Chương 5
Tiểu Thất Tể Tử
16/06/2023
6
Trình Kiều không hài lòng vì tôi chiếm phòng ngủ.
Cô ta cắt quần áo của tôi.
Đổ nước ớt vào khăn mặt của tôi.
Thậm chí còn giấu kim trong chăn của tôi.
Nơi trú ẩn an toàn do Trình Thành xây dựng này vốn dĩ thuộc về một mình tôi, nhưng nó đã bị người khác xâm chiếm và chiếm giữ một cách bừa bãi.
Tôi dường như đã trở lại những ngày Trình Thành không ở nhà.
Nhưng sự khác biệt duy nhất là, mẹ sẽ ngăn lại.
Trước khi đi làm, mẹ sẽ quàng khăn cho tôi và dặn: “Hôm nay con về sớm nhé.”
Trên bàn ăn, những món tôi yêu thích cũng đã xuất hiện.
Tôi hãnh diện với sự đối xử mà tôi chưa từng có kể từ khi Trình Kiều được sinh ra.
Trình Kiều suy sụp trước, khi ăn cô ta vừa làm rơi bát, vừa khóc, vừa hét: “Cô ta là hung thủ giế.t anh con, tại sao mẹ lại tốt với cô ta như vậy chứ?”
Mẹ không nói gì, chỉ im lặng thu dọn bát đĩa.
"Trình Thi, hôm nay con có xin lỗi anh con không?" Bà ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
Mãi cho đến khi nhìn thấy vẻ tội lỗi và đau đớn trên khuôn mặt tôi, bà mới hài lòng rời đi.
Tôi ngày càng ít nói hơn, khi làm việc cũng bơ phờ.
Đến khi tôi cảm thấy không thể sống nổi nữa, tôi đến gặp bác sĩ tâm lý, ông ấy nói rằng tôi bị trầm cảm mức độ vừa phải và cần phải uống thuốc.
Ông ấy khuyên tôi nên thoát ra càng sớm càng tốt:
"Cái chế.t của anh trai bạn là một tai nạn. Bạn không giế.t anh ấy."
"Xem lại môi trường bạn đang ở. Nếu có vấn đề, tôi khuyên bạn nên thay đổi nó càng sớm càng tốt."
Bước ra khỏi bệnh viện, tôi mở danh bạ điện thoại lên.
Do dự hồi lâu, tôi gọi cho một người.
Điện thoại reo nhiều lần trước khi nhấc máy.
"A Thi, sao vậy?"
"Tớ muốn thuê một căn nhà, trước đây cậu đang tìm bạn cùng phòng—"
"Xin lỗi, tớ có bạn trai rồi. Cậu có muốn thuê nhà không? Tớ sẽ giới thiệu môi giới cho cậu."
Đường Uyển Đình là bạn thân nhất của tôi ở trường trung học và đại học, như hình với bóng.
Cô ấy nói, nếu sau này tôi cần sự giúp đỡ, cô ấy nhất định sẽ giúp hết sức mình.
Chỉ là sau khi tốt nghiệp, mọi người đều rất bận rộn nên không tiếp xúc nhiều.
Tôi cảm ơn cô ấy.
Hình như cô ấy rất bận rộn, chưa nói được mấy câu đã cúp điện thoại rồi.
Trình Kiều không hài lòng vì tôi chiếm phòng ngủ.
Cô ta cắt quần áo của tôi.
Đổ nước ớt vào khăn mặt của tôi.
Thậm chí còn giấu kim trong chăn của tôi.
Nơi trú ẩn an toàn do Trình Thành xây dựng này vốn dĩ thuộc về một mình tôi, nhưng nó đã bị người khác xâm chiếm và chiếm giữ một cách bừa bãi.
Tôi dường như đã trở lại những ngày Trình Thành không ở nhà.
Nhưng sự khác biệt duy nhất là, mẹ sẽ ngăn lại.
Trước khi đi làm, mẹ sẽ quàng khăn cho tôi và dặn: “Hôm nay con về sớm nhé.”
Trên bàn ăn, những món tôi yêu thích cũng đã xuất hiện.
Tôi hãnh diện với sự đối xử mà tôi chưa từng có kể từ khi Trình Kiều được sinh ra.
Trình Kiều suy sụp trước, khi ăn cô ta vừa làm rơi bát, vừa khóc, vừa hét: “Cô ta là hung thủ giế.t anh con, tại sao mẹ lại tốt với cô ta như vậy chứ?”
Mẹ không nói gì, chỉ im lặng thu dọn bát đĩa.
"Trình Thi, hôm nay con có xin lỗi anh con không?" Bà ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
Mãi cho đến khi nhìn thấy vẻ tội lỗi và đau đớn trên khuôn mặt tôi, bà mới hài lòng rời đi.
Tôi ngày càng ít nói hơn, khi làm việc cũng bơ phờ.
Đến khi tôi cảm thấy không thể sống nổi nữa, tôi đến gặp bác sĩ tâm lý, ông ấy nói rằng tôi bị trầm cảm mức độ vừa phải và cần phải uống thuốc.
Ông ấy khuyên tôi nên thoát ra càng sớm càng tốt:
"Cái chế.t của anh trai bạn là một tai nạn. Bạn không giế.t anh ấy."
"Xem lại môi trường bạn đang ở. Nếu có vấn đề, tôi khuyên bạn nên thay đổi nó càng sớm càng tốt."
Bước ra khỏi bệnh viện, tôi mở danh bạ điện thoại lên.
Do dự hồi lâu, tôi gọi cho một người.
Điện thoại reo nhiều lần trước khi nhấc máy.
"A Thi, sao vậy?"
"Tớ muốn thuê một căn nhà, trước đây cậu đang tìm bạn cùng phòng—"
"Xin lỗi, tớ có bạn trai rồi. Cậu có muốn thuê nhà không? Tớ sẽ giới thiệu môi giới cho cậu."
Đường Uyển Đình là bạn thân nhất của tôi ở trường trung học và đại học, như hình với bóng.
Cô ấy nói, nếu sau này tôi cần sự giúp đỡ, cô ấy nhất định sẽ giúp hết sức mình.
Chỉ là sau khi tốt nghiệp, mọi người đều rất bận rộn nên không tiếp xúc nhiều.
Tôi cảm ơn cô ấy.
Hình như cô ấy rất bận rộn, chưa nói được mấy câu đã cúp điện thoại rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.