Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 145: Hết bệnh, luyện khí tầng thứ năm.

Tg Tiếu Tiếu

03/08/2022

Giờ này phút này.

Thành phố nước Hoa, phủ thân vương.

Một người đàn ông trung niên mặt mũi anh tuấn uy vũ, đứng chắp tay lại, ngẩng đầu chậm rãi nhìn về phía mặt trời mọc, không biết là mừng hay lo.

Phía sau ông ấy, một tên binh lính đến báo tin, quỳ một nửa xuống đất, tư thế một mực cung kính.

Trong căn phòng, cực kỳ yên tĩnh, im lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Trạng thái này duy trì thêm vài phút đồng đồ, người đàn ông trung niên bỗng nhiên lộ ra một nụ cười.

"Ha ha, cũng được, bây giờ quận năm cùng mười chín quốc gia đã bắt đầu rục rịch, ý đồ thay đổi kết cấu thiên hạ, quy định trên tông sư không được tham chiến thì chắc chắc cũng không giữ được quá lâu đâu."

Trên mặt người đàn ông trung niên nở một nụ cười, lẩm bẩm một mình nói: "Huống hồ, lần này là nước D làm trái với quy định trước, nếu truy cứu đến cùng thì nước D cũng sẽ phải chịu sự khiển trách của quận năm cùng mười chín quốc gia."

"Nếu không ngoài dự đoán của mình, nước D cũng sẽ không hướng quận năm cùng mười chín quốc gia vạch trần chuyện này đâu, nước Hoa mình chỉ cần cứ xem như không biết chuyện gì là được."

Người đàn ông trung niên khí chất nho nhã, toàn thân mặc đồ trắng, rất có khả năng lập chiến lược và phong thái chiến thắng ngàn dặm.

"Vương gia, người tên Tô Huyền Thiên đó xử lý như thế nào?" thuộc hạ bên cạnh dò hỏi.

Người đàn ông trung niên này khí phách bất phàm, là em trai ruột của vua hiện tại, Long Từ Hành, phong tước là bình thân vương.

Bình thân vương Long Từ Hành, bây giờ thống lĩnh ba quân nước Hoa, là người đáng tin tưởng nhất của vua, sức ảnh hưởng ở nước Hoa khiến cho người khác rất kinh ngạc.

Ông ấy ra lệnh một tiếng, có thể điều động cả trăm vạn tướng sĩ, quyền hành cao ngút trời, có mười vị tướng dưới quyền chỉ huy của anh ấy, Tô Dực Cân là một trong số đó.

"Tô Huyền Thiên..."

Lúc đó, nghe thấy thuộc hạ hỏi, Long Từ Hành trầm tư một lúc, sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Người này không tầm thường, tuổi còn trẻ mà đã chạm đến ngưỡng cửa địa tông, thiên phú thật sự làm người ta khiếp sợ mà, chắc chắn cậu ấy đến từ các tông phái võ thuật cường đại, cũng chỉ có mấy lão bất tử của mấy tông phái đó mới có thể nuôi dưỡng ra được những thiên tài như vậy."

"Hơn nữa, con chó thú cưng bên cạnh cậu ấy, rõ ràng chỉ là vật ngụy trang, con chó đó có lẽ là thứ mà tông phái võ thuật thuần dưỡng nó, ta đã từng thấy một con hổ có thể so với cao thủ hóa kình."

Long Từ Hành cười nói: "Tóm lại, Tô Huyền Thiên này, là người có sức mạnh và xuất thân đáng kinh ngạc, dĩ nhiên là muốn lôi kéo rồi."

"Truyền lệnh của ta, để Triệu Thiên Sách lập tức lên đường đến Giang Bắc, tìm cơ hội qua lại thân thiết với Tô Huyền Thiên." Long Từ Hành nghiêm mặt nói.

"Vâng!"

