Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 109: Tắc trách rồi
Tg Tiếu Tiếu
02/08/2022
Ý của bà nội là gì, chẳng lẽ cái người thường xuyên đi theo bà nội, thật sự chính là ông nội của mình hay sao?
Ánh mắt Nạp Lan Minh Triết có chút phức tạp, trong lòng đang không ngừng tính toán.
Người làm da đen này hiểu biết sâu rộng, sức mạnh thâm sâu khó lường, còn mạnh hơn so với ông nội Nạp Lan Tổ.
Trước đây Nạp Lan Minh Triết đi tới thành phố, đều là người làm da đen này tiếp đãi anh ấy, đối xử với anh ấy cực kỳ tốt, vì thế anh ấy có quen với người này.
Chỉ là Nạp Lan Minh Triết dù nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng, người làm da đen này lại chính là ông nội của mình.
Bây giờ Nạp Lan Tổ chết rồi, Nạp Lan Dịch cũng đã chết, bà nội nói đúng, nhà Nạp Lan giờ chỉ còn trên danh nghĩa, thành phố là con đường duy nhất để mình đi.
Cơ thể mình yếu đuối như thế, động một chút lại ho ra máu, không có sự chăm sóc của nhà Nạp Lan ở Giang Bắc, khi đến thành phố có lẽ sẽ bị bắt nạt.
Lúc này, nếu như có thể nhận được sự giúp đỡ của người làm da đen, cùng với tài trí của mình, để có chỗ đứng vững vàng ở thành phố thì không phải là chuyện khó.
Sau khi cân nhắc một chút, Nạp Lan Minh Triết không chút do dự, khụy gối trước mặt người làm da đen, nước mắt rưng rưng vì phấn khích mà nói:
"Ông nội, cháu cuối cùng cũng nhận được tổ tiên rồi, Nạp Lan Minh Triết cháu xin dập đầu trước ông."
Ầm ầm ầm.
Vừa nói, Nạp Lan Minh Triết chân thành dập đầu ba cái, nước mắt muốn chảy ra, nhìn qua thì thấy vô cùng chân thành.
Người làm da đen thấy thế, lại thấp thỏm lo âu lui về phía sau nửa bước, đồng thời cũng lắc đầu liên tục, căn bản là không dám nhận.
"Ông nội, đừng giấu cháu nữa, ánh mắt của bà nội đã nói rõ lên tất cả rồi."
Nạp Lan Minh Triết ngẩng đầu, cung kính nói: "Cháu vì có một người ông nội như thế này, mà cảm thấy rất tự hào, ông nội, ông nội!"
Nạp Lan Minh Triết càng nói càng xúc động, lại liên tục gọi thêm mấy tiếng ông nội.
"Im miệng!"
"Đồ hỗn xược!"
Ai biết Tống Lệ Hoa lại thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nạp Lan Minh Triết, ai nói cho cháu người làm da đen này là ông nội của cháu hả?"
"Ặc, lẽ nào không đúng hay sao?"
"Không đúng!" Tống Lệ Hoa tức giận nói: "Ông ta chỉ là người làm mà ông nội ruột của cháu phái đến để bảo vệ bà mà thôi, cháu quỳ cái gì mà quỳ, còn không mau đứng lên cho bà!"
Hả?
Không phải ông nội?
Nói như thế, mình lạy sai người rồi sao?
Tắc trách quá!!
Nạp Lan Minh Triết nhất thời kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy, biểu cảm có chút xấu hổ.
"Đồ không có mắt nhìn, bà nội mày đây là viên ngọc quý của nhà họ Tống ở thành phố, mười mấy năm trước là hoa hậu thành phố, mày nghĩ bà sẽ nhìn trúng người làm này sao?"
Tống Hoa Lệ nhìn Nạp Lan Minh Triết, lạnh lùng tránh: "Mày không chỉ sức khỏe yếu bẩm sinh, mà não cũng không còn tỉnh táo nữa rồi, Tống Thiên Đức sao lại có thể sinh ra cái thứ phế vật như mày chứ!"
Tống Thiên Đức chính là cha ruột của Nạp Lan Minh Triết, vốn dĩ ban đầu gọi là Nạp Lan Thiên Đức.
Từ sau khi ông bà nội chia tay, Nạp Lan Thiên Đức ở lại thành phố, đồng thời cũng theo họ của mẹ Tống Lệ Hoa, đổi tên là Tống Thiên Đức.
