Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 1655
Tg Tiếu Tiếu
21/01/2023
Kiếm Thần nói một cách chắc chắn: “Nếu không có La thiên hoả lò trận, thì Tô Thương cũng chẳng có gì đáng sợ hết.”
“La thiên hoả lò trận kia, đúng là mạnh thật, chân nhân U Minh chống đỡ chưa được bao lâu, mà đã bị trận pháp giết hại rồi.”
Advertisement
Trong lòng Kiếm Thần vẫn còn sợ hãi nói: “Nếu không phải tôi chạy nhanh, e là cũng chết ở trong trận pháp rồi.”
“Ừm.”
Phong Khê thiếu gia nghe vậy, liền nói: “Tôi biết trận pháp đó, mấy ngày trước khi tôi đến núi Côn Luân, cũng cảm nhận được rồi, nhưng tôi không rõ trận pháp đó ra sao?”
“Bởi vì tôi đã có giao ước với Ngô Thanh Ảnh của núi Cửu Phong, nên không muốn lãng phí thực lực, mà đã dùng mấy thủ đoạn, lừa người khống chế trận pháp ra ngoài, từ đó mới đánh được vào núi Côn Luân.”
Phong Khê thiếu gia cười nói: “Tôi cũng biết rất rõ, tên thế hệ sau nhà họ Tô đang tu luyện trận pháp thiên nhiên bảo vệ trái đất, nhưng tôi không để ý, mà chỉ sắp xeeos mấy tên tu chân cảnh giới trúc cơ đỉnh phong đến trông coi.”
“Không ngờ cậu ta không chỉ giết mấy người trông coi của tôi, mà còn giết cả chân nhân U Minh, thậm chí còn tiến đánh đến gia tộc Nam Cung, cướp đi mạng sống của cha tôi.”
Sắc mặt Phong Khê thiếu gia trầm xuống, nghiêm túc nói: “ Tô Thương, bắt buộc phải chết.”
Nói đến đây, Phong Khê thiếu gia nhìn về phía Kiếm Thần, thản nhiên nói: “Kiếm Thần, e là thông tin của anh có gì đó nhầm lẫn rồi, Tô Thương không phải trúc cơ đỉnh phong, chắc chắn cậu ta đã đặt chân đến nguyên anh rồi, nếu không chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của cha tôi.”
“Nguyên anh…”
Kiếm Thần ngạc nhiên đến nỗi giật nảy cả mình, không nhịn được liền tò mò hỏi: “Không thể nào, nếu vậy, thì cậu ta có thể dễ dàng duuooir kịp tôi, rồi giết tôi luôn rồi, tại sao lại thả tôi đi làm gì chứ?”
“Ha ha.”
Phong Khê thiếu gia khẽ cười một tiếng, sau đó rồi nói: “Cậu ta là một người thông minh, thả anh đi, đương nhiên là có mục đích khác, không phải anh vừa nói cho tôi nghe một tin sai đấy sao?”
“Ý của anh là, sỡ dĩ Tô Thương không giết tôi, là muốn tạo ra một tin giả rằng bản thân mới chỉ đặt chân đến cảnh giới trúc cơ thôi sao?” Kiếm Thần sực tỉnh ngộ.
“Không sai.”
Phong Khê thiếu gia cười giễu cợt nói: “Chỉ đáng tiếc là cậu ta sốt ruột cứu người, nên đã bại lộ thực lực ở chỗ gia tộc Nam Cung.”
Trong lòng Kiếm Thần vẫn hoảng sợ nói: “Xem ra tên Tô Thương này, không thể coi thường được rồi.”
“Ha ha, chỉ là khôn lỏi thôi, nếu cậu ta muốn che giấu thực lực, thì nói thật là thực lực của cậu ta không mạnh tẹo nào, người mạnh thực sự, đương nhiên sẽ rất ngang ngược hung ác.”
Phong Khê thiếu gia khẽ cười nói: “Chắc chắn cậu ta phải gắng gượng lắm mới có thể đấu với nguyên anh sơ kì một trận được, dùng La thiên hỏa lò trận để giết chân nhân U Minh cảnh giới nguyên anh đỉnh phong, anh ta sợ những người mạnh khác đến trái đất lần này nhắm vào cậu ta, cho nên mới thả anh đi, để người khác tưởng rằng cậu ta chỉ là một tên yếu đuối, từ đó đạt được mục đích giả heo ăn thịt hổ*.”
“La thiên hoả lò trận kia, đúng là mạnh thật, chân nhân U Minh chống đỡ chưa được bao lâu, mà đã bị trận pháp giết hại rồi.”
Advertisement
Trong lòng Kiếm Thần vẫn còn sợ hãi nói: “Nếu không phải tôi chạy nhanh, e là cũng chết ở trong trận pháp rồi.”
“Ừm.”
Phong Khê thiếu gia nghe vậy, liền nói: “Tôi biết trận pháp đó, mấy ngày trước khi tôi đến núi Côn Luân, cũng cảm nhận được rồi, nhưng tôi không rõ trận pháp đó ra sao?”
“Bởi vì tôi đã có giao ước với Ngô Thanh Ảnh của núi Cửu Phong, nên không muốn lãng phí thực lực, mà đã dùng mấy thủ đoạn, lừa người khống chế trận pháp ra ngoài, từ đó mới đánh được vào núi Côn Luân.”
Phong Khê thiếu gia cười nói: “Tôi cũng biết rất rõ, tên thế hệ sau nhà họ Tô đang tu luyện trận pháp thiên nhiên bảo vệ trái đất, nhưng tôi không để ý, mà chỉ sắp xeeos mấy tên tu chân cảnh giới trúc cơ đỉnh phong đến trông coi.”
“Không ngờ cậu ta không chỉ giết mấy người trông coi của tôi, mà còn giết cả chân nhân U Minh, thậm chí còn tiến đánh đến gia tộc Nam Cung, cướp đi mạng sống của cha tôi.”
Sắc mặt Phong Khê thiếu gia trầm xuống, nghiêm túc nói: “ Tô Thương, bắt buộc phải chết.”
Nói đến đây, Phong Khê thiếu gia nhìn về phía Kiếm Thần, thản nhiên nói: “Kiếm Thần, e là thông tin của anh có gì đó nhầm lẫn rồi, Tô Thương không phải trúc cơ đỉnh phong, chắc chắn cậu ta đã đặt chân đến nguyên anh rồi, nếu không chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của cha tôi.”
“Nguyên anh…”
Kiếm Thần ngạc nhiên đến nỗi giật nảy cả mình, không nhịn được liền tò mò hỏi: “Không thể nào, nếu vậy, thì cậu ta có thể dễ dàng duuooir kịp tôi, rồi giết tôi luôn rồi, tại sao lại thả tôi đi làm gì chứ?”
“Ha ha.”
Phong Khê thiếu gia khẽ cười một tiếng, sau đó rồi nói: “Cậu ta là một người thông minh, thả anh đi, đương nhiên là có mục đích khác, không phải anh vừa nói cho tôi nghe một tin sai đấy sao?”
“Ý của anh là, sỡ dĩ Tô Thương không giết tôi, là muốn tạo ra một tin giả rằng bản thân mới chỉ đặt chân đến cảnh giới trúc cơ thôi sao?” Kiếm Thần sực tỉnh ngộ.
“Không sai.”
Phong Khê thiếu gia cười giễu cợt nói: “Chỉ đáng tiếc là cậu ta sốt ruột cứu người, nên đã bại lộ thực lực ở chỗ gia tộc Nam Cung.”
Trong lòng Kiếm Thần vẫn hoảng sợ nói: “Xem ra tên Tô Thương này, không thể coi thường được rồi.”
“Ha ha, chỉ là khôn lỏi thôi, nếu cậu ta muốn che giấu thực lực, thì nói thật là thực lực của cậu ta không mạnh tẹo nào, người mạnh thực sự, đương nhiên sẽ rất ngang ngược hung ác.”
Phong Khê thiếu gia khẽ cười nói: “Chắc chắn cậu ta phải gắng gượng lắm mới có thể đấu với nguyên anh sơ kì một trận được, dùng La thiên hỏa lò trận để giết chân nhân U Minh cảnh giới nguyên anh đỉnh phong, anh ta sợ những người mạnh khác đến trái đất lần này nhắm vào cậu ta, cho nên mới thả anh đi, để người khác tưởng rằng cậu ta chỉ là một tên yếu đuối, từ đó đạt được mục đích giả heo ăn thịt hổ*.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.