Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 182
Tg Tiếu Tiếu
18/11/2022
“Được thôi.”
Tô Thương nghe theo lời của cha, rồi nhìn về phía Triệu Thiên Sách, cười nói: “Chiến thần Thiên Sách, bây giờ anh tin chưa?”
“Tin rồi.”
Advertisement
Triệu Thiên Sách quan sát Tô Thương mấy lần, mới bắt đầu khen: “Ha ha, là tôi nhẹ dạ cả tin vào những lời đồn bên ngoài, không ngờ rằng Tô đại thiếu gia không phải là một công tử bột, mà là một người lén lút tu luyện đến cảnh giới Hóa Kình trung kì.”
“Chịu đủ mọi tiếng xấu, chịu khổ chịu nhục, bất hiện sơn bất lộ thủy*, Tô thiếu gia, tính cách của cậu, tôi vô cùng khâm phục, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, không hổ là con trai của đại tướng Tô.”
* Ý nói những người không để lộ ra tài năng của mình.
“Tôi...”
Tô Thương muốn nói, nhưng theo nội dung cốt truyện, không phải là anh ấy ăn thông thần đan mới biến thành Hóa Kình sao, sao lại thành chịu khổ chịu nhục rồi vậy?
“Tôi cái gì mà tôi.”
Tô Thần Binh không hề muốn cho Triệu Thiên Sách biết sự thật, ngược lại, ông ấy nghe được Triệu Thiên Sách nhận xét Tô Thương như vậy, trong lòng vô cùng sảng khoái, sau đó trừng mắt liếc Tô Thương một cái, ra hiệu cho anh ấy đừng nói lung tung nữa, sau đó còn chỉ điểm cho anh ấy: “Còn không mau cảm ơn lời khen của chiến thần Thiên Sách đi.”
Tô Thương cười nhẹ, cũng không để ý mấy chuyện này, nghe theo ý muốn của cha bèn nói: “Cảm ơn chiến thần Thiên Sách.”
“Tô thiếu gia khách sáo rồi.”
Triệu Thiên Sách khẽ cười nói: “Tô thiếu gia là một người tuấn tú lịch sự, thực lực trong thế hệ trẻ tuổi, cũng coi như là cao cấp nhất, đến chiến trường rồi chắc chắn có thể tỏa sáng rực rỡ.”
“Ha ha, Thiên Sách cậu xem trọng nó quá rồi, trẻ con thôi mà, không gây thêm phiền phức gì cho cậu là tốt lắm rồi.”
Trong lòng Tô Thần Binh khá tự hào, sau đó liền nói sang chuyện khác: “Thiên Sách, lần này cậu tới Giang Bắc, có chuyện gì vậy?”
“Quả thực là có một chuyện khá là quan trọng.”
Triệu Thiên Sách không hề giấu diếm, nói nhỏ nhẹ: “Đại tướng Tô, gần đây biên giới phía Đông xảy ra chuyện lớn, ông đã từng nghe qua chưa?”
"Chuyện lớn gì?" Tô Thần Binh nghi ngờ nói.
"Chuyện này vốn là chuyện cực kỳ bí mật, nhưng ông là đại tướng Tô, cho nên chuyện này cũng có chút liên quan đến ông, nói cho ông biết cũng không sao."
Triệu Thiên Sách suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mấy ngày trước, con gái ông là chiến thần Dực Cân, trúng bẫy của quân sư nước D, bị vây đánh ở một thành phố nhỏ ở biên giới phía đông."
"Cái gì!" Tô Thần Binh lập tức biến sắc, vô cùng lo lắng hỏi: "Dực Cân sao rồi, nó không sao chứ?"
"Đại tướng Tô không cần lo lắng, nghe tôi nói hết đã."
Tô Thương nghe theo lời của cha, rồi nhìn về phía Triệu Thiên Sách, cười nói: “Chiến thần Thiên Sách, bây giờ anh tin chưa?”
“Tin rồi.”
Advertisement
Triệu Thiên Sách quan sát Tô Thương mấy lần, mới bắt đầu khen: “Ha ha, là tôi nhẹ dạ cả tin vào những lời đồn bên ngoài, không ngờ rằng Tô đại thiếu gia không phải là một công tử bột, mà là một người lén lút tu luyện đến cảnh giới Hóa Kình trung kì.”
“Chịu đủ mọi tiếng xấu, chịu khổ chịu nhục, bất hiện sơn bất lộ thủy*, Tô thiếu gia, tính cách của cậu, tôi vô cùng khâm phục, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, không hổ là con trai của đại tướng Tô.”
* Ý nói những người không để lộ ra tài năng của mình.
“Tôi...”
Tô Thương muốn nói, nhưng theo nội dung cốt truyện, không phải là anh ấy ăn thông thần đan mới biến thành Hóa Kình sao, sao lại thành chịu khổ chịu nhục rồi vậy?
“Tôi cái gì mà tôi.”
Tô Thần Binh không hề muốn cho Triệu Thiên Sách biết sự thật, ngược lại, ông ấy nghe được Triệu Thiên Sách nhận xét Tô Thương như vậy, trong lòng vô cùng sảng khoái, sau đó trừng mắt liếc Tô Thương một cái, ra hiệu cho anh ấy đừng nói lung tung nữa, sau đó còn chỉ điểm cho anh ấy: “Còn không mau cảm ơn lời khen của chiến thần Thiên Sách đi.”
Tô Thương cười nhẹ, cũng không để ý mấy chuyện này, nghe theo ý muốn của cha bèn nói: “Cảm ơn chiến thần Thiên Sách.”
“Tô thiếu gia khách sáo rồi.”
Triệu Thiên Sách khẽ cười nói: “Tô thiếu gia là một người tuấn tú lịch sự, thực lực trong thế hệ trẻ tuổi, cũng coi như là cao cấp nhất, đến chiến trường rồi chắc chắn có thể tỏa sáng rực rỡ.”
“Ha ha, Thiên Sách cậu xem trọng nó quá rồi, trẻ con thôi mà, không gây thêm phiền phức gì cho cậu là tốt lắm rồi.”
Trong lòng Tô Thần Binh khá tự hào, sau đó liền nói sang chuyện khác: “Thiên Sách, lần này cậu tới Giang Bắc, có chuyện gì vậy?”
“Quả thực là có một chuyện khá là quan trọng.”
Triệu Thiên Sách không hề giấu diếm, nói nhỏ nhẹ: “Đại tướng Tô, gần đây biên giới phía Đông xảy ra chuyện lớn, ông đã từng nghe qua chưa?”
"Chuyện lớn gì?" Tô Thần Binh nghi ngờ nói.
"Chuyện này vốn là chuyện cực kỳ bí mật, nhưng ông là đại tướng Tô, cho nên chuyện này cũng có chút liên quan đến ông, nói cho ông biết cũng không sao."
Triệu Thiên Sách suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mấy ngày trước, con gái ông là chiến thần Dực Cân, trúng bẫy của quân sư nước D, bị vây đánh ở một thành phố nhỏ ở biên giới phía đông."
"Cái gì!" Tô Thần Binh lập tức biến sắc, vô cùng lo lắng hỏi: "Dực Cân sao rồi, nó không sao chứ?"
"Đại tướng Tô không cần lo lắng, nghe tôi nói hết đã."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.