Chương 7
Tiểu Thất Tể Tử
16/06/2023
8
Gần đây, tôi bị mất ngủ và luôn nằm mơ, chứng trầm cảm của tôi dường như lại trở nên tồi tệ hơn rồi.
Sau khi uống thuốc tóc rụng rất nhiều.
Tôi phải đối mặt với sự la mắng của mẹ, sự mắng mỏ của Trình Kiều và sự thờ ơ của bố mỗi ngày.
Tôi nghĩ, mình nên tìm cách dọn ra ở riêng.
Bác sĩ nói rằng rời khỏi môi trường này sẽ giúp tình trạng bệnh tiến triển tốt hơn.
Tôi gọi điện cho Đường Uyển Đình, nhớ ra lúc trước cô ấy có nói muốn tìm người share tiền thuê nhà.
Ở thành phố này, cô ấy coi như là một trong số ít bạn bè của tôi.
Bên kia hình như đang họp, điện thoại nhanh chóng bị cúp.
Khi tôi gọi lại, đã ba giờ sau.
"A Thi, cậu bị bệnh sao?"
"Ừm, trầm cảm."
Đường Uyển Đình lái xe đến đón tôi ngay lập tức.
"A Thi..." Đường Uyển Đình gọi tôi từ xa.
Cô ấy giải thích rằng vốn dĩ cô ấy muốn tôi dọn đến sống cùng cô ấy một thời gian. Nhưng bạn trai nhỏ cô ấy mới quen cách đây không lâu sắp dọn đến ở chung, như vậy rất bất tiện.
Cô ấy khuyên tôi: "Cậu cãi nhau với bố mẹ à? Hay là cậu nhượng bộ bố mẹ đi? Trên đời này làm gì có bố mẹ ruột nào không thể sống cùng con được chứ?"
Tay tôi run run.
Đường Uyển Đình đã không nhận thấy nó.
Cô ấy khăng khăng chở tôi về nhà, ở lối vào nhìn thấy một bức ảnh chụp chung.
Trong ảnh tôi đang kiễng chân hôn Trình Thành.
Đường Uyển Đình dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi: "Cậu với... anh cậu?"
Tôi ngước mắt lên, thấy trong mắt đối phương có sự không thể tin được trong và một chút... phảng phất sự ghê tởm——
Tôi biết.
Đường Uyển Đình có một người anh trai, từ nhỏ đã đối với cô ấy lúng ta lúng túng.
Vì vậy, quan hệ của tôi và Trình Thành, theo cách nhìn của Đường Uyển Đình là cực kỳ ghê tởm.
"Tớ...không phải ruột thịt—" Tôi muốn giải thích điều gì đó.
Nhưng Đường Uyển Đình đột ngột đứng dậy, hất tay tôi ra: “Tớ còn có việc, tớ đi trước đây.”
Những lời giải thích nghẹn lại trong cổ họng, tôi không ngăn cô ấy lại.
Tôi đã quen với việc bị mọi người hiểu lầm và bỏ rơi rồi.
Trình Thành đã chế.t, không còn gì quan trọng nữa.
Gần đây, tôi bị mất ngủ và luôn nằm mơ, chứng trầm cảm của tôi dường như lại trở nên tồi tệ hơn rồi.
Sau khi uống thuốc tóc rụng rất nhiều.
Tôi phải đối mặt với sự la mắng của mẹ, sự mắng mỏ của Trình Kiều và sự thờ ơ của bố mỗi ngày.
Tôi nghĩ, mình nên tìm cách dọn ra ở riêng.
Bác sĩ nói rằng rời khỏi môi trường này sẽ giúp tình trạng bệnh tiến triển tốt hơn.
Tôi gọi điện cho Đường Uyển Đình, nhớ ra lúc trước cô ấy có nói muốn tìm người share tiền thuê nhà.
Ở thành phố này, cô ấy coi như là một trong số ít bạn bè của tôi.
Bên kia hình như đang họp, điện thoại nhanh chóng bị cúp.
Khi tôi gọi lại, đã ba giờ sau.
"A Thi, cậu bị bệnh sao?"
"Ừm, trầm cảm."
Đường Uyển Đình lái xe đến đón tôi ngay lập tức.
"A Thi..." Đường Uyển Đình gọi tôi từ xa.
Cô ấy giải thích rằng vốn dĩ cô ấy muốn tôi dọn đến sống cùng cô ấy một thời gian. Nhưng bạn trai nhỏ cô ấy mới quen cách đây không lâu sắp dọn đến ở chung, như vậy rất bất tiện.
Cô ấy khuyên tôi: "Cậu cãi nhau với bố mẹ à? Hay là cậu nhượng bộ bố mẹ đi? Trên đời này làm gì có bố mẹ ruột nào không thể sống cùng con được chứ?"
Tay tôi run run.
Đường Uyển Đình đã không nhận thấy nó.
Cô ấy khăng khăng chở tôi về nhà, ở lối vào nhìn thấy một bức ảnh chụp chung.
Trong ảnh tôi đang kiễng chân hôn Trình Thành.
Đường Uyển Đình dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi: "Cậu với... anh cậu?"
Tôi ngước mắt lên, thấy trong mắt đối phương có sự không thể tin được trong và một chút... phảng phất sự ghê tởm——
Tôi biết.
Đường Uyển Đình có một người anh trai, từ nhỏ đã đối với cô ấy lúng ta lúng túng.
Vì vậy, quan hệ của tôi và Trình Thành, theo cách nhìn của Đường Uyển Đình là cực kỳ ghê tởm.
"Tớ...không phải ruột thịt—" Tôi muốn giải thích điều gì đó.
Nhưng Đường Uyển Đình đột ngột đứng dậy, hất tay tôi ra: “Tớ còn có việc, tớ đi trước đây.”
Những lời giải thích nghẹn lại trong cổ họng, tôi không ngăn cô ấy lại.
Tôi đã quen với việc bị mọi người hiểu lầm và bỏ rơi rồi.
Trình Thành đã chế.t, không còn gì quan trọng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.