Chương 42
Nhất Thế Hoa Thường
18/07/2021
Tóc đỏ âm thầm đánh giá nam nhân kia.
Kinh nghiệm làm lính đánh thuê nhiều năm để hắn có một loại trực giác ------ nam nhân này khẳng định rất khó đối phó, mà tám chín phần người này cùng lão đại không chỉ đơn thuần là quan hệ đối tác làm ăn, cười khủng bố đến như vậy, hẳn là có thù oán gì với lão đại đi?
Hắn nhìn lão đại một chút.
Ôn Kỳ dưới ánh mắt đầy nhiệt khí quỷ dị của người nào đó ăn vài miếng cơm, rõ ràng trước đại sự Trác Vượng Tài còn có thể chịu đựng được, từ việc người này không có trực tiếp đi đến chỗ cậu liền có thể thấy rõ.
Bất quá Trác Vượng Tài tính tình quái đản, Ôn Kỳ nhất thời cũng đoán không được người này nghĩ gì, lại ăn thêm hai miếng, cuối cùng là nhịn không được gửi cho người ta tin nhắn: Tôi đang làm chính sự.
Hạ Lăng Hiên mỉm cười hồi âm: Cái cậu gọi là làm chính sự chính là ở dưới mí mắt của tôi tán gái sao?
Ôn Kỳ nói: Cụ thể trở về lại nói.
Hạ Lăng Hiên: Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nói tôi không kiểm soát được chuyện của cậu.
Ôn Kỳ bất động thanh sắc lườm về phía cái bàn bên kia, không có trả lời, trong lòng lại không biết lần thứ mấy suy nghĩ: Người này thật sự rất hiểu mình.
"A....." Hạ Lăng Hiên trầm thấp cười một tiếng.
Đã hiểu, Ôn Kỳ thật ra rất muốn nói, nhưng cũng có thể lo lắng anh sẽ làm ra chuyện gì đó, vì cân nhắc cục diện lúc này mới chịu đựng không nói ra.
Nhân viên phục vụ vừa vặn bưng tới cho anh mâm đồ ăn đầu tiên, nghe thấy vị khách đột nhiên lên cơn thần kinh cười ra tiếng, kém chút nữa liền thất thủ làm đổ cả mâm xuống, yên lặng nhìn một chút vị khách trạng thái không được bình thường này, quay đầu chạy.
Trợ lý phát hiện đây là do mình đặt, đồng thời làm bọn họ mau chóng phục vụ món kem tới, tranh thủ thời gian đưa đến trước mặt boss nhà mình giúp anh hạ hỏa. Hạ Lăng Hiên thế là diện vô biểu tình cầm ly kem, múc một thìa kem bỏ vào trong miệng.
Ôn Kỳ dư quang nhìn thấy tình cảnh này, chẳng biết tại sao lại nghĩ đến cái đêm ăn bánh gato mừng sinh nhật mình trước đó, cảm xúc khó chịu bởi vì người nào đó đến đây lại có chút hòa hoãn, gửi cho Trác Vượng Tài một cái địa chỉ, nói cho anh biết trước tiên có thể đến đó chờ cậu.
Hạ Lăng Hiên không thèm chịu nể mặt mũi, bền lòng vững dạ mà ngồi xuống, một bộ "Tôi đây chính là muốn lẳng lặng ngồi xem cậu tán gái đó" dáng vẻ, lại múc thêm hai muỗng kem hạ hỏa, vại giấm chua nổ tung tóe.
Ôn Kỳ: "......."
Kim Bách Lỵ nói: "Này."
Ôn Kỳ "Ừ" một tiếng, biểu tình thỏa đáng: "Sao vậy?"
Kim Bách Lỵ nhìn cậu một chút, luôn cảm giác người này vừa rồi có chút xuất thần, bất quá hai người dù sao cũng không thật sự nói chuyện yêu đương, chẳng cần thiết phải hỏi. Nàng đang muốn nói một câu không có gì, bỗng nhiên nhìn thấy một người đứng phía sau, ngón tay chợt buông lỏng, đồ ăn lập tức rớt xuống bàn, tiếng vang trầm thấp.
Ôn Kỳ quay đầu lại, thấy một nam nhân da trắng nõn đi về phía cậu, nhưng không kịp tới gần liền bị bảo tiêu của Kim gia ngăn cản.Nam nhân thần sắc có chút tiều tụy, nhưng chẳng hề cuồng loạn, ngữ khí thậm chí rất ôn hòa: "A Lỵ, chúng ta nói chuyện được chứ?"
Kim Bách Lỵ ngồi im không nhúc nhích.Từ khi quyết định, nàng muốn tìm người đến nói hết cho bạn trai, nhưng Khương Quyết nói trước tiên cứ chờ nửa tháng, nhìn xem Kim lão đại ra tay thế nào, thuận tiện còn có thể nhìn thấy phản ứng của bạn trai, nàng lúc này mới nhịn được không nói.
Lão sư da trắng nõn(*) thấy nàng trầm mặc, giọng nói khàn khàn: "Anh không phải đến bám riết không buông, chỉ muốn cùng em nói hai câu, nói xong anh liền đi, có được không A Lỵ?"
Kim Bách Lỵ đã lâu không gặp người ấy, hốc mắt sớm đã đỏ hoe, giờ phút này nghe tiếng khẩn cầu, theo bản năng liền muốn đồng ý, kết quả chỉ vừa hé miệng, bắp chân ở dưới bàn liền bị người nào đó đá một cước, không khỏi hung ác trừng mắt nhìn người này, đồng thời cảm thấy trước mắt tối sầm lại ------ Khương Quyết vì nàng chỉnh lại mái tóc trên trán, thuận thế dùng tay che giấu thần sắc của nàng.
Động tác này quá thân mật, lão sư lập tức cứng đờ thân thể.
Hạ Lăng Hiên đột nhiên nắm chặt cái ly trong tay, ha ha mà cười hai tiếng, âm cuối nhẹ nhàng, mang theo tàn độc, tựa như một khắc sau liền có thể bạo khởi giết người.
Trợ lý: "........"
Thời thời khắc khắc chú ý đến cái vị buôn bán vũ khí nào đỏ tóc đỏ: "........"
Trợ lý mơ hồ nghe thấy âm thanh "răng rắc", phát hiện cái bát kia bị lão đại bóp chặt đến nứt ra một cái khe, làm trái tim y run rẩy một hồi, thấy anh rất nhanh đã ăn hết, liền gọi nhân viên phục vụ đến đặt tiếp hai ly kem.
Tóc đỏ bất tri bất giác đánh hơi thấy mùi vị khác thường, thấy ánh mắt của vị buôn bán vũ khí kia khi nhìn lão đại, tỉnh ngộ.
Ôi ** má, người này chắc không phải là tiểu tình nhân của lão đại đi?Cho nên hắn ta vừa vặn bắt gặp hai người họ, chiến trường Tu La tái thế a!
Ôn Kỳ chỉ thay Kim Bách Lỵ chỉnh lại một chút liền thu tay về, trong bầu không khí sóng lớn sóng ngầm ầm ầm ở nhà hàng này đứng dậy, ra hiệu cho bảo tiêu rời đi, khách khí hỏi: "Anh là An tiên sinh sao? Tôi đã nghe nói qua về anh, là một vị giảng viên đại học."
An lão sư mặc dù là phần tử trí thức, nhưng đối với vị tình địch này thực sự không sinh nổi nửa điểm hào cảm, chỉ đơn giản ứng phó một tiếng liền vượt qua cậu. Ôn Kỳ và hắn đồng thời tiến lên, vào lúc hắn muốn nắm lấy tay Kim Bách Lỵ liền cản lại trước cổ tay của hắn, thấp giọng nói: "A Lỵ."
Kim Bách Lỵ ngẩng đầu, mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn bọn họ.Ôn Kỳ than nhẹ một tiếng, vì nàng lau khô nước mắt: "Cô muốn cùng trò chuyện cùng anh ta sao?"
Kim Bách Lỵ rất chần chờ: "Tôi......"
"Tôi hiểu," Ôn Kỳ một lần nữa nhìn về phía An lão sư, "Nơi này không thích hợp để trò chuyện, đến chỗ của tôi rồi nói đi."
An lão sư hoàn toàn không ý kiến, dường như đầm rồng hang hổ* cũng không thể ngăn cản hắn.
*đầm rồng hang hổ: ám chỉ nơi cực kỳ nguy hiểm
Kim bách Lỵ thì chỉ ước được ở cùng một chỗ với bạn trai mình, mà không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể cúi đầu trầm mặc, mãi đến tận khi nghe thấy Khương Quyết thanh toán xong rồi rời đi, lúc này mới máy móc đứng dậy, từ đầu đến cuối đều không dám nhìn về phía người yêu.
Ôn Kỳ thân sĩ cầm áo khoác của nàng vì nàng phủ lên trên, thuận tiện thay nàng buộc lại khăn quàng cổ.
An lão sư bên cạnh nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt cứng đờ.
Hạ Lăng Hiên biết trong chuyện này khẳng định có gì đó mờ ám, cho nên vì tránh bản thân mất khống chế muốn làm thịt người, từ khi thấy tên hỗn đản này muốn thay nữ nhân kia lau nước mắt, anh liền cưỡng bách chính mình dời đi ánh mắt.
Đáng tiếc tình yêu là thứ mà ý chí chẳng hề khống chế được, anh dư quang vẫn dõi theo Ôn Kỳ, giờ phút này thấy vậy liền theo thói nhếch môi, vậy mà đáy mắt chẳng hề có đến nửa điểm ý cười, mấy ngụm liền xử lý hết một ly kem vừa mới được bưng ra.
Trợ lý: "........"
Cứu mạng, bữa ăn này so với nổ tung cái nhà hàng này vẫn còn tương đối tốt đi!
(Ý của tiểu trợ lý là giữa cái bữa ăn chết chóc này với việc nổ tung cái nhà hàng thì thế này vẫn còn tốt chán, tuy nhiên tiểu trợ lý ngồi ở bên cạnh nhìn thấy mà không sợ muốn tè dầm mới là lạ ó)
Trợ lý nhìn thấy bà chủ phu nhân đang phát rồ, một lát sau, tầm mắt đột nhiên đối mặt cùng tóc đỏ.
Tóc đỏ nhanh chóng liếc mắt một vòng nhìn người đã ăn hết ba ly kem, tiếp đó hướng về lão đại phía bên kia, cuối cùng nhìn về phía trợ lý, nhíu mày.
Trợ lý gật gật đầu, biểu thị hắn suy đoán hoàn toàn chính xác.
Quả nhiên là thế nha!
Lông đỏ cảm giác dòng máu bát quái thích hít hà drama trong mình được thỏa mãn, thấy lão đại cùng Kim Bách Lỵ ra ngoài, vội vàng đuổi theo.
Phòng ăn yên tĩnh một giây, rất nhanh liền xuất hiện không ít tiếng nghị luận, khách nhân vừa rồi âm thầm để ý bàn bên kia rốt cuộc cũng có thể rỉ tai thì thầm nói chuyện phiếm vài câu.
Trợ lý thấy boss đặt ly kem đã ăn sạch sẽ xuống, sau đó cầm lấy bộ đồ ăn*, ung dung thong thả chậm rãi bắt đầu dùng bữa, yếu ớt hỏi: "Boss, chúng ta.... không đi theo sao?"
Hạ Lăng Hiên không trả lời, tiếp tục nhét thức ăn vào trong miệng, ăn đến đặc biệt chậm.Trợ lý kịp thời phản ứng, thì ra boss nhà mình đang cố gắng bình tĩnh nha!
Y vì thế không dám lắm mồm, cũng vùi đầu xuống ăn, yên lặng bồi tiếp người nào đó.
Hạ Lăng Hiên ăn bữa cơm này, phải mất trọn vẹn một tiếng đồng hồ mới ăn xong, cảm giác nộ khí trên người có điểm hòa hoãn, liền ngồi lên xe đến biệt thự của Ôn Kỳ. Tóc đỏ ở trong phòng khách đợi bọn họ, vội vàng mời bọn họ vào trong, sau đó đưa tiểu tình nhân của lão đại này tới thư phòng, đồng thời ở trong lòng cảm khái, không hổ là tình nhân cũ, phẩm vị khi chọn quần đều giống nhau a!
(Ý em giai chính là cái thương hiệu "Ta thao toàn vũ trụ")
Hắn vì hai người đóng cửa lại, nhiệt tình tìm tới trợ lý: "Đại huynh đệ, muốn uống chút gì không?"
Trợ lý nói: "Đừng mơ tưởng, cậu không moi được gì từ chỗ tôi đâu."
Tóc đỏ nói: "Tôi không muốn hỏi."
Trợ lý mắt điếc tai ngơ, nhắc nhở: "Lão đại các cậu hung tàn như vậy, cậu không sợ hắn ta biết cậu lén lút tìm hiểu đời tư của hắn, sẽ giày vò chỉnh cậu một trận sao?"
Tóc đỏ: "........"
Này là sự thật đó.
Trong thư phòng chỉ có Ôn Kỳ và Hạ Lăng Hiên.Hạ Lăng Hiên thấy trên bàn rót hai ly rượu, một ly đã uống gần một nửa, một ly khác có chứa đá bên trong đã tan gần hết, hiển nhiên là để cho mình. Anh hỏi: "Mỹ nhân kia đâu rồi?"
"Còn ở trong phòng dành cho khách cùng bạn trai nàng tán gẫu, tôi cảm giác họ đang thân mật." Ôn Kỳ một lần nữa thả một viên đá khác vào trong ly rượu, cầm lấy đưa cho anh.
Hạ Lăng Hiên nhận lấy, tập trung nhìn người trước mặt, nhàn nhạt nhấp một ngụm.
Ôn Kỳ nói: "Có gì muốn hỏi tôi?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Bởi vì Lăng gia?"
Ôn Kỳ gật đầu, đơn giản đem chuyện hợp tác cùng Kim Bách Lỵ nói một lần. Hạ Lăng Hiên căn bản không buồn nghe, cảm giác tâm tư lan tràn mà nhảy ra ngoài, từng vòng từng vòng quấn quanh người này, một đầu buộc chặt nhịp tim cùng hô hấp của anh, ngay cả bầu không khí cũng như nóng lên.
Anh nhịn không được lui lại nửa bước, dựa trên cửa phòng.
Ôn Kỳ sau khi nói hết mọi chuyện, hỏi: "Ạnh làm sao nhanh như vậy liền tìm thấy tôi rồi?"
Hạ Lăng Hiên đem toàn bộ rượu trong ly uống cạn, nói: " Tôi điều tra được cậu mua một nhóm súng ống đạn dược."
Ôn Kỳ đã hiểu, đánh giá anh một chút.Trác Vượng Tài dùng khuôn mặt mới này nhìn rất đẹp mắt, so với Hạ Lăng Hiên thì chỉ kém một chút, hơn nữa tính cách người này quá rõ ràng dứt khoát cùng cường thế, trước đó trong nhà hàng vào lúc anh mỉm cười, thậm chí khiến người khác phải cảm thấy kinh tâm động phách, cảm giác nguy hiểm tăng lên gấp bội.
Bất quá lúc này ngược lại rất an tĩnh.
Cậu hơi ngạc nhiên, vốn cho rằng với tình tình của Trác Vượng Tài, đã sớm nhào lên, kết quả vậy mà lại đứng im không nhúc nhích.
Hạ Lăng Hiên giương mắt cùng cậu đối diện.
Ôn Kỳ thầm suy nghĩ, rốt cuộc người này đã xảy ra chuyện gì, thấy anh uống hết ly rượu, liền dò hỏi anh có muốn uống thêm ly nữa không, tiếp thấy anh giơ cái ly trống không lên, thế là mang theo rượu định rót đầy cho anh.
Hạ Lăng Hiên cảm giác dây thần kinh của anh lập tức thắt lại, vào lúc cậu lần nữa đi đến, rốt cục chịu đựng không nổi, tiến lên hai bước ném cái ly đi, sau đó vứt chai rượu trong tay cậu, nắm chặt cổ tay cậu hung hăng kéo vào trong lồng ngực.
Chai rượu bị nện xuống mặt thảm và đổ, rượu đỏ "ực ực ực" chảy ra.
Ôn Kỳ theo bản năng giật giật, không chờ cậu thoát ra liền phát hiện cánh tay ôm lấy mình bỗng gia tăng lực đạo, giống như muốn đem cả người cậu nhào nặn khảm vào trong cơ thể anh.
Hạ Lăng Hiên dúi đầu vào bờ vai cậu, cảm giác nỗi nhớ cùng nôn nóng suốt mấy ngày qua tìm được nơi giải thoát, cắn răng mới có thể nói ra một câu đầy đủ: "Đừng nhúc nhích, để cho tôi ôm cậu một cái."
Ôn Kỳ hơi dừng lại một chút, rõ ràng cảm nhận được Trác Vượng Tài cứng ngắc, lập tức minh bạch.
Trác Vượng Tài không phải là không muốn nhào đến, mà là một mực cưỡng ép khống chế bản thân, lí trí tựa hồ kéo căng đến cực hạn, chỉ cần một chút kích thích, liền có thể sụp đổ.
Hạ Lăng Hiên ôm nửa ngày mới keo kiệt buông lỏng một chút, ngẩng đầu, duy trì tư thế bao bọc nhìn người trong lòng, nơi đáy mắt không hề che giấu dục vọng, nồng đậm mà nóng bỏng, nhưng mà anh lại không tiếp tục tiến thêm một bước.
Ôn Kỳ đột nhiên vô cùng rõ ràng nhận thức được một chuyện.
- ------ anh đang nhượng bộ.
Trác Vượng Tài hiểu rất rõ cậu, có lẽ đoán được bản thân lúc trước luôn luôn động dục là nguyên nhân mà cậu không đồng ý hợp tác với mình, cho nên anh nguyện ý thay đổi, anh đang khắc chế.
Phát hiện này khiến Ôn Kỳ cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Cậu đời trước không phải chưa từng bị đám người cường thế hoặc biến thái theo đuổi, mà phần lớn những người đó đều là vì mới mẻ hoặc là khát khao chinh phục, trong lúc theo đuổi cậu vẫn như cũ ăn chơi đàng điếm, thêm vào đó họ còn không làm gì được cậu, rất nhanh liền tuyệt vọng.
Cậu vốn cho rằng Trác Vượng Tài đối với cậu chỉ là nhất thời mới mẻ, dù là có phần thích nhưng cũng không quá sâu đậm, bởi vì người càng cường hãn, lý trí tự kiềm chế càng cao, loại người này sẽ không dễ dàng giao phó tình cảm của mình, cho nên tới bây giờ cậu cũng cảm thấy đây là chuyện không đáng kể, chỉ coi như là ứng phó biến thái.
Nhưng bây giờ cậu biết mình sai rồi.
Trác Vượng Tài đối với cậu là nghiêm túc, tình cảm còn rất sâu đậm, đến mức cậu có thể khiến người này mất khống chế bất cứ lúc nào, cũng có thể để cho người hung hăng như vậy chủ động nhượng bộ.
Cậu nhất thời có điểm đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Hạ Lăng Hiên xích lại gần cậu, hô hấp hai người như có như không lẫn với nhau, giọng nói khàn khàn: "Cậu còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ hôn cậu đó."
Ôn Kỳ mở con mắt khác, chính là không biết nói gì, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, cửa phòng được mở ra.
Hạ Lăng Hiên bỗng nhiên nắm chặt cánh tay, khó chịu nhìn về phía cửa phòng, chờ đến khi thấy rõ người tới là Kim Bách Lỵ, nhất thời càng thêm khó chịu. Ôn Kỳ thấy thần sắc của anh, đưa tay ôm anh một cái. Hạ Lăng Hiên ngẩn ra, lập tức từ âm u thành bầu trời trong xanh mùa hè, nghiêng người ngăn cản tầm mắt của Kim Bách Lỵ, đối với nàng ném một chữ: "Cút."
Kim Bách Lỵ vốn là đoán mò, lập tức bị tiếng này đập cho lý trí trở lại, không thể tin nổi nhìn người nào đó: "Cậu không phải có vị hôn phu sao? Hắn ta và cậu là gì đây?"
Ôn Kỳ cùng Hạ Lăng Hiên yên lặng một giây, gần như là trăm miệng một lời.
Ôn Kỳ: "Anh ấy chính là vị hôn phu của tôi."
Hạ Lăng Hiên: "Tôi chính là vị hôn phu của cậu ấy."
Kim Bách Lỵ nói: "Bớt lừa gạt tôi, căn bản cùng bức ảnh của anh không giống."
Hạ Lăng Hiên nhẫn nhịn xúc động muốn giết chết người này, nhẫn nại tính tình nói: "Đây là mặt nạ màng sinh học."
Kim Bách Lỵ nói: "Vậy bây giờ anh tháo xuống cho tôi nhìn một chút."
Ôn Kỳ: "........."
Hạ Lăng Hiên: "........."
_Hết chương 41_
Nghỉ nhiều quá, trình độ văn vẻ sắp âm vô cực.
Cùng chúc mừng Hạ Lăng Hiên sắp rớt đài nha! Hohoho ảnh đế rồi cũng có ngày bị lộ tẩy thôi =))))
Thấy cũng có nhiều thím thắc mắc hỏi về pass, tui tự hỏi nó khó hiểu vậy à ToT:(
Mong các thím đọc kĩ gợi ý pass, tất cả gợi ý đều chỉ nhằm đến một hành động tương tác thôi, không chơi mật mã hay gì gì đó đâu:)
Kinh nghiệm làm lính đánh thuê nhiều năm để hắn có một loại trực giác ------ nam nhân này khẳng định rất khó đối phó, mà tám chín phần người này cùng lão đại không chỉ đơn thuần là quan hệ đối tác làm ăn, cười khủng bố đến như vậy, hẳn là có thù oán gì với lão đại đi?