Người trợ thủ này đầu tiên là đồng ý, sau đó nghi ngờ hỏi: "Vương gia, mặc dù camera vệ tinh chỉ có thể kiểm tra được đến bên dưới thành trì, nhưng có thể nhìn ra, lần này Tô Huyền Thiên ra tay là vì chiến thần Tô Dực Cân, cuối cùng anh ấy cũng cứu được chiến thần Tô Dực Cân, bởi vậy có thể thấy, anh ấy quen chiến thần Tô Dực Cân, tại sao nhiệm vụ lôi kéo Tô Huyền Thiên lại không giao cho chiến thần Tô Dực Cân nhỉ?"

"Quả thực, Dực Cân đi làm việc này, hiệu quả có thể sẽ càng cao, có điều..."



Nhắc đến Tô Dực Cân, trong mắt Long Từ Hành lại thoáng qua một chút ái mộ, sau đó sắc mặt trầm xuống nói: "Ta không muốn cô ấy tiếp xúc quá nhiều với Tô Huyền Thiên, cậu, hiểu không hả?"

"Hiểu... hiểu rồi." Người trợ thủ này đột nhiên giật nảy mình, vội vàng nói: "Thuộc hạ đáng chết, xin Vương Gia trách phạt!"

"Được rồi, lần này coi như bỏ qua!"

Long Từ Hành khôi phục trạng thái bình thường, thản nhiên nói: "Tô Huyền Thiên đưa Dực Cân đi, tất nhiên sẽ trị thương cho cô ấy, chỉ là không biết bọn họ đi đâu rồi."

"Truyền tin xuống dưới, để Tô Dực Cân sau khi khỏi hẳn thương tích, lập tức phụng mệnh về kinh, không được sai sót!"

"Vâng!"

Trợ thủ này nghe lệnh, sau đó cúi người xuống, một mực cung kính lui ra khỏi phòng.

"Dực Cân, không ngờ rằng lại quen được người thanh niên mạnh như thế, tại sao không nói trước với ta chứ."

Long Từ Hành tự lẩm bẩm, biểu cảm u ám cực kỳ phức tạp, sau nó khuôn mặt lộ ra một nụ cười sâu xa: "Tô Huyền Thiên, hi vọng chúng ta không phải là kẻ địch."

...

Cho dù là nước Hoa hay là nước D, đều lựa chọn phong tỏa tin tức, không hẹn mà cùng hiểu ý nhau, tin tức về việc Tô Huyền Thiên tiêu diệt tám vạn người không hề đề cập tới.

Nhưng cùng lúc đó, hai bên đều đang bắt đầu hoạt động, định âm thầm giải quyết việc này.

Bởi vậy, hai nước bên ngoài nhìn sóng yên biển lặng, nhưng bên trong lại cuồn cuộn sóng ngầm.

Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.

Trong ba ngày này, Tô Thương luôn đợi trong phòng tu luyện, chưa bao giờ rời khỏi.

"Tô thiếu gia đêm hôm đó khí tức yếu ớt, phải chắc chắn không gặp chuyện gì xấu mới được, nếu không thì mình không có cách nào báo cáo với minh chủ hết."

Lưu Huy đứng bên ngoài cửa phòng của Tô Thương, quan sát từ xa, vẻ đầy lo lắng.

Trong vòng ba ngày, anh ấy nhiều lần muốn đến gần căn phòng, nhìn xem tình hình Tô thiếu gia thế nào, nhưng đều bị Bạch Miêu ngăn cản.

Vốn dĩ anh ấy không quá xem trọng Bạch Miêu, lấy thuốc trị thương liền muốn nhanh chóng đưa cho Tô Thương.

Nhưng Bạch Miêu lại không chút khách khí, toàn thân phát ra khí tức kinh khủng, trực tiếp ép Lưu Huy lui lại.

Nếu không nhận ra được ý tốt của Lưu Huy, e rằng Bạch Miêu sớm đã giết anh ấy rồi.



Lưu Huy cũng là lúc đó mới biết, con chó mà Tô thiếu gia luôn mang bên mình là kinh khủng cỡ nào, bị khiếp sợ hoàn toàn.

"Tô thiếu gia rốt cuộc là người như thế nào, không chỉ thực lực của mình cao cường mà đến con chó mang theo bên mình cùng khiến người ta khiếp sợ."

Lưu Huy đứng cách căn phòng hơn mười mét, kiêng dè nhìn qua Bạch Miêu, càng thêm tò mò về lai lịch của Tô Thương, đồng thời cũng càng kính sợ Tô Thương."

Anh ấy cực kỳ lo lắng cho an nguy của Tô Thương, ba ngày trôi qua, muốn biết Tô thiếu gia bây giờ tình hình thế nào rồi.

Nhưng vì Bạch Miêu cản trở, Lưu Huy không dám lại gần căn phòng, cho nên nôn nóng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.

Cùng lúc đó.

Trong căn phòng, Tô Thương từ từ mở mắt ra, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tinh nghịch.

"Cuối cùng cũng thành công rồi, ma quỷ bậc thấp này mặc dù chỉ là rác rưởi, nhưng tinh huyết dự trữ lại có hiệu quả rõ rệt, không chỉ bù lại thiếu hụt của mình, còn làm cho mình đột phá lên luyện khí tầng thứ năm."

Vừa nói, Tô Thương mở bàn tay ra, ngưng tụ một nhóm linh khí, tự tin cười nói: "Bây giờ, dù là không thi triển huyết tế, mình cũng có thể ứng phó với bán địa tông rồi, nếu như mở ra huyết tế, địa tông chân chính đều không phải là đối thủ của mình, lần này cũng coi như là trong họa có phúc rồi."

Bí thuật huyết tế, để lại di chứng cực kỳ đáng sợ, khí huyết thâm hụt, sẽ trở nên yếu hơn so với cả người bình thường, mấy ngày đầu tiên thậm chí còn không ra khỏi giường được, dưới tình hình thông thường thì ít nhất cũng mất nửa tháng mới có thể hồi phục.

Trước khi Tô Thương đến đông cương, vì cứu cha mình, hoàn toàn bất đắc dĩ đã phải khai triển huyết tế, sớm đã đoán được mình sẽ bị yếu đi.

Nhưng không ngờ rằng, sau khi đến đông cương, lại ngoài ý muốn mà có thể đạt được hạ cấp ma khí Phệ Huyết Châu, đây đúng thật là giúp người khi gặp nạn mà.

Ngay lúc này.

Tô Thương vẻn vẹn chỉ cần ba ngày, đã bổ sung được khí huyết, không chỉ hồi phục vết thương lúc ban đầu, mà còn đặt chân lên được luyện khí tầng thứ năm, thực lực tăng nhanh như gió.

Cái này, toàn bộ đều dựa vào Phệ Huyết Châu.

"Lần này, mình hấp thụ được Phệ Huyết Châu, lần sau sẽ không có vận khí tốt như vậy nữa, bí thuật huyết tế nhất định phải thận trọng khi sử dụng mới được."

Tô Thương tản đi linh khí trong lòng bàn tay, sau đó nhớ đến lai lịch tinh huyết bên trong của Phệ Huyết Châu, sắc mặt đột nhiên nặng nề xuống: "Hiện nay, trong cơ thể của mình chảy theo dòng máu của con dân nước Hoa, có những việc mặc dù không phải mình làm, nhưng cuối cùng người được lợi là mình."

"Hung thủ thực sự Trần Thượng Vân, mình đã giết rồi, những binh sĩ tham gia vào những việc làm tàn ác của nước D, mình cũng không bỏ sót, toàn bộ đều đã chết hết."

"Hơn nữa, Tô Huyền Thiên mình có ân tất báo, tuyệt đối không thể để cho mọi người đổ máu một cách vô ích, từ nay về sau, mình sẽ bảo vệ mảnh đất này, bảo vệ mọi thứ của nó, mọi người, có thể nghỉ ngơi được rồi."

Tô Thương đưa ra cam kết, cảm giác trên người anh ấy gánh trọng trách rất nhiều, nhưng anh ấy sẽ không đổi ý, dù sao thì cơ thể mình cũng đang chảy dòng máu nước Hoa.

Sau đó.

Tô Thương cũng không hề đứng dậy, mà là lấy ra Phệ Huyết Châu, nảy ra ý định đối với viên thiên thạch ngoài vũ trụ này...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook