Tội Phạm

Chương 88: NHÂN VẬT THẦN BÍ

Hương Tiểu Mạch

23/03/2021

Vài ngày sau, một buổi chiều, La Cường ở nhà ăn cán bột, buổi tối chuẩn bị bộc lộ tài năng cho đoàn người, làm món mì trộn cà tím.

Hắn trộn bột sao cho không bị cứng hay mềm, thấy vừa vặn, sau đó rắc một ít bột mì khô lên thớt rồi dùng cán từ từ đẩy sợi mì ra phía ngoài rồi cuộn lại thành một sợi mì lớn. Lúc này lại quấn cán bột lại, dùng ngón tay đẩy cán mỏng ra phía ngoài, cuốn cán theo hướng khác rồi tiếp tục cán, cứ thế cán qua lại, cán bột càng ngày càng mỏng. Sợi mì được cắt theo cách này mỏng, dai chắc ………

Đây là gia truyền của cha La, người Bắc Kinh cũ có tay nghề làm mì bằng tay. Đầu xuân vào hè thời tiết nóng ẩm, ăn một tô mì trộn cà chua, mì trộn cà tím, mì đậu côve, dưa chua thịt băm, rất là mát lạnh ngon miệng.

Hồ Nham ngồi bên cạnh cái bàn, một bàn tay chống quai hàm, không chớp mắt mà nhìn La Cường cán sợi mì.

Mí mắt La Cường cũng không thèm nâng, hừ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy à? Mẹ cậu chưa từng làm mì sợi sao?”

Hồ Nham vứt ánh mắt dụ dỗ người, nói: “Mẹ em có làm, nhưng mà hông có đẹp bằng anh.”

La Cường: “……”

La Cường đã quen với kiểu bản lĩnh vừa rẻ tiền vừa ỷ lại dính như kẹo mè xửng của Hồ Ly, túm lấy chày cán bột vung tay lên: “Đi cạo đầu của cậu đi! Đầu tóc gốc rạ đều đầy cả ra, cũng rơi vào trong mì của tôi luôn rồi này!”

Hồ Nham nhún vai nói: “Hôm nay không có ai cạo đầu, trong tiệm của em cũng không có ai, em rất rãnh nên đến thăm anh nè, không được sao?”

La Cường: “Thằng nhãi cậu có thể cút.”

Hồ Nham: “Đội trưởng Thiệu tới em lập tức cút.”

Chiếc xe tải lạnh cung cấp chở hàng của các công ty phân phối bên ngoài chậm rãi khai tiến vào nhà bếp khu nhà giam, vững vàng đậu sát cửa sau nhà ăn, tài xế nhảy xuống xe.

Chính là chiếc xe lần trước La Cường chui dưới gầm, vượt ngục chạy đi ra làm việc.

La Cường xuyên qua cửa kính lớn nhà ăn nhìn thấy, gác mọi việc trong tay xuống, tháo xuống tạp dề xoa xoa tay, vén rèm cửa đi ra ngoài giúp tài xế dỡ hàng.

Khuôn mặt ngâm đen của tài xế lão Trương lộ ra nụ cười thật thà, nhìn La Cường gật gật đầu, đều quen biết nhau. La Cường không nói hai lời đi ra sau xe chở hàng, lão Trương ngăn cản một chút: “Cậu không cần vội, để tôi kêu người giúp mang ra.”

Tài xế lão Trương nghiêng đầu hướng về phía người trẻ tuổi đang khiêng một thùng đùi gà đông lạnh: “Là cậu ta đây này, tên Huy Tử, các cậu nhận biết mặt một chút, về sau sẽ do cậu ta đến giao hàng cho các người đấy.”

La Cường kinh ngạc, đứng thẳng người lên, nhìn chằm chằm người mới tới. Người trẻ tuổi kia để đầu đinh, gáy và cánh tay được phơi rất đen và thô, tay chân làm việc lanh lẹ, cần mẫn, một chút đã chuyển mười mấy thùng, chẳng buồn không hé răng, cũng không nói nhảm.