Hắn nhìn lão đại một chút.
Ôn Kỳ dưới ánh mắt đầy nhiệt khí quỷ dị của người nào đó ăn vài miếng cơm, rõ ràng trước đại sự Trác Vượng Tài còn có thể chịu đựng được, từ việc người này không có trực tiếp đi đến chỗ cậu liền có thể thấy rõ.
Bất quá Trác Vượng Tài tính tình quái đản, Ôn Kỳ nhất thời cũng đoán không được người này nghĩ gì, lại ăn thêm hai miếng, cuối cùng là nhịn không được gửi cho người ta tin nhắn: Tôi đang làm chính sự.
Hạ Lăng Hiên mỉm cười hồi âm: Cái cậu gọi là làm chính sự chính là ở dưới mí mắt của tôi tán gái sao?
Ôn Kỳ nói: Cụ thể trở về lại nói.
Hạ Lăng Hiên: Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nói tôi không kiểm soát được chuyện của cậu.
Ôn Kỳ bất động thanh sắc lườm về phía cái bàn bên kia, không có trả lời, trong lòng lại không biết lần thứ mấy suy nghĩ: Người này thật sự rất hiểu mình.
"A....." Hạ Lăng Hiên trầm thấp cười một tiếng.
Đã hiểu, Ôn Kỳ thật ra rất muốn nói, nhưng cũng có thể lo lắng anh sẽ làm ra chuyện gì đó, vì cân nhắc cục diện lúc này mới chịu đựng không nói ra.
Nhân viên phục vụ vừa vặn bưng tới cho anh mâm đồ ăn đầu tiên, nghe thấy vị khách đột nhiên lên cơn thần kinh cười ra tiếng, kém chút nữa liền thất thủ làm đổ cả mâm xuống, yên lặng nhìn một chút vị khách trạng thái không được bình thường này, quay đầu chạy.
Trợ lý phát hiện đây là do mình đặt, đồng thời làm bọn họ mau chóng phục vụ món kem tới, tranh thủ thời gian đưa đến trước mặt boss nhà mình giúp anh hạ hỏa. Hạ Lăng Hiên thế là diện vô biểu tình cầm ly kem, múc một thìa kem bỏ vào trong miệng.
Ôn Kỳ dư quang nhìn thấy tình cảnh này, chẳng biết tại sao lại nghĩ đến cái đêm ăn bánh gato mừng sinh nhật mình trước đó, cảm xúc khó chịu bởi vì người nào đó đến đây lại có chút hòa hoãn, gửi cho Trác Vượng Tài một cái địa chỉ, nói cho anh biết trước tiên có thể đến đó chờ cậu.
Hạ Lăng Hiên không thèm chịu nể mặt mũi, bền lòng vững dạ mà ngồi xuống, một bộ "Tôi đây chính là muốn lẳng lặng ngồi xem cậu tán gái đó" dáng vẻ, lại múc thêm hai muỗng kem hạ hỏa, vại giấm chua nổ tung tóe.
Ôn Kỳ: "......."
Kim Bách Lỵ nói: "Này."
Ôn Kỳ "Ừ" một tiếng, biểu tình thỏa đáng: "Sao vậy?"
Kim Bách Lỵ nhìn cậu một chút, luôn cảm giác người này vừa rồi có chút xuất thần, bất quá hai người dù sao cũng không thật sự nói chuyện yêu đương, chẳng cần thiết phải hỏi. Nàng đang muốn nói một câu không có gì, bỗng nhiên nhìn thấy một người đứng phía sau, ngón tay chợt buông lỏng, đồ ăn lập tức rớt xuống bàn, tiếng vang trầm thấp.
Ôn Kỳ quay đầu lại, thấy một nam nhân da trắng nõn đi về phía cậu, nhưng không kịp tới gần liền bị bảo tiêu của Kim gia ngăn cản.Nam nhân thần sắc có chút tiều tụy, nhưng chẳng hề cuồng loạn, ngữ khí thậm chí rất ôn hòa: "A Lỵ, chúng ta nói chuyện được chứ?"
Kim Bách Lỵ ngồi im không nhúc nhích.Từ khi quyết định, nàng muốn tìm người đến nói hết cho bạn trai, nhưng Khương Quyết nói trước tiên cứ chờ nửa tháng, nhìn xem Kim lão đại ra tay thế nào, thuận tiện còn có thể nhìn thấy phản ứng của bạn trai, nàng lúc này mới nhịn được không nói.
Lão sư da trắng nõn(*) thấy nàng trầm mặc, giọng nói khàn khàn: "Anh không phải đến bám riết không buông, chỉ muốn cùng em nói hai câu, nói xong anh liền đi, có được không A Lỵ?"
Kim Bách Lỵ đã lâu không gặp người ấy, hốc mắt sớm đã đỏ hoe, giờ phút này nghe tiếng khẩn cầu, theo bản năng liền muốn đồng ý, kết quả chỉ vừa hé miệng, bắp chân ở dưới bàn liền bị người nào đó đá một cước, không khỏi hung ác trừng mắt nhìn người này, đồng thời cảm thấy trước mắt tối sầm lại ------ Khương Quyết vì nàng chỉnh lại mái tóc trên trán, thuận thế dùng tay che giấu thần sắc của nàng.
Động tác này quá thân mật, lão sư lập tức cứng đờ thân thể.
Hạ Lăng Hiên đột nhiên nắm chặt cái ly trong tay, ha ha mà cười hai tiếng, âm cuối nhẹ nhàng, mang theo tàn độc, tựa như một khắc sau liền có thể bạo khởi giết người.
Trợ lý: "........"
Thời thời khắc khắc chú ý đến cái vị buôn bán vũ khí nào đỏ tóc đỏ: "........"
Trợ lý mơ hồ nghe thấy âm thanh "răng rắc", phát hiện cái bát kia bị lão đại bóp chặt đến nứt ra một cái khe, làm trái tim y run rẩy một hồi, thấy anh rất nhanh đã ăn hết, liền gọi nhân viên phục vụ đến đặt tiếp hai ly kem.
Tóc đỏ bất tri bất giác đánh hơi thấy mùi vị khác thường, thấy ánh mắt của vị buôn bán vũ khí kia khi nhìn lão đại, tỉnh ngộ.
Ôi ** má, người này chắc không phải là tiểu tình nhân của lão đại đi?Cho nên hắn ta vừa vặn bắt gặp hai người họ, chiến trường Tu La tái thế a!
Ôn Kỳ chỉ thay Kim Bách Lỵ chỉnh lại một chút liền thu tay về, trong bầu không khí sóng lớn sóng ngầm ầm ầm ở nhà hàng này đứng dậy, ra hiệu cho bảo tiêu rời đi, khách khí hỏi: "Anh là An tiên sinh sao? Tôi đã nghe nói qua về anh, là một vị giảng viên đại học."
An lão sư mặc dù là phần tử trí thức, nhưng đối với vị tình địch này thực sự không sinh nổi nửa điểm hào cảm, chỉ đơn giản ứng phó một tiếng liền vượt qua cậu. Ôn Kỳ và hắn đồng thời tiến lên, vào lúc hắn muốn nắm lấy tay Kim Bách Lỵ liền cản lại trước cổ tay của hắn, thấp giọng nói: "A Lỵ."
Kim Bách Lỵ ngẩng đầu, mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn bọn họ.Ôn Kỳ than nhẹ một tiếng, vì nàng lau khô nước mắt: "Cô muốn cùng trò chuyện cùng anh ta sao?"
Kim Bách Lỵ rất chần chờ: "Tôi......"
"Tôi hiểu," Ôn Kỳ một lần nữa nhìn về phía An lão sư, "Nơi này không thích hợp để trò chuyện, đến chỗ của tôi rồi nói đi."
An lão sư hoàn toàn không ý kiến, dường như đầm rồng hang hổ* cũng không thể ngăn cản hắn.
*đầm rồng hang hổ: ám chỉ nơi cực kỳ nguy hiểm
Kim bách Lỵ thì chỉ ước được ở cùng một chỗ với bạn trai mình, mà không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể cúi đầu trầm mặc, mãi đến tận khi nghe thấy Khương Quyết thanh toán xong rồi rời đi, lúc này mới máy móc đứng dậy, từ đầu đến cuối đều không dám nhìn về phía người yêu.
Ôn Kỳ thân sĩ cầm áo khoác của nàng vì nàng phủ lên trên, thuận tiện thay nàng buộc lại khăn quàng cổ.
An lão sư bên cạnh nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt cứng đờ.
Hạ Lăng Hiên biết trong chuyện này khẳng định có gì đó mờ ám, cho nên vì tránh bản thân mất khống chế muốn làm thịt người, từ khi thấy tên hỗn đản này muốn thay nữ nhân kia lau nước mắt, anh liền cưỡng bách chính mình dời đi ánh mắt.
Đáng tiếc tình yêu là thứ mà ý chí chẳng hề khống chế được, anh dư quang vẫn dõi theo Ôn Kỳ, giờ phút này thấy vậy liền theo thói nhếch môi, vậy mà đáy mắt chẳng hề có đến nửa điểm ý cười, mấy ngụm liền xử lý hết một ly kem vừa mới được bưng ra.
Trợ lý: "........"
Cứu mạng, bữa ăn này so với nổ tung cái nhà hàng này vẫn còn tương đối tốt đi!
(Ý của tiểu trợ lý là giữa cái bữa ăn chết chóc này với việc nổ tung cái nhà hàng thì thế này vẫn còn tốt chán, tuy nhiên tiểu trợ lý ngồi ở bên cạnh nhìn thấy mà không sợ muốn tè dầm mới là lạ ó)
Trợ lý nhìn thấy bà chủ phu nhân đang phát rồ, một lát sau, tầm mắt đột nhiên đối mặt cùng tóc đỏ.
Tóc đỏ nhanh chóng liếc mắt một vòng nhìn người đã ăn hết ba ly kem, tiếp đó hướng về lão đại phía bên kia, cuối cùng nhìn về phía trợ lý, nhíu mày.
Trợ lý gật gật đầu, biểu thị hắn suy đoán hoàn toàn chính xác.
Quả nhiên là thế nha!
Lông đỏ cảm giác dòng máu bát quái thích hít hà drama trong mình được thỏa mãn, thấy lão đại cùng Kim Bách Lỵ ra ngoài, vội vàng đuổi theo.
Phòng ăn yên tĩnh một giây, rất nhanh liền xuất hiện không ít tiếng nghị luận, khách nhân vừa rồi âm thầm để ý bàn bên kia rốt cuộc cũng có thể rỉ tai thì thầm nói chuyện phiếm vài câu.
Trợ lý thấy boss đặt ly kem đã ăn sạch sẽ xuống, sau đó cầm lấy bộ đồ ăn*, ung dung thong thả chậm rãi bắt đầu dùng bữa, yếu ớt hỏi: "Boss, chúng ta.... không đi theo sao?"
Hạ Lăng Hiên không trả lời, tiếp tục nhét thức ăn vào trong miệng, ăn đến đặc biệt chậm.Trợ lý kịp thời phản ứng, thì ra boss nhà mình đang cố gắng bình tĩnh nha!
Y vì thế không dám lắm mồm, cũng vùi đầu xuống ăn, yên lặng bồi tiếp người nào đó.
Hạ Lăng Hiên ăn bữa cơm này, phải mất trọn vẹn một tiếng đồng hồ mới ăn xong, cảm giác nộ khí trên người có điểm hòa hoãn, liền ngồi lên xe đến biệt thự của Ôn Kỳ. Tóc đỏ ở trong phòng khách đợi bọn họ, vội vàng mời bọn họ vào trong, sau đó đưa tiểu tình nhân của lão đại này tới thư phòng, đồng thời ở trong lòng cảm khái, không hổ là tình nhân cũ, phẩm vị khi chọn quần đều giống nhau a!
(Ý em giai chính là cái thương hiệu "Ta thao toàn vũ trụ")
Hắn vì hai người đóng cửa lại, nhiệt tình tìm tới trợ lý: "Đại huynh đệ, muốn uống chút gì không?"
Trợ lý nói: "Đừng mơ tưởng, cậu không moi được gì từ chỗ tôi đâu."
Tóc đỏ nói: "Tôi không muốn hỏi."
Trợ lý mắt điếc tai ngơ, nhắc nhở: "Lão đại các cậu hung tàn như vậy, cậu không sợ hắn ta biết cậu lén lút tìm hiểu đời tư của hắn, sẽ giày vò chỉnh cậu một trận sao?"
Tóc đỏ: "........"
Này là sự thật đó.
Trong thư phòng chỉ có Ôn Kỳ và Hạ Lăng Hiên.Hạ Lăng Hiên thấy trên bàn rót hai ly rượu, một ly đã uống gần một nửa, một ly khác có chứa đá bên trong đã tan gần hết, hiển nhiên là để cho mình. Anh hỏi: "Mỹ nhân kia đâu rồi?"
"Còn ở trong phòng dành cho khách cùng bạn trai nàng tán gẫu, tôi cảm giác họ đang thân mật." Ôn Kỳ một lần nữa thả một viên đá khác vào trong ly rượu, cầm lấy đưa cho anh.
Hạ Lăng Hiên nhận lấy, tập trung nhìn người trước mặt, nhàn nhạt nhấp một ngụm.
Ôn Kỳ nói: "Có gì muốn hỏi tôi?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Bởi vì Lăng gia?"
Ôn Kỳ gật đầu, đơn giản đem chuyện hợp tác cùng Kim Bách Lỵ nói một lần. Hạ Lăng Hiên căn bản không buồn nghe, cảm giác tâm tư lan tràn mà nhảy ra ngoài, từng vòng từng vòng quấn quanh người này, một đầu buộc chặt nhịp tim cùng hô hấp của anh, ngay cả bầu không khí cũng như nóng lên.
Anh nhịn không được lui lại nửa bước, dựa trên cửa phòng.
Ôn Kỳ sau khi nói hết mọi chuyện, hỏi: "Ạnh làm sao nhanh như vậy liền tìm thấy tôi rồi?"
Hạ Lăng Hiên đem toàn bộ rượu trong ly uống cạn, nói: " Tôi điều tra được cậu mua một nhóm súng ống đạn dược."
Ôn Kỳ đã hiểu, đánh giá anh một chút.Trác Vượng Tài dùng khuôn mặt mới này nhìn rất đẹp mắt, so với Hạ Lăng Hiên thì chỉ kém một chút, hơn nữa tính cách người này quá rõ ràng dứt khoát cùng cường thế, trước đó trong nhà hàng vào lúc anh mỉm cười, thậm chí khiến người khác phải cảm thấy kinh tâm động phách, cảm giác nguy hiểm tăng lên gấp bội.
Bất quá lúc này ngược lại rất an tĩnh.
Cậu hơi ngạc nhiên, vốn cho rằng với tình tình của Trác Vượng Tài, đã sớm nhào lên, kết quả vậy mà lại đứng im không nhúc nhích.
Hạ Lăng Hiên giương mắt cùng cậu đối diện.
Ôn Kỳ thầm suy nghĩ, rốt cuộc người này đã xảy ra chuyện gì, thấy anh uống hết ly rượu, liền dò hỏi anh có muốn uống thêm ly nữa không, tiếp thấy anh giơ cái ly trống không lên, thế là mang theo rượu định rót đầy cho anh.
Hạ Lăng Hiên cảm giác dây thần kinh của anh lập tức thắt lại, vào lúc cậu lần nữa đi đến, rốt cục chịu đựng không nổi, tiến lên hai bước ném cái ly đi, sau đó vứt chai rượu trong tay cậu, nắm chặt cổ tay cậu hung hăng kéo vào trong lồng ngực.
Chai rượu bị nện xuống mặt thảm và đổ, rượu đỏ "ực ực ực" chảy ra.
Ôn Kỳ theo bản năng giật giật, không chờ cậu thoát ra liền phát hiện cánh tay ôm lấy mình bỗng gia tăng lực đạo, giống như muốn đem cả người cậu nhào nặn khảm vào trong cơ thể anh.
Hạ Lăng Hiên dúi đầu vào bờ vai cậu, cảm giác nỗi nhớ cùng nôn nóng suốt mấy ngày qua tìm được nơi giải thoát, cắn răng mới có thể nói ra một câu đầy đủ: "Đừng nhúc nhích, để cho tôi ôm cậu một cái."
Ôn Kỳ hơi dừng lại một chút, rõ ràng cảm nhận được Trác Vượng Tài cứng ngắc, lập tức minh bạch.
Trác Vượng Tài không phải là không muốn nhào đến, mà là một mực cưỡng ép khống chế bản thân, lí trí tựa hồ kéo căng đến cực hạn, chỉ cần một chút kích thích, liền có thể sụp đổ.
Hạ Lăng Hiên ôm nửa ngày mới keo kiệt buông lỏng một chút, ngẩng đầu, duy trì tư thế bao bọc nhìn người trong lòng, nơi đáy mắt không hề che giấu dục vọng, nồng đậm mà nóng bỏng, nhưng mà anh lại không tiếp tục tiến thêm một bước.
Ôn Kỳ đột nhiên vô cùng rõ ràng nhận thức được một chuyện.
- ------ anh đang nhượng bộ.
Trác Vượng Tài hiểu rất rõ cậu, có lẽ đoán được bản thân lúc trước luôn luôn động dục là nguyên nhân mà cậu không đồng ý hợp tác với mình, cho nên anh nguyện ý thay đổi, anh đang khắc chế.
Phát hiện này khiến Ôn Kỳ cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Cậu đời trước không phải chưa từng bị đám người cường thế hoặc biến thái theo đuổi, mà phần lớn những người đó đều là vì mới mẻ hoặc là khát khao chinh phục, trong lúc theo đuổi cậu vẫn như cũ ăn chơi đàng điếm, thêm vào đó họ còn không làm gì được cậu, rất nhanh liền tuyệt vọng.
Cậu vốn cho rằng Trác Vượng Tài đối với cậu chỉ là nhất thời mới mẻ, dù là có phần thích nhưng cũng không quá sâu đậm, bởi vì người càng cường hãn, lý trí tự kiềm chế càng cao, loại người này sẽ không dễ dàng giao phó tình cảm của mình, cho nên tới bây giờ cậu cũng cảm thấy đây là chuyện không đáng kể, chỉ coi như là ứng phó biến thái.
Nhưng bây giờ cậu biết mình sai rồi.
Trác Vượng Tài đối với cậu là nghiêm túc, tình cảm còn rất sâu đậm, đến mức cậu có thể khiến người này mất khống chế bất cứ lúc nào, cũng có thể để cho người hung hăng như vậy chủ động nhượng bộ.
Cậu nhất thời có điểm đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Hạ Lăng Hiên xích lại gần cậu, hô hấp hai người như có như không lẫn với nhau, giọng nói khàn khàn: "Cậu còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ hôn cậu đó."
Ôn Kỳ mở con mắt khác, chính là không biết nói gì, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, cửa phòng được mở ra.
Hạ Lăng Hiên bỗng nhiên nắm chặt cánh tay, khó chịu nhìn về phía cửa phòng, chờ đến khi thấy rõ người tới là Kim Bách Lỵ, nhất thời càng thêm khó chịu. Ôn Kỳ thấy thần sắc của anh, đưa tay ôm anh một cái. Hạ Lăng Hiên ngẩn ra, lập tức từ âm u thành bầu trời trong xanh mùa hè, nghiêng người ngăn cản tầm mắt của Kim Bách Lỵ, đối với nàng ném một chữ: "Cút."
Kim Bách Lỵ vốn là đoán mò, lập tức bị tiếng này đập cho lý trí trở lại, không thể tin nổi nhìn người nào đó: "Cậu không phải có vị hôn phu sao? Hắn ta và cậu là gì đây?"
Ôn Kỳ cùng Hạ Lăng Hiên yên lặng một giây, gần như là trăm miệng một lời.
Ôn Kỳ: "Anh ấy chính là vị hôn phu của tôi."
Hạ Lăng Hiên: "Tôi chính là vị hôn phu của cậu ấy."
Kim Bách Lỵ nói: "Bớt lừa gạt tôi, căn bản cùng bức ảnh của anh không giống."
Hạ Lăng Hiên nhẫn nhịn xúc động muốn giết chết người này, nhẫn nại tính tình nói: "Đây là mặt nạ màng sinh học."
Kim Bách Lỵ nói: "Vậy bây giờ anh tháo xuống cho tôi nhìn một chút."
Ôn Kỳ: "........."
Hạ Lăng Hiên: "........."
_Hết chương 41_
Nghỉ nhiều quá, trình độ văn vẻ sắp âm vô cực.
Cùng chúc mừng Hạ Lăng Hiên sắp rớt đài nha! Hohoho ảnh đế rồi cũng có ngày bị lộ tẩy thôi =))))
Thấy cũng có nhiều thím thắc mắc hỏi về pass, tui tự hỏi nó khó hiểu vậy à ToT:(
Mong các thím đọc kĩ gợi ý pass, tất cả gợi ý đều chỉ nhằm đến một hành động tương tác thôi, không chơi mật mã hay gì gì đó đâu:)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.