Chương 52: TÌNH ĐỊCH ĐẾN THĂM
Hương Tiểu Mạch
23/03/2021
Cũng là một năm đó, những vết sẹo cùng những vết thương tinh thần do trận động đất gây ra vẫn chưa lành. Đất nước đã mở ra một sự kiện quốc tế thu hút sự chú ý trên toàn thế giới. Vầng hào quang chói lọi của Thế vận hội Olympic được sử dụng để che lấp dòng chảy cảm xúc đang âm ỉ, những sóng gió bất an không ổn định của lòng người.
Khu nhà tù Thanh Hà mới được trang hoàng quét vôi rất quy mô, một cổng chào lớn mới toanh được xây dựng trên con đường chính đi vào nông trại từ lối ra đến đường cao tốc. Từ sáu cây trụ nay đã trở thành tám cây trụ, sẽ không sợ bị lũ lụt. Các băng rôn đỏ được treo khắp nơi trong khu vực nhà máy, hừng hực khí thế lao động sôi nổi.
Trong một năm, khu vực nhà tù này là cơ sở thí điểm quản lý nhà tù nhân tính hóa cùng hiện đại hóa của thành phố, nó đã nghênh đón vô số đoàn thanh tra cùng đoàn khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới đến.
Buổi sáng lúc 5 giờ các phạm nhân đều bị tiếng huýt còi của trạm canh gác gọi tỉnh dậy.
“Bà ngoại nó, trời còn chưa có sáng, sớm như vậy là gì thế? Bà ngoại của tôi còn không dậy sớm như vậy đâu!” Có người oán giận mà than thở một tiếng.
“Hôm nay có đoàn đến thăm. Mau đứng dậy xếp mền đi, đừng có quên rửa mặt đánh răng đó! Thau cơm cùng bàn chải giày dép, ai không có thời gian dọn gọn thì giấu cả đi cho tôi! ” Thiệu Tam Gia đang ở trong hành lang vội vàng mà gào rống thét to.
“Bác hai ơi, đám người này lại tới thăm chúng tôi à!”
“Thích đến tham quan ông đây như vậy thì cứ để họ đến đây hưởng thụ hai ngày đi, xem coi bọn họ có vui được không?”
Buổi sáng tập thể dục, chạy một vòng trên sân chơi, hô khẩu hiệu vang lên thật to. Một nhóm đồng hương quốc tế với dáng đi trang nghiêm trong bộ âu phục giày da nhiệt tình theo dõi, vỗ tay tán thưởng bên lề sân thể dục.
La Cường dẫn đầu đại đội một bọn họ hô lên khẩu hiệu, hô xong lầm bầm lầu bầu mà than thở một mình: “Mẹ nó, bố đây hô khẩu hiệu đã thấy ngu rồi, đám người kia mẹ nó lại còn vỗ tay, trông còn ngủ hơn cả bố!”.
Một đám nhãi con phía sau “phụt” một tiếng, kém chút nữa nhịn không được cười thành tiếng.
Vào thời điểm Thế vận hội Olympic thi đấu đang sôi nổi, lần này đến khảo sát, không phải là các cơ quan ban ngành trong nước tiến hành giáo dục tư tưởng chống đối công chức, mà là một tổ chức nhân quyền của nước nào đó ăn no rửng mỡ, đến để khảo sát đãi ngộ nhân quyền của các tù nhân ở Trung Quốc.
Khu nhà tù Thanh Hà mới có thư viện, phòng học văn hóa, phòng giải trí, sân bóng rổ, căng tin, nhà máy, phòng tắm, tiệm làm tóc, phòng tâm lý, bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, thậm chí còn có cả một đội công tác từ viện kiểm sát trong khu nhà giam đặc biệt thụ lý khiếu nại của phạm nhân. Cho nên, nhà tù Thanh Hà không sợ các tổ chức nhân quyền tới bới lông tìm vết, mỗi khi có một đoàn khách nước ngoài về, trong cục sẽ cử xe trực tiếp đưa đến Thanh Hà.
Các phạm nhân ăn sáng theo nhóm, vùi đầu hớp cháo gạo kê, ăn kèm bánh ngô cùng củ cải khô ngâm chua. Nhóm người nước ngoài tóc vàng mắt xanh theo dõi, tấm tắc khen ngợi: “Nhìn kìa, trông họ ăn ngon làm sao, gourmet Chinese food!” (người sành ăn đồ ăn Trung Quốc )
Những người nước ngoài kéo mấy người lớp số 7 trò chuyện phiếm, muốn moi ra được một số tin tức mà truyền thông phương Tây thích từ trong miệng của các tù nhân.
Thuận Tử, Nhím Gai cùng vài người giơ tay vô tội nói: “Mấy người hỏi cái gì thế? Từ trước đến nay nhóm Quản giáo không đối xử tệ với chúng tôi, đội trưởng Thiệu đối xử với chúng tôi rất tốt, còn cùng chúng tôi đánh bài, đùa giỡn, mua cho chúng tôi đồ ăn vặt, còn tặng quà sinh nhật!”
La Cường nói “Các người hỏi tôi có ý kiến gì không à? Tất nhiên là có, nên thay đổi mấy người huấn luyện viên ở nhà giam số 3 một chút, đổi ai trông đẹp một chút đấy, để cho bố đây ngắm cho đã mắt đi!”
“Mỗi ngày buổi tối ngoại trừ [ Bản Tin Thời Sự ], có thể cho chúng tôi xem cái gì khác được không? Chiếu loại phim mà đám đàn ông chúng tôi đều thích cũng được đấy?”
” Ngoài ra, cái TV nhỏ trong phòng nghỉ là để chúng tôi xem hay là để trang trí vậy? Thật là quá đáng, đây là sĩ diện công trình gì thế? Đoàn khách tham quan đến thì bật TV, ngay khi chân trước các người rời đi, họ lại tắt TV không cho bố xem nữa!!!!! ”
Bởi vì những lời này, trong góc xó không người, Thiệu Tam Gia và La lão nhị lại dắt nhau ầm ĩ một trận.
Thiệu Quân híp mắt: “Anh muốn gì? Tìm mấy người đẹp trai để ngắm cho đã mắt? Tôi đẹp trai như vậy còn không che nổi mắt anh à? Còn có ai ở đây đẹp trai hơn tôi sao?”
La Cường chẳng hề để ý mà cười vui vẻ: “Trong đoàn khảo sát kia có một thằng nhóc đẹp trai tóc nâu, lôi kéo tôi nói chuyện cả nửa ngày trời, dáng dấp thật sự cũng khá lắm.”
Trong mũi Thiệu Quân tỏa ra mùi vị chua: “Cảm thấy người ta không tệ thế thì anh đi tìm người ta đi? Tôi cũng đúng lúc đi ra ngoài tìm một người trẻ tuổi đẹp trai đây.”
La Cường nhếch mép cười xấu xa trêu chọc y: “Em không cần phải ra ngoài tìm, chỉ cần em chuyển đến nhà giam nữ bên cạnh, nhóm mấy cô nàng trẻ tuổi, cũng đều rất trẻ đẹp, có thể cho em sống như hoàng đế ấy chứ!”
Thiệu Quân đỏ mặt: “Anh cút!”
La Cường là đang cố tình cười nhạo nhóc Thiệu Tam. Ngày hôm đó đội trưởng Thiệu đưa một nhóm lớn tù nhân trở về sau công việc đồng áng ở trang trại, đi trên ngọn núi cao, chỉ cần từ trên cao nhìn xuống là có thể thấy được khung cảnh của nhà tù nữ.
Một đám đàn ông trong đội đã nhiều năm không gặp nữ, lúc này nóng lòng muốn vươn cổ nhìn vào, hai tròng mắt đều nhìn đến sắp lồi ra ngoài.
Một nhóm nữ tội phạm sau bức tường đang chơi bóng rổ trên sân, họ ngừng chơi, từng người một quay đầu nhìn ra ngoài, cũng đã lâu không gặp một người đàn ông nào.
Các nữ tù nhân liếc mắt đã bắt ngay được người đàn ông đẹp trai nhất trong đám đông đội mũ cảnh sát đang xoay hông bước đi kia, lúc này cả đám đồng thời cùng hướng về phía Thiệu Tam Gia mà huýt sáo! Thiệu Quân giả vờ như không nhìn thấy, đặc biệt không để ý kiêu ngạo đi tiếp, vừa đi vừa đội nón thấp xuống, nữ tù nhân đuổi theo, hét lên: “Này, anh cảnh sát, hãy đến nhà tù của chúng em đi.”!
Có một nữ phạm nhân với phong cách táo bạo đanh đá, hướng về phía của Thiệu Quân mà khiêu khích, cô ta bất ngờ cởi ra áo thun, thậm chí lột cả áo ngực, lộ ra bộ ngực đầy đặn, một cặp vếu khủng dưới ánh mặt trời rung động cám dỗ!
Mấy tên tội phạm trên núi đều toàn bộ phát điên hết, la ó, huýt sáo, hô to: “Tam Gia, chúng ta đừng sợ cô ta, Tam Gia cũng lộ trym lớn đáp trả quỷ nhỏ đó đê”!
Thiệu Quân ngày thường cũng thấy qua nhiều loại lẳng lơ như vậy, nhưng y chưa từng thấy người nào lại táo bạo như vậy ở trước mặt quần chúng, khiến đám người này mặt mũi đỏ bừng ồn ào náo loạn cả lên, y cũng chịu không nổi mà ôm đầu xoay hông chạy đi……
Chuyện này đã trở thành truyện cười kinh điển trong nhà giam số 3. Danh tiếng Thiệu Tam Gia ở nhà tù Thanh Hà vang xa 80 dặm không ai không biết, đến nỗi quản giáo đã từng đến kiểm tra công việc còn hỏi: “Tiểu Thiệu, gần đây rất nhiều phạn nhân nữ đã đề ra ý kiến yêu cầu cậu chuyển qua khu các cô ấy đấy, đây là xảy ra chuyện gì vậy? Cậu có muốn đến khu nhà tù nữ không, nếu muốn đi thì cứ nói với ông đây một câu, tôi sẽ chuyển cậu qua bên đó làm công tác tư tưởng các cô ấy mấy ngày, thấy thế nào? ”
La Cường hết lần này đến lần khác đùa giỡn hai ba câu với Thiệu Quân, như thể hai người đang dìm lẫn nhau, nhưng sâu trong lòng họ dường như đang cố gắng thăm dò nhau.
Chưa từng bao giờ cùng đối phương hứa hẹn bất luận cái gì, rồi lại luôn muốn từ trong miệng đối phương nhận được một câu nói như vậy, để có thể khiến lòng chính mình an tâm.
Đi được bao xa trên con đường này, đến bến nào cũng buộc phải dừng lại, rồi cuối cùng chia tay, quên nhau … Lúc đó, không ai có ý kiến gì, cũng không muốn nghĩ nhiều về nó, muốn nghĩ cũng là vô ích thôi.
Khi đó, không ai nghĩ rằng mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng bất ngờ.
Vào mùa xuân sinh nhật lần thứ 27 của Thiệu Tiểu Tam, y nhận được cuộc gọi từ một trong những người bạn cùng lớp đại học của mình.
“Tiểu Quân, là anh, Trâu Vân Giai đây……”
“Tiểu Quân, phạm nhân mà lần trước em nhờ anh quan tâm đến, La Chiến ấy……”
Thiệu Quân vừa nghe, vội hỏi: “La Chiến như thế nào rồi?”
Trâu Vân Giai ở trong điện thoại cười hai tiếng: “Sao lại căng thẳng thế? Nói đi người này rốt cuộc là ai? Anh ta là người của em à?”
Thiệu Quân sốt ruột nói: “Anh ta không phải là người của tôi, rốt cuộc anh ta có xảy ra chuyện gì không?”
Trâu Vân Giai nói: “Không có xảy ra việc gì…… Người này hôm nay được thả ra tù, mười lăm phút trước mới vừa rời đi! Anh nghe theo em, tự mình đích thân đưa ra cổng lớn. Thế lực người này cũng lớn nhỉ, không phải người bình thường , có cả một đám huynh đệ đứng chờ ngay cổng, lái xe đón đi rồi.”
Trong lòng Thiệu Quân cuối cùng cũng buông xuống, bĩu môi, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng.
Bạn học của y ở đầu bên kia nhỏ giọng nói: “Này, Tiểu Quân, hai chúng ta mấy nay đều bận rộn công việc, đã khá lâu rồi không gặp mặt, em cũng quên mất anh luôn rồi hả?”
Thiệu Quân lại hừ một tiếng, không tỏ ý kiến.
Sự thật thì đúng là như thế, y xác thật đã sớm quên đối phương từ lâu rồi.
Trâu Vân Giai oán trách nói: “Em đừng có mà lo người phía trước rồi, mà bỏ người đằng sau nha, người ta vừa rời đi thì chén trà nhỏ này của anh đã nguội lạnh rồi, lạnh lùng quá đi!”
Giọng điệu của Thiệu Quân có chút khó chịu, lại vì nể mặt đối phương bên kia mà nói: “Ai lạnh lùng với anh đâu? Không có mà, thực sự giờ tôi rất bận…..”
Trâu Vân Giai vội vàng lấy lòng một câu: “Tiểu Quân, sắp tới có ngày nào em rảnh không? Hay là tôi đến đó một chuyến nha, anh sẽ đến Thanh Hà tìm em, không phải em có thuê một căn nhà sao……”
Thiệu Quân trong lòng phát cáu, chạy nhanh nói: “Đừng đến, anh đừng có tới tìm tôi.”
Giọng nói Trâu Vân Giai trở nên chua chát: “Ui, Tiểu Quân, em…… có “ bạn” khác rồi hả? Thằng tên La Chiến kia, dáng người mặt mũi…… Thật đúng là cũng được lắm, em nói đi, là thằng đó đúng không?”
Thiệu Quân thật sự phiền muộn, rất muốn ném điện thoại đi cho rồi, gầm nhẹ nói: “Tôi không có gì với thằng nhãi La Chiến kia! Không liên quan gì hết!!!!!”
Tại sao trong lòng Thiệu Quân lại phiền muộn ư? Trong hai tháng gần đây, tên La lão nhị kia, cảm xúc đặc biệt trở nên không đúng.
La Cường nghe nói La Tam đã trải qua hai lần giảm hình phạt, giảm còn ba năm rưỡi, sẽ ra tù vào một ngày không lâu, mấy ngày nay không ăn ngon, ngủ không yên, luôn thất thần, mất hồn mất vía.
Người này đang làm việc trong nhà máy, trong hai giờ đồng hồ vẫn chưa đóng xong một chiếc lồng chim. Hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ mà thất thần. Lúc ăn cơm ở căng tin, một đôi đũa xém xới cơm vào mũi, không biết đang nghĩ gì nữa.
Thiệu Quân cũng nhìn thấy điều đó từ camera, trước khi tắt đèn vào ban đêm, La Cường đã ngừng cái trò cởi đồ khoe trym nứng tình kia, thay vào đó, hắn ngồi xếp bằng trên giường, bất động nhìn những bức ảnh chụp treo trên đầu giường.
Đây là chính sách quản chế nhân bản được thực hiện sau khi chuyển đến khu nhà tù mới, mỗi phạm nhân được treo một khung ảnh trên bức tường đầu giường có ảnh của người thân, người mà trong lòng mình nhớ thương nhất.
Hồ Nham, Nhím Gai bọn họ đều là treo hình của ba mẹ.
Thuận Tử thì tất nhiên là treo hình của vợ cùng con gái anh ta.
La Cường thì sao?
La Cường treo chính là hình em trai anh ta.
Một bức ảnh cũ cả hai anh em đều còn trẻ, cùng kiểu tóc rất ngắn như bây giờ, bộ tây trang đen giống nhau, áo sơ mi hở ba cúc trước ngực khoe cơ bắp tuyệt đẹp. Năm đó La Chiến mới 20 tuổi, La Cường 30 tuổi, La Chiến từ phía sau choàng tay qua cổ anh trai mình, ánh mắt La Cường lạnh lùng, khóe miệng mỉm cười. Hai khuôn mặt hay ánh mắt đều giống hệt như nhau, thậm chí hai hàng răng trắng lộ ra khi cười toe toét cũng được sắp xếp y như đúc.
Thiệu Quân lạnh lùng hỏi người này: “Này, tất cả bọn họ đều treo hình ba mẹ hoặc vợ con mình. Anh treo hình tên ngốc này làm gì? Nhìn để làm trò vui ngớ ngẩn à…”
La Cường nói: “Tôi không có mẹ, cũng đâu có cưới vợ đâu.”
Thiệu Quân không thuận theo cũng không buông tha: “Anh không cưới vợ? Anh lấy em trai mình làm vợ luôn đi!”
La Cường cười lạnh, duỗi tay sờ sờ đầu tóc của Thiệu Quân, nói: “Thật ra tôi rất muốn treo ảnh của em, nhưng mà treo lên tất cả mọi người trong phòng có thể nhìn thấy được.”
Thiệu Quân bĩu môi lẩm bẩm: “Anh treo thử cho tôi nhìn xem, anh có một tấm ảnh cũng không dám treo sao? Chuyện gì anh cũng dám làm mà? Anh treo lên đi!!!”
La Cường lấy dưới gối ra một hủ phấn mà thiếu gia nhỏ mua cho hắn. Phấn này đã dùng hết từ lâu, không cần mua mới, hắn cũng không bỏ cái hủ đi. Hắn cảm thấy để lại như vậy cũng là đặt nhóc Thiệu Tam ở trong lòng.
Đó là lần đầu tiên trong đời hắn mềm lòng với một người đến mức lập địa thành Phật như thế. Sợi dây trong đầu như một dây cung bắn ra, ‘’viu’ một cái mang theo điện rơi vào si mê một người đàn ông đẹp trai, nếm thử mùi vị một cú đá từ địa ngục lên thiên đường. Vì vậy, hắn luôn giữ vật này, đặt nó trước mắt mình nhìn mỗi đêm.
Trong đêm tối có thể nhìn thấy rõ ràng, không phải cần dùng mắt để thấy, mà là dùng chính trái tim mình.
Phần giường của hắn lớn như vậy, tâm tư cũng lớn như vậy, nhưng trong lòng hắn chỉ quan tâm hai người này, không có người thứ ba.
Hôm nay là cuối tuần, Thiệu Quân sáng sớm tan ca về nhà.
Y luôn luôn lái xe chạy rất nhanh, ranh giới Thanh Hà tương đối vắng vẻ, đất đai thưa thớt, lái xe ra khỏi cổng sắt lớn của nhà tù, rẽ phải chạy rất nhanh trên đường. Bóng đen trước mặt thoáng lên, y vội vã đạp phanh xe, đầu xe lao ra ngoài, nếu không thắt dây an toàn, suýt chút nữa đã tông vào kính chắn gió.
Xe dừng cách bụng dưới của người phía trước vài tấc, suýt chút nữa đã đụng phải, Thiệu Quân nhướng mắt liếc qua, lông tơ trên người giật giật, tưởng mình bị hoa mắt.
Người đàn ông đứng trước xe, mặc áo gió màu khói, bên trong là áo sơ mi, quần cũ và giày da đen, trang phục bao quanh dáng người vạm vỡ. Nước da màu đồng nhạt, cả người từ trên xuống dưới lộ ra một luồng đẹp trai khó tả, dũng mãnh rất nam tính.
Mấu chốt là, vóc dáng người này, thật sự nhìn ra sao cũng rất giống!
Ngay cả kiểu tóc cũng giống nhau, cái đầu đen độc nhất vô nhị của phạm nhân tạo nên đường nét cứng rắn trên cơ thể cùng với ngũ quan tựa như nét mực dày.
Người này từ từ tháo chiếc kính râm màu trà xuống, hai mắt nhìn về hướng trong xe, lịch sự gật đầu, nhìn thẳng hai mắt của Thiệu Quân, anh ta dùng đôi mắt như phát ra tia X-quang titan của mình quét người này từ trên xuống dưới……
“Đệt mịa nó…… Là nhân vật gì đây……” Thiệu Quân lẩm bẩm, đã sớm phản ứng lại người trước mắt này là ai.
Người này nhất định chính là La Tam của nhà họ La trong truyền thuyết, là cái tên khốn nhỏ mà tên khốn lớn kia luôn ngày nhớ đêm mong đây mà.
Một chân này phanh lại cũng rất đúng lúc, mẹ nó may mà ông đây phản ứng nhanh……
Không ngờ bây giờ lại có thể nhìn thấy người sống đứng ở nơi này, chỉ nhìn qua ảnh chụp, cũng không có cảm giác quỷ dị như vậy. Bây giờ giống như du hành xuyên thời gian trở về mười năm trước, đứng trước mặt y rõ ràng là một La Cường khác, một La Cường trẻ lại mười tuổi, cũng đẹp trai rất nam tính. Thiệu Quân thấy trái tim mình một trận đều chua xót, mùi vị này không biết nói sao.
La lão nhị cũng từng có tuổi trẻ đẹp trai như vậy sao? Đáng tiếc năm đó không gặp người này sớm một chút……
Thiệu Quân kéo cửa sổ xe xuống, La Chiến bước tới, chào hỏi: “Đồng chí cảnh sát, đã làm phiền ngài rồi, có thể cho tôi hỏi một chút không, tôi có thể vào thăm tù qua cửa này được không? ”
Vành mũ cảnh sát của Thiệu Quân được kéo rất thấp, chỉ lộ ra hàng mi thanh mảnh xinh đẹp ở mí mắt dưới. Y đưa tay chỉ: “Vào cánh cửa nhỏ bên cạnh, anh có mang theo chứng minh thư, giấy giới thiệu, thẻ thăm tù không?”
La Chiến nhếch môi cười nói: “Tất cả đều mang, có thể vào không?”
Thiệu Quân hừ một câu: “Anh đến sớm rồi, hai giờ nữa mới mở cửa cho người vào thăm.”
La Chiến không có chút để ý, sảng khoái nói: “Vậy tôi sẽ chờ ở cửa hai tiếng, lát nữa tôi sẽ là người được cho vào đầu tiên! Tôi đợi thế nào cũng không sao, nhưng mà thật sự không nên để anh tôi chờ.”
Thiệu Quân: “……”
La Chiến tiến lên phía trước một bước, nhường ra đường, còn vẫy tay một cái: “Cảm ơn nha, đồng chí cảnh sát, ngài đi thong thả.”
Xe của Thiệu Quân lái ra ngoài, vẫn nhìn trong gương chiếu hậu thì thấy được đôi tay của La Chiến cắm vào túi quần, đứng thẳng chờ đợi trước cánh cổng sắt lớn của nhà tù.
Hai anh em trông giống nhau, nhưng tính tình hay dáng vẻ đều khác một trời một vực.
Khuôn mặt của La Cường lạnh lùng làm người ta sợ hãi, trong khi khuôn mặt của La Chiến lại hiền hòa, dễ mến làm cho người ta thích.
La Tam nói chuyện hào phóng vui vẻ, thoạt nhìn rất ra dáng một người đàn ông ngay thẳng, thật sự khó mà làm người ta chán ghét được.
Thiệu Quân suy nghĩ tính, khoảng cách bạn học cũ gọi điện cho y chỉ có ba ngày.
La Tam một ngày cũng không trì hoãn, vừa ra khỏi tù đã đến thăm anh trai, quả thật là tình cảm thân thiết.
Khu nhà tù Thanh Hà mới được trang hoàng quét vôi rất quy mô, một cổng chào lớn mới toanh được xây dựng trên con đường chính đi vào nông trại từ lối ra đến đường cao tốc. Từ sáu cây trụ nay đã trở thành tám cây trụ, sẽ không sợ bị lũ lụt. Các băng rôn đỏ được treo khắp nơi trong khu vực nhà máy, hừng hực khí thế lao động sôi nổi.
Trong một năm, khu vực nhà tù này là cơ sở thí điểm quản lý nhà tù nhân tính hóa cùng hiện đại hóa của thành phố, nó đã nghênh đón vô số đoàn thanh tra cùng đoàn khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới đến.
Buổi sáng lúc 5 giờ các phạm nhân đều bị tiếng huýt còi của trạm canh gác gọi tỉnh dậy.
“Bà ngoại nó, trời còn chưa có sáng, sớm như vậy là gì thế? Bà ngoại của tôi còn không dậy sớm như vậy đâu!” Có người oán giận mà than thở một tiếng.
“Hôm nay có đoàn đến thăm. Mau đứng dậy xếp mền đi, đừng có quên rửa mặt đánh răng đó! Thau cơm cùng bàn chải giày dép, ai không có thời gian dọn gọn thì giấu cả đi cho tôi! ” Thiệu Tam Gia đang ở trong hành lang vội vàng mà gào rống thét to.
“Bác hai ơi, đám người này lại tới thăm chúng tôi à!”
“Thích đến tham quan ông đây như vậy thì cứ để họ đến đây hưởng thụ hai ngày đi, xem coi bọn họ có vui được không?”
Buổi sáng tập thể dục, chạy một vòng trên sân chơi, hô khẩu hiệu vang lên thật to. Một nhóm đồng hương quốc tế với dáng đi trang nghiêm trong bộ âu phục giày da nhiệt tình theo dõi, vỗ tay tán thưởng bên lề sân thể dục.
La Cường dẫn đầu đại đội một bọn họ hô lên khẩu hiệu, hô xong lầm bầm lầu bầu mà than thở một mình: “Mẹ nó, bố đây hô khẩu hiệu đã thấy ngu rồi, đám người kia mẹ nó lại còn vỗ tay, trông còn ngủ hơn cả bố!”.
Một đám nhãi con phía sau “phụt” một tiếng, kém chút nữa nhịn không được cười thành tiếng.
Vào thời điểm Thế vận hội Olympic thi đấu đang sôi nổi, lần này đến khảo sát, không phải là các cơ quan ban ngành trong nước tiến hành giáo dục tư tưởng chống đối công chức, mà là một tổ chức nhân quyền của nước nào đó ăn no rửng mỡ, đến để khảo sát đãi ngộ nhân quyền của các tù nhân ở Trung Quốc.
Khu nhà tù Thanh Hà mới có thư viện, phòng học văn hóa, phòng giải trí, sân bóng rổ, căng tin, nhà máy, phòng tắm, tiệm làm tóc, phòng tâm lý, bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, thậm chí còn có cả một đội công tác từ viện kiểm sát trong khu nhà giam đặc biệt thụ lý khiếu nại của phạm nhân. Cho nên, nhà tù Thanh Hà không sợ các tổ chức nhân quyền tới bới lông tìm vết, mỗi khi có một đoàn khách nước ngoài về, trong cục sẽ cử xe trực tiếp đưa đến Thanh Hà.
Các phạm nhân ăn sáng theo nhóm, vùi đầu hớp cháo gạo kê, ăn kèm bánh ngô cùng củ cải khô ngâm chua. Nhóm người nước ngoài tóc vàng mắt xanh theo dõi, tấm tắc khen ngợi: “Nhìn kìa, trông họ ăn ngon làm sao, gourmet Chinese food!” (người sành ăn đồ ăn Trung Quốc )
Những người nước ngoài kéo mấy người lớp số 7 trò chuyện phiếm, muốn moi ra được một số tin tức mà truyền thông phương Tây thích từ trong miệng của các tù nhân.
Thuận Tử, Nhím Gai cùng vài người giơ tay vô tội nói: “Mấy người hỏi cái gì thế? Từ trước đến nay nhóm Quản giáo không đối xử tệ với chúng tôi, đội trưởng Thiệu đối xử với chúng tôi rất tốt, còn cùng chúng tôi đánh bài, đùa giỡn, mua cho chúng tôi đồ ăn vặt, còn tặng quà sinh nhật!”
La Cường nói “Các người hỏi tôi có ý kiến gì không à? Tất nhiên là có, nên thay đổi mấy người huấn luyện viên ở nhà giam số 3 một chút, đổi ai trông đẹp một chút đấy, để cho bố đây ngắm cho đã mắt đi!”
“Mỗi ngày buổi tối ngoại trừ [ Bản Tin Thời Sự ], có thể cho chúng tôi xem cái gì khác được không? Chiếu loại phim mà đám đàn ông chúng tôi đều thích cũng được đấy?”
” Ngoài ra, cái TV nhỏ trong phòng nghỉ là để chúng tôi xem hay là để trang trí vậy? Thật là quá đáng, đây là sĩ diện công trình gì thế? Đoàn khách tham quan đến thì bật TV, ngay khi chân trước các người rời đi, họ lại tắt TV không cho bố xem nữa!!!!! ”
Bởi vì những lời này, trong góc xó không người, Thiệu Tam Gia và La lão nhị lại dắt nhau ầm ĩ một trận.
Thiệu Quân híp mắt: “Anh muốn gì? Tìm mấy người đẹp trai để ngắm cho đã mắt? Tôi đẹp trai như vậy còn không che nổi mắt anh à? Còn có ai ở đây đẹp trai hơn tôi sao?”
La Cường chẳng hề để ý mà cười vui vẻ: “Trong đoàn khảo sát kia có một thằng nhóc đẹp trai tóc nâu, lôi kéo tôi nói chuyện cả nửa ngày trời, dáng dấp thật sự cũng khá lắm.”
Trong mũi Thiệu Quân tỏa ra mùi vị chua: “Cảm thấy người ta không tệ thế thì anh đi tìm người ta đi? Tôi cũng đúng lúc đi ra ngoài tìm một người trẻ tuổi đẹp trai đây.”
La Cường nhếch mép cười xấu xa trêu chọc y: “Em không cần phải ra ngoài tìm, chỉ cần em chuyển đến nhà giam nữ bên cạnh, nhóm mấy cô nàng trẻ tuổi, cũng đều rất trẻ đẹp, có thể cho em sống như hoàng đế ấy chứ!”
Thiệu Quân đỏ mặt: “Anh cút!”
La Cường là đang cố tình cười nhạo nhóc Thiệu Tam. Ngày hôm đó đội trưởng Thiệu đưa một nhóm lớn tù nhân trở về sau công việc đồng áng ở trang trại, đi trên ngọn núi cao, chỉ cần từ trên cao nhìn xuống là có thể thấy được khung cảnh của nhà tù nữ.
Một đám đàn ông trong đội đã nhiều năm không gặp nữ, lúc này nóng lòng muốn vươn cổ nhìn vào, hai tròng mắt đều nhìn đến sắp lồi ra ngoài.
Một nhóm nữ tội phạm sau bức tường đang chơi bóng rổ trên sân, họ ngừng chơi, từng người một quay đầu nhìn ra ngoài, cũng đã lâu không gặp một người đàn ông nào.
Các nữ tù nhân liếc mắt đã bắt ngay được người đàn ông đẹp trai nhất trong đám đông đội mũ cảnh sát đang xoay hông bước đi kia, lúc này cả đám đồng thời cùng hướng về phía Thiệu Tam Gia mà huýt sáo! Thiệu Quân giả vờ như không nhìn thấy, đặc biệt không để ý kiêu ngạo đi tiếp, vừa đi vừa đội nón thấp xuống, nữ tù nhân đuổi theo, hét lên: “Này, anh cảnh sát, hãy đến nhà tù của chúng em đi.”!
Có một nữ phạm nhân với phong cách táo bạo đanh đá, hướng về phía của Thiệu Quân mà khiêu khích, cô ta bất ngờ cởi ra áo thun, thậm chí lột cả áo ngực, lộ ra bộ ngực đầy đặn, một cặp vếu khủng dưới ánh mặt trời rung động cám dỗ!
Mấy tên tội phạm trên núi đều toàn bộ phát điên hết, la ó, huýt sáo, hô to: “Tam Gia, chúng ta đừng sợ cô ta, Tam Gia cũng lộ trym lớn đáp trả quỷ nhỏ đó đê”!
Thiệu Quân ngày thường cũng thấy qua nhiều loại lẳng lơ như vậy, nhưng y chưa từng thấy người nào lại táo bạo như vậy ở trước mặt quần chúng, khiến đám người này mặt mũi đỏ bừng ồn ào náo loạn cả lên, y cũng chịu không nổi mà ôm đầu xoay hông chạy đi……
Chuyện này đã trở thành truyện cười kinh điển trong nhà giam số 3. Danh tiếng Thiệu Tam Gia ở nhà tù Thanh Hà vang xa 80 dặm không ai không biết, đến nỗi quản giáo đã từng đến kiểm tra công việc còn hỏi: “Tiểu Thiệu, gần đây rất nhiều phạn nhân nữ đã đề ra ý kiến yêu cầu cậu chuyển qua khu các cô ấy đấy, đây là xảy ra chuyện gì vậy? Cậu có muốn đến khu nhà tù nữ không, nếu muốn đi thì cứ nói với ông đây một câu, tôi sẽ chuyển cậu qua bên đó làm công tác tư tưởng các cô ấy mấy ngày, thấy thế nào? ”
La Cường hết lần này đến lần khác đùa giỡn hai ba câu với Thiệu Quân, như thể hai người đang dìm lẫn nhau, nhưng sâu trong lòng họ dường như đang cố gắng thăm dò nhau.
Chưa từng bao giờ cùng đối phương hứa hẹn bất luận cái gì, rồi lại luôn muốn từ trong miệng đối phương nhận được một câu nói như vậy, để có thể khiến lòng chính mình an tâm.
Đi được bao xa trên con đường này, đến bến nào cũng buộc phải dừng lại, rồi cuối cùng chia tay, quên nhau … Lúc đó, không ai có ý kiến gì, cũng không muốn nghĩ nhiều về nó, muốn nghĩ cũng là vô ích thôi.
Khi đó, không ai nghĩ rằng mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng bất ngờ.
Vào mùa xuân sinh nhật lần thứ 27 của Thiệu Tiểu Tam, y nhận được cuộc gọi từ một trong những người bạn cùng lớp đại học của mình.
“Tiểu Quân, là anh, Trâu Vân Giai đây……”
“Tiểu Quân, phạm nhân mà lần trước em nhờ anh quan tâm đến, La Chiến ấy……”
Thiệu Quân vừa nghe, vội hỏi: “La Chiến như thế nào rồi?”
Trâu Vân Giai ở trong điện thoại cười hai tiếng: “Sao lại căng thẳng thế? Nói đi người này rốt cuộc là ai? Anh ta là người của em à?”
Thiệu Quân sốt ruột nói: “Anh ta không phải là người của tôi, rốt cuộc anh ta có xảy ra chuyện gì không?”
Trâu Vân Giai nói: “Không có xảy ra việc gì…… Người này hôm nay được thả ra tù, mười lăm phút trước mới vừa rời đi! Anh nghe theo em, tự mình đích thân đưa ra cổng lớn. Thế lực người này cũng lớn nhỉ, không phải người bình thường , có cả một đám huynh đệ đứng chờ ngay cổng, lái xe đón đi rồi.”
Trong lòng Thiệu Quân cuối cùng cũng buông xuống, bĩu môi, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng.
Bạn học của y ở đầu bên kia nhỏ giọng nói: “Này, Tiểu Quân, hai chúng ta mấy nay đều bận rộn công việc, đã khá lâu rồi không gặp mặt, em cũng quên mất anh luôn rồi hả?”
Thiệu Quân lại hừ một tiếng, không tỏ ý kiến.
Sự thật thì đúng là như thế, y xác thật đã sớm quên đối phương từ lâu rồi.
Trâu Vân Giai oán trách nói: “Em đừng có mà lo người phía trước rồi, mà bỏ người đằng sau nha, người ta vừa rời đi thì chén trà nhỏ này của anh đã nguội lạnh rồi, lạnh lùng quá đi!”
Giọng điệu của Thiệu Quân có chút khó chịu, lại vì nể mặt đối phương bên kia mà nói: “Ai lạnh lùng với anh đâu? Không có mà, thực sự giờ tôi rất bận…..”
Trâu Vân Giai vội vàng lấy lòng một câu: “Tiểu Quân, sắp tới có ngày nào em rảnh không? Hay là tôi đến đó một chuyến nha, anh sẽ đến Thanh Hà tìm em, không phải em có thuê một căn nhà sao……”
Thiệu Quân trong lòng phát cáu, chạy nhanh nói: “Đừng đến, anh đừng có tới tìm tôi.”
Giọng nói Trâu Vân Giai trở nên chua chát: “Ui, Tiểu Quân, em…… có “ bạn” khác rồi hả? Thằng tên La Chiến kia, dáng người mặt mũi…… Thật đúng là cũng được lắm, em nói đi, là thằng đó đúng không?”
Thiệu Quân thật sự phiền muộn, rất muốn ném điện thoại đi cho rồi, gầm nhẹ nói: “Tôi không có gì với thằng nhãi La Chiến kia! Không liên quan gì hết!!!!!”
Tại sao trong lòng Thiệu Quân lại phiền muộn ư? Trong hai tháng gần đây, tên La lão nhị kia, cảm xúc đặc biệt trở nên không đúng.
La Cường nghe nói La Tam đã trải qua hai lần giảm hình phạt, giảm còn ba năm rưỡi, sẽ ra tù vào một ngày không lâu, mấy ngày nay không ăn ngon, ngủ không yên, luôn thất thần, mất hồn mất vía.
Người này đang làm việc trong nhà máy, trong hai giờ đồng hồ vẫn chưa đóng xong một chiếc lồng chim. Hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ mà thất thần. Lúc ăn cơm ở căng tin, một đôi đũa xém xới cơm vào mũi, không biết đang nghĩ gì nữa.
Thiệu Quân cũng nhìn thấy điều đó từ camera, trước khi tắt đèn vào ban đêm, La Cường đã ngừng cái trò cởi đồ khoe trym nứng tình kia, thay vào đó, hắn ngồi xếp bằng trên giường, bất động nhìn những bức ảnh chụp treo trên đầu giường.
Đây là chính sách quản chế nhân bản được thực hiện sau khi chuyển đến khu nhà tù mới, mỗi phạm nhân được treo một khung ảnh trên bức tường đầu giường có ảnh của người thân, người mà trong lòng mình nhớ thương nhất.
Hồ Nham, Nhím Gai bọn họ đều là treo hình của ba mẹ.
Thuận Tử thì tất nhiên là treo hình của vợ cùng con gái anh ta.
La Cường thì sao?
La Cường treo chính là hình em trai anh ta.
Một bức ảnh cũ cả hai anh em đều còn trẻ, cùng kiểu tóc rất ngắn như bây giờ, bộ tây trang đen giống nhau, áo sơ mi hở ba cúc trước ngực khoe cơ bắp tuyệt đẹp. Năm đó La Chiến mới 20 tuổi, La Cường 30 tuổi, La Chiến từ phía sau choàng tay qua cổ anh trai mình, ánh mắt La Cường lạnh lùng, khóe miệng mỉm cười. Hai khuôn mặt hay ánh mắt đều giống hệt như nhau, thậm chí hai hàng răng trắng lộ ra khi cười toe toét cũng được sắp xếp y như đúc.
Thiệu Quân lạnh lùng hỏi người này: “Này, tất cả bọn họ đều treo hình ba mẹ hoặc vợ con mình. Anh treo hình tên ngốc này làm gì? Nhìn để làm trò vui ngớ ngẩn à…”
La Cường nói: “Tôi không có mẹ, cũng đâu có cưới vợ đâu.”
Thiệu Quân không thuận theo cũng không buông tha: “Anh không cưới vợ? Anh lấy em trai mình làm vợ luôn đi!”
La Cường cười lạnh, duỗi tay sờ sờ đầu tóc của Thiệu Quân, nói: “Thật ra tôi rất muốn treo ảnh của em, nhưng mà treo lên tất cả mọi người trong phòng có thể nhìn thấy được.”
Thiệu Quân bĩu môi lẩm bẩm: “Anh treo thử cho tôi nhìn xem, anh có một tấm ảnh cũng không dám treo sao? Chuyện gì anh cũng dám làm mà? Anh treo lên đi!!!”
La Cường lấy dưới gối ra một hủ phấn mà thiếu gia nhỏ mua cho hắn. Phấn này đã dùng hết từ lâu, không cần mua mới, hắn cũng không bỏ cái hủ đi. Hắn cảm thấy để lại như vậy cũng là đặt nhóc Thiệu Tam ở trong lòng.
Đó là lần đầu tiên trong đời hắn mềm lòng với một người đến mức lập địa thành Phật như thế. Sợi dây trong đầu như một dây cung bắn ra, ‘’viu’ một cái mang theo điện rơi vào si mê một người đàn ông đẹp trai, nếm thử mùi vị một cú đá từ địa ngục lên thiên đường. Vì vậy, hắn luôn giữ vật này, đặt nó trước mắt mình nhìn mỗi đêm.
Trong đêm tối có thể nhìn thấy rõ ràng, không phải cần dùng mắt để thấy, mà là dùng chính trái tim mình.
Phần giường của hắn lớn như vậy, tâm tư cũng lớn như vậy, nhưng trong lòng hắn chỉ quan tâm hai người này, không có người thứ ba.
Hôm nay là cuối tuần, Thiệu Quân sáng sớm tan ca về nhà.
Y luôn luôn lái xe chạy rất nhanh, ranh giới Thanh Hà tương đối vắng vẻ, đất đai thưa thớt, lái xe ra khỏi cổng sắt lớn của nhà tù, rẽ phải chạy rất nhanh trên đường. Bóng đen trước mặt thoáng lên, y vội vã đạp phanh xe, đầu xe lao ra ngoài, nếu không thắt dây an toàn, suýt chút nữa đã tông vào kính chắn gió.
Xe dừng cách bụng dưới của người phía trước vài tấc, suýt chút nữa đã đụng phải, Thiệu Quân nhướng mắt liếc qua, lông tơ trên người giật giật, tưởng mình bị hoa mắt.
Người đàn ông đứng trước xe, mặc áo gió màu khói, bên trong là áo sơ mi, quần cũ và giày da đen, trang phục bao quanh dáng người vạm vỡ. Nước da màu đồng nhạt, cả người từ trên xuống dưới lộ ra một luồng đẹp trai khó tả, dũng mãnh rất nam tính.
Mấu chốt là, vóc dáng người này, thật sự nhìn ra sao cũng rất giống!
Ngay cả kiểu tóc cũng giống nhau, cái đầu đen độc nhất vô nhị của phạm nhân tạo nên đường nét cứng rắn trên cơ thể cùng với ngũ quan tựa như nét mực dày.
Người này từ từ tháo chiếc kính râm màu trà xuống, hai mắt nhìn về hướng trong xe, lịch sự gật đầu, nhìn thẳng hai mắt của Thiệu Quân, anh ta dùng đôi mắt như phát ra tia X-quang titan của mình quét người này từ trên xuống dưới……
“Đệt mịa nó…… Là nhân vật gì đây……” Thiệu Quân lẩm bẩm, đã sớm phản ứng lại người trước mắt này là ai.
Người này nhất định chính là La Tam của nhà họ La trong truyền thuyết, là cái tên khốn nhỏ mà tên khốn lớn kia luôn ngày nhớ đêm mong đây mà.
Một chân này phanh lại cũng rất đúng lúc, mẹ nó may mà ông đây phản ứng nhanh……
Không ngờ bây giờ lại có thể nhìn thấy người sống đứng ở nơi này, chỉ nhìn qua ảnh chụp, cũng không có cảm giác quỷ dị như vậy. Bây giờ giống như du hành xuyên thời gian trở về mười năm trước, đứng trước mặt y rõ ràng là một La Cường khác, một La Cường trẻ lại mười tuổi, cũng đẹp trai rất nam tính. Thiệu Quân thấy trái tim mình một trận đều chua xót, mùi vị này không biết nói sao.
La lão nhị cũng từng có tuổi trẻ đẹp trai như vậy sao? Đáng tiếc năm đó không gặp người này sớm một chút……
Thiệu Quân kéo cửa sổ xe xuống, La Chiến bước tới, chào hỏi: “Đồng chí cảnh sát, đã làm phiền ngài rồi, có thể cho tôi hỏi một chút không, tôi có thể vào thăm tù qua cửa này được không? ”
Vành mũ cảnh sát của Thiệu Quân được kéo rất thấp, chỉ lộ ra hàng mi thanh mảnh xinh đẹp ở mí mắt dưới. Y đưa tay chỉ: “Vào cánh cửa nhỏ bên cạnh, anh có mang theo chứng minh thư, giấy giới thiệu, thẻ thăm tù không?”
La Chiến nhếch môi cười nói: “Tất cả đều mang, có thể vào không?”
Thiệu Quân hừ một câu: “Anh đến sớm rồi, hai giờ nữa mới mở cửa cho người vào thăm.”
La Chiến không có chút để ý, sảng khoái nói: “Vậy tôi sẽ chờ ở cửa hai tiếng, lát nữa tôi sẽ là người được cho vào đầu tiên! Tôi đợi thế nào cũng không sao, nhưng mà thật sự không nên để anh tôi chờ.”
Thiệu Quân: “……”
La Chiến tiến lên phía trước một bước, nhường ra đường, còn vẫy tay một cái: “Cảm ơn nha, đồng chí cảnh sát, ngài đi thong thả.”
Xe của Thiệu Quân lái ra ngoài, vẫn nhìn trong gương chiếu hậu thì thấy được đôi tay của La Chiến cắm vào túi quần, đứng thẳng chờ đợi trước cánh cổng sắt lớn của nhà tù.
Hai anh em trông giống nhau, nhưng tính tình hay dáng vẻ đều khác một trời một vực.
Khuôn mặt của La Cường lạnh lùng làm người ta sợ hãi, trong khi khuôn mặt của La Chiến lại hiền hòa, dễ mến làm cho người ta thích.
La Tam nói chuyện hào phóng vui vẻ, thoạt nhìn rất ra dáng một người đàn ông ngay thẳng, thật sự khó mà làm người ta chán ghét được.
Thiệu Quân suy nghĩ tính, khoảng cách bạn học cũ gọi điện cho y chỉ có ba ngày.
La Tam một ngày cũng không trì hoãn, vừa ra khỏi tù đã đến thăm anh trai, quả thật là tình cảm thân thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.