La Cường cúi người đưa thuốc cho ông chủ, châm lửa, hỏi: “Tài xế Trương, hàng hóa không phải vẫn luôn do ngài đưa đến hay sao?”

Tài xế hút thuốc: “Đúng là như vậy, tôi giao hàng đến nhà tù Thanh Hà của các người cũng gần 8 năm rồi, chạy đường dài rất mệt, cũng không được bao nhiêu tiền, đứa nhỏ cũng khuyên tôi mau sớm về nhà nghỉ hưu!”

La Cường truy vấn: “Trưởng nhà tù biết không? Đến báo cáo chưa?”

Tài xế phúc hậu mà nói: “Đương nhiên là đến báo cáo rồi, đứa nhỏ này thật sự rất chịu khó, làm ở công ty chúng tôi đã hơn một năm, không thành vấn đề! Về sau mong các cậu chăm sóc nhiều cho đứa nhỏ này, lần tới tôi sẽ không đến, sẽ do Huy Tử đến.”

La Cường chậm rãi gật đầu……

Người trẻ tuổi tên Huy Tử dọn một thùng cà tím, ngó trái ngó phải ở phòng tạp hoá, giọng rầu rĩ nói: “Đặt ở đâu?”

Trong miệng Hồ Nham ngậm kẹo que, dùng đầu lưỡi khảy, mí mắt xinh đẹp ngó người, đến tay cũng lười nâng, dùng ánh mắt chỉ một cái: “Cà tím thì đặt ở góc tường.”

Nơi nào có việc, cũng không thể thiếu một con hồ ly thông minh lanh lợi nội tâm linh hoạt. Đồng chí Tiểu Hồ liếc người mới tới từ trên xuống dưới từ trái qua phải, trong miệng không ngừng lải nhải: “Này, Cậu tên là gì? Cậu là người ở đâu?”

Huy Tử liếc mắt nhìn Tiểu Hồ một cái, môi ngập ngừng, không hé răng, giống như người câm, hoặc là càng giống tính cách chướng ngại, có bệnh tự kỷ.

Thân hình Huy Tử cao lớn chắc nịch, một khuôn mặt dài bẩn thỉu, mồ hôi nhễ nhại, mồ hôi và bụi bẩn từ hai bên mặt chảy xuống cổ rồi chảy tới cổ áo lao động, cổ áo bại lộ ra xương quai xanh cùng ngực thoạt nhìn rất rắn chắc, cường tráng, bả vai rất rộng. Người này tóc đen thô cứng, mày rậm mắt to, đường nét gò má cằm sâu, làn da màu đồng sáng bóng, thoạt nhìn là người miền nam Lưỡng Quảng điển hình.

Hồ Nham nhìn thoáng qua thì nhịn không được nhìn lần thứ hai, sau đó lại nhìn lần thứ ba, nhìn kỹ một đôi mắt hơi lõm đối phương, còn có mắt hai mí khắc sâu ……

Tiểu Hồ chỉ huy: “Này, này, khoai tây để chỗ kia!”

“Đùi gà thì để trong ngăn tủ lạnh đó!…… Cải trắng thì xếp chồng lên để ngay góc chân tường ấy, này này tôi nói là chân tường đó!……”

Huy Tử bị gã sai đến quay lòng vòng, lau mồ hôi một cái, ngơ ngác đứng thẳng eo, mờ mịt mà nhìn Hồ Nham, sau đó xoay người đi.

Hồ Nham nhìn chằm chằm sau eo, người này cái mông cùng đùi thẳng tắp rắn chắc, lớn tiếng lẩm bẩm: “Sức lực thật sự không tồi, nhưng đầu óc quá chậm phát triển, nói cái gì cũng không nghe hiểu, chậm đến nửa nhịp……”

La Cường vẫn luôn dựa vào cạnh cửa, không nhúc nhích giống như tượng thần giữ cửa. Hắn ngậm thuốc lá, đầu mẩu thuốc lá cũng sắp đốt tới môi, không chớp mắt nhìn kỹ người mới tới này.

Hắn dùng ánh mắt ngăn Hồ Ly lắm miệng này.

Hồ Nham tức tối, chán đến chết, táy máy trước sau trái phải quả bóng chuyền trong tay. Gần đây đồng chí Tiểu Hồ đang khổ luyện bóng chuyền, tranh thủ cơ hội lên sân khấu. Tất cả mọi người lớp số 7 đều cùng La Cường lên sân khấu đánh bóng chuyền, còn cầm quán quân giải đấu trong khu nhà giam, chỉ có vóc dáng Hồ Nham lùn nhất, không cơ hội thi đấu, quả thực quá uất ức.

Hồ Nham ngưỡng cổ một chút đệm bóng, bóng đập vào cổ tay, gã đánh thử quả này.

Bóng chuyền bay nghiêng đi ra ngoài, lực còn rất lớn, cũng là một tấc, nghiêng bay qua trên mặt Huy Tử!

“Này! Cậu……”

Hồ Nham kêu một tiếng.

La Cường nhìn thấy, theo bản năng bật lưng ra khỏi khung cửa, vươn tay chặn nó lại.

Huy Tử đang mồ hôi đầy đầu dọn một thùng khoai tây lớn, hai tay đều không rảnh, quả bóng chuyền giây lát bay thẳng mặt!

Quả bóng chuyền khi đầy hơi rất cứng, đập vào mắt cũng không phải chuyện đùa, có thể sưng nửa mặt. Dùng thời gian chỉ nửa giây chớp mí mắt một chút cũng không đủ, Huy Tử một tay nâng thùng nhựa, một cánh tay khác đột nhiên rút khỏi dùng sức lực giống như roi nện quả bóng chuyền một cái, “bành” một tiếng, hai đường ánh mắt giận dữ khiếp người và trái bóng gần như chán nản đồng loạt bắn về phía Hồ Nham!

Hồ Nham há mồm ngây người, không phản ứng lại.

La Cường một bước tiến lên “Bang” đánh trái bóng đang bay về phía Hồ Nham rồi kéo Hồ Nham qua, chặt chẽ che ở phía sau, vận sức cả người án binh bất động chờ thời cơ.

Một thùng khoai tây lớn kia, ước chừng phải đến 50 cân.

Điếu thuốc La Cường ngậm cũng rớt trên mặt đất, sau eo căng đến thẳng tắp, ánh mắt khôn khéo mà bén nhọn……

Người trẻ tuổi đầu đinh tối đen vững vàng mang bắt lấy một thùng khoai tây đi vào phòng tạp hóa, cắm đầu đi ra, chùi mồ hôi trên mí mắt, mặt không cảm xúc, giống một khúc gỗ.



Khi xe vận tải chậm rãi rời đi, người này ngồi ở vị trí phó lái đột nhiên quay đầu lại, khóe mắt đảo qua Hồ Nham, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm La Cường, chỉ liếc một cái như vậy rồi nhanh chóng quay đầu đi……

“Đệt……”

“Dám lấy bóng đập vào tôi……”

“Tôi lại không phải cố ý.”

Tiểu Hồ thấp giọng lẩm bẩm, chưa bao giờ bị người khác ra tay tàn nhẫn như vậy, có chút mất mặt. Uổng cho vừa rồi gã còn cảm thấy ngoại hình thằng nhóc kia không tồi, thân hình cao lớn rắn chắc, rất đẹp.

La Cường nghiêng người híp mắt nhìn chằm chằm mà đi xe vận tải, lạnh lùng mà nói: “Đánh tốt.”

Hồ Nham: “Ai đánh tốt?”

La Cường xoa bóp một phen cái não gáo của Hồ Nham, khóe miệng nhếch lên: “Cậu đánh rất tốt, rất nhanh nhẹn.”

……

Từ ngày này trở đi, mỗi cuối tuần đưa đồ đến khu nhà giam thật đúng là đã thay đổi thành Huy Tử đầu đinh.

Người này mặc quần áo lao động chính thức, treo huy hiệu công ty trước ngực, mỗi một lần tới mặt đều dính đầy cặn than, cứ y như một khúc than vậy. Mỗi lần đều đúng giờ, làm việc thực sự ra sức, hơn nữa không hé răng, không để ý tới người khác.

Từ khi Huy Tử tới đưa hàng, La Cường phát hiện, Hồ Nham cũng mỗi lần đều chạy tới nhà ăn, đứng canh gác, cứ giống như hai người đã hẹn sẵn vậy.

Hồ Ly chạy đến nhà ăn, Thiệu Quân cũng ngồi không yên, không vui, dứt khoát cũng ba ngày hai đầu chạy đến nhà ăn, kiểm tra, theo dõi.

Vì thế, tình hình nhà ăn khu nhà giam số 3 liền trở thành thế này:

Huy Tử khiêng đồ mồ hôi đầy đầu mà ra ra vào vào, dọn đồ;

Đồng chí Tiểu Hồ vây quanh người này sau mông chuyển động, trên dưới đánh giá, hỏi han;

Thiệu Tam Gia vắt chân bắt chéo ngồi ở ghế mây cạnh cửa, híp hai mắt dưới nón cảnh sát nhìn chằm chằm nhất cử nhất động Tiểu Hồ, ngón tay gõ gõ lên gậy cảnh sát bên cạnh;

La Cường đeo tạp dề đứng bên thớt, tiếp tục nhào bột, cán bánh nướng áp chảo, thuận tiện câu được câu không, thưởng thức sườn mặt anh tuấn của bánh bao ……

Hồ Nham thò đầu vào cầm tấm thẻ nhỏ trước ngực Huy Tử, cẩn thận tỉ mỉ.

“Cậu tên Lý Huy à?”

Đối phương im lìm gật đầu, hai mắt đăm đăm, ánh mắt giống như trời sinh sẽ không quẹo cua vậy.

Hồ Nham: “Cậu không phải người địa phương? Tôi nhìn thấy cậu không giống lắm.”

Sau khi Huy Tử im lìm một lúc lâu, nói: “Quê quán tôi ở Quảng Tây.”

Hồ Nham: “Vậy cậu chạy tới Bắc Kinh làm gì, xa lắm đó? Chỗ của cậu không tìm được việc à?”

Huy Tử: “……”

Hồ Nham bĩu môi: “Này, cậu không biết nói mấy câu tiếng người à?”

Huy Tử lạnh lùng mà nâng lên mí mắt, đột nhiên hừ nói: “Anh có thể ít nói mấy câu tiếng người không?”

Hồ Nham: “……”

Thiệu Tam Gia ở một bên nhịn không được phì một tiếng: “Không nói lời nào có thể bị nghẹn chết đó nha.”

La Cường một bên cán bánh nướng áp chảo một bên vui vẻ nói: “Tiểu Hồ, kêu một tiếng mèo cho bố nghe nào.”

Hồ Nham bị một đám người thay phiên giễu cợt, căm giận bất bình, bĩu môi, xách theo một chùm quả nho trở về tiệm cắt tóc của gã làm việc, cạo đầu cho người ta.

Mẫu tóc trên đầu của nhà tạo mẫu tóc Hồ tổng khu nhà giam số 3 thực sự rất đa dạng, không giống người bình thường. Người khác đều cạo thành đầu trọc, chỉ còn một lớp cưng cứng trên đầu, nhưng riêng Hồ tổng bởi vì yêu cầu nghề nghiệp, người này lại đỏm dáng lẳng lơ, lại càng không thích giống với các phạm nhân khác, vì thế đã để lại tóc mái dài hai tấc, lấy keo xịt tóc vuốt vuốt, làm ra tạo hình rất ngầu.

Hai năm qua, nhà tù cũng đã ban hành các quy định mới, chú ý nhân quyền, khi phạm nhân bị bỏ tù không cần ôm đầu ngồi xổm xuống, không còn cấm đoán đồng tính một cách rõ ràng, thậm chí còn cho phép tù nhân nhuộm tóc.

Các quy định mới của nhà tù ra đời, nhà tù nữ bên cạnh ngay lập tức ào ào nhuộm như một đàn vịt trời sặc sỡ, một vài đôi đồng tính nữ bắt đầu công khai nắm tay trên sân thể dục. Trong khu giam phía nam cũng có một vài thanh niên nhuộm thành màu vàng lúa. Hồ tổng chúng ta lúc này lại có riêng một ngọn cờ, tự mình trang điểm cho mình một màu tím sáng bóng, lúc chạy ra đi, tóc tím oánh oánh mà sáng lên ở dưới ánh mặt trời.

Huy Tử từ dưới vành nón vứt ra hai đường ánh mắt tối tăm khó lường, trên hàng mi cong đen lấm tấm mồ hôi.

Hồ Nham vừa đi vừa ăn nho, lúc đi đường, sau hong còn có ý vị mà uốn éo…..

Tầm mắt Huy Tử không tự chủ được đuổi theo nhúm tóc màu tím ở trên đầu Hồ Nham, nhìn thoáng qua, lại nhịn không được nhìn thêm mấy lần……

Hồ Nham cạo đầu cho phạm nhân trong tiệm cắt tóc nhỏ của gã, ngẩng đầu nhìn kính lớn, một người đàn ông cao to đang đứng trên ngưỡng cửa, giống như một cái cọc gỗ.

Hồ Nham quay đầu lại: “Ui, sao cậu tới đây?”

Huy Tử rảo bước tiến lên tới, tròng mắt đánh giá một vòng nhi: “Cửa hàng này của anh?”

Hồ Nham vứt ra một đôi mắt nhỏ đầy đắc ý, ý bảo bảng hiệu cửa: Tiệm trang điểm tạo kiểu tóc xinh đẹp khu nhà giam số 3 nhà tù Thanh Hà.

Còn mẹ nó tiệm tạo kiểu tóc…… Huy Tử ngó liếc mắt cái tấm bảng kia, khóe miệng hơi mang trào phúng: “Vậy, anh chỉnh cho tôi một chút đi.”

Ngày đó Huy Tử thật đúng là ngồi vào trước mặt Hồ Nham, quản giáo trực ban trông cửa hàng vừa thấy người này là vị đưa hàng trong nhà ăn thì cũng không cản lại.

Hồ Nham nói: “Mặt cậu quá dơ, tôi không thể làm được, tôi sẽ rửa mặt với cạo râu cho cậu.”

Huy Tử lạnh lùng nói: “Ừ.”

Hồ Nham lại nói: “Tôi cạo đầu phạm nhân kiếm được ít công lao, tôi cạo đầu với cạo mặt cho cậu, có thể kiếm được gì? Cậu để tôi làm không công vậy à?”



Huy Tử: “…… Anh thích ăn nho chứ? Trong thùng xe ướp lạnh xe còn có hai thùng nho đen không hạt, cho anh đấy.”

Hồ Nham tạo bọt trên đầu người này, cách làm cực kỳ thuần thục chuyên nghiệp, đầu ngón tay không nhẹ không nặng, bóp đến người này thoải mái ngửa về phía sau, yết hầu trên cổ chậm rãi run rẩy……

Hai ngón tay Hồ Nham nắm lưỡi dao, để sát vào mặt đối phương, ghé sát vào mặt người kia, không chút qua loa. Người này rửa sạch sẽ mặt, cảm giác hoàn toàn đều không giống nhau, mặt hình gầy dài, mũi thẳng tắp, đôi mắt hơi lõm, ánh mắt lạnh nhạt.

Huy Tử nửa híp mắt, điểm yếu trên cổ hoàn toàn bại lộ ra, lưỡi dao Hồ Nham trượt xuống.

Từ lông mi cậu ta lộ ra ánh sáng tỉ mỉ nhìn khuôn mặt rất nghiêm túc không cẩu thả kia của Hồ Nham. Làn da Hồ Nham tương đối mỏng và trắng, người có thể chất loại da này đều sẽ gần như bị lộ ra hết mấy nốt ruồi trên mặt. Huy Tử đếm từng nốt ruồi trên mặt đồng chí Tiểu Hồ, trán, khóe mắt, chóp mũi, khóe miệng, tổng cộng có bao nhiêu cái nốt ruồi.

