Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 11: F*ck, sợ cái gì thì cái đó liền đến

Tg Tiếu Tiếu

30/07/2022

Sau khi ra khỏi phòng đọc sách, Tô Thương đi thẳng về đến phòng của mình, anh khoanh chân lại lập tức tiến vào trạng thái tu luyện.

Bây giờ anh đã tẩy tinh phạt tủy thành công, đây cũng là lúc nên nâng cao sức mạnh của mình rồi.

Chỉ có điều là...

Hiện giờ linh khí ở trái đất đã cạn kiệt, tốc độ tu luyện cũng chậm chạp hơn, Tô Thương dự đoán sơ bộ rằng phải mất ít nhất là mười năm mới có thể đột phá đến tầng thứ chín của luyện khí.

Đối với việc ngưng kết kim đan chỉ sợ là chưa tích lũy đủ vài thập kỉ thì chưa thể làm xong được.

Điều này khiến Tô Thương cực kỳ phiền não, nhưng cũng chỉ còn cách là tu luyện từng bước từng bước một.

....

Ngày hôm sau.

Mới sáng sớm, Tô Thương đã bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm cho thức giấc.

Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng của Tô Cảnh Hàm ngoài cửa: “Anh, giờ cũng đã muộn rồi, anh nên dậy đi học đi.”

“Anh biết rồi.”

Tô Thương đáp lại một tiếng sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.

“Anh, chúc mừng anh nhé.” Lúc này trên mặt Tô Cảnh Hàm kèm theo một nụ cười nói.

Tô Thương nhìn Tô Cảnh Hàm, nhíu mày nói: “Chúc mừng cái gì?”

“Chúc mừng anh có thể đi học ở trường Đại học Kinh Tử đó.”

Khuôn mặt Tô Cảnh Hàm lộ ra vẻ đầy ngưỡng mộ nói: “Đại học Kinh Tử là trường đứng trong top ba theo xếp hạng của các trường đại học ở nước Hoa, không ngờ rằng anh trong cái rủi lại có cái may, thế mà có cơ hội được nhận vào học trường đại học Kinh Tử.”

“Anh à, lần này chắc là cha nuôi đã tốn rất nhiều tiền phải không, nếu không thì trường đại học Kinh Tử sẽ không thể đồng ý dễ dàng như vậy đâu nhỉ.” Tô Cảnh Hàm hỏi dò.

“Ha ha.”

Tô Thương nhìn ra được vẻ mặt đầy ngưỡng mộ của Tô Cảnh Hàm không phải là giả, thế là lại càng cố ý chọc tức đối phương, nhẹ nhàng cười nói:

“Đúng vậy, cha đã tốn rất nhiều tiền.”

“Anh đã nói với cha nhiều rồi, đừng có lãng phí tiền cho anh nữa, nhưng mà ông ấy cứ cố tình không nghe, cứ nhất định phải sắp xếp cho anh vào học ở trường đại học Kinh Tử cho bằng được.”

Tô Thương còn thở dài nói: “Ôi trời, người anh em tốt, em có thể cảm nhận được nỗi đau khổ của anh đến mức nào không?”

“Em...”

Trong mắt Tô Cảnh Hàm hiện ra một vẻ cực kỳ ghen tị, nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát, rồi sau đó cậu ấy lại cười nói: “Anh, anh là con ruột của cha nuôi, ông ấy thương anh là điều dễ hiểu mà.”

“Nhưng mà anh có muốn đi học đâu.” Tô Thương đầu tiên là phàn nàn, sau đó lại chuyển chủ đề nói: “Anh em tốt, lần trước em đã kêu anh đi san phẳng trường học rồi, đó thật sự là một ý tưởng hay giúp anh giải quyết được một việc lớn, lần này em còn có cách gì hay nữa không, anh thật sự là không muốn đi đến trường học chút nào.”

“Anh.”

Tô Cảnh Hàm giật mình, vội vàng nói: “Em không kêu anh đi san phẳng trường học, những câu thế này anh đừng nói lung tung, lúc đó em chỉ là vui miệng nói một câu mà thôi.”

Ồ thế sao? Thật thế sao?

Sao tôi lại cảm thấy đây lại là một kế hoạch mà cậu đã vạch ra từ lâu lắm rồi nhỉ?



Trong lòng Tô Thương hiểu rõ, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nói: “Ha ha, người anh em, anh hiểu hết mà, em cứ yên tâm đi, việc em nói anh đi san phẳng trường học, anh sẽ không nói với bất kì ai khác đâu.”

“Nhanh nhanh nhanh lên, nhanh nghĩ cho anh trai một ý tưởng gì đó đi, làm thế nào mới không phải đi học.”

Tô Thương hối thúc nói: “Hạnh phúc của anh trong bốn năm tiếp theo, đều dựa vào em hết đấy.”

Tô Cảnh Hàm nghe xong những lời này, một sự lạnh lùng lướt qua trong ánh mắt, lập tức từ chối nói: “Anh, em thật sự không dám bàn tới vấn đề này nữa, gan của anh lớn quá rồi, em tùy tiện nói đùa một câu, anh liền dám làm thật.”

“Nhưng mà anh à, anh cũng không cần phải quá buồn bã đâu, cha nuôi để anh đi tới trường học, cũng là vì muốn tốt cho anh, hơn nữa chương trình dạy học ở trường đại học khá là nhẹ nhàng, có rất nhiều thời gian rảnh, bốn năm này anh từ từ chịu đựng cho qua nhé.”

Nói đến cuối cùng, Tô Cảnh Hàm ra vẻ nghiêm túc nhắc nhở: “Còn nữa, anh à, anh tuyệt đối không được diễn lại trò cũ đâu đấy.”

“Đại học Kinh Tử có rất nhiều nhân tài, lỡ như trường học lại bị anh san phẳng, thì đồng nghĩa với việc tất cả mọi người đều không có chỗ học tập nghiên cứu, việc này đối với đất nước mà nói đó là một tổn thất vô cùng to lớn.” Tô Cảnh Hàm nghiêm túc nói.

F*ck

Tiểu tử thối này, thật là thâm quá đi.

Bề ngoài nói giọng nhắc nhở, nhưng cái câu nói chết tiệt đó không phải là đang chỉ điểm cho ông đây thấy sao?

Tất cả mọi người đều không thể đi học, trong câu này chắc chắn có bao gồm cả ta rồi còn gì.

Nếu như là Tô đại thiếu gia hổ báo thì chắc chắn sẽ bị mắc lừa rồi, nhất định sẽ lại hành động ngu xuẩn mà tiếp tục màn kịch san phẳng trường học hằng năm.

Nhưng bây giờ đối diện Tô Cảnh Hàm là Huyền Thiên Tiên Đế Tô Thương, những tính toán như ý nguyện của cậu ấy đã được định trước là không thể nào thực hiện được rồi.

“Diễn lại trò cũ sao?”

Lúc này, mắt Tô Thương đột nhiên sáng lên, bộ dạng giả vờ kích động, sau đó cười nói: “Ha ha, người anh em, cảm ơn em đã nhắc nhở, anh đi trước đây.”

Sau khi nói lời đó, Tô Thương cảm kích vỗ vỗ vào vai Tô Cảnh Hàm, sau đó sải bước lớn rời đi.

Vừa đi, anh vừa gọi điện thoại cho Vương Phú Quý, nói cậu ấy qua đón anh, đồng thời cũng nói có việc cần sắp xếp.

Nhìn Tô Thương đang đi xa dần, Tô Cảnh Hàm đẩy gọng kính viền vàng lên, khóe miệng nhếch lên một dáng vẻ giễu cợt.

Sau đó, cậu ấy rút điện thoại ra, nói: “Tên rác rưởi đó lại bị mắc bẫy, anh ấy lại đi tìm Vương Phú Quý để liên hệ với chỗ máy ủi rồi, lần này tuyệt đối không được xảy ra sai sót, tôi sẽ khiến cho anh ta chết không có chỗ chôn thân!”

Tô Cảnh Hàm sắc mặt u ám cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ thủ tiêu hết chứng cứ, không để bất kì ai biết được tôi và cậu có liên quan đến việc này.”

Sau khi gác máy, Tô Cảnh Hàm cất điện thoại và trở lại với dáng vẻ ban đầu.

Giày da kiểu tây, áo sơ mi trắng, đeo mắt kính, khuôn mặt nở ra một nụ cười, tao nhã lịch sự.

“Nhị thiếu gia, hôm nay sao lại dậy sớm thế.” Người giúp việc bên cạnh hỏi.

Tô Cảnh Hàm đầy đẩy gọng kính viền vàng, điềm đạm và cười nói: “Tôi đến gọi anh tôi thức dậy.”

“Chẳng trách gì, đúng là cậu đối với đại thiếu gia thật tốt.” Người giúp việc nói.

Tô Cảnh Hàm nhẹ nhàng cười rồi sải bước đi.

....

Bốn mươi phút sau



Đại học Kinh Tử, bên ngoài trường học.

Một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, ngạo mạn đậu cắt ngang trước cổng trường đại học.

“Tô đại thiếu gia, tôi thừa nhận anh là đệ nhất công tử bột ở Giang Bắc, nhưng Vương đại thiếu gia tôi, dù gì cũng được nằm trong top năm chứ?”

Vương Phú Quý tức giận nói: “Tôi đường đường là Vương đại thiếu gia ở Giang Bắc, bình thường nói một là một hai là hai, cũng được tính là tổng tài bá đạo.”

“Nhưng sao anh lại gọi điện thoại kêu tôi đưa anh tới chỗ này chứ, là ý gì đây, tôi là tài xế xe công nghệ hay sao?”

Vương Phú Quý chỉ vào chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, tiếp tục nói: “Anh nhìn cho rõ, nhìn thật kĩ xem, đây là chiếc Maybach hạng nhất đó, khắp Giang Bắc này chỉ có một chiếc duy nhất này thôi, nó không phải là xe công nghệ, lần sau những việc như thế này thì anh đừng có tìm tôi nữa.”

“Cậu bị ngứa đòn à?” Tô Thương cau mày.

Vương Phú Quý ngay lập tức ủ rũ, cười nịnh nọt nói: “Khà khà, Tô đại thiếu gia, tôi đùa anh một chút thôi, có thể được làm tài xế xe riêng của anh thì đã là một việc cực kỳ vinh hạnh của Vương Phú Quý tôi rồi.”

“Được rồi, đừng lảm nhảm nữa, tôi có việc cho cậu đây.”

Tô Thương nghiêm túc nói: “Tối hôm nay, cậu lại liên hệ cho tôi năm mươi cái máy ủi, tất cả đều phải mang đến đây, tôi có việc phải dùng chúng.”

“Cái quái gì thế?”

Vương Phú Quý kinh ngạc giật nảy người, mở to mắt ra nhìn xung quanh trường đại học Kinh Tử, không thể tin được mà nói: “F*uck, Tô đại thiếu gia, anh đừng nói với tôi, anh muốn san phẳng trường đại học Kinh Tử chứ?”

“Những việc không nên hỏi thì tốt nhất là đừng hỏi, cậu chỉ cần nghe và làm theo những gì tôi nói là được rồi.”

Tô Thương nói tiếp: “Đúng rồi, lần này vẫn tìm Triệu Văn Bân, nói cậu ta giúp việc liên hệ với máy ủi.”

“Xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Tô Thương nói thêm.

“Được rồi, Tô đại thiếu gia, có câu này của anh là được rồi, cho dù kêu tôi nhảy vào núi đao biển lửa thì tôi tuyệt đối cũng sẽ không cau có.”

Vương Phú Quý biểu thị lòng trung thành, dùng hồn dõng dạc nói: “Tối hôm nay, tôi sẽ cùng anh đi, bầu thêm cho anh một phiếu nữa!”

Tô Thương nghe xong những lời này, nhẹ nhàng mỉm cười.

San phẳng trường học?

Điều này chắc chắn không thể nào.

Tô Thần Binh từng nghiêm túc nhắc nhở, trường đại học Kinh Tử không phải một trường bình thường, giờ anh kêu Vương Phú Quý liên hệ với xe ủi, chỉ để làm cảnh mà thôi, anh muốn để những kẻ muốn giết anh phải xuất đầu lộ diện.

Tô Thương không nói cho Vương Phú Quý biết thực hư câu chuyện, không phải là không tin tưởng cậu ta, mà là sợ cậu ta lỡ miệng nói ra hết.

“Tô đại thiếu gia, sao anh đột nhiên lại muốn san phẳng trường đại học Kinh Tử chứ?” Lúc này, Vương Phú Quý nghi ngờ hỏi lại.

Tô Thương tiếp lời cậu ấy: “Cha tôi sắp xếp cho tôi vào trường này.”

“F*ck, bác Tô quả nhiên có thực lực, cha tôi cầu xin ông nội nói với bà nội, nhưng cũng không xin cho tôi vào đây được, anh phá nát một ngôi trường, tiếng xấu chồng chất như thế mà lại có thể vào đây học được, đúng là người so với người thật khác biệt nhau mà không thể so sánh được”

Vương Phú Quý lẩm bẩm mấy câu, lại chuyển sang nói: “Đúng rồi, Tô đại thiếu gia, chị dâu tương lai đang học trường đại học Kinh Tử, cô ấy xinh đẹp như thế, người theo đuổi xếp hàng dài đếm không xuể.”

“Anh nên để ý đến chị dâu tương lại một chút, đừng để bị xanh...”

Vương Phú Quý đang nói, đột nhiên cắn răng tức giận: “F*ck, sợ cái gì thì cái đó liền đến, Tô đại thiếu gia anh nhanh nhìn qua bên đó kìa!”

Tô Thương nhìn theo hướng Vương Phú Quý đang chỉ, kết quả là nhìn thấy Lý Nguyệt đang đi cùng một thanh niên cao lớn mặc đồng phục bóng rổ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook