Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo
Chương 17:
Đường Thất Ngư/唐柒鱼
18/05/2022
Editor: Hannah
Nghe Mãn Nữu lải nhải nhắc mãi, bồ kết còn tốt hơn so với xà phòng không nên lãng phí tiền mua, Lâm Ái Thanh cảm thấy cô ấy thật đáng yêu, rõ ràng Mãn Nữu lớn hơn so với cô nhưng cô vẫn cảm thấy cô ấy giống như một người em gái rất lo lắng cho mình.
Giữa trưa Lâm Ái Thanh kéo Mãn Nữu đến tiệm cơm quốc doanh ăn mì. Vốn dĩ định ăn cơm nhưng Mãn Nữu chết sống không chịu, nói rất lãng phí, cuối cùng thay đổi thành hai chén mì sợi, một mao năm. Mãn Nữu cảm thấy thật tốn kém, không chịu gọi. Nếu không phải Lâm Ái Thanh kiên trì Mãn Nữu chỉ hận không thể chỉ nhìn Lâm Ái Thanh ăn, cô ấy nhịn đói về nhà rồi ăn sau đấy.
Trở lại chỗ ở của thanh niên trí thức, Mãn Nữu đi theo Lâm Ái Thanh chơi, thuận tiện giúp Lâm Ái Thanh thu dọn.
“Ái Thanh, sau này cô không thể như vậy nữa, tiền và phiếu trong tay phải dùng tiết kiệm, ngày tháng sau này còn dài mà.” Mãn Nữu giúp Lâm Ái Thanh treo bức màn lên, còn trộm nói bên tai Lâm Ái Thanh: “Cô không biết đâu, mỗi năm thanh niên trí thức đều không đủ lương thực ăn, phải đi mượn lương, cô tiêu tiết kiệm chút, đến lúc đó tôi dẫn cô đi đổi lương.”
Lâm Ái Thanh cũng hiểu đạo lý này nhưng có mấy đồ dùng sinh hoạt muốn tiết kiệm cũng không được, cô biết Mãn Nữu vì tốt cho cô nên không phản bác chỉ lẳng lặng nghe.
Nghe đến đổi lương mắt Lâm Ái Thanh sáng rực lên, kinh hỉ nhìn về phía Mãn Nữu, Mãn Nữu gật gật đầu, hai người trao đổi ánh mắt, nhìn nhau cười, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
“Thanh niên trí thức Lâm của chúng ta quả thật là ghê gớm, con gái của đội trưởng Tiểu Lưu cũng tới giúp việc cho người ta, chậc chậc chậc ....”
“Anh nhìn người ta ngồi trên mép giường sai sử kìa, có phải bộ dáng của tiểu thư nhà tư bản không?”
Trần Ái Đảng ngủ quên bỏ lỡ bữa trưa, tính tình đang táo bạo, vừa lúc đi ngang qua cửa phòng Lâm Ái Thanh nhìn thấy tình hình trong phòng, nhịn không được chanh chua nói móc.
Trên đường không nhìn ra nhưng hai ngày nay Trần Ái Đảng đã biết, điều kiện gia đình Lâm Ái Thanh nhất định tốt hơn cô, cho dù điều kiện tương đương thì Lâm Ái Thanh ở nhà nhất định rất được cưng chiều.
Hãy xem cô có tiền mua này mua kia là biết, nghe nói còn mua bàn sách tủ quần áo nữa đấy, nghèo gì chứ, xem bây giờ đi, phòng ở yên lành như vậy còn muốn treo màn vải, cũng không biết làm chuyện trái lương tâm gì, sợ bị người ta thấy.
Còn có sữa mạch nha và trứng gà buổi sáng nữa, ai có thể ăn nổi? Trần Ái Đảng khinh thường phun nước miếng lên mặt đất, trong lòng cảm thấy Lâm Ái Thanh vừa keo kiệt vừa làm ra vẻ.
Từ Cương không đi mua gia cụ nhưng mỗi ngày ngồi trên đất rửa mặt cũng không tiện lắm, khăn mặt cũng không có chỗ treo, thừa dịp chưa cần làm việc thì tự mình đi tìm chút gỗ thải, mượn dụng cụ, bây giờ đang ở trong phòng gõ gõ đóng đóng.
Lời kia của Trần Ái Đảng chính là nói với hắn.
“Thanh niên trí thức Trần, cô bớt tranh cãi đi.” Từ Cương vô cùng đau đầu, Trần Ái Đảng ở trước mặt người khác thì khá tốt nhưng lúc chỉ còn ba người bọn họ thì có vẻ đặc biệt chua ngoa.
Rõ ràng hắn và cô ta cũng không phải rất thân quen mà?!
Âm thanh Trần Ái Đảng không nhỏ, Lâm Ái Thanh cùng Mãn Nữu ở trong phòng nghe thấy, Từ Hướng Dương tìm đến chỗ ở của thanh niên trí thức cũng nghe thấy.
Từ Hướng Dương đến đưa thịt cho Lâm Ái Thanh, hắn cùng Ngụy Diên An sáng nay đi cắt cỏ, vận khí tốt vô cùng bắt được một con thỏ mập. Hai anh em bọn họ ăn hơn phân nửa, còn lại non nửa thịt chân sau Từ Hướng Dương cố ý mang lại đây cho Lâm Ái Thanh có bữa ngon.
Kết quả nghe thấy có người bắt nạt Lâm Ái Thanh, sao có thể nhẫn nại được.
“Để thanh niên trí thức xuống nông thôn là hòa mình cùng quần chúng nhân dân, cùng quần chúng nhân dân hỗ trợ lẫn nhau, sao qua miệng của thanh niên trí thức Trần lại biến thành tư bản chủ nghĩa rồi?” Từ Hướng Dương còn chưa đi qua, Lâm Ái Thanh đã buông kim chỉ trên tay, bước ra khỏi phòng.
Túm chặt cánh tay Trần Ái Đảng kéo ra bên ngoài: “Đạo lý này tôi không rõ lắm, còn phải phiền thanh niên trí thức Trần cùng đi một chuyến, chúng ta đến công xã nói cho rõ ràng.”
Sắc mặt Trần Ái Đảng hơi thay đổi, trắng bệch, cô ta không nghĩ Lâm Ái Thanh sẽ cởi mũ bằng cách này.
Nghe Mãn Nữu lải nhải nhắc mãi, bồ kết còn tốt hơn so với xà phòng không nên lãng phí tiền mua, Lâm Ái Thanh cảm thấy cô ấy thật đáng yêu, rõ ràng Mãn Nữu lớn hơn so với cô nhưng cô vẫn cảm thấy cô ấy giống như một người em gái rất lo lắng cho mình.
Giữa trưa Lâm Ái Thanh kéo Mãn Nữu đến tiệm cơm quốc doanh ăn mì. Vốn dĩ định ăn cơm nhưng Mãn Nữu chết sống không chịu, nói rất lãng phí, cuối cùng thay đổi thành hai chén mì sợi, một mao năm. Mãn Nữu cảm thấy thật tốn kém, không chịu gọi. Nếu không phải Lâm Ái Thanh kiên trì Mãn Nữu chỉ hận không thể chỉ nhìn Lâm Ái Thanh ăn, cô ấy nhịn đói về nhà rồi ăn sau đấy.
Trở lại chỗ ở của thanh niên trí thức, Mãn Nữu đi theo Lâm Ái Thanh chơi, thuận tiện giúp Lâm Ái Thanh thu dọn.
“Ái Thanh, sau này cô không thể như vậy nữa, tiền và phiếu trong tay phải dùng tiết kiệm, ngày tháng sau này còn dài mà.” Mãn Nữu giúp Lâm Ái Thanh treo bức màn lên, còn trộm nói bên tai Lâm Ái Thanh: “Cô không biết đâu, mỗi năm thanh niên trí thức đều không đủ lương thực ăn, phải đi mượn lương, cô tiêu tiết kiệm chút, đến lúc đó tôi dẫn cô đi đổi lương.”
Lâm Ái Thanh cũng hiểu đạo lý này nhưng có mấy đồ dùng sinh hoạt muốn tiết kiệm cũng không được, cô biết Mãn Nữu vì tốt cho cô nên không phản bác chỉ lẳng lặng nghe.
Nghe đến đổi lương mắt Lâm Ái Thanh sáng rực lên, kinh hỉ nhìn về phía Mãn Nữu, Mãn Nữu gật gật đầu, hai người trao đổi ánh mắt, nhìn nhau cười, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
“Thanh niên trí thức Lâm của chúng ta quả thật là ghê gớm, con gái của đội trưởng Tiểu Lưu cũng tới giúp việc cho người ta, chậc chậc chậc ....”
“Anh nhìn người ta ngồi trên mép giường sai sử kìa, có phải bộ dáng của tiểu thư nhà tư bản không?”
Trần Ái Đảng ngủ quên bỏ lỡ bữa trưa, tính tình đang táo bạo, vừa lúc đi ngang qua cửa phòng Lâm Ái Thanh nhìn thấy tình hình trong phòng, nhịn không được chanh chua nói móc.
Trên đường không nhìn ra nhưng hai ngày nay Trần Ái Đảng đã biết, điều kiện gia đình Lâm Ái Thanh nhất định tốt hơn cô, cho dù điều kiện tương đương thì Lâm Ái Thanh ở nhà nhất định rất được cưng chiều.
Hãy xem cô có tiền mua này mua kia là biết, nghe nói còn mua bàn sách tủ quần áo nữa đấy, nghèo gì chứ, xem bây giờ đi, phòng ở yên lành như vậy còn muốn treo màn vải, cũng không biết làm chuyện trái lương tâm gì, sợ bị người ta thấy.
Còn có sữa mạch nha và trứng gà buổi sáng nữa, ai có thể ăn nổi? Trần Ái Đảng khinh thường phun nước miếng lên mặt đất, trong lòng cảm thấy Lâm Ái Thanh vừa keo kiệt vừa làm ra vẻ.
Từ Cương không đi mua gia cụ nhưng mỗi ngày ngồi trên đất rửa mặt cũng không tiện lắm, khăn mặt cũng không có chỗ treo, thừa dịp chưa cần làm việc thì tự mình đi tìm chút gỗ thải, mượn dụng cụ, bây giờ đang ở trong phòng gõ gõ đóng đóng.
Lời kia của Trần Ái Đảng chính là nói với hắn.
“Thanh niên trí thức Trần, cô bớt tranh cãi đi.” Từ Cương vô cùng đau đầu, Trần Ái Đảng ở trước mặt người khác thì khá tốt nhưng lúc chỉ còn ba người bọn họ thì có vẻ đặc biệt chua ngoa.
Rõ ràng hắn và cô ta cũng không phải rất thân quen mà?!
Âm thanh Trần Ái Đảng không nhỏ, Lâm Ái Thanh cùng Mãn Nữu ở trong phòng nghe thấy, Từ Hướng Dương tìm đến chỗ ở của thanh niên trí thức cũng nghe thấy.
Từ Hướng Dương đến đưa thịt cho Lâm Ái Thanh, hắn cùng Ngụy Diên An sáng nay đi cắt cỏ, vận khí tốt vô cùng bắt được một con thỏ mập. Hai anh em bọn họ ăn hơn phân nửa, còn lại non nửa thịt chân sau Từ Hướng Dương cố ý mang lại đây cho Lâm Ái Thanh có bữa ngon.
Kết quả nghe thấy có người bắt nạt Lâm Ái Thanh, sao có thể nhẫn nại được.
“Để thanh niên trí thức xuống nông thôn là hòa mình cùng quần chúng nhân dân, cùng quần chúng nhân dân hỗ trợ lẫn nhau, sao qua miệng của thanh niên trí thức Trần lại biến thành tư bản chủ nghĩa rồi?” Từ Hướng Dương còn chưa đi qua, Lâm Ái Thanh đã buông kim chỉ trên tay, bước ra khỏi phòng.
Túm chặt cánh tay Trần Ái Đảng kéo ra bên ngoài: “Đạo lý này tôi không rõ lắm, còn phải phiền thanh niên trí thức Trần cùng đi một chuyến, chúng ta đến công xã nói cho rõ ràng.”
Sắc mặt Trần Ái Đảng hơi thay đổi, trắng bệch, cô ta không nghĩ Lâm Ái Thanh sẽ cởi mũ bằng cách này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.