"Bà nội, là do cháu tắc trách quá rồi."
Nạp Lan Minh Triết suy nghĩ kỹ càng, làm việc chín chắn, lần này là nghĩ quá nhiều để tìm chỗ dựa dẫm, cho nên mới có thể phạm sai lầm này.
"Được rồi, không nhắc lại chuyện này nữa, mất mặt quá!"
Tống Lê Hoa thản nhiên nói: "Nạp Lan Minh Triết, cháu phải nhớ kỹ, ông nội cháu là người đứng đầu một tông trong tông phái võ thuật, anh trai cháu là Nạp Lan Vô Đạo, bởi vì tư chất thông minh, nhiều năm trước đã được ông nội của cháu nhận vào tông phái, bây giờ đã là tông sư võ đạo rồi."
"Tiểu Dịch tài năng không cao, cháu thì bẩm sinh yếu ớt cho nên đã bị bỏ lại Giang Bắc."
Tống Lệ Hoa nói tiếp: "Đợi trở về thành phố, bà sẽ cho cháu một phần tài sản, cháu vận hành cho tốt, sau này sẽ không phải lo về miếng cơm manh áo nữa."
"Cảm ơn bà nội." Nạp Lan Minh Triết cung kính nói.
"Ừm."
Tống Lệ Hoa gật đầu nói: "Cháu muốn làm hai chuyện, chuyện thứ nhất là giết Tô Thương."
"Bà không biết Tô Thương đã đắc tội gì với cháu, nhưng cháu muốn giết cậu ta thì cứ giết thôi, bà sẽ báo tin cho ông nội ruột của cháu, để ông ấy phái người làm chuyện này."
Ngược lại, Tống Lệ Hoa hỏi: "Việc thứ hai mà cháu muốn làm, là việc gì?"
"Ở Giang Bắc có một bác sĩ nổi tiếng, tên là Hoa Thời Mạc, ông ấy trong tay có một viên đan dược, có thể chữa được bệnh hen suyễn của cháu."
Nạp Lan Minh Triết thành thật nói: "Trước khi rời khỏi Giang Bắc, cháu muốn lấy được viên đan dược đó."
"Hoa Thời Mạc... cái tên này hình như bà có nghe qua, không bất ngờ khi ông ta là thành viên của Dược Vương Điện, rất có danh tiếng."
Tống Lệ Hoa nhất thời khó xử sau đó nói: "Minh Triết, Dược Vương Điện ở thành phố cơ sở rất vững chắc, bà không tiện ra tay, bà khuyên cháu cũng đừng cố mà cướp, càng không được làm hại Hoa Thời Mạc, nếu không thì một khi Dược Vương Điện phát hiện ra, hậu quả thì khó mà lường được."
"Bác sĩ, bất kể là trước đây hay bây giờ, đều được người khác tôn sùng, trong đó có những bác sĩ của Dược Vương Điện."
Tống Lệ Hoa bổ sung: "Có thể không quá khoa trương mà nói, chỉ cần một câu của Dược Vương Điện, bất luận là thế lực hào môn hay là tông phái võ đạo nào cũng đều can tâm tình nguyện mà dốc sức cho họ, mong muốn dành được tình cảm của hội Dược Vương Điện."
"Thử nghĩ mà xem, nếu cháu thực hiện hành vi giết người cướp của với thành viên của Dược Vương Điện, Dược Vương Điện thông báo cho toàn nước, đến lúc đó nước Hoa sẽ không còn chỗ cho cháu sống yên ổn nữa rồi, ông nội cháu cũng không bảo vệ được cháu, thậm chí sẽ đích thân trừng phạt cháu, để dành được sự tha thứ của Dược Vương Điện."
Nạp Lan Minh Triết im lặng, không ngờ rằng lai lịch của Hoa Thời Mạc lại lớn như vậy.
Vốn dĩ anh ấy muốn giết người cướp của, nhưng bây giờ lại phải từ bỏ ý nghĩ đó.
Có điều.
Nạp Lan Minh triết vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng nói: "Bà nội, cháu cùng với cháu gái Hoa Thời Mạc là Hoa Thanh Đại quan hệ rất tốt, gần đây cháu luôn tận tâm tận lực tiếp cận cô ấy, muốn lợi dụng cô ấy để có được viên đan dược đó."
"Bây giờ Hoa Thanh Đại có thiện cảm rất lớn với cháu, trước khi đi, cháu muốn thử thêm lần nữa."
Nạp Lan Minh Triết nói tiếp: "Nếu Hoa Thanh Đại thay cháu trộm đan dược, dù cho Hoa Thời Mạc biết được sự thật thì hậu quả cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng."
"Cái này cũng tạm được, chỉ cần không phải cháu tự mình trộm, thì bà có thể ra mặt giúp cho cháu. "
Tống Lệ Hoa gật đầu nói: "Hoa Thời Mạc cùng lắm là bắt cháu trả lại đan dược, nếu cháu đã uống vào rồi thì tất nhiên ông ta không thể lấy mạng cháu để đổi, nhiều nhất cũng chỉ bắt cháu phải đền bù tổn thất mà thôi."
"Dạ, thế thì tối nay cháu sẽ hẹn Hoa Thanh Đại đi ăn tối." Nạp Lan Minh Triết cười nói.
Lúc đầu anh ấy nghĩ muốn vun đắp tình cảm với Hoa Thanh Đại thêm một chút, đợi thời cơ chín muồi mới mở miệng nói, nhưng bây giờ mình sắp phải rời khỏi Giang Bắc rồi, không có thời gian để đợi nữa.
"Ừm."
Tống Lệ Hoa vuốt cằm nói: "Ban đầu bà định bây giờ đưa cháu rời khỏi Giang Bắc, cho nên mới nghĩ đến chuyện để ông nội cháu giải quyết Tô Thương."
"Nếu đã có việc mà cháu muốn làm, lúc này vẫn chưa đi, vậy thì không cần thiết phải phiền đến ông nội rồi."
"Tối nay chúng ta chia nhau hành động, cháu đi lừa gạt để lấy viên đan dược kia, bà cùng với người làm da đen đi giết Tô Thương." Tống Lệ Hoa sắp xếp nói.
"Dạ được, cảm ơn bà nội."
Nạp Lan Minh Triết phấn khích nói, đây chính là hai việc mà anh ấy muốn làm nhất.
Lấy được đan dược, thì bản thân mình có thể trở thành người bình thường rồi, có lẽ cũng có thể thành người luyện võ.
Mà giết được Tô Thương, dù cho mình bây giờ rời khỏi Giang Bắc, sau này cũng có cơ hội theo đuổi Lý Nguyệt.
"Ừm, phái người đi thăm dò hành tung của Tô Thương trước đã, bây giờ bà muốn nghỉ ngơi." Tống Lệ Hoa nói.
Tối qua bà ấy bị thương rất nặng, mặc dù cánh tay của bà ấy đã được liền lại, nhưng trước mắt vẫn không làm được gì, hơn nữa đan điền cũng bị thương nghiêm trọng, sức khỏe khá yếu.
"Vâng!"
Nạp Lan Minh Triết đáp lại, lập tức lui ra khỏi phòng họp, sắp xếp cho thuộc hạ điều tra Tô Thương.
...
Chớp mắt đã đến buổi tối, Tống Lệ Hoa và Nạp Lan Minh Triết dựa theo kế hoạch làm việc, một bên đi biệt thự bên bờ sông để giết Tô Thương, một bên hẹn Hoa Thanh Đại ăn tối để lừa lấy đan dược.
Thật không ngờ.
Có một người vẫn luôn quan sát đến nhà Nạp Lan, chủ yếu là quan sát Tống Lệ Hoa và người làm da đen.
Người này, chính là cao thủ tông sư hậu kỳ được Lưu Phàm Khuê gọi điện thoại tới, Đường Sơn Khẩu.
"Một người tông sư trung kỳ, một người sức mạnh tương đương với mình, cao thủ nhà Nạp Lan trong lời nói của Lưu Phàm Khuê chắc chắn là hai người này rồi!"
"Khu biệt thự bên sông? họ đi đến đó làm gì?"
Đường Sơn Khẩu nhíu mày, khuôn mặt u ám nói: "Mặc kệ, họ đã giết Lưu Phàm Khôn, cướp đi yêu đao Thái Chân, hết lần này đến lần khác làm rối tung kế hoạch của nước D, tuyệt đối không thể giữ lại!"
Nghĩ đến đây, Đường Sơn Khẩu không dừng lại, lập tức xuất phát đi về phía biệt thự ven sông.
Ánh mắt Nạp Lan Minh Triết có chút phức tạp, trong lòng đang không ngừng tính toán.
Người làm da đen này hiểu biết sâu rộng, sức mạnh thâm sâu khó lường, còn mạnh hơn so với ông nội Nạp Lan Tổ.
Trước đây Nạp Lan Minh Triết đi tới thành phố, đều là người làm da đen này tiếp đãi anh ấy, đối xử với anh ấy cực kỳ tốt, vì thế anh ấy có quen với người này.
Chỉ là Nạp Lan Minh Triết dù nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng, người làm da đen này lại chính là ông nội của mình.
Bây giờ Nạp Lan Tổ chết rồi, Nạp Lan Dịch cũng đã chết, bà nội nói đúng, nhà Nạp Lan giờ chỉ còn trên danh nghĩa, thành phố là con đường duy nhất để mình đi.
Cơ thể mình yếu đuối như thế, động một chút lại ho ra máu, không có sự chăm sóc của nhà Nạp Lan ở Giang Bắc, khi đến thành phố có lẽ sẽ bị bắt nạt.
Lúc này, nếu như có thể nhận được sự giúp đỡ của người làm da đen, cùng với tài trí của mình, để có chỗ đứng vững vàng ở thành phố thì không phải là chuyện khó.
Sau khi cân nhắc một chút, Nạp Lan Minh Triết không chút do dự, khụy gối trước mặt người làm da đen, nước mắt rưng rưng vì phấn khích mà nói:
"Ông nội, cháu cuối cùng cũng nhận được tổ tiên rồi, Nạp Lan Minh Triết cháu xin dập đầu trước ông."
Ầm ầm ầm.
Vừa nói, Nạp Lan Minh Triết chân thành dập đầu ba cái, nước mắt muốn chảy ra, nhìn qua thì thấy vô cùng chân thành.
Người làm da đen thấy thế, lại thấp thỏm lo âu lui về phía sau nửa bước, đồng thời cũng lắc đầu liên tục, căn bản là không dám nhận.
"Ông nội, đừng giấu cháu nữa, ánh mắt của bà nội đã nói rõ lên tất cả rồi."
Nạp Lan Minh Triết ngẩng đầu, cung kính nói: "Cháu vì có một người ông nội như thế này, mà cảm thấy rất tự hào, ông nội, ông nội!"
Nạp Lan Minh Triết càng nói càng xúc động, lại liên tục gọi thêm mấy tiếng ông nội.
"Im miệng!"
"Đồ hỗn xược!"
Ai biết Tống Lệ Hoa lại thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nạp Lan Minh Triết, ai nói cho cháu người làm da đen này là ông nội của cháu hả?"
"Ặc, lẽ nào không đúng hay sao?"
"Không đúng!" Tống Lệ Hoa tức giận nói: "Ông ta chỉ là người làm mà ông nội ruột của cháu phái đến để bảo vệ bà mà thôi, cháu quỳ cái gì mà quỳ, còn không mau đứng lên cho bà!"
Hả?
Không phải ông nội?
Nói như thế, mình lạy sai người rồi sao?
Tắc trách quá!!
Nạp Lan Minh Triết nhất thời kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy, biểu cảm có chút xấu hổ.
"Đồ không có mắt nhìn, bà nội mày đây là viên ngọc quý của nhà họ Tống ở thành phố, mười mấy năm trước là hoa hậu thành phố, mày nghĩ bà sẽ nhìn trúng người làm này sao?"
Tống Hoa Lệ nhìn Nạp Lan Minh Triết, lạnh lùng tránh: "Mày không chỉ sức khỏe yếu bẩm sinh, mà não cũng không còn tỉnh táo nữa rồi, Tống Thiên Đức sao lại có thể sinh ra cái thứ phế vật như mày chứ!"
Tống Thiên Đức chính là cha ruột của Nạp Lan Minh Triết, vốn dĩ ban đầu gọi là Nạp Lan Thiên Đức.
Từ sau khi ông bà nội chia tay, Nạp Lan Thiên Đức ở lại thành phố, đồng thời cũng theo họ của mẹ Tống Lệ Hoa, đổi tên là Tống Thiên Đức.
"Bà nội, là do cháu tắc trách quá rồi."
Nạp Lan Minh Triết suy nghĩ kỹ càng, làm việc chín chắn, lần này là nghĩ quá nhiều để tìm chỗ dựa dẫm, cho nên mới có thể phạm sai lầm này.
"Được rồi, không nhắc lại chuyện này nữa, mất mặt quá!"
Tống Lê Hoa thản nhiên nói: "Nạp Lan Minh Triết, cháu phải nhớ kỹ, ông nội cháu là người đứng đầu một tông trong tông phái võ thuật, anh trai cháu là Nạp Lan Vô Đạo, bởi vì tư chất thông minh, nhiều năm trước đã được ông nội của cháu nhận vào tông phái, bây giờ đã là tông sư võ đạo rồi."
"Tiểu Dịch tài năng không cao, cháu thì bẩm sinh yếu ớt cho nên đã bị bỏ lại Giang Bắc."
Tống Lệ Hoa nói tiếp: "Đợi trở về thành phố, bà sẽ cho cháu một phần tài sản, cháu vận hành cho tốt, sau này sẽ không phải lo về miếng cơm manh áo nữa."
"Cảm ơn bà nội." Nạp Lan Minh Triết cung kính nói.
"Ừm."
Tống Lệ Hoa gật đầu nói: "Cháu muốn làm hai chuyện, chuyện thứ nhất là giết Tô Thương."
"Bà không biết Tô Thương đã đắc tội gì với cháu, nhưng cháu muốn giết cậu ta thì cứ giết thôi, bà sẽ báo tin cho ông nội ruột của cháu, để ông ấy phái người làm chuyện này."
Ngược lại, Tống Lệ Hoa hỏi: "Việc thứ hai mà cháu muốn làm, là việc gì?"
"Ở Giang Bắc có một bác sĩ nổi tiếng, tên là Hoa Thời Mạc, ông ấy trong tay có một viên đan dược, có thể chữa được bệnh hen suyễn của cháu."
Nạp Lan Minh Triết thành thật nói: "Trước khi rời khỏi Giang Bắc, cháu muốn lấy được viên đan dược đó."
"Hoa Thời Mạc... cái tên này hình như bà có nghe qua, không bất ngờ khi ông ta là thành viên của Dược Vương Điện, rất có danh tiếng."
Tống Lệ Hoa nhất thời khó xử sau đó nói: "Minh Triết, Dược Vương Điện ở thành phố cơ sở rất vững chắc, bà không tiện ra tay, bà khuyên cháu cũng đừng cố mà cướp, càng không được làm hại Hoa Thời Mạc, nếu không thì một khi Dược Vương Điện phát hiện ra, hậu quả thì khó mà lường được."
"Bác sĩ, bất kể là trước đây hay bây giờ, đều được người khác tôn sùng, trong đó có những bác sĩ của Dược Vương Điện."
Tống Lệ Hoa bổ sung: "Có thể không quá khoa trương mà nói, chỉ cần một câu của Dược Vương Điện, bất luận là thế lực hào môn hay là tông phái võ đạo nào cũng đều can tâm tình nguyện mà dốc sức cho họ, mong muốn dành được tình cảm của hội Dược Vương Điện."
"Thử nghĩ mà xem, nếu cháu thực hiện hành vi giết người cướp của với thành viên của Dược Vương Điện, Dược Vương Điện thông báo cho toàn nước, đến lúc đó nước Hoa sẽ không còn chỗ cho cháu sống yên ổn nữa rồi, ông nội cháu cũng không bảo vệ được cháu, thậm chí sẽ đích thân trừng phạt cháu, để dành được sự tha thứ của Dược Vương Điện."
Nạp Lan Minh Triết im lặng, không ngờ rằng lai lịch của Hoa Thời Mạc lại lớn như vậy.
Vốn dĩ anh ấy muốn giết người cướp của, nhưng bây giờ lại phải từ bỏ ý nghĩ đó.
Có điều.
Nạp Lan Minh triết vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng nói: "Bà nội, cháu cùng với cháu gái Hoa Thời Mạc là Hoa Thanh Đại quan hệ rất tốt, gần đây cháu luôn tận tâm tận lực tiếp cận cô ấy, muốn lợi dụng cô ấy để có được viên đan dược đó."
"Bây giờ Hoa Thanh Đại có thiện cảm rất lớn với cháu, trước khi đi, cháu muốn thử thêm lần nữa."
Nạp Lan Minh Triết nói tiếp: "Nếu Hoa Thanh Đại thay cháu trộm đan dược, dù cho Hoa Thời Mạc biết được sự thật thì hậu quả cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng."
"Cái này cũng tạm được, chỉ cần không phải cháu tự mình trộm, thì bà có thể ra mặt giúp cho cháu. "
Tống Lệ Hoa gật đầu nói: "Hoa Thời Mạc cùng lắm là bắt cháu trả lại đan dược, nếu cháu đã uống vào rồi thì tất nhiên ông ta không thể lấy mạng cháu để đổi, nhiều nhất cũng chỉ bắt cháu phải đền bù tổn thất mà thôi."
"Dạ, thế thì tối nay cháu sẽ hẹn Hoa Thanh Đại đi ăn tối." Nạp Lan Minh Triết cười nói.
Lúc đầu anh ấy nghĩ muốn vun đắp tình cảm với Hoa Thanh Đại thêm một chút, đợi thời cơ chín muồi mới mở miệng nói, nhưng bây giờ mình sắp phải rời khỏi Giang Bắc rồi, không có thời gian để đợi nữa.
"Ừm."
Tống Lệ Hoa vuốt cằm nói: "Ban đầu bà định bây giờ đưa cháu rời khỏi Giang Bắc, cho nên mới nghĩ đến chuyện để ông nội cháu giải quyết Tô Thương."
"Nếu đã có việc mà cháu muốn làm, lúc này vẫn chưa đi, vậy thì không cần thiết phải phiền đến ông nội rồi."
"Tối nay chúng ta chia nhau hành động, cháu đi lừa gạt để lấy viên đan dược kia, bà cùng với người làm da đen đi giết Tô Thương." Tống Lệ Hoa sắp xếp nói.
"Dạ được, cảm ơn bà nội."
Nạp Lan Minh Triết phấn khích nói, đây chính là hai việc mà anh ấy muốn làm nhất.
Lấy được đan dược, thì bản thân mình có thể trở thành người bình thường rồi, có lẽ cũng có thể thành người luyện võ.
Mà giết được Tô Thương, dù cho mình bây giờ rời khỏi Giang Bắc, sau này cũng có cơ hội theo đuổi Lý Nguyệt.
"Ừm, phái người đi thăm dò hành tung của Tô Thương trước đã, bây giờ bà muốn nghỉ ngơi." Tống Lệ Hoa nói.
Tối qua bà ấy bị thương rất nặng, mặc dù cánh tay của bà ấy đã được liền lại, nhưng trước mắt vẫn không làm được gì, hơn nữa đan điền cũng bị thương nghiêm trọng, sức khỏe khá yếu.
"Vâng!"
Nạp Lan Minh Triết đáp lại, lập tức lui ra khỏi phòng họp, sắp xếp cho thuộc hạ điều tra Tô Thương.
...
Chớp mắt đã đến buổi tối, Tống Lệ Hoa và Nạp Lan Minh Triết dựa theo kế hoạch làm việc, một bên đi biệt thự bên bờ sông để giết Tô Thương, một bên hẹn Hoa Thanh Đại ăn tối để lừa lấy đan dược.
Thật không ngờ.
Có một người vẫn luôn quan sát đến nhà Nạp Lan, chủ yếu là quan sát Tống Lệ Hoa và người làm da đen.
Người này, chính là cao thủ tông sư hậu kỳ được Lưu Phàm Khuê gọi điện thoại tới, Đường Sơn Khẩu.
"Một người tông sư trung kỳ, một người sức mạnh tương đương với mình, cao thủ nhà Nạp Lan trong lời nói của Lưu Phàm Khuê chắc chắn là hai người này rồi!"
"Khu biệt thự bên sông? họ đi đến đó làm gì?"
Đường Sơn Khẩu nhíu mày, khuôn mặt u ám nói: "Mặc kệ, họ đã giết Lưu Phàm Khôn, cướp đi yêu đao Thái Chân, hết lần này đến lần khác làm rối tung kế hoạch của nước D, tuyệt đối không thể giữ lại!"
Nghĩ đến đây, Đường Sơn Khẩu không dừng lại, lập tức xuất phát đi về phía biệt thự ven sông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.