Chương 41: NÔNG TRẠI HOÀNG HÔN
Hương Tiểu Mạch
23/03/2021
Nửa tháng sau, La Cường xuất viện.
Kỳ thật vết thương của người này còn chưa lành hẳn, một chân bị kết vảy vết sẹo chồng chất ở phía sau, mỗi ngày còn phải có người chăm sóc bôi thuốc nhưng vẫn kiên quyết yêu cầu được xuất viện, nói rằng bệnh viện quá buồn chán, bố nhàm đến mức muốn ấp ra được cả một con chim luôn!
Có thể không buồn sao? Cho dù cảnh sát Tiểu Thiệu có nhớ hắn đi nữa, một tuần cũng chỉ có thể lấy ít thời gian đi đến đây một chuyến, vội vội vàng vàng.
Bởi vì nhà giam bị ngập, nhà xưởng đóng cửa nên tất cả nhân viên phải đồng loạt ra trận, mỗi ngày không làm gì khác ngoài đào nước bẩn ra, cầm chổi quét dọn lại sạch sẽ các phòng giam của tù nhân rồi lại đi đào bùn trong nhà ăn với nhà xưởng, cả ngày trên người đều là nước bùn, xong việc thì sẽ biến thành bộ dạng mệt như lợn chết. Một số chiến sĩ cảnh sát vũ trang đứng trong cảnh nước ngập nhiều ngày, đáy quần lúc nào cũng sũng nước.
Ngày đó xuất viện, Thiệu Tam Gia đi xe jeep của đơn vị, tự mình tới đón La Cường.
Loại chuyện như đón người này, nói chung là không được hành động một mình, vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Thiệu Quân đã đi cùng quản giáo Vương.
La Cường chống một cây nạng, chậm rì rì đi từ tầng trên bệnh viện xuống rồi đi vào trong xe để Thiệu Quân còng hai tay hắn vào song sắt.
Tầm mắt La Cường lướt qua mặt và cổ Thiệu Quân, đáy mắt lộ ra chút ấm áp.
Tóc trên đầu hắn dài ra đến 1 tấc, đen và cứng, cằm được cạo rất sạch sẽ. Trong thời gian nằm viện được ăn ngon, ngủ ngon, dưỡng đến béo cả người, mặt cũng tròn lại nữa.
Hoặc có lẽ không phải béo, mà là do thần sắc hồng hào, cảm xúc nhu hòa đi rất nhiều, gương mặt kia không còn giống như nham thạch nữa mà tản mát ra một tầng ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, từ chối người trong phạm vi nghìn dặm.
Bọn họ chạy xe suốt từ bệnh viện đến khu trại giam, đoạn đường ngày trước thường đi đã bị lũ tàn phá, chỉ có thể đi đường vòng, vòng một quãng đường xa.
Trong trận mưa to lũ bất ngờ này, các huyện và bảy tám thị trấn gần đó đều bị thiệt hại nặng nề, chưa kịp thu hoạch lương thực rau dưa thì toàn bộ đã bị nước cuốn đi, lá cải thối chất thành hàng đống nhỏ bên đường. Xác lợn, gia cầm bị chết đuối chất thành đống, chi cục phòng dịch môi trường đã kéo xác lợn lên xe tải để đem đi đốt.
Huyện thị trấn quản giáo Vương ở cũng bị ảnh hưởng, trong nhà như biến thành một cái ao nhỏ, nước không quá đầu gối, trên mặt nước còn nổi lơ lửng chậu rửa mặt, ấm đun nước, cặp sách trẻ em……
Dọc theo đường đi, Thiệu Quân không ngừng lải nhải an ủi anh đồng nghiệp: “Anh Vương, chờ lát nữa chúng ta đi ngang qua thị trấn, hay là anh cứ trở về nhà đi?”
Anh Vương nói: “Không sao đâu, nhà tôi có chị dâu cậu dọn dẹp rồi.”
Thiệu Quân biểu hiện đặc biệt quan tâm, nhiệt tình: “Anh Vương, nếu có thể giúp đỡ được gì thì anh cứ nói với tôi một tiếng! Tôi sẽ giúp anh thu dọn, đừng để chị dâu mệt mỏi!”
Quản giá Vương cảm động mà nói: “Ôi chao, không cần không cần, nào dám làm phiền cậu?”
Thiệu Quân nói: “Một mình vợ anh cũng không lo liệu hết nổi nhiều việc, trong nhà còn có trẻ con, không thành vấn đề, xe chúng ta vừa lúc đi ngang qua, anh trở về đi, tôi giúp anh nhận ca, buổi tối hôm nay tôi sẽ trực cho.”
Quản gia Vương bị y nói cho thuyết phục, vẻ mặt có chút do dự: “Tôi cùng cậu ra ngoài làm việc, tôi bỏ chạy giữa đường, còn để cậu trực ca một mình, vậy có ổn không?”
Thiệu Quân lắc đầu: “Có gì mà ổn hay không? Hai chúng ta là gì chứ, anh còn khách sáo với tôi sao!”
“Anh yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu, tôi sẽ lái xe trở về một mình.”
Thiệu Quân nói với giọng điệu thoải mái bình tĩnh, nghe cứ như các cụ, nói cực kì nghĩa khí, hơn nữa còn làm người khác nghe đến mê mẩn.
Khóe mắt y lặng lẽ khẽ liếc qua kính chiếu hậu, hôm nay La Cường ngồi trên ghế sau xe cực kỳ an tĩnh, biết điều, nhắm mắt dưỡng thần không nhúc nhích, mắt híp lại còn nhỏ hơn sợi tóc.
Ngay khi Thiệu Quân rẽ vào góc cua, xe đã đến con đường vào thị trấn, đưa quản giáo Vương đến trước cửa nhà.
Trước khi quản giáo Vương đi vẫn không yên tâm: “Cậu đi đường lớn sao?Nên cẩn thận đó, trước khi đến nhà tù thì dù có thế nào cũng không được mở còng tay cho anh ta đó.”
“Tôi biết rồi!”
Thiệu Quân kiên nhẫn vẫy vẫy tay, dưới lòng bàn chân đã gấp đến không chờ nổi nữa, chuẩn bị một cú tăng ga.
Thiệu Quân quay đầu bay như tên bắn mà đi, không thèm nhìn tới người ngồi trên ghế phía sau xe.
Bản thân Thiệu Quân có thuê một căn nhà ở thị trấn, nhưng mà nơi ở trong khu nhỏ có nhiều hàng xóm ánh mắt hỗn tạp, La Cường lại mặc đồng phục nhà tù, mọi người lời ra tiếng vào khó tránh khỏi gặp phải phiền toái, bộ dạng này chắc sẽ gây ra rắc rối.
Cả một đường y điên cuồng tăng tốc, vượt qua vài chiếc xe, đi ngang qua ngã tư dẫn vào khu vực trại giam, cũng không thèm quay đầu lại, chẳng chút do dự nhấn ga, “bỏ qua” lối rẽ kia.
Bên ngoài xe là sự mát mẻ, trong lành sau những ngày mưa to, trong xe là cảm giác ngột ngạt đến khác thường, tiếng thở dồn dập bên tai, nhịp tim đập dồn dập, ồn ào.
Từ đầu đến cuối Thiệu Quân chưa nói lời nào.
La Cường cũng không nói lời gì.
Thậm chí La Cường còn chẳng mở miệng hỏi một câu, cậu đang chở tôi đi đâu đó?
Trong lòng hai người đã biết rõ ràng, con đường này nếu đi xa hơn, còn có thể đi đến nơi nào……
Đi tới chỗ này rồi, còn có thể nói gì?
Anh là trọng phạm chịu hình phạt, tôi là cớm, tôi dám, tôi không đếm xỉa đến, chẳng lẽ anh đây không dám ư?!
Thiệu Quân lái xe suốt cả đường đi, cả hai mắt một đường như đang tìm kiếm xác định mục tiêu thích hợp trên chiến trường.
Vừa lái xe đến ngã tư có đèn tín hiệu giao thông, La Cường đột nhiên mở to đôi mắt mờ mịt, nói với giọng ngáo ngơ: “Vừa rồi cậu chạy xe trên con đường kia, có camera trên đầu, đã chụp cậu rồi đó.”
Bỗng nhiên lòng bàn chân Thiệu Quân nhấn hạ ga, thầm mắng, đệt……
Thiệu Quân: “Tôi có vi phạm quy tắc chạy quá tốc độ đâu.”
La Cường: “Nhưng mà khi đi qua đó thì cậu bị chụp lại rồi, trở lại nhà giam không nên đi con đường này.”
La Cường nghiêng đầu cười nhạt, bất đắc dĩ mà lắc đầu, Tam Bánh Bao vừa nhìn là biết chưa từng làm chuyện xấu, không có kinh nghiệm. Năm đó bố đây đi xa làm công, trước khi mỗi lần ra tay đều phải cân nhắc tỉ mỉ kế hoạch lộ trình, kỹ lưỡng và chu toàn. Nếu bố qua loa giống như cậu, trước sau không để ý thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Cậu đã đi con đường mà lẽ ra không nên đi, xong việc nếu có người cố tình kiểm tra cậu, là có thể biết được cậu đã từng đi qua chỗ nào.
Thiệu Quân lẩm bẩm, thấp giọng chửi rủa vài câu, sau đó nói: “Bên kia có cái nông trại, đội quản giáo chúng tôi lần nào cũng mua thịt ở đó, tôi sẽ nói thuận tiện đi mua thịt.”
Người ở phía sau cười một tiếng, âm thanh thâm trầm, như là từ trong lồng ngực chảy ra, giống như tiếng máy đồng thượng cổ.
Còng tay va chạm lan can phát ra âm thanh kim loại leng keng, một bàn tay to hơi cố sức mà duỗi qua, cách hàng song sắt sờ lên đầu Thiệu Quân.
Hai tay Thiệu Quân cầm vô lăng có chút run run, lòng bàn tay điên cuồng ra mồ hôi, trở nên ẩm ướt, ánh mắt rối bời, từng lỗ chân lông trên người đều tỏa ra sự khô nóng.
Ngón tay La Cường sờ lên tóc của y, xoa xoa da đầu, lòng bàn tay lớn khum lại thành hình bán cầu, đỡ phía sau ót của người trước mặt. La Cường dùng lòng bàn tay đỡ lại sức nặng của đầu Thiệu Quân, sau đó để ngón tay lướt qua phía sau gáy đến má lúm đồng tiền, rồi vuốt ve phần cổ lộ ra.
Yết hầu Thiệu Quân không ngừng lăn lên lăn xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía kính chiếu hậu.
La Cường không nói một lời, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm kính chiếu hậu. Tầm mắt hai người xuyên thấu qua gương chiết xạ ánh sáng, hết sức rối rắm, trong thùng xe như bùng lên một tia lửa, sẽ bốc cháy ngay trong giây kế tiếp, ngọn lửa ấy như có thể thiêu rụi cả dãy núi.
Cuối cùng Thiệu Quân cũng lái xe đến nông trại ở lưng chừng núi, mặt trời lặn xuống đỏ như máu.
Nhìn xung quanh, hơn nữa khu nông trại đều được bao phủ bởi những sợi rơm cao nửa người, hướng thẳng lên trời. Mặt trời lặn rắc lên đồng cỏ một lớp bột vàng, những ngọn cỏ vàng nhẹ đung đưa trong gió.
Mấy con bò trong nông trại chậm rãi nhai cỏ khô, phe phẩy cái đuôi của chúng để đuổi ruồi một cách nhàn nhã.
Thiệu Quân lái xe đến một chỗ khuất trong khe núi, vững vàng đỗ lại, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra sau.
Đầu y hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay La Cường, hưởng thụ những khớp xương cứng rắn của bàn tay to lớn nắm lấy y, dọc theo khe hở trong xương sọ, dần dần mạnh lên. Đôi mắt y dần dần mờ đi và mất tiêu điểm, cả trái tim như được ôm trong lòng bàn tay của La Cường, bóc từng lớp một, lộ ra da thịt ửng hồng.
Thật ra y nhớ thương một người, nhớ thương lâu như vậy.
Từ ngày đầu tiên hai người gặp nhau ở bên sân bóng rổ, y vén áo lên đến ngực lộ ra bụng nhỏ, cúi đầu sờ tới sờ lui ở trước mặt La Cường ……
La Cường thấp giọng nói: “Không phải vừa rồi cậu nói, cậu tới chỗ này để tiện mua thịt sao?”
Thiệu Quân đột nhiên ngồi thẳng dậy, quay đầu lại.
La Cường hơi hất cằm ý bảo: “Đi mua thịt, làm cho xong việc đi.”
Thiệu Quân liền hiểu ý người này. La Cường bảo y tìm một nhân chứng cho chính mình. Dù có chuyện gì xảy ra về sau, y cũng có thể giải thích lý do tại sao y lại lái xe vòng một đoạn đường xa đến trang trại.
Thiệu Quân nói: “Vậy, anh ở trong xe chờ tôi, đừng chạy lung tung.”
Khóe miệng La Cường khẽ cười, khép hờ mắt, ý là đồng ý.
Thiệu Quân lo lắng hoảng loạn chạy chậm cả đường, chạy qua hơn nửa cái trang trại, cuối cùng đã tìm được ông chú phụ trách.
Ông chú quen biết với cảnh sát Tiểu Thiệu, nhiệt tình chào hỏi đưa thuốc lá qua. Thiệu Quân vừa tán gẫu vừa hút thuốc trong lo lắng, vội vàng hỏi han vài câu, nhìn thấy mấy con bò thịt béo ngậy trong lều, hẹn ông chú hai tuần sau sẽ cho người lái xe tải đến chở thịt đi. Đây là thịt bò mà quản giáo nhà giam bọn họ ăn riêng, mua trực tiếp từ trang trại của người quen, vừa tươi, lại sạch, mà rẻ, không tiêm thêm thuốc. Thiệu Tam Gia rất dễ nói chuyện, khi nào thịt còn dư sẽ chia sẻ một nồi cho các phạm nhân.
Trước khi rời đi, Thiệu Quân không chút khách sáo mà cầm theo một gói thịt bò khô do chính tay ông chú làm.
Y lại chạy như điên suốt một đường trở về, mồ hôi thẩm thấu qua áo sơmi đồng phục, chạy như bay giống con báo trên đồng cỏ, dũng mãnh chạy về phía con mồi.
Chạy về xe thì thấy, trong xe đôi còng tay đã mở khóa treo trên lan can sắt, lẻ loi mà lắc lư qua lại……
“ Bà ngoại nhà anh!”
Thiệu Quân mắng một câu, bỗng nhiên quay đầu lại, trước mắt chẳng có một bóng người nào, một người sống to đùng La Cường không cánh mà bay.
Thiệu Quân chạy ra ngoài, chạy từng bước một. Khắp nông trại trồng cỏ cho súc vật cao không quá đầu gối, một mảng lớn vàng óng ánh màu sắc bao trùm dừng lại ở độ cong màng mắt.
“La Cường?”
“La Cường?!”
“ Tên khốn kiếp họ La, khốn nạn !…… Anh quá lắm rồi đó, mau cút ra đây cho ông!!!”
Thiệu Quân không dám lớn tiếng ồn ào, chỉ có thể thấp giọng tru lên, giống một con dã thú nổi giận, gân đỏ trên trán căng cả ra ngoài.
Nếu tên khốn đó chạy trốn, Thiệu Tam Gia sẽ thật sự phát điên, thật muốn điên rồi.
Thiệu Quân chạy nhanh dưới bầu trời trong vắt như vỏ trứng, bối rối lao vào đồng cỏ.
Phía sau có tiếng sột soạt nhỏ, là một vài ngọn cỏ lướt qua lớp vải thô.
Thiệu Quân quay đầu mạnh lại, dưới ánh mặt trời choáng váng, gần như ngạt thở ngay lúc đó, suýt chút nữa đã cắn đứt môi mình!
La Cường đứng lên từ phía sau con bò đang cắm đầu nhàn nhã nhai cỏ, chậm rãi, từng bước một đi về phía bên này.
La Cường căn bản sẽ không chạy trốn.
Tam Bánh Bao dẫn hắn đến đây, sao hắn có thể chạy trốn?
Thiệu Quân đứng đó ngẩn người, vẫn không nhúc nhích, hai mắt như ứa ra máu nhìn chằm chằm tên khốn khiếp kia.
La Cường đi rất chậm, từng bước từng bước, giống như phía trước có một trận mưa đạn bắn tung tóe, mà con đường này chính là núi đao biển máu.
Hôm nay đi một bước này, chỉ sợ cả hai đều không có cơ hội hối hận quay đầu lại. Ở cuối con đường này là Tam Bánh Bao đang nổi cáu, nóng nảy sắp bỏng tay mà ấm áp kia, chỉ ở ngay gần trong tầm tay nhưng lại làm cho La Cường phải lấy hết can đảm để đối mặt.
Không phải bởi vì người trước mắt này không tốt, mà là sợ phụ lòng, sợ làm cho đối phương thất vọng.
Không phải không tin được Bánh Bao, mà là không tin nổi chính mình vậy mà đã rơi vào cái hố sâu như vậy……
Trên trời cao, một hàng chim đang kêu to bay xẹt qua trên đỉnh đầu, hai con người kích động nằm sấp trên bãi cỏ với hai con tim đang đấu tranh dữ dội.
Mặt La Cường vô cảm, đáy mắt lóe lên ánh lửa, xương mày và hốc mắt vì lửa mà cháy thành màu đỏ vàng. Ánh hoàng hôn chiếu rọi trên đỉnh núi Yến Sơn phản chiếu trên thân hình người này một tầng viền vàng xù xù lông tơ.
Kỳ thật vết thương của người này còn chưa lành hẳn, một chân bị kết vảy vết sẹo chồng chất ở phía sau, mỗi ngày còn phải có người chăm sóc bôi thuốc nhưng vẫn kiên quyết yêu cầu được xuất viện, nói rằng bệnh viện quá buồn chán, bố nhàm đến mức muốn ấp ra được cả một con chim luôn!
Có thể không buồn sao? Cho dù cảnh sát Tiểu Thiệu có nhớ hắn đi nữa, một tuần cũng chỉ có thể lấy ít thời gian đi đến đây một chuyến, vội vội vàng vàng.
Bởi vì nhà giam bị ngập, nhà xưởng đóng cửa nên tất cả nhân viên phải đồng loạt ra trận, mỗi ngày không làm gì khác ngoài đào nước bẩn ra, cầm chổi quét dọn lại sạch sẽ các phòng giam của tù nhân rồi lại đi đào bùn trong nhà ăn với nhà xưởng, cả ngày trên người đều là nước bùn, xong việc thì sẽ biến thành bộ dạng mệt như lợn chết. Một số chiến sĩ cảnh sát vũ trang đứng trong cảnh nước ngập nhiều ngày, đáy quần lúc nào cũng sũng nước.
Ngày đó xuất viện, Thiệu Tam Gia đi xe jeep của đơn vị, tự mình tới đón La Cường.
Loại chuyện như đón người này, nói chung là không được hành động một mình, vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Thiệu Quân đã đi cùng quản giáo Vương.
La Cường chống một cây nạng, chậm rì rì đi từ tầng trên bệnh viện xuống rồi đi vào trong xe để Thiệu Quân còng hai tay hắn vào song sắt.
Tầm mắt La Cường lướt qua mặt và cổ Thiệu Quân, đáy mắt lộ ra chút ấm áp.
Tóc trên đầu hắn dài ra đến 1 tấc, đen và cứng, cằm được cạo rất sạch sẽ. Trong thời gian nằm viện được ăn ngon, ngủ ngon, dưỡng đến béo cả người, mặt cũng tròn lại nữa.
Hoặc có lẽ không phải béo, mà là do thần sắc hồng hào, cảm xúc nhu hòa đi rất nhiều, gương mặt kia không còn giống như nham thạch nữa mà tản mát ra một tầng ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, từ chối người trong phạm vi nghìn dặm.
Bọn họ chạy xe suốt từ bệnh viện đến khu trại giam, đoạn đường ngày trước thường đi đã bị lũ tàn phá, chỉ có thể đi đường vòng, vòng một quãng đường xa.
Trong trận mưa to lũ bất ngờ này, các huyện và bảy tám thị trấn gần đó đều bị thiệt hại nặng nề, chưa kịp thu hoạch lương thực rau dưa thì toàn bộ đã bị nước cuốn đi, lá cải thối chất thành hàng đống nhỏ bên đường. Xác lợn, gia cầm bị chết đuối chất thành đống, chi cục phòng dịch môi trường đã kéo xác lợn lên xe tải để đem đi đốt.
Huyện thị trấn quản giáo Vương ở cũng bị ảnh hưởng, trong nhà như biến thành một cái ao nhỏ, nước không quá đầu gối, trên mặt nước còn nổi lơ lửng chậu rửa mặt, ấm đun nước, cặp sách trẻ em……
Dọc theo đường đi, Thiệu Quân không ngừng lải nhải an ủi anh đồng nghiệp: “Anh Vương, chờ lát nữa chúng ta đi ngang qua thị trấn, hay là anh cứ trở về nhà đi?”
Anh Vương nói: “Không sao đâu, nhà tôi có chị dâu cậu dọn dẹp rồi.”
Thiệu Quân biểu hiện đặc biệt quan tâm, nhiệt tình: “Anh Vương, nếu có thể giúp đỡ được gì thì anh cứ nói với tôi một tiếng! Tôi sẽ giúp anh thu dọn, đừng để chị dâu mệt mỏi!”
Quản giá Vương cảm động mà nói: “Ôi chao, không cần không cần, nào dám làm phiền cậu?”
Thiệu Quân nói: “Một mình vợ anh cũng không lo liệu hết nổi nhiều việc, trong nhà còn có trẻ con, không thành vấn đề, xe chúng ta vừa lúc đi ngang qua, anh trở về đi, tôi giúp anh nhận ca, buổi tối hôm nay tôi sẽ trực cho.”
Quản gia Vương bị y nói cho thuyết phục, vẻ mặt có chút do dự: “Tôi cùng cậu ra ngoài làm việc, tôi bỏ chạy giữa đường, còn để cậu trực ca một mình, vậy có ổn không?”
Thiệu Quân lắc đầu: “Có gì mà ổn hay không? Hai chúng ta là gì chứ, anh còn khách sáo với tôi sao!”
“Anh yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu, tôi sẽ lái xe trở về một mình.”
Thiệu Quân nói với giọng điệu thoải mái bình tĩnh, nghe cứ như các cụ, nói cực kì nghĩa khí, hơn nữa còn làm người khác nghe đến mê mẩn.
Khóe mắt y lặng lẽ khẽ liếc qua kính chiếu hậu, hôm nay La Cường ngồi trên ghế sau xe cực kỳ an tĩnh, biết điều, nhắm mắt dưỡng thần không nhúc nhích, mắt híp lại còn nhỏ hơn sợi tóc.
Ngay khi Thiệu Quân rẽ vào góc cua, xe đã đến con đường vào thị trấn, đưa quản giáo Vương đến trước cửa nhà.
Trước khi quản giáo Vương đi vẫn không yên tâm: “Cậu đi đường lớn sao?Nên cẩn thận đó, trước khi đến nhà tù thì dù có thế nào cũng không được mở còng tay cho anh ta đó.”
“Tôi biết rồi!”
Thiệu Quân kiên nhẫn vẫy vẫy tay, dưới lòng bàn chân đã gấp đến không chờ nổi nữa, chuẩn bị một cú tăng ga.
Thiệu Quân quay đầu bay như tên bắn mà đi, không thèm nhìn tới người ngồi trên ghế phía sau xe.
Bản thân Thiệu Quân có thuê một căn nhà ở thị trấn, nhưng mà nơi ở trong khu nhỏ có nhiều hàng xóm ánh mắt hỗn tạp, La Cường lại mặc đồng phục nhà tù, mọi người lời ra tiếng vào khó tránh khỏi gặp phải phiền toái, bộ dạng này chắc sẽ gây ra rắc rối.
Cả một đường y điên cuồng tăng tốc, vượt qua vài chiếc xe, đi ngang qua ngã tư dẫn vào khu vực trại giam, cũng không thèm quay đầu lại, chẳng chút do dự nhấn ga, “bỏ qua” lối rẽ kia.
Bên ngoài xe là sự mát mẻ, trong lành sau những ngày mưa to, trong xe là cảm giác ngột ngạt đến khác thường, tiếng thở dồn dập bên tai, nhịp tim đập dồn dập, ồn ào.
Từ đầu đến cuối Thiệu Quân chưa nói lời nào.
La Cường cũng không nói lời gì.
Thậm chí La Cường còn chẳng mở miệng hỏi một câu, cậu đang chở tôi đi đâu đó?
Trong lòng hai người đã biết rõ ràng, con đường này nếu đi xa hơn, còn có thể đi đến nơi nào……
Đi tới chỗ này rồi, còn có thể nói gì?
Anh là trọng phạm chịu hình phạt, tôi là cớm, tôi dám, tôi không đếm xỉa đến, chẳng lẽ anh đây không dám ư?!
Thiệu Quân lái xe suốt cả đường đi, cả hai mắt một đường như đang tìm kiếm xác định mục tiêu thích hợp trên chiến trường.
Vừa lái xe đến ngã tư có đèn tín hiệu giao thông, La Cường đột nhiên mở to đôi mắt mờ mịt, nói với giọng ngáo ngơ: “Vừa rồi cậu chạy xe trên con đường kia, có camera trên đầu, đã chụp cậu rồi đó.”
Bỗng nhiên lòng bàn chân Thiệu Quân nhấn hạ ga, thầm mắng, đệt……
Thiệu Quân: “Tôi có vi phạm quy tắc chạy quá tốc độ đâu.”
La Cường: “Nhưng mà khi đi qua đó thì cậu bị chụp lại rồi, trở lại nhà giam không nên đi con đường này.”
La Cường nghiêng đầu cười nhạt, bất đắc dĩ mà lắc đầu, Tam Bánh Bao vừa nhìn là biết chưa từng làm chuyện xấu, không có kinh nghiệm. Năm đó bố đây đi xa làm công, trước khi mỗi lần ra tay đều phải cân nhắc tỉ mỉ kế hoạch lộ trình, kỹ lưỡng và chu toàn. Nếu bố qua loa giống như cậu, trước sau không để ý thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Cậu đã đi con đường mà lẽ ra không nên đi, xong việc nếu có người cố tình kiểm tra cậu, là có thể biết được cậu đã từng đi qua chỗ nào.
Thiệu Quân lẩm bẩm, thấp giọng chửi rủa vài câu, sau đó nói: “Bên kia có cái nông trại, đội quản giáo chúng tôi lần nào cũng mua thịt ở đó, tôi sẽ nói thuận tiện đi mua thịt.”
Người ở phía sau cười một tiếng, âm thanh thâm trầm, như là từ trong lồng ngực chảy ra, giống như tiếng máy đồng thượng cổ.
Còng tay va chạm lan can phát ra âm thanh kim loại leng keng, một bàn tay to hơi cố sức mà duỗi qua, cách hàng song sắt sờ lên đầu Thiệu Quân.
Hai tay Thiệu Quân cầm vô lăng có chút run run, lòng bàn tay điên cuồng ra mồ hôi, trở nên ẩm ướt, ánh mắt rối bời, từng lỗ chân lông trên người đều tỏa ra sự khô nóng.
Ngón tay La Cường sờ lên tóc của y, xoa xoa da đầu, lòng bàn tay lớn khum lại thành hình bán cầu, đỡ phía sau ót của người trước mặt. La Cường dùng lòng bàn tay đỡ lại sức nặng của đầu Thiệu Quân, sau đó để ngón tay lướt qua phía sau gáy đến má lúm đồng tiền, rồi vuốt ve phần cổ lộ ra.
Yết hầu Thiệu Quân không ngừng lăn lên lăn xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía kính chiếu hậu.
La Cường không nói một lời, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm kính chiếu hậu. Tầm mắt hai người xuyên thấu qua gương chiết xạ ánh sáng, hết sức rối rắm, trong thùng xe như bùng lên một tia lửa, sẽ bốc cháy ngay trong giây kế tiếp, ngọn lửa ấy như có thể thiêu rụi cả dãy núi.
Cuối cùng Thiệu Quân cũng lái xe đến nông trại ở lưng chừng núi, mặt trời lặn xuống đỏ như máu.
Nhìn xung quanh, hơn nữa khu nông trại đều được bao phủ bởi những sợi rơm cao nửa người, hướng thẳng lên trời. Mặt trời lặn rắc lên đồng cỏ một lớp bột vàng, những ngọn cỏ vàng nhẹ đung đưa trong gió.
Mấy con bò trong nông trại chậm rãi nhai cỏ khô, phe phẩy cái đuôi của chúng để đuổi ruồi một cách nhàn nhã.
Thiệu Quân lái xe đến một chỗ khuất trong khe núi, vững vàng đỗ lại, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra sau.
Đầu y hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay La Cường, hưởng thụ những khớp xương cứng rắn của bàn tay to lớn nắm lấy y, dọc theo khe hở trong xương sọ, dần dần mạnh lên. Đôi mắt y dần dần mờ đi và mất tiêu điểm, cả trái tim như được ôm trong lòng bàn tay của La Cường, bóc từng lớp một, lộ ra da thịt ửng hồng.
Thật ra y nhớ thương một người, nhớ thương lâu như vậy.
Từ ngày đầu tiên hai người gặp nhau ở bên sân bóng rổ, y vén áo lên đến ngực lộ ra bụng nhỏ, cúi đầu sờ tới sờ lui ở trước mặt La Cường ……
La Cường thấp giọng nói: “Không phải vừa rồi cậu nói, cậu tới chỗ này để tiện mua thịt sao?”
Thiệu Quân đột nhiên ngồi thẳng dậy, quay đầu lại.
La Cường hơi hất cằm ý bảo: “Đi mua thịt, làm cho xong việc đi.”
Thiệu Quân liền hiểu ý người này. La Cường bảo y tìm một nhân chứng cho chính mình. Dù có chuyện gì xảy ra về sau, y cũng có thể giải thích lý do tại sao y lại lái xe vòng một đoạn đường xa đến trang trại.
Thiệu Quân nói: “Vậy, anh ở trong xe chờ tôi, đừng chạy lung tung.”
Khóe miệng La Cường khẽ cười, khép hờ mắt, ý là đồng ý.
Thiệu Quân lo lắng hoảng loạn chạy chậm cả đường, chạy qua hơn nửa cái trang trại, cuối cùng đã tìm được ông chú phụ trách.
Ông chú quen biết với cảnh sát Tiểu Thiệu, nhiệt tình chào hỏi đưa thuốc lá qua. Thiệu Quân vừa tán gẫu vừa hút thuốc trong lo lắng, vội vàng hỏi han vài câu, nhìn thấy mấy con bò thịt béo ngậy trong lều, hẹn ông chú hai tuần sau sẽ cho người lái xe tải đến chở thịt đi. Đây là thịt bò mà quản giáo nhà giam bọn họ ăn riêng, mua trực tiếp từ trang trại của người quen, vừa tươi, lại sạch, mà rẻ, không tiêm thêm thuốc. Thiệu Tam Gia rất dễ nói chuyện, khi nào thịt còn dư sẽ chia sẻ một nồi cho các phạm nhân.
Trước khi rời đi, Thiệu Quân không chút khách sáo mà cầm theo một gói thịt bò khô do chính tay ông chú làm.
Y lại chạy như điên suốt một đường trở về, mồ hôi thẩm thấu qua áo sơmi đồng phục, chạy như bay giống con báo trên đồng cỏ, dũng mãnh chạy về phía con mồi.
Chạy về xe thì thấy, trong xe đôi còng tay đã mở khóa treo trên lan can sắt, lẻ loi mà lắc lư qua lại……
“ Bà ngoại nhà anh!”
Thiệu Quân mắng một câu, bỗng nhiên quay đầu lại, trước mắt chẳng có một bóng người nào, một người sống to đùng La Cường không cánh mà bay.
Thiệu Quân chạy ra ngoài, chạy từng bước một. Khắp nông trại trồng cỏ cho súc vật cao không quá đầu gối, một mảng lớn vàng óng ánh màu sắc bao trùm dừng lại ở độ cong màng mắt.
“La Cường?”
“La Cường?!”
“ Tên khốn kiếp họ La, khốn nạn !…… Anh quá lắm rồi đó, mau cút ra đây cho ông!!!”
Thiệu Quân không dám lớn tiếng ồn ào, chỉ có thể thấp giọng tru lên, giống một con dã thú nổi giận, gân đỏ trên trán căng cả ra ngoài.
Nếu tên khốn đó chạy trốn, Thiệu Tam Gia sẽ thật sự phát điên, thật muốn điên rồi.
Thiệu Quân chạy nhanh dưới bầu trời trong vắt như vỏ trứng, bối rối lao vào đồng cỏ.
Phía sau có tiếng sột soạt nhỏ, là một vài ngọn cỏ lướt qua lớp vải thô.
Thiệu Quân quay đầu mạnh lại, dưới ánh mặt trời choáng váng, gần như ngạt thở ngay lúc đó, suýt chút nữa đã cắn đứt môi mình!
La Cường đứng lên từ phía sau con bò đang cắm đầu nhàn nhã nhai cỏ, chậm rãi, từng bước một đi về phía bên này.
La Cường căn bản sẽ không chạy trốn.
Tam Bánh Bao dẫn hắn đến đây, sao hắn có thể chạy trốn?
Thiệu Quân đứng đó ngẩn người, vẫn không nhúc nhích, hai mắt như ứa ra máu nhìn chằm chằm tên khốn khiếp kia.
La Cường đi rất chậm, từng bước từng bước, giống như phía trước có một trận mưa đạn bắn tung tóe, mà con đường này chính là núi đao biển máu.
Hôm nay đi một bước này, chỉ sợ cả hai đều không có cơ hội hối hận quay đầu lại. Ở cuối con đường này là Tam Bánh Bao đang nổi cáu, nóng nảy sắp bỏng tay mà ấm áp kia, chỉ ở ngay gần trong tầm tay nhưng lại làm cho La Cường phải lấy hết can đảm để đối mặt.
Không phải bởi vì người trước mắt này không tốt, mà là sợ phụ lòng, sợ làm cho đối phương thất vọng.
Không phải không tin được Bánh Bao, mà là không tin nổi chính mình vậy mà đã rơi vào cái hố sâu như vậy……
Trên trời cao, một hàng chim đang kêu to bay xẹt qua trên đỉnh đầu, hai con người kích động nằm sấp trên bãi cỏ với hai con tim đang đấu tranh dữ dội.
Mặt La Cường vô cảm, đáy mắt lóe lên ánh lửa, xương mày và hốc mắt vì lửa mà cháy thành màu đỏ vàng. Ánh hoàng hôn chiếu rọi trên đỉnh núi Yến Sơn phản chiếu trên thân hình người này một tầng viền vàng xù xù lông tơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.