Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 1704
Tg Tiếu Tiếu
21/01/2023
Lúc này.
Trên không trung.
Ngô Thanh Ảnh tay không đỡ lấy đòn tấn công của chùy Tử Kim, cơ thể bà ấy bị đánh lùi ra xa mười mấy mét, trong lòng bàn tay bị nứt ra chảy máu.
Advertisement
Nhưng Phong Khê thiếu gia thì ngược lại, mặc dù không có bị thương nhưng linh khí rõ ràng yếu đi một chút, ắt hẳn là hậu quả việc cưỡng ép sử dụng chùy Tử Kim.
"Ngô Thanh Ảnh, rất giỏi, bà thế mà lại đỡ được, nhưng mà một chùy tiếp theo đây, thì bà chắc không chịu nổi được nữa đâu!"
Phong Khê thiếu gia liên tục cười nhạo, rồi lập tức điều động sức mạnh, trầm giọng nói: "Một chùy này, được gọi là Trời Long Đất Lở!"
Advertisement
Vừa dứt lời, Phong Khê thiếu gia liền giơ cao cái chùy lên xông thẳng về phía Ngô Thanh Ảnh.
"Trò vặt vãnh!"
Ngô Thanh Ảnh vẫn đứng yên tại chỗ, cũng điều động sức mạnh của toàn thân, cái gậy của bà ấy đã bị gãy rồi, cho nên lần này bà ấy sẽ dùng hai tay để chống đỡ.
Ầm!
Cùng với một âm thanh cực lớn vang lên, cơ thể Ngô Thanh Ảnh bị chùy Tử Kim đè hạ xuống.
Phong Khê thiếu gia cầm chùy Tử Kim cứ thế đè xuống.
Hai người ở trên trời cao, đánh tới xuống mặt đất, cho đến khi cơ thể của Ngô Thanh Ảnh chỉ còn cách mặt đất nửa mét, mới dừng lại.
Sau đó.
Ngô Thanh Ảnh bất thình lình dùng sức đẩy Phong Khê thiếu gia văng ra, chính mình cũng phóng thẳng lại lên trời cao.
"Ha ha, một chùy tiếp theo nữa, gọi là Kinh Thiên Biến!"
Phong Khê thiếu gia liên tục cười nhạo, đồng thời cũng phóng lên trời cao theo Ngô Thanh Ảnh, chùy Tử Kim trong tay anh ta ngưng tụ ra một luồng sức mạnh cực lớn.
Đùng...
Sau một giây, trời đất đều biến sắc, sét nổ ra từng tia liên tục, mây đen dày đặc.
Ngô Thanh Ảnh không cam lòng yếu thế, bà ấy cũng điều động một lượng thật lớn chân khí, đương đầu với những tia sét kinh thiên của Phong Khê thiếu gia.
Mặc dù bà ấy đã đỡ được nó, nhưng chính bản thân bà ấy cũng đã bị thương nặng.
Dù sao đó cũng là chí bảo cấp bậc chuẩn tiên đế, trong khi đó bà ấy lại không có vũ khí, đương nhiên không có cách gì đối chọi lại được với Phong Khê thiếu gia rồi.
"Tiền bối Ngô Thanh Ảnh, quạt Thanh Phong, cho bà mượn!"
Chính ngay lúc này, Quách Ý vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, đồng thời đem cái quạt của mình ném thẳng về phía Ngô Thanh Ảnh.
"Cái quạt này...uy thế này...vậy mà lại có khí tức của cấp bậc chuẩn tiên đế!"
Phong Khê thiếu gia cảm nhận được sự mạnh mẽ của quạt Thanh Phong, vội vàng mở miệng nói: "Sắc Phong, giờ còn chưa chịu ra tay thì còn chờ đến khi nào hả, ngăn cái quạt này lại!"
Phong Khê thiếu gia không dám sơ suất, anh ta sợ Ngô Thanh Ảnh có cái quạt này rồi thì sẽ trở thành mối uy hiếp của mình, thế là vội vàng hô to vào phía sau mình.
Trên không trung.
Ngô Thanh Ảnh tay không đỡ lấy đòn tấn công của chùy Tử Kim, cơ thể bà ấy bị đánh lùi ra xa mười mấy mét, trong lòng bàn tay bị nứt ra chảy máu.
Advertisement
Nhưng Phong Khê thiếu gia thì ngược lại, mặc dù không có bị thương nhưng linh khí rõ ràng yếu đi một chút, ắt hẳn là hậu quả việc cưỡng ép sử dụng chùy Tử Kim.
"Ngô Thanh Ảnh, rất giỏi, bà thế mà lại đỡ được, nhưng mà một chùy tiếp theo đây, thì bà chắc không chịu nổi được nữa đâu!"
Phong Khê thiếu gia liên tục cười nhạo, rồi lập tức điều động sức mạnh, trầm giọng nói: "Một chùy này, được gọi là Trời Long Đất Lở!"
Advertisement
Vừa dứt lời, Phong Khê thiếu gia liền giơ cao cái chùy lên xông thẳng về phía Ngô Thanh Ảnh.
"Trò vặt vãnh!"
Ngô Thanh Ảnh vẫn đứng yên tại chỗ, cũng điều động sức mạnh của toàn thân, cái gậy của bà ấy đã bị gãy rồi, cho nên lần này bà ấy sẽ dùng hai tay để chống đỡ.
Ầm!
Cùng với một âm thanh cực lớn vang lên, cơ thể Ngô Thanh Ảnh bị chùy Tử Kim đè hạ xuống.
Phong Khê thiếu gia cầm chùy Tử Kim cứ thế đè xuống.
Hai người ở trên trời cao, đánh tới xuống mặt đất, cho đến khi cơ thể của Ngô Thanh Ảnh chỉ còn cách mặt đất nửa mét, mới dừng lại.
Sau đó.
Ngô Thanh Ảnh bất thình lình dùng sức đẩy Phong Khê thiếu gia văng ra, chính mình cũng phóng thẳng lại lên trời cao.
"Ha ha, một chùy tiếp theo nữa, gọi là Kinh Thiên Biến!"
Phong Khê thiếu gia liên tục cười nhạo, đồng thời cũng phóng lên trời cao theo Ngô Thanh Ảnh, chùy Tử Kim trong tay anh ta ngưng tụ ra một luồng sức mạnh cực lớn.
Đùng...
Sau một giây, trời đất đều biến sắc, sét nổ ra từng tia liên tục, mây đen dày đặc.
Ngô Thanh Ảnh không cam lòng yếu thế, bà ấy cũng điều động một lượng thật lớn chân khí, đương đầu với những tia sét kinh thiên của Phong Khê thiếu gia.
Mặc dù bà ấy đã đỡ được nó, nhưng chính bản thân bà ấy cũng đã bị thương nặng.
Dù sao đó cũng là chí bảo cấp bậc chuẩn tiên đế, trong khi đó bà ấy lại không có vũ khí, đương nhiên không có cách gì đối chọi lại được với Phong Khê thiếu gia rồi.
"Tiền bối Ngô Thanh Ảnh, quạt Thanh Phong, cho bà mượn!"
Chính ngay lúc này, Quách Ý vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, đồng thời đem cái quạt của mình ném thẳng về phía Ngô Thanh Ảnh.
"Cái quạt này...uy thế này...vậy mà lại có khí tức của cấp bậc chuẩn tiên đế!"
Phong Khê thiếu gia cảm nhận được sự mạnh mẽ của quạt Thanh Phong, vội vàng mở miệng nói: "Sắc Phong, giờ còn chưa chịu ra tay thì còn chờ đến khi nào hả, ngăn cái quạt này lại!"
Phong Khê thiếu gia không dám sơ suất, anh ta sợ Ngô Thanh Ảnh có cái quạt này rồi thì sẽ trở thành mối uy hiếp của mình, thế là vội vàng hô to vào phía sau mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.