Lúc này Hồ Nham không phải dùng dao cạo, mà cắt một kiểu tóc gã giỏi nhất, trong gương hiện ra một khuôn mặt gầy tuấn tú, đường nét lưu loát, hai bên tóc mai mỏng như dao.

“Hài lòng không?” Khóe miệng Hồ Nham vẽ lên độ cung.

Huy Tử gật gật đầu, không nói lời nào, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm người trong gương ……

Hồ Nham thuận tay kéo một bàn tay đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve khớp xương ngón tay đối phương, động tác lộ ra như vậy vài phần ý vị khiêu khích như có như không, đôi mắt hơi mỏng thanh tú híp ra hình dạng trăng lưỡi liềm, thuận miệng nói: “Tôi cắt móng tay cho cậu.”

……

****

Đêm đó, nhà tắm, một đám người đại đội hai tắm rửa xong mới ra đi, năm sáu bảy tám nhóm nhãi con đại đội một khò khè khò khè mà ùa vào tới. Mười lăm phút chiến đấu tắm, không có thời gian rảnh rỗi lắc lư, một đám bay nhanh quần áo dép lê, mười lăm giây nhanh chóng cởi sạch, tốc độ cũng luyện mà ra.

Khuôn mặt trầm La Cường xen lẫn trong trong đám người, ánh mắt cảnh giác đảo qua từng khuôn mặt, lướt qua từng người một.

Chuyện thu rác hắn đang ôm, mỗi ngày nhìn chằm chằm động tĩnh trạm rác, hiện giờ cửa sau nhà ăn lại tới một tên Huy Tử xa lạ khả nghi, mỗi tuần đều ra vào khu nhà giam, La Cường có thể không nghi ngờ sao?

Tất cả dấu vết để lại đều ở âm thầm dự báo, trong nhà tù Thanh Hà có thể sẽ xảy ra lộn xộn, kế hoạch đang được ấp ủ còn có thể nghiêm trọng hơn vụ nổi loạn nhà tù của Đàm Long, hơn nữa có người phía sau màn.

La Cường dùng ánh mắt ý bảo Thuận Tử, Thuận Tử hiểu ý, nhân lúc trực ban quản giáo không chú ý, ngồi xổm xuống làm bộ xoa chân, đưa tay chạm vào ống sưởi bên cửa sổ …

Thuận Tử sờ đến đồ vật, mở lòng bàn tay ra cho La Cường xem.

La Cường nhìn dao nhỏ, đinh sắt, tua-vít…… Đều là lợi dụng cơ hội làm công lấy từ nhà xưởng ra. Mấy thứ này nhiều như vậy, hiển nhiên không phải một ngày hai ngày có thể gom đủ. Nhà xưởng mất đồ, nhóm quản giáo cũng sẽ phát hiện, cho nên mấy thứ này nhất định tích cóp cất giấu thật lâu.

La Cường hất đầu, ý bảo Thuận Tử trả lại đồ nguyên trạng, đừng để đối phương phát hiện.

Nhóm nhỏ đáng tin lớp số 7 tắm rửa xong ra mặc quần áo, La Cường từ trong quần áo móc ra một điếu thuốc ướt nhẹp, chẩm lửa rồi ngậm trong miệng hút.

Đồng chí Tiểu Hồ nứng tình, nhét hộp xà phòng vào đũng quần lót, nhảy lên chiếc ghế đẩu dài ở giữa phòng rồi vặn vẹo hông trước mắt bao người.

Quần chúng vây xem cười vang làm một đoàn, La Cường liếc mắt cười mắng:

“Nhóc con, lẳng lơ vừa thôi, đũng quần không có hàng, cậu còn cố nhét vào trong.”

Hồ Nham: “Nhét là có thôi.”

La Cường: “Nhét ai mà không nhìn ra là giả?”

Hồ Nham: “Anh, anh nhìn ra được đũng quần em là giả, người ta nhét người vào khu nhà giam chúng ta, anh không nhìn ra sao?”

