Tội Phạm

Chương 37: GẦN NHAU TRONG GANG TẤC MÀ TỰA BIỂN TRỜI CÁCH MẶT

Hương Tiểu Mạch

23/03/2021

Hai quản giáo đưa người kia đến bệnh viện, sau đó vào phòng nhìn thoáng qua rồi an ủi vài câu, bảo người yên tâm dưỡng thương ở chỗ này trước.

Lão đầu hói nằm trên giường gào nhẹ một câu: “Cha mày bị thương thành như vậy, chân cũng bị nổ sắp tàn phế đến nơi mà đã có được một câu giải thích nào chưa?!”

Quản giáo vội vàng an ủi nói rằng phía trên lãnh đạo cũng bực bội, muốn tìm đốc công của đội thi công bên đó đòi một lời giải thích, tai nạn do thiếu trách nhiệm phải bồi thường dân sự.

Lão đầu hói thấp giọng mắng: “Bồi thường cái rắm! Đừng tưởng cha mày không biết con mẹ nó sếp của đội thi công và sếp của nhà tù Thanh Hà chính là sinh ra cùng một ổ à!……”

Hai người Lại Hồng Binh và La Cường cùng nằm trên một cái giường, trong lòng hắn cũng rất khó chịu, cái này gọi là một lòng với kẻ địch, trăm miệng một lời, lôi hết mấy tên lãnh đạo mà mắng quang quác quang quác một lần từ trên xuống dưới.

Tiếng chuông điện thoại của một quản giáo vang lên.

“Alo?…… Ai? Cậu nói ai?”

“Tiểu Thiệu? Tiểu Thiệu không ở chỗ chúng tôi?”

Người nhận điện thoại quay đầu hỏi lại đồng nghiệp, cũng theo bản năng mà hỏi cả La Cường và Lại Hồng Binh: “Thiệu Quân vừa đến bệnh viện sao? Không có mà nhỉ? Các người cũng không gặp cậu ta, đúng không?”

Sắc mặt La Cường thay đổi, xen mồm vào hỏi: “Cảnh sát Thiệu sao? Cậu ta tới chỗ này?”

Người quản giáo gào vào điện thoại: “Gì? Báo động?”

“Cậu ta đang ở đâu? Trên đường?…… Rốt cuộc cậu ta trên đường nào?”

“Sông Triều Bạch đang lũ mà? Làm gì còn đường mà đi chứ?!”

Hai quản giáo vội vã chạy ra ngoài, gọi điện thoại huy động người.

Sắc mặt La Cường chậm rãi cứng lại, hai mày gắt gao vặn lại một chỗ, ngồi đó ngơ ngác ……

Lúc trước hắn buông lời tàn nhẫn ở trước mặt Thiệu Quốc Cương, mỗi một chữ hắn đều nhớ rõ.

Đừng để có một ngày, người của mày rơi vào tay tao.

Nếu người của mày rơi vào lòng bàn tay bố mày, bố mày nhất định sẽ khiến mày khó chịu đến không chịu nổi, bố mày sẽ chơi chết nó.

La Cường chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh, dựa lưng vào tường, một mình đứng ở hành lang thật dài tối tăm nhìn chằm chằm cái bóng của mình ở trên mặt đất, hai mắt thất thần.

Hình dạng cái bóng ở đáy mắt hắn từ từ thay đổi, bán đứng tâm tư của hắn, biến thành một người khác, người hắn cất giữ ở trong lòng có dáng người gầy gầy, eo thon hơi hơi cong, một đôi chân thon dài ……

Y tá trẻ bưng cái khay tiến vào để thay thuốc, thiếu chút nữa bị La Cường đụng ngã làm đổ cái khay và chai thuốc.

“Này, anh kia đứng lại!”

“Anh kia, anh không thể chạy ra khỏi bệnh viện được, anh muốn đi đâu?!”

Chiều hôm đó, Thiệu Quân tự lái xe đi được mấy dặm thì liền phát giác ra tình thế đúng thật là có chút sai sai.

Y cũng không phải là lấy tính mạng của bản thân ra nói giỡn làm càn làm bậy, chỉ là nước dâng quá nhanh, nhanh đến mức hơn cả sợi dây thần kinh cảnh giác trong đầu y. Trước sau cũng chỉ vài phút, chờ đến khi y phát giác ra có điều không ổn, muốn quay đầu lui về thì đã không kịp.

Phần rộng nhất của sông Triều Bạch cũng gần trăm mét, là nơi giao giới giữa Bắc Kinh và Thiên Tân, mưa to khiến nước sông dâng cao, tràn ra đê, nuốt hết cả mảng lớn bắp ngô đang chờ thu hoạch, nước chảy về nơi có địa thế trũng trên con đường phía nông thôn.

Mấy khu nhà giam phía Đông nhà tù Thanh Hà bọn họ nằm dọc theo bờ sông Triều Bạch, mà bệnh viện nằm ở chỗ đất cao ở cách đó mấy kilomet, Thiệu Quân đúng lúc bị kẹp ở bên giữa, trước không có thôn sau không có tiệm, lúc này đã tiến thoái lưỡng nan.

Nước đã quá bánh xe……

Nước đã dâng ngập chữ xịt bằng sơn “Nhà tù Thanh Hà”……

Không mở được cửa xe, Thiệu Tam Gia không ngu đến mức chờ nước lũ nuốt lấy mình. Y rút từ sau eo ra con dao găm cảnh sát sử dụng, lấy dao đâm một góc ở cửa kính xe, cố sức đục vài cái, góc cửa xe nháy mắt bị nứt toác thành một lỗ lớn tầm ngón tay cái……

Xe đã không còn trên mặt đất mà đã trôi lên, bị lũ đẩy đi về phía trước.

Thiệu Quân gian nan bò ra từ cửa sổ xe, nghiêng người giống y như con bạch tuộc lớn, rồi lại như con chó sói bại trận nằm bệt trên nóc xe.

“Má nó……” Thiệu Quân lẩm bẩm chửi.

Phóng tầm mắt nhìn quanh, con đường này đã là một đại dương mênh mông.

Nếu hôm nay y muốn nhìn thấy La Cường, đoán chừng phải trực tiếp bơi qua đây rồi.

Hai tay Thiệu Quân ra sức bám lấy nóc xe, hai chân tách ra, nỗ lực duy trì cân bằng ở trong nước.



Sau đó thì nhặt được một cây gỗ thật dài dưới nước, lấy nó làm mái chèo, cứ như vậy ngồi trên nóc xe mà chèo, nắm chắc phương hướng.

Nhưng mà cuối cùng nóc xe cũng không thể làm thuyền được, huống chi dòng nước còn chảy xiết, lũ lụt từ thượng du xuống nên dưới nước cái gì cũng có, đồ làm nông, cái bô, nồi chén gáo bồn, bắp ngô khoai lang đỏ cải trắng lá cây, toàn bộ đều trôi lại đây……

Một thân cây nhỏ bị nước cuốn xuống, Thiệu Quân kịp thời tránh qua, cái cây kia xông thẳng đến gần như muốn quét y từ trên nóc xe xuống, mém xíu nữa thì tuột tay bị nước lũ cuốn đi……

Y chỉ còn lại có một bàn tay liều chết bám trên thành xe, ngón tay đau buốt y như bị cắt rời.

“Thiệu Quân!!!”

“Này!!! Thiệu Quân, cậu giữ chặt lấy, mẹ nó đừng có buông tay!!!!!”

Thiệu Quân cảm thấy bản thân nhất định là bị nước cuốn đến nỗi xuất hiện ảo giác rồi, người gọi y là ai?

Y chẳng cần giương mắt nhìn cũng biết được giọng nói quen thuộc không thể lẫn đi đâu được kia! Nhưng mà một tên phạm nhân sao có thể chạy lung tung, chạy đến tận tới nơi này?

“Thiệu Quân bắt lấy thành xe, bò lên trên đi! Mau bò lên trên cho bố!!!!!”

La Cường ôm một cái cây ven đường, nửa người ngâm trong nước, điên cuồng nhìn về hướng của Thiệu Quân mà gào thét.

Hắn nhìn chằm chằm người đang chìm nổi giãy giụa trong nước, trong đầu giống như bị dòng điện quấn quanh, điên cuồng vang vọng lại lời nói nào đó lúc trước hắn đã từng uy hiếp Thiệu Quốc Cương.

Ông đụng vào người tôi yêu quý nhất, tôi cũng sẽ không tha cho người ông yêu thương nhất.

Tôi sẽ làm cho ông biết cái gì gọi là hối hận, cái gì gọi là sợ hãi.

La Cường biết người thân yêu quý nhất của mình đang chịu khổ chịu tội, điều đó khiến hắn biết thế nào là ăn năn muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Hắn đã từng trải qua một lần, hắn biết.

Rốt cuộc hôm nay La Cường cũng tận mắt nhìn thấy, chính miệng nếm được, cái gì gọi là hối hận, cái gì gọi là sợ hãi.

Thiệu Quân sặc mấy ngụm nước bẩn, ghê tởm mà phun ra rồi giãy giụa bò lại lên nóc xe, ngay lúc này, có một cơn sóng đánh từ thượng du đến đây, nhanh chóng bọc lấy cả người và xe……

Ngay khi y sắp chết đuối, còn giãy giụa quay đầu nhìn lại, thế mà nhìn thấy La Cường không chịu được dòng nước chảy siết nên đã buông thân cây ra, trong nháy mắt chìm xuống.

“Này!!! Này!!!!!!!”

Thiệu Quân gấp đến độ múa may đôi tay gọi to, lại không phát ra được bao nhiêu âm thanh, kêu không nổi tên La Cường.

Những thân cây đập xuống mặt nước làm sóng nổi cao mấy mét, bộ rễ khổng lồ nặng hàng tấn làm một đống đất vàng đổ ngược trở lại dòng lũ, một mảnh đầm lầy hỗn độn.

Thiệu Quân bị nước cuốn lấy, hai mắt tê rần, hoàn toàn không thấy được phương hướng, khóe mắt thoáng nhìn thấy La Cường ở trên mặt nước múa may đôi tay, như là muốn nói với y, “Đi mau, cây đổ rồi! Mau tránh ra!”

……

Xe bị nước cuốn chẳng biết đi đâu, Thiệu Quân bởi vì trọng lượng nhẹ mà nổi ở trên mặt nước, nhanh chóng lao xuống, đầu đập vào một cây cột!

Cái đập đầu này khiến y chóng mặt nhức đầu nhưng mặc kệ cảm giác khó chịu, ba chân bốn cẳng cố tóm lấy đồ vật có thể nắm được.

Y ngẩng đầu nhìn lên, thứ mình đang ôm chính là cái mốc ranh giới đi vào Thanh Hà. Hai năm trước ông trưởng nhà tù đập bàn quyết định lắp một cái cổng chào lớn ở cổng vào nông trường, khắc bốn chữ lớn “Nông trường Thanh Hà” uy phong siêu to. Khi đó mấy người cấp dưới oán than dậy trời dậy đất, đều vô cùng bất mãn, mấy năm nay kinh tế có hiệu quả hay lợi nhuận có tốt đi chăng nữa thì cũng xin đừng dày xéo tiền của tôi như vậy chứ, có thừa tiền thì đi chia thưởng cho cấp dưới ngài hết đi có được hay không?

Nơi này của chúng tôi rõ ràng là nhà giam, ông rảnh quá đi lắp cái cổng chào làm quái gì?

Trên cổng chào còn viết bốn chữ to: Đền thờ trinh tiết à?

Làm loại dựng cảnh để có thành tích kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia, là do bị bệnh hay sao.

Thiệu Quân lại không ngờ, may mắn có cái cổng chào vô dụng vỡ nát này, hôm nay đền thờ trinh tiết đây đã cứu mạng y và La Cường.

La Cường bị nước cuối trôi xuống dưới, không đụng phải đầu, nhưng lại đụng cả phần eo vào cột chắn!

Cái va chạm này, đập đau đến nỗi hai mắt chỉ thấy màu đen, thiếu chút nữa đã đứt cả eo rồi……

“La Cường!”

“La Cường, anh tóm chặt vào đi, đừng buông tay! Đến chỗ tôi này!”

Lúc này đến phiên Thiệu Quân gào điên cuồng, giống y như con khỉ bám trên cây cột không dám buông tay. La Cường ở xa mấy mét, gần trong gang tấc nhưng y lại không với tới người.

Một bàn tay to của La Cường ôm lấy cây cột, vài phút đầu không chống cự được sắp ngất xỉu vì đau nhức, cuối cùng đã mở được miệng ra, mắt liếc người cách đó không xa mắng: “Má nó, eo bố xong rồi…… Mẹ nó, bà nội cậu!!!”

Đầy mặt Thiệu Quân đều là nước bùn, lỗ mũi cũng bị bùn chặn lại, y như một cái mặt mèo bực bội, vừa tức vừa gấp, cũng mắng: “Bà nội anh!”



La Cường ngửa cổ mắng to: “Cậu điên rồi hả? Mẹ nó, cậu không nhìn thấy mưa to lũ lụt sao?! Cậu chạy đường này làm cái gì? Năm trước con đường này từng bị một trận lũ mẹ nó cậu không biết sao! Cậu bị ngu hả!!!”

Thiệu Quân rống: “Tôi ngu? Còn không phải vì tôi muốn đến bệnh viện thăm anh một chút hay sao?! Anh nổ chết ở đó tôi không phải nhặt xác cho anh à!”

La Cường rống: “Mẹ nó ai nổ chết?! Bố sống rất tốt còn cần cậu đến thăm tôi sao, trên núi đang lũ lụt mẹ nó cậu ngu ngốc đến nỗi không biết chạy hả?!”

Thiệu Quân bị mắng đến ngơ ngác, vừa ức vừa bực: “La Cường, tên khốn anh còn dám nói tôi! Anh chạy ra từ đâu?! Anh thừa lúc lũ lụt mà vượt ngục sao?!”

Hai tròng mắt La Cường đỏ ngầu, hàm răng nghiến chặt còn nghe thấy tiếng ken két: “Bố mà vượt ngục thì bố là cái trứng của cậu! Còn không phải là tôi vì ra ngoài tìm cậu à, tôi còn cho rằng cậu rớt xuống nước chết đuối rồi chứ!!!”

Thiệu Quân: “……”

La Cường: “……”

Bên trong bên ngoài mấy tầng bệnh viện đều có cảnh sát vũ trang và an ninh canh giữ, La Cường là chui ra từ cửa sổ WC nam khu nội trú ở lầu 3, bò từ cái ống xuống mặt đất, trèo tường mà đi.

Ngay đến cả đôi giày La Cường cũng không có, đôi giày vải đen kia đã bị ném ở mỏ đá, từ bệnh viện chạy ra là đi đôi giày trắng của cô nàng y tá, chạy nửa đường thì ném luôn đôi giày nhỏ đó đi, vì thế chạy chân trần.

Chân bị thương thấm máu ra ngoài, băng gạc toàn bùn lầy, chân đau đến xuyên tim cũng không rảnh lo.

Thằng nhóc Tam Bánh Bao này gặp chuyện này chưa từng có kinh nghiệm, lẻ loi một mình rơi vào nước thì phải làm sao? Mưa to tầm tã, sấm sét ầm ầm, lũ bất ngờ, đất đá lở xuống, ai bị cuốn vào đều sẽ chết, hoàn toàn không cứu được nữa……

Khi đó La Cường thật sự muốn tát chính mình một phát.

Mỗi lần hắn xảy ra chuyện đều là Tam Bánh Bao tới cứu hắn, vớt hắn lên.

Nhưng có một ngày Bánh Bao thật sự xảy ra chuyện, ai sẽ ở bên cạnh che chở? Bên cạnh người này còn có thể có ai?

Hắn từ vị trí cao của bệnh viện chạy xuống dưới chân núi, vẫn còn một khoảng cách tương đối nhưng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc xe con của nhà tù Thanh Hà, trên nóc xe còn có một con bạch tuột bốn móng đang nằm.

Ngay khi liếc mắt nhìn thấy một cái, La Cường như sắp điên rồi, lúc ấy trực tiếp từ lưng chừng sườn núi ôm một cành cây lớn, nhào vào trong nước……

Hai người cách khoảng 4-5 mét, một người ôm thân cây cột trong lòng ngực, hồng hộc mà thở dốc.

Hai đôi mắt trâu trừng nhau, hầm hừ, tức đến mức không thể nhào lên cắn một cái, chỉ có điều là với không tới người.

Thiệu Quân chạy trong cơn mưa to như trút nước chỉ vì tìm La Cường, cho rằng La Cường đã xảy ra chuyện, không ai chăm sóc bên cạnh hắn.

La Cường không màng nước lũ chạy ra cũng vì tìm Thiệu Quân, sợ Bánh Bao bị nước nhấn chìm, không ai cứu.

Lúc này nào còn lo lắng xích mích của mấy ngày trước, cãi nhau ư?

Trong lòng hai người dường như đều có gương sáng, trong lòng vướng bận người đó như vậy thì làm sao có thể chịu được người ấy xảy ra chuyện gì ở ngay trước mắt mình?

Theo thời gian, một đống gỗ lại lao xuống từ đầu nguồn thượng du, tiếng kêu cứu hỗn loạn mỏng manh.

Thiệu Quân theo bản năng vươn bàn tay, liều mạng muốn tóm lấy.

“Ở đây, ở đây!”

“Cô bắt lấy tôi, mau bắt lấy tôi!!!”

Đó là một người phụ nữ, đôi tay vung vẫy giãy giụa trong cơn lũ, đầu ngón tay trong gang tấc lướt qua ngón tay Thiệu Quân, chẳng người nào bắt được tay người kia.

……

Hai người cứ như vậy mà trơ mắt nhìn người phụ nữ kia trôi qua trước mắt, bị dòng nước xiết cuốn nhanh chóng nuốt hết, nức nở, chỉ còn lại một mái tóc dài nổi trên mặt nước, rồi sau đó chậm rãi biến mất ở trong tầm mắt.

Người này cứ như vậy mà đã không còn.

Bốn phía chỉ còn lại yên lặng chết chóc.

Thiệu Quân kịch liệt thở dốc, bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm La Cường, môi run rẩy, không nói nên lời.

Toàn bộ vùng ngực La Cường đã hoàn toàn chìm trong nước, lặng yên, cũng nhìn Thiệu Quân, khuôn mặt và cổ dính đầy bùn đen làm cho người này nhìn qua thật giống như một tượng điêu khắc, chỉ có ánh sáng nhạt còn dư lại trong đôi mắt.

Một đường sống chết, khoảng cách trong gang tấc, giây tiếp theo có thể là sự chia lìa vĩnh viễn của trời và người, phóng mắt nhìn trọn chân trời.

Hai người nhìn đối phương thật sâu, xé tầm mắt dây dưa giống như sắp rách hốc mắt đến chảy máu ……

Nhìn xong cái nhìn này, còn không biết tối nay còn có thể nhìn lần thứ hai nữa hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tội Phạm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook