Chương 57: ÁC MỘNG NĂM MƯỜI BẢY TUỔI
Hương Tiểu Mạch
23/03/2021
Tròng mắt La Cường vẫn không nhúc nhích, sâu không thấy đáy, đột nhiên xen mồm vào: “Em lặp lại lần nữa, người bị bắn chết tên Tần cái gì?”
Thiệu Quân đáp: “Tần Thành Giang.”
La Cường: “…… Em không nhớ lầm chứ?”
Thiệu Quân không hiểu được hỏi lại: “Sao tôi có thể nhớ nhầm? Tôi tận mắt nhìn thấy, người kia hỏi một câu rồi trực tiếp móc súng từ trong ngực ra, chỉ dùng một phát súng là nát đầu ở khoảng cách gần……”
Giọng nói Thiệu Quân khi hình dung ra cảnh kia thì có chút phát run, hiện giờ y đã hiểu biết nhiều hơn, cũng từng thấy người chết, nhưng khi nhớ lại năm đó, nó thực sự là một bóng đen không thể xóa nhòa trong y, chỉ sợ đời này cũng sẽ không quên được, sọ não bị nổ giống như quả dưa hấu chín bị rơi bộp xuống đất, rồi vỡ ra phần ruột đỏ tươi bên trong.
Họng súng đen ngòm đặt sau ót, đã được lắp ống giảm thanh, “pằng” một tiếng trầm vang.
Mặt người đàn ông cầm súng không chút cảm xúc, ác nghiệt máu lạnh đến tay còn không run dù chỉ một chút, đôi mắt ẩn sau lớp kính râm cũng không chớp một cái. Óc vàng trắng văng ra tứ tung, bắn lên trên vách tường, thậm chí còn bắn lên trên cằm, trên quần áo người này.
Bí thư Tần đã chết bổ nhào về phía trước, máu tươi nhớp nháp chảy đầy đất.
Thiệu Quân nói: “Người nọ bắn chết họ Tần, quay đầu lại liếc mắt một cái đã nhìn thấy tôi, tôi trở thành nhân chứng duy nhất nhìn thấy hắn ta giết người.”
Mặt La Cường không cảm xúc mà nhìn chằm chằm Thiệu Quân: “…… Em nói người kia, em nhìn thấy hình dáng của người đó không?”
Thiệu Quân chậm rãi lắc đầu: “Người đó đeo kính râm, che khuất nửa khuôn mặt trên, cổ áo khoác dựng thẳng lên che nửa khuôn mặt dưới, để đầu đinh rất bình thường, hình như còn để cả chòm râu nữa…… Lúc ấy tôi sợ hãi cực kỳ, ngơ ngác, ngay đến đối phương bao nhiêu tuổi, 20, 30, hay 40 cũng nhìn không ra được.”
“Người nọ nâng súng lên, họng súng vẫn còn vương khói, chậm rãi hướng về phía tôi, lúc ấy tôi choáng váng, năm ấy tôi mới bao lớn chứ, mới học lên cấp cơ sở, ngay đến chạy tôi cũng quên luôn, chân còn không nhấc nổi.”
La Cường hỏi: “Khi đó em bao nhiêu tuổi?”
Thiệu Quân liếc La Cường một cái: “Anh tính đi, tôi mới mười bốn.”
Thiệu Quân tiếp tục nói: “Người nọ rất kỳ quái, nhìn chằm chằm tôi mà không nói lời nào, có thể là sợ để lộ giọng nói của hắn ta, sau đó thì đột nhiên cướp đồ ở trong tay tôi.”
La Cường: “……”
Thiệu Quân: “Hắn ta cứ vậy mà giật cây súng đồ chơi trong tay tôi, lật qua lật lại xem, cảm thấy rất hứng thú. Tôi thấy lúc ấy hình như hắn ta rất thích cây súng tiểu liên mô phỏng đó, rõ ràng trong tay anh còn đang cầm đồ thật mà!”
La Cường: “……”
Nhóc Thiệu Tam đây là nghé con mới sinh đối mặt với họng súng, mặt bị dọa trắng bệch, nhưng không khóc ra, không xin tha, cũng không nhớ tới phải chạy trốn.
Y ngây ngốc, ấp úng nói một câu: “Mẹ tôi mua cho tôi, anh là ai? Mau trả lại cho tôi đi.”
Lúc ấy người đàn ông mang kính râm liếc mắt ngó Thiệu Quân một cái, sửng sốt một giây, chậm rãi, thật sự trả lại súng đồ chơi cho y, sau đó nhanh chóng mở chốt an toàn, đặt họng súng đen sì lên trán y.
Đó là ba mươi dài nhất và chấn động lòng người nhất trong cuộc đời của Thiệu Quân.
Lúc ấy Thiệu Quân để kiểu tóc bây giờ nhìn lại rất quê mùa, nhưng lại rất thịnh hành trong giai đoạn thập niên 90, rất nhiều chàng trai để kiểu tóc đó, nuôi mái dày rồi bổ luống hai bên theo tỉ lệ 4 6, phía sau ót thì cắt ngắn, nhìn từ chính diện rất giống như cây nấm ở trên đầu, còn để lại ít tóc như rèm che đôi mắt, được coi là mốt, giống như ngôi sao. Khi đó ở Đại Lục lưu hành văn hóa mốt của giới giải trí Hong Kong và Đài Loan, khắp nơi nơi trên đường đều bán poster, tranh dán tường của ngôi sao điện ảnh ca nhạc bên Hương Cảng, đây là kiểu tóc đầu nấm của Quách Phú Thành và Lâm Chí Dĩnh, được các chàng trai tuổi choai choai sùng bái nhất.
Họng súng dí vào phần tóc mái, những sợi tóc bay loạn xạ trước mắt y.
Người đàn ông áo đen mặt vô cảm nhìn y, hai người vẫn không nhúc nhích, trời đất bốn phía đều thay đổi, hai tai Thiệu Quân như xuất hiện ảo giác, tròng mắt nhìn về họng súng đang chỉa lên mi tâm của mình, máu cả người như đông lại.
Tiếng máy nhắn tin vang lên, người đàn ông mặc đồ đen lấy máy nhắn tin ra từ bên eo ra rồi liếc mắt nhìn.
Cuối cùng người đàn ông không nổ súng, bỏ họng súng ra, móc khăn tay lau máu với não người bị bắn lên khi nãy, thu súng rồi xoay đi, nhanh chóng biến mất trong biển người, bặt vô âm tính, thật sự giống như người này chưa từng đến đây bao giờ.
Trong mắt La Cường như tráng một lớp ánh sáng mỏng, nghe chuyện xưa còn hoảng hốt hơn người kể chuyện, lẩm bẩm mà nói: “…… Sao hắn ta không nổ súng?”
Thiệu Quân hừ ra một tiếng từ trong lỗ mũi, thấp giọng mắng: “Con bà nó thằng khốn, bây giờ nhớ lại, lúc ấy tại sao người đó không nổ súng? Chỉ cần ấn nhẹ ngón tay, thứ tiếp theo văng ra chính là não của tôi đấy.”
Thiệu Quân giương mắt nhìn người, ánh mắt hỗn loạn: “Anh hai, anh thật sự không rõ?”
Ánh mắt La Cường còn loạn hơn y, tim đập mạnh hỏi: “Bố đây sao mà biết được?”
Thiệu Quân: “Tại sao người đó không một phát bắn chết tôi, mà lại chừa cho tôi một mạng? Không sợ tôi nhận ra rồi về sau bị bắt, tôi làm chứng chống lại hắn ta sao?”
La Cường: “Tại sao?”
Thiệu Quân cắn môi, hô hấp dồn dập, cái ý niệm này đã nấn ná bao nhiêu năm trong đầu y, suy đoán bao nhiêu năm, đã bị đè nén bao nhiêu năm, hôm nay rốt cuộc đã nói được ra trước mặt La Cường, y rất tin tưởng La Cường!
“Nhất định là ba tôi, nhất định! Anh cẩn thận nghĩ đi, nếu không tại sao người nọ lại bắn một phát chết tên họ Tần kia, lại không giết tôi luôn?”
“Lúc ấy hắn ta chỉ thiếu chút nữa đã bắn nát đầu tôi, thời điểm mấu chốt như vậy, máy nhắn tin của hắn ta lại vang lên, có người nhắn cho hắn ta, hắn ta nhìn thoáng qua liền buông tha cho tôi, anh có hiểu chưa?”
La Cường dùng ánh mắt kì lạ nhìn chằm chằm Thiệu Quân, sau một lúc lâu mới nói: “Vì cái này mà em giận dỗi ba em, nghi ngờ ba em giết người?”
Thiệu Quân hỏi lại: “Anh cảm thấy ba tôi có thể vô tội sao, ông ấy hoàn toàn không biết gì về chuyện này sao? Lúc đó ông ấy hận thằng đó đến thế nào chứ. Hơn nữa, vụ án này cũng bị áp xuống, hoàn toàn không công bố ra bên ngoài, nếu tôi không tận mắt nhìn thấy, tôi sẽ hoàn toàn không biết một người đang sống sờ sờ cứ như vậy mà biến mất, bị một phát súng bắn chết.”
Thiệu Quân nói cực nhanh, không ngừng phân tích cho hắn nghe: “Sau này tôi cố gắng điều tra tiếp xúc với các hồ sơ liên quan, công an nói đó là cuộc điều tra nội bộ nên không thể kiểm tra được toàn bộ hồ sơ, điều tra nội bộ cái rắm ấy! Chỉ có người trong cuộc mới có thể che đậy như vậy, lúc ấy ba tôi còn ở phân cục, chính là phân cục bọn họ xử lý vụ án này……”
La Cường hờ hững nhìn chằm chằm y: “Có phải Thiệu Quốc Cương làm hay không, sao em không trực tiếp hỏi ông ta? Vậy thì sẽ rõ ràng ngay thôi.”
Thiệu Quân cố chấp nói lại: “Tôi chưa từng hỏi. Nếu năm đó thật sự là ông ấy phái người làm, tôi hỏi ông ấy sẽ nói thật sao? Với lại, có phải ông ấy làm hay không, tóm lại tôi không thể làm chứng vạch trần ba tôi!…… Ông ấy huỷ hoại toàn bộ cái nhà này, huỷ hoại mẹ tôi…… mẹ tôi nhảy lầu.”
La Cường nhìn chằm chằm người, sắc mặt xanh xám, khi đó nói không nên câu nào.
Năm ấy, Thiệu Quân chỉ có mười mấy tuổi, đó là khoảng hồi ức gây ra cơn ác mộng kinh hoàng đau thương nhất cuộc đời y, một chuyến trở lại ngắn ngủi, cuối cùng cơn ác mộng hóa thành một mảnh nhỏ ký ức dây dưa cả đời.
Sau khi y sợ hãi bỏ chạy thì mẹ y cũng đến hiện trường……
Đêm đó y trốn vào tủ quần áo rồi đóng cửa tủ từ bên trong, dùng hai tay nắm lấy khung cửa không cho người ngoài phát hiện, thiếu chút nữa đã chết ngạt. Trong bóng đêm y nghe được tiếng ba mẹ cãi nhau kịch liệt thô bạo, chưa bao giờ tranh cãi gay gắt đến như vậy.