Biểu cảm La Cường tức khắc trầm xuống, ngoắc ngoắc Tiểu Hồ một cái, tỉnh rụi……

Một đám người lớp số 7 nhanh chóng mặc quần áo, trên người đều không kịp lau khô, tròng đồng phục nhà tù về phòng, đóng cửa lại, toàn bộ tụ tập đến trên giường lão đại, họp bí mật.

La Cường hỏi: “Tiểu Hồ, cậu vừa rồi là có ý gì?”

Hồ Nham nhíu mày nói: “Đại ca, anh hỏi em có ý gì à? Em cũng không tin anh không nhìn ra được, Huy Tử đưa hàng hóa đến nhà ăn kia tuyệt đối có vấn đề!”

Đầu Hồ Nham xoay chuyển bay nhanh, hai mắt sáng lên, hạ giọng bắn như súng liên thanh báo cáo tình báo gã đã thu thập được trong mấy người nay: “Đại ca, mấy con mèo đại đội hai, em cũng giúp anh hỏi thăm cả rồi. Xe rác thu đồ trong các phòng giam chính là mánh khóe mốc nối liên lạc của bọn nó! Bên ngoài có người tiếp ứng, thuốc lá ma túy nhất định không phải đến từ siêu thị Wumart dưới lầu, mà là ở bên ngoài vào! Còn có, tại sao lại cố tình đổi người giao hàng vào lúc này chứ? Còn có quan trọng nhất! Ngày đó em đánh trái bóng trúng Huy Tử, một tay cậu ta nâng mấy chục cân khoai tây một tay khác lại đập trái bóng trở về, anh nói người này giống tài xế làm công sao sao? Người này tay chân tuyệt đối có công phu, ngón giữa tay phải còn có kén do sử dụng súng, là người biết võ, đại ca anh phải đề phòng đấy!!!”

Hồ ly một hơi nói xong, ý nghĩa vô cùng rõ ràng. Hơn nữa người này có nhân duyên tốt ở khu nhà giam, “bạn thân” cũng không ít, tai mắt đông đảo, lại thích hỏi han, cái gì cũng chen vào, cho nên gì cũng biết.

Những gì Tiểu Hồ nói La Cường đã nhiều lần nghĩ ở trong đầu, không hẹn mà hợp. La Cường nghe, đáy mắt lộ ra ánh sáng, khóe miệng trồi lên tán thưởng cười: “Nhóc con, được nha?”

Môi Hồ Nham vẽ ra một đường hình dạng trăng non: “Hừ, mấy con mèo như những thằng đó, có thể giấu được em à?”

La Cường trào phúng mà nói: “Bố còn tưởng nhóc con cậu động dục chứ, thích tên Huy Tử kia.”

Hồ Nham khinh thường nói: “Ai thích cậu ta? Em có thể thích cậu ta à?…… Em thích ai anh hông biết sao?”

La Cường: “……”

La Cường: “Nói chuyện chính cho bố!”

Thuận Tử nói: “Đại ca, chúng ta có nên báo cáo cho đội trưởng Thiệu và trưởng nhà tù không?”

La Cường nhanh chóng lắc đầu: “Khoan hãy nói…… Huy Tử không ra tay, mỗi ngày tới nhà ăn chỉ làm việc, chúng ta cũng bắt không được bất luận nhược điểm gì của cậu ta.”

Thuận Tử nói: “Chẳng lẽ chờ bọn họ làm ra chuyện?”

La Cường trầm tư: “Cứ xem đám này muốn làm cái gì đã.”

Hồ Nham nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đám người này là một phe, một tuyến bên trạm rác, một tuyến khác là lái xe chở hàng vào khu nhà giam, nhà ăn, hai tuyến đều tính mưu gian lận, chờ phát động mọi chuyện……”

Sắc mặt La Cường bỗng dưng lạnh xuống, lòng bàn tay nghiền nát đầu thuốc lá trên bàn.

Hồ Nham và La Cường gần như đồng thời buột miệng thốt ra.

Hồ Nham: “Đại ca, em hiểu được!!!”

La Cường: “Bố hiểu rồi, đám rùa con này…… Chúng nó đang liên thủ với nhau để vượt ngục!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tội Phạm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook