phía cờ bách độc đang ở trên mặt đất, muốn thu hồi cờ bách độc lại.
"Đáng chết!"
Advertisement
"Là do tôi xem thường ông ta!"
Ánh mắt Tây Dao lạnh lùng, sau đó nhìn sang Tô Thương, nhỏ giọng nói: "Nhóc con, bây giờ tôi sẽ thăng hoa cực điểm, dốc hết sức lực ra, thì có thể giữ chân ông ta được năm phút, cậu mang bọn họ đi đi, tôi hỗ trợ phía sau."
"Chị Tây Dao, chị nói gì vậy chứ, chị vì cứu tôi mới đến đây, sao tôi có thể bỏ chạy được."
Tô Thương nhìn thẳng vào mắt Tây Dao, rồi lại nhìn sang cờ bách độc, bỗng nhiên nảy ra một chủ ý, bèn nói: "Chị Tây Dao, chị thật sự có thể giữ chân ông ta được 5 phút sao?"
"Ừm, có thể." Tây Dao tự tin nói.
"Vậy thì tốt, phiền chị Tây Dao giữ chân ông ta lại một chút, tôi tự có cách đối phó với ông ta."
Tô Thương vừa nói, đồng thời vừa điều động tất cả sức mạnh của linh hồn trong nháy mắt bao phủ lấy cờ bách độc.
"Hử?"
Lâm Uyên vốn nghĩ mình chỉ cần giơ tay trên không một cái thì có thể thu hồi được cờ bách độc, không ngờ lại bị Tô Thương ngăn lại, thế là ông ta lại bắt đầu cùng Tô Thương tranh đoạt quyền khống chế cờ bách độc.
Vèo!
Nhưng mà, sức mạnh linh hồn của ông ta rất yếu, sao có thể giành lại với Tô Thương được.
Chỉ qua một lúc thì cờ bách độc đã nằm gọn trong tay của Tô Thương rồi.
"Tô Thương!"
"Ha ha ha, cướp đi rồi thì sao chứ, rất nhanh thôi cậu sẽ chỉ là một người chết!"
Lâm Uyên thẹn quá hóa giận, thế là không hề do dự, xoay người lao tới giết Tô Thương.
"Có tôi ở đây, ông đừng mơ đụng vào một sợi lông của nhóc con!"
Tây Dao thấy vậy, hai tay nhanh chóng bấm quyết, một lần nữa ngưng tụ ra chín con rồng dài, đồng thời khí tức cũng tăng vọt lên, lao tới ngăn Lâm Uyên lại.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Sau đó, Tây Dao và Lâm Uyên lại tiếp tục đánh nhau, cuộc chiến vô cùng kịch liệt.
Về phần Tô Thương, thì lại đứng ở một bên, bình tĩnh tâm thần thăm dò cách mở cờ bách độc, thả Tô Ma ở bên trong ra.
Lâm Uyên nhận được chỉ dẫn của Tô Ma mới biết cách khống chế cơ thể Tô Ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.