Chính tai y nghe ba nói, cô còn có mặt mũi hỏi tôi, cô cho rằng tôi thật sự không biết sao, ông đây mất mặt thế nào, mẹ nó thật sự rất mất mặt! Trước nay cả gia đình các người đều xem thường tôi, không đặt tôi vào mắt, cô cảm thấy bản thân làm ra chuyện này rất cao quý sao?!
Y nghe mẹ y nói, hiện tại anh cảm thấy tôi làm mất mặt anh, lúc trước khi anh cưới tôi, không nghĩ tôi cũng mất mặt sao? Anh có thể theo người hướng dẫn có tiếng nhất ở khoa của anh, anh có thể điều chức tiến vào phân cục, anh dựa vào ai hả?
Ba y nói, ngần ấy năm ông ấy đều dựa vào chính mình, tôi không dính lấy một phân một hào cái lợi nào từ nhà các người, cô đừng hòng lấy những thứ này ra nói!
Mẹ y nói, Thiệu Quốc Cương, anh thật sự máu lạnh, tại sao anh không lấy súng bắn tôi chết luôn đi?
Vài ngày sau, mùa hè năm ấy khi Thiệu Quân mười bốn tuổi, mẹ y nuốt một trăm viên thuốc trị bệnh trầm cảm, cầm trên tay chiếc mũ nhỏ màu hồng gắn cục bông mà Thiệu Quân đội khi còn nhỏ, như là muốn để lại một sự tưởng niệm, sau đó leo lên tầng 10 của tòa nhà.
Mười bốn tuổi, Thiệu Quân không có mẹ…..
Đêm lạnh như băng, ánh trăng chiếu vào trên sân thượng, ánh sáng vô cùng trong trẻo, đẹp đẽ vô ngần.
Thiệu Quân rơi nước mắt đầy mặt, trên lông mi xinh đẹp đều là nước mắt, sau đó lấy tay áo hung hăng lau lau.
Khi đàn ông khóc không lải nhải dài dòng như phụ nữ, õng ẹo đỏng đảnh. Nam tử hán đại trượng phu hiếm khi được rơi nước mắt một lần, gào xé cổ hai tiếng, để lại hai hàng nước mắt, gào khóc sảng khoái, là coi như xong rồi.
Hai người ngồi yên lặng dưới bờ tường, đối mặt với ánh trăng, sau một lúc lâu đối diện không nói gì.
La Cường ngồi im như một bức tượng kim loại, ánh mắt trong bóng đêm sâu không lường được, giọng nặng trĩu: “Bánh Bao.”
Thiệu Quân: “Ừm?”
La Cường: “Em nên hỏi Thiệu Quốc Cương một chút đi, nếu không phải ông ta cho người làm, vậy thì em đã hiểu lầm ông ta suốt mấy năm qua rồi đó.”
Thiệu Quân: “Vậy anh nói thử xem là ai làm?”
“Tôi không nghĩ ra người thứ hai. Dưới tình huống đó, trừ ba ruột không nỡ ra tay với con ruột thì còn có ai sẽ thả tôi đi, tại sao không dùng một phát súng bắn chết tôi?!”
“Nếu thật sự là Thiệu Quốc Cương làm, tôi vĩnh viễn không tha thứ ông ấy, cả đời cũng sẽ không tha thứ.”
Thiệu Quân bướng bỉnh mà quay mặt qua chỗ khác, nhìn trăng tròn màu xám tro trên bầu trời, cuối cùng nói thẳng một câu như chém đinh chặt sắt, không thỏa hiệp để lại chút đường sống nào.
La Cường quay đầu nhìn chăm chú vào người trước mắt, bỗng nhiên vươn tay ra, vuốt ve đầu Thiệu Quân. Hai bàn tay to của hắn nâng gương mặt tuấn tú này lên, lau sạch dấu vết ướt dầm dề trên hai bên má của Thiệu Quân, ngón tay ấn vào giữa mày một chút, nơi họng súng từng chỉa vào.
Hai người nhìn chăm chú vào đối phương, đều có chút ngơ ngẩn.
Đáy mắt La Cường đong đưa ánh sáng lộn xộn và vỡ vụn, tròng mắt ứ máu, ngón tay dùng sức ấn ma sát vào chỗ giữa mày Thiệu Quân, môi mấp máy, lẩm bẩm.
“Mạng em lớn thật…… Lúc ấy tại sao không một phát súng bắn chết em……”
Ban đêm hôm đó, sau khi mọi người tắt đèn nằm trên giường, toàn thân La lão nhị bao trùm khí lạnh đi vào phòng, đỉnh đầu và vai như tỏa ra khói trắng, gương mặt như được che lại bởi một tầng sương.
Hốc mắt La Cường đỏ lên, tơ máu trải rộng đáy mắt giống như giây tiếp theo sẽ tan vỡ rồi tuôn ra máu huyết cực nóng, ngơ ngẩn mà nhìn từng người trước mắt.
Một mảnh màu sắc đất trời trước mắt đều thay đổi, trời long đất lở ……
Tất cả mọi người không phản ứng kịp, La Cường đột nhiên kéo Hồ Nham lên một cái giường bên cạnh!
Hồ Ly đáng thương hoàn toàn không biết rõ tình hình, vạt sau bộ đồ ngủ bị kéo lê trên mặt đất, kinh hoàng giãy giụa, sau đó bị La Cường đập mạnh vào cửa sổ, mọi người trong phòng há to miệng kêu lên.
Hồ Nham bị mười ngón tay thô tráng như cành trúc kiềm trụ bả vai và cánh tay, ấn ở trên kính cửa sổ, quần áo nháy mắt bị xé rách, lộ ra khuôn ngực mảnh khảnh, trên người bị bóp ra mười dấu ngón tay đáng sợ, đó quả thực là sức lực muốn giết người, giây tiếp theo là có thể trực tiếp chịch chết gã.
