Chương 34: LẦN ĐẦU TIÊN TỰ THÚ
Hương Tiểu Mạch
23/03/2021
Ngày hôm đó lúc sắp đi, Thiệu Quân cố ý quay lại, dặn dò Tiểu Hòa: “Những chuyện tôi hỏi cậu ngày hôm nay đừng có mà nói lung tung ra ngoài.”
Tuy rằng công tử Thiệu Tam không làm, chỉ đơn thuần là lôi kéo người ta nói mấy chuyện phiếm nhưng phí phục vụ một đồng cũng không thể thiếu, tiền boa cũng phải chi ra toàn bộ, ra tay rất hào phóng, Tiểu Hòa thức thời gật đầu: “Tôi đã hiểu rồi Tam Gia, tôi sẽ không nói gì hết.”
Bàn tay Thiệu Quân nắm lại rồi che lên miệng, muốn nói lại thôi: “Còn có, cái kia, những chuyện khác cũng đừng nói lung tung…… Nếu mà giám đốc của các cậu mà có hỏi thì cậu cứ nói là chịch cực kì sướng.”
Kỳ thật là Thiệu Quân da mặt mỏng, xấu hổ, sợ người ta lời ong tiếng ve nói y bất lực.
Tới mấy nơi như này là phải làm, không làm thì chắc là sinh lý có vấn đề rồi? Có phải đàn ông hàng thật giá thật không đây?
Bước ra khỏi quán bar, không thèm quan tâm đã là lúc mấy giờ rồi, Thiệu Quân gọi điện thoại cho ba y: “Ba, chuyện lúc trước La Cường bị bắt, con muốn hỏi mấy thứ.”
Tính tình Thiệu Tam Gia cực kì dễ kích động, mỗi lần làm chuyện gì, nói gió là gió, nói mưa là mưa, hoàn toàn không cho người khác một con đường sống. Đối với La Cường là y đã chiều hắn lắm rồi, còn đối với ba y, giữa cha con ruột thịt với nhau thì chẳng cần khách khí nữa.
Buổi đêm, đã hơn mười một giờ, Thiệu Quân về nhà, đập rầm rầm cửa phòng ngủ của ba y.
Cả một tháng y cũng khó trở về hé mặt ra được một lần, vậy nên vì hôm nay y tới Thiệu Quốc Cương phải tìm cách đuổi mẹ kế y tới phòng cho khách ngủ.
Vu Lệ Hoa mặc lại quần áo, ngồi trên giường phòng cho khách, cực kì tủi thân.
Thiệu Quốc Cương nói: “Quân Quân nhìn thấy thì lại cáu, em là người lớn nó còn trẻ con, đừng so đo chấp nhặt với nó làm gì.”
Vu Lệ Hoa quay mặt sang một bên nói: “Nó còn là trẻ con sao? Con trai anh đã bao nhiêu tuổi rồi?…… Hai chúng ta đã được chứng nhận là vợ chồng hợp pháp, tại sao cứ luôn phải như này?”
Vào thời khắc mấu chốt, con trai vẫn quan trọng hơn là vợ.
Vợ còn có thể đổi từ người này sang người khác, còn đứa con ruột thịt là vĩnh viễn không thể thay thế.
Thiệu Quốc Cương còn mặc áo ngủ bị con ông lôi sang phòng sách.
Chính giữa phòng sách có một bàn làm việc rất lớn, tài liệu giấy tờ trên bàn chồng chất thành núi, trên đó còn để hai hộp cờ vây và khung ảnh hai cha con sóng vai chụp chung.
Hai người ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn, nhìn cứ như là cấp dưới tìm lãnh đạo nói chuyện, đều cực kì nghiêm túc. Thiệu Quốc Cương đơn giản lưu loát nói một câu: “Thiệu Quân, đừng làm trong nhà giam đó nữa, ba không yên tâm về sự an toàn của con, ba đã thay con sắp xếp rồi, mấy ngày nữa con đến cục của các con làm việc đi.”
Thiệu Quân cũng rất dứt khoát: “Được thôi, đi thì đi.”
Thiệu Quân còn chưa nói xong: “Nhưng mà có một số việc con muốn biết, ba phải nói thật cho con.”
Thiệu Quốc Cương nói: “Con hỏi đi.”
Mấy hôm trước ông nói với con trai việc thuyên chuyển công tác, Thiệu Quân thà chết cũng không chịu đồng ý, không ngờ tới hôm nay lại dứt khoát như vậy, cục trưởng Thiệu cũng khó hiểu.
Mạch suy nghĩ của Thiệu Quân xoay chuyển cực nhanh, hỏi dồn dập như bắn pháo: “Mấy ngày này công việc của con không được suôn sẻ, là do con đã bốc đồng nên phạm sai lầm, trong lòng có gút mắc với phạm nhân cũng khó chịu, sau khi sự việc này rõ ràng con sẽ chuyển công tác. Nhưng con hỏi ngài, rốt cuộc thì vì sao La Cường lại bị các người bắt được? Ba, con còn tưởng rằng ngài trâu bò thế nào, hai tay hai súng, trí dũng song toàn, đơn thân độc mã đứng trên đường lớn dốc sức chiến đấu với tội phạm khiến cho đối phương phải nộp vũ khí đầu hàng gì đó, nhưng hóa ra lại không phải tự tay ngài bắt? Cuối cùng thực ra người này lại là tự thú?!”
Thiệu Quốc Cương trầm mặt: “Phạm nhân tự thú thì có vấn đề gì sao? Tiết kiệm được cảnh lực, vừa giảm bớt thương vong, vừa thể hiện quốc pháp uy nghiêm, chính phủ rộng lượng, khoan dung.”
Thiệu Quân móc điện thoại ra, mở ra bức hình tiêu đề tin tức y chụp lại từ một nguồn báo mạng: “Việc La Cường tự thú có liên quan tới bức hình này, đúng không?”
Hình như tiêu đề tin tức là “Bộ Công an mạnh mẽ chấn chỉnh thực hiện chiến dịch chống khiêu dâm đạt được thành quả lớn lao, trùm tổ chức xã hội đen tại Bắc Kinh nay đã rơi vào lưới pháp luật”….vv.
Nhưng người trong ảnh không phải La Cường, mà là con trai thứ ba nhà họ La – La Chiến.
Hai cánh tay của La Chiến bị còng lại ngoặt ra sau lưng, bốn chiến sĩ đặc cảnh cầm súng đang áp giải anh ta, nòng súng đen sì đặt trên gáy, cứ như là giây tiếp theo sẽ phải lên pháp trường xử quyết.
Kỳ thật loại ảnh chụp này rất ít được công khai, phạm nhân cũng có nhân quyền, kể cả khi bị xuất hiện trước ống kính thì thường được đội một cái mũ trùm đầu màu đen, hoặc là sẽ được che mặt đi, còn như La Chiến trên bức ảnh này thì thật rất hiếm thấy.
Hai năm trước các trang web, các cổng thông tin lớn đều đăng lại tin tức này, lúc ấy Thiệu Quân cũng từng xem qua nhưng không để trong lòng.
Bây giờ nhìn lại, gương mặt này của La Tam, lông mày đôi mắt cái mũi, quả thực là như khắc ra từ một cái khuôn mẫu bản sao của La Cường vậy, bảo sao mà hai anh em nhà này lại thân nhau như thế……
Ngày đó rốt cuộc Thiệu Quân đã hiểu rõ, tại sao thằng nhãi La Cường này lại phải vào tù, tại sao trong lòng hắn lại mang oán hận với ba y như vậy.
Lúc trước quan trên hạ lệnh thu lưới, toàn thể hệ thống công an bắt đầu hành động, triển khai một đợt truy bắt quy mô lớn. Những tổ chức xã hội đen rắc rối phức tạp cứng đầu ngoan cố kiêu ngạo đang ẩn núp ngầm trong thành phố này, trong một năm đó bị càn quét đến tan đàn xẻ nghé, tiếng kêu than dậy trời đất, các nhân vật đẳng cấp đại ca lần lượt sa lưới, bị xử tử, trong số này có cả con cháu hoàng tộc Vưu Nhị Gia, rồi đến con trai của Ngũ Gia Hải Đàm, Điếu Quỷ Lý ở Hồ Long Đàm, còn có hai anh em La thị trong tám con ngõ nhỏ ở Tây Tứ, năm ấy là “Kinh Thành tứ bá”cực kì nổi tiếng.
Người đầu tiên sa lưới là La Chiến. La Chiến bị bắt ở sân bay Bắc Kinh, lập tức giam giữ còn không cho phép người thân thăm hỏi. Trong lúc bị thẩm vấn ở phòng tạm giam, anh ta còn chẳng biết rõ ràng, liệu anh của anh ta có phải đã chạy mất rồi hay không.
Người cảnh sát thẩm vấn nói với anh ta, La Tam à, cậu thành thật khai báo chi tiết vụ án đi, chúng tôi đã bắt được anh của cậu, bây giờ cậu ngoan cố chống lại không nhận tội, chỉ có bất lợi hơn với anh cậu thôi, chờ đến khi anh cậu ở bên kia nhận tội cậu cũng không giữ mình được nữa đâu.
La Chiến bị dồn đến thế hạ phong, bèn phải thẳng thắn để được khoan hồng.
Nhưng mà, cho dù La Chiến có đem hết những tình huống anh ta biết phun ra hết thì cũng vô dụng, anh ta không phải thủ lĩnh của tổ chức. Anh ta chưa từng giết người, cũng chưa từng tàng trữ ma túy, vận chuyển súng đạn, chưa từng làm qua một vụ án lớn nào. Toàn bộ việc kinh doanh cùng bất động sản của La Tam đều là do anh trai tặng không cho anh ta, rất nhiều nội tình nòng cốt quan trọng anh ta hoàn toàn không biết rõ. Nếu như La Cường không về quy án, vụ án này sẽ không thể kết thúc.
Trên thực tế, lúc đó La lão nhị vừa may không có ở Bắc Kinh, nghe được tiếng gió liền lập tức trốn chạy.
Bộ Công an phát lệnh truy nã cấp A, cả nước truy chặn lùng bắt La Cường.
Quan trên cứ thúc giục cấp dưới phải mau kết án, kì hạn đến trước ngày XX phải phá án, hạn lệnh thời gian phải phá án. Khi đó Thiệu Quốc Cương vẫn còn là phó cục trưởng, có thẩm quyền điều tra hình sự, tự thân xuất mã, hết đêm đến ngày chia quân đi mọi ngả đường, đều cùng mục tiêu truy đuổi đến vùng sát biên giới Vân Quý, thậm chí còn huy động cả cảnh sát vũ trang địa phương, mang theo vũ khí hạng nặng lục soát toàn vùng núi.
Thời La Cường còn trẻ đã từng lăn lộn vùng biên cảnh, năng lực phản trinh sát và sinh tồn dã ngoại rất mạnh, không đi đường cao tốc trốn tới thành phố lớn, mà hóa trang ẩn núp vào trong núi.
Một đường truy bắt kia khiến nhóm công an cảnh sát mệt muốn chết, vồ hụt hết lần này tới lần khác, suốt chặng đường chỉ có thể đuổi theo nhặt được chiếc giày rách của La Cường, lon nước uống còn xót lại, hoặc là trong lúc lục soát trong núi tìm được vài đồng nghiệp cảnh sát bị đánh ngất, súng trên người cũng mất tăm. Lần hành động này bị người trong nội bộ điểm danh phê bình, các cấp trên nổi trận lôi đình, nghiêm khắc trách cứ.
Dưới tình huống như vậy, nội bộ trong cục đã phải cân nhắc thảo luận qua các loại phương án, cuối cùng quyết định thông báo rộng rãi ở trên mạng bức ảnh chụp thằng ba nhà họ La đã bị bắt, buộc La Cường phải đầu hàng.
Thiệu Quân đan hai tay vào nhau rồi chạm lên môi, hai mắt đăm đăm, lẩm bẩm nói: “Cho nên cứ như vậy, cái tên kia liền …… tự chui đầu vào lưới?”
Thiệu Quốc Cương ngồi nghiêm chỉnh, gật gật đầu: “La lão nhị này, người ngoài đều cho rằng cậu ta vô tâm vô phế, cực kỳ hung ác tàn nhẫn, thật ra khi đó chúng ta tìm tòi một thời gian rất lâu, trong ngăn tủ vẫn còn đựng tư liệu của cậu ta, đối phó với loại người thế này thì phải tấn công vào tâm lý, cậu ta có một nhược điểm trí mạng nhất.”
“Con bà nó……” Thiệu Quân dời tầm mắt, khóe miệng nhịn không khỏi khẽ co giật, “Nhược điểm trí mạng của tên khốn này chính là cái thằng em trai cưng kia của anh ta!”
Cục trưởng Thiệu có kinh nghiệm phong phú của một người công an thâm niên, vậy mà khi đó lại không nghe ra được, mỗi một lỗ chân lông trên toàn thân con trai cưng của ông từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều tỏa ra vị chua…
Những gì Thiệu Quân đã biết thật ra cũng không hề ít hơn so với ba y.
Nhất định Thiệu Quốc Cương không biết đoạn năm tháng gian nan trong ngõ nhỏ Tây Tứ kia.
Nhất định Thiệu Quốc Cương cũng không biết khi còn nhỏ La Tam đã ăn cơm ai nấu, ai đã một tay đổ bô một tay đổ nước tiểu chăm dưỡng em trai, ai đã bởi vì La Tam bị người bên đường ức hiếp mà cầm vũ khí ẩu đả cùng đám người kia cuối cùng phải vào trại giáo dưỡng, một nấc thang tiến vào địa ngục, lầm lỡ nửa đời người.
Khi đó La Cường đã vượt qua vùng sát biên giới sang bên Myanmar, hoàn toàn có thể cầm theo tiền cao chạy xa bay, cả đời ung dung ngoài vòng pháp luật.
Công an đã truyền ra tin tức, cũng tương đương chuyển lời cho hắn biết La Tam đã đền tội sắp bị xử án, nếu như La Cường anh đi di dân cả đời không quay lại, chính là đào hố chôn chết em trai anh.
La lão nhị anh hẳn là sẽ bị phán hai mươi năm thời hạn thi hành án, hơn nữa La Tam kia sẽ là mười năm, tổng cộng lại là ba mươi năm, nếu anh không trở lại thì một mình em trai anh sẽ phải gánh hết ba mươi năm này cho anh, đời này của La Chiến đừng có mơ đến việc được thoát khỏi nhà giam.
Ảnh chụp và tin tức đều đã được tung ra, không tới ba ngày, mọi người cũng không ngờ có thể nhanh và dễ dàng như vậy, La Cường ở biên cảnh nộp vũ khí đầu hàng tự thú trước bộ đội biên phòng.
Khi La Cường tự thú đã đưa ra một yêu cầu: “Có thể đem mười năm thời hạn thi hành án kia của La Tam để tôi gánh hết không?”
“Bố không tiếc ba mươi năm đếm lịch trong tù, thằng ba nhà chúng tôi vẫn còn là một đứa trẻ, chưa hiểu cái gì, cũng chưa từng trải qua cái gì, kể cả khi trong tay nó có dao cũng chỉ là để giết gà trong bếp, hãy thả nó ra.”
Lần kết nên mối thù giữa La Cường với cảnh sát đó, đều có nguyên nhân lý do cả.
Ở trong mắt người qua đường, tai họa báo thù không bằng quan hệ huyết thống cha mẹ, cục trưởng Thiệu dùng chiêu này như là rút củi dưới đáy nồi lấy tình thân ruột thịt bức La Cường phải tự thú, đây chính là không có đạo lý giang hồ, thắng mà không oai. Hơn nữa La Cường còn phát hiện, lúc thằng ba ở phòng thẩm vấn và trại tạm giam cũng đã chịu không ít đau khổ.
Thiệu Quân nhướng mày hỏi: “Ba, ngài sẽ không làm cái việc tra hỏi bức cung kia đó chứ?”
Thiệu Quốc Cương lạnh lùng hút thuốc, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Ba con sẽ không như vậy.”
Thiệu Quân vẫn khá tin vào ba y. Ở phương diện làm việc, Thiệu Quốc Cương luôn luôn hành xử công bằng, lại rất có năng lực kỹ thuật phá án, bởi vì nhiệm vụ tiêu diệt băng đảng xã hội đen có hiệu quả rất tốt nên một năm sau khi bầu ban lãnh đạo nhiệm kỳ mới, Thiệu Quốc Cương do có công phá án, từ phó cục trưởng đã được đề bạt lên đến cục trưởng.
Nhưng Thiệu Quân không tin được một số người ở phía dưới, việc phải chịu chút khổ ở phòng thẩm vấn là chuyện thường, vài ngày không cho ăn cơm, không cho đi ngủ, không cho đi WC, đánh người, lấy người nhà ra uy hiếp, thậm chí treo người lên thành cửa sổ chỉ cho mũi chân chạm đất…… Những chuyện này cũng không hiếm thấy.
Xét từ góc độ của Thiệu Quốc Cương, ông cũng chẳng làm gì sai. Ông là một người cảnh sát thâm niên đã hành nghề ba mươi năm, mà La Cường là tội phạm; mèo vờn chuột, cảnh sát bắt tội phạm, bắt người có tội phải đền tội, thiên kinh địa nghĩa, thiên lý rõ ràng, chẳng lẽ ông lại vu oan cho La lão nhị đây sao?
Huống hồ, bên công an phá án thu lưới, dùng người nhà giúp sức, khuyên giải kẻ phạm tội tự ra đầu thú, đây là thủ đoạn hữu hiệu vẫn thường dùng, không hề trái với bất kì điều lệ nào.
Nhưng mà, ở trong mắt La Cường, hắn làm anh trai mà không bảo vệ được em mình khiến thằng ba nhà hắn phải chịu khổ, bị tội, phù hoa hào nhoáng, gia tài bay biến hết, người làm anh trai này thật quá vô dụng!
Thiệu Quốc Cương cứ thế mà dẫm lên đầu hai anh em bọn họ, “bò” lên cái chức cục trưởng.
Bố mày bị cục trưởng Thiệu ngáng chân mà té ngã ở nơi này, một ngày nào đó tôi sẽ tìm lại, sao có thể coi như đã xong? Coi như tôi ngồi tù chịu tác động làm phai nhạt ý nghĩ trả thù bỏ qua cho một đám chúng mày, nhưng nếu có một ngày bố mày có dính líu liên hệ đến thằng con họ Thiệu nhà ông …… không phải tôi sẽ làm thằng ba thất vọng sao?
Đời này bố mày là gì chứ? La Cường tôi đây chính là tội phạm, sinh ra đã định là phải ăn chén cơm này, nếu một ngày nào đó thay hình đổi dạng, bỏ tà theo chính, vậy chẳng phải bố mày đã uổng mất mấy năm phóng túng buông thả, ngụp lội núi đao biển máu tới bây giờ sao?!
Lúc ấy La Cường vẫn ở trong trại tạm giam nhưng đã dùng tiền mời luật sư nổi danh nhất về mấy vụ án hình sự ở Bắc Kinh, thu thập các loại chứng cứ, phản cáo việc cảnh sát tra tấn bức cung La Tam.
Hai bên phải lên tòa rất nhiều lần để tranh luận về vụ việc này, án kiện chậm chạp mãi vẫn chưa được phán, kéo dài rất lâu. Cũng là do vậy, anh em nhà họ La chân trước chân sau ở trong trại tạm giam đã được hơn một năm, cuối cùng mới lãnh được bản án mà vào tù.
Dân kiện quan rất khó, nếu muốn kiện ngược được chính quyền bộ máy nhà nước kia quả thực là khó như lên trời, đặc biệt lại còn là loại sự việc tra tấn bức cung vô cùng mẫn cảm này nữa. Cuối cùng La Cường cũng không thể nhận được một câu trả lời vừa ý cho thằng ba nhà hắn, chuyện này bị toà án bỏ mặc không xử lý nữa, bởi vậy oán hận trong lòng La Cường càng thêm khắc sâu.
Lần duy nhất La Cường và cục trưởng Thiệu mặt đối mặt trong phòng thẩm vấn, hắn ném cho Thiệu Quốc Cương một câu vô cùng rành mạch: “Hôm nay bố mày rơi vào tay các người muốn chém muốn giết thế nào thì tùy nhưng tuyệt đối đừng đụng đến em trai tao. Các người mà ức hiếp nó, tao nói cho mày biết, tương lai hãy cẩn thận đừng có để người của mày rơi vào tay tao đấy.”
Đừng có mà để người của mày rơi vào tay tao.
Câu nói tàn nhẫn này đã từng được quên đi, giờ Thiệu Quốc Cương lại nhớ kỹ, phải chăng La Cường cũng không hề quên.
Tuy rằng công tử Thiệu Tam không làm, chỉ đơn thuần là lôi kéo người ta nói mấy chuyện phiếm nhưng phí phục vụ một đồng cũng không thể thiếu, tiền boa cũng phải chi ra toàn bộ, ra tay rất hào phóng, Tiểu Hòa thức thời gật đầu: “Tôi đã hiểu rồi Tam Gia, tôi sẽ không nói gì hết.”
Bàn tay Thiệu Quân nắm lại rồi che lên miệng, muốn nói lại thôi: “Còn có, cái kia, những chuyện khác cũng đừng nói lung tung…… Nếu mà giám đốc của các cậu mà có hỏi thì cậu cứ nói là chịch cực kì sướng.”
Kỳ thật là Thiệu Quân da mặt mỏng, xấu hổ, sợ người ta lời ong tiếng ve nói y bất lực.
Tới mấy nơi như này là phải làm, không làm thì chắc là sinh lý có vấn đề rồi? Có phải đàn ông hàng thật giá thật không đây?
Bước ra khỏi quán bar, không thèm quan tâm đã là lúc mấy giờ rồi, Thiệu Quân gọi điện thoại cho ba y: “Ba, chuyện lúc trước La Cường bị bắt, con muốn hỏi mấy thứ.”
Tính tình Thiệu Tam Gia cực kì dễ kích động, mỗi lần làm chuyện gì, nói gió là gió, nói mưa là mưa, hoàn toàn không cho người khác một con đường sống. Đối với La Cường là y đã chiều hắn lắm rồi, còn đối với ba y, giữa cha con ruột thịt với nhau thì chẳng cần khách khí nữa.
Buổi đêm, đã hơn mười một giờ, Thiệu Quân về nhà, đập rầm rầm cửa phòng ngủ của ba y.
Cả một tháng y cũng khó trở về hé mặt ra được một lần, vậy nên vì hôm nay y tới Thiệu Quốc Cương phải tìm cách đuổi mẹ kế y tới phòng cho khách ngủ.
Vu Lệ Hoa mặc lại quần áo, ngồi trên giường phòng cho khách, cực kì tủi thân.
Thiệu Quốc Cương nói: “Quân Quân nhìn thấy thì lại cáu, em là người lớn nó còn trẻ con, đừng so đo chấp nhặt với nó làm gì.”
Vu Lệ Hoa quay mặt sang một bên nói: “Nó còn là trẻ con sao? Con trai anh đã bao nhiêu tuổi rồi?…… Hai chúng ta đã được chứng nhận là vợ chồng hợp pháp, tại sao cứ luôn phải như này?”
Vào thời khắc mấu chốt, con trai vẫn quan trọng hơn là vợ.
Vợ còn có thể đổi từ người này sang người khác, còn đứa con ruột thịt là vĩnh viễn không thể thay thế.
Thiệu Quốc Cương còn mặc áo ngủ bị con ông lôi sang phòng sách.
Chính giữa phòng sách có một bàn làm việc rất lớn, tài liệu giấy tờ trên bàn chồng chất thành núi, trên đó còn để hai hộp cờ vây và khung ảnh hai cha con sóng vai chụp chung.
Hai người ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn, nhìn cứ như là cấp dưới tìm lãnh đạo nói chuyện, đều cực kì nghiêm túc. Thiệu Quốc Cương đơn giản lưu loát nói một câu: “Thiệu Quân, đừng làm trong nhà giam đó nữa, ba không yên tâm về sự an toàn của con, ba đã thay con sắp xếp rồi, mấy ngày nữa con đến cục của các con làm việc đi.”
Thiệu Quân cũng rất dứt khoát: “Được thôi, đi thì đi.”
Thiệu Quân còn chưa nói xong: “Nhưng mà có một số việc con muốn biết, ba phải nói thật cho con.”
Thiệu Quốc Cương nói: “Con hỏi đi.”
Mấy hôm trước ông nói với con trai việc thuyên chuyển công tác, Thiệu Quân thà chết cũng không chịu đồng ý, không ngờ tới hôm nay lại dứt khoát như vậy, cục trưởng Thiệu cũng khó hiểu.
Mạch suy nghĩ của Thiệu Quân xoay chuyển cực nhanh, hỏi dồn dập như bắn pháo: “Mấy ngày này công việc của con không được suôn sẻ, là do con đã bốc đồng nên phạm sai lầm, trong lòng có gút mắc với phạm nhân cũng khó chịu, sau khi sự việc này rõ ràng con sẽ chuyển công tác. Nhưng con hỏi ngài, rốt cuộc thì vì sao La Cường lại bị các người bắt được? Ba, con còn tưởng rằng ngài trâu bò thế nào, hai tay hai súng, trí dũng song toàn, đơn thân độc mã đứng trên đường lớn dốc sức chiến đấu với tội phạm khiến cho đối phương phải nộp vũ khí đầu hàng gì đó, nhưng hóa ra lại không phải tự tay ngài bắt? Cuối cùng thực ra người này lại là tự thú?!”
Thiệu Quốc Cương trầm mặt: “Phạm nhân tự thú thì có vấn đề gì sao? Tiết kiệm được cảnh lực, vừa giảm bớt thương vong, vừa thể hiện quốc pháp uy nghiêm, chính phủ rộng lượng, khoan dung.”
Thiệu Quân móc điện thoại ra, mở ra bức hình tiêu đề tin tức y chụp lại từ một nguồn báo mạng: “Việc La Cường tự thú có liên quan tới bức hình này, đúng không?”
Hình như tiêu đề tin tức là “Bộ Công an mạnh mẽ chấn chỉnh thực hiện chiến dịch chống khiêu dâm đạt được thành quả lớn lao, trùm tổ chức xã hội đen tại Bắc Kinh nay đã rơi vào lưới pháp luật”….vv.
Nhưng người trong ảnh không phải La Cường, mà là con trai thứ ba nhà họ La – La Chiến.
Hai cánh tay của La Chiến bị còng lại ngoặt ra sau lưng, bốn chiến sĩ đặc cảnh cầm súng đang áp giải anh ta, nòng súng đen sì đặt trên gáy, cứ như là giây tiếp theo sẽ phải lên pháp trường xử quyết.
Kỳ thật loại ảnh chụp này rất ít được công khai, phạm nhân cũng có nhân quyền, kể cả khi bị xuất hiện trước ống kính thì thường được đội một cái mũ trùm đầu màu đen, hoặc là sẽ được che mặt đi, còn như La Chiến trên bức ảnh này thì thật rất hiếm thấy.
Hai năm trước các trang web, các cổng thông tin lớn đều đăng lại tin tức này, lúc ấy Thiệu Quân cũng từng xem qua nhưng không để trong lòng.
Bây giờ nhìn lại, gương mặt này của La Tam, lông mày đôi mắt cái mũi, quả thực là như khắc ra từ một cái khuôn mẫu bản sao của La Cường vậy, bảo sao mà hai anh em nhà này lại thân nhau như thế……
Ngày đó rốt cuộc Thiệu Quân đã hiểu rõ, tại sao thằng nhãi La Cường này lại phải vào tù, tại sao trong lòng hắn lại mang oán hận với ba y như vậy.
Lúc trước quan trên hạ lệnh thu lưới, toàn thể hệ thống công an bắt đầu hành động, triển khai một đợt truy bắt quy mô lớn. Những tổ chức xã hội đen rắc rối phức tạp cứng đầu ngoan cố kiêu ngạo đang ẩn núp ngầm trong thành phố này, trong một năm đó bị càn quét đến tan đàn xẻ nghé, tiếng kêu than dậy trời đất, các nhân vật đẳng cấp đại ca lần lượt sa lưới, bị xử tử, trong số này có cả con cháu hoàng tộc Vưu Nhị Gia, rồi đến con trai của Ngũ Gia Hải Đàm, Điếu Quỷ Lý ở Hồ Long Đàm, còn có hai anh em La thị trong tám con ngõ nhỏ ở Tây Tứ, năm ấy là “Kinh Thành tứ bá”cực kì nổi tiếng.
Người đầu tiên sa lưới là La Chiến. La Chiến bị bắt ở sân bay Bắc Kinh, lập tức giam giữ còn không cho phép người thân thăm hỏi. Trong lúc bị thẩm vấn ở phòng tạm giam, anh ta còn chẳng biết rõ ràng, liệu anh của anh ta có phải đã chạy mất rồi hay không.
Người cảnh sát thẩm vấn nói với anh ta, La Tam à, cậu thành thật khai báo chi tiết vụ án đi, chúng tôi đã bắt được anh của cậu, bây giờ cậu ngoan cố chống lại không nhận tội, chỉ có bất lợi hơn với anh cậu thôi, chờ đến khi anh cậu ở bên kia nhận tội cậu cũng không giữ mình được nữa đâu.
La Chiến bị dồn đến thế hạ phong, bèn phải thẳng thắn để được khoan hồng.
Nhưng mà, cho dù La Chiến có đem hết những tình huống anh ta biết phun ra hết thì cũng vô dụng, anh ta không phải thủ lĩnh của tổ chức. Anh ta chưa từng giết người, cũng chưa từng tàng trữ ma túy, vận chuyển súng đạn, chưa từng làm qua một vụ án lớn nào. Toàn bộ việc kinh doanh cùng bất động sản của La Tam đều là do anh trai tặng không cho anh ta, rất nhiều nội tình nòng cốt quan trọng anh ta hoàn toàn không biết rõ. Nếu như La Cường không về quy án, vụ án này sẽ không thể kết thúc.
Trên thực tế, lúc đó La lão nhị vừa may không có ở Bắc Kinh, nghe được tiếng gió liền lập tức trốn chạy.
Bộ Công an phát lệnh truy nã cấp A, cả nước truy chặn lùng bắt La Cường.
Quan trên cứ thúc giục cấp dưới phải mau kết án, kì hạn đến trước ngày XX phải phá án, hạn lệnh thời gian phải phá án. Khi đó Thiệu Quốc Cương vẫn còn là phó cục trưởng, có thẩm quyền điều tra hình sự, tự thân xuất mã, hết đêm đến ngày chia quân đi mọi ngả đường, đều cùng mục tiêu truy đuổi đến vùng sát biên giới Vân Quý, thậm chí còn huy động cả cảnh sát vũ trang địa phương, mang theo vũ khí hạng nặng lục soát toàn vùng núi.
Thời La Cường còn trẻ đã từng lăn lộn vùng biên cảnh, năng lực phản trinh sát và sinh tồn dã ngoại rất mạnh, không đi đường cao tốc trốn tới thành phố lớn, mà hóa trang ẩn núp vào trong núi.
Một đường truy bắt kia khiến nhóm công an cảnh sát mệt muốn chết, vồ hụt hết lần này tới lần khác, suốt chặng đường chỉ có thể đuổi theo nhặt được chiếc giày rách của La Cường, lon nước uống còn xót lại, hoặc là trong lúc lục soát trong núi tìm được vài đồng nghiệp cảnh sát bị đánh ngất, súng trên người cũng mất tăm. Lần hành động này bị người trong nội bộ điểm danh phê bình, các cấp trên nổi trận lôi đình, nghiêm khắc trách cứ.
Dưới tình huống như vậy, nội bộ trong cục đã phải cân nhắc thảo luận qua các loại phương án, cuối cùng quyết định thông báo rộng rãi ở trên mạng bức ảnh chụp thằng ba nhà họ La đã bị bắt, buộc La Cường phải đầu hàng.
Thiệu Quân đan hai tay vào nhau rồi chạm lên môi, hai mắt đăm đăm, lẩm bẩm nói: “Cho nên cứ như vậy, cái tên kia liền …… tự chui đầu vào lưới?”
Thiệu Quốc Cương ngồi nghiêm chỉnh, gật gật đầu: “La lão nhị này, người ngoài đều cho rằng cậu ta vô tâm vô phế, cực kỳ hung ác tàn nhẫn, thật ra khi đó chúng ta tìm tòi một thời gian rất lâu, trong ngăn tủ vẫn còn đựng tư liệu của cậu ta, đối phó với loại người thế này thì phải tấn công vào tâm lý, cậu ta có một nhược điểm trí mạng nhất.”
“Con bà nó……” Thiệu Quân dời tầm mắt, khóe miệng nhịn không khỏi khẽ co giật, “Nhược điểm trí mạng của tên khốn này chính là cái thằng em trai cưng kia của anh ta!”
Cục trưởng Thiệu có kinh nghiệm phong phú của một người công an thâm niên, vậy mà khi đó lại không nghe ra được, mỗi một lỗ chân lông trên toàn thân con trai cưng của ông từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều tỏa ra vị chua…
Những gì Thiệu Quân đã biết thật ra cũng không hề ít hơn so với ba y.
Nhất định Thiệu Quốc Cương không biết đoạn năm tháng gian nan trong ngõ nhỏ Tây Tứ kia.
Nhất định Thiệu Quốc Cương cũng không biết khi còn nhỏ La Tam đã ăn cơm ai nấu, ai đã một tay đổ bô một tay đổ nước tiểu chăm dưỡng em trai, ai đã bởi vì La Tam bị người bên đường ức hiếp mà cầm vũ khí ẩu đả cùng đám người kia cuối cùng phải vào trại giáo dưỡng, một nấc thang tiến vào địa ngục, lầm lỡ nửa đời người.
Khi đó La Cường đã vượt qua vùng sát biên giới sang bên Myanmar, hoàn toàn có thể cầm theo tiền cao chạy xa bay, cả đời ung dung ngoài vòng pháp luật.
Công an đã truyền ra tin tức, cũng tương đương chuyển lời cho hắn biết La Tam đã đền tội sắp bị xử án, nếu như La Cường anh đi di dân cả đời không quay lại, chính là đào hố chôn chết em trai anh.
La lão nhị anh hẳn là sẽ bị phán hai mươi năm thời hạn thi hành án, hơn nữa La Tam kia sẽ là mười năm, tổng cộng lại là ba mươi năm, nếu anh không trở lại thì một mình em trai anh sẽ phải gánh hết ba mươi năm này cho anh, đời này của La Chiến đừng có mơ đến việc được thoát khỏi nhà giam.
Ảnh chụp và tin tức đều đã được tung ra, không tới ba ngày, mọi người cũng không ngờ có thể nhanh và dễ dàng như vậy, La Cường ở biên cảnh nộp vũ khí đầu hàng tự thú trước bộ đội biên phòng.
Khi La Cường tự thú đã đưa ra một yêu cầu: “Có thể đem mười năm thời hạn thi hành án kia của La Tam để tôi gánh hết không?”
“Bố không tiếc ba mươi năm đếm lịch trong tù, thằng ba nhà chúng tôi vẫn còn là một đứa trẻ, chưa hiểu cái gì, cũng chưa từng trải qua cái gì, kể cả khi trong tay nó có dao cũng chỉ là để giết gà trong bếp, hãy thả nó ra.”
Lần kết nên mối thù giữa La Cường với cảnh sát đó, đều có nguyên nhân lý do cả.
Ở trong mắt người qua đường, tai họa báo thù không bằng quan hệ huyết thống cha mẹ, cục trưởng Thiệu dùng chiêu này như là rút củi dưới đáy nồi lấy tình thân ruột thịt bức La Cường phải tự thú, đây chính là không có đạo lý giang hồ, thắng mà không oai. Hơn nữa La Cường còn phát hiện, lúc thằng ba ở phòng thẩm vấn và trại tạm giam cũng đã chịu không ít đau khổ.
Thiệu Quân nhướng mày hỏi: “Ba, ngài sẽ không làm cái việc tra hỏi bức cung kia đó chứ?”
Thiệu Quốc Cương lạnh lùng hút thuốc, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Ba con sẽ không như vậy.”
Thiệu Quân vẫn khá tin vào ba y. Ở phương diện làm việc, Thiệu Quốc Cương luôn luôn hành xử công bằng, lại rất có năng lực kỹ thuật phá án, bởi vì nhiệm vụ tiêu diệt băng đảng xã hội đen có hiệu quả rất tốt nên một năm sau khi bầu ban lãnh đạo nhiệm kỳ mới, Thiệu Quốc Cương do có công phá án, từ phó cục trưởng đã được đề bạt lên đến cục trưởng.
Nhưng Thiệu Quân không tin được một số người ở phía dưới, việc phải chịu chút khổ ở phòng thẩm vấn là chuyện thường, vài ngày không cho ăn cơm, không cho đi ngủ, không cho đi WC, đánh người, lấy người nhà ra uy hiếp, thậm chí treo người lên thành cửa sổ chỉ cho mũi chân chạm đất…… Những chuyện này cũng không hiếm thấy.
Xét từ góc độ của Thiệu Quốc Cương, ông cũng chẳng làm gì sai. Ông là một người cảnh sát thâm niên đã hành nghề ba mươi năm, mà La Cường là tội phạm; mèo vờn chuột, cảnh sát bắt tội phạm, bắt người có tội phải đền tội, thiên kinh địa nghĩa, thiên lý rõ ràng, chẳng lẽ ông lại vu oan cho La lão nhị đây sao?
Huống hồ, bên công an phá án thu lưới, dùng người nhà giúp sức, khuyên giải kẻ phạm tội tự ra đầu thú, đây là thủ đoạn hữu hiệu vẫn thường dùng, không hề trái với bất kì điều lệ nào.
Nhưng mà, ở trong mắt La Cường, hắn làm anh trai mà không bảo vệ được em mình khiến thằng ba nhà hắn phải chịu khổ, bị tội, phù hoa hào nhoáng, gia tài bay biến hết, người làm anh trai này thật quá vô dụng!
Thiệu Quốc Cương cứ thế mà dẫm lên đầu hai anh em bọn họ, “bò” lên cái chức cục trưởng.
Bố mày bị cục trưởng Thiệu ngáng chân mà té ngã ở nơi này, một ngày nào đó tôi sẽ tìm lại, sao có thể coi như đã xong? Coi như tôi ngồi tù chịu tác động làm phai nhạt ý nghĩ trả thù bỏ qua cho một đám chúng mày, nhưng nếu có một ngày bố mày có dính líu liên hệ đến thằng con họ Thiệu nhà ông …… không phải tôi sẽ làm thằng ba thất vọng sao?
Đời này bố mày là gì chứ? La Cường tôi đây chính là tội phạm, sinh ra đã định là phải ăn chén cơm này, nếu một ngày nào đó thay hình đổi dạng, bỏ tà theo chính, vậy chẳng phải bố mày đã uổng mất mấy năm phóng túng buông thả, ngụp lội núi đao biển máu tới bây giờ sao?!
Lúc ấy La Cường vẫn ở trong trại tạm giam nhưng đã dùng tiền mời luật sư nổi danh nhất về mấy vụ án hình sự ở Bắc Kinh, thu thập các loại chứng cứ, phản cáo việc cảnh sát tra tấn bức cung La Tam.
Hai bên phải lên tòa rất nhiều lần để tranh luận về vụ việc này, án kiện chậm chạp mãi vẫn chưa được phán, kéo dài rất lâu. Cũng là do vậy, anh em nhà họ La chân trước chân sau ở trong trại tạm giam đã được hơn một năm, cuối cùng mới lãnh được bản án mà vào tù.
Dân kiện quan rất khó, nếu muốn kiện ngược được chính quyền bộ máy nhà nước kia quả thực là khó như lên trời, đặc biệt lại còn là loại sự việc tra tấn bức cung vô cùng mẫn cảm này nữa. Cuối cùng La Cường cũng không thể nhận được một câu trả lời vừa ý cho thằng ba nhà hắn, chuyện này bị toà án bỏ mặc không xử lý nữa, bởi vậy oán hận trong lòng La Cường càng thêm khắc sâu.
Lần duy nhất La Cường và cục trưởng Thiệu mặt đối mặt trong phòng thẩm vấn, hắn ném cho Thiệu Quốc Cương một câu vô cùng rành mạch: “Hôm nay bố mày rơi vào tay các người muốn chém muốn giết thế nào thì tùy nhưng tuyệt đối đừng đụng đến em trai tao. Các người mà ức hiếp nó, tao nói cho mày biết, tương lai hãy cẩn thận đừng có để người của mày rơi vào tay tao đấy.”
Đừng có mà để người của mày rơi vào tay tao.
Câu nói tàn nhẫn này đã từng được quên đi, giờ Thiệu Quốc Cương lại nhớ kỹ, phải chăng La Cường cũng không hề quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.