Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 1660
Tg Tiếu Tiếu
21/01/2023
Tô Ma cười một tiếng, sau đó lắc đầu nói: "Thôi đi, tôi không muốn liên lụy đến cậu."
"Bây giờ tôi một thân một, không có ràng buộc gì, nếu gặp phải Viêm Long Tiên đế, có phải dùng mạnh để chống lại thì sao chứ."
"Sư tôn, ai nói người không có người nhà."
Advertisement
Vương Phú Quý nghiêm túc nói: "Một ngày là thầy cả đời làm cha... Thôi, quá phiền toái, con không nhận người làm sư tôn nữa."
"Như vậy đi tiền bối, con làm con nuôi của người, nhận người là cha nuôi."
"Hai anh em cùng đánh hổ, hai cha con cùng ra trận, từ nay về sau cha con chúng ta sóng vai tác chiến, chắc chắn có thể đánh đâu thắng đó, thẳng tiến không lùi, gặp thần giết thần, chống lại tất cả kẻ địch trên thế gian!"
Advertisement
Nói xong cũng không để ý xem Tô Ma có đồng ý hay không, Vương Phú Quý lập tức quỳ xuống đất dập đầu ba cái vang dội, cung kính nói: "Cha nuôi ở trên cao, xin nhận ba lạy của con trai."
Nghe thấy Vương Phú Quý gọi mình là cha, vẻ mặt Tô Ma khựng lại một lát, cuối cùng đã động lòng, suy nghĩ trở lại mấy ngàn năm trước.
Cả đời này, người mà Tô Ma để ý nhất chính là con trai của mình.
Con trai ông ta cũng không để ông ta phải thất vọng, vô cùng có thiên phú, có thể nghiền ép người cùng thế hệ.
Trùng hợp là vũ khí của con trai Tô Ma cũng là một thanh trường kiếm, đã chém vô số đầu đối thủ.
Con trai là tình yêu của Tô Ma, đồng thời cũng là niềm kiêu ngạo của ông ta!
Đáng tiếc!
Con trai và tất cả người nhà của Tô Ma đều chết trong tay Viêm Long Tiên đế, không ai sống sót.
Nếu là lúc trước, Tô Ma nhớ lại điều này sẽ thẹn quá hóa giận, mất hết lý trí.
Nhưng mà sau khi sống lại, ông ta đã tỉnh táo hơn rất nhiều, chỉ nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy ra.
"Cha nuôi, người sao vậy?" Vương Phú Quý tự trách nói: "Có phải là con nói sai cái gì rồi không?"
"Không có."
Tô Ma lắc đầu, không muốn nói tới sự chua xót trong lòng.
"Ha ha, người không có từ chối việc con gọi là cha nuôi, chứng tỏ người đã đồng ý."
Vương Phú Quý kích động nói: "Cha nuôi, chuyện gì cũng phải nghĩ thoáng ra, từ hôm nay trở đi cha đã không chỉ còn một người nữa rồi."
"Ồ?"
Tô Ma cau mày nói: "Làm sao, tên nhóc tồi, cha vừa làm cha nuôi của con đã không còn là người nữa rồi, vậy cha là cái gì?"
"Không không không."
Vương Phú Quý vội vàng nói: "Ý con là từ hôm nay trở đi, con sẽ sóng vai với người, người không còn cô đơn nữa, con sẽ mãi mãi ở bên cạnh người."
"Nói thì dễ nghe, nhưng mà phải xem con có sống lâu được như thế không đã."
Tô Ma khẽ cười nói: "Con mới chỉ là cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, thọ nguyên có hạn, cho nên từ nay về sau con phải cố gắng tu hành, cha sẽ đợi đến lúc con có thể trưởng thành dưỡng lão đưa tang cho cha."
"Dưỡng lão sao... Cái này con không giỏi lắm."
"Bây giờ tôi một thân một, không có ràng buộc gì, nếu gặp phải Viêm Long Tiên đế, có phải dùng mạnh để chống lại thì sao chứ."
"Sư tôn, ai nói người không có người nhà."
Advertisement
Vương Phú Quý nghiêm túc nói: "Một ngày là thầy cả đời làm cha... Thôi, quá phiền toái, con không nhận người làm sư tôn nữa."
"Như vậy đi tiền bối, con làm con nuôi của người, nhận người là cha nuôi."
"Hai anh em cùng đánh hổ, hai cha con cùng ra trận, từ nay về sau cha con chúng ta sóng vai tác chiến, chắc chắn có thể đánh đâu thắng đó, thẳng tiến không lùi, gặp thần giết thần, chống lại tất cả kẻ địch trên thế gian!"
Advertisement
Nói xong cũng không để ý xem Tô Ma có đồng ý hay không, Vương Phú Quý lập tức quỳ xuống đất dập đầu ba cái vang dội, cung kính nói: "Cha nuôi ở trên cao, xin nhận ba lạy của con trai."
Nghe thấy Vương Phú Quý gọi mình là cha, vẻ mặt Tô Ma khựng lại một lát, cuối cùng đã động lòng, suy nghĩ trở lại mấy ngàn năm trước.
Cả đời này, người mà Tô Ma để ý nhất chính là con trai của mình.
Con trai ông ta cũng không để ông ta phải thất vọng, vô cùng có thiên phú, có thể nghiền ép người cùng thế hệ.
Trùng hợp là vũ khí của con trai Tô Ma cũng là một thanh trường kiếm, đã chém vô số đầu đối thủ.
Con trai là tình yêu của Tô Ma, đồng thời cũng là niềm kiêu ngạo của ông ta!
Đáng tiếc!
Con trai và tất cả người nhà của Tô Ma đều chết trong tay Viêm Long Tiên đế, không ai sống sót.
Nếu là lúc trước, Tô Ma nhớ lại điều này sẽ thẹn quá hóa giận, mất hết lý trí.
Nhưng mà sau khi sống lại, ông ta đã tỉnh táo hơn rất nhiều, chỉ nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy ra.
"Cha nuôi, người sao vậy?" Vương Phú Quý tự trách nói: "Có phải là con nói sai cái gì rồi không?"
"Không có."
Tô Ma lắc đầu, không muốn nói tới sự chua xót trong lòng.
"Ha ha, người không có từ chối việc con gọi là cha nuôi, chứng tỏ người đã đồng ý."
Vương Phú Quý kích động nói: "Cha nuôi, chuyện gì cũng phải nghĩ thoáng ra, từ hôm nay trở đi cha đã không chỉ còn một người nữa rồi."
"Ồ?"
Tô Ma cau mày nói: "Làm sao, tên nhóc tồi, cha vừa làm cha nuôi của con đã không còn là người nữa rồi, vậy cha là cái gì?"
"Không không không."
Vương Phú Quý vội vàng nói: "Ý con là từ hôm nay trở đi, con sẽ sóng vai với người, người không còn cô đơn nữa, con sẽ mãi mãi ở bên cạnh người."
"Nói thì dễ nghe, nhưng mà phải xem con có sống lâu được như thế không đã."
Tô Ma khẽ cười nói: "Con mới chỉ là cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, thọ nguyên có hạn, cho nên từ nay về sau con phải cố gắng tu hành, cha sẽ đợi đến lúc con có thể trưởng thành dưỡng lão đưa tang cho cha."
"Dưỡng lão sao... Cái này con không giỏi lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.