Đêm đó La Cường như biến thành một con dã thú điên cuồng.
Trong đầu hắn lóe lên từng câu ngày đó Tiểu Hồ như vô tình như cố ý nói.
Anh và cậu ta không hợp, anh và cảnh sát Thiệu hoàn toàn không hợp……
Hồ Nham đau đến mức chảy cả nước mắt, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, môi run rẩy mà nói: “Anh Cường, anh, chuyện gì vậy? Anh đang làm muốn làm gì, muốn chịch em sao?”
“Anh, anh, anh muốn chịch em cũng không sao cả, em chấp nhận nhưng…nhưng…”
Hồ Nham thở gấp kịch liệt ở bên tai La Cường, hạ giọng nói: “Có người nhìn qua máy theo dõi đấy, anh không muốn lăn lộn nữa sao? Em còn muốn lăn lộn ở phòng này thêm mấy ngày đấy, anh phát điên cái gì?”
La Cường đúng thật là đang nổi điên, giận chó đánh mèo với người khác, muốn phá hủy, san bằng tất cả mọi thứ trước mắt. Đầu óc hắn như bị thiêu cháy, mạch máu cực mỏng trong huyệt thái dương cũng không chịu nổi mà sắp vỡ tung.
Giọng của La Cường thô như sắt gỉ: “Hôm nay bố chịch mày, thế thì xong hết mọi chuyện……”
Hồ Nham nghe nửa hiểu nửa không, cười nhạt tự giễu nói: “Anh chịch tôi một phát là có thể xong hết mọi chuyện? Tôi trêu vào ai chọc vào ai?”
“Anh Cường, giận nhau à? Giận nhau thì mới nhớ tới tôi muốn chịch tôi?…… Anh có thể mỗi ngày đều giận dỗi với cậu ta sau đó mỗi ngày đều tới chịch tôi không, tôi chiều anh tất.’’Hồ Nham nói vài câu bên tai, bén nhọn như roi da quất vào mặt La Cường, quất vào đôi mắt đang ứ máu của hắn.
La Cường nhìn chằm chằm Hồ Nham, đáy mắt trào ra sự bá đạo cùng quyết liệt tôi luyện ra từ núi đao biển lửa móc gan uống máu trong hai mươi năm tung hoành giang hồ. Hai người chóp mũi chống chóp mũi, La Cường dùng âm thanh chỉ có đối phương mới có thể nghe được mà nói: “Nhãi con, hôm nay tao nói rõ ràng với mày, sau này đừng để tao nghe thấy mày nói một câu, tao với cậu ấy không hợp…… Sau này mày còn tái phạm, tao sẽ cắt lưỡi mày.”
“Bố mày thích cậu ấy, chính là thích cậu ấy, ai cũng không bằng một ngón tay cậu ấy.”
“Đời này bố mày tuyệt đối sẽ không vứt bỏ cậu ấy, tuyệt đối không buông tay!!!!!!!”
Toàn thân Hồ Nham run rẩy trượt từ cửa sổ xuống, đặt mông ngồi trên mặt đất, mặt đầy nước mắt, kịch liệt thở dốc ho khan, sắp bị người này bóp đến không thở nổi.
Lúc này mới biết được, tùy tiện mở miệng nói nhiều một câu, thực sự có thể sẽ bay luôn một cái mạng nhỏ.
La Cường xoay người trèo trên giường của hắn, chôn mặt thật sâu để người khác không nhìn thấy, máu cả người lạnh dần, từng bước mà lui về phía sau, một chân bước trở về, trở lại đống lửa đang thiêu đốt của địa ngục trần gian……
Ánh trăng dọc theo những song cửa sổ chiếu vào phìng giam, giường đệm một mảnh trắng bệch. La Cường kẹp lưỡi dao sắc bén nhỏ dài ở ngón tay, rồi nhìn những vết thương nhỏ đang dần xuất hiện ở bên trong cánh tay và đùi, những hạt máu đỏ thấm ra…
La Cường có thói quen dùng đau đớn sắc bén để làm thanh tỉnh chính mình, đánh vỡ tất cả những say mê ảo tưởng, khiến lòng trở nên lạnh lẽo hơn, cứng rắn hơn.
Năm mười bốn tuổi ấy một chân bước vào địa ngục, hắn biết mùi vị sống ở nước sôi lửa bỏng là thế nào, hắn cho rằng không ai khổ hơn hắn, căng mình chống đỡ hành hạ và đau đớn khắc cốt ghi tâm hơn hắn.
Giày da đá vào mặt hắn, nghiền áp lục phủ ngũ tạng hắn, từng chân lại từng chân đạp gãy xương sườn của hắn.
Một gáo nước lạnh như băng đổ lên vết thương khắp người, nước đá trên người hắn chảy ra máu loãng, nhiễm đỏ cả một vách tường.
Miệng vết thương kết vảy, cuối cùng biến thành màu đen. Chất lỏng trong mạch máu chậm rãi trở nên lạnh băng, trái tim hóa thành một khối nham thạch, bước lên con đường kia, chính là một con đường hắc đạo đi đến Tây Thiên.
Có một ngày mày hối hận, muốn quay đầu lại?
Mày còn có đường để quay đầu lại sao?
Vĩnh viễn cũng không thể quay đầu được nữa……
Một cục nham thạch màu đen không có độ ấm vừa thoát khỏi địa ngục, có một ngày ra ngoài lại thấy ánh mặt trời, liệu có thể thấy được ánh sáng sao? Đã từng chồng chất nợ máu cùng tội ác giống như mụn nhọt trong xương, lại như cơn ác mộng lưu lạc giữa địa ngục nhân gian, từng bước một khắc trên mình đầy vết thương trong cuộc đời, nhìn mà thấy ghê người, vĩnh viễn không thể nào xóa đi, vĩnh viễn không cách nào ngừng sa đọa.
Thiệu Quân đáp: “Tần Thành Giang.”
La Cường: “…… Em không nhớ lầm chứ?”
Thiệu Quân không hiểu được hỏi lại: “Sao tôi có thể nhớ nhầm? Tôi tận mắt nhìn thấy, người kia hỏi một câu rồi trực tiếp móc súng từ trong ngực ra, chỉ dùng một phát súng là nát đầu ở khoảng cách gần……”
Giọng nói Thiệu Quân khi hình dung ra cảnh kia thì có chút phát run, hiện giờ y đã hiểu biết nhiều hơn, cũng từng thấy người chết, nhưng khi nhớ lại năm đó, nó thực sự là một bóng đen không thể xóa nhòa trong y, chỉ sợ đời này cũng sẽ không quên được, sọ não bị nổ giống như quả dưa hấu chín bị rơi bộp xuống đất, rồi vỡ ra phần ruột đỏ tươi bên trong.
Họng súng đen ngòm đặt sau ót, đã được lắp ống giảm thanh, “pằng” một tiếng trầm vang.
Mặt người đàn ông cầm súng không chút cảm xúc, ác nghiệt máu lạnh đến tay còn không run dù chỉ một chút, đôi mắt ẩn sau lớp kính râm cũng không chớp một cái. Óc vàng trắng văng ra tứ tung, bắn lên trên vách tường, thậm chí còn bắn lên trên cằm, trên quần áo người này.
Bí thư Tần đã chết bổ nhào về phía trước, máu tươi nhớp nháp chảy đầy đất.
Thiệu Quân nói: “Người nọ bắn chết họ Tần, quay đầu lại liếc mắt một cái đã nhìn thấy tôi, tôi trở thành nhân chứng duy nhất nhìn thấy hắn ta giết người.”
Mặt La Cường không cảm xúc mà nhìn chằm chằm Thiệu Quân: “…… Em nói người kia, em nhìn thấy hình dáng của người đó không?”
Thiệu Quân chậm rãi lắc đầu: “Người đó đeo kính râm, che khuất nửa khuôn mặt trên, cổ áo khoác dựng thẳng lên che nửa khuôn mặt dưới, để đầu đinh rất bình thường, hình như còn để cả chòm râu nữa…… Lúc ấy tôi sợ hãi cực kỳ, ngơ ngác, ngay đến đối phương bao nhiêu tuổi, 20, 30, hay 40 cũng nhìn không ra được.”
“Người nọ nâng súng lên, họng súng vẫn còn vương khói, chậm rãi hướng về phía tôi, lúc ấy tôi choáng váng, năm ấy tôi mới bao lớn chứ, mới học lên cấp cơ sở, ngay đến chạy tôi cũng quên luôn, chân còn không nhấc nổi.”
La Cường hỏi: “Khi đó em bao nhiêu tuổi?”
Thiệu Quân liếc La Cường một cái: “Anh tính đi, tôi mới mười bốn.”
Thiệu Quân tiếp tục nói: “Người nọ rất kỳ quái, nhìn chằm chằm tôi mà không nói lời nào, có thể là sợ để lộ giọng nói của hắn ta, sau đó thì đột nhiên cướp đồ ở trong tay tôi.”
La Cường: “……”
Thiệu Quân: “Hắn ta cứ vậy mà giật cây súng đồ chơi trong tay tôi, lật qua lật lại xem, cảm thấy rất hứng thú. Tôi thấy lúc ấy hình như hắn ta rất thích cây súng tiểu liên mô phỏng đó, rõ ràng trong tay anh còn đang cầm đồ thật mà!”
La Cường: “……”
Nhóc Thiệu Tam đây là nghé con mới sinh đối mặt với họng súng, mặt bị dọa trắng bệch, nhưng không khóc ra, không xin tha, cũng không nhớ tới phải chạy trốn.
Y ngây ngốc, ấp úng nói một câu: “Mẹ tôi mua cho tôi, anh là ai? Mau trả lại cho tôi đi.”
Lúc ấy người đàn ông mang kính râm liếc mắt ngó Thiệu Quân một cái, sửng sốt một giây, chậm rãi, thật sự trả lại súng đồ chơi cho y, sau đó nhanh chóng mở chốt an toàn, đặt họng súng đen sì lên trán y.
Đó là ba mươi dài nhất và chấn động lòng người nhất trong cuộc đời của Thiệu Quân.
Lúc ấy Thiệu Quân để kiểu tóc bây giờ nhìn lại rất quê mùa, nhưng lại rất thịnh hành trong giai đoạn thập niên 90, rất nhiều chàng trai để kiểu tóc đó, nuôi mái dày rồi bổ luống hai bên theo tỉ lệ 4 6, phía sau ót thì cắt ngắn, nhìn từ chính diện rất giống như cây nấm ở trên đầu, còn để lại ít tóc như rèm che đôi mắt, được coi là mốt, giống như ngôi sao. Khi đó ở Đại Lục lưu hành văn hóa mốt của giới giải trí Hong Kong và Đài Loan, khắp nơi nơi trên đường đều bán poster, tranh dán tường của ngôi sao điện ảnh ca nhạc bên Hương Cảng, đây là kiểu tóc đầu nấm của Quách Phú Thành và Lâm Chí Dĩnh, được các chàng trai tuổi choai choai sùng bái nhất.
Họng súng dí vào phần tóc mái, những sợi tóc bay loạn xạ trước mắt y.
Người đàn ông áo đen mặt vô cảm nhìn y, hai người vẫn không nhúc nhích, trời đất bốn phía đều thay đổi, hai tai Thiệu Quân như xuất hiện ảo giác, tròng mắt nhìn về họng súng đang chỉa lên mi tâm của mình, máu cả người như đông lại.
Tiếng máy nhắn tin vang lên, người đàn ông mặc đồ đen lấy máy nhắn tin ra từ bên eo ra rồi liếc mắt nhìn.
Cuối cùng người đàn ông không nổ súng, bỏ họng súng ra, móc khăn tay lau máu với não người bị bắn lên khi nãy, thu súng rồi xoay đi, nhanh chóng biến mất trong biển người, bặt vô âm tính, thật sự giống như người này chưa từng đến đây bao giờ.
Trong mắt La Cường như tráng một lớp ánh sáng mỏng, nghe chuyện xưa còn hoảng hốt hơn người kể chuyện, lẩm bẩm mà nói: “…… Sao hắn ta không nổ súng?”
Thiệu Quân hừ ra một tiếng từ trong lỗ mũi, thấp giọng mắng: “Con bà nó thằng khốn, bây giờ nhớ lại, lúc ấy tại sao người đó không nổ súng? Chỉ cần ấn nhẹ ngón tay, thứ tiếp theo văng ra chính là não của tôi đấy.”
Thiệu Quân giương mắt nhìn người, ánh mắt hỗn loạn: “Anh hai, anh thật sự không rõ?”
Ánh mắt La Cường còn loạn hơn y, tim đập mạnh hỏi: “Bố đây sao mà biết được?”
Thiệu Quân: “Tại sao người đó không một phát bắn chết tôi, mà lại chừa cho tôi một mạng? Không sợ tôi nhận ra rồi về sau bị bắt, tôi làm chứng chống lại hắn ta sao?”
La Cường: “Tại sao?”
Thiệu Quân cắn môi, hô hấp dồn dập, cái ý niệm này đã nấn ná bao nhiêu năm trong đầu y, suy đoán bao nhiêu năm, đã bị đè nén bao nhiêu năm, hôm nay rốt cuộc đã nói được ra trước mặt La Cường, y rất tin tưởng La Cường!
“Nhất định là ba tôi, nhất định! Anh cẩn thận nghĩ đi, nếu không tại sao người nọ lại bắn một phát chết tên họ Tần kia, lại không giết tôi luôn?”
“Lúc ấy hắn ta chỉ thiếu chút nữa đã bắn nát đầu tôi, thời điểm mấu chốt như vậy, máy nhắn tin của hắn ta lại vang lên, có người nhắn cho hắn ta, hắn ta nhìn thoáng qua liền buông tha cho tôi, anh có hiểu chưa?”
La Cường dùng ánh mắt kì lạ nhìn chằm chằm Thiệu Quân, sau một lúc lâu mới nói: “Vì cái này mà em giận dỗi ba em, nghi ngờ ba em giết người?”
Thiệu Quân hỏi lại: “Anh cảm thấy ba tôi có thể vô tội sao, ông ấy hoàn toàn không biết gì về chuyện này sao? Lúc đó ông ấy hận thằng đó đến thế nào chứ. Hơn nữa, vụ án này cũng bị áp xuống, hoàn toàn không công bố ra bên ngoài, nếu tôi không tận mắt nhìn thấy, tôi sẽ hoàn toàn không biết một người đang sống sờ sờ cứ như vậy mà biến mất, bị một phát súng bắn chết.”
Thiệu Quân nói cực nhanh, không ngừng phân tích cho hắn nghe: “Sau này tôi cố gắng điều tra tiếp xúc với các hồ sơ liên quan, công an nói đó là cuộc điều tra nội bộ nên không thể kiểm tra được toàn bộ hồ sơ, điều tra nội bộ cái rắm ấy! Chỉ có người trong cuộc mới có thể che đậy như vậy, lúc ấy ba tôi còn ở phân cục, chính là phân cục bọn họ xử lý vụ án này……”
La Cường hờ hững nhìn chằm chằm y: “Có phải Thiệu Quốc Cương làm hay không, sao em không trực tiếp hỏi ông ta? Vậy thì sẽ rõ ràng ngay thôi.”
Thiệu Quân cố chấp nói lại: “Tôi chưa từng hỏi. Nếu năm đó thật sự là ông ấy phái người làm, tôi hỏi ông ấy sẽ nói thật sao? Với lại, có phải ông ấy làm hay không, tóm lại tôi không thể làm chứng vạch trần ba tôi!…… Ông ấy huỷ hoại toàn bộ cái nhà này, huỷ hoại mẹ tôi…… mẹ tôi nhảy lầu.”
La Cường nhìn chằm chằm người, sắc mặt xanh xám, khi đó nói không nên câu nào.
Năm ấy, Thiệu Quân chỉ có mười mấy tuổi, đó là khoảng hồi ức gây ra cơn ác mộng kinh hoàng đau thương nhất cuộc đời y, một chuyến trở lại ngắn ngủi, cuối cùng cơn ác mộng hóa thành một mảnh nhỏ ký ức dây dưa cả đời.
Sau khi y sợ hãi bỏ chạy thì mẹ y cũng đến hiện trường……
Đêm đó y trốn vào tủ quần áo rồi đóng cửa tủ từ bên trong, dùng hai tay nắm lấy khung cửa không cho người ngoài phát hiện, thiếu chút nữa đã chết ngạt. Trong bóng đêm y nghe được tiếng ba mẹ cãi nhau kịch liệt thô bạo, chưa bao giờ tranh cãi gay gắt đến như vậy.
Chính tai y nghe ba nói, cô còn có mặt mũi hỏi tôi, cô cho rằng tôi thật sự không biết sao, ông đây mất mặt thế nào, mẹ nó thật sự rất mất mặt! Trước nay cả gia đình các người đều xem thường tôi, không đặt tôi vào mắt, cô cảm thấy bản thân làm ra chuyện này rất cao quý sao?!
Y nghe mẹ y nói, hiện tại anh cảm thấy tôi làm mất mặt anh, lúc trước khi anh cưới tôi, không nghĩ tôi cũng mất mặt sao? Anh có thể theo người hướng dẫn có tiếng nhất ở khoa của anh, anh có thể điều chức tiến vào phân cục, anh dựa vào ai hả?
Ba y nói, ngần ấy năm ông ấy đều dựa vào chính mình, tôi không dính lấy một phân một hào cái lợi nào từ nhà các người, cô đừng hòng lấy những thứ này ra nói!
Mẹ y nói, Thiệu Quốc Cương, anh thật sự máu lạnh, tại sao anh không lấy súng bắn tôi chết luôn đi?
Vài ngày sau, mùa hè năm ấy khi Thiệu Quân mười bốn tuổi, mẹ y nuốt một trăm viên thuốc trị bệnh trầm cảm, cầm trên tay chiếc mũ nhỏ màu hồng gắn cục bông mà Thiệu Quân đội khi còn nhỏ, như là muốn để lại một sự tưởng niệm, sau đó leo lên tầng 10 của tòa nhà.
Mười bốn tuổi, Thiệu Quân không có mẹ…..
Đêm lạnh như băng, ánh trăng chiếu vào trên sân thượng, ánh sáng vô cùng trong trẻo, đẹp đẽ vô ngần.
Thiệu Quân rơi nước mắt đầy mặt, trên lông mi xinh đẹp đều là nước mắt, sau đó lấy tay áo hung hăng lau lau.
Khi đàn ông khóc không lải nhải dài dòng như phụ nữ, õng ẹo đỏng đảnh. Nam tử hán đại trượng phu hiếm khi được rơi nước mắt một lần, gào xé cổ hai tiếng, để lại hai hàng nước mắt, gào khóc sảng khoái, là coi như xong rồi.
Hai người ngồi yên lặng dưới bờ tường, đối mặt với ánh trăng, sau một lúc lâu đối diện không nói gì.
La Cường ngồi im như một bức tượng kim loại, ánh mắt trong bóng đêm sâu không lường được, giọng nặng trĩu: “Bánh Bao.”
Thiệu Quân: “Ừm?”
La Cường: “Em nên hỏi Thiệu Quốc Cương một chút đi, nếu không phải ông ta cho người làm, vậy thì em đã hiểu lầm ông ta suốt mấy năm qua rồi đó.”
Thiệu Quân: “Vậy anh nói thử xem là ai làm?”
“Tôi không nghĩ ra người thứ hai. Dưới tình huống đó, trừ ba ruột không nỡ ra tay với con ruột thì còn có ai sẽ thả tôi đi, tại sao không dùng một phát súng bắn chết tôi?!”
“Nếu thật sự là Thiệu Quốc Cương làm, tôi vĩnh viễn không tha thứ ông ấy, cả đời cũng sẽ không tha thứ.”
Thiệu Quân bướng bỉnh mà quay mặt qua chỗ khác, nhìn trăng tròn màu xám tro trên bầu trời, cuối cùng nói thẳng một câu như chém đinh chặt sắt, không thỏa hiệp để lại chút đường sống nào.
La Cường quay đầu nhìn chăm chú vào người trước mắt, bỗng nhiên vươn tay ra, vuốt ve đầu Thiệu Quân. Hai bàn tay to của hắn nâng gương mặt tuấn tú này lên, lau sạch dấu vết ướt dầm dề trên hai bên má của Thiệu Quân, ngón tay ấn vào giữa mày một chút, nơi họng súng từng chỉa vào.
Hai người nhìn chăm chú vào đối phương, đều có chút ngơ ngẩn.
Đáy mắt La Cường đong đưa ánh sáng lộn xộn và vỡ vụn, tròng mắt ứ máu, ngón tay dùng sức ấn ma sát vào chỗ giữa mày Thiệu Quân, môi mấp máy, lẩm bẩm.
“Mạng em lớn thật…… Lúc ấy tại sao không một phát súng bắn chết em……”
Ban đêm hôm đó, sau khi mọi người tắt đèn nằm trên giường, toàn thân La lão nhị bao trùm khí lạnh đi vào phòng, đỉnh đầu và vai như tỏa ra khói trắng, gương mặt như được che lại bởi một tầng sương.
Hốc mắt La Cường đỏ lên, tơ máu trải rộng đáy mắt giống như giây tiếp theo sẽ tan vỡ rồi tuôn ra máu huyết cực nóng, ngơ ngẩn mà nhìn từng người trước mắt.
Một mảnh màu sắc đất trời trước mắt đều thay đổi, trời long đất lở ……
Tất cả mọi người không phản ứng kịp, La Cường đột nhiên kéo Hồ Nham lên một cái giường bên cạnh!
Hồ Ly đáng thương hoàn toàn không biết rõ tình hình, vạt sau bộ đồ ngủ bị kéo lê trên mặt đất, kinh hoàng giãy giụa, sau đó bị La Cường đập mạnh vào cửa sổ, mọi người trong phòng há to miệng kêu lên.
Hồ Nham bị mười ngón tay thô tráng như cành trúc kiềm trụ bả vai và cánh tay, ấn ở trên kính cửa sổ, quần áo nháy mắt bị xé rách, lộ ra khuôn ngực mảnh khảnh, trên người bị bóp ra mười dấu ngón tay đáng sợ, đó quả thực là sức lực muốn giết người, giây tiếp theo là có thể trực tiếp chịch chết gã.
Đêm đó La Cường như biến thành một con dã thú điên cuồng.
Trong đầu hắn lóe lên từng câu ngày đó Tiểu Hồ như vô tình như cố ý nói.
Anh và cậu ta không hợp, anh và cảnh sát Thiệu hoàn toàn không hợp……
Hồ Nham đau đến mức chảy cả nước mắt, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, môi run rẩy mà nói: “Anh Cường, anh, chuyện gì vậy? Anh đang làm muốn làm gì, muốn chịch em sao?”
“Anh, anh, anh muốn chịch em cũng không sao cả, em chấp nhận nhưng…nhưng…”
Hồ Nham thở gấp kịch liệt ở bên tai La Cường, hạ giọng nói: “Có người nhìn qua máy theo dõi đấy, anh không muốn lăn lộn nữa sao? Em còn muốn lăn lộn ở phòng này thêm mấy ngày đấy, anh phát điên cái gì?”
La Cường đúng thật là đang nổi điên, giận chó đánh mèo với người khác, muốn phá hủy, san bằng tất cả mọi thứ trước mắt. Đầu óc hắn như bị thiêu cháy, mạch máu cực mỏng trong huyệt thái dương cũng không chịu nổi mà sắp vỡ tung.
Giọng của La Cường thô như sắt gỉ: “Hôm nay bố chịch mày, thế thì xong hết mọi chuyện……”
Hồ Nham nghe nửa hiểu nửa không, cười nhạt tự giễu nói: “Anh chịch tôi một phát là có thể xong hết mọi chuyện? Tôi trêu vào ai chọc vào ai?”
“Anh Cường, giận nhau à? Giận nhau thì mới nhớ tới tôi muốn chịch tôi?…… Anh có thể mỗi ngày đều giận dỗi với cậu ta sau đó mỗi ngày đều tới chịch tôi không, tôi chiều anh tất.’’Hồ Nham nói vài câu bên tai, bén nhọn như roi da quất vào mặt La Cường, quất vào đôi mắt đang ứ máu của hắn.
La Cường nhìn chằm chằm Hồ Nham, đáy mắt trào ra sự bá đạo cùng quyết liệt tôi luyện ra từ núi đao biển lửa móc gan uống máu trong hai mươi năm tung hoành giang hồ. Hai người chóp mũi chống chóp mũi, La Cường dùng âm thanh chỉ có đối phương mới có thể nghe được mà nói: “Nhãi con, hôm nay tao nói rõ ràng với mày, sau này đừng để tao nghe thấy mày nói một câu, tao với cậu ấy không hợp…… Sau này mày còn tái phạm, tao sẽ cắt lưỡi mày.”
“Bố mày thích cậu ấy, chính là thích cậu ấy, ai cũng không bằng một ngón tay cậu ấy.”
“Đời này bố mày tuyệt đối sẽ không vứt bỏ cậu ấy, tuyệt đối không buông tay!!!!!!!”
Toàn thân Hồ Nham run rẩy trượt từ cửa sổ xuống, đặt mông ngồi trên mặt đất, mặt đầy nước mắt, kịch liệt thở dốc ho khan, sắp bị người này bóp đến không thở nổi.
Lúc này mới biết được, tùy tiện mở miệng nói nhiều một câu, thực sự có thể sẽ bay luôn một cái mạng nhỏ.
La Cường xoay người trèo trên giường của hắn, chôn mặt thật sâu để người khác không nhìn thấy, máu cả người lạnh dần, từng bước mà lui về phía sau, một chân bước trở về, trở lại đống lửa đang thiêu đốt của địa ngục trần gian……
Ánh trăng dọc theo những song cửa sổ chiếu vào phìng giam, giường đệm một mảnh trắng bệch. La Cường kẹp lưỡi dao sắc bén nhỏ dài ở ngón tay, rồi nhìn những vết thương nhỏ đang dần xuất hiện ở bên trong cánh tay và đùi, những hạt máu đỏ thấm ra…
La Cường có thói quen dùng đau đớn sắc bén để làm thanh tỉnh chính mình, đánh vỡ tất cả những say mê ảo tưởng, khiến lòng trở nên lạnh lẽo hơn, cứng rắn hơn.
Năm mười bốn tuổi ấy một chân bước vào địa ngục, hắn biết mùi vị sống ở nước sôi lửa bỏng là thế nào, hắn cho rằng không ai khổ hơn hắn, căng mình chống đỡ hành hạ và đau đớn khắc cốt ghi tâm hơn hắn.
Giày da đá vào mặt hắn, nghiền áp lục phủ ngũ tạng hắn, từng chân lại từng chân đạp gãy xương sườn của hắn.
Một gáo nước lạnh như băng đổ lên vết thương khắp người, nước đá trên người hắn chảy ra máu loãng, nhiễm đỏ cả một vách tường.
Miệng vết thương kết vảy, cuối cùng biến thành màu đen. Chất lỏng trong mạch máu chậm rãi trở nên lạnh băng, trái tim hóa thành một khối nham thạch, bước lên con đường kia, chính là một con đường hắc đạo đi đến Tây Thiên.
Có một ngày mày hối hận, muốn quay đầu lại?
Mày còn có đường để quay đầu lại sao?
Vĩnh viễn cũng không thể quay đầu được nữa……
Một cục nham thạch màu đen không có độ ấm vừa thoát khỏi địa ngục, có một ngày ra ngoài lại thấy ánh mặt trời, liệu có thể thấy được ánh sáng sao? Đã từng chồng chất nợ máu cùng tội ác giống như mụn nhọt trong xương, lại như cơn ác mộng lưu lạc giữa địa ngục nhân gian, từng bước một khắc trên mình đầy vết thương trong cuộc đời, nhìn mà thấy ghê người, vĩnh viễn không thể nào xóa đi, vĩnh viễn không cách nào ngừng sa đọa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.